Chương 814: Nhiều người khi dễ ít người
Thiên Sầu
05/09/2013
Tiên thảo có giá trị một ngàn vạn thần phẩm linh thạch ở Tiên giới có thể không coi vào đâu, nhưng đối với đám cao thủ nhấp cư trái phép từ nhân gian mà nói, không thể nghi ngờ là một con số của cải thật lớn đến mức khó tin, phi thường phi thường khổng lồ. Giống như một đám người nghèo bình thường chỉ được ăn bánh mi khoai lang, bỗng nhiên cho bọn họ ngồi trước một bàn thức ăn tràn đầy mỹ vị.
Gốc tiên thảo được cần thận cất giấu, tâm tinh mọi người khẩn trương, hưng phấn, kích động, cũng bắt đầu hành động điên cuồng, ỷ vào người đông thế mạnh...Gặp người liền cướp!
Liên tiếp mấy lần đánh cướp, dưới sự khẩn trương phối họp của mọi người, chợt phát hiện ra một việc lạ. Suốt mấy lần đánh cướp rõ ràng đánh đến kinh tâm động phách kịch liệt không thôi, thậm chí làm mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng kỳ quái chính là mọi người lại không ai bị tổn thương, thật sự là kỳ lạ!
Cần biết hơn ba trăm người này phần lớn chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ, khi đụng phải đối thủ toàn là Hóa Thần hậu kỳ chiếm đa số, dựa theo sự lý giải ở tu chân giới, một Hóa Thần hậu kỳ hẳn có thể xử lý rất nhiều Hóa Thần trung kỳ mới đúng, nhưng Hóa Thần hậu kỳ nơi này đã cấp cho mọi người một loại cảm giác thật kỳ lạ.
Thoạt nhìn là lão hổ, thanh thế cùng thủ đoạn cũng đủ dọa người, lại làm cho bọn họ có loại cảm giác giống như gặp mèo bệnh, thật sự là uổng cho một thân tu vi.
Lộ Nghiên Thanh phàn cảm nhất là mọi người cứ đánh đánh giết giết, nhưng mà nàng cũng biết, nàng có thề làm chủ được người khác, nhưng lại không làm chủ được Dược Thiên Sầu. Vừa mới bắt đầu, có người đưa ra vật đã cướp nàng luôn khuyên mọi người đừng tiếp tục đi đánh đánh giết giết...
Nhưng sau khi mọi người đều nếm được sự ngon ngọt, lòng tự tin cực độ bành trướng, thế nào lại dễ dàng chịu ngừng tay như thế, nhưng lại không tiện bác đi mặt mũi của nàng, lúc này có người dời Dược Thiên Sầu đi ra, nói: "Không có biện pháp! Ta cũng không muốn đánh đánh giết giết! Nhưng lời của chưởng hình sử chúng ta không thể không nghe! Nếu không ngươi nói với chưởng hình sử một tiếng, chỉ cần hắn mở miệng, chúng ta lập tức dừng tay...
Lúc này Lộ Nghiên Thanh liền hết chỗ nói, nàng làm sao khuyên được Dược Thiên Sầu, tên kia chưa từng đem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ như nàng vào trong mắt. Mà tất cả mọi người đều là người giảo hoạt, vừa thấy đưa Dược Thiên Sầu ra liền có tác dụng, liền qua loa cho xong, thật sự làm Lộ Nghiên Thanh không còn đường phản đối.
Rơi vào đường cùng Lộ Nghiên Thanh đành phải làm như không hề nghe thấy, thật là làm như không nhìn thấy, toàn tâm đem tinh lực vùi đầu vào ngọc điệp ghi chép cùng tiên thảo mà mọi người đưa về.
Sau một hồi giết chóc, bốn phía một mảnh hỗn độn. Vũ Nam Thiên trong một thân trường bào nhung trắng, khí chất ung dung thản nhiên quét mắt nhìn thi thể trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia trào phúng lầm bầm: "Tiên giới tu sĩ cũng chẳng qua như vậy..."
Hắn hạ xuống ngay một bàn tay đứt roi, bàn tay phất ra, lập tức nhiếp bàn tay bị đứt vào trong tay.
Hắn chậm rãi đem thủ trạc trữ vật tháo xuống, tùy tay ném bàn tay đứt ra xa, lại lấy ra một tấm vải trắng tinh, thổi vài hơi nhiệt khí lên thủ trạc, vừa nhìn vừa xem mọi người vơ vét chiến lợi phẩm, vừa dùng lụa trắng chà lau thủ trạc trữ vật.
Thẳng đến khi lau thủ trạc thật sáng loáng lóe sáng, mới đeo lên cổ tay của mình, ném lụa trắng, nâng lên hai tay song song, trên hai cổ tay đều có thủ trạc, nhìn thật xinh đẹp, Vũ Nam Thiên vừa lòng cười cười.
Đúng lúc này, Nữ Nhi quốc Thư Tâm vọt tới bên cạnh hắn, theo dõi hai thủ trạc trên cổ tay hắn nhíu mày nói: "Vũ Nam Thiên, mọi người đã nói phải giao hết đồ vật có được lên trên, đến lúc đó cùng nhau phân phối, làm sao ngươi lại đeo trên tay mình?"
Vũ Nam Thiên không cho là đúng nói: "Ai nói ta không giao, ta chỉ là đeo lên thử
Xem sao...Ngươi khoan hãy nói, Tiên giới đúng thật là tốt, đeo túi trữ vật trên người thật đúng là quá khó nhìn, ngươi xem chiếc vòng này, không gian bên trong dung lượng lớn, chính yếu là xinh đẹp, chẳng khác gì vật trang sức, ta thích. Nếu để mỗi nữ đệ tử của ta đều đeo một chiếc, tin tưởng họ mang trên tay thật rất đẹp...
Vẻ mặt Thư Tâm xem thường đưa túi trữ vật cho hắn nói: "Đây là đồ vật thu được, đưa qua đi!"
Hai tay Vũ Nam Thương đột nhiên co rụt lại, cau mày nói: "Lão tình nhân Lộng Trúc của ngươi đang ở đó, chính ngươi đưa là được, tại sao lại bào ta đem đi? Ta cũng không phải thủ hạ của ngươi, tự mình đi đi...
Trên mặt Thư Tâm hiện lên một tia đau đớn, cắn răng nói: "Hắn giết ba vị huynh trưởng kết nghĩa của ta, ta không muốn gặp lại hắn."
Vũ Nam Thiên sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Lộng Trúc ở Huyền Huyền Đảo giết chết ba người Hoắc Tông mình, khẽ lắc đầu nói: "Thư Tâm! Ta khuyên ngươi một câu, chuyện đã trôi qua rồi, hiện giờ quan trọng nhất là đồng tâm hiệp lực làm chính sự, đừng gây nội chiến phá hư chuyện tốt của mọi người. Trong tu chân giới có bao nhiêu giấc mộng có được tấm thân trường sinh bất tử, đáng tiếc luôn luôn không tìm được lối mà vào, hiện giờ cơ hội ngay trước mắt, ngươi nên hảo hảo nghĩ thông suốt thì hơn."
"Ai nói ta muốn gây nên nội chiến? Ta chỉ là không muốn gặp hắn." Thư Tâm cầm túi trữ vật trừng mắt nói: "Rốt cục ngươi có đi hay là không?"
Vũ Nam Thiên xuy xuy nói: "Nữ nhân cần phải có hình dạng của nữ nhân, ngươi lại giống như một con cọp mẹ, chẳng thể trách Lộng Trúc không nhớ ngươi."
"Ngươi nói cái gì..." Thư Tâm điên cuồng rít gào nói. Vũ Nam Thiên giật lấy túi trữ vật trong tay nàng, nháy mắt biến mất không thấy.
Đợi khi hắn đi trở về đại trận tam giác, lập tức tìm Lộng Trúc tả oán: "Thư Tâm kia cũng quá kỳ cục, ngươi nên hảo hảo quản lý..." Ai ngờ nói hồi lâu, đã thấy Lộng Trúc ngưng trọng nhìn chằm chằm phía trước.
Văn Lan Phong cùng Hồ Trường Thọ bọn họ cũng đã phát hiện dị trạng, Văn Lan Phong hỏi: "Lộng Trúc, ngươi làm sao vậy..."
Lộng Trúc lấy ra một khối ngọc thạch, nhăn mày nói: "Khi Dược Thiên Sầu rời đi thì chúng ta đều rót thần thức vào ngọc thạch ứao đổi, chủ yếu là hắn sợ lúc chúng ta gặp phiền toái sẽ tìm không thấy hắn. Nhưng vừa rồi ta đã cảm ứng được đạo thần thức kia đã phóng ra khỏi ngọc thạch, hẳn là ngọc thạch đã bị bóp nát, rốt cục là Dược Thiên Sầu muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì.
Hồ Trường Thọ trầm ngâm nói: "Có phải là đang gặp nguy hiềm gì, hoặc là đã phát hiện trọng bảo gì đó."
Vũ Nam Thiên ngạc nhiên nói: "Gặp trọng bào thì được, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a! Nếu hắn xảy ra chuyện gì, chúng ta cướp nhiều đồ vật có cái rắm gì dùng, ra không được lại không thể quay về, chẳng lẽ luôn luôn bị vây trong Thần Khư Cảnh..."
"Mồm quạ đen! Bằng bổn sự của tên kia có thể xảy ra chuyện gì." Ngoài miệng Lộng Trúc tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thật lo lắng, nhìn quanh mọi người trịnh ứọng nói: "Mặc kệ là chuyện gì, nếu hắn đã bóp nát ngọc thạch, vậy rõ ràng đang muốn kêu gọi chúng ta. Lập tức triệu tập mọi người, nhanh chóng đi theo ta."
Mấy người đã cảm thấy có chút không ổn, không dám do dự, nhanh chóng triệu tập người, một lát sau, hơn ba trăm người lại tề tụ, do Lộng Trúc suất lĩnh, không chút kiêng nể một đường phi hành.
Đột nhiên tụ tập nhiều người như vậy ngang trời mà qua, đem những tiểu đội các phái phía dưới vô cùng hoảng sợ, may mắn những người này không có chủ ý với bọn hắn. Đệ tử các phái nhìn theo những người này đi xa, trong lòng đều đang hoài nghi phía trước hoặc đang xảy ra đại sự gì, hoặc là có trọng bảo xuất hiện, nếu không không
Khả năng làm cho nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ hành động.
""Những người này trang phục thoạt nhìn lòe loẹt, ta như thế nào cảm giác không giống đệ tử các môn phái Tiên giới." Đám người bên dưới nhìn theo đám người bay đi suy tư nói.
Người bên cạnh hắn cười nói: "Tiên giới môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ, thương hội cùng gia tộc, không dưới vạn nhà, ngươi có thể nhận ra được toàn bộ hay sao."
Người trước cau mày nói: "Những người này trang phục không chút thống nhất, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta, bọn họ là do mấy trăm môn phái rút ra một người mà tạo thành."
Người sau sờ cằm cân nhắc nói: "Ngươi đừng nói, thật là có khả năng này. Bên trong đó có một người ta nhận thức, từng tiếp xúc qua một lần, hắn chính là đệ tử Triêu Thiên Cung, tên là Thủy Minh Thanh."
Ly Hỏa cung, Linh Tu môn, Tứ Thông thương hội ba nhà bị vây một chỗ. Đỗ Phong nhìn quanh bốn phía, trầm giọng quát: "Tuyệt Tình cung cho các ngươi chỗ tốt gì, các ngươi lại giúp hắn đối phó hai nhà chúng ta, tất cả mọi người đều là môn phái nổi danh, không cần phải làm tuyệt như vậy đi? Các ngươi sẽ không sợ làm cho môn phái đại chiến sao?"
Quan Thiên Lễ hờ hững nói: "Đỗ Phong, ngươi cũng quá đề cao chính ngươi, ngươi cảm thấy được Ly Hỏa cung cùng Linh Tu môn sẽ vì hai người các ngươi cùng các phái khai chiến sao?"
Hỏa Vân Long giận tím mặt nói: "Quan Thiên Lễ, ngươi không nên quá phận, người nào không biết Tuyệt Tình cung ở trong Thần Khư Cảnh nơi nơi cướp giật cùng giết hại đệ tử các phái, chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi giết người khác, không cho người khác giết đệ tử Tuyệt Tình cung các ngươi?"
Quan Thiên Lễ hừ một tiếng nói: "Ta chưa nói không cho người khác giết đệ từ Tuyệt Tình cung. Chỉ cần bọn hắn có bản lĩnh đó, cứ việc tới Tuyệt Tình cung báo thù, chẳng lẽ bọn hắn không bốn sự báo thù, cũng không cho Tuyệt Tình cung báo thù?"
"Các ngươi đem đệ tử người ta tiến Thần Khư Cành giết sạch rồi, bọn hắn lấy gì tìm các ngươi báo thù?" Hỏa Vân Long quát.
Quan Thiên Lễ khẽ lắc đầu nói: "Đó là chính bọn hắn không có bổn sự, chẳng lẽ lại tính lên đầu Tuyệt Tình cung chúng ta?"
"Ngươi..." Hỏa Vân Long tức giận nghẹn lời. Dược Thiên Sầu đang thời khắc chú ý phía sau đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ thấy cách đó không xa trên đỉnh núi có hai đạo nhân ảnh hạ xuống, Lộng Trúc và Hồ Trường Thọ đã dẫn đầu đi tới.
Kỳ thật nơi này cách vị trí mấy trăm người kia cũng không xa, cũng chỉ chừng vài chục dặm, bằng tu vi bọn họ dùng tốc độ cao muốn chạy tới nơi này cũng không cần thời gian bao lâu. Dược Thiên Sầu nhìn những người tới xem náo nhiệt khắp bốn phíạ, lập tức âm thầm truyền âm bố trí cho hai người một phen, Lộng Trúc nhanh chóng bay trở về, chỉ để lại Hồ Trường Thọ xem chừng.
Dược Thiên Sầu luôn luôn không hé răng từ giữa hai người đi ra, nhìn Quan Thiên Lễ la lớn: "Họ Quan, không cần ỷ vào nhiều người mà khi dễ người. Lão tử người nào làm người đó chịu. Người của Tuyệt Tình cung là ta giết, không liên quan tới bọn họ, có bản lĩnh thì cứ hướng tới một mình ta, vô luận là một mình đấu hay cùng tiến lên ta đều tiếp hết..."
Quan Thiên Lễ hờ hững nói: "Nghe nói thủ đoạn của ngươi phi phàm, ta cũng không dám mạo hiểm, vẫn là nhiều người khi dễ ít người thì càng an toàn." Nói xong nhìn về phía hai bên nói: "Chư vị còn chờ cái gì, động thủ đi."
Đúng lúc này, có người ở xa xa quát: "Nhiều người khi dễ ít người? Tốt! Việc này ta thích nhất, cho chúng ta cũng tới giúp vui." Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám người rậm rạp từ sau núi bay tới...
Gốc tiên thảo được cần thận cất giấu, tâm tinh mọi người khẩn trương, hưng phấn, kích động, cũng bắt đầu hành động điên cuồng, ỷ vào người đông thế mạnh...Gặp người liền cướp!
Liên tiếp mấy lần đánh cướp, dưới sự khẩn trương phối họp của mọi người, chợt phát hiện ra một việc lạ. Suốt mấy lần đánh cướp rõ ràng đánh đến kinh tâm động phách kịch liệt không thôi, thậm chí làm mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng kỳ quái chính là mọi người lại không ai bị tổn thương, thật sự là kỳ lạ!
Cần biết hơn ba trăm người này phần lớn chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ, khi đụng phải đối thủ toàn là Hóa Thần hậu kỳ chiếm đa số, dựa theo sự lý giải ở tu chân giới, một Hóa Thần hậu kỳ hẳn có thể xử lý rất nhiều Hóa Thần trung kỳ mới đúng, nhưng Hóa Thần hậu kỳ nơi này đã cấp cho mọi người một loại cảm giác thật kỳ lạ.
Thoạt nhìn là lão hổ, thanh thế cùng thủ đoạn cũng đủ dọa người, lại làm cho bọn họ có loại cảm giác giống như gặp mèo bệnh, thật sự là uổng cho một thân tu vi.
Lộ Nghiên Thanh phàn cảm nhất là mọi người cứ đánh đánh giết giết, nhưng mà nàng cũng biết, nàng có thề làm chủ được người khác, nhưng lại không làm chủ được Dược Thiên Sầu. Vừa mới bắt đầu, có người đưa ra vật đã cướp nàng luôn khuyên mọi người đừng tiếp tục đi đánh đánh giết giết...
Nhưng sau khi mọi người đều nếm được sự ngon ngọt, lòng tự tin cực độ bành trướng, thế nào lại dễ dàng chịu ngừng tay như thế, nhưng lại không tiện bác đi mặt mũi của nàng, lúc này có người dời Dược Thiên Sầu đi ra, nói: "Không có biện pháp! Ta cũng không muốn đánh đánh giết giết! Nhưng lời của chưởng hình sử chúng ta không thể không nghe! Nếu không ngươi nói với chưởng hình sử một tiếng, chỉ cần hắn mở miệng, chúng ta lập tức dừng tay...
Lúc này Lộ Nghiên Thanh liền hết chỗ nói, nàng làm sao khuyên được Dược Thiên Sầu, tên kia chưa từng đem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ như nàng vào trong mắt. Mà tất cả mọi người đều là người giảo hoạt, vừa thấy đưa Dược Thiên Sầu ra liền có tác dụng, liền qua loa cho xong, thật sự làm Lộ Nghiên Thanh không còn đường phản đối.
Rơi vào đường cùng Lộ Nghiên Thanh đành phải làm như không hề nghe thấy, thật là làm như không nhìn thấy, toàn tâm đem tinh lực vùi đầu vào ngọc điệp ghi chép cùng tiên thảo mà mọi người đưa về.
Sau một hồi giết chóc, bốn phía một mảnh hỗn độn. Vũ Nam Thiên trong một thân trường bào nhung trắng, khí chất ung dung thản nhiên quét mắt nhìn thi thể trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia trào phúng lầm bầm: "Tiên giới tu sĩ cũng chẳng qua như vậy..."
Hắn hạ xuống ngay một bàn tay đứt roi, bàn tay phất ra, lập tức nhiếp bàn tay bị đứt vào trong tay.
Hắn chậm rãi đem thủ trạc trữ vật tháo xuống, tùy tay ném bàn tay đứt ra xa, lại lấy ra một tấm vải trắng tinh, thổi vài hơi nhiệt khí lên thủ trạc, vừa nhìn vừa xem mọi người vơ vét chiến lợi phẩm, vừa dùng lụa trắng chà lau thủ trạc trữ vật.
Thẳng đến khi lau thủ trạc thật sáng loáng lóe sáng, mới đeo lên cổ tay của mình, ném lụa trắng, nâng lên hai tay song song, trên hai cổ tay đều có thủ trạc, nhìn thật xinh đẹp, Vũ Nam Thiên vừa lòng cười cười.
Đúng lúc này, Nữ Nhi quốc Thư Tâm vọt tới bên cạnh hắn, theo dõi hai thủ trạc trên cổ tay hắn nhíu mày nói: "Vũ Nam Thiên, mọi người đã nói phải giao hết đồ vật có được lên trên, đến lúc đó cùng nhau phân phối, làm sao ngươi lại đeo trên tay mình?"
Vũ Nam Thiên không cho là đúng nói: "Ai nói ta không giao, ta chỉ là đeo lên thử
Xem sao...Ngươi khoan hãy nói, Tiên giới đúng thật là tốt, đeo túi trữ vật trên người thật đúng là quá khó nhìn, ngươi xem chiếc vòng này, không gian bên trong dung lượng lớn, chính yếu là xinh đẹp, chẳng khác gì vật trang sức, ta thích. Nếu để mỗi nữ đệ tử của ta đều đeo một chiếc, tin tưởng họ mang trên tay thật rất đẹp...
Vẻ mặt Thư Tâm xem thường đưa túi trữ vật cho hắn nói: "Đây là đồ vật thu được, đưa qua đi!"
Hai tay Vũ Nam Thương đột nhiên co rụt lại, cau mày nói: "Lão tình nhân Lộng Trúc của ngươi đang ở đó, chính ngươi đưa là được, tại sao lại bào ta đem đi? Ta cũng không phải thủ hạ của ngươi, tự mình đi đi...
Trên mặt Thư Tâm hiện lên một tia đau đớn, cắn răng nói: "Hắn giết ba vị huynh trưởng kết nghĩa của ta, ta không muốn gặp lại hắn."
Vũ Nam Thiên sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Lộng Trúc ở Huyền Huyền Đảo giết chết ba người Hoắc Tông mình, khẽ lắc đầu nói: "Thư Tâm! Ta khuyên ngươi một câu, chuyện đã trôi qua rồi, hiện giờ quan trọng nhất là đồng tâm hiệp lực làm chính sự, đừng gây nội chiến phá hư chuyện tốt của mọi người. Trong tu chân giới có bao nhiêu giấc mộng có được tấm thân trường sinh bất tử, đáng tiếc luôn luôn không tìm được lối mà vào, hiện giờ cơ hội ngay trước mắt, ngươi nên hảo hảo nghĩ thông suốt thì hơn."
"Ai nói ta muốn gây nên nội chiến? Ta chỉ là không muốn gặp hắn." Thư Tâm cầm túi trữ vật trừng mắt nói: "Rốt cục ngươi có đi hay là không?"
Vũ Nam Thiên xuy xuy nói: "Nữ nhân cần phải có hình dạng của nữ nhân, ngươi lại giống như một con cọp mẹ, chẳng thể trách Lộng Trúc không nhớ ngươi."
"Ngươi nói cái gì..." Thư Tâm điên cuồng rít gào nói. Vũ Nam Thiên giật lấy túi trữ vật trong tay nàng, nháy mắt biến mất không thấy.
Đợi khi hắn đi trở về đại trận tam giác, lập tức tìm Lộng Trúc tả oán: "Thư Tâm kia cũng quá kỳ cục, ngươi nên hảo hảo quản lý..." Ai ngờ nói hồi lâu, đã thấy Lộng Trúc ngưng trọng nhìn chằm chằm phía trước.
Văn Lan Phong cùng Hồ Trường Thọ bọn họ cũng đã phát hiện dị trạng, Văn Lan Phong hỏi: "Lộng Trúc, ngươi làm sao vậy..."
Lộng Trúc lấy ra một khối ngọc thạch, nhăn mày nói: "Khi Dược Thiên Sầu rời đi thì chúng ta đều rót thần thức vào ngọc thạch ứao đổi, chủ yếu là hắn sợ lúc chúng ta gặp phiền toái sẽ tìm không thấy hắn. Nhưng vừa rồi ta đã cảm ứng được đạo thần thức kia đã phóng ra khỏi ngọc thạch, hẳn là ngọc thạch đã bị bóp nát, rốt cục là Dược Thiên Sầu muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì.
Hồ Trường Thọ trầm ngâm nói: "Có phải là đang gặp nguy hiềm gì, hoặc là đã phát hiện trọng bảo gì đó."
Vũ Nam Thiên ngạc nhiên nói: "Gặp trọng bào thì được, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a! Nếu hắn xảy ra chuyện gì, chúng ta cướp nhiều đồ vật có cái rắm gì dùng, ra không được lại không thể quay về, chẳng lẽ luôn luôn bị vây trong Thần Khư Cảnh..."
"Mồm quạ đen! Bằng bổn sự của tên kia có thể xảy ra chuyện gì." Ngoài miệng Lộng Trúc tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thật lo lắng, nhìn quanh mọi người trịnh ứọng nói: "Mặc kệ là chuyện gì, nếu hắn đã bóp nát ngọc thạch, vậy rõ ràng đang muốn kêu gọi chúng ta. Lập tức triệu tập mọi người, nhanh chóng đi theo ta."
Mấy người đã cảm thấy có chút không ổn, không dám do dự, nhanh chóng triệu tập người, một lát sau, hơn ba trăm người lại tề tụ, do Lộng Trúc suất lĩnh, không chút kiêng nể một đường phi hành.
Đột nhiên tụ tập nhiều người như vậy ngang trời mà qua, đem những tiểu đội các phái phía dưới vô cùng hoảng sợ, may mắn những người này không có chủ ý với bọn hắn. Đệ tử các phái nhìn theo những người này đi xa, trong lòng đều đang hoài nghi phía trước hoặc đang xảy ra đại sự gì, hoặc là có trọng bảo xuất hiện, nếu không không
Khả năng làm cho nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ hành động.
""Những người này trang phục thoạt nhìn lòe loẹt, ta như thế nào cảm giác không giống đệ tử các môn phái Tiên giới." Đám người bên dưới nhìn theo đám người bay đi suy tư nói.
Người bên cạnh hắn cười nói: "Tiên giới môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ, thương hội cùng gia tộc, không dưới vạn nhà, ngươi có thể nhận ra được toàn bộ hay sao."
Người trước cau mày nói: "Những người này trang phục không chút thống nhất, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta, bọn họ là do mấy trăm môn phái rút ra một người mà tạo thành."
Người sau sờ cằm cân nhắc nói: "Ngươi đừng nói, thật là có khả năng này. Bên trong đó có một người ta nhận thức, từng tiếp xúc qua một lần, hắn chính là đệ tử Triêu Thiên Cung, tên là Thủy Minh Thanh."
Ly Hỏa cung, Linh Tu môn, Tứ Thông thương hội ba nhà bị vây một chỗ. Đỗ Phong nhìn quanh bốn phía, trầm giọng quát: "Tuyệt Tình cung cho các ngươi chỗ tốt gì, các ngươi lại giúp hắn đối phó hai nhà chúng ta, tất cả mọi người đều là môn phái nổi danh, không cần phải làm tuyệt như vậy đi? Các ngươi sẽ không sợ làm cho môn phái đại chiến sao?"
Quan Thiên Lễ hờ hững nói: "Đỗ Phong, ngươi cũng quá đề cao chính ngươi, ngươi cảm thấy được Ly Hỏa cung cùng Linh Tu môn sẽ vì hai người các ngươi cùng các phái khai chiến sao?"
Hỏa Vân Long giận tím mặt nói: "Quan Thiên Lễ, ngươi không nên quá phận, người nào không biết Tuyệt Tình cung ở trong Thần Khư Cảnh nơi nơi cướp giật cùng giết hại đệ tử các phái, chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi giết người khác, không cho người khác giết đệ tử Tuyệt Tình cung các ngươi?"
Quan Thiên Lễ hừ một tiếng nói: "Ta chưa nói không cho người khác giết đệ từ Tuyệt Tình cung. Chỉ cần bọn hắn có bản lĩnh đó, cứ việc tới Tuyệt Tình cung báo thù, chẳng lẽ bọn hắn không bốn sự báo thù, cũng không cho Tuyệt Tình cung báo thù?"
"Các ngươi đem đệ tử người ta tiến Thần Khư Cành giết sạch rồi, bọn hắn lấy gì tìm các ngươi báo thù?" Hỏa Vân Long quát.
Quan Thiên Lễ khẽ lắc đầu nói: "Đó là chính bọn hắn không có bổn sự, chẳng lẽ lại tính lên đầu Tuyệt Tình cung chúng ta?"
"Ngươi..." Hỏa Vân Long tức giận nghẹn lời. Dược Thiên Sầu đang thời khắc chú ý phía sau đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ thấy cách đó không xa trên đỉnh núi có hai đạo nhân ảnh hạ xuống, Lộng Trúc và Hồ Trường Thọ đã dẫn đầu đi tới.
Kỳ thật nơi này cách vị trí mấy trăm người kia cũng không xa, cũng chỉ chừng vài chục dặm, bằng tu vi bọn họ dùng tốc độ cao muốn chạy tới nơi này cũng không cần thời gian bao lâu. Dược Thiên Sầu nhìn những người tới xem náo nhiệt khắp bốn phíạ, lập tức âm thầm truyền âm bố trí cho hai người một phen, Lộng Trúc nhanh chóng bay trở về, chỉ để lại Hồ Trường Thọ xem chừng.
Dược Thiên Sầu luôn luôn không hé răng từ giữa hai người đi ra, nhìn Quan Thiên Lễ la lớn: "Họ Quan, không cần ỷ vào nhiều người mà khi dễ người. Lão tử người nào làm người đó chịu. Người của Tuyệt Tình cung là ta giết, không liên quan tới bọn họ, có bản lĩnh thì cứ hướng tới một mình ta, vô luận là một mình đấu hay cùng tiến lên ta đều tiếp hết..."
Quan Thiên Lễ hờ hững nói: "Nghe nói thủ đoạn của ngươi phi phàm, ta cũng không dám mạo hiểm, vẫn là nhiều người khi dễ ít người thì càng an toàn." Nói xong nhìn về phía hai bên nói: "Chư vị còn chờ cái gì, động thủ đi."
Đúng lúc này, có người ở xa xa quát: "Nhiều người khi dễ ít người? Tốt! Việc này ta thích nhất, cho chúng ta cũng tới giúp vui." Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám người rậm rạp từ sau núi bay tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.