Chương 768: Tai kiếp nan đào
Thiên Sầu
05/09/2013
Người này tiềm ẩn tại Quỳ trang nhiều năm, mặc cho tu chân giới gió nổi mây vần cũng chưa từng lộ mặt qua. Hầu như đã bị người lãng quên. Thế nhưng ngày xưa uy danh hiến hách của Lý Độc Hành cũng chân thật đáng tin, người cũng như tên, không nhìn sắc mặt người khác, bằng chính lực lượng một mình độc hành trong tu chân giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, gặp cường tất chiến, bách chiến bách thắng, chẳng bao giờ có ai có thể kháng qua mười chiêu trong tay hắn, lưu lại chính là truyền thuyết vô địch.
Tuy rằng bằng tu vi lúc đó của hắn không được liệt vào hàng đầu trong mười đại cao thủ, thế nhưng cũng không ai hoài nghi thực lực của hắn. Bởi vì mọi người đều dùng chính tu vi của mình so sánh với đối thủ mà hắn chiến thắng, dù là có thể chiến thắng những người đó, thế nhưng có thể thủ thắng trong vòng mười chiêu hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Ai cũng đều biết, cao thủ như vậy nếu tu vi đột phá Hóa Thần hậu kỳ, thì những nhân vật trọng tâm trong mười đại cao thủ chắc phải có người thoái vị nhường hiền.
Nhưng ngay sau khi hắn thực sự đột phá Hóa Thần hậu kỳ, lại hung hãn chạy đi khiêu chiến chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực, thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân. Kết quả nuốt hận mai danh, bị Tất Trường Xuân đánh thành tàn phế, tu vi hạ xuống, nếu không phải Linh Phương cốc chủ Lộ Nghiên Thanh diệu thủ hồi xuân, hắn đã sớm ngã xuống. Nhưng trận chiến ấy đối với chư quốc lĩnh chủ mà nói, mặc dù Lý Độc Hành bại nhưng quang vinh. Dù sao Tất Trường Xuân là thần thoại bất bại trong tu chân giới, người có dũng khí đi khiêu chiến, hắn là người đầu tiên!
Chính vị này là nhân vật truyền kỳ từng làm lĩnh chủ các quốc gia âm thầm kinh hãi, hầu như đã bị người quên lãng, ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, làm sao có thể không làm cho mọi người không kinh hô.
Làm cho mọi người kinh hãi chính là, đại đa số lĩnh chủ chư quốc không người nào có thể nhìn thấu tu vi của hắn. Chỉ riêng Bùi Phóng ngưng thần quan sát thì mới biết, Lý Độc Hành đã khôi phục tu vi Hóa Thần hậu kỳ như lúc trước.
"Nhân vật truyền kỳ Lý Độc Hành năm xưa đã trở lại..." Lĩnh chủ chư quốc trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ này.
Lý Độc Hành cùng Linh Phương Cốc có quan hệ không sai. Đây là chuyện tình mà trong lòng mọi người đều phi thường rõ ràng. Sau khi Bùi Phóng nhìn thấy Lý Độc Hành tới, diễn cảm tươi cười trên mặt bỗng chốc biến thành cứng đờ, thần tình dần dần trở nên xám xịt, cũng không hiểu là hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì. Hồi lâu sau mới bài trừ vẻ tươi cười, tiêu sái chắp tay nói: "Lý huynh tiềm tu nhiều năm không ra bên ngoài, không tưởng tượng được phong thái còn hơn cả năm xưa. Thật là đáng mừng, đáng mừng!"
Lý Độc Hành liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: "Im miệng!"
Theo sau nhìn bốn phía xung quanh trầm giọng quát: "Rốt cuộc là ai dám giương oai ở Linh Phương Cốc. Mau lăn ta đây cho ta!"
Lần trước Linh Phương Cốc xảy ra chuyện, hắn đã muốn chạy đến tương trợ. Bất quá năm xưa Lộ Nghiên Thanh chữa khỏi thương thế cho hắn, sợ hắn còn đi tìm Tất Trường Xuân báo thù nên đã từng ước thúc. Nếu Tất Trường Xuân còn chưa ly khai tu chân giới một ngày, liền không cho phép hắn xuất hiện ở tu chân giới. Kết quả ước thúc hắn trông chừng Quỷ Trang, hiện giờ nghe nói Linh Phương Cốc xảy ra chuyện tình náo nhiệt, hơn nữa Tất Trường Xuân đã tới Đông Cực Thánh Thồ, ước thúc năm xưa coi như cũng được giải trừ. Cho nên hắn liền vội vàng chạy tới Linh Phương Cốc, nên mới có cảnh tượng này...
Trước công chúng bị người ta khinh thường như thế. Diễn cảm tươi cười trên mặt Bùi Phóng liền hóa thành cứng đờ. Nhưng da mặt hắn co dãn không phải bình thường, không hề tức giận mà tủm tỉm cười đứng ở một bên không lên tiếng nữa.
Quần hùng cũng không một ai dám lên tiếng trả lời. Băng Thành Tử nhíu mày nhìn
ẦHÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊHiiiiaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmmmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊm
Yến Truy Tinh, dù chưa từng chứng kiến mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng hắn đã đoán được tất cả là do Yến Truy Tinh gây nên. Kì thật hắn vừa nghe có người đang nháo sự ở bên trong Linh Phương Cốc, liền đã đoán ra người này chính là Yến Truy Tinh, sợ Yến Truy Tinh xảy ra sự tình ngoài ý muốn, vì thế đã vội vàng chạy đến đây. Quả nhiên Yến Truy Tinh cũng có mặt ở nơi này.
"Là ngươi sao?" Băng Thành Tử truyền âm dò hỏi.
Yến Truy Tinh cũng không phủ nhận, ngược lại còn truyền âm hỏi: "Lão già cụt một tay kia là ai? Ta như thế nào chưa từng nghe nói qua? Thoạt nhìn dường như mọi người đều kiêng kị hắn?"
Băng Thành Tử khẽ thở dài. Lúc này đem lai lịch của Lý Độc Thành giảng giải qua một lần.
Yến Truy Tinh trong mắt lóe ra tinh quang ngắm nhìn bốn phía xung quanh, biết phiền toái và thế cục biến hóa hôm nay đã hoàn toàn nằm ngoài phần dự tính của mình. Lộ Nghiên Thanh tuy rằng bản lĩnh vô dụng...Nhưng dựa vào y thuật trong tay đã gây dựng nên rất nhiều mối quan hệ thâm sâu không hề bình thường.
Thấy xung quanh không có người ứả lời. Lý Độc Hành liền phóng mắt nhìn về phía Văn Lan Phong đang ôm Lộ Nghiên Thanh quát: "Văn Lan Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ai đem tiểu thư biến thành như thế này?"
Lộ Nghiên Thanh mái tóc đã buông xõa cao thấp không đều, nàng còn chưa hồi tỉnh lại, mà Văn Lan Phong thần tình già nua, bộ dáng phi thường dọa người. Dị trạng của hai người này đã sớm làm cho chúng nhân kinh nghi bất định, đều không dám tin lại có người có thể gây tổn thương được cho Văn Lan Phong.
Còn Dược Thiên Sầu thì vác chuôi đại thanh đao lên vai, hai mắt ngưng thần đánh giá Lý Độc Hành.., không hiểu lão gia hỏa này tới đây làm gì?
Văn Lan Phong chân khí ngưng trệ, vốn không muốn tỏ vẻ yếu nhược ở trước mặt lĩnh chủ chư quốc. Nhưng Lý Độc Hành một mực truy vấn, bản thân hắn không trả lời thì cũng không được. Một tay nâng đỡ Lộ Nghiên Thanh, một thanh huy chưởng vỗ xuống lồng ngực mình, phun ra một ngụm máu đen đông đặc. Ngụm máu đen đặc quánh rơi xuống dưới đất liền xuy xuy bốc khói, cảnh tượng này khiến cho chúng nhân đương trường âm thầm kinh hãi không thôi.
Văn Lan Phong nguyên khí đại thương sao? Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời diễn cảm của chúng nhân đều hoàn toàn bất đồng. Nhất là Bùi Phóng, ánh mắt lóe ra tinh quang, nhưng sau khi nhìn về phía Lý Độc Hành, thì trong mắt lại toát ra một tia tiếc hận...
Văn Lan Phong ngắm nhìn dung mạo của Lộ Nghiên Thanh, theo sau thần tình tràn ngập sát khí chỉ tay nhằm vào Yến Truy Tinh nói: "Hết thảy đều là gã tiểu tử này ban tặng. Đừng để cho hắn chạy thoát."
Nhất thời ánh mắt của chúng nhân đều rơi lên trên người Yến Truy Tinh. Lý Độc Hành thân ảnh cũng đã tiêu thất, không cần nhiều lời vồ nghĩa, trực tiếp nhắm thẳng về phía Yến Truy Tinh muốn động thủ. Yến Truy Tinh thoáng giật mình khinh hãi, bất quá Băng Thành Tử đứng bên cạnh hắn đã thuấn di lướt ra. Trên không trung hai bóng hư ảnh giao nhau, thanh âm "phanh phanh" không ngừng vang lên, khí lãng cuồn cuộn như sóng nước tản mát ra bốn phương tám hướng.
Theo sau hai bóng hư ảnh nhanh chóng tách ra, đồng thời hiện nguyên hình ở trên không trung. Tuy không nhìn ra ai thắng ai thua, nhưng ánh mắt của chúng nhân cũng không phải tầm thường. Lý Độc Hành chỉ còn một tay mà bình thủ với song chưởng của Băng Thành Tử, hiển nhiên trên phương diện kĩ xảo đã vượt qua Băng Thành Tử vài tầng rồi.
"Băng Thành Tử, xem ra ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này đúng không?" Lý Độc Hành hừ lạnh, nhanh chóng quát: "Đến nữa đi!"
"Chậm đã!" Băng Thành Tử đột nhiên giương tay ngăn cản nói: "Lý huynh xin hãy dừng tay, trước tiên đem sự tình làm cho rõ ràng, rồi động thủ cũng sẽ không muộn."
Dứt lời quay về bên người Yến Truy Tinh. Lúc này Yến Truy Tinh mới hướng Lý Độc Hành chắp tay nói: "Lý tiền bối minh giám, chuyện này ngoại nhân xác thực là không thể phân rõ thật giả. Lý tiền bối không ngại thì làm cho Lộ tiền bối tỉnh táo lại. Chân tướng liền sẽ rõ ràng trắng đen trước mặt bàn dân thiên hạ. Vãn bối cũng không bị oan ức đổ lên đầU Minh nữa."
Dược Thiên Sầu vác chuôi đại thanh đao trên lưng thoáng ngâu ra. Thì Lý Độc Hành đã lắc mình tới bên người Lộ Nghiên Thanh. Huy chưởng vỗ xuống bả vai của Lộ Nghiên Thanh...
Lúc này Lộ Nghiên Thanh giật mình hổi tỉnh. Vừa mở mắt ra đã trành về phía Dược Thiên Sầu, nhanh chóng giãy giụa như muốn lao tới xé xác Dược Thiên Sầu. Đồng thời còn tê tâm liệt phế gào khóc: "Ta muốn giết ngươi.., ta muốn giết ngươi..."
Lý Độc Hành bỗng dưng quay đầu nhìn lại phía Dược Thiên Sầu, trong mắt toát ra hung quang, lạnh lùng nói: "Là ngươi!"
Lúc này Dược Thiên Sầu mới kịp phàn ứng, theo sau không khỏi nhìn Lộ Nghiên Thanh quát: "Con mụ lắm mồm, ngươi điên rồi tr! Lão tử cứu ngươi mà ngươi còn muốn giết lão tử..."
Đang muốn quay đầu mắng Yến Truy Tinh, thì đã thấy hai thầy trò nhà này thừa dịp chúng nhân không chú ý lắc mình rời đi. Bất quá Lộng Trúc cũng không phải ngồi chơi, tính cảnh giác rất cao, đã thuấn di phóng tới ngăn cản hai thầy trò nhà này.
"Phanh phanh..." Thanh âm giao thủ vang lên, trên không trung bóng người va chạm vào nhau, đó là Lộng Trúc cùng Băng Thành Từ đang triền đấu. Dược Thiên Sầu rất nhanh vác đại đao, muốn phóng tới giúp, nhưng Lý Độc Hành đã thuấn di chắn ở phía trước, giương trảo thủ lên quát: "Còn muốn chạy sao?"
Văn Lan Phong cả kinh, khẽ điểm xuống người Lộ Nghiên Thanh để cho nàng xỉu đi. Chính mình thuấn di ngăn cản ở giữa Dược Thiên Sầu và Lý Độc Hành, vội vàng giải thích: "Lý huynh trúng kế rồi."
Phía bên kia Băng Thành Tử đang giao thủ cùng với Lộng Trúc thì âm thầm kinh hãi, phát hiện ra tu vi của Lộng Trúc thế nhưng đã nhảy vọt lên cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ. Chính mình trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng thoát thân. Lúc này phóng ngược trở về tương trợ Yến Truy Tinh quát: "Giờ còn không đi, thì khi nào mới đi? Mau chạy đi!"
Yến Truy Tinh thoáng ngập ngừng, hiểu được thế cục nguy cấp. Nếu chính mình không đi trước một bước thì sẽ không còn kịp nữa. Hắn quẳng ném trở lại một tiếng: "Sư phụ bảo trọng!"
Theo sau nhanh chóng thi triền thân pháp Ma Quang Lược Ành lướt đi rất xa. Bất quá Dược Thiên Sầu đã phân phó Ngạc Tiên Quân canh chừng Yến Truy Tinh, cho nên hắn muốn đào tẩu thì cũng là phi thường khó khăn.
Mọi người xung quanh chứng kiến biến hóa loạn thất báo tao đã muốn hồ đồ. Nhưng mà Văn Lan Phong nói Lý Độc Hành trúng kế ly gián. Rồi đến phiên Băng Thành Tử kêu Yến Truy Tinh chạy trốn, thì mơ hồ cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
Lúc này mọi người đều toàn lực quẳng ném ánh mắt về phía Yến Truy Tinh, chứng kiến thân pháp hắn lướt đi nhanh như thiểm điện thì không khỏi kinh hãi. Nhưng đúng lúc này, từ phương xa bất thình linh xuất hiện một thủ chưởng khổng lồ tóm lấy Yến Truy Tinh. "Sưu" một tiếng đem hắn trở về.
Hư ảnh mờ nhạt trực tiếp vỗ xuống khoảng đất giữa trung trơng Linh Phương Cốc, tạo nên một tiếng chấn vang. Trên mặt đất lập tức hiện ra một cái hố sâu hoắm, khói bụi tràn lan ra bốn phía xung quanh...
Tuy rằng bằng tu vi lúc đó của hắn không được liệt vào hàng đầu trong mười đại cao thủ, thế nhưng cũng không ai hoài nghi thực lực của hắn. Bởi vì mọi người đều dùng chính tu vi của mình so sánh với đối thủ mà hắn chiến thắng, dù là có thể chiến thắng những người đó, thế nhưng có thể thủ thắng trong vòng mười chiêu hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Ai cũng đều biết, cao thủ như vậy nếu tu vi đột phá Hóa Thần hậu kỳ, thì những nhân vật trọng tâm trong mười đại cao thủ chắc phải có người thoái vị nhường hiền.
Nhưng ngay sau khi hắn thực sự đột phá Hóa Thần hậu kỳ, lại hung hãn chạy đi khiêu chiến chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực, thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân. Kết quả nuốt hận mai danh, bị Tất Trường Xuân đánh thành tàn phế, tu vi hạ xuống, nếu không phải Linh Phương cốc chủ Lộ Nghiên Thanh diệu thủ hồi xuân, hắn đã sớm ngã xuống. Nhưng trận chiến ấy đối với chư quốc lĩnh chủ mà nói, mặc dù Lý Độc Hành bại nhưng quang vinh. Dù sao Tất Trường Xuân là thần thoại bất bại trong tu chân giới, người có dũng khí đi khiêu chiến, hắn là người đầu tiên!
Chính vị này là nhân vật truyền kỳ từng làm lĩnh chủ các quốc gia âm thầm kinh hãi, hầu như đã bị người quên lãng, ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, làm sao có thể không làm cho mọi người không kinh hô.
Làm cho mọi người kinh hãi chính là, đại đa số lĩnh chủ chư quốc không người nào có thể nhìn thấu tu vi của hắn. Chỉ riêng Bùi Phóng ngưng thần quan sát thì mới biết, Lý Độc Hành đã khôi phục tu vi Hóa Thần hậu kỳ như lúc trước.
"Nhân vật truyền kỳ Lý Độc Hành năm xưa đã trở lại..." Lĩnh chủ chư quốc trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ này.
Lý Độc Hành cùng Linh Phương Cốc có quan hệ không sai. Đây là chuyện tình mà trong lòng mọi người đều phi thường rõ ràng. Sau khi Bùi Phóng nhìn thấy Lý Độc Hành tới, diễn cảm tươi cười trên mặt bỗng chốc biến thành cứng đờ, thần tình dần dần trở nên xám xịt, cũng không hiểu là hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì. Hồi lâu sau mới bài trừ vẻ tươi cười, tiêu sái chắp tay nói: "Lý huynh tiềm tu nhiều năm không ra bên ngoài, không tưởng tượng được phong thái còn hơn cả năm xưa. Thật là đáng mừng, đáng mừng!"
Lý Độc Hành liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: "Im miệng!"
Theo sau nhìn bốn phía xung quanh trầm giọng quát: "Rốt cuộc là ai dám giương oai ở Linh Phương Cốc. Mau lăn ta đây cho ta!"
Lần trước Linh Phương Cốc xảy ra chuyện, hắn đã muốn chạy đến tương trợ. Bất quá năm xưa Lộ Nghiên Thanh chữa khỏi thương thế cho hắn, sợ hắn còn đi tìm Tất Trường Xuân báo thù nên đã từng ước thúc. Nếu Tất Trường Xuân còn chưa ly khai tu chân giới một ngày, liền không cho phép hắn xuất hiện ở tu chân giới. Kết quả ước thúc hắn trông chừng Quỷ Trang, hiện giờ nghe nói Linh Phương Cốc xảy ra chuyện tình náo nhiệt, hơn nữa Tất Trường Xuân đã tới Đông Cực Thánh Thồ, ước thúc năm xưa coi như cũng được giải trừ. Cho nên hắn liền vội vàng chạy tới Linh Phương Cốc, nên mới có cảnh tượng này...
Trước công chúng bị người ta khinh thường như thế. Diễn cảm tươi cười trên mặt Bùi Phóng liền hóa thành cứng đờ. Nhưng da mặt hắn co dãn không phải bình thường, không hề tức giận mà tủm tỉm cười đứng ở một bên không lên tiếng nữa.
Quần hùng cũng không một ai dám lên tiếng trả lời. Băng Thành Tử nhíu mày nhìn
ẦHÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊHiiiiaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiimiaÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmmmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊm
Yến Truy Tinh, dù chưa từng chứng kiến mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng hắn đã đoán được tất cả là do Yến Truy Tinh gây nên. Kì thật hắn vừa nghe có người đang nháo sự ở bên trong Linh Phương Cốc, liền đã đoán ra người này chính là Yến Truy Tinh, sợ Yến Truy Tinh xảy ra sự tình ngoài ý muốn, vì thế đã vội vàng chạy đến đây. Quả nhiên Yến Truy Tinh cũng có mặt ở nơi này.
"Là ngươi sao?" Băng Thành Tử truyền âm dò hỏi.
Yến Truy Tinh cũng không phủ nhận, ngược lại còn truyền âm hỏi: "Lão già cụt một tay kia là ai? Ta như thế nào chưa từng nghe nói qua? Thoạt nhìn dường như mọi người đều kiêng kị hắn?"
Băng Thành Tử khẽ thở dài. Lúc này đem lai lịch của Lý Độc Thành giảng giải qua một lần.
Yến Truy Tinh trong mắt lóe ra tinh quang ngắm nhìn bốn phía xung quanh, biết phiền toái và thế cục biến hóa hôm nay đã hoàn toàn nằm ngoài phần dự tính của mình. Lộ Nghiên Thanh tuy rằng bản lĩnh vô dụng...Nhưng dựa vào y thuật trong tay đã gây dựng nên rất nhiều mối quan hệ thâm sâu không hề bình thường.
Thấy xung quanh không có người ứả lời. Lý Độc Hành liền phóng mắt nhìn về phía Văn Lan Phong đang ôm Lộ Nghiên Thanh quát: "Văn Lan Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ai đem tiểu thư biến thành như thế này?"
Lộ Nghiên Thanh mái tóc đã buông xõa cao thấp không đều, nàng còn chưa hồi tỉnh lại, mà Văn Lan Phong thần tình già nua, bộ dáng phi thường dọa người. Dị trạng của hai người này đã sớm làm cho chúng nhân kinh nghi bất định, đều không dám tin lại có người có thể gây tổn thương được cho Văn Lan Phong.
Còn Dược Thiên Sầu thì vác chuôi đại thanh đao lên vai, hai mắt ngưng thần đánh giá Lý Độc Hành.., không hiểu lão gia hỏa này tới đây làm gì?
Văn Lan Phong chân khí ngưng trệ, vốn không muốn tỏ vẻ yếu nhược ở trước mặt lĩnh chủ chư quốc. Nhưng Lý Độc Hành một mực truy vấn, bản thân hắn không trả lời thì cũng không được. Một tay nâng đỡ Lộ Nghiên Thanh, một thanh huy chưởng vỗ xuống lồng ngực mình, phun ra một ngụm máu đen đông đặc. Ngụm máu đen đặc quánh rơi xuống dưới đất liền xuy xuy bốc khói, cảnh tượng này khiến cho chúng nhân đương trường âm thầm kinh hãi không thôi.
Văn Lan Phong nguyên khí đại thương sao? Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời diễn cảm của chúng nhân đều hoàn toàn bất đồng. Nhất là Bùi Phóng, ánh mắt lóe ra tinh quang, nhưng sau khi nhìn về phía Lý Độc Hành, thì trong mắt lại toát ra một tia tiếc hận...
Văn Lan Phong ngắm nhìn dung mạo của Lộ Nghiên Thanh, theo sau thần tình tràn ngập sát khí chỉ tay nhằm vào Yến Truy Tinh nói: "Hết thảy đều là gã tiểu tử này ban tặng. Đừng để cho hắn chạy thoát."
Nhất thời ánh mắt của chúng nhân đều rơi lên trên người Yến Truy Tinh. Lý Độc Hành thân ảnh cũng đã tiêu thất, không cần nhiều lời vồ nghĩa, trực tiếp nhắm thẳng về phía Yến Truy Tinh muốn động thủ. Yến Truy Tinh thoáng giật mình khinh hãi, bất quá Băng Thành Tử đứng bên cạnh hắn đã thuấn di lướt ra. Trên không trung hai bóng hư ảnh giao nhau, thanh âm "phanh phanh" không ngừng vang lên, khí lãng cuồn cuộn như sóng nước tản mát ra bốn phương tám hướng.
Theo sau hai bóng hư ảnh nhanh chóng tách ra, đồng thời hiện nguyên hình ở trên không trung. Tuy không nhìn ra ai thắng ai thua, nhưng ánh mắt của chúng nhân cũng không phải tầm thường. Lý Độc Hành chỉ còn một tay mà bình thủ với song chưởng của Băng Thành Tử, hiển nhiên trên phương diện kĩ xảo đã vượt qua Băng Thành Tử vài tầng rồi.
"Băng Thành Tử, xem ra ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này đúng không?" Lý Độc Hành hừ lạnh, nhanh chóng quát: "Đến nữa đi!"
"Chậm đã!" Băng Thành Tử đột nhiên giương tay ngăn cản nói: "Lý huynh xin hãy dừng tay, trước tiên đem sự tình làm cho rõ ràng, rồi động thủ cũng sẽ không muộn."
Dứt lời quay về bên người Yến Truy Tinh. Lúc này Yến Truy Tinh mới hướng Lý Độc Hành chắp tay nói: "Lý tiền bối minh giám, chuyện này ngoại nhân xác thực là không thể phân rõ thật giả. Lý tiền bối không ngại thì làm cho Lộ tiền bối tỉnh táo lại. Chân tướng liền sẽ rõ ràng trắng đen trước mặt bàn dân thiên hạ. Vãn bối cũng không bị oan ức đổ lên đầU Minh nữa."
Dược Thiên Sầu vác chuôi đại thanh đao trên lưng thoáng ngâu ra. Thì Lý Độc Hành đã lắc mình tới bên người Lộ Nghiên Thanh. Huy chưởng vỗ xuống bả vai của Lộ Nghiên Thanh...
Lúc này Lộ Nghiên Thanh giật mình hổi tỉnh. Vừa mở mắt ra đã trành về phía Dược Thiên Sầu, nhanh chóng giãy giụa như muốn lao tới xé xác Dược Thiên Sầu. Đồng thời còn tê tâm liệt phế gào khóc: "Ta muốn giết ngươi.., ta muốn giết ngươi..."
Lý Độc Hành bỗng dưng quay đầu nhìn lại phía Dược Thiên Sầu, trong mắt toát ra hung quang, lạnh lùng nói: "Là ngươi!"
Lúc này Dược Thiên Sầu mới kịp phàn ứng, theo sau không khỏi nhìn Lộ Nghiên Thanh quát: "Con mụ lắm mồm, ngươi điên rồi tr! Lão tử cứu ngươi mà ngươi còn muốn giết lão tử..."
Đang muốn quay đầu mắng Yến Truy Tinh, thì đã thấy hai thầy trò nhà này thừa dịp chúng nhân không chú ý lắc mình rời đi. Bất quá Lộng Trúc cũng không phải ngồi chơi, tính cảnh giác rất cao, đã thuấn di phóng tới ngăn cản hai thầy trò nhà này.
"Phanh phanh..." Thanh âm giao thủ vang lên, trên không trung bóng người va chạm vào nhau, đó là Lộng Trúc cùng Băng Thành Từ đang triền đấu. Dược Thiên Sầu rất nhanh vác đại đao, muốn phóng tới giúp, nhưng Lý Độc Hành đã thuấn di chắn ở phía trước, giương trảo thủ lên quát: "Còn muốn chạy sao?"
Văn Lan Phong cả kinh, khẽ điểm xuống người Lộ Nghiên Thanh để cho nàng xỉu đi. Chính mình thuấn di ngăn cản ở giữa Dược Thiên Sầu và Lý Độc Hành, vội vàng giải thích: "Lý huynh trúng kế rồi."
Phía bên kia Băng Thành Tử đang giao thủ cùng với Lộng Trúc thì âm thầm kinh hãi, phát hiện ra tu vi của Lộng Trúc thế nhưng đã nhảy vọt lên cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ. Chính mình trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng thoát thân. Lúc này phóng ngược trở về tương trợ Yến Truy Tinh quát: "Giờ còn không đi, thì khi nào mới đi? Mau chạy đi!"
Yến Truy Tinh thoáng ngập ngừng, hiểu được thế cục nguy cấp. Nếu chính mình không đi trước một bước thì sẽ không còn kịp nữa. Hắn quẳng ném trở lại một tiếng: "Sư phụ bảo trọng!"
Theo sau nhanh chóng thi triền thân pháp Ma Quang Lược Ành lướt đi rất xa. Bất quá Dược Thiên Sầu đã phân phó Ngạc Tiên Quân canh chừng Yến Truy Tinh, cho nên hắn muốn đào tẩu thì cũng là phi thường khó khăn.
Mọi người xung quanh chứng kiến biến hóa loạn thất báo tao đã muốn hồ đồ. Nhưng mà Văn Lan Phong nói Lý Độc Hành trúng kế ly gián. Rồi đến phiên Băng Thành Tử kêu Yến Truy Tinh chạy trốn, thì mơ hồ cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
Lúc này mọi người đều toàn lực quẳng ném ánh mắt về phía Yến Truy Tinh, chứng kiến thân pháp hắn lướt đi nhanh như thiểm điện thì không khỏi kinh hãi. Nhưng đúng lúc này, từ phương xa bất thình linh xuất hiện một thủ chưởng khổng lồ tóm lấy Yến Truy Tinh. "Sưu" một tiếng đem hắn trở về.
Hư ảnh mờ nhạt trực tiếp vỗ xuống khoảng đất giữa trung trơng Linh Phương Cốc, tạo nên một tiếng chấn vang. Trên mặt đất lập tức hiện ra một cái hố sâu hoắm, khói bụi tràn lan ra bốn phía xung quanh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.