Chương 932: Nên lấy thì lấy
Thiên Sầu
05/09/2013
Đúng lúc này, Viên Vương dùng chân kia công thẳng lá chắn, hai móng vuốt bị hắn vặn gãy, bị hắn thuận tay trực tiếp cắm lên vùng lưng cứng rắn của đại tri chu, đại tri chu nhất thời phát ra tiếng kêu xèo xèo thê lương kinh hồn, làm cho người ta nghe xong da đầu run lên.
Viên Vương nếu đã không làm, đã làm phải làm đến cùng, động thủ liền không lưu tình, thừa dịp đại tri chu liều chết phản kháng liền liên tục ra tay.
Chỉ trong chớp mắt công phu, Viên Vương trên lưng đại tri chu ra tay nhanh như chóp, tám cái chân sắc bén của đại tri chu đã bị đánh đứt sáu chân, đều cắm trên lưng nó.
Đại tri chu biết mạng của mình đã nguy trong sớm tối, sợ tới mức hồn phi phách tán, sử xuất toàn bộ vốn liếng quay cuồng đầy trời. Viên Vương mặc cho nàng phiên giang đảo hải, dưới chân giống như mọc rễ, mái tóc đỏ tung bay uy phong lẫm lẫm, ra tay lại nhổ đứt hai chân, một chân cắm lên lưng đại tri chu, một chân cầm trong tay, lắc mình, đi tới ngay cổ của nó.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lóe ra, biết Viên Vương muốn cho nó một kích trí mạng cuối cùng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào đám trứng màu vàng dưới bụng đại tri chu giống như bóng da, lúc này la lớn: "Viên Vương, đừng làm hủy trứng dưới bụng nàng ta, ta còn hữu dụng."
Mái tóc đỏ của Viên Vương đón gió tung bay, nhìn thật khôi ngô tiêu sái ngẩng đầu nhìn hắn, tay nâng cái chân, "răng rắc" một tiếng cắm lên ngay khe hở ở cổ đại tri chu, cơ hồ đem cả cái đầu của nó cắt xuống. Trên lưng đại tri chu đã trúng bảy vết thương, lại thêm một kích trí mạng trên cổ, thanh âm xèo xèo kêu thảm thiết lúc này liền cắt đứt.
Chỉ thấy Viên Vương khom người đưa bàn tay rộng rãi nắm lấy gáy đại tri chu, nâng lên lật ngược, một tay nắm lấy nó, hướng phương hướng Đại Diễm sơn rất nhanh bay đi. Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, lúc này cũng bay theo sau...
Hai người vừa về tới Đại Diễm sơn, liền trực tiếp hạ xuống trước hang động ngay sườn núi, tám cái chân cắm trên lưng đại tri chu đỡ lấy thân thể nó, Viên Vương đi ra, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Đám khỉ vượn trên núi thấy đại vương phi thường dũng mãnh, lập tức quơ kim chúc trường mâu trong tay phấn chấn gầm rú, nhưng lại bị Viên Vương phất tay cản lại.
Dược Thiên Sầu đi vòng quanh thi thể đại tri chu vài vòng tấm tắc, còn chui vào dưới thân thể khổng lồ của nó nhìn nhìn, bởi vì tám cái chân chống lên dài tới hơn cả thước, cho nên phía dưới có đầy đủ không gian. Ánh mắt Viên Vương một mực di chuyển theo hắn, không rõ người này là địch hay bạn, nhưng thái độ vân đạm phong khinh của Dược Thiên Sầu, ngược lại càng làm cho hắn thêm kiêng kỵ, rất là bí hiểm a!
Đi vòng vo vài lần, Dược Thiên Sầu lại nhảy lên trên cái bụng to của đại tri chu, bên trên rậm rạp dính hơn một ngàn viên trứng nhện, một đám vàng óng lớn cỡ nắm tay, rất giống bóng cao su. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu không biết bị thứ gì hấp dẫn, ở ngay tại chỗ ngồi xuống xem xét, chỉ thấy bên trong trừng nhện trong suốt rõ ràng có thể nhìn thấy có con nhện con cử động bên trong.
"Viên huynh." Dược Thiên Sầu ngồi xổm bên trên vươn đầu xuống, vẫy vẫy tay nói: "Đi lên một chút, có việc thỉnh giáo."
Vẻ mặt Viên Vương co rút, nhưng vẫn đi lên, ánh mắt cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Dược Thiên Sầu vẫn không để ý tới vẻ khoảng cách của đối phương với mình, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện cảm tình là phải bồi dưỡng mới có, đứng dậy chỉ chỉ trứng
Nhện nói: "Những tiểu tử này còn có thể sống được hay không?"
Viên Vương quét mắt nhìn lên đám trứng nhện, ngừng một chút nói: "Chúng nó đã thành hình trong trứng, phỏng chừng không được bao lâu có thể phá trứng mà ra, chỉ cần không tạo thành tổn hại lớn cần thận gỡ xuống, hẳn là đều có thể sống sót."
"Như vậy a!" Dược Thiên Sầu lại ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm lấy một trứng nhện, cần thận kéo ra. Ban đầu hắn còn lo lắng trứng nhện quá yếu ớt sẽ phá vỡ, sau phát hiện chỉ là lo lắng vô ích, thứ này có thể chịu đựng được cuộc đại chiến của Viên Vương và đại tri chu mà không bị vỡ, tính dai của túi da thật sự không phải bình thường.
Trực tiếp hái được một quả xuống, đặt trong tay nhìn lên không trung sáng rõ xem thêm chốc lát, nhện con ngâm mình trong một đoàn chất lỏng trong trứng đang vui vẻ huy động móng vuốt lật tới lật lui. Lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí đưa vào trong ô Thác Châu, lại nhanh tay thu lại những trứng nhện khác.
"Ngươi muốn đem trứng nhện này đi đâu?" Viên Vương nhìn chằm chằm cử động của hắn, cau mày nói: "Những con nhện này trời sinh hung tàn, hơn nữa trời sinh giập xác cứng rắn khó phá, còn có nanh vuốt sắc bén, cơ hồ không có khắc tinh. Nếu cho đại quy mô sinh sôi nảy nở ra, đối với động vật khác mà nói quả thực là tai nạn. Ở hồi lâu trước kia, Hỏa Viên nhất tộc chúng ta từng lọt vào sự giết hại của chúng nó. Nếu gặp tình huống không đủ thực vật, chúng nó thậm chí tự giết ăn thịt lẫn nhau, có thể nói là thiên tính tàn bạo, chúng nó không nên sống sót trên đời này."
Dược Thiên Sầu đã thu lại được hơn nửa số trứng nhện, xoay người nhìn về phía Viên Vương, hiện tại rốt cục hắn đã biết vì sao Viên Vương lại muốn diệt sạch Thần Miếu Thải Chu, thì ra ngoại trừ giập xác của chúng có thể rèn được đồ vật, còn có sự cừu hận chủng tộc. Hắn ho khan một tiếng khoát tay, bi tâm cảm khái nói: "Cừu hận đời trước không nên lan tràn đến đời sau, tiểu hài tử là vô tội, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo quản giáo chúng, sẽ không cho chúng tiếp tục ra ngoài gây hại." Nói xong lại tiếp tục thu lại số trứng nhện còn lại, trên miệng hắn nói thật dễ nghe, không biết rằng trong lòng hắn đang nghĩ không cho những con nhện con này đi ra ngoài gây hại, hay là muốn nuôi dưỡng chúng đem ra ngoài gây họa, có trời mới biết hắn vì điều gì lại có lòng ái tâm như thế!
Viên Vương nghe hắn nói thật không biết nói gì, muốn ra tay ngăn cản hắn lại không có một chút nắm chắc, trơ mắt nhìn Dược Thiên Sầu đem toàn bộ trứng nhện thu vào.
Dược Thiên Sầu có chút thu hoạch, bận rộn xong lại nhảy xuống khỏi bụng đại tri chu, nhìn Viên Vương ngoắc nói: "Viên huynh, xuống dưới trước."
Viên Vương khó hiểu nhảy xuống, chỉ thấy Dược Thiên Sầu bẻ ra một chân nhện chống bên dưới, "phanh" thân hình đại tri chu nhất thời lật ra ngã xuống đất. Dược Thiên Sầu nhảy lên trên lưng đại tri chu, ôm một chân cắm trên lưng nó thu hồi xuống. Cuối cùng lại đi tới đầu nó, dùng tay chưởng hóa thành đao, hiện lên một tầng tử quang, giờ tay chém xuống, chiếc nanh lớn ngoài miệng con nhện liền bị hắn cắt xuống.
Một màn này làm cho Viên Vương hít mạnh một hơi, trong lòng run sợ không thôi. Giập xác của Thần Miếu Thải Chu cóng rắn, hắn hiểu rất rõ, nhất là răng nanh cùng tám cái chân lại vô cùng cứng rắn, ai ngờ Dược Thiên Sầu chỉ vung tay lên, lại giống như cắt đậu hũ đem răng nanh cắt xuống, không khỏi thật khó tin.
Tu vi người này rốt cục cao đến tình trạng gì? Ánh mắt Viên Vương lóe ra không chừng, tập trung nhìn tử quang trên lòng bàn tay Dược Thiên Sầu, như có suy nghĩ, đã đoán được nguyên nhân về tử quang kia.
Dược Thiên Sầu làm xong việc này, hưng phấn chà xát hai tay, chỉ vào thi thể con nhện nói: "Viên huynh, giập xác của nó ta không cần, hẳn đủ cho ngươi luyện chế giập
Trụ."
Cái rắm! Đồ vật tốt nhất đều đã bị ngươi lấy đi rồi! Viên Vương không biết nói gì, mang theo giọng nói kháng nghị "ân" một tiếng, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, hi vọng tên tiểu tử không biết từ đâu đến này mau rời khỏi đây thật sớm.
Nhưng tư tưởng giác ngộ của Dược Thiên Sầu có đôi khi đích xác không cao, bộ dạng hắn làm như rất quen thuộc nhìn chằm chằm Viên Vương từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá. Kỳ thực bộ dạng của Viên Vương tràn ngập khí khái nam tử, mày rậm xếch cao, mắt to sáng ngời hữu thần, khuôn mặt rộng rãi, đôi môi dầy, làm cho người ta có loại cảm giác chính khí nghiêm nghị. Chỗ thiếu hụt duy nhất là có râu, nhưng lại càng tăng thêm mùi vị nam nhân, nhất là mỗi khi trận gió thổi tung mái tóc đỏ, càng làm cho người ta có một loại cảm giác nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Nếu đem hắn so sánh cùng Lộng Trúc, khẳng định kém vẻ anh tuấn tiêu sái của Lộng Trúc, nhưng Dược Thiên Sầu càng tra thích nam nhân giống như Viên Vương. Viên Vương là loại nam nhân trong nam nhân, nếu đặt xuống nhân gian, sẽ là một nam nhân tốt làm cho nữ nhân điên cuồng.
"Ngươi muốn làm gì?" Viên Vương cau mày nói. Ánh mắt đối phương không ngừng đánh giá áo giập cùng giày của hắn, làm cho hắn không khỏi hoài nghi đối phương sau khi lấy xong thứ tốt trên người Thần Miếu Thải Chu, lại nhìn trúng đồ vật trên thân hắn.
Quả nhiên Dược Thiên Sầu cười cười một lúc lại chỉ chỉ áo giập trên người hắn nói: "Nghe nói Viên huynh giỏi về rèn đúc đồ vật, không biết có thể cởi áo giập trên người cho ta xem được không?"
"Đồ vật tùy tiện làm không có gì hay để xem." Ngoài miệng Viên Vương tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút kiêu ngạo. Chúng sinh trong Thần Khư Cảnh không có ai đi nghiên cứu thứ này, đánh nhau chẳng hạn, chỉ nhờ vào tu vi cùng thiên phú, hắn cũng chỉ trong một lần vô ý chứng kiến loài người xâm nhấp Thần Khư Cảnh mượn dùng địa hỏa luyện chế đồ vật, tò mò mới nổi lên lòng hiếu kỳ nghiên cứu, dần dần mới hiểu được một ít cách thức.
"Viên huynh không phải là sợ ta đoạt đồ yêu thích của ngươi đi! Ngươi yên tâm, ta chỉ là nhìn xem mà thôi." Dược Thiên Sầu vỗ ngực cam đoan.
Viên Vương cũng không phải người nhỏ mọn, ôm tấm lòng cho ngươi kiến thức tay nghề của ta, cởi áo giập đưa cho Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cười đưa tay đi đón, phát hiện cầm vào tay nặng trịch, phân lượng nặng tới mức làm người ta khó có thể tin, không cần thận liền "cạch" một tiếng trực tiếp rơi xuống đất tạp ra một cái hố không nhỏ. Biểu hiện vô năng như thế rơi vào trong mắt đàn khỉ vượn, nhất thời đưa tới một trận cười vang. Viên Vương cũng ngây ra, cảm thấy được bằng vào tu vi của đối phương không nên tới mức cầm không được thứ này.
Dược Thiên Sầu đối với tiếng cười nhạo chung quanh cũng lơ đễnh, chính mình cũng không tới mức sĩ diện tính toán với một đám khỉ vượn, hắn cũng không phải cầm không nổi, chẳng qua vừa rồi vì nhất thời khinh thường mà thôi, không nghĩ tới một cái áo giáp có vẻ mỏng như vậy lại nặng tới hơn ngàn cân. Đối với thể tích cùng tỉ lệ sức nặng mà nói, đây là vật nặng nhất ngoại trừ thần kiếm mà hắn từng gặp qua.
Một tia kinh ngạc hiện lên trên mặt Dược Thiên Sầu, bàn tay vung lên, núi đá màu nâu liền cuồn cuộn như suối phun, trực tiếp trồi lên một đống đất như trùy hình, mặt trên đỡ lấy kiện áo giáp kim chúc kia, tiếng cười nhạo của hỏa vượn quanh thân đã lập tức ngừng lại, ánh mắt Viên Vương cũng đã không ngừng đánh giá đống đất đang dâng lên...
Viên Vương nếu đã không làm, đã làm phải làm đến cùng, động thủ liền không lưu tình, thừa dịp đại tri chu liều chết phản kháng liền liên tục ra tay.
Chỉ trong chớp mắt công phu, Viên Vương trên lưng đại tri chu ra tay nhanh như chóp, tám cái chân sắc bén của đại tri chu đã bị đánh đứt sáu chân, đều cắm trên lưng nó.
Đại tri chu biết mạng của mình đã nguy trong sớm tối, sợ tới mức hồn phi phách tán, sử xuất toàn bộ vốn liếng quay cuồng đầy trời. Viên Vương mặc cho nàng phiên giang đảo hải, dưới chân giống như mọc rễ, mái tóc đỏ tung bay uy phong lẫm lẫm, ra tay lại nhổ đứt hai chân, một chân cắm lên lưng đại tri chu, một chân cầm trong tay, lắc mình, đi tới ngay cổ của nó.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lóe ra, biết Viên Vương muốn cho nó một kích trí mạng cuối cùng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào đám trứng màu vàng dưới bụng đại tri chu giống như bóng da, lúc này la lớn: "Viên Vương, đừng làm hủy trứng dưới bụng nàng ta, ta còn hữu dụng."
Mái tóc đỏ của Viên Vương đón gió tung bay, nhìn thật khôi ngô tiêu sái ngẩng đầu nhìn hắn, tay nâng cái chân, "răng rắc" một tiếng cắm lên ngay khe hở ở cổ đại tri chu, cơ hồ đem cả cái đầu của nó cắt xuống. Trên lưng đại tri chu đã trúng bảy vết thương, lại thêm một kích trí mạng trên cổ, thanh âm xèo xèo kêu thảm thiết lúc này liền cắt đứt.
Chỉ thấy Viên Vương khom người đưa bàn tay rộng rãi nắm lấy gáy đại tri chu, nâng lên lật ngược, một tay nắm lấy nó, hướng phương hướng Đại Diễm sơn rất nhanh bay đi. Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, lúc này cũng bay theo sau...
Hai người vừa về tới Đại Diễm sơn, liền trực tiếp hạ xuống trước hang động ngay sườn núi, tám cái chân cắm trên lưng đại tri chu đỡ lấy thân thể nó, Viên Vương đi ra, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Đám khỉ vượn trên núi thấy đại vương phi thường dũng mãnh, lập tức quơ kim chúc trường mâu trong tay phấn chấn gầm rú, nhưng lại bị Viên Vương phất tay cản lại.
Dược Thiên Sầu đi vòng quanh thi thể đại tri chu vài vòng tấm tắc, còn chui vào dưới thân thể khổng lồ của nó nhìn nhìn, bởi vì tám cái chân chống lên dài tới hơn cả thước, cho nên phía dưới có đầy đủ không gian. Ánh mắt Viên Vương một mực di chuyển theo hắn, không rõ người này là địch hay bạn, nhưng thái độ vân đạm phong khinh của Dược Thiên Sầu, ngược lại càng làm cho hắn thêm kiêng kỵ, rất là bí hiểm a!
Đi vòng vo vài lần, Dược Thiên Sầu lại nhảy lên trên cái bụng to của đại tri chu, bên trên rậm rạp dính hơn một ngàn viên trứng nhện, một đám vàng óng lớn cỡ nắm tay, rất giống bóng cao su. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu không biết bị thứ gì hấp dẫn, ở ngay tại chỗ ngồi xuống xem xét, chỉ thấy bên trong trừng nhện trong suốt rõ ràng có thể nhìn thấy có con nhện con cử động bên trong.
"Viên huynh." Dược Thiên Sầu ngồi xổm bên trên vươn đầu xuống, vẫy vẫy tay nói: "Đi lên một chút, có việc thỉnh giáo."
Vẻ mặt Viên Vương co rút, nhưng vẫn đi lên, ánh mắt cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Dược Thiên Sầu vẫn không để ý tới vẻ khoảng cách của đối phương với mình, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện cảm tình là phải bồi dưỡng mới có, đứng dậy chỉ chỉ trứng
Nhện nói: "Những tiểu tử này còn có thể sống được hay không?"
Viên Vương quét mắt nhìn lên đám trứng nhện, ngừng một chút nói: "Chúng nó đã thành hình trong trứng, phỏng chừng không được bao lâu có thể phá trứng mà ra, chỉ cần không tạo thành tổn hại lớn cần thận gỡ xuống, hẳn là đều có thể sống sót."
"Như vậy a!" Dược Thiên Sầu lại ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm lấy một trứng nhện, cần thận kéo ra. Ban đầu hắn còn lo lắng trứng nhện quá yếu ớt sẽ phá vỡ, sau phát hiện chỉ là lo lắng vô ích, thứ này có thể chịu đựng được cuộc đại chiến của Viên Vương và đại tri chu mà không bị vỡ, tính dai của túi da thật sự không phải bình thường.
Trực tiếp hái được một quả xuống, đặt trong tay nhìn lên không trung sáng rõ xem thêm chốc lát, nhện con ngâm mình trong một đoàn chất lỏng trong trứng đang vui vẻ huy động móng vuốt lật tới lật lui. Lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí đưa vào trong ô Thác Châu, lại nhanh tay thu lại những trứng nhện khác.
"Ngươi muốn đem trứng nhện này đi đâu?" Viên Vương nhìn chằm chằm cử động của hắn, cau mày nói: "Những con nhện này trời sinh hung tàn, hơn nữa trời sinh giập xác cứng rắn khó phá, còn có nanh vuốt sắc bén, cơ hồ không có khắc tinh. Nếu cho đại quy mô sinh sôi nảy nở ra, đối với động vật khác mà nói quả thực là tai nạn. Ở hồi lâu trước kia, Hỏa Viên nhất tộc chúng ta từng lọt vào sự giết hại của chúng nó. Nếu gặp tình huống không đủ thực vật, chúng nó thậm chí tự giết ăn thịt lẫn nhau, có thể nói là thiên tính tàn bạo, chúng nó không nên sống sót trên đời này."
Dược Thiên Sầu đã thu lại được hơn nửa số trứng nhện, xoay người nhìn về phía Viên Vương, hiện tại rốt cục hắn đã biết vì sao Viên Vương lại muốn diệt sạch Thần Miếu Thải Chu, thì ra ngoại trừ giập xác của chúng có thể rèn được đồ vật, còn có sự cừu hận chủng tộc. Hắn ho khan một tiếng khoát tay, bi tâm cảm khái nói: "Cừu hận đời trước không nên lan tràn đến đời sau, tiểu hài tử là vô tội, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo quản giáo chúng, sẽ không cho chúng tiếp tục ra ngoài gây hại." Nói xong lại tiếp tục thu lại số trứng nhện còn lại, trên miệng hắn nói thật dễ nghe, không biết rằng trong lòng hắn đang nghĩ không cho những con nhện con này đi ra ngoài gây hại, hay là muốn nuôi dưỡng chúng đem ra ngoài gây họa, có trời mới biết hắn vì điều gì lại có lòng ái tâm như thế!
Viên Vương nghe hắn nói thật không biết nói gì, muốn ra tay ngăn cản hắn lại không có một chút nắm chắc, trơ mắt nhìn Dược Thiên Sầu đem toàn bộ trứng nhện thu vào.
Dược Thiên Sầu có chút thu hoạch, bận rộn xong lại nhảy xuống khỏi bụng đại tri chu, nhìn Viên Vương ngoắc nói: "Viên huynh, xuống dưới trước."
Viên Vương khó hiểu nhảy xuống, chỉ thấy Dược Thiên Sầu bẻ ra một chân nhện chống bên dưới, "phanh" thân hình đại tri chu nhất thời lật ra ngã xuống đất. Dược Thiên Sầu nhảy lên trên lưng đại tri chu, ôm một chân cắm trên lưng nó thu hồi xuống. Cuối cùng lại đi tới đầu nó, dùng tay chưởng hóa thành đao, hiện lên một tầng tử quang, giờ tay chém xuống, chiếc nanh lớn ngoài miệng con nhện liền bị hắn cắt xuống.
Một màn này làm cho Viên Vương hít mạnh một hơi, trong lòng run sợ không thôi. Giập xác của Thần Miếu Thải Chu cóng rắn, hắn hiểu rất rõ, nhất là răng nanh cùng tám cái chân lại vô cùng cứng rắn, ai ngờ Dược Thiên Sầu chỉ vung tay lên, lại giống như cắt đậu hũ đem răng nanh cắt xuống, không khỏi thật khó tin.
Tu vi người này rốt cục cao đến tình trạng gì? Ánh mắt Viên Vương lóe ra không chừng, tập trung nhìn tử quang trên lòng bàn tay Dược Thiên Sầu, như có suy nghĩ, đã đoán được nguyên nhân về tử quang kia.
Dược Thiên Sầu làm xong việc này, hưng phấn chà xát hai tay, chỉ vào thi thể con nhện nói: "Viên huynh, giập xác của nó ta không cần, hẳn đủ cho ngươi luyện chế giập
Trụ."
Cái rắm! Đồ vật tốt nhất đều đã bị ngươi lấy đi rồi! Viên Vương không biết nói gì, mang theo giọng nói kháng nghị "ân" một tiếng, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, hi vọng tên tiểu tử không biết từ đâu đến này mau rời khỏi đây thật sớm.
Nhưng tư tưởng giác ngộ của Dược Thiên Sầu có đôi khi đích xác không cao, bộ dạng hắn làm như rất quen thuộc nhìn chằm chằm Viên Vương từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá. Kỳ thực bộ dạng của Viên Vương tràn ngập khí khái nam tử, mày rậm xếch cao, mắt to sáng ngời hữu thần, khuôn mặt rộng rãi, đôi môi dầy, làm cho người ta có loại cảm giác chính khí nghiêm nghị. Chỗ thiếu hụt duy nhất là có râu, nhưng lại càng tăng thêm mùi vị nam nhân, nhất là mỗi khi trận gió thổi tung mái tóc đỏ, càng làm cho người ta có một loại cảm giác nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Nếu đem hắn so sánh cùng Lộng Trúc, khẳng định kém vẻ anh tuấn tiêu sái của Lộng Trúc, nhưng Dược Thiên Sầu càng tra thích nam nhân giống như Viên Vương. Viên Vương là loại nam nhân trong nam nhân, nếu đặt xuống nhân gian, sẽ là một nam nhân tốt làm cho nữ nhân điên cuồng.
"Ngươi muốn làm gì?" Viên Vương cau mày nói. Ánh mắt đối phương không ngừng đánh giá áo giập cùng giày của hắn, làm cho hắn không khỏi hoài nghi đối phương sau khi lấy xong thứ tốt trên người Thần Miếu Thải Chu, lại nhìn trúng đồ vật trên thân hắn.
Quả nhiên Dược Thiên Sầu cười cười một lúc lại chỉ chỉ áo giập trên người hắn nói: "Nghe nói Viên huynh giỏi về rèn đúc đồ vật, không biết có thể cởi áo giập trên người cho ta xem được không?"
"Đồ vật tùy tiện làm không có gì hay để xem." Ngoài miệng Viên Vương tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút kiêu ngạo. Chúng sinh trong Thần Khư Cảnh không có ai đi nghiên cứu thứ này, đánh nhau chẳng hạn, chỉ nhờ vào tu vi cùng thiên phú, hắn cũng chỉ trong một lần vô ý chứng kiến loài người xâm nhấp Thần Khư Cảnh mượn dùng địa hỏa luyện chế đồ vật, tò mò mới nổi lên lòng hiếu kỳ nghiên cứu, dần dần mới hiểu được một ít cách thức.
"Viên huynh không phải là sợ ta đoạt đồ yêu thích của ngươi đi! Ngươi yên tâm, ta chỉ là nhìn xem mà thôi." Dược Thiên Sầu vỗ ngực cam đoan.
Viên Vương cũng không phải người nhỏ mọn, ôm tấm lòng cho ngươi kiến thức tay nghề của ta, cởi áo giập đưa cho Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cười đưa tay đi đón, phát hiện cầm vào tay nặng trịch, phân lượng nặng tới mức làm người ta khó có thể tin, không cần thận liền "cạch" một tiếng trực tiếp rơi xuống đất tạp ra một cái hố không nhỏ. Biểu hiện vô năng như thế rơi vào trong mắt đàn khỉ vượn, nhất thời đưa tới một trận cười vang. Viên Vương cũng ngây ra, cảm thấy được bằng vào tu vi của đối phương không nên tới mức cầm không được thứ này.
Dược Thiên Sầu đối với tiếng cười nhạo chung quanh cũng lơ đễnh, chính mình cũng không tới mức sĩ diện tính toán với một đám khỉ vượn, hắn cũng không phải cầm không nổi, chẳng qua vừa rồi vì nhất thời khinh thường mà thôi, không nghĩ tới một cái áo giáp có vẻ mỏng như vậy lại nặng tới hơn ngàn cân. Đối với thể tích cùng tỉ lệ sức nặng mà nói, đây là vật nặng nhất ngoại trừ thần kiếm mà hắn từng gặp qua.
Một tia kinh ngạc hiện lên trên mặt Dược Thiên Sầu, bàn tay vung lên, núi đá màu nâu liền cuồn cuộn như suối phun, trực tiếp trồi lên một đống đất như trùy hình, mặt trên đỡ lấy kiện áo giáp kim chúc kia, tiếng cười nhạo của hỏa vượn quanh thân đã lập tức ngừng lại, ánh mắt Viên Vương cũng đã không ngừng đánh giá đống đất đang dâng lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.