Tinh Thần Châu

Chương 1066: Rất là dọa người!

Thiên Sầu

05/09/2013

Sau khi đẩy nhau ra, hai người ném tới cho đối phương một quyền, tràng cảnh tương phùng thổn thức cảm khái rất không sai.

Lúc này, Dược Thiên Sầu mơ hồ phát hiện ra lực đạo trên tay đối phương dường như đã không bằng ngày trước, nhớ rõ ngày ấy đối phương tùy tiện chụp mình hai cái, mình không muốn thừa nhận cũng phải nhe răng nhếch miệng lên thôi. Còn ngày hôm nay, thì cảm giác bình thường, bất quá hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, phỏng chừng là do tu vi của minh đã tăng lên. Theo sau vừa cao thấp đánh giá vừa mỉm cười nói: "Lão yêu quái! Mấy năm nay có khỏe không thế?"

Ngạc Tiên Quân nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng ngắc, đẩy hắn ra, phất tay chỉ về phía sau nói: "Chúng ta đừng ở đây thêm nữa, ngươi và Cơ Vũ muội tử, coi như cũng là người quen cũ, mau tiến vào chào hỏi đi thôi."

Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn tới, lúc này chỉ thấy Lộ Nghiên Thanh đang cùng một nữ nhân tóc mây vãn cao, dung mạo và khí chất thanh nhã diễm lệ, đang từ trên bậc thang bước xuống, chiếc váy dài màu trắng như lưu thủy hành vân kéo dài ở phía sau lưng người, lông mày kẻ đen, hai mắt lóng lánh, mũi ngọc thẳng tắp, cặp môi đỏ mọng, xinh đẹp tới nỗi khiến cho người khác không dám ngắm nhìn lâu. Người này cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, đây không phải là Cơ Vũ Tiên Quân ngày trước đã từng gặp qua ở dưới nhân gian thì còn có thể là ai?

Đẹp nha! Chẳng trách Kim Thái muốn cưới nàng làm vợ! Dược Thiên Sầu đề bày tỏ lòng thành kính nhã nhặn của mình, vì thế ngăn cấm ánh mắt không di chuyển xuống hai tòa thánh nữ trước ngực đối phương, diễn cảm bày ra nụ cười khổ, hành lễ nói: "Dược Thiên Sầu bái kiến Tiên Hậu!"

Cơ Vũ dùng đôi mắt đẹp cần thận đánh giá Dược Thiên Sầu, tuy rằng không phải là lần đầu tiên cùng Dược Thiên Sầu gặp nhau, nhưng khi đó Dược Thiên Sầu đầu tết đuôi sam, nước da màu đồng, hoàn toàn là phương cách ăn mặc dã nhân của dân bản xứ, nhưng dung mạo của hắn vẫn y nguyên như trước, kết quả phát hiện cùng bộ dáng phong lưu tuấn mỹ tài tử trong tưởng tượng của minh có điều không giống nhau. Trong lòng nhiều ít có điểm thất vọng, dừng một chút thản nhiên nói: "Dược Thiên Sầu! Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Có thể diện kiến Tiên Hậu, Dược Thiên Sầu cảm thấy vạn phần vinh hạnh!" Dược Thiên Sầu lúc này vẫn duy trì hành ngôn cung kính khách sáo, nhưng kì thực trong lòng đang oán thầm không thôi. Nếu không phải nữ nhân này điểm đanh, thì bản thân mình cũng không thể nào rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Cơ Vũ đối với cách xưng hô "Tiên Hậu" không mấy tra thích, lông mày kẻ đen khẽ nhíu vài cái, Ngạc Tiên Quân đứng bên cạnh hiểu ý, nhanh chóng vung tay lên nói: "Tốt lắm! Thiếu ở trong này giả vờ nhã nhặn đi, tiểu tử ngươi là ai ta còn không rõ ràng sao. Cơ Vũ muội tử hao tâm tổn sức đem ngươi triệu tới nơi này, đều không phải là muốn nghe ngươi nịnh hót, biết vì sao đưa ngươi tới đây hay hông?"

Dù sao, khẳng định cũng không phải là cái chuyện gì tốt! Dược Thiên Sầu diễn cảm bất biến, nói: "Không biết!"

Ngạc Tiên Quân hắc hắc cười lạnh, xoay quanh người hắn, thẳng đến khi lông tóc của Dược Thiên Sầu dựng đứng lên, Ngạc Tiên Quân mới tấm tắc nói: "Tiểu tử ngươi quả nhiên là không hề đơn giản! Lại có biện pháp từ nhân gian chạy lên đến Tiên giới, còn nghênh ngang ở Tiên giới khai sơn lập phái, hay là ngươi tưởng người khác không thể điều tra ra được lai lịch của ngươi sao?"

"May mắn là có Tiên Hậu cùng Ngạc đại ca thay ta bảo thủ bí mật này." Dược Thiên Sầu khen tặng nói, nhưng trong lòng thì đang cân nhắc xem người này quanh co lòng vòng như thế, là có ý gi?

"Hiểu là tốt rồi!" Ngạc Tiên Quân vươn song chưởng ra, đặt ở trên hai bờ vai của Dược Thiên Sầu, diễn cảm thành khẩn nói: "Vậy ngươi nói xem, ngươi có nên tỏ vẻ gì hay không?"

"Tỏ vẻ?" Dược Thiên Sầu giãy thoát ra khỏi hai bàn tay to lớn, thần tình cành giác hỏi: "Tỏ vẻ cái gi?"



Ngạc Tiên Quân liếc mắt nhìn Cơ Vũ một cái, theo sau mới quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu, hai mắt kiên định nói: "Ta cũng không gạt ngươi, lễ đại hôn lầ này Cơ Vũ muội tử, hoàn toàn là không muốn đáp óng. Chẳng qua Kim Thái lấy tính mạng của ta ra để uy hiếp, cho nên Cơ Vũ muội tử mới không thể không đáp ứng xuống. Hai chúng ta luôn muốn chạy trốn, nhưng bên trong Cực Lạc Tiên Cảnh cao thủ nhiều như mây, bằng vào thực lực hai ta, căn bản là không thể nào đào thoát. Khi ở nhân gian ta đã kiến thức qua sự thần kỳ của Truyền Tống Trận trong tay ngươi, Dược Thiên Sầu! Cầu ngươi giúp đỡ chúng ta lần này, dùng Truyền Tống Trận đem chúng ta đưa tới nhân gian, thế nào?"

"Điều này..." Dược Thiên Sầu trộm liếc nhìn Lộ Nghiên Thanh, thầm truyền âm hỏi: "Ngươi đã nói cho bọn họ biết bí mật quay về nhân gian sao?"

"Không có! Chuyện này ta chưa hề nhắc qua một chữ nào." Lộ Nghiên Thanh truyền âm giải thích.

Dược Thiên Sầu nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, hướng Ngạc Tiên Quân bày ra nụ cười khổ: "Sớm biết như thế, lúc trước các ngươi cần gì phải từ nhân gian chạy về đây. Hiện giờ, chỉ sợ là phải khiến cho các ngươi thất vọng rồi, chuyện này ta vô kế khả thi. *"

Không phải là hắn không muốn giúp đỡ chuyện này, mà là không dám giúp đỡ. Chính hắn và Cơ Vũ căn bản là không có giao tình gi, không đáng vì nàng mạo hiểm, cùng Ngạc Tiên Quân ở dưới nhân gian tuy rằng có chút giao tình, nhưng lại xây dựng trên cơ sở lợi ích, quan hệ giữa song phương còn chưa tới mức, dám tiết lộ ra cái bí mật kinh thiên này.

Hơn nữa, chính minh đã chạy tới đây, nếu lão bà người ta mất tích, không quẳng ném nghi ngờ lên trên người hắn, thì sẽ nghi ngờ ai đây? Lão bà bị trộm đi, là nam nhân đều sẽ không thể chấp nhận nổi, sợ rằng Kim Thái cho dù phải đào ba tấc đất lên cũng sẽ muốn dùng mọi biện pháp để tìm ra nàng, coi như trốn về nhân gian thì cũng không thể an toàn.

Tóm lại, nếu giúp hai người này bỏ trốn, đối với chính mình sẽ không có chỗ nào tốt, tương phản còn sẽ rước lấy một đống phiền toái, minh cũng không thể đem tâm huyết nhiều năm hủy hoại ở dưới tay hai người bọn họ, căn bản là không đáng. Dù sao, Cơ Vũ tiên quân cũng không phải nữ nhân của mình, gả cho ai đều chẳng quan hệ, cho nên đành phải nhẫn tâm khước từ mà thôi.

Lúc này bầu không khí bên trong hậu điện im ắng tới đáng sợ, diễn cảm trên mặt Ngạc Tiên Quân dần dần trở nên dữ tợn, liên tục cười lạnh nói: "Ta đã biết tiểu tử ngươi tâm ngoan thủ lạt, không muốn vì hai chúng ta gây ra phiền toái mà. Nếu ngươi thấy chết không cứu, vậy thì đừng trách ta sẽ không khách khí, trên người ngươi có thần kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân, hơn nữa còn tu luyện Tam Muội Chân Hỏa, những sự tình này ta cũng sẽ không cần phải giúp ngươi giữ bí mật nữa."

Lời này vừa nói ra, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh đều cả kinh, không nghĩ tới trên người Dược Thiên Sầu có thần kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân, thậm chí còn tu luyện Tam Muội Chân Hỏa.

""Ngươi đang uy hiếp ta?" Dược Thiên Sầu diễn cảm lạnh lùng, bị người uy hiếp không một chút che giấu như thế, bao nhiêu tâm tình kiềm chế trong lòng đều nhanh chóng kích phát ra. Lúc này khinh thường, híp mắt cười lạnh nói: "Lão yêu quái! Làm người thì nên giảng giải chút điếm lương tâm, nếu ta không đem hai các ngươi cứu ra, thì ngày hôm nay các ngươi vẫn còn bị vây trong Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận đó. Cho nên nói, ta căn bản là không hề nợ nần gì hai người các ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, hai các ngươi đều từng đáp ứng, sẽ không tiết lộ bí mật của ta, không nghĩ tới đều là những kẻ nói không giữ lời!"

Với hắn mà nói, chuyện cho tới bây giờ cũng không còn gì hay ho, vô luận chính minh đem bọn họ cứu đi, hay là sau khi bọn họ tiết lộ bí mật của minh, Tiên Cung đều sẽ không buông tha cho minh, một khi đã như vậy thì minh sao phải chịu uy hiếp của bọn họ, đem họ cứu đi đây?

Ngạc Tiên Quân nghe vậy thì không khỏi trừng mắt giận, đang muốn phát tác, thì lại bị Cơ Vũ đưa tay ra ngăn cản. Cơ Vũ nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt nhiều ít đều có vẻ ngoài ý muốn, bởi vì nàng nhìn ra được, đối phương hoàn toàn ngay từ đầu không hề sợ hãi chính mình, lông mày kẻ đen khẽ nhíu vài cái, nói: "Dược

Thiên Sầu, nếu ngươi có biện pháp giúp hai người chúng ta chạy trốn, không ngại hãy giúp chúng ta một phen, ngày sau ta tất sẽ có hậu báo!"

"Ngày sau tất sẽ có hậu báo ư?" Dược Thiên Sầu cười xuy một tiếng đáp: "Ta xem là miễn đi! Hôm nay ta đã kiến thức qua như thế nào gọi là không giữ lời rồi, ta làm sao dám tham vọng nghĩ tới cái hậu báo ngày sau nữa đây?"



Lộ Nghiên Thanh đứng một bên âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu ngay cả cao thủ Tiên Đế trung kỳ đều không sợ, phần đảm lương khí phách này không phải người bình thường có thể so sánh.

"Ngươi..." Ngạc Tiên Quân đang muốn phát tác, thì lại bị Cơ Vũ ngăn cản. Theo sau, Cơ Vũ trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đang đứng ở nơi đó, khẽ cắn môi, chậm rãi nói: "Dược Thiên Sầu! Chỉ cần ngươi cứu thoát hai người chúng ta, ta sẽ nguyện ý.., làm.., nữ.., nhân của ngươi!"

Trên mặt tuy vẫn bảo trì thần sắc lạnh lùng, nhưng hai bờ má của Cơ Vũ đã hơi phiếm hồng lên. Lời này nói ra cũng cần phải có dũng khí rất lớn ah!

Lời này vừa nói rạ, mấy người đều tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng thanh âm đều rõ ràng, muốn nghe lầm cũng là khó khăn, thoáng chốc bầu không khí bên trong hậu điện, liền im phăng phắc, ngay cả thanh âm kiến bò đều có thể rõ ràng nghe thấy được.

"Ách..." Dược Thiên Sầu nhất thời nghẹn họng, miệng há hốc ra đủ nhét vừa một cái nắm tay đi vào. Cái gì khí phách anh hùng đều tan biết sạch, hình tượng lúc này cùng ngốc tử cũng không sai biệt bao nhiêu.

Sau khi Ngạc Tiên Quân kịp phản ứng, liền chẳng thèm quan tâm thêm nữa, giáp giọng nói: "Tiểu tử này cùng Kim Thái đều không phải là cái thứ gi tốt, làm nữ nhân của hắn đâu có khác gì tiến vào miệng hô. Chúng ta chẳng qua là chết mà thôi, muội tử không cần lãng phí chính minh."

Lúc này Cơ Vũ cũng không quản tới hắn, chính minh sẽ bằng bất cứ giá nào, đều phải thoát khỏi nơi đây. Mà Dược Thiên Sầu thì chậm chạp không đáp, khiến cho nữ nhân cao cao tại thượng như nàng, có chút bị tổn thương. Lúc này Cơ Vũ thần tình hàm sương nói: "Dược Thiên Sầu! Là điều kiện này chưa đủ, hay ngươi đang chê bai tu vi cùng tư sắc của ta đều không xứng với ngươi?"

"A..." Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi giật mình, vâng vâng dạ dạ hồ loạn đáp: "Xứng đôi.., xúng đôi...Ách.., là ta không xứng với ngươi mới đúng. Dược Thiên Sầu ta ngay cả tư cách xách giày cho ngươi cũng đều không xứng."

"Đừng nói những lời vô nghĩa!" Cơ Vũ phất tay, trong lòng vừa thẹn vừa giận, lạnh lùng nói: "Nói vậy là ngươi đập ứng rồi sao?"

"Tiểu tử ngươi dám!" Ngạc Tiên Quân chỉ thẳng về phía Dược Thiên Sầu, phẫn nộ quát: "Nếu ngươi dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta liều liều mạng với ngươi."

"Ta nói này, các vị liền buông tha cho ta đi!" Dược Thiên Sầu chịu thua, nhìn hai người liên tục thở dài: "Không phải là ta không muốn bang ứợ hai vị, mà là ta không có năng lực đó, bởi những đồ vật dùng để bố trí Truyền Tống Trận chỉ dùng được một lần là vứt đi, đã dùng hết sạch rồi. Nói vậy hai vị hẳn là nghe qua sư phụ ta đã khiêu chiến với Minh Hoàng, chuyện tình ta muốn đến Minh giới, kỳ thật chính là ta muốn tìm sư phụ, để xin người cấp cho mấy thứ bảo bối kia, đáng tiếc không tìm được gia sư, nếu không làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu các ngươi đây?"

Thực lòng không phải hắn không thích sắc đẹp, nhất là mỹ nhân tư sắc ngạo nhân như Cơ Vũ, nhưng hắn không phải là hạng người nhìn thấy tư sắc là choáng váng đầu óc. Coi như Cơ Vũ xinh đẹp quý phái hơn nữa, hắn sẽ không đem tiền đồ vận mệnh của những người thân xung quanh mình, để đánh đổi với nàng.

Lộ Nghiên Thanh trong mắt dâng lên một tia khinh ngạc nhìn hắn, ngay cả Cơ Vũ nhịp tim cũng đập thình thịch, không nghĩ ra Dược Thiên Sầu lại có bản lĩnh thờ ơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook