Chương 1197: Tâm lam
Thiên Sầu
05/09/2013
“Theo thuộc hạ nghĩ thì đó mới là chuyện tốt.” Lý công công như có tính toán nói.
Tam Dạ Ma Quân khó hiểu nói: “Lý giải xem nào?”
“Nếu hắn đánh mất lý trí, chỉ cần chúng ta nói chuyện cẩn thận, dựa theo tính tình của hắn, thì chắc chắn sẽ không phát sinh ra cái vấn đề gì quá lớn. Nói theo cách khác, chúng ta không cần bỏ chạy, hoàn toàn có thể thử tiếp xúc với hắn, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, hoặc có thể mời chào hắn ra sức cống hiến cho Ma Quân!” Lý công công minh mẫn nói.
Tam Dạ Ma Quân trầm ngâm suy tư trong chốc lát, không chút do dự phất tay nói: “Quay về thôi!”
Hai người lại quay về đường cũ, cẩn thận phi hành bay đi....
Trong Ô Thác Châu, vừa thuấn di đến trước Phiểu Miêu Cung, Văn Lan Phong đảo mắt nghi hoặc ngắm nhìn cảnh tượng bốn phía chung quanh, hắn phát hiện ra mình không có chút ấn tượng nào với nơi này. Dược Thiên Sầu kêu hắn đứng chờ ở đây, vì thế hắn liền đứng đợi ở chỗ này.
Không bao lâu sau, từ bên trong Phiêu Miểu Cung bước ra một đám người, những người nhận thức cùng Văn Lan Phong, tất cả đều bị vẻ bề ngoài quái dị của hắn làm cho kinh ngạc. Lộ Nghiên Thanh đang bước ở phía trước, đồng dạng cũng dừng chân, mang theo một tia hoài nghi trong ngữ khí nhìn sang Dược Thiên Sầu nói: “Hắn đích thực là Văn Lan Phong sao?”
Dược Thiên Sầu cười khổ nói: “Đích thực là hắn, nhưng theo như ta nghĩ thì ở đây hắn đã xảy ra vấn đề....”
Dứt lời, liền nâng ngón tay lên chỉ vào đầu của mình.
Mà sau khi ánh mắt của Văn Lan Phong đảo qua trên thân mọi người xong, thì trực tiếp dừng lại ở trên người Lộ Nghiên Thanh, “sưu” một tiếng thuấn di đến ngay trước mặt của Lộ Nghiên Thanh, đôi con ngươi màu tuyết lam nhấp nháy tinh quang nói: “Ta nhận ra ngươi!”
Theo sau, kìm lòng không đậu, vươn tay sờ lên mặt của Lộ Nghiên Thanh.
“Mẹ kiếp! Mất trí nhớ mà vẫn còn nhận ra Lộ Nghiên Thanh à.” Dược Thiên Sầu lẩm bẩm một tiếng.
Lộ Nghiên Thanh theo bản năng, muốn nâng tay lên ngăn trở bàn tay của Văn Lan Phong, nhưng chưa kịp làm gì, thì bàn tay của hắn đã rơi xuống khuôn mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên, chúng nhân phát hiện ra hốc mắt của Văn Lan Phong vô thanh vô tức chảy ra những giọt nước mắt màu lam nhạt trong suốt. Kẻ biết mối quan hệ của hai người thì khẽ lắc đầu thở dài, kẻ không biết thì đều đưa mắt nhìn nhau.
Lộ Nghiên Thanh nhẹ nhàng nắm giữ cánh tay đang vuốt ve của Văn Lan Phong. Chỉ thoáng chốc sau, khóe mắt của Lộ Nghiên Thanh đã nổi lên ánh lệ quang, cắn cắn môi, mang theo thanh âm run rẩy nức nở: “Làm sao ngươi lại biến trở thành như vầy?”
Dứt lời, bàn tay nhu mềm vươn ra, lau đi giọt nước mắt màu lam nhạt trong suốt trên khuôn mặt của Văn Lan Phong.
Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào giọt nước mắt màu xanh lam, thì giọt nước mắt lập tức lóe ra một đoàn lam quang bao trùm toàn thân của Lộ Nghiên Thanh. Lúc này, Lộ Nghiên Thanh cả người đương trường run rẩy lên, diễn cảm trên mặt thống khổ dị thường, giống như đang phải chịu đựng tra tấn cực hình dày vò.
Sao lại như vậy đây chứ?
Chúng nhân kinh hãi, Văn Lan Phong cũng có vẻ như ngoài ý muốn, theo sau dường như ý thức được chuyện tình gì đó, liền vươn tay ấn lên trán của Lộ Nghiên Thanh, rất nhanh toàn bộ lam quang đã thu liễm vào trong nội thể của Văn Lan Phong theo đầu ngón tay. Mà Lộ Nghiên Thanh cũng chậm rãi bình phục, từ trong nỗi dày vò thống khổ.
Đứng một bên, Vi Xuân Thu liền kéo áo Dược Thiên Sầu, hạ thấp giọng nói: “Ngươi tìm được hắn ở trong Lam Hải Tử Cảnh sao?”
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: “Phải, có vấn đề gì không?”
Vi Xuân Thu khẽ ho khan một tiếng, nói: “Trong nước mắt của hắn dường như có ẩn chứa Lam Hải Tinh Hoa, ngươi hãy nghĩ biện pháp làm cho hắn khóc nhiều ra một ít, để sau này thu thập bảo quản.”
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu cũng kinh ngạc nhìn về phía Văn Lan Phong, không hiểu lời phỏng đoán của Vi Xuân Thu là thật hay giả. Nếu là sự thật, ngay cả bên trong nước mắt đều ẩn chứa Lam Hải Tinh Hoa, vậy thì chẳng phải trong cơ thể của Văn Lan Phong càng ẩn chứa không ít Lam Hải Tinh Hoa hay sao?
“Làm sao ngươi lại biến trở thành như vậy?” Lúc này, Lộ Nghiên Thanh cũng không nhịn thêm được nữa, hai tay ôm lấy má của Văn Lan Phong mà ồ ồ khóc rống lên.
“Nhìn thấy ngươi, ta thực sự có cảm giác trở về gia đình.” Văn Lan Phong nâng tay vuốt ve mái tóc của Lộ Nghiên Thanh, nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: “Ngươi không có gạt ta.”
“Đương nhiên! Ta lừa ngươi làm gì.” Dược Thiên Sầu xấu hổ mỉm cười, theo sau hướng chúng nhân vẫy tay nói: “Tất cả mọi người giải tán đi thôi! Để cho hai người bọn họ có thời gian tán gẫu, chúng ta không nên quấy rầy.”
Chúng nhân đối với chuyện này không có ý kiến gì, đều sôi nổi ly khai.
Dược Thiên Sầu kéo Vi Xuân Thu đến trước vách núi bên ngoài Phiêu Miểu Cung, Hồng Thái Long thấy hai người lén lút, cũng không cam lòng rớt lại phía sau, vội vàng chạy theo, chỉ nghe thấy Dược Thiên Sầu đang hỏi: “Ngươi xác định ở trong nước mắt của hắn có ẩn chứa Lam Hải Tinh Hoa?”
“Ta chưa từng thấy qua, nhưng ngươi nói là tìm thấy hắn ở Lam Hải Tử Cảnh, xem dị tượng vừa rồi, hơn nữa những đường nét biến hóa trong bộ dáng của hắn, thì ta phỏng chừng khả năng này là rất có thể.” Vi Xuân Thu tỏ vẻ hoài nghi nói.
“Nếu là vậy, thì phiền toái rồi.” Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói.
“Đây không phải là chuyện tốt hay sao? Có gì mà phiền toái chứ?” Vi Xuân Thu khó hiểu nói.
“Tốt cái gì nào?” Dược Thiên Sầu căm tức nói: “Nếu hấp thu Lam Hải Tinh Hoa mà biến trở thành con người như vậy. Ngươi nói xem, ta dám để cho Bạch Tố Trinh đi mạo hiểm hay sao? Vạn nhất nàng cũng giống như Văn Lan Phong, thì ngươi bảo ta phải đi tìm ai, để nói lý lẽ đây chứ!”
“Chuyện này....” Vi Xuân Thu diễn cảm ngưng trọng, bởi vì trong Vạn Yêu Tâm Kinh cũng không có nhắc đến tác dụng phụ do Lam Hải Tinh Hoa gây nên.
Lúc này, Hồng Thái Long liền ho khan một tiếng, nói chen vào: “Nhìn thấy gã Văn Lan Phong này, và Lam Hải Tinh Hoa trong miệng các ngươi nói, làm cho ta nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa của Long tộc.”
“Cái truyền thuyết gì?” Hai người trăm miệng một lời quay đầu lại dò hỏi.
Rốt cuộc đã đem đề tài chuyển sang người mình, Hồng Thái Long nhảy vô giúp vui, cười hắc hắc trình bày: “Theo truyền thuyết, năm xưa Bàn Long lão tổ nghe Đạo nói, nghe đồn ở trong vũ trụ tinh mang có một loại năng lượng thần kỳ, tên gọi là Tâm Lam. Nó là bảo vật thần kỳ để khảo nghiệm tình yêu nam nữa có kiên trinh hay không. Nếu một đôi nam nữ yêu nhau, mà chịu đựng được khảo nghiệm Tâm Lam, vậy thì sẽ nhận được lời chúc phúc của Tâm Lam, sẽ có được rất nhiều chỗ tốt.”
Vi Xuân Thu nghe vậy, đầu tiên thoáng ngẩn ra, sau đó lại cười cười, hiển nhiên là không tin tưởng lắm. Còn Dược Thiên Sầu thì cũng hứ thanh nói: “Vớ vẩn! Truyền thuyết chó má!”
“Chỉ là truyền thuyết thôi, ta cũng không dám cam đoan là thật hay giả.” Hồng Thái Long cười hắc hắc, sau đó lại tò mò hỏi: “Văn Lan Phong này đích thực là vừa ra tay, thì đã dọa cho Tam Dạ Ma Quân chạy như chó nhà tang sao?”
Dược Thiên Sầu không trả lời, tương phản còn “hừ” một tiếng. Sau đó hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lộ Nghiên Thanh nước mắt còn chưa khô, đi về phía bên này. Dược Thiên Sầu nhanh chóng chạy tới, ân cần hỏi han: “Ngươi tinh thông y thuật, tình huống của Văn Lan Phong thế nào rồi? Có thể chữa khỏi được không?”
“Có thể!” Lộ Nghiên Thanh biểu tình ảm đạm nói.
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ, vỗ tay hoan nghênh khen ngợi: “Không hổ là thần y ah! Ngay cả bệnh tình mất trí nhớ cũng chữa khỏi được, nếu Văn Lan Phong hồi phục lại bình thường, thì ngày báo thù cho táng mạng trăm vạn tu sĩ của chúng ta cũng không còn xa vời nữa rồi.”
Hồng Thái Long cùng Vi Xuân Thu cũng hưng phấn gật đầu.
“Ngươi nói đi, muốn chữa bệnh cho Văn Lan Phong thì phải cần những dược liệu gì. Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị cho ngươi.” Dược Thiên Sầu hưng phấn xoa tay nói.
Lộ Nghiên Thanh ảm đạm lắc đầu nói: “Cái gì cũng đều không cần, muốn chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của hắn sẽ rất đơn giản.”
Ba người nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Là sao?”
Lộ Nghiên Thanh môi son mấp máy: “Trí nhớ của hắn vẫn chưa đánh mất, nhưng lại bị một cỗ năng lượng cường đại ở trong nội thể ngăn chặn phong tỏa. Nếu muốn khôi phục trí nhớ cho hắn, thì nhất định phải đem cỗ năng lượng kia, hoàn toàn phóng thích ra bên ngoài cơ thể. Nhưng tu vi và năng lượng của hắn đã dùng hợp làm một thể, nếu đem năng lượng kia phóng thích ra ngoài, thì một thân tu vi của Văn Lan Phong đồng dạng cũng sẽ tan biến.”
Lời này vừa nói ra, ba người nhất thời đều trợn mắt há mồm, mấy người đang muốn nhờ vào tu vi cao thâm của Văn Lan Phong, nếu Văn Lan Phong mất sạch tu vi, thì ai sẽ giúp bọn hắn đối phó với Tam Dạ Ma Quân đây?
Huống chi, đối với một tu chân giả mà nói, nếu đem một thân tu vi giải trừ hết, vậy thì quả đúng là tàn nhẫn đến mức cực điểm. Nếu Văn Lan Phong thanh tỉnh, cũng chưa chắc sẽ đáp ứng. Vậy rốt cuộc là chữa hay không chữa đây?
Kỳ thật, còn một điều nữa mà Lộ Nghiên Thanh không nói, đó chính là, sau khi Lộ Nghiên Thanh tiếp xúc qua thì phát hiện, Văn Lan Phong cái gì cũng đều quên hết, chỉ duy nhất còn nhớ rõ mỗi mình nàng. Hay nói theo cách khác, sở dĩ Văn Lan Phong có thể kiên trì sống sót, thì niềm tin lớn nhất đó chính là Lộ Nghiên Thanh nàng.
Cái loại phương thức kiểm tra tàn khốc này, làm cho nội tâm của Lộ Nghiên Thanh thiếu chút nữa đã bị hòa tan. Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ Văn Lan Phong yêu nàng sâu đậm bao nhiêu, chẳng sợ tinh thần sắp bị hỏng mất, thì ở một khắc cuối cùng vẫn bởi vì nàng mà kiên cường sống sót. Vĩnh viễn không bao giờ cam nguyện buông tay, đối với nàng mười phần chí tử không hề sờn lòng.
Điều này càng làm cho Lộ Nghiên Thanh lòng đau như dao cắt....
Dược Thiên Sầu trầm ngâm suy tư một phen, mới lên tiếng nói: “Lộ Nghiên Thanh! Ta tin tưởng, nếu ngươi mở miệng, coi như hiện giờ Văn Lan Phong đang bị mất trí nhớ, thì hắn vẫn sẽ nghe lời ngươi giải trừ một thân tu vi. Nhưng ngươi cảm thấy, sau khi hắn thanh tỉnh, hắn có chấp nhận cái sự thật phũ phàng này hay không?”
“Ta không biết....Nhưng ta không muốn hắn vì ta mà phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.” Lộ Nghiên Thanh hai bờ vai run rẩy, nức nở nói.
“Tâm tình của ngươi ta lý giải.” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Lộ Nghiên Thanh! Nhờ ngươi giúp ta một chuyện, hiện giờ ta đang cần một thân tu vi cao thâm của Văn Lan Phong giúp ta báo thù, nhưng có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện nghe lời, cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, hy vọng ngươi có thể.....”
Lộ Nghiên Thanh lắc lắc đầu, lã chã khóc: “Ta không thể thừa dịp hắn thần trí không rõ ràng, mà lợi dụng hắn được....”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, nếu nữ nhân này không đáp ứng, thì chỉ sợ là không ai có thể khống chế nổi Văn Lan Phong...
Tam Dạ Ma Quân khó hiểu nói: “Lý giải xem nào?”
“Nếu hắn đánh mất lý trí, chỉ cần chúng ta nói chuyện cẩn thận, dựa theo tính tình của hắn, thì chắc chắn sẽ không phát sinh ra cái vấn đề gì quá lớn. Nói theo cách khác, chúng ta không cần bỏ chạy, hoàn toàn có thể thử tiếp xúc với hắn, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, hoặc có thể mời chào hắn ra sức cống hiến cho Ma Quân!” Lý công công minh mẫn nói.
Tam Dạ Ma Quân trầm ngâm suy tư trong chốc lát, không chút do dự phất tay nói: “Quay về thôi!”
Hai người lại quay về đường cũ, cẩn thận phi hành bay đi....
Trong Ô Thác Châu, vừa thuấn di đến trước Phiểu Miêu Cung, Văn Lan Phong đảo mắt nghi hoặc ngắm nhìn cảnh tượng bốn phía chung quanh, hắn phát hiện ra mình không có chút ấn tượng nào với nơi này. Dược Thiên Sầu kêu hắn đứng chờ ở đây, vì thế hắn liền đứng đợi ở chỗ này.
Không bao lâu sau, từ bên trong Phiêu Miểu Cung bước ra một đám người, những người nhận thức cùng Văn Lan Phong, tất cả đều bị vẻ bề ngoài quái dị của hắn làm cho kinh ngạc. Lộ Nghiên Thanh đang bước ở phía trước, đồng dạng cũng dừng chân, mang theo một tia hoài nghi trong ngữ khí nhìn sang Dược Thiên Sầu nói: “Hắn đích thực là Văn Lan Phong sao?”
Dược Thiên Sầu cười khổ nói: “Đích thực là hắn, nhưng theo như ta nghĩ thì ở đây hắn đã xảy ra vấn đề....”
Dứt lời, liền nâng ngón tay lên chỉ vào đầu của mình.
Mà sau khi ánh mắt của Văn Lan Phong đảo qua trên thân mọi người xong, thì trực tiếp dừng lại ở trên người Lộ Nghiên Thanh, “sưu” một tiếng thuấn di đến ngay trước mặt của Lộ Nghiên Thanh, đôi con ngươi màu tuyết lam nhấp nháy tinh quang nói: “Ta nhận ra ngươi!”
Theo sau, kìm lòng không đậu, vươn tay sờ lên mặt của Lộ Nghiên Thanh.
“Mẹ kiếp! Mất trí nhớ mà vẫn còn nhận ra Lộ Nghiên Thanh à.” Dược Thiên Sầu lẩm bẩm một tiếng.
Lộ Nghiên Thanh theo bản năng, muốn nâng tay lên ngăn trở bàn tay của Văn Lan Phong, nhưng chưa kịp làm gì, thì bàn tay của hắn đã rơi xuống khuôn mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên, chúng nhân phát hiện ra hốc mắt của Văn Lan Phong vô thanh vô tức chảy ra những giọt nước mắt màu lam nhạt trong suốt. Kẻ biết mối quan hệ của hai người thì khẽ lắc đầu thở dài, kẻ không biết thì đều đưa mắt nhìn nhau.
Lộ Nghiên Thanh nhẹ nhàng nắm giữ cánh tay đang vuốt ve của Văn Lan Phong. Chỉ thoáng chốc sau, khóe mắt của Lộ Nghiên Thanh đã nổi lên ánh lệ quang, cắn cắn môi, mang theo thanh âm run rẩy nức nở: “Làm sao ngươi lại biến trở thành như vầy?”
Dứt lời, bàn tay nhu mềm vươn ra, lau đi giọt nước mắt màu lam nhạt trong suốt trên khuôn mặt của Văn Lan Phong.
Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào giọt nước mắt màu xanh lam, thì giọt nước mắt lập tức lóe ra một đoàn lam quang bao trùm toàn thân của Lộ Nghiên Thanh. Lúc này, Lộ Nghiên Thanh cả người đương trường run rẩy lên, diễn cảm trên mặt thống khổ dị thường, giống như đang phải chịu đựng tra tấn cực hình dày vò.
Sao lại như vậy đây chứ?
Chúng nhân kinh hãi, Văn Lan Phong cũng có vẻ như ngoài ý muốn, theo sau dường như ý thức được chuyện tình gì đó, liền vươn tay ấn lên trán của Lộ Nghiên Thanh, rất nhanh toàn bộ lam quang đã thu liễm vào trong nội thể của Văn Lan Phong theo đầu ngón tay. Mà Lộ Nghiên Thanh cũng chậm rãi bình phục, từ trong nỗi dày vò thống khổ.
Đứng một bên, Vi Xuân Thu liền kéo áo Dược Thiên Sầu, hạ thấp giọng nói: “Ngươi tìm được hắn ở trong Lam Hải Tử Cảnh sao?”
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: “Phải, có vấn đề gì không?”
Vi Xuân Thu khẽ ho khan một tiếng, nói: “Trong nước mắt của hắn dường như có ẩn chứa Lam Hải Tinh Hoa, ngươi hãy nghĩ biện pháp làm cho hắn khóc nhiều ra một ít, để sau này thu thập bảo quản.”
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu cũng kinh ngạc nhìn về phía Văn Lan Phong, không hiểu lời phỏng đoán của Vi Xuân Thu là thật hay giả. Nếu là sự thật, ngay cả bên trong nước mắt đều ẩn chứa Lam Hải Tinh Hoa, vậy thì chẳng phải trong cơ thể của Văn Lan Phong càng ẩn chứa không ít Lam Hải Tinh Hoa hay sao?
“Làm sao ngươi lại biến trở thành như vậy?” Lúc này, Lộ Nghiên Thanh cũng không nhịn thêm được nữa, hai tay ôm lấy má của Văn Lan Phong mà ồ ồ khóc rống lên.
“Nhìn thấy ngươi, ta thực sự có cảm giác trở về gia đình.” Văn Lan Phong nâng tay vuốt ve mái tóc của Lộ Nghiên Thanh, nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: “Ngươi không có gạt ta.”
“Đương nhiên! Ta lừa ngươi làm gì.” Dược Thiên Sầu xấu hổ mỉm cười, theo sau hướng chúng nhân vẫy tay nói: “Tất cả mọi người giải tán đi thôi! Để cho hai người bọn họ có thời gian tán gẫu, chúng ta không nên quấy rầy.”
Chúng nhân đối với chuyện này không có ý kiến gì, đều sôi nổi ly khai.
Dược Thiên Sầu kéo Vi Xuân Thu đến trước vách núi bên ngoài Phiêu Miểu Cung, Hồng Thái Long thấy hai người lén lút, cũng không cam lòng rớt lại phía sau, vội vàng chạy theo, chỉ nghe thấy Dược Thiên Sầu đang hỏi: “Ngươi xác định ở trong nước mắt của hắn có ẩn chứa Lam Hải Tinh Hoa?”
“Ta chưa từng thấy qua, nhưng ngươi nói là tìm thấy hắn ở Lam Hải Tử Cảnh, xem dị tượng vừa rồi, hơn nữa những đường nét biến hóa trong bộ dáng của hắn, thì ta phỏng chừng khả năng này là rất có thể.” Vi Xuân Thu tỏ vẻ hoài nghi nói.
“Nếu là vậy, thì phiền toái rồi.” Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói.
“Đây không phải là chuyện tốt hay sao? Có gì mà phiền toái chứ?” Vi Xuân Thu khó hiểu nói.
“Tốt cái gì nào?” Dược Thiên Sầu căm tức nói: “Nếu hấp thu Lam Hải Tinh Hoa mà biến trở thành con người như vậy. Ngươi nói xem, ta dám để cho Bạch Tố Trinh đi mạo hiểm hay sao? Vạn nhất nàng cũng giống như Văn Lan Phong, thì ngươi bảo ta phải đi tìm ai, để nói lý lẽ đây chứ!”
“Chuyện này....” Vi Xuân Thu diễn cảm ngưng trọng, bởi vì trong Vạn Yêu Tâm Kinh cũng không có nhắc đến tác dụng phụ do Lam Hải Tinh Hoa gây nên.
Lúc này, Hồng Thái Long liền ho khan một tiếng, nói chen vào: “Nhìn thấy gã Văn Lan Phong này, và Lam Hải Tinh Hoa trong miệng các ngươi nói, làm cho ta nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa của Long tộc.”
“Cái truyền thuyết gì?” Hai người trăm miệng một lời quay đầu lại dò hỏi.
Rốt cuộc đã đem đề tài chuyển sang người mình, Hồng Thái Long nhảy vô giúp vui, cười hắc hắc trình bày: “Theo truyền thuyết, năm xưa Bàn Long lão tổ nghe Đạo nói, nghe đồn ở trong vũ trụ tinh mang có một loại năng lượng thần kỳ, tên gọi là Tâm Lam. Nó là bảo vật thần kỳ để khảo nghiệm tình yêu nam nữa có kiên trinh hay không. Nếu một đôi nam nữ yêu nhau, mà chịu đựng được khảo nghiệm Tâm Lam, vậy thì sẽ nhận được lời chúc phúc của Tâm Lam, sẽ có được rất nhiều chỗ tốt.”
Vi Xuân Thu nghe vậy, đầu tiên thoáng ngẩn ra, sau đó lại cười cười, hiển nhiên là không tin tưởng lắm. Còn Dược Thiên Sầu thì cũng hứ thanh nói: “Vớ vẩn! Truyền thuyết chó má!”
“Chỉ là truyền thuyết thôi, ta cũng không dám cam đoan là thật hay giả.” Hồng Thái Long cười hắc hắc, sau đó lại tò mò hỏi: “Văn Lan Phong này đích thực là vừa ra tay, thì đã dọa cho Tam Dạ Ma Quân chạy như chó nhà tang sao?”
Dược Thiên Sầu không trả lời, tương phản còn “hừ” một tiếng. Sau đó hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lộ Nghiên Thanh nước mắt còn chưa khô, đi về phía bên này. Dược Thiên Sầu nhanh chóng chạy tới, ân cần hỏi han: “Ngươi tinh thông y thuật, tình huống của Văn Lan Phong thế nào rồi? Có thể chữa khỏi được không?”
“Có thể!” Lộ Nghiên Thanh biểu tình ảm đạm nói.
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ, vỗ tay hoan nghênh khen ngợi: “Không hổ là thần y ah! Ngay cả bệnh tình mất trí nhớ cũng chữa khỏi được, nếu Văn Lan Phong hồi phục lại bình thường, thì ngày báo thù cho táng mạng trăm vạn tu sĩ của chúng ta cũng không còn xa vời nữa rồi.”
Hồng Thái Long cùng Vi Xuân Thu cũng hưng phấn gật đầu.
“Ngươi nói đi, muốn chữa bệnh cho Văn Lan Phong thì phải cần những dược liệu gì. Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị cho ngươi.” Dược Thiên Sầu hưng phấn xoa tay nói.
Lộ Nghiên Thanh ảm đạm lắc đầu nói: “Cái gì cũng đều không cần, muốn chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của hắn sẽ rất đơn giản.”
Ba người nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Là sao?”
Lộ Nghiên Thanh môi son mấp máy: “Trí nhớ của hắn vẫn chưa đánh mất, nhưng lại bị một cỗ năng lượng cường đại ở trong nội thể ngăn chặn phong tỏa. Nếu muốn khôi phục trí nhớ cho hắn, thì nhất định phải đem cỗ năng lượng kia, hoàn toàn phóng thích ra bên ngoài cơ thể. Nhưng tu vi và năng lượng của hắn đã dùng hợp làm một thể, nếu đem năng lượng kia phóng thích ra ngoài, thì một thân tu vi của Văn Lan Phong đồng dạng cũng sẽ tan biến.”
Lời này vừa nói ra, ba người nhất thời đều trợn mắt há mồm, mấy người đang muốn nhờ vào tu vi cao thâm của Văn Lan Phong, nếu Văn Lan Phong mất sạch tu vi, thì ai sẽ giúp bọn hắn đối phó với Tam Dạ Ma Quân đây?
Huống chi, đối với một tu chân giả mà nói, nếu đem một thân tu vi giải trừ hết, vậy thì quả đúng là tàn nhẫn đến mức cực điểm. Nếu Văn Lan Phong thanh tỉnh, cũng chưa chắc sẽ đáp ứng. Vậy rốt cuộc là chữa hay không chữa đây?
Kỳ thật, còn một điều nữa mà Lộ Nghiên Thanh không nói, đó chính là, sau khi Lộ Nghiên Thanh tiếp xúc qua thì phát hiện, Văn Lan Phong cái gì cũng đều quên hết, chỉ duy nhất còn nhớ rõ mỗi mình nàng. Hay nói theo cách khác, sở dĩ Văn Lan Phong có thể kiên trì sống sót, thì niềm tin lớn nhất đó chính là Lộ Nghiên Thanh nàng.
Cái loại phương thức kiểm tra tàn khốc này, làm cho nội tâm của Lộ Nghiên Thanh thiếu chút nữa đã bị hòa tan. Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ Văn Lan Phong yêu nàng sâu đậm bao nhiêu, chẳng sợ tinh thần sắp bị hỏng mất, thì ở một khắc cuối cùng vẫn bởi vì nàng mà kiên cường sống sót. Vĩnh viễn không bao giờ cam nguyện buông tay, đối với nàng mười phần chí tử không hề sờn lòng.
Điều này càng làm cho Lộ Nghiên Thanh lòng đau như dao cắt....
Dược Thiên Sầu trầm ngâm suy tư một phen, mới lên tiếng nói: “Lộ Nghiên Thanh! Ta tin tưởng, nếu ngươi mở miệng, coi như hiện giờ Văn Lan Phong đang bị mất trí nhớ, thì hắn vẫn sẽ nghe lời ngươi giải trừ một thân tu vi. Nhưng ngươi cảm thấy, sau khi hắn thanh tỉnh, hắn có chấp nhận cái sự thật phũ phàng này hay không?”
“Ta không biết....Nhưng ta không muốn hắn vì ta mà phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.” Lộ Nghiên Thanh hai bờ vai run rẩy, nức nở nói.
“Tâm tình của ngươi ta lý giải.” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Lộ Nghiên Thanh! Nhờ ngươi giúp ta một chuyện, hiện giờ ta đang cần một thân tu vi cao thâm của Văn Lan Phong giúp ta báo thù, nhưng có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện nghe lời, cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, hy vọng ngươi có thể.....”
Lộ Nghiên Thanh lắc lắc đầu, lã chã khóc: “Ta không thể thừa dịp hắn thần trí không rõ ràng, mà lợi dụng hắn được....”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, nếu nữ nhân này không đáp ứng, thì chỉ sợ là không ai có thể khống chế nổi Văn Lan Phong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.