Chương 17: Sư bá tìm đến
Thiên Sầu
29/03/2013
"Um!" Dược Thiên Sầu ném thanh kiếm xuống, đem đôi sáo thủ Xuyên Sơn Trảo đeo lên trên tay, mười chiếc móng vuốt sắc bén trông thực uy mãnh, bất quá Dược Thiên Sầu còn chưa quen thuộc lắm. Đúng như lời Bạch Hồ nói, vừa rót chân khí vào trong sáo thủ, bỗng dưng cảm giác sáo thủ cùng bàn tay như bám chặt thành một khối, vừa thu chân khí về, chiếc sáo thủ cũng buông lỏng ra.
"Thứ này vừa vặn lắm, ta kiểm tra thử xem nào." Dược Thiên Sầu khen ngợi một tiếng, liền dựng thẳng tay lên đâm xuống tảng đá. Chỉ thấy bàn tay hắn vô thanh vô tức đâm sâu vào trong tảng đá, không hề hao tổn một chút khí lực nào. Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nói: "Đa tạ tỷ tỷ đã tặng bảo bối!"
Bạch Hồ lắc đầu: "Ta còn chưa nói tặng đệ mà! Đày là bảo bối truyền thừa trong Hồ tộc, ta cho đệ mượn dùng tạm thôi!"
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngây ra, cười cười: "Ta biết rồi." Theo sau, hắn bắt đầu miệt mài làm, hai móng vuốt tung bay, bụi đá tán loạn ra bốn phía xung quanh.
Không đến nửa ngày sau, Dược Thiên Sầu đã thành công đẽo xong chiếc quan tài bằng đá. Hắn tìm một góc tự cho là nơi phong thủy trù phú, liều mạng bổ xuống mấy chục chưởng, tạo thành một cái hố sâu.
Tiếp đó Dược Thiên Sầu chuyển quan tài vào trong hố, lại cẩn thận đem di thể của sư phụ thả xuống, đậy kín nắp quan, dùng đất đá bốn phía xung quanh bồi thành ụ đất.
Hắn ngó nghiêng đông tây thêm mấy vòng, chung quy vẫn cảm thấy còn thiếu thốn cái gì đó. Cuối cùng vỗ trán một cái, nguyên lai là thiếu bia mộ!
Vì thế Dược Thiên Sầu cũng chạy đi làm một cái bia mộ, hắn nắn nót viết lên hàng chữ "Ân Sư Hắc Tam Tư Chi Mộ."
Bất quá, tới lúc cắm bia xuống, thì Dược Thiên Sầu trợn tròn hai mắt, cuống quýt chạy xung quanh mộ mấy vòng, trông hắn khẩn trương đến mức, mồ hôi lạnh đã tủa ra trên trán.
Nguyên lai, hắn đã quên mất, nơi nào là đầu, nơi nào là chân mộ. Cho nên không biết phải cắm bia theo phương hướng nào!
May mắn chính là, dưới sự trợ giúp của Bạch Hồ, Dược Thiên Sầu cũng cắm đúng phương vị cho bia mộ.
Cẩn thận chôn bia xuống xong, Dược Thiên Sầu vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, bỗng dưng nhãn tình của hắn sáng lên, chạy ra bốn phía xung quanh ngắt về mấy đoa hoa cỏ, gom thành một cái vòng hoa lớn, bày ở trước mộ sư phụ.
Hắn lại bắt hai con chim trĩ, nướng chín lên, rồi cắm xuống trước mộ, cung kính khom lưng dập đầu mấy cái, thề rằng, nhất định sẽ báo thù cho người.
Bận suốt cả ngày, cuối cùng tang lễ xem như đã hoàn tất.
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu thở dài, xoay người trông thấy Bạch Hồ đang đứng cô đơn ở giữa mảnh đất hoang vắng. Lại nhìn xung quanh không có lấy một nơi cư trú, cũng không thể mặc kệ nữ nhân người ta, mỗi ngày lang thang ở nơi đây được! Lúc này Dược Thiên Sầu mới tính toán xây dựng nhà ở.
Tinh thần vừa động, hắn thuần di về hang đá lúc trước. Hiện giờ nơi này vắng vẻ tĩnh mịch phá lệ, đã chăng còn nghe thấy tiếng đàn hòa cùng tiếng ca nữa rồi!
Kiểm tra xung quanh xem có vật fì thu thập được, nhìn thấy những khối huỳnh thạch phủ kín trong động, Dược Thiên Sầu chợt nghĩ, chính địa bàn của mình vào ban đêm cũng cần chiếu sáng, không nói hai lời, trực tiếp nâng tay lên, đem huỳnh thạch chuyển vào bên trong Kim Châu.
Bạch Hồ đứng ở bên trong Kim Châu, thấy bầu trời không ngừng rơi xuống những cơn mưa huỳnh thạch, nàng không khỏi giật mình cả kinh. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng liền đoán ra, Dược Thiên Sầu đang giở trò quỷ! Hơn nữa, cũng minh bạch dụng ý của hắn, nên vội vàng đi thu gom huỳnh thạch.
Cơn mưa huỳnh thạch vừa chấm dứt, thì một chuyện kinh khủng hơn đã xảy ra. Trên bầu trời đang không ngừng rơi xuống những gốc cây đại thụ, tiếp theo là những cây trúc vàng ươm. Bạch Hồ cũng phải trợn mắt há mồm nhìn lên.
Ở bên ngoài Dược Thiên Sầu đã thu gom vật liệu xây dựng không sai biệt lắm. Nhìn về phía đỉnh núi, chợt nhớ tới còn có chút di vật của sư phụ ở nhà, hắn quyết định thu thập mang hết vào trong địa bàn của mình.
Căn nhà xưa vẫn im lặng như cũ, nhưng nay thì cảnh còn đó, mà người lại đã khuất xa mất rồi! Dược Thiên Sầu tâm tình nặng nề, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Đúng lúc trông thấy một bóng người đang khoanh tay đứng ở giữa sân, trong tay còn cầm theo một thanh bội kiếm.
Người nọ xoay người lại, nhìn thấy Dược Thiên Sầu liền mỉm cười nói: "Sư diệt, ta chờ ngươi đã lâu rồi!"
Người này chăng phải ai khác, mà chính là Ngô Bảo Như.
Dược Thiên Sầu ở trên núi đã hơn một năm, tự nhiên cùng biết người này. Kẻ này tính ra còn là huynh đệ của sư phụ mình, nhưng từ lúc hắn bước ra cầu tình cho Lưu Chính Quang, thì Dược Thiên Sầu coi như đã thấu hiểu lòng dạ của gã.
Bất quá, Dược Thiên Sầu vẫn khom lưng hành lễ: "Ngô sư bá!"
Ngô Bảo Như gật đầu, quan sát thấy vẻ mặt của Dược Thiên Sầu không tốt. Hắn vẫn nghĩ rằng bởi vì chuyện Hắc Tam Tư vừa qua đời, nên nhẹ nhàng an ủi: "Haiz, chẳng ai muốn Hắc sư đệ....Thôi người đã khuất rồi, mong sư diệt hãy nén bi thương! À, di thể của Hắc sư đệ đâu?"
"Nén cái con mẹ ngươi! Lão vương bát đản, nhìn cái bộ dạng vừa gầy vừa xấu của ngươi đã biết không phải là người tốt mà." Dược Thiên Sầu thầm mắng một câu.
Theo sau thản nhiên nói: "Ta đem sư phụ chôn ở dưới chân núi! Đúng rồi, sư bá tới đây là có chuyện gì sao?"
"À phải!" Ngô Bảo Như gật đầu, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Hôm qua thấy sư diệt giao thủ một chưởng cùng Chính Quang, quả nhiên đã làm cho mọi người trong tông môn đều bất ngờ. Không nghĩ ra, tu vi của sư điệt đã tới Luyện Khí ngũ cấp rồi!"
"Ta phụng mệnh chường môn, trao tặng cho ngươi bội kiếm. Từ hôm nay trờ đi, ngươi đã chính thức trở thành đệ tử Thanh Quang Tông, mỗi tháng sẽ thụ hưởng năm trăm khối linh thạch hạ phẩm theo quy định." Nói xong, Ngô Bảo Như ném trường kiếm trong tay đi.
Dược Thiên Sầu nhận kiếm, liếc mắt nhìn Ngô Bảo Như, thầm nghĩ: "Có chuyện tốt như vậy sao? Ha ha, lão tử không tin có bánh nước từ trên trời rơi xuống đâu."
Ngô Bảo Như khoanh tay bước vòng quanh sân, trầm giọng nói: "Chuyện tình lần này của Hắc sư đệ, ngươi cũng thấy rồi đó, không phải là tông môn không muốn báo thù cho sư phụ ngươi! Mà bời vì thực lực còn kém quá xa Đại La Tông, tại sao lại kém Đại La Tông? Cũng bởi vì mấy trăm năm qua, những đệ tử tu chân căn cốt tốt, đều bị những đại môn chiếm giữ. Hậu quả chính là, kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu. Bất quá, hiện giờ cũng tới thời khắc thay đổi vận mệnh của Thanh Quang Tông rồi!" Nói tới đây, hắn dừng bước, đôi mắt tam giác kia ý vị nhìn Dược Thiên Sầu.
"Ha ha! Chỉ sợ kế tiếp mới nói vấn đề chính." Dược Thiên Sầu trong lòng âm thầm cười lạnh.
Quả nhiên...
"Vốn sư diệt không có căn cốt tu chân, theo lý thuyết thì sẽ vô pháp bước vào ngưỡng cửa nhập môn! Nhưng hôm nay tu vi của sư điệt đã luyện tới Luyện Khí ngũ cấp, quả thật đúng là một tin tức làm cho trên dưới Thanh Quang Tông đều vô cùng phấn chấn. Hơn nữa, chưởng môn còn đặc biệt phái ta đến tìm sư diệt, hỏi rõ căn nguyên. Chỉ cần Thanh Quang Tông chúng ta nắm giữ bí thuật này, liền sẽ chẳng phải ưu sầu vì không có đệ tử căn cốt tinh kì. Mấy trăm năm sau, nhất định Thanh Quang Tông sẽ trở thành tông phái mạnh nhất trong Tu Chân Giới. Đến lúc đó, mối thù của Hắc sư đệ cũng có thể báo rồi...." Ngô Bảo Như càng nói càng hưng phấn, lại còn khoa chân múa tay vui sướng, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng của Thanh Quang Tông trong tương lai.
Dược Thiên Sầu nhìn hắn biểu diễn kĩ xảo, trong lòng thầm nghĩ: "Lão bất tử này muốn chơi trò mê hoặc ta ư? Khinh lão tử là đầu heo ngu ngốc sao? Lão tử còn lâu mới nói cho ngươi biết nhé!"
Ngô Bảo Như nói huyên thuyên nữa ngày, rốt cục ngừng lại, ánh mắt hơi kích động nhìn Dược Thiên Sầu dò hỏi: "Sư diệt có biết, chuyện này đối với tông môn chúng ta có bao nhiêu trọng yếu không? Mau mau nói cho sư bá nghe sự huyền bí ở trong đó. Ta trở về nhất định sẽ báo cáo lên chưởng môn, trọng thưởng cho ngươi."
Dược Thiên Sầu đứng trân trân ra hỏi: "Cái gì huyền bí cơ?"
"Ách..." Tốn nước bọt cả nửa ngày mà tên tiểu tử này vẫn không thông? Ngô Bảo Như hít sâu một ngụm dưỡng khí, nói: "Chính là bí mật tu luyện của ngươi đó."
Dược Thiên Sầu hoài nghi nói: "Ta tu luyện có bí mật gì sao?"
"Thật sự không có bí mật?" Ngô Bảo Như nghiến răng hỏi.
"Có sao?" Dược Thiên Sầu ngây ngô nói.
"Là ta đang hỏi ngươi, chứ không phải ngươi đang hỏi ta!" Rốt cuộc, Ngô Bảo Như nhịn hết nổi, tức giận rống lên.
"Ui da! Ta nhớ ra rồi, đúng là có một bí mật quan trọng." Dược Thiên Sầu bừng tỉnh nói.
Ngô Bảo Như nhãn tình sáng lên, vui sướng hỏi: "Là bí mật gì? Mau nói cho sư bá nghe!"
Dược Thiên Sầu bỗng dưng lắc đầu: "Không được, ta không thể nói, sư phụ đã từng giao phó, bí mật này tuyệt đối không được kể cho người khác nghe."
"Quả nhiên Hắc sư đệ sớm đã biết bí mật này, nhưng hắn lại đem theo nó chôn xuống quan tài rồi! Đúng là ngoan độc ah!" Nghĩ tới đây, Ngô Bảo Như càng hứng thú nhìn Dược Thiên Sầu, thở sâu một hơi, nhã nhặn cười nói: "Ngoại nhân chính là những người không phải đệ tử trong Thanh Quang Tông! Ta là sư huynh của sư phụ ngươi, không tính là người ngoài. Cho dù ngươi nói ra, ở dưới suối vàng Hắc sư đệ cũng không trách móc ngươi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.