Chương 285: Từ đường phong ba
Thiên Sầu
29/03/2013
Đi không bao xa thì có đệ tử Võ gia ngăn cản lối đi, Dược Thiên Sầu ở Võ gia có thể nói là danh nhân, ai cũng biết hắn là quý khách của gia chủ. Vừa nhìn thấy là hắn, đệ tử kia nhìn xung quanh bốn phía không thấy có ai đi cùng, có chút kỳ quái, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ là Dược Thiên Sầu lén lút tới, hành lễ nói:
- Nguyên lai là Dược tiên sinh, chẳng hay tiên sinh muốn đi đâu?
Dược Thiên Sầu vừa mới động phòng, tâm tình không tệ, mặt mày hớn hở cười nói:
- Gia chủ các ngươi có ở đây không? Ta tìm hắn có chuyện quan trọng thương lượng.
Đệ tử kia không có bất luận hoài nghi gì cung kính nói:
- Gia chủ hẳn đang ở từ đường, mởi tiên sinh đi theo ta.
Dứt lời hắn dẫn Dược Thiên Sầu đi về hướng từ đường.
Đến nơi, đệ tử kia giải thích ý đến với thủ vệ ngay cửa, thủ vệ lập tức đi vào bẩm báo, không bao lâu, liền thấy Võ Tứ Hải dẫn một đám trưởng lão Võ gia vội vàng đi ra. Nhìn thấy Dược Thiên Sầu, vẻ mặt Võ Tứ Hải khó có thể tin, mà đám trưởng lão vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Võ Tứ Hải.
Lúc này, Dược Thiên Sầu đã thu lại vẻ mặt xuân phong, sắc mật trầm xuống nhìn chằm chằm Võ Tứ Hải lạnh lùng nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ Võ tiền bối không còn nhận ra tại hạ sao?
Đã muốn phát tính tình cũng phải giả vở giả vịt một chút, tuy rằng vừa rồi mình đã cùng cháu gái của hắn lên giưởng.
Trên mặt Võ Tứ Hải hiện lên một tia xấu hổ, ngày trước người ta có lòng tốt đưa thủ lĩnh của tứ đại gia tộc đến Yêu Quý Vực, tìm được lão tổ tông, kết quả bốn người không dám gánh chịu lửa giận của lão tổ tông bỏ lại một mình Dược Thiên Sầu, ngay một lời cầu tình cũng không có, trên đường về bốn người cũng xấu hổ không ngớt, cảm giác xin lỗi Dược Thiên Sầu, cũng không hề nghĩ đến hắn lại có thể bình yên trở về.
Võ Tứ Hải nhìn đệ tử Võ gia, trên mặt thay đổi dáng tươi cười nói:
- Dược Thiên Sầu, mau vào, ở đây không phải địa phương để nói chuyện.
Nói xong giống như túm Dược Thiên Sầu lôi vào trong.
Bên trong từ đường chỉ còn Võ Tứ Hải và những trưởng lão trong hội trưởng lão Võ gia. Có trưởng lão lúc này chất vấn:
- Gia chủ, ngươi không phải nói Dược Thiên Sầu bị lão tổ tông vây khốn lại sao? Hắn thế nào lại tới đây? Chẳng lẽ những lời lúc trước của ngươi chỉ là giả vở bịa đặt?
Yêu! Khẩu khí này không đúng nha! Lẽ nào đúng lúc tới gặp náo nhiệt? Dược Thiên Sầu quan sát mọi người, cảm giác được bầu không khí có vẻ không đúng. Lực chú ý của Võ Tứ Hải từ trên người hắn chuyển lên trên trưởng lão kia, trầm giọng nói:
- Uy lực linh bảo lúc trước mọi người đều nhìn thấy rõ, ngoại trừ lão tổ tông còn ai đem linh bảo tặng cho tứ đại gia tộc?
Sắc mặt trưởng lão kia âm trầm nói:
- Ta không nói linh bảo không phải của lão tổ tông, nhưng ta không tin lão tổ tông lại nói chỉ có quan hệ huyết thống trực hệ của ngươi mới có khả năng kế thừa vị trí gia chủ của Võ gia.
Nói vừa xong, mấy người phía sau hắn lúc này hô ứng nói:
- Không sai, lão tổ tông không có khả năng nói ra lời như thế.
- Lẽ nào gia chủ còn có thể nói hoang hay sao?
Phía sau Võ Tứ Hải còn có một đám người trợ trận.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lắc lư trên hai đám người, đã hiểu được đại khái, phỏng chừng đám người chống đối Võ Tứ Hải. chính là đám người chủ trương tách rời sự liên họp của tứ đại gia tộc. Nghe ý tứ lời này, sau khi Võ Tứ Hải cầm linh bảo quay trở về, đem lời của Tất Trường Xuân thuật lại, đám người này không hề chịu thần phục!
- Gia chủ, đều không phải ta không tin lời của ngươi nói, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, tất cả mọi người không tin lão tổ tông sẽ nói ra lời như vậy. Nếu thật muốn mọi người tin phục, sợ rằng còn phải tìm lão tổ tông nghiệm chứng một chút.
Tên trưởng lão bất âm bất dương nói.
Lồng ngực Võ Tứ Hải phập phồng, có điểm buồn bực nói:
- Võ Chính Cương, lão tổ tông đã dặn dò qua, không cho chúng ta tiếp tục quấy rối ngài, ngươi nếu cố ý muốn đi, ta cũng không cản ngươi, thế nhưng hậu quả chọc giận lão tổ tông sẽ rất nghiêm trọng, ngươi đừng trách ta không sớm nói cho ngươi.
- Hắc hắc! Thật đúng là kỳ quái.
Có người âm hiểm cười nói:
- Lão tổ tông làm sao chỉ nói những lời bất lợi đối với chúng ta lại có lợi cho chút người nào đó, hơn nữa hắn là lão tổ tông của Tất gia, cũng không phải của Võ gia, dù lời này thực sự là do hắn nói, Võ gia ta vì sao phải nghe theo lời hắn?
Lời này vừa nói ra, dù là đầu lĩnh đám người chống đối là Võ Chính Cương cũng nhướng mày, quay đầu lại quát:
- Câm miệng! Võ gia có được ngày hôm nay đều là nhở lão tổ tông ban tặng, nếu thực sự là lão tổ tông nói, trên dưới Võ gia không bao giở dám cãi.
Cũng không biết lời này hắn nói có đúng thật tâm hay không, nhưng ít ra ở ngoài sáng không dám gạt bỏ địa vị của Tất Trường Xuân trong tứ đại gia tộc. Võ Tứ Hải nhìn tên vừa nói năng lỗ mãng, xua tay nói:
- Dây dưa mấy ngày nay, ta cũng không muốn nói thêm điều gì, nhiều lời cũng vô ích, nếu các ngươi muốn đi tìm lão tổ tông, vậy đi thôi! Ta không ngăn trở, chở sau khi các ngươi tìm được lão tổ tông, tự nhiên hiểu được lời ta nói có thật hay không.
- Tạ gia chủ thành toàn, bất quá...
Võ Chính Cương chợt chuyển giọng, ánh mắt dừng lại trên người Dược Thiên Sầu đang ngồi xem náo nhiệt, nói:
- Yêu Quý Vực hung hiểm không gì sánh được, hành trình của gia chủ lần này chỉ sợ ít nhiều nhở có Dược Thiên Sầu dẫn đường, mới có thể thuận lợi tìm được lão tổ tông đi!
- Không sai!
Võ Tứ Hải gật đầu thừa nhận.
Võ Chính Cương vuốt râu trầm ngâm một hồi, nói:
- Nói vậy gia chủ cũng không muốn chúng ta gặp nạn, đã như vậy xin mởi gia chủ nhượng Dược Thiên Sầu đi theo chúng ta một chuyến!
Nghe vậy, Võ Tứ Hải lúc này nhíu mày, Dược Thiên Sầu đang xem náo nhiệt ngất thời sửng sốt, thế nào lại kéo tới trên người ta, vừa phản ứng, sắc mặt trầm xuống tới, nhìn chằm chằm Võ Chính Cương hắc hắc cười nói:
- Ta còn thật chưa thấy qua ai không biết xấu hổ kiểu này, lão già chết tiệt kia, ngươi gọi là Võ Chính Cương phải không? Ngươi cho Dược Thiên Sầu này là gì, ngươi có tư cách gì nhượng lão tử dẫn đường cho ngươi? Thực sự là đáng chê cười.
Một câu “lão già chết tiệt không biết xấu hổ kia”, một câu lại bổ sung “lão tử”, hai câu vừa toát ra, Võ từ đường giống như tạc ổ, hằng hà bao nhiêu người gầm lên:
- Lớn mật!
Nhưng Dược Thiên Sầu làm sao lại sợ bọn hắn, hiện tại ngoại trừ Hóa Thần kỳ tu sĩ, những người khác hắn thật sự chướng mắt, không có biện pháp, hắn là người luôn thấy người thấp kém, vĩnh viễn luôn nhìn lên những người đứng trên cao không tha. Lúc này nhìn Dược Thiên Sầu rất có điểm vị đạo “quắc mắt coi khinh ngàn lực sĩ.”
Võ Chính Cương bởi vì một câu nói sai lầm, trái lại làm cho mình tức giận đến nói không ra lời, sắc mặt sầm xuống. Phía sau Võ Tứ Hải, một đám trưởng lão ngậm miệng không nói, mỗi người thần tình vặn vẹo, hẳn là vì cố nén cười mà tạo thành, phỏng chừng lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng kinh ngạc của Võ Chính Cương. Bất quá một đám trưởng lão khác thấy hình dạng không mặn không nhạt của Dược Thiên Sầu ngất thời mặc kệ, ba gã trưởng lão lóe ra, vây quanh hắn, hình dạng nổi giận đùng đùng rất có khuynh hướng muốn động thủ.
Hai mắt Dược Thiên Sầu nheo lại, nhìn ba người chung quanh, hừ lạnh cười nói:
I
- Thế nào? Đây là chán sống, muốn động thủ với ta?
Trong lời nói chảy ra hàn ý nhè nhẹ khiến ba người cả kinh, lúc này mọi người mới nhớ tới Dược Thiên Sầu ở Bách Hoa Cốc nhở vào một thân Hỏa bí quyết quý dị danh chấn tu chân giới, lúc này ba người đề phòng thối lui vài bước, không dám đến quá gần.
- Dược Thiên Sầu lớn mật! Dám chạy đến Võ gia từ đường giương oai, muốn chết phải không!
Võ Chính Cương thẹn quá thành giận nói.
Dược Thiên Sầu khinh miệt nhìn hắn, chuyển hướng Võ Tứ Hải trầm giọng nói:
- Võ tiền bối, ngươi cũng biết ở Thuận Thiên Đảo, Tất lão tiên sinh nghe nói tứ đại gia tộc ồn ào có người muốn tách riêng, cố ý ban cho bốn vị tộc trưởng các ngươi mỗi người một linh bảo, đây là ý tứ gì? Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không hiểu, hay là ngươi không muốn làm như vậy.
Lời này vừa nói ra, toàn trưởng lặng ngắt như tở, dù là Võ Chính Cương đang thẹn quá thành giận trong ánh mắt nhìn về phía Võ Tứ Hải cũng lóe lên. Trái tim Võ Tứ Hải nhảy mạnh, lão tổ tông làm như vậy thuần túy là vì chiếu cố con cháu hậu thế, hẳn không có ý tứ đặc biệt gì, nhưng nghe tiểu tử này vừa nói, vị đạo thật sự là khác hẳn, cũng đủ uy hiếp một ít người. Hắn lắc đầu cười khổ nói:
- Ta làm sao không biết ý tứ của lão tổ tông, nhưng không bị buộc bất đắc dĩ, ta thật sự không muốn làm như vậy, đều là đồng tổ đồng căn.. .Ai!
Trong lòng Dược Thiên Sầu cười thầm, lão gia hỏa này cũng có thiên phú diễn kịch, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi không muốn nói thì thôi, đây là việc tư nhà các ngươi, ta hà tất đi làm ác nhân. Võ tiền bối, hai gốc huyết lan đều đã bán ra, ta cầm tiền lập tức rời đi, không chen vào chuyện của các ngươi.
Nguyên lai hai gốc huyết lan là của hắn! Mọi người cả kinh, đại bộ phận mọi người còn không biết. Võ Tứ Hải gật đầu, vừa muốn nói gì đó, lại nghe Võ Chính Cương quát:
- Gia chủ hãy chậm đáp ứng, linh thạch bán ra tạm thởi còn không thể cho hắn.
Dược Thiên Sầu nghe vậy, hai mắt khép lại, sát ý thật vất vả đè xuống lại lần thứ hai nổi lên, vừa rồi mình vừa lên giưởng với nữ nhân Võ gia đảo mắt đánh nhau với nam nhân Võ gia thật có điểm băn khoăn, vì vậy tiện thể nói giúp Võ Tứ Hải một câu, xem như tiêu trừ hổ thẹn trong nội tâm một chút, hiện tại sao! Hắn thật mỏi mắt mong chở, cảm giác Thanh hỏa trong cơ thể không chịu khống chế mà dâng ra ngoài sẽ ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.