Chương 836: Năm trăm ức tới tay
Thiên Sầu
05/09/2013
Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang nhìn nhau, liền đuổi theo sau. Tốc độ phi hành của Vạn Linh cũng không nhanh, một thân phấn váy chấp chờn trên không trung, thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác. Hai người một trái một phải bay theo bên cạnh, khuôn mặt tươi cười còn chưa nói chuyện, đôi mày của Vạn Linh hoi nhíu lại, đáp xuống trên một nóc nhà, nhìn chằm chằm hai người khẽ kêu nói: "Hai người các ngươi đi theo ta làm gi?"
Sài Tuấn Lang giành trả lời nói: "Nghe nói ngươi ở chỗ này rất bận rộn, ta chỉ đến xem ngươi có gì cần hỗ trợ hay không."
Thương Liên Khánh cũng liên tục gật đầu nói: "Ta cũng vậy."
Vạn Linh lộ ra cao ngạo khẽ nâng cằm, mắt lạnh nói: "Không cần các ngươi hỗ trợ, cũng không cần thiết các ngươi hỗ trợ, hai người các ngươi không nên tiếp tục theo ta nữa, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Vẻ nịnh hót tràn ngập của hai người nhất thời đổ trong cổ họng, hai người nhìn nhau, trong hai mắt mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ lập tức tắt lịm, hầu như không hẹn trong lòng đồng thời hiện lên một ý niệm: "Thối đàn bà không nên kiêu ngạo, chờ lão tử đem ngươi đưa tới tay, có màu sắc cho ngươi nhìn!"
Ánh mắt Thương Liên Khánh lơ đãng xẹt qua vùng ngực no đủ của Vạn Linh, dáng tươi cười nhìn bốn phía nói: "Vạn Linh, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đi đâu còn cần bầm báo với ngươi sao?" Vạn Linh không khách khí ném ra một câu nói, cấp tốc lắc minh bay đi, tốc độ như nhanh hơn, ra vẻ muốn bỏ rơi hai người.
"Thối đàn bà!" Thương Liên Khánh nhìn thân ảnh thướt tha đi xa của Vạn Linh thấp giọng mắng.
Sài Tuấn Lang cười hắc hắc nói: "Ta cũng không quản nàng thối, trên người nữ nhân này cũng có điểm được mắt, nếu như ngươi chê thối, tặng cho ta đi...
Đang nói chuyện bỗng nhiên ngừng phắt lại, hai người phát hiện Vạn Linh cũng không đi xạ, mà là đang hạ xuống một địa phương trong quảng trường. Hai người nhìn nhau, cấp tốc bay lên không trung, nhìn chăm chú dáng người chấp chờn của Vạn Linh đi vào một cửa hàng.
Dược Thiên Sầu đang ngồi bên trong cửa hàng vắng vẻ, đang nhắm mắt dưỡng thần kiên ứì đợi, tiếng bước chân mềm mại vang lên bên ngoài, hắn trợn mắt vừa nhìn, liền không khỏi sừng sốt. Chỉ thấy Vạn Linh bị mình chọc tức xỉu hôm nay cũng không giống như trước, đã thay trang phục khác, là một bộ y phục màu hồng nhạt khiến người cảnh đẹp ý vui, lộ ra bộ ngực khiến nam nhân phải động tâm, ra vẻ từng cố ý sửa soạn qua.
Dược Thiên Sầu chậm rãi đứng lên, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng đề cao cảnh giác, hắn lo lắng Vạn Linh tới trả thù.
Vạn Linh chậm rãi hướng hắn đi tới, thẳng đến khi cự ly cách hắn chỉ còn một thân người, chợt ngừng chân, ánh mắt phức tạp cắn môi nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Huyên đến mức Dược Thiên Sầu càng thêm cần thận đề phòng, kết quả hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau hồi lâu, hai người một người lòng dạ khó lường, một người thì cần thận đề phòng...
Trên không trung Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang vô ý thức chậm rãi hạ xuống nghiêng tai lắng nghe, làm hai người kỳ quái chính là sau khi Vạn Linh đi vào cửa hàng lại không có chút thanh âm. Mắt thấy mình đã hạ xuống tới nóc nhà một loạt cửa hàng, hai người nhìn nhau, thẳng thắn trực tiếp đáp xuống dưới đường, cùng nhìn vào bên trong cửa hàng.
Chỉ thấy dáng người yểu điệu của Vạn Linh đang yên lặng đứng thẳng bất động, bị thân thể nàng ngăn trở rất rõ ràng chính là một nam nhân, cao hơn Vạn Linh nửa đầu, thấy không rõ toàn cảnh của nam nhân kia. Một nam một nữ cứ đứng như vậy không rên một tiếng, yên lặng đứng nhìn nhau...Cục diện làm cho Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang không biết nói gì, trách không được nữ nhân này đều chướng mắt với bất
Cứ ai, còn không cho hai người đi theo, thì ra đã có người trong lòng, đang cùng tình lang len lén ước hội.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương mơ hồ bốc lên một cỗ lửa giận, nữ nhân này có nam nhân cũng không nói rõ, khiến cho nam nhân Tiên giới đối với nàng giống như xua vịt, đây rõ ràng là muốn đùa giỡn người khác!
Dược Thiên Sầu vẫn cần thận cảnh giác, ánh mắt khẽ động, chú ý tới hai người vừa hạ xuống bên ngoài đường, đầu hơi nghiêng qua, tách khỏi đường nhìn bị Vạn Linh che khuất, thấy rõ hai người bên ngoài. Thương Liên Khánh trong một thân áo lam làm đồng từ hắn hơi co rụt lại, hắn liếc mắt liền nhận ra trên người đối phương mặc trang phục của Tuyệt Tình cung, về phần người còn lại hắn cũng không nhận thức.
Kháo! Nữ nhân này không ngờ lại dẫn theo kẻ giúp đỡ.., sắc mặt Dược Thiên Sầu hiện lên vẻ giận dữ, Tử hỏa nguyên tố giấu kín trong cơ thể bắt đầu rục rịch lên.
Vạn Linh vẫn cắn môi không nói từ trong đôi mắt Dược Thiên Sầu nhìn thấy được hình ảnh của Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang, ánh mắt thoáng lóe lên một chút, trong khoảnh khắc trong đôi mắt đẹp dâng lên vụ khí ngập nước, hé hàm răng đang cắn đôi môi đỏ mọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta đã mang tiền đến."
"Ách...Dược Thiên Sầu sừng sốt, ánh mắt hạ xuống trên mặt Vạn Linh, nhìn thấy hai mắt nàng rưng rưng, nhất thời có chút khó hiểu, không biết nàng khóc cái gì, xem ra nữ nhân chung quy là nữ nhân, thật không chịu nổi bị khi dễ. Hắn không khỏi ho khan một tiếng nói: "Mang theo là tốt rồi, đưa cho ta!" Hắn rất tự giác thò tay đưa ra.
Vạn Linh lệ nóng doanh tròng từ trên cổ tay túm hai thủ ứạc, vai run run nức nở nói: "Ngươi dám bảo chứng sau khi ngươi cầm linh thạch, từ nay về sau sẽ không tiếp tục dây dưa ta?"
Mẹ nó! Lời này nói như thế nào, thế nào khiến cho lão tử biến thành tên lưa manh ăn cơm đàn bà! Dược Thiên Sầu ngần người, dở khóc dở cười nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ta lấy đủ linh thạch, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn bất luận quan hệ gì. Chỉ cần ngươi không tìm ta phiền phức, ta cũng sẽ không tìm ngươi phiền phức...
Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang nhìn nhau, lời nói chuyện bên trong hai người nghe được thật rõ ràng. Ra vẻ Vạn Linh đụng phải một tên lừa gạt tình trường, bị người lấy nhược điểm xảo trá tiền bạc. Hai người vốn định động thân đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vừa nghĩ đến đối phương ngay cả tôn nữ của Vạn Bác Thánh cũng dám lừa gạt, chỉ sợ sẽ không giản đơn, vì vậy đều quyết định nhìn xem hãy tính.
"Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi, bằng không ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi." Vạn Linh nghiến răng nghiến lợi huy tay áo lau nước mắt, đặt hai thủ trạc vào tay Dược Thiên Sầu, nức nở nói: "Đếm rõ ràng đi, sau này không nên tiếp tục quấn quýt lấy ta."
Dược Thiên Sầu không nói gì, cấp tốc rót thần thức vào hai thủ trạc điều ứạ, năm trăm ức thần phẩm linh thạch tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, làm hắn phải mất một phen công phu. Sau khi kiểm kê hoàn tất, phát hiện vừa đủ năm trăm ức thần phẩm linh thạch không hề thiếu một viên. Linh thạch đã lấy được tới tay, khối đá lớn trong lòng rơi xuống, hắn vui vẻ ra mặt vỗ ngực bảo chứng nói: "Từ nay về sau ngươi đi dương quan đạo, ta đi cầu độc mộc, chúng ta xóa bỏ gút mắt."
"Hi vọng ngươi nói có thể làm được, bằng không ta sẽ không bỏ qua ngươi."
Vạn Linh đứng trong cửa hàng buông ra một câu nói, lập tức xoay người lau nước mắt chạy vội đi ra, không hề nhìn Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang đang trợn tròn mắt, trực tiếp bắn lên khoảng không bay đi.
Nữ nhân a nữ nhân! Choi không nổi thì đừng chơi! Khóc sướt mướt lại giống cái gì, khiến cho lão tử lại giống như đang đùa giỡn lưu manh! Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm khái một phen, không nghĩ tới bản thân vì bí quá hóa liều dùng chiêu lừa gạt dĩ nhiên thực sự thành công, năm trăm ức! Cứ như vậy đã tới tay.
Ánh mắt nhìn ra ngoài nhìn chằm chằm vào hai người đang nhìn minh, dáng tươi cười đắc ý lập tức liền thu liễm, phát hiện mình nhìn không thấu tu vi hai người, không hề nghi ngờ hai người vốn là Tiên cấp cao thủ, nhất là tên Tuyệt Tình cung lại càng cần cảnh giác.
Dược Thiên Sầu trầm ổn chậm rãi hướng bên ngoài đi đến, hôm nay tiền đăng ký thương hội đã lấy được tới tay, nơi này không nên ở lâu.
Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang cũng đồng dạng không nhìn thấu được tu vi Dược Thiên Sầu, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thẳng đến khi Dược Thiên Sầu đi ra cửa hàng muốn rời đi, Thương Liên Khánh liếc mắt nhìn tiêu ký Ly Hỏa cung ngoài cửa hàng, chặp tay cười nói: "Tại hạ đệ tử Tuyệt Tình cung Thương Liên Khánh, tôn giá chính là người của Ly Hỏa cung?"
Dược Thiên Sầu hờ hững liếc mắt, vừa muốn thuận miệng nói vài câu rồi rời đi, đã thấy trên con đường lạnh lùng vắng vẻ hỗn độn có một áo xám lão đầu lưng còng đang đi tới, nghe được Thương Liên Khánh nói xong, vô ý thức ngừng lại nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên hắc hắc cười nói: "Lời này thế nào nghe thật buồn cười, hắn rõ ràng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ Dược Thiên Sầu do Tứ Thông thương hội thuê mướn, ở trong Thần Khư Cảnh đã giết sạch người của Tuyệt Tình cung các ngươi, thế nào lại thành môn nhân của Ly Hỏa cung? Ai! Đệ tử Tuyệt Tình cung thực sự là một đời không bằng một đời...
Lão đầu lưng gù lắc đầu cảm khái lảo đảo dần dần đi xa, trên đường đột nhiên trở nên an tĩnh lên, chẳng biết một cỗ tà phong từ đâu thổi tới, làm cả con đường cũng mang đến vài phần hàn ý...
Mẹ nó! Đây là lão vương bát đản nào muốn xen vào việc của người khác? Dược Thiên Sầu nhìn bóng lưng đi xa, rất muốn đi qua đá mấy cước.
Đồng tử Thương Liên Khánh đột nhiên co rút lại, nhìn Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?"
Hắn và Sài Tuấn Lang tuy rằng trường kỳ ở gần Vạn Thánh sơn, thế nhưng tin tức cũng không hề bế tắc, đã nghe được tin tức toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung bị diệt trong Thần Khư Cảnh. Có người nói là toàn bộ bị giết chết trong tay một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tên Dược Thiên Sầu, càng nghe nói chuyện Dược Thiên Sầu và Vạn Linh ở trước mắt bao người còn tay trong tay.
Bởi vậy liên tưởng tới một màn Vạn Linh khóc lóc chạy đi, không cần phải nói, người này khẳng định chính là Dược Thiên Sầu từng tay trong tay với Vạn Linh ở ngay trước mắt bao người, bằng không nữ nhân như Vạn Linh tuyệt đối sẽ không lộ ra một mặt mềm yếu đến như vậy.
Dược Thiên Sầu lúc đầu còn hoài nghi Vạn Linh tìm tới hai người giúp đỡ, hôm nay nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, khẳng định không phải chuyện như vậy, bằng không không có khả năng không nhận ra chính minh, cũng không cần phải làm điều thừa.
"Ta là Dược Thiên Sầu." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Lẽ nào có vấn đề gì sao?"
Bạch ngọc phiến trên tay Sài Tuấn Lang nhẹ nhàng thu lại, nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: "Ta còn cho rằng Dược Thiên Sầu là nhân vật gi rất giỏi a! Thì ra chính là ngươi! Ai! Vạn Linh kia cũng không biết ăn phải thuốc gì, không ngờ lại thua trong tay một tên lừa gạt, thật đúng là cực kỳ buồn cười."
Gương mặt Thương Liên Khánh lộ vẻ dữ tợn cười lạnh nói: "Ngươi thật đúng là to gan lớn mật, không ngờ dám gạt lên trên đầu tôn nữ của Vạn Bác Thánh. Thành thành thật thật nói cho ta biết, ngươi làm sao bức nàng đi vào khuôn khổ? Nếu như có một lời hư ngôn, ta cho ngươi sống không bằng chết."
Sài Tuấn Lang nghe vậy ánh mắt cũng sáng lên, nếu có thể bắt được nhược điểm của Vạn Linh, hành sự sẽ vô cùng thuận lợi gấp bội lần.
"Hai người muốn động thủ với ta ở chỗ này?" Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn quanh bốn phía, gương mặt không chút biểu tình nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, ô thống lĩnh từng sớm có quy định, trên quảng trường của Thần Khư Cảnh không được động thủ. Tuy rằng Thần Khư Cảnh tụ hội đã kết thúc, thế nhưng ta xem hai người cũng không có lá gan lớn như vậy."
Sài Tuấn Lang giành trả lời nói: "Nghe nói ngươi ở chỗ này rất bận rộn, ta chỉ đến xem ngươi có gì cần hỗ trợ hay không."
Thương Liên Khánh cũng liên tục gật đầu nói: "Ta cũng vậy."
Vạn Linh lộ ra cao ngạo khẽ nâng cằm, mắt lạnh nói: "Không cần các ngươi hỗ trợ, cũng không cần thiết các ngươi hỗ trợ, hai người các ngươi không nên tiếp tục theo ta nữa, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Vẻ nịnh hót tràn ngập của hai người nhất thời đổ trong cổ họng, hai người nhìn nhau, trong hai mắt mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ lập tức tắt lịm, hầu như không hẹn trong lòng đồng thời hiện lên một ý niệm: "Thối đàn bà không nên kiêu ngạo, chờ lão tử đem ngươi đưa tới tay, có màu sắc cho ngươi nhìn!"
Ánh mắt Thương Liên Khánh lơ đãng xẹt qua vùng ngực no đủ của Vạn Linh, dáng tươi cười nhìn bốn phía nói: "Vạn Linh, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đi đâu còn cần bầm báo với ngươi sao?" Vạn Linh không khách khí ném ra một câu nói, cấp tốc lắc minh bay đi, tốc độ như nhanh hơn, ra vẻ muốn bỏ rơi hai người.
"Thối đàn bà!" Thương Liên Khánh nhìn thân ảnh thướt tha đi xa của Vạn Linh thấp giọng mắng.
Sài Tuấn Lang cười hắc hắc nói: "Ta cũng không quản nàng thối, trên người nữ nhân này cũng có điểm được mắt, nếu như ngươi chê thối, tặng cho ta đi...
Đang nói chuyện bỗng nhiên ngừng phắt lại, hai người phát hiện Vạn Linh cũng không đi xạ, mà là đang hạ xuống một địa phương trong quảng trường. Hai người nhìn nhau, cấp tốc bay lên không trung, nhìn chăm chú dáng người chấp chờn của Vạn Linh đi vào một cửa hàng.
Dược Thiên Sầu đang ngồi bên trong cửa hàng vắng vẻ, đang nhắm mắt dưỡng thần kiên ứì đợi, tiếng bước chân mềm mại vang lên bên ngoài, hắn trợn mắt vừa nhìn, liền không khỏi sừng sốt. Chỉ thấy Vạn Linh bị mình chọc tức xỉu hôm nay cũng không giống như trước, đã thay trang phục khác, là một bộ y phục màu hồng nhạt khiến người cảnh đẹp ý vui, lộ ra bộ ngực khiến nam nhân phải động tâm, ra vẻ từng cố ý sửa soạn qua.
Dược Thiên Sầu chậm rãi đứng lên, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng đề cao cảnh giác, hắn lo lắng Vạn Linh tới trả thù.
Vạn Linh chậm rãi hướng hắn đi tới, thẳng đến khi cự ly cách hắn chỉ còn một thân người, chợt ngừng chân, ánh mắt phức tạp cắn môi nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Huyên đến mức Dược Thiên Sầu càng thêm cần thận đề phòng, kết quả hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau hồi lâu, hai người một người lòng dạ khó lường, một người thì cần thận đề phòng...
Trên không trung Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang vô ý thức chậm rãi hạ xuống nghiêng tai lắng nghe, làm hai người kỳ quái chính là sau khi Vạn Linh đi vào cửa hàng lại không có chút thanh âm. Mắt thấy mình đã hạ xuống tới nóc nhà một loạt cửa hàng, hai người nhìn nhau, thẳng thắn trực tiếp đáp xuống dưới đường, cùng nhìn vào bên trong cửa hàng.
Chỉ thấy dáng người yểu điệu của Vạn Linh đang yên lặng đứng thẳng bất động, bị thân thể nàng ngăn trở rất rõ ràng chính là một nam nhân, cao hơn Vạn Linh nửa đầu, thấy không rõ toàn cảnh của nam nhân kia. Một nam một nữ cứ đứng như vậy không rên một tiếng, yên lặng đứng nhìn nhau...Cục diện làm cho Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang không biết nói gì, trách không được nữ nhân này đều chướng mắt với bất
Cứ ai, còn không cho hai người đi theo, thì ra đã có người trong lòng, đang cùng tình lang len lén ước hội.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương mơ hồ bốc lên một cỗ lửa giận, nữ nhân này có nam nhân cũng không nói rõ, khiến cho nam nhân Tiên giới đối với nàng giống như xua vịt, đây rõ ràng là muốn đùa giỡn người khác!
Dược Thiên Sầu vẫn cần thận cảnh giác, ánh mắt khẽ động, chú ý tới hai người vừa hạ xuống bên ngoài đường, đầu hơi nghiêng qua, tách khỏi đường nhìn bị Vạn Linh che khuất, thấy rõ hai người bên ngoài. Thương Liên Khánh trong một thân áo lam làm đồng từ hắn hơi co rụt lại, hắn liếc mắt liền nhận ra trên người đối phương mặc trang phục của Tuyệt Tình cung, về phần người còn lại hắn cũng không nhận thức.
Kháo! Nữ nhân này không ngờ lại dẫn theo kẻ giúp đỡ.., sắc mặt Dược Thiên Sầu hiện lên vẻ giận dữ, Tử hỏa nguyên tố giấu kín trong cơ thể bắt đầu rục rịch lên.
Vạn Linh vẫn cắn môi không nói từ trong đôi mắt Dược Thiên Sầu nhìn thấy được hình ảnh của Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang, ánh mắt thoáng lóe lên một chút, trong khoảnh khắc trong đôi mắt đẹp dâng lên vụ khí ngập nước, hé hàm răng đang cắn đôi môi đỏ mọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta đã mang tiền đến."
"Ách...Dược Thiên Sầu sừng sốt, ánh mắt hạ xuống trên mặt Vạn Linh, nhìn thấy hai mắt nàng rưng rưng, nhất thời có chút khó hiểu, không biết nàng khóc cái gì, xem ra nữ nhân chung quy là nữ nhân, thật không chịu nổi bị khi dễ. Hắn không khỏi ho khan một tiếng nói: "Mang theo là tốt rồi, đưa cho ta!" Hắn rất tự giác thò tay đưa ra.
Vạn Linh lệ nóng doanh tròng từ trên cổ tay túm hai thủ ứạc, vai run run nức nở nói: "Ngươi dám bảo chứng sau khi ngươi cầm linh thạch, từ nay về sau sẽ không tiếp tục dây dưa ta?"
Mẹ nó! Lời này nói như thế nào, thế nào khiến cho lão tử biến thành tên lưa manh ăn cơm đàn bà! Dược Thiên Sầu ngần người, dở khóc dở cười nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ta lấy đủ linh thạch, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn bất luận quan hệ gì. Chỉ cần ngươi không tìm ta phiền phức, ta cũng sẽ không tìm ngươi phiền phức...
Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang nhìn nhau, lời nói chuyện bên trong hai người nghe được thật rõ ràng. Ra vẻ Vạn Linh đụng phải một tên lừa gạt tình trường, bị người lấy nhược điểm xảo trá tiền bạc. Hai người vốn định động thân đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vừa nghĩ đến đối phương ngay cả tôn nữ của Vạn Bác Thánh cũng dám lừa gạt, chỉ sợ sẽ không giản đơn, vì vậy đều quyết định nhìn xem hãy tính.
"Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi, bằng không ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi." Vạn Linh nghiến răng nghiến lợi huy tay áo lau nước mắt, đặt hai thủ trạc vào tay Dược Thiên Sầu, nức nở nói: "Đếm rõ ràng đi, sau này không nên tiếp tục quấn quýt lấy ta."
Dược Thiên Sầu không nói gì, cấp tốc rót thần thức vào hai thủ trạc điều ứạ, năm trăm ức thần phẩm linh thạch tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, làm hắn phải mất một phen công phu. Sau khi kiểm kê hoàn tất, phát hiện vừa đủ năm trăm ức thần phẩm linh thạch không hề thiếu một viên. Linh thạch đã lấy được tới tay, khối đá lớn trong lòng rơi xuống, hắn vui vẻ ra mặt vỗ ngực bảo chứng nói: "Từ nay về sau ngươi đi dương quan đạo, ta đi cầu độc mộc, chúng ta xóa bỏ gút mắt."
"Hi vọng ngươi nói có thể làm được, bằng không ta sẽ không bỏ qua ngươi."
Vạn Linh đứng trong cửa hàng buông ra một câu nói, lập tức xoay người lau nước mắt chạy vội đi ra, không hề nhìn Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang đang trợn tròn mắt, trực tiếp bắn lên khoảng không bay đi.
Nữ nhân a nữ nhân! Choi không nổi thì đừng chơi! Khóc sướt mướt lại giống cái gì, khiến cho lão tử lại giống như đang đùa giỡn lưu manh! Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm khái một phen, không nghĩ tới bản thân vì bí quá hóa liều dùng chiêu lừa gạt dĩ nhiên thực sự thành công, năm trăm ức! Cứ như vậy đã tới tay.
Ánh mắt nhìn ra ngoài nhìn chằm chằm vào hai người đang nhìn minh, dáng tươi cười đắc ý lập tức liền thu liễm, phát hiện mình nhìn không thấu tu vi hai người, không hề nghi ngờ hai người vốn là Tiên cấp cao thủ, nhất là tên Tuyệt Tình cung lại càng cần cảnh giác.
Dược Thiên Sầu trầm ổn chậm rãi hướng bên ngoài đi đến, hôm nay tiền đăng ký thương hội đã lấy được tới tay, nơi này không nên ở lâu.
Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang cũng đồng dạng không nhìn thấu được tu vi Dược Thiên Sầu, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thẳng đến khi Dược Thiên Sầu đi ra cửa hàng muốn rời đi, Thương Liên Khánh liếc mắt nhìn tiêu ký Ly Hỏa cung ngoài cửa hàng, chặp tay cười nói: "Tại hạ đệ tử Tuyệt Tình cung Thương Liên Khánh, tôn giá chính là người của Ly Hỏa cung?"
Dược Thiên Sầu hờ hững liếc mắt, vừa muốn thuận miệng nói vài câu rồi rời đi, đã thấy trên con đường lạnh lùng vắng vẻ hỗn độn có một áo xám lão đầu lưng còng đang đi tới, nghe được Thương Liên Khánh nói xong, vô ý thức ngừng lại nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên hắc hắc cười nói: "Lời này thế nào nghe thật buồn cười, hắn rõ ràng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ Dược Thiên Sầu do Tứ Thông thương hội thuê mướn, ở trong Thần Khư Cảnh đã giết sạch người của Tuyệt Tình cung các ngươi, thế nào lại thành môn nhân của Ly Hỏa cung? Ai! Đệ tử Tuyệt Tình cung thực sự là một đời không bằng một đời...
Lão đầu lưng gù lắc đầu cảm khái lảo đảo dần dần đi xa, trên đường đột nhiên trở nên an tĩnh lên, chẳng biết một cỗ tà phong từ đâu thổi tới, làm cả con đường cũng mang đến vài phần hàn ý...
Mẹ nó! Đây là lão vương bát đản nào muốn xen vào việc của người khác? Dược Thiên Sầu nhìn bóng lưng đi xa, rất muốn đi qua đá mấy cước.
Đồng tử Thương Liên Khánh đột nhiên co rút lại, nhìn Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?"
Hắn và Sài Tuấn Lang tuy rằng trường kỳ ở gần Vạn Thánh sơn, thế nhưng tin tức cũng không hề bế tắc, đã nghe được tin tức toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung bị diệt trong Thần Khư Cảnh. Có người nói là toàn bộ bị giết chết trong tay một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tên Dược Thiên Sầu, càng nghe nói chuyện Dược Thiên Sầu và Vạn Linh ở trước mắt bao người còn tay trong tay.
Bởi vậy liên tưởng tới một màn Vạn Linh khóc lóc chạy đi, không cần phải nói, người này khẳng định chính là Dược Thiên Sầu từng tay trong tay với Vạn Linh ở ngay trước mắt bao người, bằng không nữ nhân như Vạn Linh tuyệt đối sẽ không lộ ra một mặt mềm yếu đến như vậy.
Dược Thiên Sầu lúc đầu còn hoài nghi Vạn Linh tìm tới hai người giúp đỡ, hôm nay nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, khẳng định không phải chuyện như vậy, bằng không không có khả năng không nhận ra chính minh, cũng không cần phải làm điều thừa.
"Ta là Dược Thiên Sầu." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Lẽ nào có vấn đề gì sao?"
Bạch ngọc phiến trên tay Sài Tuấn Lang nhẹ nhàng thu lại, nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: "Ta còn cho rằng Dược Thiên Sầu là nhân vật gi rất giỏi a! Thì ra chính là ngươi! Ai! Vạn Linh kia cũng không biết ăn phải thuốc gì, không ngờ lại thua trong tay một tên lừa gạt, thật đúng là cực kỳ buồn cười."
Gương mặt Thương Liên Khánh lộ vẻ dữ tợn cười lạnh nói: "Ngươi thật đúng là to gan lớn mật, không ngờ dám gạt lên trên đầu tôn nữ của Vạn Bác Thánh. Thành thành thật thật nói cho ta biết, ngươi làm sao bức nàng đi vào khuôn khổ? Nếu như có một lời hư ngôn, ta cho ngươi sống không bằng chết."
Sài Tuấn Lang nghe vậy ánh mắt cũng sáng lên, nếu có thể bắt được nhược điểm của Vạn Linh, hành sự sẽ vô cùng thuận lợi gấp bội lần.
"Hai người muốn động thủ với ta ở chỗ này?" Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn quanh bốn phía, gương mặt không chút biểu tình nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, ô thống lĩnh từng sớm có quy định, trên quảng trường của Thần Khư Cảnh không được động thủ. Tuy rằng Thần Khư Cảnh tụ hội đã kết thúc, thế nhưng ta xem hai người cũng không có lá gan lớn như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.