Chương 755: Tẩy Tâm Hồ chi biến
Thiên Sầu
05/09/2013
Trong địa lao, Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện, Ngạc Tiên Quân liền khẩn cấp truyền âm nói: "Tìm.., tìm được Hoàng Thiên chưa?"
Dược Thiên Sầu không muốn kinh động tới những người khắc, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh người hắn. Không cho là đúng truyền âm đáp: "Xong rồi, không bao lâu nữa là sẽ được đi ra ngoài."
"Ngươi giết người của hắn, hắn không làm khó ngươi sao?" Ngạc Tiên Quân kì quái nói.
"Lo lắng của ngươi quá dư thừạ, không có chuyện nào mà ta không làm được. Cái này kêu là năng lực hành sự." Dược Thiên Sầu nằm trên đống rơm, hai chân bắt chéo thảnh thơi nói.
Quả nhiên không bao lâu sau, thông đạo bên ngoài địa lao truyền đến thanh âm mở cửa sắt lách cách.
Khi thanh âm qua đi, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập. Cửa lao ngục được mở ra, một bóng thân ảnh mỏng manh cúi xuống hô: "Đều ra ngoài cho ta."
Đám người Bác Lực cuống quýt đứng lên, nhanh chóng theo lời đi ra ngoài. Gã thủ vệ quở mắng răn dạy thêm vài tiếng, rồi cũng dẫn bọn hắn đi ra ngoài trước. Vừa rời khỏi địa lao, đám người Bác Lực bỗng dưng cảm thấy ánh dương quang phi thường chói mắt, nguyên nhân cũng vì bọn hắn đã ở trong bóng tối thời gian dài.
Bên ngoài địa lao có vài tên quân sĩ thân mặc giập trụ gọn gàng, cấp bậc rõ ràng là cao hơn mấy gã thủ vệ kia. Một gã nam nhân đứng giữa khí thế uy nghiêm, ánh mắt thoáng chuyển qua đánh giá mấy người. Theo sau liền trầm giọng hỏi: "Ai là Dược Thiên Sầu?
"Là ta!" Trong mấy người Dược Thiên Sầu ăn ít khổ nhất, thoáng liếc mắt thâm ý nhìn gã nam nhân kia. Bởi vậy ngữ khí của gã cũng hòa hoãn xuống: "Các ngươi có thể đi ra ngoài, nhưng các ngươi bị tước đoạt tư cách tham gia Ba Lan đại hội. Nếu chưa được phép, không được rời khỏi Hoàng Thổ Thành."
Đám người Bác Lực hiển nhiên vẫn còn một chút hoảng sợ. Đối với bọn hắn mà nói thì quân sĩ thủ vệ trong thành chính là nhân vật bọn hắn ngưỡng mộ bấy lâu nay ah! Còn Dược Thiên Sầu nghe vậy thì nhíu mày, đây nhất định là ý tứ của Hoàng Thiên, không biết lão gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm gì?
Ngạc Tiên Quân có chút không kiên nhẫn nói: "Có thể đi được chưa?" Lấy bản tính cao ngạo của hắn. Nếu không vì phối hợp cùng Dược Thiên Sầu. Như thế nào còn lưu lại địa phương này để cho người ta răn dạy quở mắng.
Gã nam nhân kia cũng không tức giận, mặt không đổi sắc khẽ gật đầu. Ngạc Tiên Quân nhanh chóng bước đi. Dược Thiên Sầu nhìn đám người Bác Lực khoát tay nói: "Đi thôi, không có chuyện gì nữa đâu."
Gã nam nhân khí thế uy nghiêm lẳng lặng đưa mắt nhìn theo bóng lưng mấy người ròi đi, diễn cảm giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó...
Tòa thánh điện của Bích Uyển Quốc ẩn mình trong thâm sơn thủy tú, ánh dương quang sáng lạn chiếu rọi xuống khắp mọi nơi, cùng phong cảnh rừng núi xanh biếc trước mắt đối xứng. Tòa thánh điện giống như một hòn ngọc thạch được khảm ở giữa rừng núi thăm thẳm.
Bốn phía xung quanh không khí tươi mát thoáng đãng. Văn Lan Phong đứng trước lan can bên ngoài thánh điện, thân mặc y trang màu trắng xám, màu sắc trang phục cũng giống như tâm tình của hắn lúc này, trong hai mắt thản nhiên xuất hiện một tia u buồn.
Y trang màu xám trắng, dáng người cao lớn và đôi mắt u buồn kia, lẳng lặng đứng ở nơi đó dường như đang phi thường cô độc...
Hắn đứng ở đây từ rất lâu, nhưng không một ai dám tới quấy rầy hắn. Còn hắn thì vẫn hồn nhiên thả hồn nhớ nhung đến dung nhan tuyệt thế của vị cốc chủ Linh Phương Cốc kia. Bất thình lình có một tiếng bước chân trầm ổn đi tới, hướng Văn Lan Phong khom người hành lễ nói: "Lão tổ!"
Văn Lan Phong chậm rãi khôi phục tinh thần, đạm nhạt cười: "Là Văn Thụy sao! như thế nào, có chuyện tình gì không?"
Văn Thụy mỉm cười hồi báo: "Là như vầy, bên ngoài có một người muốn gặp ngài, đuổi hắn cũng không đi. Cho nên ta mới đến xin chỉ thị của lão tổ."
Văn Lan Phong nhíu mày: "Là ai muốn gặp ta?"
Văn Thụy trầm ngâm nói: "Ta cũng không biết là thật hay giả. Hắn tự xưng là Yến Truy Tinh, nhưng ta xem lại không quá giống..."
"Yến Truy Tinh?" Văn Lan Phong tức thì mắt lộ tinh quang, trầm giọng nói: "Hắn đang ở đâu?"
Cần phải biết rằng, Yến Truy Tinh dẫn Tân Lão Tam đệ tử của Lộ Nghiên Thanh đi. Chuyện này luôn khiến cho Lộ Nghiên Thanh phải lo lắng không thôi. Bản thân hắn làm sao có thể bàng quang đứng nhìn.
"Hắn đang chờ ngoài Tẩy Tâm hồ." Văn Thụy còn chưa nói xong, thì thân ảnh của Văn Lan Phong đã muốn tiêu thất. Văn Thụy nhanh chóng lao lên không trung phi hành đuổi theo.
Ờ sâu trong rừng, Tẩy Tâm hồ phẳng lặng như một chiếc gương do thiên nhiên tạo hóạ, chiếu thẳng lên bầu trời xanh mây trắng, thi thoảng có vài con phi điểu bay ngang qua. Ven hồ có vài tòa nhà, chính là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân, mặt hồ bao phủ một tầng hơi nước đang lượn lờ bốc lên, khiến cho cảnh ứí nơi này quả thật là cũng giống như nhân gian tiên cảnh.
Bất quá, lúc này ven hồ có một gã hắc bào nhân thần tình si ngốc chăm chú nhìn ngắm những đàn cá bơi lội tung tăng dưới hồ. Cũng không biết là hắn suy nghĩ đến chuyện gì, mà hai đạo thân ảnh một trước một sau đáp xuống phía sau lưng hắn, nhưng hắn vẫn thờ ơ ngắm nhìn phong cảnh như cũ.
Sau khi Văn Lan Phong nhìn thấy hắc bào nhân, thì không khỏi nao nao, hắn đã từng gặp qua Yến Truy Tinh, bất quá khi đó Yến Truy Tinh mới chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ. Mà người này tu vi rõ ràng đã tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, hơn nữa phong cách ăn mặc bên ngoài còn hoàn toàn bất đồng...
Văn Lan Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắc bào nhân, trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào. Vì sao phải giả mạo Yến Truy Tinh để đi gặp ta. Hay mà nghĩ Văn mỗ tính tình dễ chọc vào phải không?"
"Vãn bối làm sao dám lừa Văn tiền bối. Chỉ sợ Văn tiền bối là quý nhân mà không coi kẻ hèn này vào trong mắt thôi ah!" Rốt cuộc hắc bào nhân cũng đã chậm rãi xoay người lại, mái tóc đen dài tung bay trong gió, khuôn mặt của Yến Truy Tinh cũng lộ ra không thể nghi ngờ.
"Ngươi..." Văn Lan Phong cả kinh, hắn đã từng gặp qua Yến Truy Tinh. Cái dung mạo trước mắt này chứng thực là Yến Truy Tinh không thể hoài nghi. Nhưng một thân tu vi của người này, mình tuyệt đối không thể nhìn lầm. Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cánh tay trái của Yến Truy Tinh, hắn nhớ đã từng nghe Lộ Nghiên Thanh nói qua. Cánh tay trái của Yến Truy Tinh đã bị Dược Thiên Sầu chém rụng, mà cánh tay trái của người này lại hoàn hảo không hao tổn gì. Nhưng Lộ Nghiên Thanh chắc chắn sẽ không bao giờ lừa dối chính mình...
"Ngươi tuyệt đối không phải là Yến Truy Tinh, ngươi rốt cuộc là ai?" Văn Lan Phong lớn tiếng quát.
Yến Truy Tinh chậm rãi giờ cánh tay trái của mình lên, nhãn tình băng sương nói: "Văn tiền bối đang kì quái, vì sao cánh tay của ta đã bị Dược Thiên Sầu chém đứt mà vẫn còn nguyên vẹn phải không? Không sai, nó đã từng bị Dược Thiên Sầu chém đứt, nhưng nó đã mọc ra, và tu vi bản thân của ta cũng khiến cho ngươi rất kì quái đi? Kì thật nhân sinh vốn có rất nhiều kì tích, chuyện này không hề tính là kì quái gì cả."
Nghe câu trả lời này. Văn Lan Phong vẫn hoài nghi như cũ: "Ngươi đúng thật là Yến Truy Tinh sao?"
Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng nhãn quang của Văn tiền bối sẽ cao hơn người khác một bậc. Không nghĩ tới cũng chẳng ra gì, quả thật là đã khiến cho ta vô cùng thất vọng. Không phải quan hệ của Văn tiên bối với Dược Thiên Sầu rất không tệ hay sao? Nói vậy hẳn đã từng nghe hắn nói qua chuyện tình, ta tu luyện ma công
Rồi."
Theo sau Yến Truy Tinh nhìn xuống cánh tay trái của mình, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta có thể nguyên vẹn đứng ở đây. Tất cả đều là do ma công ban tặng."
Văn Lan Phong đôi con ngươi cấp tốc co rút, coi như đối phương chứng thực là Yến Truy Tinh, nhưng thái độ của hắn cũng quá mức trấn tĩnh. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng, dựa vào tu vi Hóa Thần sơ kỳ liền sẽ là đối thủ của mình hay sao? Văn Lan Phong hừ lạnh: "Nói như thế, ngươi chứng thực là Yến Truy Tinh phải không?"
Yến Truy Tinh khẽ buông tay trái xuống, gật đầu nói: "Bất tất phải hỏi nhiều, huống chi giả mạo Yến Truy Tinh đối với ta cũng không hề có một chút tru đãi nào. Mà lại còn khiến cho Văn tiền bối mất hứng. Ta đâu cần phải làm như thế."
Sau khi Văn Lan Phong xác định thân phận của Yến Truy Tinh, liền hung hăng quát: "Tân Lão Tam đang ở đâu?"
"Tân Lão Tam?" Yến Truy Tinh lạnh nhạt nói: "Xem ra tin đồn trong tu chân giới không phải giả. Văn tiền bối quả nhiên sớm đã ngã dưới chân thiên hạ đệ nhất mỹ nữ rồi. Nếu có cơ hội, bản thân ta muốn nhìn qua xem, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ rốt cuộc là có bao nhiêu phần nhan sắc ah!"
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Tân Lão Tam đang ở nơi nào?" Văn Lan Phong nhãn tình băng sương, cả người đã thản nhiên phóng xuất ra sát khí nồng đậm.
Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu, không chút sợ hãi nói: "Văn tiền bối trả lời ta một câu hỏi, nếu như ta hài lòng, ta sẽ đem nơi hạ lạc của Tân Lão Tam tiết lộ cho ngươi. Nếu ngươi giết ta, thì sẽ chẳng biết được Tân Lão Tam đang ở nơi nào đâu ah!"
Văn Lan Phong nắm chặt song thủ, trầm giọng quát: "Nói!"
"Văn tiền bối cùng Dược Thiên Sầu quan hệ không tầm thường. Nói vậy tiền bối nhất định phải biết hành tung của Dược Thiên Sầu." Yến Truy Tinh mái tóc dài tung bay trong gió, hung hăng gằn từng chữ hỏi: "Ta muốn biết Dược Thiên Sầu đang ở nơi nào."
Văn Lan Phong nao nao, hiền nhiên là biết Yến Truy Tinh muốn tìm Dược Thiên Sầu báo thù. Bằng vào tu vi hiện giờ của Yến Truy Tinh, chỉ sợ Dược Thiên Sầu không thể nào ứng phó nổi. Huống chi hắn cũng không thể đem chuyện tình Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức nói cho Yến Truy Tinh nghe. Thoáng ngừng một chút mới nói: "Đem Tân Lão Tam giao ra đây, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Yến Truy Tinh cười lạnh: "Xem ra Văn tiền bối biết nơi hạ lạc của Dược Thiên Sầu, nhưng không muốn nói cho ta nghe mà thôi. Một khi đã như thế, vãn bối cũng không cần miễn cưỡng thêm nữa. Cáo từ!"
Yến Truy Tinh vừa xoay người, liền đã nghe thấy Văn Lan Phong quát: "Đứng lại! Hôm nay ngươi đã tới đây rồi thì đừng mong rời đi."
"Sao?" Yến Truy Tinh bỗng nhiên dừng bước, lắc đầu nói: "Vậy cũng không nhất định!"
"To gan, ngươi quả nhiên là cái thứ ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ta nhất định phải..." Văn Lan Phong vừa định xuất thủ, thì sau lưng thoáng có một tia dao động. Ban đầu còn tưởng rằng Văn Thụy muốn thay mặt ra tay, nào ngờ, một mũi kiếm băng sương đã đâm thủng ngực nhô ra. Văn Lan Phong nhanh như chớp kẹp hai ngón tay giữ chặt lấy mũi kiếm, không để nói dịch chuyển, khiến cho bản thân mình bị thương nặng hơn.
Vừa quay đầu nhìn lại, kẻ đánh lén mình không phải là ai khác, quả nhiên chính là Văn Thụy đứng ở phía sau. Hắn đang liều mạng thúc dục thanh kiếm trong tay, muốn dồn mình vào tử địa. Lúc này Văn Lan Phong tâm tình không thua gì ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân cóng đờ, nhìn Văn Thụy gầm lên quát: "Tên súc sinh này..."
Văn Thụy chứng kiến Văn Lan Phong dùng hai ngón tay giữ chặt mũi kiếm, chính mình đã xuất ra hết tu vi mà không thể dịch chuyển được. Lúc này thoáng chấn động, vội vàng buông kiếm ra, lắc mình phóng đến, huy chưởng nhắm về phía thiên linh cái của Văn Lan Phong. Xem hành động này, rõ ràng là muốn nhất kích đoạt lấy tính mạng của Văn Lan Phong...
Dược Thiên Sầu không muốn kinh động tới những người khắc, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh người hắn. Không cho là đúng truyền âm đáp: "Xong rồi, không bao lâu nữa là sẽ được đi ra ngoài."
"Ngươi giết người của hắn, hắn không làm khó ngươi sao?" Ngạc Tiên Quân kì quái nói.
"Lo lắng của ngươi quá dư thừạ, không có chuyện nào mà ta không làm được. Cái này kêu là năng lực hành sự." Dược Thiên Sầu nằm trên đống rơm, hai chân bắt chéo thảnh thơi nói.
Quả nhiên không bao lâu sau, thông đạo bên ngoài địa lao truyền đến thanh âm mở cửa sắt lách cách.
Khi thanh âm qua đi, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập. Cửa lao ngục được mở ra, một bóng thân ảnh mỏng manh cúi xuống hô: "Đều ra ngoài cho ta."
Đám người Bác Lực cuống quýt đứng lên, nhanh chóng theo lời đi ra ngoài. Gã thủ vệ quở mắng răn dạy thêm vài tiếng, rồi cũng dẫn bọn hắn đi ra ngoài trước. Vừa rời khỏi địa lao, đám người Bác Lực bỗng dưng cảm thấy ánh dương quang phi thường chói mắt, nguyên nhân cũng vì bọn hắn đã ở trong bóng tối thời gian dài.
Bên ngoài địa lao có vài tên quân sĩ thân mặc giập trụ gọn gàng, cấp bậc rõ ràng là cao hơn mấy gã thủ vệ kia. Một gã nam nhân đứng giữa khí thế uy nghiêm, ánh mắt thoáng chuyển qua đánh giá mấy người. Theo sau liền trầm giọng hỏi: "Ai là Dược Thiên Sầu?
"Là ta!" Trong mấy người Dược Thiên Sầu ăn ít khổ nhất, thoáng liếc mắt thâm ý nhìn gã nam nhân kia. Bởi vậy ngữ khí của gã cũng hòa hoãn xuống: "Các ngươi có thể đi ra ngoài, nhưng các ngươi bị tước đoạt tư cách tham gia Ba Lan đại hội. Nếu chưa được phép, không được rời khỏi Hoàng Thổ Thành."
Đám người Bác Lực hiển nhiên vẫn còn một chút hoảng sợ. Đối với bọn hắn mà nói thì quân sĩ thủ vệ trong thành chính là nhân vật bọn hắn ngưỡng mộ bấy lâu nay ah! Còn Dược Thiên Sầu nghe vậy thì nhíu mày, đây nhất định là ý tứ của Hoàng Thiên, không biết lão gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm gì?
Ngạc Tiên Quân có chút không kiên nhẫn nói: "Có thể đi được chưa?" Lấy bản tính cao ngạo của hắn. Nếu không vì phối hợp cùng Dược Thiên Sầu. Như thế nào còn lưu lại địa phương này để cho người ta răn dạy quở mắng.
Gã nam nhân kia cũng không tức giận, mặt không đổi sắc khẽ gật đầu. Ngạc Tiên Quân nhanh chóng bước đi. Dược Thiên Sầu nhìn đám người Bác Lực khoát tay nói: "Đi thôi, không có chuyện gì nữa đâu."
Gã nam nhân khí thế uy nghiêm lẳng lặng đưa mắt nhìn theo bóng lưng mấy người ròi đi, diễn cảm giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó...
Tòa thánh điện của Bích Uyển Quốc ẩn mình trong thâm sơn thủy tú, ánh dương quang sáng lạn chiếu rọi xuống khắp mọi nơi, cùng phong cảnh rừng núi xanh biếc trước mắt đối xứng. Tòa thánh điện giống như một hòn ngọc thạch được khảm ở giữa rừng núi thăm thẳm.
Bốn phía xung quanh không khí tươi mát thoáng đãng. Văn Lan Phong đứng trước lan can bên ngoài thánh điện, thân mặc y trang màu trắng xám, màu sắc trang phục cũng giống như tâm tình của hắn lúc này, trong hai mắt thản nhiên xuất hiện một tia u buồn.
Y trang màu xám trắng, dáng người cao lớn và đôi mắt u buồn kia, lẳng lặng đứng ở nơi đó dường như đang phi thường cô độc...
Hắn đứng ở đây từ rất lâu, nhưng không một ai dám tới quấy rầy hắn. Còn hắn thì vẫn hồn nhiên thả hồn nhớ nhung đến dung nhan tuyệt thế của vị cốc chủ Linh Phương Cốc kia. Bất thình lình có một tiếng bước chân trầm ổn đi tới, hướng Văn Lan Phong khom người hành lễ nói: "Lão tổ!"
Văn Lan Phong chậm rãi khôi phục tinh thần, đạm nhạt cười: "Là Văn Thụy sao! như thế nào, có chuyện tình gì không?"
Văn Thụy mỉm cười hồi báo: "Là như vầy, bên ngoài có một người muốn gặp ngài, đuổi hắn cũng không đi. Cho nên ta mới đến xin chỉ thị của lão tổ."
Văn Lan Phong nhíu mày: "Là ai muốn gặp ta?"
Văn Thụy trầm ngâm nói: "Ta cũng không biết là thật hay giả. Hắn tự xưng là Yến Truy Tinh, nhưng ta xem lại không quá giống..."
"Yến Truy Tinh?" Văn Lan Phong tức thì mắt lộ tinh quang, trầm giọng nói: "Hắn đang ở đâu?"
Cần phải biết rằng, Yến Truy Tinh dẫn Tân Lão Tam đệ tử của Lộ Nghiên Thanh đi. Chuyện này luôn khiến cho Lộ Nghiên Thanh phải lo lắng không thôi. Bản thân hắn làm sao có thể bàng quang đứng nhìn.
"Hắn đang chờ ngoài Tẩy Tâm hồ." Văn Thụy còn chưa nói xong, thì thân ảnh của Văn Lan Phong đã muốn tiêu thất. Văn Thụy nhanh chóng lao lên không trung phi hành đuổi theo.
Ờ sâu trong rừng, Tẩy Tâm hồ phẳng lặng như một chiếc gương do thiên nhiên tạo hóạ, chiếu thẳng lên bầu trời xanh mây trắng, thi thoảng có vài con phi điểu bay ngang qua. Ven hồ có vài tòa nhà, chính là nơi dùng để tiếp đãi khách nhân, mặt hồ bao phủ một tầng hơi nước đang lượn lờ bốc lên, khiến cho cảnh ứí nơi này quả thật là cũng giống như nhân gian tiên cảnh.
Bất quá, lúc này ven hồ có một gã hắc bào nhân thần tình si ngốc chăm chú nhìn ngắm những đàn cá bơi lội tung tăng dưới hồ. Cũng không biết là hắn suy nghĩ đến chuyện gì, mà hai đạo thân ảnh một trước một sau đáp xuống phía sau lưng hắn, nhưng hắn vẫn thờ ơ ngắm nhìn phong cảnh như cũ.
Sau khi Văn Lan Phong nhìn thấy hắc bào nhân, thì không khỏi nao nao, hắn đã từng gặp qua Yến Truy Tinh, bất quá khi đó Yến Truy Tinh mới chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ. Mà người này tu vi rõ ràng đã tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, hơn nữa phong cách ăn mặc bên ngoài còn hoàn toàn bất đồng...
Văn Lan Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắc bào nhân, trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào. Vì sao phải giả mạo Yến Truy Tinh để đi gặp ta. Hay mà nghĩ Văn mỗ tính tình dễ chọc vào phải không?"
"Vãn bối làm sao dám lừa Văn tiền bối. Chỉ sợ Văn tiền bối là quý nhân mà không coi kẻ hèn này vào trong mắt thôi ah!" Rốt cuộc hắc bào nhân cũng đã chậm rãi xoay người lại, mái tóc đen dài tung bay trong gió, khuôn mặt của Yến Truy Tinh cũng lộ ra không thể nghi ngờ.
"Ngươi..." Văn Lan Phong cả kinh, hắn đã từng gặp qua Yến Truy Tinh. Cái dung mạo trước mắt này chứng thực là Yến Truy Tinh không thể hoài nghi. Nhưng một thân tu vi của người này, mình tuyệt đối không thể nhìn lầm. Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cánh tay trái của Yến Truy Tinh, hắn nhớ đã từng nghe Lộ Nghiên Thanh nói qua. Cánh tay trái của Yến Truy Tinh đã bị Dược Thiên Sầu chém rụng, mà cánh tay trái của người này lại hoàn hảo không hao tổn gì. Nhưng Lộ Nghiên Thanh chắc chắn sẽ không bao giờ lừa dối chính mình...
"Ngươi tuyệt đối không phải là Yến Truy Tinh, ngươi rốt cuộc là ai?" Văn Lan Phong lớn tiếng quát.
Yến Truy Tinh chậm rãi giờ cánh tay trái của mình lên, nhãn tình băng sương nói: "Văn tiền bối đang kì quái, vì sao cánh tay của ta đã bị Dược Thiên Sầu chém đứt mà vẫn còn nguyên vẹn phải không? Không sai, nó đã từng bị Dược Thiên Sầu chém đứt, nhưng nó đã mọc ra, và tu vi bản thân của ta cũng khiến cho ngươi rất kì quái đi? Kì thật nhân sinh vốn có rất nhiều kì tích, chuyện này không hề tính là kì quái gì cả."
Nghe câu trả lời này. Văn Lan Phong vẫn hoài nghi như cũ: "Ngươi đúng thật là Yến Truy Tinh sao?"
Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng nhãn quang của Văn tiền bối sẽ cao hơn người khác một bậc. Không nghĩ tới cũng chẳng ra gì, quả thật là đã khiến cho ta vô cùng thất vọng. Không phải quan hệ của Văn tiên bối với Dược Thiên Sầu rất không tệ hay sao? Nói vậy hẳn đã từng nghe hắn nói qua chuyện tình, ta tu luyện ma công
Rồi."
Theo sau Yến Truy Tinh nhìn xuống cánh tay trái của mình, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta có thể nguyên vẹn đứng ở đây. Tất cả đều là do ma công ban tặng."
Văn Lan Phong đôi con ngươi cấp tốc co rút, coi như đối phương chứng thực là Yến Truy Tinh, nhưng thái độ của hắn cũng quá mức trấn tĩnh. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng, dựa vào tu vi Hóa Thần sơ kỳ liền sẽ là đối thủ của mình hay sao? Văn Lan Phong hừ lạnh: "Nói như thế, ngươi chứng thực là Yến Truy Tinh phải không?"
Yến Truy Tinh khẽ buông tay trái xuống, gật đầu nói: "Bất tất phải hỏi nhiều, huống chi giả mạo Yến Truy Tinh đối với ta cũng không hề có một chút tru đãi nào. Mà lại còn khiến cho Văn tiền bối mất hứng. Ta đâu cần phải làm như thế."
Sau khi Văn Lan Phong xác định thân phận của Yến Truy Tinh, liền hung hăng quát: "Tân Lão Tam đang ở đâu?"
"Tân Lão Tam?" Yến Truy Tinh lạnh nhạt nói: "Xem ra tin đồn trong tu chân giới không phải giả. Văn tiền bối quả nhiên sớm đã ngã dưới chân thiên hạ đệ nhất mỹ nữ rồi. Nếu có cơ hội, bản thân ta muốn nhìn qua xem, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ rốt cuộc là có bao nhiêu phần nhan sắc ah!"
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Tân Lão Tam đang ở nơi nào?" Văn Lan Phong nhãn tình băng sương, cả người đã thản nhiên phóng xuất ra sát khí nồng đậm.
Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu, không chút sợ hãi nói: "Văn tiền bối trả lời ta một câu hỏi, nếu như ta hài lòng, ta sẽ đem nơi hạ lạc của Tân Lão Tam tiết lộ cho ngươi. Nếu ngươi giết ta, thì sẽ chẳng biết được Tân Lão Tam đang ở nơi nào đâu ah!"
Văn Lan Phong nắm chặt song thủ, trầm giọng quát: "Nói!"
"Văn tiền bối cùng Dược Thiên Sầu quan hệ không tầm thường. Nói vậy tiền bối nhất định phải biết hành tung của Dược Thiên Sầu." Yến Truy Tinh mái tóc dài tung bay trong gió, hung hăng gằn từng chữ hỏi: "Ta muốn biết Dược Thiên Sầu đang ở nơi nào."
Văn Lan Phong nao nao, hiền nhiên là biết Yến Truy Tinh muốn tìm Dược Thiên Sầu báo thù. Bằng vào tu vi hiện giờ của Yến Truy Tinh, chỉ sợ Dược Thiên Sầu không thể nào ứng phó nổi. Huống chi hắn cũng không thể đem chuyện tình Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức nói cho Yến Truy Tinh nghe. Thoáng ngừng một chút mới nói: "Đem Tân Lão Tam giao ra đây, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Yến Truy Tinh cười lạnh: "Xem ra Văn tiền bối biết nơi hạ lạc của Dược Thiên Sầu, nhưng không muốn nói cho ta nghe mà thôi. Một khi đã như thế, vãn bối cũng không cần miễn cưỡng thêm nữa. Cáo từ!"
Yến Truy Tinh vừa xoay người, liền đã nghe thấy Văn Lan Phong quát: "Đứng lại! Hôm nay ngươi đã tới đây rồi thì đừng mong rời đi."
"Sao?" Yến Truy Tinh bỗng nhiên dừng bước, lắc đầu nói: "Vậy cũng không nhất định!"
"To gan, ngươi quả nhiên là cái thứ ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ta nhất định phải..." Văn Lan Phong vừa định xuất thủ, thì sau lưng thoáng có một tia dao động. Ban đầu còn tưởng rằng Văn Thụy muốn thay mặt ra tay, nào ngờ, một mũi kiếm băng sương đã đâm thủng ngực nhô ra. Văn Lan Phong nhanh như chớp kẹp hai ngón tay giữ chặt lấy mũi kiếm, không để nói dịch chuyển, khiến cho bản thân mình bị thương nặng hơn.
Vừa quay đầu nhìn lại, kẻ đánh lén mình không phải là ai khác, quả nhiên chính là Văn Thụy đứng ở phía sau. Hắn đang liều mạng thúc dục thanh kiếm trong tay, muốn dồn mình vào tử địa. Lúc này Văn Lan Phong tâm tình không thua gì ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân cóng đờ, nhìn Văn Thụy gầm lên quát: "Tên súc sinh này..."
Văn Thụy chứng kiến Văn Lan Phong dùng hai ngón tay giữ chặt mũi kiếm, chính mình đã xuất ra hết tu vi mà không thể dịch chuyển được. Lúc này thoáng chấn động, vội vàng buông kiếm ra, lắc mình phóng đến, huy chưởng nhắm về phía thiên linh cái của Văn Lan Phong. Xem hành động này, rõ ràng là muốn nhất kích đoạt lấy tính mạng của Văn Lan Phong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.