Tinh Thần Châu

Chương 1044: Vô Tận Hắc Nhai.

Thiên Sầu

05/09/2013

Mẹ nó! Đây không phải là muốn oan uổng người tốt hay sao? Ta muốn xông vào Vô Tận Hắc Nhai của ngươi? Rõ ràng là các ngươi đem chúng ta kéo lên đây, hiện giờ biến chúng ta thành kẻ có mưu đồ gây rối......Dược Thiên Sầu không biết phải nói gì, nhưng đối phương là nhân vật mang tính truyền kỳ, bản thân hắn cũng không dám càn rỡ.

Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín trong lòng không yên liếc mắt nhìn nhau, đối phương đã thừa nhận bản thân chính là Hồng Giáp Chiến Quân dưới trướng Minh Hoàng. Bất quá khiến cho hai người kì quái chính là, đối phương thế nhưng lại không biết Thương Vân Tín là ai? Đây chẳng phải đã chứng minh, đối phương không hề hay biết chuyện tình xảy ra ở Mộ Quang Chi Thành, xem ra lần này đối phương bố trí đều không phải là nhằm vào hai người bọn hắn ah!

Lúc này Dược Thiên Sầu nổi lên tâm tư dò xét, liền ôm quyền hành lễ nói: “Tại hạ là Dược Thiên Sầu, chưởng môn của Thiên Hạ thương hội ở Tiên giới, hai người chúng ta đang đi thăm quan du lịch dưới Minh Hà thì bị đưa lên đây, tuyệt đối không có ý đồ bất chính, xin tướng quân hãy mở cho chúng ta một con đường.”

Dược Thiên Sầu muốn thăm dò xem đối phương có biết chính mình hay không. Nếu như chưa nghe nói qua vậy thì tốt rồi.

Hồng Giáp Chiến Quân hừ lạnh nói: “Ngay cả thứ vô danh tiểu tốt ở Tiên giới cũng dám chạy tới đây lăn lộn, còn không phải là có mưu đồ gây rối hay sao? Người đâu, mau đem bọn chúng áp giải xuống dưới thẩm vấn!”

Đám hồng giáp quân sĩ bao quanh hai người vội vàng tuân mệnh, nhưng Dược Thiên Sầu đã vung tay lên nói: “Chậm đã!”

Đối phương không biết hắn, hắn cũng không phải sợ, theo trong tay áo lấy ra một miếng lệnh bài màu đen, hướng Hồng Giáp Chiến Quân phơi bày ra, nói: “Ai dám động đến ta! Mau mở to mắt ra mà nhìn xem đây là cái gì!”

Thấy hắn lại đem ra lệnh bài Minh Hoàng giả mạo, khóe miệng Thương Vân Tín khẽ lơ đãng co quắp một cái, bất quá hắn tự nhiên sẽ không bao giờ vạch trần chuyện này.

“Lệnh bài Minh Hoàng....” Vừa nhìn thấy miếng lệnh bài trong tay Dược Thiên Sầu, đám hồng giáp quân sĩ diễn cảm đều chấn động, muốn dùng đại lễ quỳ xuống. Nhưng nào ngờ Hồng Giáp Chiến Quân đã phất tay ngăn cản mọi người, nhìn chằm chằm vào khối lệnh bài trong tay Dược Thiên Sầu, không cho là đúng nói: “Ta đi theo Minh Hoàng nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe nói ngài đem lệnh bài ban cho ngoại nhân, lại càng không cần phải nói đến một tên tiểu tiên như ngươi. Ta xem khối Lệnh Bài Minh Hoàng này càng xem càng thấy nó giống như đồ giả mạo!”

Thương Vân Tín nghe vậy trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, cả người giống như vừa mới nhảy vào trong hầm băng, thầm kêu bất hảo, Hồng Giáp Chiến Quân này không hổ danh là thủ hạ thân tín của Minh Hoàng, chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra Lệnh Bài Minh Hoàng là đồ giả mạo. Chuyện phát sinh quá mức nghiêm trọng, đối phương há có thể buông tha cho người làm giả mạo lệnh bài của Minh Hoàng chứ?...Thương Vân Tín song chưởng đã rúc vào trong tay áo, làm ra chuẩn bị để phòng ngừa tình huống vạn nhất.

Thúi lắm! Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa thì đã nóng nảy, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy. Hắn tuy rằng hồ lộng Thương Vân Tín cùng Thận Vưu, nói Lệnh Bài Minh Hoàng này chính là hàng giả, nhưng trong lòng hắn quá rõ ràng, Lệnh Bài Minh Hoàng này là do Minh Giới Thánh Nữ đích thân đưa cho Ngu Cơ, quả quyết sẽ không phải là thứ đồ giả mạo.

“Tướng quân! Nói cũng không thể nói bừa như vậy, đây chính là Lệnh Bài Minh Hoàng hàng thật giá thật, há lại có thể là đồ giả mạo. Ngươi nhìn cho kỹ rồi hãy phán định sau, nếu không chính là đại bất kính đối với Minh Hoàng đó ah!” Dược Thiên Sầu diễn cảm thanh sắc câu lệ quát.

“Là thật hay giả không cần tranh luận ở nơi này, về chỗ của ta có một người vừa nhìn sẽ biết lệnh bài trong tay ngươi là giả hay thật!” Hồng Giáp Chiến Quân diễn cảm khinh thường nhìn Dược Thiên Sầu, cười lạnh nói: “Đem hai người này đưa đi.”



“Hảo!” Dược Thiên Sầu quát: “Ta sẽ đi với các ngươi, bản thân ta muốn nhìn xem ai có lá gan dám đổi trắng thay đen, nói lệnh bài trong tay ta chính là đồ giả.”

“Mau đưa đi!” Hồng Giáp Chiến Quân không thèm dông dài mà lạnh lùng quát.

“Chậm đã!” Dược Thiên Sầu đột nhiên nói. Lần này diễn cảm trên mặt của Hồng Giáp Chiến Quân đã phi thường khó coi, ở cái địa phương này không có bao nhiêu người dám ngang ngược với mình, thế nhưng tên tiểu tử này....Theo sau liền trầm giọng hỏi: “Lại muốn thế nào nữa?”

“Trong Minh Hà còn có một vị bằng hữu của ta, ta phải mang đi cùng.” Dược Thiên Sầu cũng không quản hắn có đồng ý hay không, mà xoay người nhìn xuống mặt nước Minh Hà quát: “Thận Vưu mau đi ra!”

Thận Vưu ở dưới mặt nước đã nghe được rõ ràng tất cả mọi chuyện, diễn cảm xám xịt như tro tàn phóng ra khỏi Minh Hà. Không có biện pháp, trên người có cấm chế không muốn đuổi cũng phải đuổi theo thôi!

Cứ như vậy, ba người bị Địa Ngục Đại Quân vây quanh bay tới chỗ sâu nhất ven hai bờ Minh Hà. Trên đường, Thương Vân Tín nhịn không được truyền âm hỏi: “Dược Thiên Sầu, Lệnh Bài Minh Hoàng trong tay ngươi rõ ràng là giả, người còn dám đi theo bọn chúng sao? Nếu sự tình bại lộ, chúng ta sẽ bị nhốt ở nơi sâu nhất trong Vô Tận Hắc Nhai, thì càng đừng nghĩ có thể trốn thoát, rốt cuộc là ngươi đang muốn làm cái gì vậy?”

“Ngươi yên tâm, chất lượng phỏng chế Lệnh Bài Minh Hoàng này cực kỳ cao, trừ phi là bản thân Minh Hoàng, nếu không bất luận một ai đều không thể phân biệt được thật giả. Ta cũng không tin ở dưới tình huống chưa phân biệt được, bọn hắn dám làm gì người trong tay có lệnh bài của Minh Hoàng, ngươi đại khái có thể buông lỏng tâm tình xuống được rồi.” Dược Thiên Sầu tràn đầy tự tin nói.

“Hy vọng là như vậy đi!” Thương Vân Tín đành phải thở dài một tiếng, hắn bây giờ có một loại cảm giác rơi vào vũng bùn mà không thể nào kiềm chế. Bất quá trong lòng hắn đã làm ra quyết định, nếu như không thể chạy thoát, thì nhất định phải làm thịt Dược Thiên Sầu trước, báo thù cho cháu trai của mình, cũng thuận tiện là báo thù luôn cho mình. Nếu không bản thân mình nhất định sẽ chết không được nhắm mắt....

Sau khi tiến vào Minh giới, nghe danh Vô Tận Hắc Nhai đã lâu, nhưng đáng tiếc vô duyên luôn luôn không nhìn thấy, tựu ngay cả Thận Vưu năm xưa cũng chỉ dám ở dưới dòng Minh Hà xem trộm lên mà thôi, không giống như hiện giờ công khai tiến vào đây, khiến cho nhịp tim ba người không khỏi đập nhanh hơn....Hóa ra đây chính là chân diện của Vô Tận Hắc Nhai sao?

Phía trước mặt, những dòng dung nham cực nóng đang không ngừng trào lên như suối phun từ dưới nòng đất, chậm rãi trải dài ra bốn phía xung quanh, trường cảnh vô cùng kinh tâm động phách. Dung nham trải dài rộng lớn như biển, khiến cho bầu không khí xung quanh tràn ngập sương mù bốc lên quanh năm suốt tháng.

“A....Á.....” Thanh âm đau đớn của nam nữ hỗn tạp hòa cùng một chỗ, đang không ngừng vang lên.

Trải qua gần nửa ngày phi hành, xa xa dưới ánh hồng quang của dung nham phản chiếu, một tòa núi lớn hình dáng dữ tợn giống như cự thú đứng sừng sững ở phía trước. Tới gần mà nhìn, thì thấy dưới chân núi có rất nhiều nhân công đang làm việc khổ sai, những thanh âm đinh đinh đương đương vang lên không dứt, kèm theo đó là tiếng roi da múa may quay cuồng, đồng dạng cũng xuất hiện tiếng kêu thảm thiết của những kẻ lười biếng.



Trên núi có hồng giáp quân sĩ ra vào liên tục, cả ngọn núi này thoạt nhìn trông giống như một tổ kiến lửa bình thường. Ba người quan sát tình huống cụ thể một chút, thì Hồng Giáp Chiến Quân đã dẫn đầu bay lên đỉnh núi, trên đỉnh có một tòa cung điện nguy nga to lớn.

Mọi người theo sát phía sau rơi xuống khoảng sân trước cửa cung điện, đứng ở trên đỉnh núi lẳng lặng ngắm nhìn bốn phía. Dưới chân núi không ngừng truyền lên những thanh âm thê lương thảm thiết, khiến cho ba người cảm thụ được sâu sắc ý nghĩa của Vô Tận Hắc Nhai, minh bạch cái nơi này vì sao gọi là địa phương hình phạt của Minh giới rồi. Nói vậy, hẳn là không một ai nguyện ý tới đây thăm quan đi!

Hồng Giáp Chiến Quân quét mắt liếc nhìn ba người, theo sau nhìn về phía nóc nhà trên cung điện. Ba người không khỏi đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một gã nam tử áo trắng, kiểu cách ăn mặc giống như một gã thư sinh, đang khoanh tay lẳng lặng đứng ở trên nóc nhà, đưa lưng về phía mọi người, ngẩng đầu ngắm nhìn sương mù màu hồng sắc lượn lờ ở lưng chừng trời!

Ba người nghẹn họng trân trối ngây dại ra, bọn hắn tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy qua Minh Hoàng, nhưng đối với phương thức trang điểm một thân bạch y kia, thì cũng nghe danh đã lâu. Giờ khắc này, có một gã nam tử ăn mặc thư sinh, thản nhiên khoanh tay đứng ở trên nóc cung điện ngắm nhìn đất trời như thế, điều này không cần phải nói cũng hiểu nó sẽ có ý nghĩa như thế nào....

Chẳng lẽ người này chính là nhân vật chí tôn ở Minh Giới-------Minh Hoàng?

Ba người không dám thở mạnh, cảm giác có chút không thật, cũng không hiểu là may mắn, hay là không may mắn nữa đây. Lúc này Dược Thiên Sầu phát hiện mình đã nhìn thấy qua bóng dáng của gã bạch y thư sinh, hoàn toàn cùng bóng dáng thư sinh ở trên vách tường trong lăng mộ lúc mới gặp Minh Giới Thánh Nữ là đều giống nhau như đúc.

Tình cảnh này, làm cho ba người không thể hoài nghi, cái gã bạch y thư sinh đưa lưng về phía bọn hắn kia chính là đế vương uy chấn Minh giới-----Minh Hoàng Bạch Khải!

Thương Vân Tín cùng Dược Thiên Sầu đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của Hồng Giáp Chiến Quân...Chỗ của ta sẽ có người vừa nhìn liền biết lệnh bài ở trong tay ngươi là thật hay là giả!

Thương Vân Tín cùng Thận Vưu chậm rãi quay đầu nhìn sang phía Dược Thiên Sầu, ánh mắt gần như đã tuyệt vọng rồi. Thương Vân Tín thầm truyền âm, tràn đầy oán niệm nói: “Dược Thiên Sầu, ngươi hay lắm, như thế nào không đùa giỡn nữa đi? Lúc này Minh Hoàng pháp giá thân lâm, ngày hôm nay ai cũng đừng mong chạy thoát, lão phu xem như bị ngươi làm cho thê thảm mất rồi!”

“Ngươi đã thấy qua Minh Hoàng bao giờ đâu! Có thể người này cùng Minh Hoàng chỉ giống nhau ở vẻ bề ngoài mà thôi!” Dược Thiên Sầu ôm một tia hy vọng cuối cùng nói.

“Thúi lắm!” Thương Vân Tín ngay lập tức tặng cho hắn hai chữ này.

Hồng Giáp Chiến Quân lắc mình lên nóc nhà cung điện, hướng bạch y thư sinh hành lễ bẩm báo chuyện tình gì đó, người ở phía dưới một chữ đều không thể nghe thấy. Một màn này không thể nghi ngờ đã đem tia hi vọng cuối cùng của Dược Thiên Sầu đánh tan, người có thể khiến cho Hồng Giáp Chiến Quân cung kính hành lễ, ở trong Vô Tận Hắc Nhai này liệu có thể tìm được người thứ hai hay sao?

Bạch y thư sinh trên nóc nhà khoanh tay mà đứng, khẽ gật đầu. Lúc này Hồng Giáp Chiến Quân mới bay xuống, đứng trước mặt Dược Thiên Sầu, diễn cảm hài hước nói: “Ta đã tìm cho ngươi một người có thể phân biệt rõ được Lệnh Bài Minh Hoàng là thật hay giả, ngươi cầm lên cho hắn xem đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook