Chương 566: Nhận ra có thưởng
Thiên Sầu
04/09/2013
Đối với Ảm Bách Khang kêu thẳng kỳ danh. Đối với Tư Không Tuyệt lại
chẳng thèm nhìn vào trong mắt. Điều này khiến cho chúng nhân bị chấn
động không nhẹ. Cà đám đưa mắt nhìn nhau dò hỏi, nhưng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết người này là ai.
Mục Liên Thu không nhẫn nhịn được, có kẻ ngang nhiên nói chuyện với sư phụ như thế. Chẳng sợ tu vi của đối phương cao tới đâu, nếu như không lên tiếng, ngày sau làm sao còn dám ngấng đầu lên nhìn mặt thiên hạ. Hẳn nhanh chóng muốn bước lên, vừa định la mắng, thì lại thấy Tư Không Tuyệt nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản.
Tư Không Tuyệt bình thản đánh giá, tia khiếp sợ trong mắt cũng hòa hoãn xuống. Mùn không thấu tu vi của đối phương, hiển nhiên lúc trước đã đoán trúng. Ngưu Hữu Đức này tu vi quà nhiên cao hơn cà chính bản thân mình.
"Tư Không Tuyệt bái kiến Ngưu tiên sinh!" Lúc này Tư Không Tuyệt mới chắp tay hành lễ nói.
Vốn định kêu Ngưu huynh, nhưng hắn cũng không nhìn thấu tu vi của Ngưu Hữu Đức, cho nên đành phải gọi là tiên sinh.
Ngưu tiên sinh? Chúng nhân nghe vậy thì không khỏi sừng sốt. Người này họ Ngưu, mà còn khiến cho Tư Không Tuyệt phải dùng lễ đối đãi, ngoại trừ cái tên Ngưu Hữu Đức ở Quỷ trang kia, thì còn có thể là ai?
"Hắn chính là Lạt Thủ Phán Quan - Ngưu Hữu Đức!"
"Hắn chính là người mà Thiên Hạ thương hội đã xuất ra mười ức thượng phầm linh thạch để mời về đây sao? Chẳng trách được..." Chúng nhân sôi nổi bàn tán.
"Ha ha! Nhãn quang của ta vẫn còn không sai. Ngươi quà nhiên chính là đại đồ đệ của Ảm Bách Khang." Dược Thiên Sầu chắp tay nói.
Bất quá, lúc này ánh mắt của chúng nhân đa số đều chăm chú nhìn vào chín cái đầu kia, muốn nhìn xem những người đó mà ai, mà dám tập kích cao thủ Hóa Thần kỳ!
Mục Liên Thu nhìn hai chiếc đầu vẫn còn mang theo khăn che mặt, đồng tử khẽ co rút lại, tâm tình có chút hỗn loạn. Song quyền giấu ở trong tay áo, không khỏi nắm chặt vào nhau.
Nguyên bản Tư Không Tuyệt chỉ nhìn thoáng qua chín chiếc đầu lâu, rồi cũng không xem nữa. Khẽ liếc mắt nhìn thấy chúng nhân đang dùng ánh mắt thẩm tta đánh giá. Trên khuôn mặt nham hiểm của hắn, hiện lên vẻ mĩm cười, đối với ngữ khí bất hảo của Ngưu Hữu Đức cũng không thèm tính toán. Liền khoát tay nói: "Ngưu tiên sinh đại giá quang lâm, Thiên Hạ thưong hội cảm thấy vinh hạnh vô cùng, mòi tiên sinh vào bên trong nói chuyện!"
Thái độ phi thường khách khí, hai thầy trò đứng ở hai bên, nhường ra một lối đi cho Dược Thiên Sầu. Thoạt nhìn phong cách nghênh đón cũng không tính là thấp.
Nhưng ngoài mặt bọn hắn cung kính như thế nào, thì cũng đều không thể dập tắt được nộ hỏa ở trong lòng Dược Thiên Sầu.
Dám bày mưu hãm hại ta, ta sẽ khiến cho các ngươi phải trà giá thật lớn! Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh, ngoài mặt tuy khách khí nhưng hai chân vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển. Hắn khẽ mỉm cười nói: "Không vội! Tư Không Tuyệt, Nhiếp Thắng là đồ đệ của ngươi sao?
Hai thầy trò nhìn nhau, đều cật lực che giấu đi vẻ lo lắng trong lòng. Sau khi Tư Không Tuyệt đảo mắt nhìn đám người chung quanh một cái. Thì mới gật đầu nói: "Không sai, hắn chính là đệ tử thứ hai củã ta. Sáng sớm liền đã ra bên ngoài nghênh đón tiên sinh."
"Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng gặp phải kẻ lừa đảo." Dược Thiên Sầu than thầm một tiếng. Theo sau, diễn cảm băng lạnh khẽ xoay người nhìn chúng nhân, nói: "Vừa nãy ở trên đưòng đến đây, ta gặp phải sáu gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ tập kích, nhưng không biết là người của môn phái nào. Thỉnh chư vị làm chứng, truyền tin tức này ra bên ngoài, nếu để cho Ngưu Hữu Đức ta biết được kẻ nào chủ mưu. Thì ta nhất định sẽ đi lấy cái
Đầu của hắn xuống!"
Không ít người "ồ" lên, không thể tưởng tượng được còn có chuyện này. Nhưng khi chúng nhân ngẫm lại, liền cảm thấy không đúng! Không phải nói rằng có sáu gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ thôi sao? Như thế nào trong tay Ngưu Hữu Đức lại mang theo chín cái đầu người?
Tư Không Tuyệt và Mục Liên Thu thần tình không chút biến ảo, hiển nhiên là sẽ không thừa nhận chuyện mình làm ra. Đột nhiên Tư Không Tuyệt nghiêm giọng quát: "Cư nhiên còn có chuyện như vậy, ngay cả khách quý của Thiên Hạ thương hội chúng ta mà cũng dám động vào. Quả thực là không đem Thiên Hạ thương hội chúng ta để vào trongmắt. Liên Thu!"
"Có đệ tử." Mục Liên Thu ôm quyền nói.
"Mau chóng truyền tin đến các phân hội, vận dụng toàn bộ lực lượng điều tra rõ ràng chuyện này. Sau khi tìm được chủ hung đứng sau màn, lập tức cấp cho Ngưu tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng."
"Dạ!" Mục Liên Thu nhanh chóng xoay người rời đi.
Dược Thiên Sầu chau mày đứng xem hai thầy trò kẻ xướng người họa.
Sau khi Tư Không Tuyệt ra mệnh lệnh, cũng nhíu mày hỏi: "Ngưu tiên sinh, như thế nào không thấy tiểu đồ cùng ngươi quay về. Chẳng lẽ tiểu đồ đã gặp phải bất trắc tao trơng gì hay sao?"
"Là như thế này." Dược Thiên Sầu giải thích nói: "Khi sáu gã tu sĩ tập kích bất ngờ nhìn thấy tình huống bất hảo, liền muốn chạy trốn. Ta đang trong cơn nổi nong, há lại có thể mặc cho bọn chúng đào tẩu, vì thế đích thân ra tay. Nào ngờ Nhiếp Thắng không dám xuất thủ vì ta. Còn nói rằng Thiên Hạ thương hội sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn treo giải thưởng truy tìm đám người kia. Bọn chúng có chạy cũng không thể thoát."
Tư Không Tuyệt nhướng mày nói: "Nhiếp Thắng bị làm sao vậy. Đã có tiên sinh xuất thủ, hiến nhiên là chuyện tình sẽ được giải quyết dễ dàng như trở bàn tay rồi."
Tư Không Tuyệt vừa nói xong, liền đã thấy Dược Thiên Sầu vỗ tay nói: "Đúng như thế! Lúc đó ta nói với Nhiếp Thắng rằng, muốn bắt đám người kia, sẽ không cần phải người khác ra tiền. Theo sau ta liền đuổi theo, tùy tiện làm thịt hai gã."
Chúng nhân đứng xung quanh nhât thời "ô" lên. Tùy tiện xuât thủ liên đã làm thịt hai gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, quả nhiên Ngưu Hữu Đức đúng là cao thủ! Tư Không Tuyệt nghe xong cũng không kiềm chế nổi tâm tình, chân mày khẽ run lên.
Dược Thiên Sầu bình thản nói tiếp: "Sau khi mang theo hai cái đầu người quay lại. Ta liền hỏi Nhiếp Thắng cái này đáng giá bao nhiêu tiền. Nhiếp Thắng nói rằng, từ nhân dạng có thể truy tìm ra chủ mưu đứng sau lưng màn ám sát này, cho nên Thiên Hạ thương hội nhất định sẽ không bạc đãi ta. Nhưng quan điểm làm người của ta phi thường rõ ràng, cho nên muốn hắn định giá ngay, nếu không sẽ không giao hai cái đầu này cho hắn. Cuối cùng Nhiếp Thắng vỗ nhịp nói, ít nhất mỗi đầu người sẽ được thưởng một ức thượng phẩm linh thạch. Thật sự cái giá tiền đó, ta cũng rất hài lòng, cho nên liền đem hai cái đầu kia giao cho hắn."
"Một triệu thưởng phẩm linh thạch ah!"
"Thiên Hạ thương hội quả nhiên tài lực hùng hậu." Đám người xung quanh nhất thời lại than ngắn thở dài.
Mục Liên Thu đang xoay người đi, nghe được câu nói này, tâm tình của hắn không khỏi dâng lên một trận nhộn nhạo.
Tư Không Tuyệt sớm đã theo trong miệng bốn gã đồ đệ nghe được chân tướng sự việc. Lúc này chỉ hận không thể đem cái miệng của Ngưu Hữu Đức xé toác ra, cư nhiên nói khoác mà mặt còn không đổi sắc. Hắn khẽ thở dài một hơi: "Nếu như thế, hẳn là Nhiếp Thắng vẫn còn sống đi?"
"Tư Không Tuyệt, con người của ngươi có điểm không trượng nghĩa ah! Đang nói đến chuyện tiền nong. Như thế nào lại muốn lảng sang chuyện khác." Dược Thiên Sầu
Không trioải mái nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Đồ đệ Nhiếp Thắng của ngươi nói ta sẽ được Thiên Hạ thương hội thưởng một ức thượng phẩm linh thạch cho mỗi cái đầu người. Lời này là có tính hay không?"
"Chuyện này..." Tư Không Tuyệt hung hăng kiềm nén lửa giận trong lòng. Miễn cưỡng tươi cười nói: "Tiên sinh đừng nóng vội, một ức thượng phẩm linh thạch không
Iphải là con số nhỏ. Chờ sau khi Nhiếp Thắng quay về, chúng ta sẽ thầm tra đối chiếu. Nếu hắn đã từng nói qua như vậy, bằng vào danh dự của Thiên Hạ thương hội chúng ta, nhất định là sẽ không bao giờ nuốt lời."
"Vậy là ngươi đang hoài nghi ta nói dối hay sao?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng: "Xem tình huống này, ta cũng không trông mong gì về chuyện tiền thưởng nữa rồi. Một khi đã như vậy, trước tiên hãy tìm ra chủ mưu đứng sau màn ám tính toán nợ nần, rồi mới nói sau." Khi nói chuyện, Dược Thiên Sầu bình thản nhấc lên hai cái đầu người che mặt trong tay, hướng vòng quanh chúng nhân nói: "Ta là người hiếm khi đi lại ở trong tu chân giới, kiến thức hạn hẹp. Hiện giờ ta muốn vạch trần thân phận của hai người này, phiền toái chư vị giúp ta nhìn xem, đây rốt cuộc là người của môn phái nào, cư nhiên lại dám nhằm vào ta xuất thủ. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi những người đã tương trợ ta. Nếu như ai nhận ra thân phận của hai chiếc đầu lâu này, ta sẽ tặng cho người đó mười khỏa Phá cấm Đan."
ITư Không Tuyệt và Mục Liên Thu sắc mặt nháy mắt đại biến. Không ngờ người này ra tay cũng hào phóng đến như vậy!
"Mười khỏa Phá cấm Đan?" Chúng nhân nghe được thì không khỏi hứng phấn gia tăng. Bên trong đám người có không ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mười khỏa Phá Câm Đan có ý nghĩa như thế nào, thì không cần nói cũng hiểu.
"Có thật không vậy, Ngưu tiền bối?"
Dược Thiên Sầu lắc lư hai chiếc đầu người trong tay, cao giọng nói: "Ngưu Hữu Đức ta mặc dù không tính là chính nhân quân tử. Nhưng đã nói ra thì sẽ làm như thế, không bao giờ lừa gạt người khác, các ngươi có thể an tâm."
"Ngưu tiền bối, trước mặt bao người, vạn nhất chúng ta nhận ra hai chiếc đầu này là người của thế lực cường đại nhất phương. Chúng ta không dám nói ra thì phải làm sao ah!" Có người băn khoăn hô lớn.
"Như thế sao!" Dược Thiên Sầu gật đầu, khom lưng nhẹ nhàng đặt hai chiếc đầu người ứong tay xuống dưới chân. Bàn tay còn lại vẫn nắm giữ bảy chiếc đầu người. Sau khi đứng thẳng lên, thì trong tay đã xuất hiện thêm vài khỏa đan dược đỏ rực, phô bày ra ở trước mặt chúng nhân.
Dược Thiên Sầu cầm đan dược trong tay, hướng về phía chúng nhân nói: "Đây chính là Phá cấm Đan, có hai mươi khỏa. Chỉ cần ai nhận ra, đương trường sẽ tặng ngay cho ngươi đó. Đồng thời cũng lo lắng có người dám bước ra lừa gạt, cho nên ta sẽ cần hai người đứng ra đối chứng, về phần chuyện tình mà chư vị lo lắng, đó là không thể trách khỏi, nhưng phải xem ai nguyện ý đánh cược một phen này, tuyệt đối không cần miễn cưỡng. Ta tin tưởng ngày hôm nay, trong số chư vị, chung quy sẽ có người nhận ra hai chiếc đầu này là nhân mã của phương nào. Chư vị hãy cân nhắc đi!"
Nói xong Dược Thiên Sầu lại đem Phá cấm Đan bỏ vào trong túi trữ vật. Khom lưng tính tháo khăn che mặt của hai chiếc đầu người ra. Đúng lúc này một thanh âm quát lớn vang lên: "Đợi một chút!"
Người nói chẳng phải ai khác mà chính là Tư Không Tuyệt.
Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh. Nhưng ngoài mặt bày ra thần tình kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: "Làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta thực hiện chuyện này ở đây sao?"
Nói xong, Dược Thiên Sầu nhanh tay nhấc hai chiếc đầu lên, hướng chúng nhân phất tay: "Ai muốn nhận Phá cấm Đan liền đi theo ta. Chúng ta thay đổi một cái địa phương khác..."
Mục Liên Thu không nhẫn nhịn được, có kẻ ngang nhiên nói chuyện với sư phụ như thế. Chẳng sợ tu vi của đối phương cao tới đâu, nếu như không lên tiếng, ngày sau làm sao còn dám ngấng đầu lên nhìn mặt thiên hạ. Hẳn nhanh chóng muốn bước lên, vừa định la mắng, thì lại thấy Tư Không Tuyệt nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản.
Tư Không Tuyệt bình thản đánh giá, tia khiếp sợ trong mắt cũng hòa hoãn xuống. Mùn không thấu tu vi của đối phương, hiển nhiên lúc trước đã đoán trúng. Ngưu Hữu Đức này tu vi quà nhiên cao hơn cà chính bản thân mình.
"Tư Không Tuyệt bái kiến Ngưu tiên sinh!" Lúc này Tư Không Tuyệt mới chắp tay hành lễ nói.
Vốn định kêu Ngưu huynh, nhưng hắn cũng không nhìn thấu tu vi của Ngưu Hữu Đức, cho nên đành phải gọi là tiên sinh.
Ngưu tiên sinh? Chúng nhân nghe vậy thì không khỏi sừng sốt. Người này họ Ngưu, mà còn khiến cho Tư Không Tuyệt phải dùng lễ đối đãi, ngoại trừ cái tên Ngưu Hữu Đức ở Quỷ trang kia, thì còn có thể là ai?
"Hắn chính là Lạt Thủ Phán Quan - Ngưu Hữu Đức!"
"Hắn chính là người mà Thiên Hạ thương hội đã xuất ra mười ức thượng phầm linh thạch để mời về đây sao? Chẳng trách được..." Chúng nhân sôi nổi bàn tán.
"Ha ha! Nhãn quang của ta vẫn còn không sai. Ngươi quà nhiên chính là đại đồ đệ của Ảm Bách Khang." Dược Thiên Sầu chắp tay nói.
Bất quá, lúc này ánh mắt của chúng nhân đa số đều chăm chú nhìn vào chín cái đầu kia, muốn nhìn xem những người đó mà ai, mà dám tập kích cao thủ Hóa Thần kỳ!
Mục Liên Thu nhìn hai chiếc đầu vẫn còn mang theo khăn che mặt, đồng tử khẽ co rút lại, tâm tình có chút hỗn loạn. Song quyền giấu ở trong tay áo, không khỏi nắm chặt vào nhau.
Nguyên bản Tư Không Tuyệt chỉ nhìn thoáng qua chín chiếc đầu lâu, rồi cũng không xem nữa. Khẽ liếc mắt nhìn thấy chúng nhân đang dùng ánh mắt thẩm tta đánh giá. Trên khuôn mặt nham hiểm của hắn, hiện lên vẻ mĩm cười, đối với ngữ khí bất hảo của Ngưu Hữu Đức cũng không thèm tính toán. Liền khoát tay nói: "Ngưu tiên sinh đại giá quang lâm, Thiên Hạ thưong hội cảm thấy vinh hạnh vô cùng, mòi tiên sinh vào bên trong nói chuyện!"
Thái độ phi thường khách khí, hai thầy trò đứng ở hai bên, nhường ra một lối đi cho Dược Thiên Sầu. Thoạt nhìn phong cách nghênh đón cũng không tính là thấp.
Nhưng ngoài mặt bọn hắn cung kính như thế nào, thì cũng đều không thể dập tắt được nộ hỏa ở trong lòng Dược Thiên Sầu.
Dám bày mưu hãm hại ta, ta sẽ khiến cho các ngươi phải trà giá thật lớn! Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh, ngoài mặt tuy khách khí nhưng hai chân vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển. Hắn khẽ mỉm cười nói: "Không vội! Tư Không Tuyệt, Nhiếp Thắng là đồ đệ của ngươi sao?
Hai thầy trò nhìn nhau, đều cật lực che giấu đi vẻ lo lắng trong lòng. Sau khi Tư Không Tuyệt đảo mắt nhìn đám người chung quanh một cái. Thì mới gật đầu nói: "Không sai, hắn chính là đệ tử thứ hai củã ta. Sáng sớm liền đã ra bên ngoài nghênh đón tiên sinh."
"Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng gặp phải kẻ lừa đảo." Dược Thiên Sầu than thầm một tiếng. Theo sau, diễn cảm băng lạnh khẽ xoay người nhìn chúng nhân, nói: "Vừa nãy ở trên đưòng đến đây, ta gặp phải sáu gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ tập kích, nhưng không biết là người của môn phái nào. Thỉnh chư vị làm chứng, truyền tin tức này ra bên ngoài, nếu để cho Ngưu Hữu Đức ta biết được kẻ nào chủ mưu. Thì ta nhất định sẽ đi lấy cái
Đầu của hắn xuống!"
Không ít người "ồ" lên, không thể tưởng tượng được còn có chuyện này. Nhưng khi chúng nhân ngẫm lại, liền cảm thấy không đúng! Không phải nói rằng có sáu gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ thôi sao? Như thế nào trong tay Ngưu Hữu Đức lại mang theo chín cái đầu người?
Tư Không Tuyệt và Mục Liên Thu thần tình không chút biến ảo, hiển nhiên là sẽ không thừa nhận chuyện mình làm ra. Đột nhiên Tư Không Tuyệt nghiêm giọng quát: "Cư nhiên còn có chuyện như vậy, ngay cả khách quý của Thiên Hạ thương hội chúng ta mà cũng dám động vào. Quả thực là không đem Thiên Hạ thương hội chúng ta để vào trongmắt. Liên Thu!"
"Có đệ tử." Mục Liên Thu ôm quyền nói.
"Mau chóng truyền tin đến các phân hội, vận dụng toàn bộ lực lượng điều tra rõ ràng chuyện này. Sau khi tìm được chủ hung đứng sau màn, lập tức cấp cho Ngưu tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng."
"Dạ!" Mục Liên Thu nhanh chóng xoay người rời đi.
Dược Thiên Sầu chau mày đứng xem hai thầy trò kẻ xướng người họa.
Sau khi Tư Không Tuyệt ra mệnh lệnh, cũng nhíu mày hỏi: "Ngưu tiên sinh, như thế nào không thấy tiểu đồ cùng ngươi quay về. Chẳng lẽ tiểu đồ đã gặp phải bất trắc tao trơng gì hay sao?"
"Là như thế này." Dược Thiên Sầu giải thích nói: "Khi sáu gã tu sĩ tập kích bất ngờ nhìn thấy tình huống bất hảo, liền muốn chạy trốn. Ta đang trong cơn nổi nong, há lại có thể mặc cho bọn chúng đào tẩu, vì thế đích thân ra tay. Nào ngờ Nhiếp Thắng không dám xuất thủ vì ta. Còn nói rằng Thiên Hạ thương hội sẽ bỏ ra một khoản tiền lớn treo giải thưởng truy tìm đám người kia. Bọn chúng có chạy cũng không thể thoát."
Tư Không Tuyệt nhướng mày nói: "Nhiếp Thắng bị làm sao vậy. Đã có tiên sinh xuất thủ, hiến nhiên là chuyện tình sẽ được giải quyết dễ dàng như trở bàn tay rồi."
Tư Không Tuyệt vừa nói xong, liền đã thấy Dược Thiên Sầu vỗ tay nói: "Đúng như thế! Lúc đó ta nói với Nhiếp Thắng rằng, muốn bắt đám người kia, sẽ không cần phải người khác ra tiền. Theo sau ta liền đuổi theo, tùy tiện làm thịt hai gã."
Chúng nhân đứng xung quanh nhât thời "ô" lên. Tùy tiện xuât thủ liên đã làm thịt hai gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, quả nhiên Ngưu Hữu Đức đúng là cao thủ! Tư Không Tuyệt nghe xong cũng không kiềm chế nổi tâm tình, chân mày khẽ run lên.
Dược Thiên Sầu bình thản nói tiếp: "Sau khi mang theo hai cái đầu người quay lại. Ta liền hỏi Nhiếp Thắng cái này đáng giá bao nhiêu tiền. Nhiếp Thắng nói rằng, từ nhân dạng có thể truy tìm ra chủ mưu đứng sau lưng màn ám sát này, cho nên Thiên Hạ thương hội nhất định sẽ không bạc đãi ta. Nhưng quan điểm làm người của ta phi thường rõ ràng, cho nên muốn hắn định giá ngay, nếu không sẽ không giao hai cái đầu này cho hắn. Cuối cùng Nhiếp Thắng vỗ nhịp nói, ít nhất mỗi đầu người sẽ được thưởng một ức thượng phẩm linh thạch. Thật sự cái giá tiền đó, ta cũng rất hài lòng, cho nên liền đem hai cái đầu kia giao cho hắn."
"Một triệu thưởng phẩm linh thạch ah!"
"Thiên Hạ thương hội quả nhiên tài lực hùng hậu." Đám người xung quanh nhất thời lại than ngắn thở dài.
Mục Liên Thu đang xoay người đi, nghe được câu nói này, tâm tình của hắn không khỏi dâng lên một trận nhộn nhạo.
Tư Không Tuyệt sớm đã theo trong miệng bốn gã đồ đệ nghe được chân tướng sự việc. Lúc này chỉ hận không thể đem cái miệng của Ngưu Hữu Đức xé toác ra, cư nhiên nói khoác mà mặt còn không đổi sắc. Hắn khẽ thở dài một hơi: "Nếu như thế, hẳn là Nhiếp Thắng vẫn còn sống đi?"
"Tư Không Tuyệt, con người của ngươi có điểm không trượng nghĩa ah! Đang nói đến chuyện tiền nong. Như thế nào lại muốn lảng sang chuyện khác." Dược Thiên Sầu
Không trioải mái nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Đồ đệ Nhiếp Thắng của ngươi nói ta sẽ được Thiên Hạ thương hội thưởng một ức thượng phẩm linh thạch cho mỗi cái đầu người. Lời này là có tính hay không?"
"Chuyện này..." Tư Không Tuyệt hung hăng kiềm nén lửa giận trong lòng. Miễn cưỡng tươi cười nói: "Tiên sinh đừng nóng vội, một ức thượng phẩm linh thạch không
Iphải là con số nhỏ. Chờ sau khi Nhiếp Thắng quay về, chúng ta sẽ thầm tra đối chiếu. Nếu hắn đã từng nói qua như vậy, bằng vào danh dự của Thiên Hạ thương hội chúng ta, nhất định là sẽ không bao giờ nuốt lời."
"Vậy là ngươi đang hoài nghi ta nói dối hay sao?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng: "Xem tình huống này, ta cũng không trông mong gì về chuyện tiền thưởng nữa rồi. Một khi đã như vậy, trước tiên hãy tìm ra chủ mưu đứng sau màn ám tính toán nợ nần, rồi mới nói sau." Khi nói chuyện, Dược Thiên Sầu bình thản nhấc lên hai cái đầu người che mặt trong tay, hướng vòng quanh chúng nhân nói: "Ta là người hiếm khi đi lại ở trong tu chân giới, kiến thức hạn hẹp. Hiện giờ ta muốn vạch trần thân phận của hai người này, phiền toái chư vị giúp ta nhìn xem, đây rốt cuộc là người của môn phái nào, cư nhiên lại dám nhằm vào ta xuất thủ. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi những người đã tương trợ ta. Nếu như ai nhận ra thân phận của hai chiếc đầu lâu này, ta sẽ tặng cho người đó mười khỏa Phá cấm Đan."
ITư Không Tuyệt và Mục Liên Thu sắc mặt nháy mắt đại biến. Không ngờ người này ra tay cũng hào phóng đến như vậy!
"Mười khỏa Phá cấm Đan?" Chúng nhân nghe được thì không khỏi hứng phấn gia tăng. Bên trong đám người có không ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mười khỏa Phá Câm Đan có ý nghĩa như thế nào, thì không cần nói cũng hiểu.
"Có thật không vậy, Ngưu tiền bối?"
Dược Thiên Sầu lắc lư hai chiếc đầu người trong tay, cao giọng nói: "Ngưu Hữu Đức ta mặc dù không tính là chính nhân quân tử. Nhưng đã nói ra thì sẽ làm như thế, không bao giờ lừa gạt người khác, các ngươi có thể an tâm."
"Ngưu tiền bối, trước mặt bao người, vạn nhất chúng ta nhận ra hai chiếc đầu này là người của thế lực cường đại nhất phương. Chúng ta không dám nói ra thì phải làm sao ah!" Có người băn khoăn hô lớn.
"Như thế sao!" Dược Thiên Sầu gật đầu, khom lưng nhẹ nhàng đặt hai chiếc đầu người ứong tay xuống dưới chân. Bàn tay còn lại vẫn nắm giữ bảy chiếc đầu người. Sau khi đứng thẳng lên, thì trong tay đã xuất hiện thêm vài khỏa đan dược đỏ rực, phô bày ra ở trước mặt chúng nhân.
Dược Thiên Sầu cầm đan dược trong tay, hướng về phía chúng nhân nói: "Đây chính là Phá cấm Đan, có hai mươi khỏa. Chỉ cần ai nhận ra, đương trường sẽ tặng ngay cho ngươi đó. Đồng thời cũng lo lắng có người dám bước ra lừa gạt, cho nên ta sẽ cần hai người đứng ra đối chứng, về phần chuyện tình mà chư vị lo lắng, đó là không thể trách khỏi, nhưng phải xem ai nguyện ý đánh cược một phen này, tuyệt đối không cần miễn cưỡng. Ta tin tưởng ngày hôm nay, trong số chư vị, chung quy sẽ có người nhận ra hai chiếc đầu này là nhân mã của phương nào. Chư vị hãy cân nhắc đi!"
Nói xong Dược Thiên Sầu lại đem Phá cấm Đan bỏ vào trong túi trữ vật. Khom lưng tính tháo khăn che mặt của hai chiếc đầu người ra. Đúng lúc này một thanh âm quát lớn vang lên: "Đợi một chút!"
Người nói chẳng phải ai khác mà chính là Tư Không Tuyệt.
Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh. Nhưng ngoài mặt bày ra thần tình kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: "Làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta thực hiện chuyện này ở đây sao?"
Nói xong, Dược Thiên Sầu nhanh tay nhấc hai chiếc đầu lên, hướng chúng nhân phất tay: "Ai muốn nhận Phá cấm Đan liền đi theo ta. Chúng ta thay đổi một cái địa phương khác..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.