Tinh Thần Châu

Chương 166: Mời khách (3)

Thiên Sầu

29/03/2013



Lầu hai là khách phòng, Dược Thiên Sầu từng trụ qua chỗ này, lầu ba không biết dùng làm gì. Mấy ngày theo chưởng quỹ đi tới lầu bốn cao nhất, đẩy ra cửa gỗ tử đàn khắc hoa cổ kính, một nhã gian rộng mở sáng sủa hiện ra ngay trước mặt mấy người. Chưởng quỹ thỉnh mọi người chờ, sau đó cười lui ra ngoài.

Mọi người đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, bởi vì quanh thân cũng không có kiến trúc nào cao hơn, dưới bóng đêm mông mông Bách Hoa Cốc đều hiện ra trước mắt, tin tưởng nếu như là ban ngày, nơi này lại có một phiên phong tình khác.

Nhìn nhìn lại bày biện khắp bốn phía trong phòng, không có chỗ nào mà không phải là tinh điêu tế mài, u u tĩnh tĩnh, lộ ra vẻ lịch sự tao nhã và cao quý nhàn nhạt, gió đêm thổi tới mang theo hương hoa như có như không. Trong phòng còn có giường nhỏ, còn cả gian phòng cách ly rất tiện cho vệ sinh cùng tắm rửa, gọi là nhã gian, toàn bộ là một gian phòng xa hoa có thể dùng an tĩnh tu dưỡng.

“Nghĩ không ra trong Bách Hoa Cư lại có địa phương tốt như vậy!” Hùng Huy có điểm kinh ngạc nói, hiện tại hắn cảm thấy dễ dàng, tiền ăn dưới lầu đều đã được Dược Thiên Sầu nhận trả, về phần chuyện hắn giành mời khách hắn cũng im lặng không nhắc tới.

“Không hổ là nhã gian.” Tất Tử Thông quan sát bốn phía gật đầu, bỗng lắc đầu nói: “Chỉ là để tiền bối tiêu pha như vậy, chúng ta thật sự không đảm đương nổi, một ngàn thượng phẩm linh thạch thật sự quá mức.”

Đó tính là gì, kiếp trước địa phương xa hoa nào lão tử chưa đi qua. Dược Thiên Sầu thản nhiên khoát tay nói: “Tối nay không nói chuyện tiền, thứ này là vương bát đản, nói đến thật mất hứng.” Mấy người không nói gì.

Sau đó cửa phòng bị đẩy ra, sáu nữ tử cung trang mỹ mạo tiến vào, nâng rượu cùng thức ăn, qua mấy lần ra vào, đã bày đầy thức ăn trên bàn, lại cung thỉnh mọi người ngồi xuống. Đợi họ ngồi xong, một nữ tử lại ngồi cạnh một người, một đối một hầu hạ châm rượu.

Dược Thiên Sầu cau mày, phất tay nói: “Các ngươi lui xuống đi! Chúng ta có việc cần, không muốn có người đến quấy rối.”

“Dạ.” Vài nữ tử hạ thấp người hành lễ buông bầu rượu trong tay xuống. Nữ tử đứng sau lưng Dược Thiên Sầu từ trên vòng cổ cởi xuống một chiếc chuông màu vàng kim, nhẹ nhàng đặt lên bàn ôn nhu nói: “Nếu quý khách có việc xin cứ gọi chúng ta, chỉ cần lắc chuông là được.” Dược Thiên Sầu quay đầu lại, thấy trên vòng cổ của nàng còn một chiếc, gật đầu cho những nữ tử lui xuống.

“Mẹ ơi! Đây đều là vật gì vậy, không ngờ đòi tới một ngàn thượng phẩm linh thạch?” Mấy nàng vừa đi ra, Hùng Huy liền cầm đôi đũa lật thức ăn cả kinh kêu lên.

“Có đắt cũng chỉ là miếng ăn, mánh lới kiếm tiền mà thôi!” Dược Thiên Sầu làm một thủ thế như thỉnh nói: “Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.”

Thức ăn đắt tiền như thế nếu không nếm thử thật sự là xin lỗi chính mình, mấy người đều hạ đũa, cũng không thấy có chỗ nào phi thường đặc biệt, đều lắc đầu tiếc hận, một ngàn thượng phẩm linh thạch xác thực có điểm quá đáng.



Nói tới nói lui, mấy người quen thuộc, liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ. Kinh Tả, Võ Lập Thành, Đàm Phi ba người cũng tự giới thiệu mình, khi biết bốn người đều thuộc trực hệ của tứ đại gia tộc, Dược Thiên Sầu cũng không kinh ngạc quá lớn, người bình thường sao lại đến Bách Hoa Cư.

Dược Thiên Sầu có tâm sự, sau khi quen thuộc hắn buông chén rượu, hỏi: “Tất huynh, vừa rồi ở bên dưới ta nghe các ngươi nói chuyện Thanh Quang Tông Lưu Chính Quang có song tu đạo lữ gì đó, nói vị đạo lữ kia rất đẹp, ta thật có điểm kỳ quái, không biết là vị nữ tử nào lại chịu cùng một tên hoạn quan làm đạo lữ?”

Tất Tử Thông chỉ hướng Đàm Phi nói: “Điều này phải hỏi hắn, nói là hắn nói, hắn gặp qua.”

Đàm Phi chế nhạo: “Vài năm trước ta xác thực hộ tống gia phụ lên Thanh Quang Tông gặp qua, nàng kia là đệ tử Thanh Quang Tông, gương mặt thật sự không tệ, về phần gọi là gì, ta cũng không nhớ.”

Trong lòng Dược Thiên Sầu trầm xuống, biểu hiện lại hắc hắc cười nói: “Đàm huynh có điều chẳng biết, ta luôn cảm thấy hứng thú đối với tuyệt sắc mỹ nữ, còn thỉnh Đàm huynh hảo hảo ngẫm lại tên họ nàng, có cơ hội ta muốn đến Thanh Quang Tông xem thử, người ta sợ Thanh Quang Tông, ta không sợ.”

Ngay cả cháu ruột chưởng môn ngươi cũng dám đánh, tự nhiên sẽ không sợ. Mấy người cười hì hì nhìn Dược Thiên Sầu, lộ ra dáng tươi cười ta ủng hộ ngươi.

“Như vậy a! Để ta nghĩ xem.” Đàm Phi bưng chén rượu trầm ngâm, một lúc lâu “nga” một tiếng nói: “Tên đầy đủ ta nhớ không nổi, nhưng hình như là họ Từ.”

“Thật là họ Từ? Ngươi nhớ không lầm?” Dược Thiên Sầu truy vấn. Ngẫm nghĩ lại, trong ấn tượng Thanh Quang Tông thật có một nữ đệ tử họ Từ có gương mặt xinh đẹp.

Đàm Phi lại suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hẳn là không sai, lúc đó ta nghe được vài nữ đệ tử Thanh Quang Tông đều gọi cô ấy là Từ sư tỷ.”

Dược Thiên Sầu nghe hắn xác nhận, trái tim nhất thời trầm tĩnh lại, nâng chén đối mọi người cười nói: “Tốt, ta nhớ kỹ, mỹ nữ họ Từ Thanh Quang Tông, có cơ hội nhất định phải đi nhìn, không thể tiện nghi tên hoạn quan kia. Nào, mọi người cùng uống một chén!”

Hắn vừa buông thả, bầu không khí nhất thời trở nên khác hẳn, mọi người liền mạnh dạn ăn uống. Sáu người ăn uống đến đêm khuya, mới hứng thú rã rời chuẩn bị tan cuộc! Chuông vàng vừa vang, sáu nữ tử nối đuôi nhau đi vào, Dược Thiên Sầu hào sảng phất tay nói: “Tính tiền!”

Nghe được tính tiền, năm người khác cả kinh, lại nghĩ rượu và thức ăn như vậy lại đòi tới một ngàn thượng phẩm linh thạch! Cho dù bốn người Tất Tử Thông thuộc tứ đại gia tộc cũng cảm thấy có chút đau lòng.



Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ chạy vào, cung kính cười nói: “Dược tiên sinh, cộng thêm hai bàn phía dưới tổng cộng là một ngàn lẻ ba mươi lăm thượng phẩm linh thạch, ngài là quý khách, hai bàn phía dưới xem như biếu tặng, còn thỉnh sau này quang lâm nhiều hơn, ngài trả một ngàn thượng phẩm linh thạch là được.”

“Bách Hoa Cư quả nhiên tài đại khí thô, ba mươi lăm thượng phẩm linh thạch nói miễn liền miễn.” Dược Thiên Sầu cười nhạo nói, tiện tay từ trong túi trữ vật lấy ra thêm túi trữ vật khác ném tới, nói: “Ngươi đếm lại coi đủ một ngàn thượng phẩm linh thạch hay không, xem ta có thiếu của ngươi hay không.”

“Dạ, dạ, dạ!” Chưởng quỹ tiếp được túi trữ vật liên tục gật đầu, thần thức rót vào kiểm tra, nhất thời lấy làm kinh hãi, bên trong quả nhiên là một ngàn thượng phẩm linh thạch, lúc này cười làm lành nói: “Dược tiên sinh chờ, ta đi đổi túi trữ vật lại cho ngài.”

Hùng Huy âm thầm chậc lưỡi, hắn nguyên bản đã chuẩn bị tâm lý cùng Dược Thiên Sầu ăn cơm bá vương, ai biết hắn thật đúng lấy ra một ngàn thượng phẩm linh thạch, hay! Đây không phải chỉ là kẻ có tiền bình thường.

Bốn người Tất Tử Thông không hiểu rõ ràng, dám đến ăn một buổi tiệc giá một ngàn thượng phẩm linh thạch, hoàn toàn chỉ do tín nhiệm bảng chữ vàng của Phù Tiên Đảo mà thôi, lúc này thấy thực sự thanh toán nhiều tiền như vậy, bốn người nhìn nhau, thầm nghĩ, đệ tử Phù Tiên Đảo quả nhiên không tầm thường, tùy tiện ném ra một ngàn thượng phẩm linh thạch, ngay đôi mắt cũng không nháy một chút.

“Bỏ đi, ngươi chịu miễn ba mươi lăm thượng phẩm linh thạch, ta còn quan tâm gì đến cái túi.” Dược Thiên Sầu nói xong liền hướng ra phía ngoài đi đến. Nếu nói ở bình thường, coi như hạ phẩm linh thạch hắn cũng đòi trở về, nếu cần keo kiệt hắn cũng sẽ không thèm làm chuyên gia. Nhưng ngày hôm nay hắn xác thực vui vẻ, biết đạo lữ song tu của Lưu Chính Quang không phải là Khúc Bình Nhi, cả người đều nhẹ đi mấy phần, kỳ thực tận đáy lòng hắn thật sợ nữ nhân mình đã động tình lại phản bội chính mình. Còn có một nguyên nhân, ngày hôm nay kết giao bằng hữu với trực hệ tử đệ của tứ đại gia tộc tu chân giới, đã bỏ ra số tiền lớn, còn vì một chiếc túi mà mất mặt?

“Trần chưởng quỹ, là vị quý khách nào đặt tiệc rượu lớn nhất tại Bách Hoa Cư chúng ta? Còn không giới thiệu cho ta?”

Dược Thiên Sầu mới đi vài bước, đột nhiên một thanh âm từ bên ngoài truyền tới, trong tích tắc, Yến Truy Tinh đầy mặt tươi cười từ bên ngoài đi đến. Người sau nhìn thấy Dược Thiên Sầu, chắp tay vui vẻ nói: “Ta nói là vị quý khách nào, nguyên lai là Dược huynh!”

“Yến huynh!” Dược Thiên Sầu chắp tay. Yến Truy Tinh nhìn chưởng quỹ nhíu mày nói: “Trần chưởng quỹ, ngươi thu Dược huynh bao nhiêu tiền?”

Trần chưởng quỹ cầm túi trữ vật trong tay cung kính đưa qua nói: “Thiếu chủ, thu một ngàn thượng phẩm linh thạch.”

“Hồ đồ!” Yến Truy Tinh tiếp nhận túi, quát: “Trần chưởng quỹ, xem ngươi không biết, lần này ta sẽ không truy cứu ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, Dược huynh là bằng hữu của ta, sau này chỉ cần Dược huynh đến Bách Hoa Cư, tất cả phí dụng toàn bộ ghi vào ta, nghe thấy hay không.” Trần chưởng quỹ liên tục gật đầu.

Yến Truy Tinh hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Dược Thiên Sầu vừa cười vừa nói: “Dược huynh nếu xem ta là bằng hữu, còn thỉnh thu hồi lại linh thạch.”

Dược Thiên Sầu đứng khoanh tay mỉm cười, quét mắt qua lại giữa hai chủ tử, hai mắt hơi khép, bằng hữu? Hắc! Ra vẻ chúng ta mới lần đầu tiên tiếp xúc, lần đầu tiên nói chuyện nha! Muội muội ngươi ta cũng có dùng tay tiếp xúc qua, như vậy tính toán lên đâu phải quan hệ bằng hữu, mà là quan hệ em rể, hắc! Tiểu tử này có chút ý tứ, sớm không đến muộn không đến, lại đúng ngay lúc lão tử thanh toán tiền mới xuất hiện, ra vẻ hiện tại đã đêm hôm khuya khoắc rồi chứ! Thật là quá đúng giờ, tiểu tử này biết đối đãi, có điểm ý tứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook