Chương 461: Vu oan Lộng Trúc
Thiên Sầu
29/03/2013
Dược Thiên Sầu xòe quạt ra, cây quạt của ta lớn hơn ngươi, lại quý khí, thần tình trên mặt hắn mang theo vẻ châm biếm như có như không. Bạch y công tử giật mình, bất quá không phải bị cây quạt của hắn hấp dẫn, mà là dừng trên mặt Dược Thiên Sầu một hồi, nhân vật suất khí như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy qua. Sau đó ánh mắt lập tức rơi xuống cây quạt của Dược Thiên Sầu, trong miệng nhổ ra hai chữ: "Dung tục." Thanh âm có chút nũng nịu, tuy rằng giả dạng giọng nam nhân, nhưng vẫn không che giấu được âm vị của nữ nhân. Dược Thiên Sầu và Trương Bằng nhìn nhau, không tức giận bởi vì lời hắn nói, trái lại còn tỉ mỉ quan sát công tử ca kia. Đúng như hai người suy đoán, đặc thù nữ nhân phi thường rõ ràng, da thịt trắng noãn, có xuyên lỗ tai, trên cổ không có hầu kết, quả nhiên là hàng giả rồi. Xem bộ dáng này, chính là một hàng giả có hình dạng không tồi. Dược Thiên Sầu còn phát hiện một ít thứ rất có ý tứ, lúc hàng giả này xòe quạt ra, phát hiện tay áo hắn có thêu một đóa phong lan màu bích lục rất sống động. Nếu như hắn nhớ không lầm, trong ngọc điệp ghi chép về Bích Uyển quốc, tiêu chí của hoàng tộc Bích Uyển quốc chính là bích lục phong lan giống như thế này. Nhất là trên chiếc quạt trắng của hàng giả kia, không ngờ còn viết một chữ Văn thật lớn. Nha đầu này là nhân vật nào trong Bích Uyển quốc Văn thị hoàng tộc? Hoàng tộc Bích Uyển quốc thế nào lại chạy đến ở trong một tiểu điếm như thế này? Dược Thiên Sầu như có đăm chiêu thầm nghĩ. Lúc này Tang lão bản phải hao hết khí lực mới chen được vào sân, đầu tiên chạy tới hướng Dược Thiên Sầu cung kính nói: "Tiên sinh thứ tội, quấy rầy ngài nghỉ ngoi." Sau đó lập tức chạy đến trước mặt nhóm người bạch y công tử chắp tay liên tục nói: "Vị tiểu thư này, bổn điếm đã được bao hết. Thỉnh ngài tạm dời quý bộ, đi qua vài bước, bên đường còn có thêm vài khách sạn đó." "Ngươi nói ai là tiểu thư?" Công tử ca giả giọng nam nhân lớn tiếng quát. Nàng ta không chịu thừa nhận, vốn không biết bất luận là ai cũng có thể nhìn ra nàng là một nữ nhân. Vài tên hộ vệ mặc trang phục gia nô liền tiến lên phía trước.
"Tại hạ tai mắt vụng về, công tử thứ tội, thứ tội!" Tang lão bản liên tục bồi tội nói. Một gã trung niên nhân bên cạnh tên công tử tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Nhìn thấy trong điếm của ngươi thanh tĩnh, lại quét tước sạch sẽ, công tử nhà ta mới tuyển chọn ở chỗ của ngươi, đừng có không biết phân biệt. Hạn cho ngươi trong vòng một khắc đem những kẻ này đuổi đi ra ngoài, bằng không tiểu điếm của ngươi cũng không cần mở qua ngày mai nữa." Trương Bằng vừa nghe lời này liền phát hỏa, vừa mới bước ra nửa bước, liền bị Dược Thiên Sầu múa quạt ngăn cản. Dược Thiên Sầu nhíu mày, xem ra là bởi vì mình đến đây, khách sạn liền quét tước sạch sẽ từ trên xuống dưới, trái lại đã đưa tới tai họa cho chính bản thân mình. Nhất là trung niên nhân vừa nói chuyện, không ngờ cũng là một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Có thể để một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ làm hộ vệ, xem ra thân phận của hàng giả kia, nhất định phải là hoàng tộc Bích Uyển quốc không thể nghi ngờ. Tang lão bản bất đắc dĩ chịu nhận lỗi nói: "Chư vị quý khách cũng đừng làm khó tiểu điếm, bổn điếm mở ra buôn bán, đã thu tiền của người ta, như thế nào có thể đuổi đi khách nhân, không có đạo lý như vậy a!" Trung niên nhân hất cằm nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Bọn họ cho ngươi bao nhiêu tiền? Chúng ta cho ngươi gấp đôi." Tang lão bản còn đang muốn giải thích, lại nghe phía sau có người hô: "Một vạn lượng hoàng kim. Nếu ngươi có thể xuất ra hai vạn lượng hoàng kim chúng ta lập tức dời ra ngoài luôn." Tang lão bản quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Dược Thiên Sầu đã mở miệng, hắn thẳng thắn thối lui sang một bên, không nói. Ánh mắt một đám người toàn bộ rơi lên người Dược Thiên Sầu. Bạch y công tử kia Mắt hạnh trừng lớn, quát: "Ngươi cho là ta không có kiến thức sao, chỉ là một tiểu điếm cũ nát, bao một ngày đêm một trăm lượng bạc đã là cao nhất rồi, ai dám bỏ ra một vạn lượng hoàng kim thuê căn tiểu điếm này chứ?" "Ta nói một vạn lượng hoàng kim chính là một vạn lượng hoàng kim." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Các ngươi không phải nói muốn ra giá gấp đôi sao? Không có tiền thì đừng giả vờ rộng rãi, nhanh chóng cút ra ngoài đi, đừng quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của ta." "Ngươi đang cố ý kiếm chuyện?" giọng nói trung niên nhân hờ hững, chậm rãi đi tới. Xem ra muốn cấp Dược Thiên Sầu một điểm giáo huấn. Trương Bằng hơi nắm chặt song quyền, đã sớm giáo huấn những người này. Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thu chiếc quạt lại, đạm nhiên nói: "Chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ cũng dám giương oai ở trước mặt ta, quả thực là không biết sống chết." Một câu nói đã khiến trung niên nhân dừng bước, đầy mặt kinh nghi dò hỏi: "Ngươi cũng là người đồng đạo?" Đối phương có thể liếc mắt nhìn thấy được tu vi của mình, hiển nhiên là tu vi còn cao hơn cả mình. Lại nhìn qua hán tử cao như thấp sắt, ánh mắt hắn nhìn về phía mình có vẻ cực kỳ khinh miệt, hiển nhiên cũng đã xem thấu gốc gác của chính mình. Trái lại hai người kia, ngay cả thân phận tu sĩ của bọn họ mà mình cũng nhìn không ra, rất rõ ràng tu vi cao hơn mình không chỉ một chút. "Thế nào? Ngươi có ý kiến không?" Dược Thiên Sầu lạnh lùng hỏi. "Ngươi là ai? Nói chuyện kiêu ngạo như vậy! Người đâu, vả miệng hắn cho ta!" Bạch y công tử phẫn nộ nói, vừa nói ra liền đã mang giọng con nhà quan lớn. Vài tên hộ vệ rất nhanh vọt tới, trung niên nhân giờ song chưởng rạ, quát: "Dừng tay! Lui ra!" Đám hộ vệ hiền nhiên cực kỳ sợ hắn, nghe tiếng quát của hắn, liền nhanh chóng dừng lại, khom người thối lui. Bạch y công tử hơi sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại sợ hãi. Đồ giả này vốn không phải là người trong tu chân giới, cho nên không hiểu được, có thể nhìn thấu tu vi đối phương là có ý nghĩa như thế nào. Trung niên nhân nhanh chóng hướng Dược Thiên Sầu nói: "Tiên sinh chớ trách, tiểu chủ nhân nhà ta không hiểu chuyện, quấy rối tiên sinh. Chúng ta liền rời đi." "Khi dễ trên đầu ta rồi, tưởng là đi dễ dàng như vậy sao?"
Trung niên nhân xoay người lại, trên mặt hơi nổi lên tức giận, trầm giọng nói: "Ta xem tu vi tiên sinh cao thâm, kính tiên sinh ba phần, nếu tiên sinh gây sự chúng ta cũng không phải là người sợ phiền phức. Nếu động thủ, đám thủ vệ trong Đại trơng thành lập tức sẽ tới, đến lúc đó còn không biết là ai không xuống được đài." Hắn nói lời này cũng không sai, bằng địa vị bài danh thứ hai trong tu chân giới của Văn Lan Phong, phỏng chừng ngoại trừ cố kỵ Tất Trường Xuân, thiên hạ còn không có mấy người dám không bán mặt mũi cho bọn hắn. Nhưng trùng họp chính là, bọn hắn lại đụng phải đệ tử Tất Trường Xuân. Đây có thể gọi là không phải oan gian không chạm mặt. "Hắc hắc! Có ý tứ, đồ tử đồ tôn của Văn Lan Phong, không ngờ còn dám uy hiếp ta." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói. Lời này nói ra vẻ mặt chúng nhân đều mờ mịt, bao quát cả bạch y công tử cũng không hiểu chuyện gì, nàng hiển nhiên cũng không biết Văn Lan Phong trong miệng Dược Thiên Sầu rốt cục là ai, khiến cho Dược Thiên Sầu âm thầm phiền muộn, thầm nghĩ, lẽ nào lão tử phán đoán sai lầm? Trung niên nhân sửng sốt một lát, thanh âm có chút kinh nghi bất định hỏi: "Tiên sinh.., tiên sinh nhận thức lão tổ tông của chúng ta?" Hoàn hảo! Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở chỗ này nháo sự xác thực không tốt lắm, tuy rằng mình cũng không sợ điều gì, nhưng điểm liên lạc do Thạch Văn Quảng xếp vào tại địch quốc cũng không phải dễ dàng, nếu bị mình phá hủy thì thật có lỗi với người ta. Hắn không cho là đúng lung lay cây quạt nói: "Nhiều năm qua cũng chưa từng gặp lại, nhưng xem như còn có một chút giao tình." "Chẳng hay tiên sinh có thể báo tục danh cho vãn bối biết, cũng đề vãn bối biết được là được vị tiền bối nào hạ thủ lưu tình. Sau này trở về cũng tốt hồi báo với chủ Nhân." Trung niên nhân đầy mặt khiếp sợ cung kính nói, hành lễ đã hầu như khom người chào đến sát đất. Người trước mắt tuy rằng thoạt nhìn tuổi còn trẻ, thế nhưng tu chân giới há có thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán đoán tuổi tác. Nếu như đối phương nhận thức lão tổ tông cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng đối phương có chút giao tình với lão tổ tông, hơn nữa lão tổ tông đã là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, có thể cùng hắn có giao tinh, chẳng lẽ không phải cũng là cao thủ Hóa Thần kỳ hay sao. Vừa nghĩ đến chính mình đã đắc tội cao thủ Hóa Thần kỳ, không khỏi hoảng sợ tuôn ra một thân mồ hôi lạnh. Chính mình khi nãy nói chuyện có chút ngang tàng, chỉ sợ nếu đối phương muốn giết bọn hắn, mọi người dù chết như thế nào cũng sẽ không hay biết đâu, càng đừng nói là chờ người đến cầu viện. Dược Thiên Sầu thu lại cây quạt trong tay, thanh âm mang theo vài phần tàn khốc nói: "Nếu không nể tình các ngươi thuộc Văn gia Bích Uyển quốc, ngày hôm nay các ngươi dù một người cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này." Hai mắt Tang lão bản hơi khép hờ, cấp tốc quét mắt nhìn những người này, nguyên lai những người này là người của hoàng tộc Bích Uyển quốc, trách không được kiêu ngạo như vậy. Bạch y công tử và đám hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, nguyên lai đối phương đã nhìn thấu thân phận của đám người mình. Trung niên nhân càng liên tục cúc cung nói: "Tạ ơn tiền bối thủ hạ lưu tình, tạ ơn tiền bối thủ hạ lưu tình." "Trở lại chuyển cáo Văn Lan Phong lão nhi, nói hắn điều giáo một đám hảo đồ từ đồ tôn, không ngờ khi dễ tới trên đầu cố nhân Nam Hải, ta thật muốn nhìn xem hắn còn có thể lẳn trốn trong Bích Uyển quốc bao nhiêu lâu nữa, bảo Văn Lan Phong lão nhi tự mình đến Nam Hải nhận lỗi với ta, bằng không đừng trách ta phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc." Dược Thiên Sầu dõng dạc nói. Lời này đối với người ở đây mà nói, nghe vào trong lỗ tai, có thể nói là kinh thiên động địa. Bạch y công tử và đám hộ vệ tuy rằng không biết Văn Lan Phong rốt cục là ai, nhưng biết mình đã chọc phải người không thể chọc vào, bằng không ai dám tuyên bố phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc thẳng thừng như thế, nhất thời đều cảm thấy choáng váng. Thái độ làm người của Trương Bằng luôn lãnh tĩnh, nghe nói như thế đầu óc cũng mờ mịt, thầm nghĩ, lẽ nào sư phụ còn có địa bàn tại Nam Hải? Tang lão bản càng âm thầm chắt lưỡi không ngớt, hay! Mấy vị quý khách của đại tướng quân rốt cục lại có thân phận gì, chỉ cần mất hứng liền đòi phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc của người ta. Nguy a! Trách không được đại tướng quân phải đích thân đóng dấu mật lệnh khẩn cấp truyền đến. Trung niên nhân mấp máy môi, có chút run rẩy sợ hãi hỏi: "Tiên sinh chẳng lẽ là Nam Hải Từ Trúc Lâm... "Làm càn! Những gì không nên nói thì đừng nói, ngươi nói cho Văn Lan Phong lão nhi, hắn tự nhiên sẽ biết ta là ai thôi." Dược Thiên Sầu trách cứ. "Dạ, dạ, dạ!" Trung niên nhân liên tục đáp lời, trên trán lại tuôn ra mồ hôi lạnh. Thân là đồ tử đồ tôn của Văn Lan Phong, có mấy người không biết cố nhân Nam Hải của Văn Lan Phong là ai? Đại danh đỉnh đỉnh Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh, chính là ân nhân cứu mạng của Văn Lan Phong a! Ngày xưa nếu không có Lộng Trúc tiên sinh, Văn Lan Phong sớm đã chết trong tay của thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân rồi. Nếu như không phải có Lộng Trúc tiên sinh, Văn Lan Phong vừa chết, chỉ sợ Bích Uyển quốc đã sớm bị các quốc gia xung quanh chiếm đánh. Trọng yếu nhất là, nghe nói tu vi của vị Lộng Trúc tiên sinh cũng đã tới Hóa Thần trung kỳ, căn bản không phải tu sĩ bình thường có khả năng chọc tới. Ai! Thực sự là chết tiệt, Lộng Trúc tiên sinh có tiếng là mỹ nam tử trong tu chân giới, tướng mạo người trước mắt lại dị thường tuấn mỹ, hơn nữa cũng tương tự với lời đồn đãi, nếu như có thể nghĩ đến sớm hơn một chút, thì cũng sẽ không xảy ra cơ sự như thế này! Trong lòng trung niên nhân hối hận vô cùng, vừa nghĩ tới nếu nhU Minh thực sự mang lời của Lộng Trúc tiên sinh chuyển cáo về, chỉ sợ là chính mình cũng hữu tử vô sinh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.