Chương 279: Thiếu chút nữa bị hù chết
Thiên Sầu
29/03/2013
Lẽ nào đã đến tận cùng? Đây là ý niệm đầu tiên trong lòng Dược Thiên Sầu. Hai tay bám vào phía dưới dùng một chút lực, thân thể tuột xuống bên dưới, nhưng bật người liền cảm giác được thân thể lại rơi xuống. Không cần nói, trường kiếm liền ra khỏi vỏ, điều chỉnh thân hình thản nhiên đạp kiếm, ổn định lại tinh thần vừa nhìn, Dược Thiên Sầu há to miệng sững sờ.
Đây là một không gian ngầm lớn đến mức không biết dùng lời nào để hình dung. Dược Thiên Sầu thân đang ở giữa không trung của một khe núi, quan sát bốn phía cảm thấy mình thật sự vô cùng nhỏ bé. Toàn khe sâu đỏ hồng sáng trưng, khắp nơi nóng hồi, phía dưới là một con sông, xác thực mà nói, là một con sông do dung nham nóng chảy hình thành. Xa xa có một thác nước là núi lửa tạo thành, dịch thể đỏ hồng ầm ầm tuồn xuống tung cao tới mức bắn đầy hoa lửa tung tóe chung quanh như tuôn trào ra biển rộng, vô cùng đồ sộ!
Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần thờ ra một hơi, không nghĩ tới bên dưới này lại còn ẩn giấu một không gian ngầm khổng lồ như vậy, hắn thay đổi phương hướng, ngự kiếm trực tiếp hướng dòng sông dung nham nóng hực bay về phía viễn phương, bay chừng gần vạn thước, liền đi tới đầu cùng, chỉ thấy dung nham tuôn trào luồn bên dưới mặt đất tuồn đi, cũng không biết tới cuối cùng sẽ chảy đi đâu. Thấy không còn lối đi, hắn lại quay đầu bay trở về, một lần nữa trở lại địa phương khi nãy hạ xuống.
Hỏa diễm thanh sắc giống như một cây cột, từ bên dưới dung nham đỏ hồng trực tiếp bắn lên cao, dưới nền đất hồng quang lóng lánh có vẻ đẹp phi thường. Dược Thiên Sầu theo thanh diễm trực tiếp hạ xuống, khi đến gần chỗ sông dung nham tuôn trào thì hắn lại bị tình cảnh trước mắt làm kinh sợ một trận.
Chín đóa thanh sắc liên hoa thật lớn sinh trưởng bên trong dòng sông dung nham, đường kính mồi đóa rộng chừng ba thước, mọc dài trên mặt sông cũng phải kéo dài tới năm sáu thước. Hỏa diễm thanh sẳc do chín đóa liên hoa toát ra, họp thành một thanh sắc hỏa trụ xông lên cao thiêu đốt không ngừng. Làm cho Dược Thiên Sầu khiếp sợ chính là trong chín đóa liên hoa còn có tám đóa ngay cánh hoa còn chưa nở, chỉ có một đóa hoa phấp phới hoàn toàn nở rộ, mặt trên bao trùm hào quang bảy màu hình cung, hoa nhị bên trong tầng tầng cánh hoa hiện ra đài sen xanh tươi ướt át, bên trên có một tiểu hài tử trắng nõn đang vù vù ngủ say, hơn nữa còn nằm xoãi tay chân thành hình chữ đại mà ngủ.
Mẹ nó! Lão tử không nhìn lầm chứ? Ở đây không ngờ có một tiểu hài tử đang ngủ? Lẽ nào thế giới này cũng có Na Tra do liên hoa hóa thân? Kỳ lạ! Dược Thiên Sầu không thể tin được xoa xoa con mắt mình, nhìn nham tương nóng hổi bên dưới phập phồng, nhìn nhìn lại tiểu hài tử đang ngủ trong liên hoa. hắn không nhìn lầm, xác thực đúng là một tiểu hài tử đang nằm ngủ. tiểu hài tử ngủ rất say, phảng phất như vô cùng mệt mỏi.
Dược Thiên Sầu thần tình quái dị đứng lên trên đài sen, liên hoa thật vô cùng rắn chắc, hắn đứng lên trên cũng không hề dao động chút nào.
Mẹ ôi! Tuyệt đối là yêu tinh, tiểu hài tử bình thường sớm đã bị nướng ngay cả tro cũng không còn, còn có thế nằm ngủ? Dược Thiên Sầu vươn chân đá nhẹ tiếu hài tử đang ngủ say. giục nói: “Béo tiểu tử. mau tỉnh lại, lão tử của ngươi tới. Uy! Dậy đi, lão tử ngươi đã tới, nếu không đứng lên sẽ bị đánh đòn.”
Kêu vài tiếng cũng không tác dụng, lại bị hắn đá ra mấy đá, tiểu hài tử mở đồi mắt buồn ngủ mồng lung nói mê cật lực mở ra. Chờ khi tiểu hài tử thấy trước mặt có một người đang đứng, oa một tiếng kêu to, muốn nhảy ra dòng sông dung nham bên ngoài liên hoa.
“Muốn chạy! Không có cửa đâu.” Dược Thiên Sầu nhanh tay ôm ngang tiểu hài tử, đưa tay hướng cái mông trần “ba ba” vỗ vài cái. cạc cạc cười xấu xa nói: “Con thỏ nhỏ thằng nhãi con. còn muốn chạy! Thành thật khai ra, rốt cục ngươi là yêu tinh gì?”
“Gia gia, cứu ta! Có người muốn bắt ta...” Tiểu hài tử trần truồng bị hắn đánh cho oa oa kêu lên, giọng thật lớn, thanh âm quanh quẩn trong toàn bộ khe sâu.
Gia gia? Chẳng lẽ còn lão yêu tinh? Lúc này Dược Thiên Sầu chột dạ liếc mắt nhìn bốn phía quan sát. ai biết không thấy được lão yếu tinh, trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức, nhẹ buồng tay, tiểu hài tử giẫm mạnh lên trên người hắn. nhảy khỏi liên hoa “phù phù” một tiếng chui tọt vào trong nham tương. Dược Thiên Sầu bước tới bên mép hoa sen. chỉ thấy bên trong dòng sồng nham tương toát ra đầu cùa tiểu hài tử hướng hắn làm mặt quỷ, lúc này làm hắn tức giận oa oa hét lớn: “Hay cho tiểu yêu tinh, không ngờ dám cắn lão tử.” Dứt lời phi kiếm ra khỏi vỏ trực tiếp bố xuống phía dưới, tiểu hài tử lại linh hoạt trong dòng sồng dung nham như cá, một cái lắc mình không còn hình bóng, hoàn toàn chìm vào trong dung nham.
Vài thanh phi kiếm của Dược Thiên Sầu bay lượn quanh thân, nhìn chằm chằm mặt sông dung nham quan sát, tìm thật lâu cũng không thấy tiểu phá hài thò đầu ra. Không ngờ bị một tiếu yêu tinh lừa gạt, làm hắn vồ cùng tức giận, ánh mắt rơi vào liên hoa dưới chân, tàn bạo nói: “Lão tử cho ngươi ngủ!” Phi kiếm cùng phát, lách cách vang lên một trận giòn tan. kết quả thanh liên dưới chân cứng rắn không tưởng được, không chút tổn hao!
Sau một trận lăn qua lăn lại, hắn hoàn toàn không còn cách nào khác. Nói thật, hắn ngoại trừ có nhiều phi kiếm, thì chỉ còn phóng lửa, nhưng phóng lửa hiển nhiên vô dụng đối với thanh liên, chính bản thân nó còn có thể sản xuất ra Thanh hỏa một trong Tam Vị Chân Hỏa. làm sao có thể sợ lửa.
Mẹ nó! Một chuyến đến không không nói, còn bị tiểu yêu tinh cắn cho một cái, thiệt thòi lớn. Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh, đánh giá tiếu hài tử kia tạm thời sẽ không trở ra. Nhìn tám đóa thanh liên còn chưa nở chung quanh, lại nhìn nhìn đó thanh liên đang nở rộ dưới chân, hắn lộ ra tia thằn tình hồ nghi, lẽ nào tám đóa liên hoa chưa nở đều có một tiểu hài tử bên trong? Mẹ ôi, Yêu Quỷ Vực quà nhiên là địa phương sàn sinh yêu quái, ngay cả hoa sen dưới lòng đất cũng đều có thể thành tinh.
Ngay khi hắn còn đang xoa cằm trầm tư. bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng có thứ gì đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu vừa nhìn, chợt có cảm giác hoảng sợ đến choáng váng.
Trong nham tương đò rực. một thân thể đò rực từ từ dâng lên mặt sông, thân thể kia cao chừng hơn mười thước, bên trên có một cái đầu thật lớn, hai chiếc sừng dữ tợn, hai bên trán đột khởi, kéo dài đến mũi. ngậm miệng cũng không che giấu được răng nanh, còn có hai sợi râu dài thô to như bắp đùi, thân thể bao trùm một tầng vảy sáng màu đỏ rực, nhất là khi hai con mắt to như hai chiếc đèn lồng lớn nhìn thẳng thì quả thật cho người ta có cảm giác thằn hồn thật khó di chuyển.
Khí thế bàng bạc cổ xưa từ trước mặt trùm tới, thần tình Dược Thiên Sầu liên tục co quắp, hồi lâu mới lắp bắp run giọng nói: “Ngươi là rồng.. .rồng.. .rồng!”
Hình tượng của loại quái vật này hắn vô cùng quen thuộc, kiếp trước trong đủ loại hình ảnh đều từng nhìn thấy qua, tuy rằng hơi chênh lệch một chút so với trước mắt, cũng thiếu chút cảm giác chân thực, nhưng cũng đã xấp xỉ, chính là hình tượng của loài rồng trong kiếp trước. Lúc này làm Dược Thiên Sầu vồ cùng hoảng sợ, con mẹ nó cũng thật quá khoa trương đi thôi!
“Gia gia! Vừa rồi chính là hắn muốn bắt ta!” Trên đầu rồng một tiểu hài tử trần truồng đang ngồi chỉ vào Dược Thiên Sầu tức giận bất bình nói, chính là tiểu hài tử vừa mới bỏ chạy kia.
“Không ngờ có người đứng trong Thanh hỏa mà không chút tổn hao gì?” Một lời nói tang thương cổ xưa từ trong miệng con rồng phun ra, hai mắt to nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu đang đờ ra. lộ ra một tia nghi hoặc.
“Ngươi là gia gia của hắn?” Dược Thiên Sầu hồi lâu mới nghẹn ra được một câu nói, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu phá hài đang ngồi trên đầu rồng.
“Phải!” Thanh âm già nua trả lời. sau đó toàn bộ thân thể lộ ra khỏi mặt dung nham, một móng vuốt cực đại cường tráng hiển lộ ra. nhưng nay cồ tay móng vuốt xỏ xuyên một dây xích mà vàng kim. rồng hỏi: “Người, ngươi vì sao muốn bắt hắn?”
“Má ơi!” Dược Thiên Sầu cho rằng con rồng muốn động thủ. lúc này sợ đến kêu lên một tiếng quái dị, trong nháy mắt không còn hình bóng.
Trong lỗ mũi đầu rồng cực lớn phun ra hai đạo hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều hiện lên trên mặt dung nham, thân thể bao trùm vây đỏ trườn lên. dài tới gần trăm thước, chỉ là tứ chi bị xuyên dây xích vàng óng ánh. bốn đầu dây xích thật lớn kéo dài xuống bên dưới dòng sông dung nham. Đầu rồng chuyến động nhìn xung quanh, thanh âm già nua dùng giọng nói phi thường kỳ quái “di” lên một tiếng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.