Chương 674: Thành ý của Phù Tiên Đảo
Thiên Sầu
04/09/2013
Sự trầm mặc đã bị đánh vỡ, dù sao cũng phải có người mở miệng trước. Đã
gọi là thiên hạ đệ nhất đại phái Phù Tiên Đảo, lúc này liền phát huy tác dụng.
Ánh mắt Đông Phương Trường Ngạo đầy phức tạp nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng trên bậc thang, gian nan ôm quyền chấp tay nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi đã ở chư quốc nhiều năm, tình thế Hoa Hạ tu chân giới ngươi rõ ràng hơn chúng ta. Hiện giờ Hoa Hạ tu chân giới đã đến nông nỗi tràn đầy nguy cơ, cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc cũng giống như thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng ta, nếu họ ra tay, các phái căn bản sẽ không có lực hoàn thủ."
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Điều này hình như đâu có quan hệ gì tới ta?"
"Dược lão đệ, nói cũng không thể nói như vậy." Cừu Vô Oán cũng mất tự nhiên chắp tay nói: "Dù sao ngươi cũng là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới, chẳng lẽ nguyện ý trơ mắt nhìn Hoa Hạ tu chân giới bị người ngoài phá hủy?"
"Ta thật sự nhìn không ra các ngươi tìm ta có ích lợi gì, nếu cao thủ Hóa Thần kỳ ra tay, ta có muốn giúp cũng không ngăn được bọn hắn, điếm ấy có lẽ các ngươi cũng rõ ràng." Dược Thiên Sầu tiếp tục giả vờ hồ đồ nói: "Không biết chư vị nhiều người đến tìm ta rốt cục là muốn làm gì?"
Đông Phương Trường Ngạo chính khí lăng nhiên nói: "Chúng ta đại biểu Hoa Hạ tu chân liên mình tới tìm ngươi nói chuyện, bất kể nói thế nào, ngươi cũng là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới, thời điểm nguy nan nên động thân mà ra...
Không nói lời này thì thôi, vừa nói lời này, Dược Thiên Sầu nhất thời nhịn không được cười lạnh một trận. Đông Phương lão nhi, lời này cũng mệt cho ngươi nói được ra miệng, lúc không dùng được, ước gì đem lão tử giết chết, trong lúc nguy cấp lại nghĩ muốn lão tử động thân mà rạ, đạo lý này giảng thật hay!
"Nga! Nguyên lai các ngươi đại biểu cho Hoa Hạ tu chân liên mình tới tìm ta, những đại biểu này cũng thật quá nhiều." Dược Thiên Sầu dùng ánh mắt giống như kiểm kê nhân số, lần lượt đảo qua trên thân mọi người.
Một chút liền xuyên phá mục đích những người này đi tới, vì bào vệ Hoa Hạ tu chân giới tìm Dược Thiên Sầu nói chuyện là không sai, nhưng sẽ không ai cho rằng một mình Dược Thiên Sầu lại đủ lực lượng bảo vệ cả Hoa Hạ tu chân giới. Bất quá phỏng chừng với quan hệ giữa hắn và vài cao thủ Hóa Thần kỳ, kéo tới một hai cao thủ Hóa Thần kỳ đứng đầu trấn thủ tại đây, bảo vệ một môn phái vẫn không thành vấn đề. Đây mới là mục đích mà mọi người tập hợp tới nơi này.
Còn những môn phái nhỏ thực lực quá mức thấp kém, bọn hắn cũng tự mình hiểu lấy. Biết dù có tới đây cũng không tranh nổi với những đại môn phái kia, rõ ràng cũng lười phái đại biểu đến giúp vui, dù sao việc này người đại biểu cho tu chân liên mình đã quá nhiều.
Lời này nói ra khiển cho vẻ mặt chính khí của Đông Phương Trường Ngạo cũng
Cảm thấy xấu hổ, nếu không hắn cũng không cần đem luôn Phí Đức Nam chủ sự Vạn Phân Viên cũng kéo tới.
"Ai! Tuy rằng khi Hoa Hạ tu chân giới có chỗ tốt gì đều bị những môn phái như các ngươi chiếm lấy, không có phần ta. Nhưng tới thời điểm nguy nan, các ngươi rốt cục nghĩ đến ta, thật không dễ dàng!" Dược Thiên Sầu trào phúng, không lưu lại chút mặt mũi. Đặt ở trước kia nếu hắn nói ra lời như vậy, có thể sẽ nhảy ra một đại đội người mắng chửi, nhưng bây giờ sao! Đoàn người làm như không nghe được, thực lực quyết định thái độ.
Nhưng da mặt mọi người đều đã trải qua khảo nghiệm, biết lời gì không cần nghe vào, nói gì cũng có thể cho rằng không nghe thấy, lại có không ít người cúi đầu làm như đang bận rộn tìm đàn kiến...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu đảo qua đám người không nói chuyện, cười lạnh nói: "Được rồi! Các ngươi bất nhân, ta không thể bất nghĩa, ta sẽ như lời Đông Phương trưởng lão nói, ta cũng là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới. Cho nên ta đập ứng tu chân liên mình, thời điểm nguy nan động thân mà ra, nhưng có thể giúp đỡ được hay không ta cũng không dám cam đoan. Lời đã nói đến thế, chư vị không có việc gì thì giải tán đi!"
Nói vừa xong, hắn liền như vậy quay trở về trong lầu, ngồi xuống xích đu trong sảnh đường đung đưa, cười híp mắt nhìn chằm chằm mọi người bên ngoài.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, lời này của Dược Thiên Sầu có khác gì là chưa nói? Nếu cứ như vậy mà mọi người tản ra, trở về làm sao ăn nói với môn phái? Nhưng người ta đã không chút do dự một lời đáp ứng tu chân liên mình, lại còn có thể lấy cớ gì lưu lại?
Dược Thiên Sầu ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Một trong những việc làm mà hắn thích nhất, là đem cái khăn che mặt ra vẻ đạo mạo chính nghĩa của đám người này xé xuống, chính mình chậm rãi thưởng thức trò hề của bọn họ.
IMỘt đám người bên ngoài nhìn Dược Thiên Sầu đang ngồi trên xích đu, hận đến nghiến răng, đáng tiếc xưa đâu bằng nay, lại không có biện pháp làm gì được hắn.
Đông Phương Trường Ngạo cũng không còn cách nào khác, lời nói đã bị Dược Thiên Sầu phá hỏng, hắn đại biểu cho Phù Tiên Đảo, lại không tiện ở trước mắt bao người làm việc gì, chỉ đành truyền âm cho Phí Đức Nam đứng bên cạnh: "Phí trưởng lão, lần này xem ngươi."
Phí Đức Nam bất đắc dĩ cười khổ, kiên trì suy nghĩ lý do, nhìn bên trong hô: "Dược Thiên Sầu, còn nhận được lão phu sao?" Một giọng hô này liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mẹ nó! Nhạc phụ đại nhân thân ái, ngươi khỏe a! Dược Thiên Sầu hết chỗ để nói, Phù Tiên Đảo không hổ là thiên hạ đệ nhất đại phái, tư nguyên trên tay phong phú, ngay cả chuẩn nhạc phụ của mình cũng có thể chạy ra được một người. Không có biện phép, chuần nhạc phụ đang diễn trò, chính mình đành phải phối họp.
Dược Thiên Sầu đang ngồi trên xích đu chợt trợn tròn hai mắt, đột nhiên trành ra chỗ Phí Đức Nam. Sau một lát nhìn ra, hắn lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, bỗng nhiên đứng dậy, bước ra ngoài cửa kinh ngạc nói: "Ngài là Vạn Phân Viên Phí trưởng lão?"
"Ha ha! Đúng là lão phu, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu ngươi còn nhớ rõ lão phu." Phí Đức Nam tươi cười nói.
"Đúng thật là Phí trưởng lão! Vừa rồi ta còn cho rằng mình đã nhìn lầm, nhớ năm xưa ở Phù Tiên Đảo, Phí trưởng lão luôn luôn chăm sóc vãn bối, vãn bối thật chung thân khó quên!" Dược Thiên Sầu đưa tay hướng trong phòng, cười nói: "Đã lâu không gặp Phí trưởng lão, vừa lúc gặp lại, mời vào trong!"
Phí Đức Nam cười a a đi theo hắn vào trong nhà, mọi người thấy hai người biến mất trong đại sảnh...
Người biết được quan hệ giữa Dược Thiên Sầu và Phù Dung cũng không nhiều, phải biết đây là bí mật trọng yếu được giữ nghiêm trong Phù Tiên Đảo, chỉ giới hạn có một ít cao tầng hay biết. Đông Phương Trường Ngạo vốn hiểu rõ chuyện nhìn thấy hai người này diễn kịch, hoàn toàn không lời gì để nói, thoạt nhìn đúng thật là sự việc chính xác...
Cừu Vô Oán im lặng quay đầu lại, trành Đông Phương Trường Ngạo truyền âm nói: "Đông Phương huynh, ra vẻ Phí trưởng lão cùng Dược Thiên Sầu có quan hệ không tầm thường! Phù Tiên Đảo thật sự không phải môn phái bình thường có thể so sánh, ngay cả chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên rất ít ra đảo cũng đều đào ra, thật đúng là quá nhọc lòng!"
Chẳng những là Cừu Vô Oán, ánh mắt của những người khác đều trành về hướng Đông Phương Trường Ngạo, trong ánh mắt không biết là vẻ ghen tỵ hay là điều gì. Đông Phương Trường Ngạo cũng lười giải thích, cũng không nguyện tiếp tục ngây người ở chỗ này, mình có ở lại cũng không giải quyết được vấn đề gì, hết thảy phải xem Phí Đức Nam, hắn bèn xoay người tách ra đi khỏi đám người...
Trên Tĩnh Khách Trai, Dược Thiên Sầu tày tay bày ra cách âm kết giới. Phí Đức Nam ở một bên nhìn cử động của hắn gật đầu nói: "Xem ra lời đồn đãi thật đúng, tu vi của ngươi quả nhiên đã đến Độ Kiếp kỳ, tiến triển thần tốc!"
Dược Thiên Sầu xoay người lại, cười cười nói: "Phù Tiên Đảo đẩy ngươi ra làm thuyết khách, ngươi chuần bị nói như thế nào để phục ta?"
"Ta cũng không che che lấp lấp với ngươi!" Phí Đức Nam thoáng trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lần này có thể nói Phù Tiên Đảo đưa ra thành ý rất lớn, nếu như ngươi nguyện ý quay về Phù Tiên Đảo...Trải qua sự thương nghị trong môn phái, sẽ hứa trao chức vị thủ tịch trưởng lão cho ngươi. Nói cách khác, nếu chưởng môn hiện tại lui xuống, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, sẽ để ngươi tiếp nhận địa vị chưởng môn Phù Tiên Đảo. Ta nhận thức điều kiện này phi thường không tệ, ngươi thật sự có thể suy nghĩ lại."
Ánh mắt Đông Phương Trường Ngạo đầy phức tạp nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng trên bậc thang, gian nan ôm quyền chấp tay nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi đã ở chư quốc nhiều năm, tình thế Hoa Hạ tu chân giới ngươi rõ ràng hơn chúng ta. Hiện giờ Hoa Hạ tu chân giới đã đến nông nỗi tràn đầy nguy cơ, cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc cũng giống như thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng ta, nếu họ ra tay, các phái căn bản sẽ không có lực hoàn thủ."
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Điều này hình như đâu có quan hệ gì tới ta?"
"Dược lão đệ, nói cũng không thể nói như vậy." Cừu Vô Oán cũng mất tự nhiên chắp tay nói: "Dù sao ngươi cũng là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới, chẳng lẽ nguyện ý trơ mắt nhìn Hoa Hạ tu chân giới bị người ngoài phá hủy?"
"Ta thật sự nhìn không ra các ngươi tìm ta có ích lợi gì, nếu cao thủ Hóa Thần kỳ ra tay, ta có muốn giúp cũng không ngăn được bọn hắn, điếm ấy có lẽ các ngươi cũng rõ ràng." Dược Thiên Sầu tiếp tục giả vờ hồ đồ nói: "Không biết chư vị nhiều người đến tìm ta rốt cục là muốn làm gì?"
Đông Phương Trường Ngạo chính khí lăng nhiên nói: "Chúng ta đại biểu Hoa Hạ tu chân liên mình tới tìm ngươi nói chuyện, bất kể nói thế nào, ngươi cũng là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới, thời điểm nguy nan nên động thân mà ra...
Không nói lời này thì thôi, vừa nói lời này, Dược Thiên Sầu nhất thời nhịn không được cười lạnh một trận. Đông Phương lão nhi, lời này cũng mệt cho ngươi nói được ra miệng, lúc không dùng được, ước gì đem lão tử giết chết, trong lúc nguy cấp lại nghĩ muốn lão tử động thân mà rạ, đạo lý này giảng thật hay!
"Nga! Nguyên lai các ngươi đại biểu cho Hoa Hạ tu chân liên mình tới tìm ta, những đại biểu này cũng thật quá nhiều." Dược Thiên Sầu dùng ánh mắt giống như kiểm kê nhân số, lần lượt đảo qua trên thân mọi người.
Một chút liền xuyên phá mục đích những người này đi tới, vì bào vệ Hoa Hạ tu chân giới tìm Dược Thiên Sầu nói chuyện là không sai, nhưng sẽ không ai cho rằng một mình Dược Thiên Sầu lại đủ lực lượng bảo vệ cả Hoa Hạ tu chân giới. Bất quá phỏng chừng với quan hệ giữa hắn và vài cao thủ Hóa Thần kỳ, kéo tới một hai cao thủ Hóa Thần kỳ đứng đầu trấn thủ tại đây, bảo vệ một môn phái vẫn không thành vấn đề. Đây mới là mục đích mà mọi người tập hợp tới nơi này.
Còn những môn phái nhỏ thực lực quá mức thấp kém, bọn hắn cũng tự mình hiểu lấy. Biết dù có tới đây cũng không tranh nổi với những đại môn phái kia, rõ ràng cũng lười phái đại biểu đến giúp vui, dù sao việc này người đại biểu cho tu chân liên mình đã quá nhiều.
Lời này nói ra khiển cho vẻ mặt chính khí của Đông Phương Trường Ngạo cũng
Cảm thấy xấu hổ, nếu không hắn cũng không cần đem luôn Phí Đức Nam chủ sự Vạn Phân Viên cũng kéo tới.
"Ai! Tuy rằng khi Hoa Hạ tu chân giới có chỗ tốt gì đều bị những môn phái như các ngươi chiếm lấy, không có phần ta. Nhưng tới thời điểm nguy nan, các ngươi rốt cục nghĩ đến ta, thật không dễ dàng!" Dược Thiên Sầu trào phúng, không lưu lại chút mặt mũi. Đặt ở trước kia nếu hắn nói ra lời như vậy, có thể sẽ nhảy ra một đại đội người mắng chửi, nhưng bây giờ sao! Đoàn người làm như không nghe được, thực lực quyết định thái độ.
Nhưng da mặt mọi người đều đã trải qua khảo nghiệm, biết lời gì không cần nghe vào, nói gì cũng có thể cho rằng không nghe thấy, lại có không ít người cúi đầu làm như đang bận rộn tìm đàn kiến...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu đảo qua đám người không nói chuyện, cười lạnh nói: "Được rồi! Các ngươi bất nhân, ta không thể bất nghĩa, ta sẽ như lời Đông Phương trưởng lão nói, ta cũng là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới. Cho nên ta đập ứng tu chân liên mình, thời điểm nguy nan động thân mà ra, nhưng có thể giúp đỡ được hay không ta cũng không dám cam đoan. Lời đã nói đến thế, chư vị không có việc gì thì giải tán đi!"
Nói vừa xong, hắn liền như vậy quay trở về trong lầu, ngồi xuống xích đu trong sảnh đường đung đưa, cười híp mắt nhìn chằm chằm mọi người bên ngoài.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, lời này của Dược Thiên Sầu có khác gì là chưa nói? Nếu cứ như vậy mà mọi người tản ra, trở về làm sao ăn nói với môn phái? Nhưng người ta đã không chút do dự một lời đáp ứng tu chân liên mình, lại còn có thể lấy cớ gì lưu lại?
Dược Thiên Sầu ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Một trong những việc làm mà hắn thích nhất, là đem cái khăn che mặt ra vẻ đạo mạo chính nghĩa của đám người này xé xuống, chính mình chậm rãi thưởng thức trò hề của bọn họ.
IMỘt đám người bên ngoài nhìn Dược Thiên Sầu đang ngồi trên xích đu, hận đến nghiến răng, đáng tiếc xưa đâu bằng nay, lại không có biện pháp làm gì được hắn.
Đông Phương Trường Ngạo cũng không còn cách nào khác, lời nói đã bị Dược Thiên Sầu phá hỏng, hắn đại biểu cho Phù Tiên Đảo, lại không tiện ở trước mắt bao người làm việc gì, chỉ đành truyền âm cho Phí Đức Nam đứng bên cạnh: "Phí trưởng lão, lần này xem ngươi."
Phí Đức Nam bất đắc dĩ cười khổ, kiên trì suy nghĩ lý do, nhìn bên trong hô: "Dược Thiên Sầu, còn nhận được lão phu sao?" Một giọng hô này liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mẹ nó! Nhạc phụ đại nhân thân ái, ngươi khỏe a! Dược Thiên Sầu hết chỗ để nói, Phù Tiên Đảo không hổ là thiên hạ đệ nhất đại phái, tư nguyên trên tay phong phú, ngay cả chuẩn nhạc phụ của mình cũng có thể chạy ra được một người. Không có biện phép, chuần nhạc phụ đang diễn trò, chính mình đành phải phối họp.
Dược Thiên Sầu đang ngồi trên xích đu chợt trợn tròn hai mắt, đột nhiên trành ra chỗ Phí Đức Nam. Sau một lát nhìn ra, hắn lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, bỗng nhiên đứng dậy, bước ra ngoài cửa kinh ngạc nói: "Ngài là Vạn Phân Viên Phí trưởng lão?"
"Ha ha! Đúng là lão phu, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu ngươi còn nhớ rõ lão phu." Phí Đức Nam tươi cười nói.
"Đúng thật là Phí trưởng lão! Vừa rồi ta còn cho rằng mình đã nhìn lầm, nhớ năm xưa ở Phù Tiên Đảo, Phí trưởng lão luôn luôn chăm sóc vãn bối, vãn bối thật chung thân khó quên!" Dược Thiên Sầu đưa tay hướng trong phòng, cười nói: "Đã lâu không gặp Phí trưởng lão, vừa lúc gặp lại, mời vào trong!"
Phí Đức Nam cười a a đi theo hắn vào trong nhà, mọi người thấy hai người biến mất trong đại sảnh...
Người biết được quan hệ giữa Dược Thiên Sầu và Phù Dung cũng không nhiều, phải biết đây là bí mật trọng yếu được giữ nghiêm trong Phù Tiên Đảo, chỉ giới hạn có một ít cao tầng hay biết. Đông Phương Trường Ngạo vốn hiểu rõ chuyện nhìn thấy hai người này diễn kịch, hoàn toàn không lời gì để nói, thoạt nhìn đúng thật là sự việc chính xác...
Cừu Vô Oán im lặng quay đầu lại, trành Đông Phương Trường Ngạo truyền âm nói: "Đông Phương huynh, ra vẻ Phí trưởng lão cùng Dược Thiên Sầu có quan hệ không tầm thường! Phù Tiên Đảo thật sự không phải môn phái bình thường có thể so sánh, ngay cả chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên rất ít ra đảo cũng đều đào ra, thật đúng là quá nhọc lòng!"
Chẳng những là Cừu Vô Oán, ánh mắt của những người khác đều trành về hướng Đông Phương Trường Ngạo, trong ánh mắt không biết là vẻ ghen tỵ hay là điều gì. Đông Phương Trường Ngạo cũng lười giải thích, cũng không nguyện tiếp tục ngây người ở chỗ này, mình có ở lại cũng không giải quyết được vấn đề gì, hết thảy phải xem Phí Đức Nam, hắn bèn xoay người tách ra đi khỏi đám người...
Trên Tĩnh Khách Trai, Dược Thiên Sầu tày tay bày ra cách âm kết giới. Phí Đức Nam ở một bên nhìn cử động của hắn gật đầu nói: "Xem ra lời đồn đãi thật đúng, tu vi của ngươi quả nhiên đã đến Độ Kiếp kỳ, tiến triển thần tốc!"
Dược Thiên Sầu xoay người lại, cười cười nói: "Phù Tiên Đảo đẩy ngươi ra làm thuyết khách, ngươi chuần bị nói như thế nào để phục ta?"
"Ta cũng không che che lấp lấp với ngươi!" Phí Đức Nam thoáng trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lần này có thể nói Phù Tiên Đảo đưa ra thành ý rất lớn, nếu như ngươi nguyện ý quay về Phù Tiên Đảo...Trải qua sự thương nghị trong môn phái, sẽ hứa trao chức vị thủ tịch trưởng lão cho ngươi. Nói cách khác, nếu chưởng môn hiện tại lui xuống, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, sẽ để ngươi tiếp nhận địa vị chưởng môn Phù Tiên Đảo. Ta nhận thức điều kiện này phi thường không tệ, ngươi thật sự có thể suy nghĩ lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.