Chương 1023: Tự rước lấy nhục
Thiên Sầu
05/09/2013
Không cần Thương Vân Tín trả lời, khoảng cách hai chiếc phi hành thơi đã nhanh chóng kéo gần lại, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Mục Binh ở trong nhóm người, đối phương tự nhiên cũng nhìn thấy hắn. Mục Binh chợt sửng sốt, hiến nhiên cũng không nghĩ tới sẽ dưới tình huống như vậy gặp phải Dược Thiên Sầu, chợt phản ứng, đúng là có hương vị đi mòn giày sắt tìm không thấy.
Đôi mày Dược Thiên Sầu nhíu lại, nhìn Thương Vân Tín bên cạnh, nhìn nhìn lại gương mặt cười lạnh của Mục Binh, một màn chịu nhục trong phủ đệ của Ô Hùng trong Cực Lạc Tiên Cảnh lại hiện lên, thật không nghĩ tới hai diễn viên lại đến đông đủ tại Minh Giới. Ánh mắt phiếm lạnh của hắn cuối cùng vẫn tập trung trên người Mục Binh...
Lúc trước Thương Vân Tín nhục nhã chính mình cũng còn nói qua được, dù sao hai người là cừu nhân, không sinh mâu thuẫn mới là chuyện lạ. Nhưng hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ không ra, Mục Binh lại nhảy ra làm một tên vong ân bội nghĩa, ngay trước mặt mọi người hung hăng đạp lên mặt mũi của mình, nhiệt náo đến mức làm mình lúng túng, trong lúc nhất thời biến thành trò cười trong Tiên giới. Từ khi đó bắt đầu, Dược Thiên Sầu đã xem Mục Binh là người chết, không còn cơ hội nào để cứu vãn...
"Không nghĩ tới có thể ở trong này gặp Mục chưởng môn!" Thương Vân Tín hướng đối phương chắp tay, ánh mắt quét nhìn mấy người, lời nói và việc làm đã đem một hội trưởng một thương hội nho nhỏ biến thành chưởng môn một phái. Hiện giờ Mục Binh cũng quả thật có tư cách này, thủ hạ hơn một ngàn, sớm đã không còn là một hội trưởng tiểu thương hội tùy thời có thể sẽ chán nản mà đóng cửa.
"Gặp qua Thương cung phụng!" Ánh mắt Mục Binh lóe ra dời khỏi người Dược Thiên Sầu, nhìn Thương Vân Tín cười đáp lễ.
"Nguyên lai các hạ chính là Mục chưởng môn của Tứ Thông thương hội, hạnh ngộ!" Đinh Tương cười a a chủ động chắp tay nói: "Tại hạ n Long sơn trang trưởng lão Đinh Tương!" Hắn tự nhiên cũng nghe nói mâu thuẫn giữa Mục Binh và Dược Thiên Sầu, tuy rằng trước đó Dược Thiên Sầu cứU Minh một mạng, nhưng với hắn mà nói, căn bản không đáng vì Dược Thiên Sầu đắc tội đại thống lình ngoại vụ Tiên cung sau lưng Mục Binh.
"Đinh trưởng lão hữu lễ!" Mục Binh nhanh chóng khách khí đáp lễ, với hắn mà nói, Ẩn Long sơn trang cũng là một trong những môn phái nổi trội Tiên giới, tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua, nhưng về sau nếu phát triển thế lực của mình khó tránh khỏi cần chạm mặt giao tiếp một phen.
Lão nhân gầy bên cạnh hắn ôm quyền cạc cạc cười nói: "Nghe về đại danh Thương Vân Tín Thương cung phụng Tuyệt Tình cùng đã lâu, trước đây vài ngày lại nghe nói Thương cung phụng ở Hóa Long Môn lấy lực lượng một người làm kinh sợ Minh Hà Thủy tộc không dám hành động thiếu suy nghĩ, làm cho người ta rất kính ngưỡng! Đã sớm muốn được gặp mặt, không nghĩ tới hôm nay có may mắn nhìn thấy. Hạnh ngộ hạnh ngộ! Lão phu Đông Thuận!"
"Đông tiên sinh quá khen!" Thương Vân Tín hơi hơi chấp tay, hắn nhìn ra đối phương là cao thủ trong Minh Giới, không dám quá mức làm ra vẻ, nơi này dù sao cũng là Minh Giới mà không phải Tiên giới.
Đông Thuận đã sớm đem người trên phi hành thơi của đối phương quan sát qua một lần, một là Thương Vân Tín, một là Đinh Tương, còn có một là Minh Hà Thủy tộc. Đã có Thương Vân Tín ở đây, như vậy thân phận một người khác không cần nói cũng biết, nhưng vẻ mặt hắn vẫn cười híp mắt có vẻ rất hòa khí chắp tay nói: "Không biết vị bằng hữu kia như thế nào xưng hô!"
"Đâu có!" Dược Thiên Sầu đáp lễ nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu!"
"Nga!" Đông Thuận kéo dài thanh âm bao hàm thâm ý, cười híp mắt nhìn Mục Binh, có vẻ như đang hỏi, người đã tìm được rồi, nên làm cái gì bây giờ? Ánh mắt của mấy người cùng đi trên phi hành thơi bá một tiếng toàn bộ chăm chú lên trên người Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu nhìn không rõ hư thật mấy người đối phương, trả lời một câu liền không chút thay đổi đứng yên, đang chuẩn bị âm thầm hướng Thương Vân Tín hỏi thăm một chút rồi nói sau, ai ngờ Mục Binh lại chướng mắt hắn đứng hòa lẫn chung với các cao thủ, lúc này âm dương quái khí đầy mặt châm chọc nói: "Có chút người! Cũng không áng chừng phân lượng của mình, rõ ràng là một tên vô lại ngay cái rắm thí của con chó cũng không phải, không né trong hang ổ ngắc ngoải, còn muốn chạy ra tìm chết, thật sự là tiện không thể tiện hơn."
Bầu không khí trong hiện trường ngưng tụ, ai cũng nghe ra hắn đang nói Dược Thiên Sầu. Thương Vân Tín nhíu chân mày, hắn và Dược Thiên Sầu ngây người một thời gian, biết trong lòng người này có một cỗ ngoan kính, nếu bức bách hắn sự tình gì hắn cũng làm ra được, hắn lo lắng Dược Thiên Sầu giận dữ vung tay. Phải biết tới khi đó, khó nhất chính là hắn, không bảo vệ Dược Thiên Sầu cũng không được, bảo hộ Dược Thiên Sầu lại sợ sẽ đắc tội Ô Hùng sau lưng Mục Binh. Trong lòng không khỏi có chút tức giận, cảm thấy tên Mục Binh này thực sự là không coi ai ra gì, hoàn toàn từ đầu không hề băn khoăn tới mặt mũi của hắn.
Đông Thuận hơi liếc mắt nhìn Thương Vân Tín, ngoài cười nhưng trong không cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt hài hước nhìn về phía Dược Thiên Sầu, muốn nhìn xem tên tiểu tử gây ra không ít động tĩnh này sẽ ứng phó như thế nào.
"Đinh trưởng lão!" Dược Thiên Sầu thần tình lạnh nhạt nói: "Có người đang châm chọc ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn tấu tên cẩu nuôi dưỡng đó sao?"
Đinh Tương sửng sốt, không nghĩ tới chính mình cũng bị lôi vào, chuyện này ăn thua gì tới mình, nào có kiểu liên lụy người như vậy. Hắn tự nhiên biết Mục Binh nói Dược Thiên Sầu mà không phải nói mình, vẻ mặt co rút, cười khổ nói: "Không đến mức đi!"
Ai ngờ người bị chửi không phàn ứng, kẻ mắng chửi người lại giận tím mặt: "lớn mật!" Mục Binh chỉ tay phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, tên nhát gan bậy bạ như ngươi, dám vu oan hãm hại! Quả nhiên là vô lại không biết xấu hổ nổi danh Tiên giới, có bản lĩnh cũng đừng có giấu đầu rúc đuôi dựa vào người khác bảo hộ."
"Ta vô lại lại làm sao vậy? Chỉ bằng ngươi cũng xứng chỉ trích ta, cũng không nghĩ xem hôm nay ngươi có được dạng chó hình người phô trương là dựa vào cái gì...Lời ác độc đến bên miệng Dược Thiên Sầu lại nuốt xuống, hắn vốn định nói bất quá ngươi là dựa vào con gái mình bò lên giường người khác mới đổi lấy vinh hoa phú quý, nhưng hắn đối với thái độ làm người của Mục Thiên Kiều xem như bội phục, không đành lòng làm bần một nữ nhân như vậy. Tiếp theo bằng vào thực lực của mình hôm nay, đem cả Ô Hùng mắng liên lụy vào thật sự là hành vi không sáng suốt, trắng trợn đánh mặt Ô Hùng cùng đánh mặt Tiên cung không có gì khác nhau, dù sao Ô Hùng vẫn là Tiên cung đại thống lĩnh ngoại vụ, quyền cao chức trọng.
Sau đó vẻ mặt khinh thường theo dõi Mục Binh, hắn sửa miệng cười lạnh nói: "Cũng không biết là kẻ nào lúc trước làm ra bộ dạng khổ hề hề cầu ta hỗ trợ, nếu không phải ta đây vô lại, chỉ bằng vào Tứ Thông thương hội rác rưởi của ngươi đã sớm bị Bát Đạt thương hội san bằng. Nếu không phải tên vô lại như ta phấn đấu quên mình trong Thần Khư Cảnh tương trợ, Tứ Thông thương hội ngươi đã sớm suy sụp, còn có bộ dạng diễu võ dương oai hôm nay của ngươi sao! Tên kiêu ngạo vong ân bội nghĩa như ngươi, lão tử cũng lười nói với ngươi, ngươi còn trơ mặt mo ra chạy đến tìm mắng, cái quái gì, thật đúng là cho mình là thứ gì sao?"
"Ngươi..." Mục Binh đỏ bừng mặt chỉ vào Dược Thiên Sầu, cả người tức giận đến run rẩy, nín nửa ngày chỉ nghẹn ra một câu: "Muốn chết!"
"Chỉ bằng ngươi? Ăn phân nên đầu mọc trên mông, phóng cái gì chó má?" Dược Thiên Sầu châm biếm một tiếng, dị thường khinh thường trừng mắt chỉ tay: "Ngươi không phải mắng ta là đồ nhát gan bậy bạ giấu đầu rúc đuôi sao? Tốt! Ta theo ngươi chơi đùa, ta cũng không cần ai bảo hộ, ngươi cũng đừng cần ai bảo hộ, có dũng khí thì tự đi ra cùng lão tử một đối một đánh một hồi, chúng ta nhìn xem rốt cục là ai muốn chết. Ngươi dám sao? Ngươi có lá gan đó sao?"
Lời này vừa nói rạ, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Hiện tại tuy Mục Binh có tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, nhưng không ai dám cam đoan hắn là đối thủ của Dược Thiên Sầu, dù sao năm xưa Hồ Quang tứ đảo chủ cũng là tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, còn không phải vẫn bị Dược Thiên Sầu làm thịt hai người.
Nhưng lời này quá mức ác độc, Mục Binh nghe Dược Thiên Sầu nói suýt chút đã muốn nhảy ra ngoài, bất quá thật muốn để cho hắn đối mặt sinh tử, hắn còn chưa có lá gan kia, có một con rể tốt làm chỗ dựa vững chắc, ngày lành còn ở phía sau há có thể phiêu lưu mạo hiểm. Hắn tức giận run rẩy một trận, cuối cùng nhịn xuống cãi bướng nói: "Xem ở pháp chỉ Tiên Đế, tạm thời tha cho ngươi một cái mạng!"
"Rắm thí! Ngươi ở trong mắt lão tử bất quá chỉ là một con gà đất chó kiểng, giết ngươi còn không cần thổi bụi, còn cần ngươi tới tha cho ta một mạng? Gặp qua không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như ngươi." Dược Thiên Sầu xăn hai tay áo, phất tay nói: "Có dũng khí chúng ta lập giấy sinh tử, mặc kệ ai chết đều tự chuốc lấy, sau này không ai trách được ai. Mục Binh, nếu hôm nay ngươi không dám óng chiến, mắng lão tử, lão tử đổ hết đưa về, làm cho mọi người xem xem đến tột cùng là ai đang giấu đầu rúc đuôi cần dựa vào người khác bảo hộ!"
Lời này nhất thời làm Mục Binh không thể xuống đài, đang nghiến răng nghiến lợi, chờ người bên cạnh cho mình một bậc thang bước xuống...
Lúc này mặc cho ai đều nhìn ra là Dược Thiên Sầu đang cố ý kích hắn, nghi ngờ là mục đích gì đều đã rõ ràng, hiển nhiên là muốn mượn cơ hội làm thịt Mục Binh. Thương Vân Tín từng xem Dược Thiên Sầu ra tay, trong lòng hiểu rõ Mục Binh căn bản không phải đối thủ của Dược Thiên Sầu. Trên thực tế nơi này xui xẻo nhất đúng là hắn, mặc kệ Dược Thiên Sầu hay Mục Binh ai đã chết đối với hắn đều không có lợi, Dược Thiên Sầu cũng không cần nói, mạng của mình tạm thời cùng hắn liên lạc với nhau. Còn về Mục Binh, nếU Minh không ngăn cản, vạn nhất bị Dược Thiên Sầu giết đi, quỷ biết Ô Hùng có trách lên tới đầU Minh hay không.
"Mục chưởng môn, ngươi cùng Dược Thiên Sầu giải quyết ân oán ta mặc kệ, mong rằng xem trên thể diện lão phu, đem việc này đặt sau đại hôn Tiên Đế hãy nói. Dù sao hiện tại trên người lão phu đang chịu trách nhiệm trọng đại liên quan, không thể ngồi yên không lý đến, điều này ngươi cũng biết!" Thương Vân Tín không thể không cho Mục Binh một bậc thang bước xuống.
Đông Thuận ở bên cạnh nhìn náo nhiệt hồi lâu, mặc dù hắn phụng mệnh tiến đến, nhưng sở dĩ chậm chạp không mở miệng nói chuyện, vốn là bởi vì không muốn mơ hồ bị người bán cũng không biết, sự tình làm tới nước này, mục đích Mục Binh tới Minh Giới hắn đã có nắm chắc tâm lý. Lúc này theo lời Thương Vân Tín ha ha cười nói: "Mục chưởng môn, nếu Thương cung phụng đã nói đến mức này, nếu như ngươi không nể tình cũng không thể nào nói nổi."
"Miệng lưỡi bén nhọn, có thời gian cho ngươi khóc!" Mục Binh ném lại một câu nguyền rủa, quay đầu lại quát: "Chúng ta đi!" Tuy rằng đã xuống đài, nhưng xem ra mặt cũng xanh mét, hôm nay mặt mũi xem như mất lớn.
Đông Thuận cười hướng Thương Vân Tín chắp tay cáo từ, đảo mắt liền nhanh chóng đi xa. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm phi hành thơi cấp tốc chạy nhanh phía trước, cười lạnh nói: "Đinh trưởng lão! Đi theo bọn hắn!"
Đôi mày Dược Thiên Sầu nhíu lại, nhìn Thương Vân Tín bên cạnh, nhìn nhìn lại gương mặt cười lạnh của Mục Binh, một màn chịu nhục trong phủ đệ của Ô Hùng trong Cực Lạc Tiên Cảnh lại hiện lên, thật không nghĩ tới hai diễn viên lại đến đông đủ tại Minh Giới. Ánh mắt phiếm lạnh của hắn cuối cùng vẫn tập trung trên người Mục Binh...
Lúc trước Thương Vân Tín nhục nhã chính mình cũng còn nói qua được, dù sao hai người là cừu nhân, không sinh mâu thuẫn mới là chuyện lạ. Nhưng hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ không ra, Mục Binh lại nhảy ra làm một tên vong ân bội nghĩa, ngay trước mặt mọi người hung hăng đạp lên mặt mũi của mình, nhiệt náo đến mức làm mình lúng túng, trong lúc nhất thời biến thành trò cười trong Tiên giới. Từ khi đó bắt đầu, Dược Thiên Sầu đã xem Mục Binh là người chết, không còn cơ hội nào để cứu vãn...
"Không nghĩ tới có thể ở trong này gặp Mục chưởng môn!" Thương Vân Tín hướng đối phương chắp tay, ánh mắt quét nhìn mấy người, lời nói và việc làm đã đem một hội trưởng một thương hội nho nhỏ biến thành chưởng môn một phái. Hiện giờ Mục Binh cũng quả thật có tư cách này, thủ hạ hơn một ngàn, sớm đã không còn là một hội trưởng tiểu thương hội tùy thời có thể sẽ chán nản mà đóng cửa.
"Gặp qua Thương cung phụng!" Ánh mắt Mục Binh lóe ra dời khỏi người Dược Thiên Sầu, nhìn Thương Vân Tín cười đáp lễ.
"Nguyên lai các hạ chính là Mục chưởng môn của Tứ Thông thương hội, hạnh ngộ!" Đinh Tương cười a a chủ động chắp tay nói: "Tại hạ n Long sơn trang trưởng lão Đinh Tương!" Hắn tự nhiên cũng nghe nói mâu thuẫn giữa Mục Binh và Dược Thiên Sầu, tuy rằng trước đó Dược Thiên Sầu cứU Minh một mạng, nhưng với hắn mà nói, căn bản không đáng vì Dược Thiên Sầu đắc tội đại thống lình ngoại vụ Tiên cung sau lưng Mục Binh.
"Đinh trưởng lão hữu lễ!" Mục Binh nhanh chóng khách khí đáp lễ, với hắn mà nói, Ẩn Long sơn trang cũng là một trong những môn phái nổi trội Tiên giới, tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua, nhưng về sau nếu phát triển thế lực của mình khó tránh khỏi cần chạm mặt giao tiếp một phen.
Lão nhân gầy bên cạnh hắn ôm quyền cạc cạc cười nói: "Nghe về đại danh Thương Vân Tín Thương cung phụng Tuyệt Tình cùng đã lâu, trước đây vài ngày lại nghe nói Thương cung phụng ở Hóa Long Môn lấy lực lượng một người làm kinh sợ Minh Hà Thủy tộc không dám hành động thiếu suy nghĩ, làm cho người ta rất kính ngưỡng! Đã sớm muốn được gặp mặt, không nghĩ tới hôm nay có may mắn nhìn thấy. Hạnh ngộ hạnh ngộ! Lão phu Đông Thuận!"
"Đông tiên sinh quá khen!" Thương Vân Tín hơi hơi chấp tay, hắn nhìn ra đối phương là cao thủ trong Minh Giới, không dám quá mức làm ra vẻ, nơi này dù sao cũng là Minh Giới mà không phải Tiên giới.
Đông Thuận đã sớm đem người trên phi hành thơi của đối phương quan sát qua một lần, một là Thương Vân Tín, một là Đinh Tương, còn có một là Minh Hà Thủy tộc. Đã có Thương Vân Tín ở đây, như vậy thân phận một người khác không cần nói cũng biết, nhưng vẻ mặt hắn vẫn cười híp mắt có vẻ rất hòa khí chắp tay nói: "Không biết vị bằng hữu kia như thế nào xưng hô!"
"Đâu có!" Dược Thiên Sầu đáp lễ nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu!"
"Nga!" Đông Thuận kéo dài thanh âm bao hàm thâm ý, cười híp mắt nhìn Mục Binh, có vẻ như đang hỏi, người đã tìm được rồi, nên làm cái gì bây giờ? Ánh mắt của mấy người cùng đi trên phi hành thơi bá một tiếng toàn bộ chăm chú lên trên người Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu nhìn không rõ hư thật mấy người đối phương, trả lời một câu liền không chút thay đổi đứng yên, đang chuẩn bị âm thầm hướng Thương Vân Tín hỏi thăm một chút rồi nói sau, ai ngờ Mục Binh lại chướng mắt hắn đứng hòa lẫn chung với các cao thủ, lúc này âm dương quái khí đầy mặt châm chọc nói: "Có chút người! Cũng không áng chừng phân lượng của mình, rõ ràng là một tên vô lại ngay cái rắm thí của con chó cũng không phải, không né trong hang ổ ngắc ngoải, còn muốn chạy ra tìm chết, thật sự là tiện không thể tiện hơn."
Bầu không khí trong hiện trường ngưng tụ, ai cũng nghe ra hắn đang nói Dược Thiên Sầu. Thương Vân Tín nhíu chân mày, hắn và Dược Thiên Sầu ngây người một thời gian, biết trong lòng người này có một cỗ ngoan kính, nếu bức bách hắn sự tình gì hắn cũng làm ra được, hắn lo lắng Dược Thiên Sầu giận dữ vung tay. Phải biết tới khi đó, khó nhất chính là hắn, không bảo vệ Dược Thiên Sầu cũng không được, bảo hộ Dược Thiên Sầu lại sợ sẽ đắc tội Ô Hùng sau lưng Mục Binh. Trong lòng không khỏi có chút tức giận, cảm thấy tên Mục Binh này thực sự là không coi ai ra gì, hoàn toàn từ đầu không hề băn khoăn tới mặt mũi của hắn.
Đông Thuận hơi liếc mắt nhìn Thương Vân Tín, ngoài cười nhưng trong không cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt hài hước nhìn về phía Dược Thiên Sầu, muốn nhìn xem tên tiểu tử gây ra không ít động tĩnh này sẽ ứng phó như thế nào.
"Đinh trưởng lão!" Dược Thiên Sầu thần tình lạnh nhạt nói: "Có người đang châm chọc ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn tấu tên cẩu nuôi dưỡng đó sao?"
Đinh Tương sửng sốt, không nghĩ tới chính mình cũng bị lôi vào, chuyện này ăn thua gì tới mình, nào có kiểu liên lụy người như vậy. Hắn tự nhiên biết Mục Binh nói Dược Thiên Sầu mà không phải nói mình, vẻ mặt co rút, cười khổ nói: "Không đến mức đi!"
Ai ngờ người bị chửi không phàn ứng, kẻ mắng chửi người lại giận tím mặt: "lớn mật!" Mục Binh chỉ tay phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, tên nhát gan bậy bạ như ngươi, dám vu oan hãm hại! Quả nhiên là vô lại không biết xấu hổ nổi danh Tiên giới, có bản lĩnh cũng đừng có giấu đầu rúc đuôi dựa vào người khác bảo hộ."
"Ta vô lại lại làm sao vậy? Chỉ bằng ngươi cũng xứng chỉ trích ta, cũng không nghĩ xem hôm nay ngươi có được dạng chó hình người phô trương là dựa vào cái gì...Lời ác độc đến bên miệng Dược Thiên Sầu lại nuốt xuống, hắn vốn định nói bất quá ngươi là dựa vào con gái mình bò lên giường người khác mới đổi lấy vinh hoa phú quý, nhưng hắn đối với thái độ làm người của Mục Thiên Kiều xem như bội phục, không đành lòng làm bần một nữ nhân như vậy. Tiếp theo bằng vào thực lực của mình hôm nay, đem cả Ô Hùng mắng liên lụy vào thật sự là hành vi không sáng suốt, trắng trợn đánh mặt Ô Hùng cùng đánh mặt Tiên cung không có gì khác nhau, dù sao Ô Hùng vẫn là Tiên cung đại thống lĩnh ngoại vụ, quyền cao chức trọng.
Sau đó vẻ mặt khinh thường theo dõi Mục Binh, hắn sửa miệng cười lạnh nói: "Cũng không biết là kẻ nào lúc trước làm ra bộ dạng khổ hề hề cầu ta hỗ trợ, nếu không phải ta đây vô lại, chỉ bằng vào Tứ Thông thương hội rác rưởi của ngươi đã sớm bị Bát Đạt thương hội san bằng. Nếu không phải tên vô lại như ta phấn đấu quên mình trong Thần Khư Cảnh tương trợ, Tứ Thông thương hội ngươi đã sớm suy sụp, còn có bộ dạng diễu võ dương oai hôm nay của ngươi sao! Tên kiêu ngạo vong ân bội nghĩa như ngươi, lão tử cũng lười nói với ngươi, ngươi còn trơ mặt mo ra chạy đến tìm mắng, cái quái gì, thật đúng là cho mình là thứ gì sao?"
"Ngươi..." Mục Binh đỏ bừng mặt chỉ vào Dược Thiên Sầu, cả người tức giận đến run rẩy, nín nửa ngày chỉ nghẹn ra một câu: "Muốn chết!"
"Chỉ bằng ngươi? Ăn phân nên đầu mọc trên mông, phóng cái gì chó má?" Dược Thiên Sầu châm biếm một tiếng, dị thường khinh thường trừng mắt chỉ tay: "Ngươi không phải mắng ta là đồ nhát gan bậy bạ giấu đầu rúc đuôi sao? Tốt! Ta theo ngươi chơi đùa, ta cũng không cần ai bảo hộ, ngươi cũng đừng cần ai bảo hộ, có dũng khí thì tự đi ra cùng lão tử một đối một đánh một hồi, chúng ta nhìn xem rốt cục là ai muốn chết. Ngươi dám sao? Ngươi có lá gan đó sao?"
Lời này vừa nói rạ, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Hiện tại tuy Mục Binh có tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, nhưng không ai dám cam đoan hắn là đối thủ của Dược Thiên Sầu, dù sao năm xưa Hồ Quang tứ đảo chủ cũng là tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, còn không phải vẫn bị Dược Thiên Sầu làm thịt hai người.
Nhưng lời này quá mức ác độc, Mục Binh nghe Dược Thiên Sầu nói suýt chút đã muốn nhảy ra ngoài, bất quá thật muốn để cho hắn đối mặt sinh tử, hắn còn chưa có lá gan kia, có một con rể tốt làm chỗ dựa vững chắc, ngày lành còn ở phía sau há có thể phiêu lưu mạo hiểm. Hắn tức giận run rẩy một trận, cuối cùng nhịn xuống cãi bướng nói: "Xem ở pháp chỉ Tiên Đế, tạm thời tha cho ngươi một cái mạng!"
"Rắm thí! Ngươi ở trong mắt lão tử bất quá chỉ là một con gà đất chó kiểng, giết ngươi còn không cần thổi bụi, còn cần ngươi tới tha cho ta một mạng? Gặp qua không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như ngươi." Dược Thiên Sầu xăn hai tay áo, phất tay nói: "Có dũng khí chúng ta lập giấy sinh tử, mặc kệ ai chết đều tự chuốc lấy, sau này không ai trách được ai. Mục Binh, nếu hôm nay ngươi không dám óng chiến, mắng lão tử, lão tử đổ hết đưa về, làm cho mọi người xem xem đến tột cùng là ai đang giấu đầu rúc đuôi cần dựa vào người khác bảo hộ!"
Lời này nhất thời làm Mục Binh không thể xuống đài, đang nghiến răng nghiến lợi, chờ người bên cạnh cho mình một bậc thang bước xuống...
Lúc này mặc cho ai đều nhìn ra là Dược Thiên Sầu đang cố ý kích hắn, nghi ngờ là mục đích gì đều đã rõ ràng, hiển nhiên là muốn mượn cơ hội làm thịt Mục Binh. Thương Vân Tín từng xem Dược Thiên Sầu ra tay, trong lòng hiểu rõ Mục Binh căn bản không phải đối thủ của Dược Thiên Sầu. Trên thực tế nơi này xui xẻo nhất đúng là hắn, mặc kệ Dược Thiên Sầu hay Mục Binh ai đã chết đối với hắn đều không có lợi, Dược Thiên Sầu cũng không cần nói, mạng của mình tạm thời cùng hắn liên lạc với nhau. Còn về Mục Binh, nếU Minh không ngăn cản, vạn nhất bị Dược Thiên Sầu giết đi, quỷ biết Ô Hùng có trách lên tới đầU Minh hay không.
"Mục chưởng môn, ngươi cùng Dược Thiên Sầu giải quyết ân oán ta mặc kệ, mong rằng xem trên thể diện lão phu, đem việc này đặt sau đại hôn Tiên Đế hãy nói. Dù sao hiện tại trên người lão phu đang chịu trách nhiệm trọng đại liên quan, không thể ngồi yên không lý đến, điều này ngươi cũng biết!" Thương Vân Tín không thể không cho Mục Binh một bậc thang bước xuống.
Đông Thuận ở bên cạnh nhìn náo nhiệt hồi lâu, mặc dù hắn phụng mệnh tiến đến, nhưng sở dĩ chậm chạp không mở miệng nói chuyện, vốn là bởi vì không muốn mơ hồ bị người bán cũng không biết, sự tình làm tới nước này, mục đích Mục Binh tới Minh Giới hắn đã có nắm chắc tâm lý. Lúc này theo lời Thương Vân Tín ha ha cười nói: "Mục chưởng môn, nếu Thương cung phụng đã nói đến mức này, nếu như ngươi không nể tình cũng không thể nào nói nổi."
"Miệng lưỡi bén nhọn, có thời gian cho ngươi khóc!" Mục Binh ném lại một câu nguyền rủa, quay đầu lại quát: "Chúng ta đi!" Tuy rằng đã xuống đài, nhưng xem ra mặt cũng xanh mét, hôm nay mặt mũi xem như mất lớn.
Đông Thuận cười hướng Thương Vân Tín chắp tay cáo từ, đảo mắt liền nhanh chóng đi xa. Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm phi hành thơi cấp tốc chạy nhanh phía trước, cười lạnh nói: "Đinh trưởng lão! Đi theo bọn hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.