Chương 649: Sai lầm của Tân Lão Tam
Thiên Sầu
04/09/2013
Dược Thiên Sầu vừa nghe được tin tức này, nhất thời nhịn không được chửi ầm lên: "Vương bát đản, để cho hắn trốn thoát."
Tầng tầng phi kiếm trải rộng quanh thân cũng thu vào, nhanh chóng bay đến trước người Văn Lan Phong, tình huống lúc này có điểm không đúng, vẫn là quay về bên này mới an toàn hơn.
Ánh mắt của chúng nhân lúc này đang tập trung lên trên người Băng Thành Tử, m Bách Khang trầm giọng hỏi: "Băng huynh, chuyện này ngươi tính giải thích như thế nào?"
"Ta cần gì phải giải thích?" Băng Thành Tử nghiêng đầu nhìn lại, cười lạnh nói: "Ngươi vẫn phải tính toán xem, nên giải thích như thế nào về chuyện tình của Thất Bảo Đan đi!"
m Bách Khang nhất thời cơm như hến, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Sau khi bán ra Thất Bảo Đan đã chết vài chục cái nhân mạng, đến nay còn chưa điều tra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Bất quá, m Bách Khang chỉ đem hiềm nghi lớn nhất phóng lên trên đầu Dược Thiên Sầu mà thôi...
Bùi Phóng cười hắc hắc nói: "Băng Thành Tử, muốn lảng sang chuyện khác dường như không phải lúc ah! Nếu Yến Truy Tinh trong lòng không có quỷ thì cần gì phải chạy?"
Băng Thành Tử liếc mắt nhìn Man Hổ một cái, Man Hổ liền nhanh chóng chạy tới bên người sư phụ. Hai thầy trò đưa lưng về phía mọi người, giống như đang bày ra tư thế quyết chiến. Băng Thành Tử diễn cảm lạnh nhạt, ngắm nhìn bốn phía chung quanh nói: "Bùi Phóng, ngươi không cần phải thổi gió châm ngòi. Yến Truy Tinh bất quá là đi ra ngoài một chuyến, ai bảo hắn chạy trốn các ngươi?"
Nghe Yến Truy Tinh đã thoát ly khỏi Tụ Bảo Bồn, Băng Thành Tử nhất thời yên lòng, đảo mắt nhìn ra phía rừng rậm nguyên thủy âm u, hơn nữa cũng đã qua hơn một canh giờ, nếu muốn vây bắt Yến Truy Tinh chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất thế lực các phương không thể tổ chức vây bắt quy mô lớn giống như lần trước ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này. Hắn tin tưởng khả năng ứng phó của Yến Truy Tinh ở dưới những tình huống bất trắc.
"Nếu không chạy, Băng huynh có thề triệu hồi Yến Truy Tinh về đây. Đề mọi người giáp mặt hỏi cho rõ ràng được hay không?" Bùi Phong cười lạnh hỏi.
"Nực cười, ta làm sao mà biết hắn chạy đi đâu?" Khi Băng Thành Tử nói chuyện, ánh mắt cũng nhìn theo không ít người đang dũng mãnh chạy ra ngoài cổng Tụ Bảo Bồn. Hiến nhiên, đây là do lĩnh chủ các thế lực, ra lệnh cho đám môn hạ đi lùng bắt Yến Truy Tinh. Theo sau, Băng Thành Tử quay đầu nhìn Man Hổ nói: "Xem ra nơi này đã không còn chào đón chúng ta, mau rời đi thôi."
Lúc này bản thân hắn đã bất chấp lời đồn đãi, mau chóng muốn đi ra ngoài tìm biện pháp trợ giúp Yến Truy Tinh thoát thân.
"Không tiễn!" Bùi Phóng sảng khoái phất tay nói. Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía m Bách Khang, liên mình của ba người này, hiện giờ sắp rơi vào tình trạng đổ vỡ.
Sau khi Băng Thành Tử rời đi, mọi người tất nhiên là muốn tìm m Bách Khang tính toán món nợ Thất Bảo Đan. Bức Băng Thành Tử rời đi, hạ bài với m Bách Khang, chỉ còn lại một mình Hồ Trường Thọ sẽ chẳng thể nào chống vững nổi cột nhà. Giải quyết xong ba người này, Yến Truy Tinh sớm hay muộn cũng không thể trốn thoát nổi khỏi bàn tay mình...
Bùi Phóng, Thích Cửu Quân, u Dương Đạt, ba người đưa mắt nhìn nhau trao đồi, trên mặt thoáng hiện ra vẻ mỉm cười, thế cục giằng co suốt bấy nhiêu năm qua, rốt cuộc đã sắp đi tới hồi phân thắng bại...
Rừng rậm nguyên thủy bên ngoài Tụ Bảo Bồn, không biết nó đã tồn tại được bao nhiêu năm qua rồi. Yến Truy Tinh điên cuồng bay trên không trung, khi cảm nhận được ở phía trước có người, liền vội vàng đáp xuống rừng rậm nghỉ ngơi, sau khi không còn động tĩnh gì, hắn mới phóng lên không trung phi hành.
Sau khi giao ứiủ cùng Dược Thiên Sầu, Yến Truy Tinh liền biết, trong khoảng thời gian này mình căn bản là không thể giết nổi Dược Thiên Sầu. Ma công bại lộ, Tụ Bảo Bồn bất kể như thế nào cũng không nên lưu lại thêm nữa. Hiện nay, Tụ Bảo Bồn có rất nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ tập trung đến, dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, căn bản là không thể chống đỡ nổi. Vì thế nhanh chóng nắm chắc thời cơ, không chút do dự chạy ra khỏi Tụ Bảo Bồn. Nếu chậm chân, chỉ sợ là không thể trốn thoát. Một mình Băng Thành Tử căn bản là không thể ứng phó nổi với đông đảo số cao thủ Hóa Thần kỳ của nhiều quốc gia khác nhau. Huống chi ở sau lưng Dược Thiên Sầu còn có Văn Lan Phong hỗ trợ.
Vừa nghĩ tới Văn Lan Phong, Yến Truy Tinh đang liều mạng chạy trốn, nhiều ít cũng lo lắng, Văn Lan Phong sẽ không bỏ qua cho đám người Băng Thành Tử. Dù sao mình gây nháo với Dược Thiên Sầu, mà Văn Lan Phong đã tuyên bố làm chỗ dựa cho Dược Thiên Sầu. Nếu Băng Thành Tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy chính mình sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc trong tu chân giới. Từ nay về sau, muốn làm chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính bản thân mình.
Theo bàn năng sờ vào túi trữ vật, Yến Truy Tinh hai mắt càng thêm kiên định hơn. Có bảy gốc Thất Tinh Huyết Lan này, coi như không có Băng Thành Tử làm chỗ dựa, bản thân hắn cũng sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi, hơn nữa, ngày đó cũng sẽ không hề quá xa vời.
Vì lo sợ Băng Thành Tử sẽ xảy ra chuyện, nên Yến Truy Tinh cũng không chạy trốn về phương hướng Băng Cung. Coi như Băng Thành Từ không xảy ra chuyện gì, hắn cũng không bao giờ quay trở về Băng Cung, vì kinh nghiệm chạy trốn lần trước đã nói rõ tất cả, thế lực các phương sớm đã giăng lưới chờ hắn sa vào. Lúc này hắn đang tìm địa phương an toàn khác để hấp thu Thất Tinh Huyết Lan tấn thăng tu vi ma công lên cảnh giới cao hơn...
Lúc này Yến Truy Tinh khó hiểu duy nhất chính là, ma nhãn tiêu hồn của mình, vì sao lại mất đi tác dụng ở trên người của Dược Thiên Sầu? Nguyên bản đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tức thì biến thành chính mình hoảng hốt tháo chạy. Thể cục điên đảo khó lường, hắn đã suy nghĩ tính toán nhiều lần, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc vấn đề không đúng nằm ở chỗ nào.
Thở ra một hơi thật sâu, tạm thời không cần suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, tận lực chạy trốn càng xa càng tốt mới là chính đạo.
Cuồng phong thổi rào rào qua mặt, Yến Truy Tinh chăm chú nhìn về phía trước. Đột nhiên đôi con ngươi trong mắt trở nên băng lạnh hơn, chỉ thấy phương xa trong rừng rậm có khói bếp lượn lờ dâng lên.
Trong rừng rậm nguyên thủy này, có rất nhiều dã thú hung mãnh họp bầy, người bình thường không có khả năng sinh sống tại đây, hẳn phải là tu sĩ không thể nghi ngờ. Yến Truy Tinh đột nhiên biến mất trên không trung, hóa thành ba làn khói nhẹ đáp xuống cánh rừng, sau đó mới dám hiện ra chân thân. Ngay lập tức triển khai thân pháp ma mị, áp sát tới gần địa phương dâng lên khói bếp nghi ngút kia. Sau khi tới gần mục tiêu, liền nhẹ nhàng vạch tàng cây đại thụ ra, quan sát tinh huống...
Chỉ thấy bãi đất trống phía trước, có một vị tu sĩ bộ dáng như lão ngoan đồng, đang xắn tay áo, vui tươi hớn hở nướng một con heo rừng, bộ dáng thoạt nhìn phi thường khoái hoạt.
Người này không phải ai khác mà chính là Tân Lão Tam. Từ sau khi Lộ Nghiên Thanh dừng chân ở cửa hàng Văn gia, liền tha cho hắn chạy ra ngoài thăm thú tình cảnh chung quanh. Tân Lão Tam đối với chuyện này hiển nhiên là không có ý kiến gì, không có sư phụ ước thúc, càng mừng rỡ vì được tự do tự tại. Sau khi chạy ra ngoài rừng rậm nguyên thủy, hắn liền truy bắt thú rừng, quyết tâm nướng ra vài món ăn thôn quê, để chấn áp tay nghề của Dược Thiên Sầu.
Yến Truy Tinh không biết hắn, nhưng phát hiện ra mình nhìn không thấu tu vi của hắn, hiển nhiên cũng biết, đối phương tu vi đã ngoài cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Cần thận quan sát bốn phía chung quanh, sau khi xác nhận không có người nào khác, hắn nhẹ nhàng gõ tay lên một tàng cây khô. Tân Lão Tam đột nhiên ngẳng đầu lên nói: "Ai?"
Nhưng rơi vào trong tầm mắt hắn, là đôi con ngươi màu đỏ như máu, hồng quang tản ra khiếp người. Tân Lão Tam diễn cảm tức thì trở nên mơ hồ, cây gậy nướng trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất.
Sau đó, Yến Truy Tinh mới thu liêm hồng quang trong mắt, khẽ nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tu vi của đối phương hiển nhiên còn chưa tới cảnh giới Hóa Thần kỳ, nếu không, dựa vào tu vi của hắn mà sử dụng ma nhãn, thì cũng sẽ rất khó khống chế đối phương!
Nhẹ nhàng theo trong tàng cây bước ra, Tiểu Ma Quyền đấm xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu. Yến Truy Tinh đấm thêm vài quyền, nhanh chóng đem đống lửa cùng con heo nướng chôn xuống dưới lòng đất, để tránh khói lửa dẫn truy binh đuổi tới nơi này. Yến Truy Tinh cao thấp đánh giá Tân Lão Tam diễn cảm khờ dại, hỏi: "Ngươi tên là gì, là tu sĩ phưong nào?"
"Linh Phương Cốc, Tân Lão Tam." Tân Lão Tam hiền như khúc gỗ đáp lời.
Yến Truy Tinh xác định dò hỏi: "Ngươi là Tân Lão Tam, đệ từ của Lộ Nghiên Thanh - Linh Phương Cốc?"
"Dạ." Tân Lão Tam hồi đáp.
Sau khi xác nhận xong, Yến Truy Tinh hơi trầm ngâm, dần dần trên mặt lộ ra diễn cảm kinh hỉ, khẽ lẩm bẩm nói: "Quà nhiên lão thiên không có quên ta."
Rất nhanh, Yến Truy Tinh nhìn Tân Lão Tam phát ra mệnh lệnh: "Đi thôi!"
Tan Lão Tam nhanh chóng lao vút lên không trung, Yến Truy Tinh thì chạy ở dưới rừng rậm. Hai người một trên một dưới bảo trì tốc độ phóng về phưong hướng của Linh Phương Cốc.
Kết quà không bao lâu sau, Tân Lão Tam dựa vào tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, đã phát hiện ra truy binh đuổi tới. Yến Truy Tinh nhanh chóng ẳn núp vào trong rừng, Tân Lão Tam thì dừng bước, quay đầu nhìn đám người ở phía sau quát: "Các ngươi là ai, đuổi theo ta là muốn làm gì?"
Năm gã tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, hiển nhiên đều nhận biết hắn, nhất thời chắp tay, một gã trong đó dẫn đầu trả lời: "Hóa ra là Tân tiền bối của Linh Phương Cốc, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Chúng ta là đệ tử của Thiên Hạ thương hội, đang phụng mệnh đuổi bắt Yến Truy Tinh, vì hắn đã nháo sự ở bên trong Tụ Bảo Bồn. Chẳng biết tiền bối có nhìn thấy người nào khả nghi chạy qua đây không?"
"Đuổi bắt Yến Truy Tinh? Hắn có chuyện gì sao?" Tân Lão Tam tò mò nói: "Lúc trước ta còn gặp hắn nói chuyện mấy câu, không nhìn ra hắn có khuynh hướng chạy trốn ah!"
"Lúc trước tiền bối gặp qua Yến Truy Tinh sao?" Ánh mắt người kia sáng ngờ, chắp tay hỏi: "Tiền bối có thể chỉ cho chúng ta biết, Yến Truy Tinh chạy về phương hướng nào hay không?"
"Nói cho các ngươi biết cũng được, nhưng đừng động một chút lại nói rằng truy bắt, cẳn thận Băng Thành Tử sẽ không buông tha cho các ngươi đâu ah!" Tân Lão Tam nhắc nhở xong, liền chỉ tay về phía bên trái nỗi: "Hắn đi theo hướng kia, sau khi gặp được hắn thì bình tĩnh thương lượng, đừng động thủ mất đi hòa khí."
Năm người của Thiên Hạ thưong hội, sau khi biết được phưong hướng Yến Truy Tinh tháo chạy, cũng không muốn cùng Tân Lão Tam dây dưa thêm nữa. Người cầm đầu liền nói: "Vãn bối xin ghi nhớ, không dám quấy rầy tiền bối thêm nữa."
Nói xong, năm người liền nhanh chóng chạy theo phưong hướng mà Tân Lão Tam vừa chỉ.
Nhìn bóng lưng đám người đi khuất, Tân Lão Tam lại nhắm về phía Linh Phương Cốc mà khởi hành, Yến Truy Tinh thoát ra khỏi địa phưong ẳn náu, ở trong rừng rậm gắt gao đuổi theo.
Sau khi năm người ròi đi, cũng nhanh chóng báo tin về cho Tụ Bảo Bồn. Nhân mã của Thiên Hạ thương hội nhanh chóng tập kết đến phương hướng Tân Lão Tam đã chỉ ra. Động tinh lớn như vậy, hiển nhiên là không che giấu nổi tai mắt của các thế lực khác, ngay lập tức, rất nhiều người đã theo phưong hưóng kia mà điều binh truy lùng...
Tầng tầng phi kiếm trải rộng quanh thân cũng thu vào, nhanh chóng bay đến trước người Văn Lan Phong, tình huống lúc này có điểm không đúng, vẫn là quay về bên này mới an toàn hơn.
Ánh mắt của chúng nhân lúc này đang tập trung lên trên người Băng Thành Tử, m Bách Khang trầm giọng hỏi: "Băng huynh, chuyện này ngươi tính giải thích như thế nào?"
"Ta cần gì phải giải thích?" Băng Thành Tử nghiêng đầu nhìn lại, cười lạnh nói: "Ngươi vẫn phải tính toán xem, nên giải thích như thế nào về chuyện tình của Thất Bảo Đan đi!"
m Bách Khang nhất thời cơm như hến, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Sau khi bán ra Thất Bảo Đan đã chết vài chục cái nhân mạng, đến nay còn chưa điều tra được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Bất quá, m Bách Khang chỉ đem hiềm nghi lớn nhất phóng lên trên đầu Dược Thiên Sầu mà thôi...
Bùi Phóng cười hắc hắc nói: "Băng Thành Tử, muốn lảng sang chuyện khác dường như không phải lúc ah! Nếu Yến Truy Tinh trong lòng không có quỷ thì cần gì phải chạy?"
Băng Thành Tử liếc mắt nhìn Man Hổ một cái, Man Hổ liền nhanh chóng chạy tới bên người sư phụ. Hai thầy trò đưa lưng về phía mọi người, giống như đang bày ra tư thế quyết chiến. Băng Thành Tử diễn cảm lạnh nhạt, ngắm nhìn bốn phía chung quanh nói: "Bùi Phóng, ngươi không cần phải thổi gió châm ngòi. Yến Truy Tinh bất quá là đi ra ngoài một chuyến, ai bảo hắn chạy trốn các ngươi?"
Nghe Yến Truy Tinh đã thoát ly khỏi Tụ Bảo Bồn, Băng Thành Tử nhất thời yên lòng, đảo mắt nhìn ra phía rừng rậm nguyên thủy âm u, hơn nữa cũng đã qua hơn một canh giờ, nếu muốn vây bắt Yến Truy Tinh chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất thế lực các phương không thể tổ chức vây bắt quy mô lớn giống như lần trước ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này. Hắn tin tưởng khả năng ứng phó của Yến Truy Tinh ở dưới những tình huống bất trắc.
"Nếu không chạy, Băng huynh có thề triệu hồi Yến Truy Tinh về đây. Đề mọi người giáp mặt hỏi cho rõ ràng được hay không?" Bùi Phong cười lạnh hỏi.
"Nực cười, ta làm sao mà biết hắn chạy đi đâu?" Khi Băng Thành Tử nói chuyện, ánh mắt cũng nhìn theo không ít người đang dũng mãnh chạy ra ngoài cổng Tụ Bảo Bồn. Hiến nhiên, đây là do lĩnh chủ các thế lực, ra lệnh cho đám môn hạ đi lùng bắt Yến Truy Tinh. Theo sau, Băng Thành Tử quay đầu nhìn Man Hổ nói: "Xem ra nơi này đã không còn chào đón chúng ta, mau rời đi thôi."
Lúc này bản thân hắn đã bất chấp lời đồn đãi, mau chóng muốn đi ra ngoài tìm biện pháp trợ giúp Yến Truy Tinh thoát thân.
"Không tiễn!" Bùi Phóng sảng khoái phất tay nói. Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía m Bách Khang, liên mình của ba người này, hiện giờ sắp rơi vào tình trạng đổ vỡ.
Sau khi Băng Thành Tử rời đi, mọi người tất nhiên là muốn tìm m Bách Khang tính toán món nợ Thất Bảo Đan. Bức Băng Thành Tử rời đi, hạ bài với m Bách Khang, chỉ còn lại một mình Hồ Trường Thọ sẽ chẳng thể nào chống vững nổi cột nhà. Giải quyết xong ba người này, Yến Truy Tinh sớm hay muộn cũng không thể trốn thoát nổi khỏi bàn tay mình...
Bùi Phóng, Thích Cửu Quân, u Dương Đạt, ba người đưa mắt nhìn nhau trao đồi, trên mặt thoáng hiện ra vẻ mỉm cười, thế cục giằng co suốt bấy nhiêu năm qua, rốt cuộc đã sắp đi tới hồi phân thắng bại...
Rừng rậm nguyên thủy bên ngoài Tụ Bảo Bồn, không biết nó đã tồn tại được bao nhiêu năm qua rồi. Yến Truy Tinh điên cuồng bay trên không trung, khi cảm nhận được ở phía trước có người, liền vội vàng đáp xuống rừng rậm nghỉ ngơi, sau khi không còn động tĩnh gì, hắn mới phóng lên không trung phi hành.
Sau khi giao ứiủ cùng Dược Thiên Sầu, Yến Truy Tinh liền biết, trong khoảng thời gian này mình căn bản là không thể giết nổi Dược Thiên Sầu. Ma công bại lộ, Tụ Bảo Bồn bất kể như thế nào cũng không nên lưu lại thêm nữa. Hiện nay, Tụ Bảo Bồn có rất nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ tập trung đến, dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, căn bản là không thể chống đỡ nổi. Vì thế nhanh chóng nắm chắc thời cơ, không chút do dự chạy ra khỏi Tụ Bảo Bồn. Nếu chậm chân, chỉ sợ là không thể trốn thoát. Một mình Băng Thành Tử căn bản là không thể ứng phó nổi với đông đảo số cao thủ Hóa Thần kỳ của nhiều quốc gia khác nhau. Huống chi ở sau lưng Dược Thiên Sầu còn có Văn Lan Phong hỗ trợ.
Vừa nghĩ tới Văn Lan Phong, Yến Truy Tinh đang liều mạng chạy trốn, nhiều ít cũng lo lắng, Văn Lan Phong sẽ không bỏ qua cho đám người Băng Thành Tử. Dù sao mình gây nháo với Dược Thiên Sầu, mà Văn Lan Phong đã tuyên bố làm chỗ dựa cho Dược Thiên Sầu. Nếu Băng Thành Tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy chính mình sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc trong tu chân giới. Từ nay về sau, muốn làm chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính bản thân mình.
Theo bàn năng sờ vào túi trữ vật, Yến Truy Tinh hai mắt càng thêm kiên định hơn. Có bảy gốc Thất Tinh Huyết Lan này, coi như không có Băng Thành Tử làm chỗ dựa, bản thân hắn cũng sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi, hơn nữa, ngày đó cũng sẽ không hề quá xa vời.
Vì lo sợ Băng Thành Tử sẽ xảy ra chuyện, nên Yến Truy Tinh cũng không chạy trốn về phương hướng Băng Cung. Coi như Băng Thành Từ không xảy ra chuyện gì, hắn cũng không bao giờ quay trở về Băng Cung, vì kinh nghiệm chạy trốn lần trước đã nói rõ tất cả, thế lực các phương sớm đã giăng lưới chờ hắn sa vào. Lúc này hắn đang tìm địa phương an toàn khác để hấp thu Thất Tinh Huyết Lan tấn thăng tu vi ma công lên cảnh giới cao hơn...
Lúc này Yến Truy Tinh khó hiểu duy nhất chính là, ma nhãn tiêu hồn của mình, vì sao lại mất đi tác dụng ở trên người của Dược Thiên Sầu? Nguyên bản đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tức thì biến thành chính mình hoảng hốt tháo chạy. Thể cục điên đảo khó lường, hắn đã suy nghĩ tính toán nhiều lần, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc vấn đề không đúng nằm ở chỗ nào.
Thở ra một hơi thật sâu, tạm thời không cần suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, tận lực chạy trốn càng xa càng tốt mới là chính đạo.
Cuồng phong thổi rào rào qua mặt, Yến Truy Tinh chăm chú nhìn về phía trước. Đột nhiên đôi con ngươi trong mắt trở nên băng lạnh hơn, chỉ thấy phương xa trong rừng rậm có khói bếp lượn lờ dâng lên.
Trong rừng rậm nguyên thủy này, có rất nhiều dã thú hung mãnh họp bầy, người bình thường không có khả năng sinh sống tại đây, hẳn phải là tu sĩ không thể nghi ngờ. Yến Truy Tinh đột nhiên biến mất trên không trung, hóa thành ba làn khói nhẹ đáp xuống cánh rừng, sau đó mới dám hiện ra chân thân. Ngay lập tức triển khai thân pháp ma mị, áp sát tới gần địa phương dâng lên khói bếp nghi ngút kia. Sau khi tới gần mục tiêu, liền nhẹ nhàng vạch tàng cây đại thụ ra, quan sát tinh huống...
Chỉ thấy bãi đất trống phía trước, có một vị tu sĩ bộ dáng như lão ngoan đồng, đang xắn tay áo, vui tươi hớn hở nướng một con heo rừng, bộ dáng thoạt nhìn phi thường khoái hoạt.
Người này không phải ai khác mà chính là Tân Lão Tam. Từ sau khi Lộ Nghiên Thanh dừng chân ở cửa hàng Văn gia, liền tha cho hắn chạy ra ngoài thăm thú tình cảnh chung quanh. Tân Lão Tam đối với chuyện này hiển nhiên là không có ý kiến gì, không có sư phụ ước thúc, càng mừng rỡ vì được tự do tự tại. Sau khi chạy ra ngoài rừng rậm nguyên thủy, hắn liền truy bắt thú rừng, quyết tâm nướng ra vài món ăn thôn quê, để chấn áp tay nghề của Dược Thiên Sầu.
Yến Truy Tinh không biết hắn, nhưng phát hiện ra mình nhìn không thấu tu vi của hắn, hiển nhiên cũng biết, đối phương tu vi đã ngoài cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Cần thận quan sát bốn phía chung quanh, sau khi xác nhận không có người nào khác, hắn nhẹ nhàng gõ tay lên một tàng cây khô. Tân Lão Tam đột nhiên ngẳng đầu lên nói: "Ai?"
Nhưng rơi vào trong tầm mắt hắn, là đôi con ngươi màu đỏ như máu, hồng quang tản ra khiếp người. Tân Lão Tam diễn cảm tức thì trở nên mơ hồ, cây gậy nướng trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất.
Sau đó, Yến Truy Tinh mới thu liêm hồng quang trong mắt, khẽ nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tu vi của đối phương hiển nhiên còn chưa tới cảnh giới Hóa Thần kỳ, nếu không, dựa vào tu vi của hắn mà sử dụng ma nhãn, thì cũng sẽ rất khó khống chế đối phương!
Nhẹ nhàng theo trong tàng cây bước ra, Tiểu Ma Quyền đấm xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu. Yến Truy Tinh đấm thêm vài quyền, nhanh chóng đem đống lửa cùng con heo nướng chôn xuống dưới lòng đất, để tránh khói lửa dẫn truy binh đuổi tới nơi này. Yến Truy Tinh cao thấp đánh giá Tân Lão Tam diễn cảm khờ dại, hỏi: "Ngươi tên là gì, là tu sĩ phưong nào?"
"Linh Phương Cốc, Tân Lão Tam." Tân Lão Tam hiền như khúc gỗ đáp lời.
Yến Truy Tinh xác định dò hỏi: "Ngươi là Tân Lão Tam, đệ từ của Lộ Nghiên Thanh - Linh Phương Cốc?"
"Dạ." Tân Lão Tam hồi đáp.
Sau khi xác nhận xong, Yến Truy Tinh hơi trầm ngâm, dần dần trên mặt lộ ra diễn cảm kinh hỉ, khẽ lẩm bẩm nói: "Quà nhiên lão thiên không có quên ta."
Rất nhanh, Yến Truy Tinh nhìn Tân Lão Tam phát ra mệnh lệnh: "Đi thôi!"
Tan Lão Tam nhanh chóng lao vút lên không trung, Yến Truy Tinh thì chạy ở dưới rừng rậm. Hai người một trên một dưới bảo trì tốc độ phóng về phưong hướng của Linh Phương Cốc.
Kết quà không bao lâu sau, Tân Lão Tam dựa vào tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, đã phát hiện ra truy binh đuổi tới. Yến Truy Tinh nhanh chóng ẳn núp vào trong rừng, Tân Lão Tam thì dừng bước, quay đầu nhìn đám người ở phía sau quát: "Các ngươi là ai, đuổi theo ta là muốn làm gì?"
Năm gã tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, hiển nhiên đều nhận biết hắn, nhất thời chắp tay, một gã trong đó dẫn đầu trả lời: "Hóa ra là Tân tiền bối của Linh Phương Cốc, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Chúng ta là đệ tử của Thiên Hạ thương hội, đang phụng mệnh đuổi bắt Yến Truy Tinh, vì hắn đã nháo sự ở bên trong Tụ Bảo Bồn. Chẳng biết tiền bối có nhìn thấy người nào khả nghi chạy qua đây không?"
"Đuổi bắt Yến Truy Tinh? Hắn có chuyện gì sao?" Tân Lão Tam tò mò nói: "Lúc trước ta còn gặp hắn nói chuyện mấy câu, không nhìn ra hắn có khuynh hướng chạy trốn ah!"
"Lúc trước tiền bối gặp qua Yến Truy Tinh sao?" Ánh mắt người kia sáng ngờ, chắp tay hỏi: "Tiền bối có thể chỉ cho chúng ta biết, Yến Truy Tinh chạy về phương hướng nào hay không?"
"Nói cho các ngươi biết cũng được, nhưng đừng động một chút lại nói rằng truy bắt, cẳn thận Băng Thành Tử sẽ không buông tha cho các ngươi đâu ah!" Tân Lão Tam nhắc nhở xong, liền chỉ tay về phía bên trái nỗi: "Hắn đi theo hướng kia, sau khi gặp được hắn thì bình tĩnh thương lượng, đừng động thủ mất đi hòa khí."
Năm người của Thiên Hạ thưong hội, sau khi biết được phưong hướng Yến Truy Tinh tháo chạy, cũng không muốn cùng Tân Lão Tam dây dưa thêm nữa. Người cầm đầu liền nói: "Vãn bối xin ghi nhớ, không dám quấy rầy tiền bối thêm nữa."
Nói xong, năm người liền nhanh chóng chạy theo phưong hướng mà Tân Lão Tam vừa chỉ.
Nhìn bóng lưng đám người đi khuất, Tân Lão Tam lại nhắm về phía Linh Phương Cốc mà khởi hành, Yến Truy Tinh thoát ra khỏi địa phưong ẳn náu, ở trong rừng rậm gắt gao đuổi theo.
Sau khi năm người ròi đi, cũng nhanh chóng báo tin về cho Tụ Bảo Bồn. Nhân mã của Thiên Hạ thương hội nhanh chóng tập kết đến phương hướng Tân Lão Tam đã chỉ ra. Động tinh lớn như vậy, hiển nhiên là không che giấu nổi tai mắt của các thế lực khác, ngay lập tức, rất nhiều người đã theo phưong hưóng kia mà điều binh truy lùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.