Chương 405: Sư nương tới (1)
Thiên Sầu
29/03/2013
"Phanh!" Từ bầu trời viễn phương vang lên một tiếng nổ, Dược Thiên Sầu có chút thất thần giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn, hơi sửng sốt, một đóa pháo hoa sáng lạn ở trên bầu trời đêm phóng xuất ra màu sắc mê người. Ngay sau đó lại rủ xuống vài đóa, ở không trung nhất thời tạc ra những đóa hoa diễm lệ. Không ngờ có người ở Bách Hoa Cốc đốt pháo hoa của thế tục giới? Thật là có nhã hứng! Dược Thiên Sầu lắc đầu cười, nâng chén uống, thưởng thức pháo hoa nhắm rượu. Phía sau pháo hoa hiện lên một vầng trăng rằm vô cùng cao ngạo. Pháo hoa rơi xuống bên bờ sông, người thừa kế của tứ đại gia tộc không ngừng từ trong túi trữ vật lấy ra rất nhiều pháo hoa đặt cạnh bờ. Trên tay Tử Y cầm một nén hương lúc sáng lúc tối, đốt lên diễm lệ tận trời, trên mặt nàng hiện lên vẻ hưng phấn. Bầu trời sáng lạn chiếu ngược xuống mặt sông huyễn ảnh, ở dưới bầu trời đêm xác thực có vài phần mộng mơ. Những pháo hoa này là do bọn họ khi du ngoạn đến thế tục giới đã mua về, đều là đại lễ pháo, châm lửa có thể bung lên rất cao. Cũng không biết bọn họ đã mua bao nhiêu, bốn người liên tục đặt trên mặt đất để Tử Y châm lửa. Bên trong Bách Hoa Cốc có không ít người rành rỗi đều bị hấp dẫn đi ra. Dần dần hội tụ không ít người ở cách đó không xa quan sát. Hôm nay tu chân giới đã bắt đầu trận đại chiến, dưới bầu không khí khẩn trương, đột nhiên có cảnh trí này, thật cũng giúp tâm tình thả lỏng không ít. "Tử Y cô nương, thử xem viên này." Tất Tử Thông dùng hai tay ôm một viên pháo hoa lớn như một bắp đùi đặt lên mặt đất. Tử Y tiếp nhận nén hương Võ Lập Thành đưa qua, cao hứng bừng bừng châm vào ngòi nổ. "Phanh." Một tiếng, mặt đất hơi rung lên, một viên quang cầu lao ra, bắn thẳng lên trời cao nổ tung. Màu sắc diễm lệ ở trên bầu trời khuếch tán thật lớn, thần tình mọi người bên dưới cũng bị chiếu sáng thật rõ ràng.
Nguyên lai là mấy tên này! Dược Thiên Sầu ăn uống no say, thấy pháo hoa còn đang đốt liên tục, vì vậy chắp tay sau lưng đi ra xem. Rốt cục muốn xem là ai ăn no không việc gì làm, không nghĩ tới chính là do vốn vị công tử ca đang vỗ mông ngựa với Tư Y. "Thật xinh đẹp!" Bên cạnh truyền đến thanh âm thì thào của một nữ nhân. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, lại thêm một đóa pháo hoa nổ tung, quang mang bắn ra bốn phía, nữ nhân kia vừa nhìn thấy ánh mắt hắn, hai người nhìn thấy rõ đối phương, đều sửng sốt. "Yến Tử Hà." "Dược Thiên Sầu." Hai người ngạc nhiên, không nghĩ tới lại gặp mặt dưới tình huống này. Lại lập tức nhìn nhau cười, một cỗ vị đạo bất mình bồi hồi ngay giữa hai người. Dược Thiên Sầu cười có chút xấu hổ, ngày xưa ở tại Phù Tiên Đảo, nhất thời tịch mịch, đã phao người ta, một đôi móng vuốt càng giở trò, đem những địa phương không nên sờ soạng của người ta đều sờ soạng một lần, ra vẻ xúc cảm không sai. Sau đó hai người trước sau rời khỏi Phù Tiên Đảo, khi gặp lại thì hắn cố ý lảng tránh nàng. Vì vậy hai người mặc dù cùng ở trong Bách Hoa Cốc, nhưng vẫn không gặp mặt. Dáng tươi cười nhàn nhạt của Yến Tử Hà hỗn loạn chút khổ sáp, nàng tự nhiên có thể cảm giác được Dược Thiên Sầu một mực cố ý lảng tránh nàng, hôm nay gặp lại, nàng muốn hỏi một câu vi sao, nhưng lại không biết nên làm sao mở miệng.
"Phanh!" Pháo hoa nổ vang, phóng xuất ra quang mang hoa lệ, hai người lại nhìn rõ mặt song phương lần thứ hai. Không nói lời nào cũng không phải biện pháp, Dược Thiên Sầu sờ sờ mặt mình, cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?" "Nhìn thấy có người bắn pháo hoa, nhịn không được đi ra nhìn xem. Còn ngươi?" Yến Tử Hà hơi. "Ta cũng đi tới nhìn." Dược Thiên Sầu cười nói. Hai người nói những từ giản đơn mà không có ý nghĩa, lập tức lại lâm vào trầm mặc, đều có vẻ xấu hổ đưa ánh mắt nhìn về địa phương đang đốt pháo hoa. Một lúc lâu sau, Yến Tử Hà đột nhiên hỏi: "Nữ tử đang chơi pháo hoa, chính là Tử Y cô nương đi cùng ngươi sao?" "Ngươi nhận thức nàng?" Dược Thiên Sầu hỏi. "Không nhận ra." Yến Tử Hà nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hiện tại tu chân giới ai chẳng biết đại danh Dược Thiên Sầu, ai lại không biết bên người Dược Thiên Sầu có một Tử Y cô nương tu vi bí hiểm, các ngươi là song tu đạo lữ?" "Ách, ta và nàng là song tu đạo lữ?" Dược Thiên Sầu giật mình, vội vã xua tay nói: "Không đúng, không đúng." Hắn lại nghĩ thầm: "Nha đầu kia chỉ sợ đến bây giờ còn chưa biết lên giường là ý tứ gì, song tu cái rắm." Hắn chỉ tay hướng Tử Y và bốn vị công từ ca nói: "Ngươi không nhìn ra chút gì sao?" Yến Tử Hà nghe vậy liền nhìn kỹ, lập tức mỉm cười, nàng cũng đã nhìn ra, ra vẻ bốn vị thừa kế của tứ đại gia tộc đang truy cầu vị Tử Y kia, nếu như Tử Y thực sự là song tu đạo lữ của Dược Thiên Sầu, hắn há có thể đứng ở chỗ này thờ ơ. Nàng quay đầu thản nhiên cười nói: "Vị Tử Y cô nương kia cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, làm bạn bên cạnh ngươi lâu như vậy, lẽ nào ngươi chưa từng động tâm qua, vì sao theo đuổi cho người khác truy cầu nàng?" Dược Thiên Sầu cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm, lão tử của nha đầu kia thật khó ứng phó, không đụng vào tốt hơn, huống chi chính mình đã có mấy nữ nhân không tệ, cũng đã cảm thấy thật mỹ mãn. Yến Tử Hà nhìn hắn có chút thất thần, tiểu đệ tử năm xưa của Phù Tiên Đảo, hôm nay đã vang danh khắp nơi. Còn có thể tái tục tình duyên sao? Nhớ tới chuyện cũ, nàng không khỏi yếu ớt hỏi: "Ngươi thiếu ta một thứ, ngươi còn nhớ rõ không?" "Ách." Dược Thiên Sầu ngần người nói: "Thiếu ngươi vật gì vậy?"
"Xem ra ngươi đã quên." Yến Tử Hà nhìn không trung, đợi một viên pháo hoa nổ tung, có chút khổ sáp cười nói: "Ngươi đáp ứng làm một thủ từ khúc tặng cho ta, nếu như thực sự quên, thì thôi đi." "Ách." Dược Thiên Sầu không nói gì, ngẫm nghĩ lại, ngày xưa thật đúng có thuận miệng đáp ứng nàng, mình thiếu chút nữa đã quên, không nghĩ tới nàng vẫn còn nhớ rõ. "Đông đông đông đông..." Hai người còn chưa nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng đàn réo rắt truyền đến, dù âm thanh nổ tung của pháo hoa cũng không che giấu được lực xuyên thấu, rõ ràng du dương truyền bá ra trên cánh đồng bát ngát, hiến nhiên người đánh đàn đã quán chú chân nguyên để chơi đàn. Hai người không khỏi nhìn nhau, lúc này vừa nhắc tới từ khúc, thì có người đánh đàn, cũng không tránh khỏi quá đúng dịp! Mọi người quan sát pháo hoa chợt nghe tiếng nhìn lại, bên bờ sông bên kia, dưới ánh trăng cùng pháo hoa sáng lạn, trên tảng đá lớn không biết đã sừng sững bao nhiêu năm, một giai nhân trong bộ y phục màu đỏ ngồi xếp bằng bên trên, gương mặt đeo lụa mỏng màu đỏ che khuất dung nhan, trên chân đặt một chiếc đàn, mười ngón tay ngọc lả lướt ôn nhu. Tiếng đàn du dương kéo dài truyền đến, tuy rằng không nhìn thấy dung mạo, nhưng chỉ cần xem phong tư, cũng biết là một vị giai nhân xinh đẹp. Mọi người châu đầu ghé tai, không biết nữ nhân thần bí này từ đâu tới.
Mấy người đang châm pháo hoa cũng dừng lại. Bầu trời đêm khôi phục sự bình tĩnh, chỉ còn lại tiếng đàn. Tử Y lộ ra ánh mắt dò hỏi, nhìn về phía bốn người Tất Từ Thông, bọn họ đều lắc đầu không biết là ai.
"n.., ân.., ta là một con hồ ly tu hành ngàn năm. Ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc, đêm khuyên yên tĩnh có lẽ có người đang nghe ta đang khóc, dưới ngọn đèn rã rời có lẽ có người đang nhìn thấy ta khiêu vũ..." Nữ nhân gảy đàn, nhẹ nhàng hát lên. m thanh yếu ớt, rất cảm động, chân thành uyển chuyển quanh quần trên cánh đồng bát ngát. "Đây không phải là từ khúc do ngươi làm sao?" Yến Tử Hà quay đầu hỏi. "n? Nga! Hình như phải." Dược Thiên Sầu ấp úng nói, thần tình trên mặt co quặp liên tục, quả thực vô cùng đặc sắc. Người khác không nhìn ra nữ nhân kia là ai, nhưng hắn vừa nhìn liền biết, dù không thấy được gương mặt, nghe thanh âm cũng đã nghe ra, ngoại trừ vị tiện nghi sư nương Bách Mị Yêu Cơ thì còn có thể là ai. Chỉ là không biết nàng ta ở đêm tối chạy tới đây loạn gảy đàn là có ý đồ gì. Tử Y nhìn thấy nữ nhân kia đầu tiên vẻ mặt đầy hồ nghi, nhưng sau đó nghe được cầm khúc, vẻ kinh ngạc trên mặt muốn che giấu cũng không che giấu được. Tuy rằng nàng không thông thế sự, nhưng Lộng Trúc là một cao thủ tinh thông âm luật, lại được hun đúc nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể nhận ra hay dở, từ khúc uyển chuyển êm tai mà lại thông tục như thế, nàng là lần đầu tiên nghe được, vừa hát lên vài câu, cố sự thê lương liền đã hiển hiện trước mắt.
"Khúc nhạc này không phải là Bạch Hồ truyền ra từ Thanh Quang Tông hay sao?" Tất Tử Thông nhìn nữ tử ngồi trên tảng đá dưới ánh trăng bên bờ sông nhíu mày nói. Tử Y hỏi: "Ngươi nói từ khúc này tên là Bạch Hồ?" "Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng không ít người đều là nói như vậy." Tất Tử Thông cười nói. Tử Y nắm tay: "Tên bài hát rất chuần xác." "Tử Y cô nương, cô khả năng còn không biết đi! Nghe nói từ khúc này chính do Dược tiên sinh sáng tác." Đàm Phi ở một bên cười nói. "Ngươi nói là Dược Thiên Sầu? Hắn biết sáng tác? Điều này sao có thể?" Tử Y ngạc nhiên nói. Sau đó nàng lại lắc đầu, rất khẳng định phủ định lời nói này. Từ khi nàng nhận thức Dược Thiên Sầu tới nay, căn bản không phát hiện hắn có thiên phú về phương diện này, phải nói ngôn hành cử chỉ của tên kia thật sự không thể có liên quan tới việc sáng tác âm nhạc. Nếu như hắn có được phân nửa phong độ của sư phụ nàng, nàng còn có khả năng tin tưởng, nói chung việc này không có khả năng.
Kỳ thực lời đồn đãi này đã lâu, nhưng mọi người vô luận như thế nào cũng đều khó có thể tưởng tượng, xưng hào là một tên bại hoại và người điên Dược Thiên Sầu lại biết đánh đàn sáng tác. Võ Lập Thành ngẫm lại cũng nhịn không được muốn cười, lắc đầu nói: "Dù sao cũng là đồn đãi, đồn đãi cũng chưa chắc là thật. Ta cũng hiểu Dược tiên sinh khả năng không làm được việc này." "Ra vẻ còn có một bài gọi là Uyên trơng Hồ Điệp Mộng, cũng là kinh điền sáng tác hiếm có, hình như nghe nói cũng do tiên sinh sáng tác, nếu như thật sự đi ra từ tay tiên sinh, vậy, hắc hắc!" Kinh Tả còn chưa nói trọn lời, liền cùng những người khác hắc hắc nở nụ cười, đều cảm thấy việc này thật đáng chê cười.
"Uyên trơng Hồ Điệp Mộng? Có êm tai như Bạch Hồ không? Các ngươi biết hát không?" Ngay khi nàng đang hỏi, nữ từ bên bờ sông hát xong một khúc, tiếng đàn uyển chuyển giai điệu biến ảo. Khúc nhạc dạo trôi qua, một ca khúc phong cách khác hẳn lại vang lên: "Hôm qua nước chảy về đông, rời xa ta không giữ được, hôm nay bao tru phiền làm rối loạn lòng ta...Ể" Có lẽ từ khúc thực sự êm tai, đom đóm trong đêm bay tới không ít, ở quanh thân nàng khoan thai bay múa, thật sự làm rạng rỡ vô cùng. Kinh Tả cười nói: "Tử Y cô nương, không phải cô đang muốn nghe Uyên trơng Hồ Điệp Mộng sao? Đang hát đó." Tử Y nghe vậy, đôi môi khẽ động, đôi mắt nhìn qua bờ bên kia. Cả người chìm đắm trong làn điệu như sầu như thương, đã quên đáp lời. Tạo nghệ trong khúc luật của Bách Mị Yêu Cơ không tầm thường, nàng vận luật từ khúc phát huy đến mức lôi cuốn người vào cảnh ngoạn mục, toàn bộ người đứng bên bờ sông đều tĩnh tâm lắng nghe nàng ca hát. Đôi mắt Dược Thiên Sầu chuyển động liên tục, không biết nàng làm như vậy rốt cục là muốn làm gì, đột nhiên ánh mắt hắn tiếp xúc ánh mắt Bách Mị Yêu Cơ, trong đôi mắt Bách Mị Yêu Cữ hiện lên một tia giảo hoạt. Dược Thiên Sầu đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, không chuẩn là nàng ta nhằm vào chính mình mà tới. Nhưng lại không biết nàng muốn làm gì.
Một khúc kết thúc, mọi người vừa thở ra một hơi, chợt nghe làn điệu lại biến đổi, mặc dù không quen thuộc như hai làn điệu trước đó, nhưng cách sông truyền đến thâm tình thật kích động lòng người. Dưới ánh ứăng, trong lụa đỏ, đôi môi đỏ mọng khởi lên, lại chân thành hát: "Chuyện cũ không nên nhắc lại, nhân sinh bao nhiêu mưa gió, ngay cả ký ức xóa không đi, yêu và hận còn nằm trong lòng, thực sự phải đem tình yêu cắt đứt, để ngày mai còn tiếp tục trôi qua thật tốt, nàng sẽ không đau khổ mà truy hỏi tin tức về ta..." Từ khúc này Bách Mị Yêu Cơ hát thật vô cùng động tình, mọi người lần đầu nghe được đúng là rung động không thôi. Dược Thiên Sầu bất tri bất giác khoanh tay trước ngực, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng nói thầm, làm gì? Muốn mở đại nhạc hội? Quay đầu nhìn Yến Tử Hà, thấy hình dạng vẻ mặt si mê của nàng, Dược Thiên Sầu mấp máy môi, nhưng thực sự không nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà. Tử Y bên kia lại trợn tròn mắt, vô ý thức kéo Tất Tử Thông, hỏi: "Từ khúc này tên gọi là gì?" "A!" Tất Tử Thông phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói: "Êm tai, nhưng chưa từng nghe quạ, ta cũng không biết gọi là gì, có lẽ do ta ít kiến thức, các ngươi biết không?" Hắn hỏi ba người Võ Lập Thành, ba người trầm tư suy nghĩ, cũng lắc đầu biểu thị không biết. Tử Y có chút thất vọng, nghĩ đến muốn bay qua bờ bên kia hỏi cho rõ ràng, lại sợ quấy rối đối phương đang đàn hát. Nàng không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng lắng nghe bờ bên kia hát trọn một khúc mới thôi...
Một khúc kết thúc, hai tay Bách Mị Yêu Cơ đặt lên dây đàn, ngừng lại dư âm, ôm đàn đứng lên trên tảng đá. Dưới ánh trăng, làn vải sa mỏng màu đỏ cũng khó có thể che giấu dáng người thướt tha, một tay nhẹ nhàng kéo khăn che mặt, hình dáng quyển rũ rốt cục bại lộ ngay trước mắt mọi người... Có người nhận ra nàng kinh ngạc nói: "Huyễn Ma cung chủ Bách Mị Yêu Cơ!" "Nguyên lai là nàng, ta nói vì sao lại nhìn thấy quen mắt, sau khi Huyễn Ma Cung bị san bằng, nàng không phải đã ẩn nấp không ra rồi sao, sao lại chạy tới nơi đây đánh đàn?" Mọi người khe khẽ nói nhỏ, tiếng kinh ngạc vang lên bên tai không dứt. Đôi mắt sáng của Bách Mị Yêu Cơ nhìn quanh bốn phía, cười khanh khách nói: "Bổn cung tiềm ẩn nhiều năm, không nghĩ tới còn có nhiều người nhận thức bổn cung như vậy, thực sự là khó có được." Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, nàng đã bại lộ thân phận lần nữa, xem ra là muốn quang mình chính đại hành tẩu. Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận cười ha ha nói: "Ta tưởng là ai có nhã hứng, nguyên lai là Diệp cung chủ đại giá quang lâm." Dược Thiên Sầu nhìn lại, phía sau không biết từ lúc nào đã đứng một đống người, phỏng chừng cũng bị tiếng đàn hấp dẫn tới. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán sóng vai cùng đứng, người phát sinh tiếng cười chính là Cừu Vô Oán. Chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe đã lướt qua đỉnh đầu mọi người, vượt sông hạ xuống trước mặt tảng đá. "Nguyên lai là ma đạo khôi thủ Vạn Ma Cung Cừu trưởng lão." Bách Mị Yêu Cơ liếc mắt nói, thần tình không lạnh không nóng, có điểm không quá khách khí. Huyễn Ma Cung bị diệt, lão đại như Vạn Ma Cung lại không xuất thủ, nàng vẫn có điểm Không quá thống khoái.
Cừu Vô Oán xấu hổ cười nói: "Diệp cung chủ nhiều năm không gặp, nghĩ không ra phong thái như trước, tu chân giới đại chiến sắp bắt đầu, đang cần cao thủ như Diệp cung chủ gia nhấp." Dược Thiên Sầu âm thầm gật đầu, nguyên lai Bách Mị Yêu Cơ họ Diệp, lần đầu tiên hắn mới nghe nói. "Huyễn Ma Cung đã mất, tu chân giới đại chiến có quan hệ gì tới ta? Ta đến đây không phải muốn tham dự chiến sự, chỉ vì gặp bạn mà đến." Bách Mị Yêu Cơ không chút khách khí từ chối, quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Lại khôi phục nét cười quyến rũ nói: "Bổn cung tiềm ẩn nhiều năm, yêu thích khúc nhạc, ngẫu nhiên có cơ hội gặp được người sáng tác Bạch Hồ và Uyên trơng Hồ Điệp Mộng, từng hướng hắn cầu một khúc hát mang tên Khi Yêu Đã Thành Dĩ Vãng, ngày gần đây chợt nghe tiên sinh xuất hiện tại Bách Hoa Cốc, vì vậy đặc biệt đến bái phỏng, hi vọng lại được thỉnh giáo thêm một khúc." Mọi người theo ánh mắt của nàng nhìn lại, đều không phải người khác, chính là Dược Thiên Sầu với thần tin có chút co quặp, không khỏi ồ lên, lẽ nào từ khúc do hắn sáng tác thực sự? Tử Y và bốn người Tất Tử Thông xoay người nhìn lại, nhìn thấy là Dược Thiên Sầu, vẫn vẻ mặt khó có thể tin. Yến Tử Hà tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì nàng tự mình kiến thức quạ, vi vậy nàng thấp giọng hỏi: "Từ khúc vừa rồi tên là Khi Yêu Đã Thành Dĩ Vãng?" Gặp quỷ! Nữ nhân này rốt cục muốn làm gì? Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh, lại nhìn Bách Mị Yêu Cơ hắc hắc cười nói: "Diệp cung chủ khách khí, đều chỉ là một ít sáng tác đáng cười. Nói tới phong nhã hay thỉnh giáo thật sự không dám." "Bổn cung từ xa xôi thiên lý chạy tới, lẽ nào tiên sinh muốn cho ta thất vọng mà về sao?" Bách Mị Yêu Cơ cười nói. Tuy mỉm cười nói chuyện, nhưng Dược Thiên Sầu cảm giác được vị đạo uy hiếp trong đó, làm cho hắn rất không sảng. Lại đưa mắt nhìn Yến Tử Hà đứng bên người, thầm nghĩ mà thôi, coi như chấm dứt lời hứa hẹn ngày xưa đối với nàng!
Tiện tay vải ra thanh sắc phi kiếm, đạp kiếm bay đến bên người Bách Mị Yêu Cơ, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Bách Mị Yêu Cơ lơ đễnh cười thật quyến rũ đưa tố cầm trong tay cho hắn, bay xuống dưới tảng đá. Dược Thiên Sầu ôm đàn, ánh mắt nhìn Yến Tử Hà, lắc đầu cười khổ nói: "Ngày xưa ta từng đáp ứng một người, làm một khúc tặng nàng, đáng tiếc vẫn chưa từng thực hiện, hôm nay thấy nàng hỏi, rất xấu hổ, thẳng thắn mượn tố cầm của Diệp cung chủ, thực hiện lời hứa hẹn năm xưa!" Dứt lời khoanh chân ngồi xuống, đặt đàn trên chân hơi nhắm mắt lặng im một hồi, từ trong trí nhớ tùy tiện chọn một bài đem ra, thoáng nhầm lại, con mắt mở ra, mười ngón đã thành thạo lướt trên dây đàn. Tiếng đàn thanh thanh sảng sảng tuôn ra giai điệu duyên dáng như nước chảy, nhất thời làm những người đứng bên bờ sông cả kinh trợn tròn mắt. Cừu Vô Oán đứng dưới tảng đá hai mắt trừng trừng mười ngón lướt trên dây đàn, phát hiện không hề già vờ, miệng của hắn liền há hốc tròn vo. Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau, vừa rồi còn nói là chuyện không thể nào, đảo mắt liền thành chuyện thực. Miệng của Tử Y càng há to, phỏng chừng đủ nhét một quả trứng gà, quả thực vô cùng khó tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.