Tinh Thần Châu

Chương 994: Thiên Mã Hành Không

Thiên Sầu

05/09/2013

Thánh nữ? Ngân giập Thiên Quân có chút giật mình nói: "Lẽ nào thánh nữ tính toán ra người nọ chưa chết?"

"Không!" Thần tình chuyên chú trong ngòi bút của thư sinh hiện ra một tia bất đắc dĩ nói: "Thánh nữ cự tuyệt suy tính về người này, ta cũng không tiện miễn cưỡng...Ngươi không cảm thấy chuyện có kỳ hoặc sao? Nếu như người nọ đã chết, nàng cần gì phải cự tuyệt suy đoán? Nhất giới mà thánh nữ trở về chính là nhất giới mà người nọ đến từ đó, có lẽ trong lòng thánh nữ đã hiểu rõ về người nọ...

Trong lầu các lập tức lâm vào trầm mặc, chuyện liên quan tới thánh nữ, Ngân giập Thiên Quân không thể nói thêm điều gì, chỉ là thần tình có chút ngưng trọng lên, đích xác cảm thấy chuyện có kỳ hoặc. Thư sinh tựa hồ cũng tiến nhấp trạng thái hội họa, cây bút không ngừng chấm mực, hạ bút như nước chảy mây trôi, nội dung trong bức hoa tiến triển càng lưu sướng nhễ nhại. Nhưng ngay lúc bút pháp đang hăng hái, cả người thư sinh bỗng nhiên cứng lại, ngòi bút khựng lại chậm chạp không hạ xuống.

Ánh mắt Ngân giập Thiên Quân nhìn chằm chằm vào ngòi bút uyển chuyển mà trầm tư, ngòi bút khựng lại làm hắn tỉnh thần, chỉ thấy thư sinh do dự không quyết, nhíu mày tựa hồ như đã nhận ra điều gì. Ngân giập Thiên Quân không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Cây bút được ngón tay trắng nõn đặt trở lại trên giá, bạch y thư sinh khí chất cao quý mà thanh nhã chậm rãi ngẩng đầu, phảng phất như từ đôi mắt thâm thúy nhìn xuyên thẳng qua cửa sổ, đi xuyên qua u Mộc Lâm hướng về bầu trời đêm xa xôi.

Ánh mắt nhìn thật nhu hòa, có một cỗ khí tức tao nhã, nhìn kỹ lại lộ ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng khó có thể che giấu, làm cho người ta có loại cảm giác kinh hãi. Chiếc miệng khép hờ của thư sinh chậm rãi mở ra, giọng nói đạm nhiên: "Là Hóa Long Môn!"

"Hóa Long Môn?" Ngân giập Thiên Quân ngẩn ra, hắn vẫn chưa nhận thấy được bất luận điều gì dị thường, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Lẽ nào lại triệu tập Minh Hà Hắc Lý vượt Long Môn sao?"

"Hẳn là phải, đã thật lâu chưa thấy qua, không biết lần này có thể nhìn thấy được cơ duyên lớn lao thấy được Minh Hà Hắc Lý hóa rồng mà đi." Thư sinh ngược lại nhìn Ngân giập Thiên Quân cười nói: "Cơ hội như vậy khó được một lần, khó thể bỏ qua, ngươi ta cùng đi?"

Không cần nói thêm lời gì, hai người ở chung nhiều năm, một ánh mắt thường thường có thể làm cho đối phương hiểu rõ. Hai người song song hóa thành bạch quang vô thanh vô tức xuyên qua cửa sổ, đảo mắt một trước một sau biến mất trên bầu trời đêm. Vài con đom đóm bò trên ứần nhà lầu các có tác dụng chiếu sáng, lập tức rơi xuống vỗ cánh mà bay, bay ra ngoài cửa sổ. Bên trong lầu các lập tức biến thành một mảnh tối như mực...

Trên bầu trời Hóa Long Môn, quang vựng do hơn mười đạo tử điện chiếu xuống còn đang giống như con quay xoay tròn, làm cho người ta có cảm giác mê ly thần bí hoa mắt, nhưng làm mọi người bên dưới lại nhìn không chuyển mắt. Giấu sau lưng Dược Thiên Sầu, tiểu Nguyên dùng đôi tay nắm chặt trường bào của hắn lại thò đầu ra dò xét, đôi mắt mở to không nháy trành lên bầu trời.

Nhưng Dược Thiên Sầu lại cảm giác cả người không được tự nhiên, bị hai bàn tay nắm chặt y phục phía sau, cảm giác giống như sau lưng bị treo hai quả cân, cổ áo bị tiểu Nguyên túm ngược kéo ghịt ngay trên cổ dị thường không được tự nhiên.

Mẹ nó! Ngươi khần trương cái gì? Dược Thiên Sầu có thể cảm giác được tiểu Nguyên càng túm càng chặt, cái cổ cũng bị kéo càng chặt, không biết nói gì, rất muốn túm tiểu Nguyên ra phía trước, nhưng phụ mẫu, huynh đệ, các tỷ tỷ ngưu bức của đối phương đều đang ở đây, cần phải ráng khắc chế chính mình. Hắn xoay xoay cái cổ khó



Chịu, ánh mắt vừa đảo qua bốn phía, bỗng nhiên sửng sốt...

Với Hóa Long Môn làm trung tâm, thủy vực viễn phương không biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện rất nhiều người. Đường nhìn trong Minh Giới vốn không tốt lắm, bằng tu vi của hắn nếu không chú ý, rất có khả năng sẽ bỏ qua. Hắn nhìn quanh bốn phía, mơ hồ có thấy nhìn thấy những người chung quanh, cả đám đang đạp sóng mà đứng, đều bày ra những tạo hình lộ ra khí thế phi phàm, hoặc hùng dũng oai vệ khoanh tay mà đứng, hoặc ngạo nghễ chắp tay, đều đứng tách nhau một khoảng cách, rất ít đứng gần nhau, ra vẻ không phải cùng một nhóm. Từ trang phục khác nhau mà phán đoán, hiển nhiên cũng không phải người của Ly Cung.

"Lão Thương, đừng có mãi nhìn lên trên, ngươi xem những người phía dưới, đều là những người nào?"

Thương Vân Tín nghe được Dược Thiên Sầu truyền âm, vô ý thức quét mắt nhìn khắp bốn phía, không xem không biết, vừa xem liền thất kinh, ánh mắt lóe ra một hồi truyền âm trả lời: "Phàm là người mà thị lực của ta kiểm tra được, tu vi chí ít đều đạt tới Minh Hoàng sơ kỳ, người đứng qua xa ta không thể thấy rõ nên không cách nào nhìn trộm được tu vi của bọn họ, nhưng tu vi cũng sẽ không thấp. Cụ thể là ai, ta chưa từng gặp qua người nào, hẳn đều là cao thủ trong Minh Giới."

Dược Thiên Sầu nghe vậy hơi kinh hãi, xem những bóng người mờ mờ xa xa, thế nào cũng phải có tới tám trăm tới cả ngàn người, lẽ nào đều là cao thủ cấp bậc Minh Hoàng? Hắn không tin truyền âm hỏi Thận Vưu: "Thận Vưu, nhìn những người bốn phía là những người nào?"

Thận Vưu nghe tiếng quay đầu lại nhìn hắn, nhìn thấy dáng dấp cổ quái của hắn khi bị Ly Cung tứ thái tử túm áo kéo ngửa, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn theo lời đưa mắt nhìn bốn phía, nhất thời nụ cười tiêu mất, ánh mắt nhìn một vòng chung quanh, hít sâu một hơi có vẻ kinh khủng truyền âm trả lời: "Đều là các phương hào cường trong Thủy tộc tại Minh Hà các nơi, địa vị trong Thủy tộc đại khái có thể so sánh với Ly Quảng, cũng có người càng mạnh hơn. Hẳn đều đến đây để quan sát Minh Hà Hắc Lý bộ tộc vượt Long Môn."

Dược Thiên Sầu lập tức nhìn khắp bốn phía, đem gương mặt của những cường hào nhất phương trong Minh Hà ghi nhớ kỹ, nói không chừng ngày sau còn có thời gian dùng tới. Nhưng bằng tu vi của hắn lại ở tình huống tối tăm nhU Minh giới, xa hơn một chút thật không cách nào nhìn thấy rõ, không thể không nói chính là một sự tiếc nuối.

Hắn có điều chẳng biết chính là, hắn và Thương Vân Tín, hai người trong Tiên giới lại cùng nhi tử của Ly Quảng xen lẫn cùng nhau, đã khiến cho rất nhiều người chú ý. Nhất là Thương Vân Tín có tu vi Tiên Đế trung kỳ, còn có chính bản thân hắn lại làm cho người ta nhìn không thấu tu vi, càng dẫn tới không ít hào cường trong Minh Hà âm thầm ghi nhớ hình dáng của bọn họ.

Điểm ấy chỉ sợ chính Thương Vân Tín có muốn còn muốn không được, nghẹn một ngụm oán khí cùng Dược Thiên Sầu đi tới Minh Giới, nhưng còn để cho những hào cường trong Minh Hà tại Minh Giới phải ghi nhớ hắn.

"Ầm ầm long...Một tiếng nổ vang, một đạo sét đánh màu tím bỗng nhiên từ trong quang vựng màu tím bay ra, lần thứ hai bổ lên Long Môn. Tử điện di chuyển trên Long Môn, khí tức cổ xưa mà bàng bạc cũng lần thứ hai rung động tràn ra bốn phía, tử sắc quang vựng trên không trung đột nhiên mở rộng thêm vài phần, quang thải càng huyến lệ.

"Tới!" Không biết là ai đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, toàn bộ ánh mắt lập tức tập trung trên bầu trời.



Trong tử sắc quang vựng, một điểm tinh quang lóng lánh, từ trong quang vựng chui đi ra. Chỉ thấy điểm sáng tinh quang như ngọc càng lúc càng lớn, từ không trung không nhanh không chậm chạy xuống...

"Đây là ứiứ gì vậy?" Bốn phía đang yên lặng bỗng nhiên toát ra thanh âm của Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu nhìn lên không trung trợn tròn mắt kéo tay áo Thương Vân Tín, hồn nhiên chẳng biết mình phá hủy phong cảnh như thế nào.

"Ta làm sao biết!" Thương Vân Tín liếc mắt nhìn hắn như kẻ ngốc, vung tay áo không cho hắn quấy rối chính mình.

Trên thực tế Dược Thiên Sầu chỉ hỏi vô ý thức, lực chú ý đã bị tinh quang kia hấp dẫn, tuy rằng hỏi Thương Vân Tín nhưng vốn không hề nghe được câu trả lời, hình như hắn không có ý tứ quấy rối Thương Vân Tín, Thương Vân Tín phẫn nộ quay đầu nhìn lên không trung. May là lúc này lực chú ý của mọi người đều ở trên không trung, không ai nguyện ý quan tâm hai người này.

Điểm tinh quang càng ngày càng đến gần, mọi người đã có thể nhìn thấy rõ đường viền của điểm tinh quang kia. Trong ánh sáng mờ như ngọc lưu ly bao phủ, một chiếc xe ngựa đang chạy vội mà đến, chiếc xe ngựa không có chỗ gì thần kỳ, thân xe bằng thanh đồng, chỗ tựa lưng có một lọng che phủ lên, nổi trên đỉnh chóp thùng xe, kể cả bánh xe, toàn bộ phảng phất dùng thanh đồng chế tạo.

Nhưng làm mọi người ngạc nhiên chính là hai con tuấn mã kéo xe, thân thể bề ngoài to lớn, thế nhưng toàn thân trong suốt như thủy tinh, trong thân thể không nhìn thấy huyết mạch, óng ánh thông thấu, phảng phất như dùng thủy tinh chế tạo. Hai con tuấn mã trong suốt bốn vó đạp vào khoảng không bôn ba, lông mao trên cổ tung bay, có thể nói thần tuấn phi phàm.

Đợi khi xe ngựa càng đến càng gần, có thể nhìn thấy vân văn cổ xưa trải rộng trên thùng xe, trên xe hoàn toàn rỗng tuếch. Hai con tuấn mã trong suốt lôi kéo một chiếc xe không người, phủ xuống trên bầu trời Hóa Long Môn, triệt khai bốn vó, dùng Hóa Long Môn làm trung tâm, nhiễu quanh rong ruổi. Dưới ánh sáng mờ như ngọc lưu ly bao phủ, cả cảnh tượng nhìn thật thần bí, làm cho người ta cảm giác thật thần kỳ, thật sự khó tin.

"Quai quai! Đây là ý tứ gì vậy?" Đồng tử Dược Thiên Sầu xoay vòng theo xe ngựa, trong miệng cộc lốc ngây ngô nói. Thương Vân Tín cũng thổn thức cảm khái không ngớt, nếu như trước đó còn thấy chán nản khi tới đây, lúc này lại cảm giác lần này tới thật đáng giá, đúng là được dài thêm kiến thức.

"Tê tê..." Hai con tuấn mã đột nhiên phát ra tiếng hí vang trời, dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, lông bờm hoa mỹ tung bay, cùng nhau chuyển hướng, từ từ giẫm chân tại chỗ đáp xuống trên Long Môn, ở trên đỉnh núi chạy chậm vài bước, tiếng vó ngựa thanh thúy, đạp đạp vang lên vài tiếng, hai con tuấn mã trong suốt thở phì phì vài hơi, ngừng lại.

Đúng lúc này, quang mang lưu ly bao phủ xe ngựa đột nhiên tuôn ra vạn trượng quang mang, đem toàn bộ bầu trời đêm soi sáng rực rỡ một mảnh, đâm vào mọi người không dám mở mắt.

Đợi cho tia sáng biến yếu ớt, mọi người trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy quang mang lưa ly trên xe ngựa đã bao trùm cả tòa Hóa Long Môn. Quang mang lưu ly sừng sững trên ngọn núi lớn trăm thước ngay giữa Minh Hà, mỗi một góc cạnh trên núi mọi người đều có thể nhìn thấy thật rõ ràng, dị thường huyến lệ chói mắt, làm cho người ta phải than thở sợ hãi, thật không ổ là Hóa Long Môn trong truyền thuyết...

"Ba ba!" Hai đạo roi vút vang lên, hai gã tiên phong mở đường của Ly Cung huy động roi, vợ chồng Ly Quảng đã vọt lên trên mặt nước, hai vợ chồng không chút do dự quỳ gối trên mặt nước. Theo hai vợ chồng vừa quỳ xuống, Thủy tộc thuộc Ly Cung từ trên xuống dưới đều hướng về Hóa Long Môn quỳ xuống, ngay cả tiểu Nguyên đứng sau lưng Dược Thiên Sầu cũng trở nên hiểu chuyện vọt đi ra cùng gia nhấp với các ca ca tỷ tỷ cùng nhau quỳ xuống. Trên dưới Ly Cung, dưới sự suất lĩnh của vợ chồng Ly Quảng, cung kính mà kiền thành ngay trên mặt sông Minh Hà bắt đầu hành đại lễ tam quỳ cửu bái...(ba quỳ chúi lạy)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook