Tinh Thần Châu

Chương 171: Vây quanh (1+2)

Thiên Sầu

29/03/2013



Ngay cửa thành Bách Hoa Cốc, bốn người Tất Tử Thông đang tìm một bàn sát cửa sổ ngồi xuống, bốn người cùng trò chuyện, vừa uống trà vừa chờ. Qua đi thật lâu, Đàm Phi bỗng nhiên buông chén trà trong tay, nhìn ngoài cửa sổ mấp máy môi. Cả bốn người chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Một đám người mặc trang phục Thanh Quang Tông đi ngang qua cửa sổ, hướng cửa thành đi đến. Dẫn đầu là sáu lão giả song song cùng đi, sau đó là một nam một nữ, nam vẻ mặt âm trầm, trên mặt vẫn còn vết thương bị đánh qua, nữ tịnh lệ bất phàm, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì, vóc người đầy đặn lả lướt. Một nam một nữ chính là Lưu Chính Quang và Khúc Bình Nhi. Phía sau họ đi theo mười người có già có trẻ.

Kinh Tả thè lưỡi nhẹ giọng cười nói: “Thanh Quang Tông xem ra bị Dược Thiên Sầu làm hoảng sợ, tiếp một người về không ngờ lại có nhiều người như vậy hộ tống.”

Tất Tử Thông lắc đầu nói: “Không phải bị Dược Thiên Sầu làm sợ, nghĩ đến Thanh Quang Tông biết Lưu Chính Quang cùng đệ tử Phù Tiên Đảo động qua tay, sợ người của Phù Tiên Đảo trả thù, cho nên mới phái nhiều người như vậy đến tiếp, bằng không một người như Dược Thiên Sầu chỉ có Kết Đan kỳ còn chưa đến nỗi để cho họ làm như vậy.”

Kinh Tả cười nói: “Đường đường Phù Tiên Đảo cũng không đến nỗi không có khí lượng như vậy đi? Thực sự dùng lòng tiểu nhân đọ lòng quân tử.”

“Chậc chậc! Ngoại trừ Lưu Chính Quang và Khúc Bình Nhi, tu vi những người khác dù là một người ta cũng nhìn không ra, hiển nhiên có tu vi ít nhất trên Kết Đan trung kỳ, sáu lão giả phía trước có lẽ là Nguyên Anh kỳ.” Đàm Phi nói.

Võ Lập Thành nhíu mày: “Dược Thiên Sầu rốt cục muốn làm gì? Bằng đội hình như vậy của đối phương, sợ là không dễ thương lượng như vậy.”

Kinh Tả cười nói: “Không nghĩ tới bốn người chúng ta lại đi làm chuyện theo dõi người kiểu này, mặt mũi Dược Thiên Sầu thật lớn.”

“Vậy còn cần phải nói, người ta ngay cả mặt mũi của ma đạo đệ nhất đại phái Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán còn không cho, ngươi nói hắn mặt mũi có lớn hay không?” Tất Tử Thông chậm rãi nói.

“Đừng nói nữa, bọn họ sắp ra khỏi thành rồi, chúng ta đuổi theo đi!” Đàm Phi bỗng nhiên nói.

Mấy người nhìn theo, lúc này liền đứng dậy tính tiền đi ra trà lâu. Chờ sau khi bọn họ đi ra khỏi Bách Hoa Cốc, chỉ thấy những người của Thanh Quang Tông đã dùng pháp khí phi hành xa xa lao đi, Tất Tử Thông mở nắp bình sứ trong tay, hướng ba người gật đầu, bốn người đồng thời ngự kiếm bay lên không đuổi theo, không xa không gần đuổi tới.

Bên trong Ô Thác Châu, lúc này Dược Thiên Sầu cảm giác máu huyết của mình đang di động rất nhanh, vùng lông mày nhướng lên, đôi mắt mở bừng, nói: “Vân Trường, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta đi ra ngoài nhìn.”

Lần nữa xuất hiện, Dược Thiên Sầu ngự kiếm trống rỗng xuất hiện phía sau bốn người Tất Tử Thông. Bốn người phát hiện phía sau có động tĩnh liền nhìn lại, lấy làm kinh hãi, hắn đuổi theo lúc nào? Dược Thiên Sầu bay nhanh tới bên cạnh Tất Tử Thông, cùng bốn người song song phi hành, quay đầu hỏi: “Tình huống ra sao?”

Tất Tử Thông trả lời: “Tổng cộng là mười tám người, đều ở trên phi hành pháp khí phía trước, ngoại trừ Lưu Chính Quang và Khúc Bình Nhi, có sáu lão giả phỏng chừng có tu vi Nguyên Anh kỳ, còn có mười người hẳn có tu vi ngoài Kết Đan trung kỳ. Ngươi chuẩn bị làm thế nào?”

Dược Thiên Sầu không trả lời hắn, con mắt nhìn chằm chằm pháp khí phi hành xa xa, hơi nheo lại, một đạo tâm niệm trực tiếp liên kết với Quan Vũ nói: “Phi hành truy kích, nhất liên chuẩn bị!”

Bên trong Ô Thác Châu, Quan Vũ vung tay, quát: “Phi hành truy kích, nhất liên chuẩn bị xuất phát!” Ra lệnh một tiếng, đệ nhất đội dưới đài mỗi người dùng tay phải đặt lên vai người đứng trước, tay trái lại đặt lên vai bên kia, toàn bộ đội ngũ nhất liên gắn bó thành một khối.

Dược Thiên Sầu dùng một đạo thần thức bao phủ, trong nháy mắt toàn bộ nhất liên chuyển ra, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay phía sau năm người, Dược Thiên Sầu vung tay, thẳng chỉ phi hành pháp khí xa xa phía trước, nắm tay làm thành thủ thế vây quanh.



Liên trưởng nhất liên nhận được thủ thế liền gật đầu, hai tay hướng hai vị cai trưởng cũng cùng ra thủ thế, đưa tay chỉ về hướng pháp khí phi hành xa xa phía trước, sau đó hai tay cùng vung lên, ra ý tứ vây quanh. Hai vị cai trưởng gật đầu lĩnh mệnh, đều tự phất tay, dẫn theo hai đội ngũ từ trong đội tách ra hai bên trái phải, cấp tốc đuổi theo phía trước. Liên trưởng nhất liên suất lĩnh người còn lại bày thành một hàng trực tiếp bay theo.

Bốn người Tất Tử Thông thấy Dược Thiên Sầu liên tục ra dấu, không biết hắn muốn làm gì, bỗng nhiên nghe được hai bên có thanh âm phi hành cấp tốc, còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy hai bên trái phải có hai đội nhân mã trang phục toàn bộ đều màu đen bao kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt đang rất nhanh vượt lên trước năm người. Còn đang ngạc nhiên, phía trên không trung trên đỉnh đầu lại có một đội nhân mã cùng loại trang phục cũng rất nhanh xẹt qua mấy người họ. Xem tốc độ phi hành, không thể nghi ngờ tu vi còn cao hơn năm người ở đây.

Bốn người thất kinh, Tất Tử Thông ngạc nhiên nói: “Đây là lực lượng do ngươi điều phối tới?” Dược Thiên Sầu gật đầu.

Những người trên phi hành pháp khí chính là Thanh Quang Tông phái tới đón Lưu Chính Quang quay về. Chưởng môn Thanh Quang Tông Lưu Trường Thanh đối với tôn tử này thương yêu, nhận được tin tôn tử bị người của Phù Tiên Đảo đánh, tuy rằng tức giận nhưng không thể làm gì, dù sao thực lực Phù Tiên Đảo quá cường đại, không phải do Thanh Quang Tông có thể chọc nổi.

Vì an toàn nên hắn cố ý phân phó trưởng lão Ngô Bảo Như cùng năm trưởng lão Nguyên Anh kỳ suất lĩnh mười tên đệ tử Kết Đan kỳ đến tiếp Lưu Chính Quang quay về. Mà Khúc Bình Nhi làm đạo lữ của Lưu Chính Quang, cũng chính là thê tử của hắn, lão công bị người ta đánh, không thể không đến nhìn.

Mọi người đang ở trên pháp khí phi hành, bỗng nhiên nghe được hai bên truyền đến thanh âm phi hành rất nhanh, vừa nhìn sang trái phải, lúc này phát hiện trang phục của hai đội ngũ rất giống trang phục của người làm sát thủ, nhìn thoáng qua giống như bọn hắn đang vây quanh pháp khí phi hành ở trung gian. Ngô Bảo Như thầm nghĩ không ổn, pháp khí phi hành tuy rằng có thể mang theo rất nhiều người, cũng thích hợp phi hành đường dài, nhưng không thích hợp so đấu tốc độ với người khác, vạn nhất ở trên không trung lọt vào công kích thì càng không xong.

Mấy năm nay Thanh Quang Tông đối kháng cùng ma đạo, tố chất tác chiến đã được rèn đúc ra, chỉ thấy mọi người cùng rút kiếm, bình tĩnh ứng đối bốn phía, đối mặt đội nhân mã còn đông gấp mấy lần phe mình, không ngờ không chút nào hoảng loạn. Ngô Bảo Như quan sát chung quanh, ánh mắt rơi vào gò đất bên dưới núi rừng phía trước, phất tay trầm giọng nói: “Xuống dưới!”

Một trưởng lão lập tức điều khiển phi hành pháp khí vọt xuống phía dưới, vừa đáp xuống đất, người bên trên đều nhảy xuống, pháp khí phi hành cũng cấp tốc được thu lại. Mọi người làm thành một đoàn, đem cháu ruột chưởng môn và Khúc Bình Nhi vây quanh ở giữa. Hai đội hắc y nhân trên không trung bật người cũng hạ xuống, liên hợp chặt đứt mọi đường lui của Thanh Quang Tông, còn lại một lỗ hổng, lại bị một đội hắc y nhân khác khép lại. Đến tận đây, những người của Thanh Quang Tông đã bị vây kín hoàn toàn.

Ngô Bảo Như nhìn quét bốn phía tâm trạng thầm giật mình, trong hắc y nhân có rất nhiều người ngay chính hắn cũng không nhìn ra tu vi, mà người có tu vi Kết Đan hậu kỳ thật không ít, nếu đánh nhau, phe mình căn bản không còn đường sống. Ổn định tâm thần, Ngô Bảo Như lúc này nhìn ra liên trưởng mới là thủ lĩnh trong đoàn người, ôm quyền chắp tay nói: “Chư vị là ai? Không biết nửa đường vây khốn đệ tử Thanh Quang Tông là có ý gì? Chẳng lẽ Thanh Quang Tông đắc tội chư vị?”

Liên trưởng chỉ lộ đôi mắt, ánh mắt băng lãnh quan sát hắn một phen, không trả lời một câu, cũng không hạ lệnh công kích. Một đám hắc y nhân cứ như vậy vây quanh bọn hắn, làm sẵn chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào nhưng lại không tấn công.

Thấy thủ lĩnh hắc y nhân không nói lời nào, Ngô Bảo Như quét mắt nhìn bốn phía, giọng nói hơi giận: “Vị bằng hữu này, rốt cục các ngươi muốn làm gì? Nếu như không có chuyện gì còn thỉnh nhường một lối ra, thả chúng ta rời đi.”

“Ha ha!” Một tiếng cười truyền đến, Dược Thiên Sầu khoan thai chậm rãi cùng bốn người Tất Tử Thông ngự kiếm hạ xuống, đội ngũ hắc y nhân vây quanh lập tức lộ ra một khoảng trống, đợi năm người đi vào, lại lập tức bao vây. Dược Thiên Sầu thong thả đi tới cười nói: “Ngô Bảo Như trưởng lão, nhiều năm không gặp, luôn luôn khỏe a!”

Bốn người Tất Tử Thông lại quan sát đội ngũ hắc y nhân, âm thầm phỏng đoán rốt cục là những người nào. Thần tình Ngô Bảo Như khựng lại, trong ngực phập phồng, cười lạnh nói: “Dược Thiên Sầu, thật là ngươi, ngươi thực sự không chết?”

“Hiện tại ta đang khỏe mạnh đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi không phải nhìn thấy sao? Thế nào? Ngày trước bức tử ta nhất định khiến cho ngươi rất thất vọng phải không?” Dược Thiên Sầu cười nói.

Lưu Chính Quang được đệ tử Thanh Quang Tông vây chính giữa mặc kệ hết thảy, rít gào nói: “Dược Thiên Sầu, ngươi khinh người quá đáng, ta và ngươi liều mạng!” Nói xong định lao tới, lại bị vài tên đệ tử kéo lại, mặc hắn thế nào giãy dụa cũng không thả hắn ra.

Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nâng tay chỉ vào hắn cười lạnh nói: “Không biết trời cao đất rộng, một tên thái giám chết bầm như ngươi còn ồn cái gì? Ngươi cũng biết bốn chữ khinh người quá đáng? Ngày trước khi ta còn ở Thanh Quang Tông, ngươi có tự hỏi lương tâm ngươi có từng khinh người quá đáng? Lão tử nói cho ngươi, ngày trước ở tại Bách Hoa Cư chính do lão tử tự tay thiến ngươi, thế nào? Làm thái giám nhiều năm như vậy nhất định rất sảng phải không?”

Những người của Thanh Quang Tông ngạc nhiên, dù là Khúc Bình Nhi vẫn chưa từng nhìn thẳng Dược Thiên Sầu cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngẫm lại xác thực rất có khả năng, ngày Lưu Chính Quang gặp chuyện không may hắn cũng vừa lúc đang ở Bách Hoa Cư. Lưu Chính Quang nghe vậy, lúc này tức giận đến cả người run lên nói: “Là…là ngươi? Là ngươi, ta giết ngươi!”

Hiện tại hắn rốt cục biết đầu sỏ gây nên biến mình thành bất nam bất nữ là ai, tâm tình có thể nghĩ, lúc này không để ý sinh tử rít gào muốn lao ra báo thù.



“Kéo hắn lại!” Ngô Bảo Như quát to, vài tên đệ tử gắt gao giữ chặt hắn, hiện tại không phải thời gian xung động.

Ngô Bảo Như quét mắt bốn phía, trầm giọng nói: “Nghe nói ngươi gia nhập Phù Tiên Đảo, nói như thế, những người này đều là đệ tử Phù Tiên Đảo, cũng phải, tu chân giới ngoại trừ Phù Tiên Đảo, còn có môn phái nào tùy thời có thể điều ra một nhóm cao thủ nhiều như vậy. Thực sự nghĩ không ra a! Đường đường là thiên hạ đệ nhất đại phái Phù Tiên Đảo lại đi làm chuyện giấu đầu che mặt kiểu này đối phó Thanh Quang Tông chúng ta, thật sự là cực kỳ đê tiện!”

“Phù Tiên Đảo là thứ gì vậy!” Một thanh âm từ trên đỉnh núi truyền đến, mọi người lấy làm kinh hãi, là ai? Không ngờ ngay cả Phù Tiên Đảo cũng không để vào mắt. Đám người Ngô Bảo Như ngây ra, liền vui mừng, ngươi kia có thể nói ra như vậy, hiển nhiên đối nghịch với Phù Tiên Đảo, không nghĩ tới ở đây còn có thế lực thứ ba, nói không chuẩn đệ tử Thanh Quang Tông còn cơ hội giữ mạng sống.

“Là tiền bối phương nào? Tại hạ Thanh Quang Tông Ngô Bảo Như cung nghênh tiền bối chủ trì công đạo.” Ngô Bảo Như hướng nơi thanh âm truyền ra chắp tay nói.

Bốn người Tất Tử Thông thầm nghĩ không hay, cùng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thấy hắn đang nhìn đám người Thanh Quang Tông lộ ra một tia châm biếm, không khỏi nhìn ngược ra phía sau.

Trong khu rừng nơi sườn núi, truyền đến tiếng vó ngựa, một bóng người cưỡi ngựa loáng thoáng giữa rừng phóng xuống tới. Chỉ thấy là một nam tử trung niên vóc người khôi ngô thân mặc thanh bào, đầu đội khăn, ba chòm râu dài, sắc mặt đỏ tươi, đôi mắt xếch nhìn qua không giận mà uy, cưỡi ngựa chậm rãi hướng đoàn người đi tới.

Tọa kỵ hắn đang cưỡi càng làm người chú ý, màu lông đỏ thẫm sáng rực, hai mắt lóng lánh quang mang yêu dị, nhất là toàn bộ hình thể, cao to gấp hai loài ngựa thường, vùng ngực no đủ nhu động toàn mỹ, quả thực là thần tuấn phi phàm. Mọi người chưa từng gặp qua loài ngựa cao lớn như vậy, phối hợp cùng người ngồi trên, thật sự làm người kinh hãi không ngớt, thật khí thế!

Người này không phải ai khác, chính là Quan Vũ Quan Vân Trường. Hắn ruổi ngựa xuống tới, hắc y nhân chủ động nhường ra một con đường. Từ đó người không rõ gốc gác liền biết, nguyên lai hắn cũng là người của Dược Thiên Sầu. Quan Vũ ngồi trên lưng ngựa, mắt lạnh nhìn về phía đám người Thanh Quang Tông, trầm giọng nói: “Người của Phù Tiên Đảo đâu? Vừa rồi là ai muốn ta tới chủ trì công đạo?”

Ngô Bảo Như hoàn toàn không còn lời gì để nói. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Quan Vũ, trong ngực rất không sảng, thầm nghĩ, tỷ tỷ dạy cho con ngựa chết tiệt này tu yêu đạo gì đó, không biết con ngựa này không hợp với ta sao? Mẹ nó! Thật đúng là tứ chi phát đạt, lại đoạt hết danh tiếng của lão tử.

Ngô Bảo Như quan sát Quan Vũ, lại phát hiện người này thoạt nhìn tuy khí thế bất phàm, nhưng là người có tu vi kém cỏi nhất ở đây, không khỏi cười lạnh nói: “Ta nói là ai tới, nguyên lai là một kẻ chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ!”

Đôi mắt xếch của Quan Vũ hơi mở, ngạo nghễ nói: “Miệng lưỡi lợi hại, nhưng sẽ có thời gian ngươi phải khóc.” Nói xong nhìn về phía Dược Thiên Sầu hỏi: “Lão đại, chuẩn bị làm thế nào?”

Dược Thiên Sầu liếc mắt trành hướng Khúc Bình Nhi đang đứng trong đám người Thanh Quang Tông, hờ hững nói: “Ngươi đến bây giờ còn không nói, lẽ nào ngươi cũng không biết ý đồ ta đến sao? Ngươi lẽ nào không nghĩ cho ta một lời giải thích?”

Những người của Thanh Quang Tông nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện không ngờ là Khúc Bình Nhi, không khỏi nhìn nhau, việc này có quan hệ gì tới nàng?

Nghe vậy thân thể Khúc Bình Nhi run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, thê lương ngẩng đầu lên, lắc đầu cười khổ nói: “Hiện tại ngươi đều biết hết tất cả, còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn ta giải thích cái gì?”

Dược Thiên Sầu nắm chặt hai tay răng rắc, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lại mở mắt: “Ước định ngày trước! Ta nghĩ muốn biết rốt cục là vì sao? Ta nghĩ muốn một lời giải thích.”

Bốn người Tất Tử Thông trao đổi ánh mắt, Dược Thiên Sầu đúng là huynh đệ, những lời nói đều là thực sự! Ánh mắt những người của Thanh Quang Tông lóe ra, loáng thoáng như đoán được điều gì.

“Tiện nhân! Ngươi là tiện nhân! Không ngờ dám sau lưng ta trộm tình!” Lưu Chính Quang rít gào, tuy thân thể bị mấy đệ tử khống chế, nhưng đôi chân còn có thể hoạt động, lúc này đá một cước vào ngay bụng Khúc Bình Nhi. Khúc Bình Nhi thống khổ “ân” một tiếng, bị một cước của hắn đá ngã trên mặt đất, mái tóc xổ tung ra. Nàng cắn chặt môi, một tay che bụng, chậm rãi bò lên.

Trong lòng Dược Thiên Sầu nhói đau, trong miệng phát ra thanh âm như từ Cửu U địa ngục, băng lãnh vô tình: “Ngô Bảo Như, ngươi hay nhất khống chế tiểu vương bát đản, còn dám nói năng lỗ mãng động tay động chân, quấy rối câu hỏi của ta, ta lập tức cho các ngươi đi gặp lão tổ tông của Thanh Quang Tông!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook