Tinh Thần Châu

Chương 787: Vùng đất hoang vu

Thiên Sầu

05/09/2013

Minh Giới Thánh Nữ không đáp, ánh mắt điềm tĩnh vươn tay phải tái nhợt của mình chậm rãi đặt lên sa bàn màu đen, nguyên bản sa bàn vốn đã bị Dược Thiên Sầu càn quét rối loạn, nhưng nàng vẫn chuẩn xác tìm kiếm được vị trí dấu tay Dược Thiên Sầu áp xuống trước đó, bàn tay của nàng lại đặt trùng lên vị trí bàn tay hắn.

Vẻ mặt Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nàng, không biết vị Minh Giới Thánh Nữ này rốt cục đang định làm gì.

Khuôn mặt bên dưới khăn sa màu đen mặc dù không biết hình dáng ra sao, nhưng từ hình dáng thanh tú nửa phần trên liền có thể phán đoán, bộ dạng hẳn cũng sẽ không kém, đôi mày đen nhánh, hai mắt khép hờ, mơ hồ lộ ra vẻ mặt khó hiểu..." Di" Minh Giới Thánh Nữ mở hai mắt, bàn tay tái nhợt thu trở về, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hiếu kỳ nói: "Tại sao có thể như vậy?"

"Thế nào?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu quét tới quét lui trên sa bàn, cũng không nhìn ra dấu vết gì, tỏ vẻ hoài nghi nói: "Ngươi đang làm gì?"

Minh Giới Thánh Nữ cầm cây bổng màu bạc trong tay quét ngang sa bàn thật bằng phẳng, sau đó đặt nhẹ lên sa bàn, lập tức sa bàn giống như khảm lên một dấu vết màu bạc, hai loại màu sắc đều dị thường nổi bật, bỗng nhiên làm cho người ta có loại cảm giác thần bí mà ghê người. Trong lòng Dược Thiên Sầu chợt nhảy mạnh, cảm giác có cổ quái, nhanh chóng dời đi tầm mắt...Ánh mắt Minh Giới Thánh Nữ nhìn hắn an tường mà điềm tĩnh, đã tràn ngập vẻ thuần khiết không tranh sự đời, lại giống như ẩn chứa hết thảy hào quang trí tuệ, sau khi dò xét Dược Thiên Sầu thật cần thận, bên dưới khăn sa màu đen truyền ra giọng nói kỳ quái: "Tính mạng của ngươi hẳn nên sớm kết thúc mới phải, nhưng tại sao vẫn còn sống thật tốt? Vận mệnh kỳ quái, ngay cả ta cũng không cách nào xem thấu...

"Lẩm bẩm cái gì, Minh Giới Thánh Nữ như ngươi không phải là vu bà?" Dược Thiên Sầu châm biếm nói một câu, bỗng nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ, khóe miệng chợt co quặp. Hắn đột nhiên nghĩ lại câu nói kia, tính mạng của ngươi hẳn đã nên chung kết, khi hắn liên tưởng tới ý nghĩa, vồ luận là bản thân hắn ở kiếp trước, hay là bản tôn của thân thể này, quả thật đúng như lời Minh Giới Thánh Nữ này đã nói, hẳn đã phải chung kết từ lâu...Một câu của đối phương, nhất thời làm cho hắn giống như đứng đống lửa, ngồi đống than, cảm giác cả người không thoải mái, ho khan một tiếng, hỏi dò: "Ta nói Thánh Nữ, chẳng lẽ ngươi là thầy tướng số?"

Minh Giới Thánh Nữ bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, một đôi mắt trắng đen phân mình bỗng nhiên trở nên tối đen một mảnh, bên trong phảng phất có tinh mang du động, lúc này làm Dược Thiên Sầu hoảng sợ khẩn trương nhìn nàng chăm chú.

Thật lâu sau đó, mới thấy hai tròng mắt của nàng hồi phục lại, lẳng lặng nhìn hắn nói: "Ngươi là một biến số, ta không thể nghiền ngẫm ra vận mệnh của ngươi. Hai vị mình Tướng bảo hộ ta đã ngã xuống, xem ra ngày ta trở lại Minh Giới cũng không xa." Dược Thiên Sầu bị câu nói huyền diệu khó hiểu của nàng làm khấn trương, trong lòng ngứa ngáy lại truy hỏi: "Ngươi thật sự là thầy tướng số?"

"Ta không phải là thầy tướng số, nhưng ta biết đi lý giải vận mệnh người khác, có thể cảm thụ vận mệnh người khác là vinh hạnh của ta." Minh Giới Thánh Nữ điểm tình an tường nói ra lời này, khiến cho người khác có thể cảm nhận được cỗ hương vị thành kính mà thánh khiết bộc lộ ra từ trên người nàng.

Rất có phong phạm đại sư huyền học a! Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, càng là người khiêm tốn, hắn ngược lại cho rằng là người thực sự có bản lĩnh. Hắn thuận tay ném trường mâu xuống đất, xoa xoa hai tay cung kính thỉnh giáo nói: "Thánh Nữ tôn kính, nhân sinh của ta vốn luôn tràn ngập mê hoặc, ngươi hãy tới lý giải vận mệnh của

Ta. Để cho ta biết con đường sau này nên đi như thế nào, cũng tốt tận lực không phạm sai lầm..."

Minh Giới Thánh Nữ lẳng lặng lắc đầu nói: "Vận mệnh của ngươi đã tràn ngập biến số, ta không thể lý giải. Dù có thể hiểu được vận mệnh người khác ta cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Nếu không làm thay đổi vận mệnh người khác sẽ là tội của ta, ta sẽ mất đi năng lực lý giải vận mệnh người khác, ngươi không cần miễn cưỡng ta, cho dù là Minh Hoàng bệ hạ cũng chưa bao giờ miễn cưỡng ta." Nói xong xoay người khom Minh Hành lễ với bức điêu khắc Minh Hoàng trên vách tường, theo sau đi vòng qua bàn, dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới.

Lúc này Dược Thiên Sầu đang thí điên thí điên đi theo sau lưng nàng, dây dưa nói: "Ta không cần ngươi tiết lộ, ngươi chỉ cho ta một phương hướng là được, để cho ta tham khảo một chút, yêu cầu này không quá phận?"

Minh Giới Thánh Nữ chậm rãi đi vào thông đạo, không hề quan tâm hắn. Dược Thiên Sầu uy uy vài tiếng, cuối cùng nhịn không được thẹn quá thành giận nói: "Ta xem ngươi là một tên lừa gạt, rõ ràng là không hiểu, còn giả vờ làm ra bộ dạng bí hiểm."

Minh Giới Thánh Nữ đi tới gần cửa vào thông đạo bỗng nhiên xoay người trành hướng hắn, phép khích tướng quả nhiên hữu dụng, Dược Thiên Sầu cũng dừng lại, vẻ mặt cứng đờ, cười nhạt nói: "Muốn chứng minh ngươi không phải kẻ lừa gạt cũng rất đơn giản, ngươi trước tiên tính thử sau này ta sẽ có mấy lão bà, còn có sau này tu vi ta có thể đạt tới mức nào là cao nhất, còn có tuổi thọ ta dài bao nhiêu...Hắn một hơi hỏi liên tiếp mấy vấn đề, bởi vì hắn xem chừng nữ nhân này làm không chuẩn thật đúng là có tài năng, nếu không làm sao được Minh Hoàng khâm điểm làm Minh Giới Thánh nữ, huống chi người này lại dễ nói chuyện, có cơ hội này tự nhiên không thể bỏ qua.



"Dược Thiên Sầu, ta không giúp được ngươi chuyện gì, ngươi làm sao tới thì cứ rời đi như vậy, không cần tiếp tục đi theo ta, người bên ngoài thánh điện sẽ không khách khí đối với ngươi như ta đâu." Minh Giới Thánh Nữ nói xong liền xoay người rời đi.

Lúc này Dược Thiên Sầu trợn mắt há hốc mồm sững sờ ngay tại chỗ, từ lúc hắn mới bước vào tới bây giờ, chưa từng đề cập qua tên của mình, nhưng đối phương có thể một tiếng liền hô ra tên của mình, điều này...Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi hô: "Ngươi đã biết tên của ta, vậy ngươi tên là gì?"

"Ta không biết mình đến như thế nào, không biết mình tên là gì, cũng không biết mình là ai, có lẽ ta căn bản đã không có tên. Từ thời khắc đầu tiên ta tỉnh lại, Minh Hoàng bệ hạ liền nói cho ta biết, ta từ trong bóng đêm vô tận đi tới, ta là Minh Giới Thánh Nữ, cũng chính từ một khắc đó bắt đầu, bọn hắn đều gọi ta là Minh Giới Thánh Nữ, vì thế ta chính là Minh Giới Thánh Nữ, ta không có tên, ta chính là Minh Giới Thánh Nữ, Minh Giới Thánh Nữ chính là ta..." Bóng lưng Minh Giới Thánh Nữ biến mất tận sâu trong thông đạo, truyền đến thanh âm cũng đang dần dần biến mất.

Dược Thiên Sầu đứng một mình bên trong cung điện ngầm tối tăm sửng sốt một lúc lâu, muốn đi theo Minh Giới Thánh Nữ nhưng lại không dám, đúng như lời Minh Giới Thánh Nữ, mình tu bên ngoài khẳng định sẽ không khách khí đối với người tự tiện xông vào như hắn.

Hắn lại đánh giá bốn phía thánh điện, bỗng nhiên có cảm giác mình vừa nằm mơ, chính mình đột nhiên xuất hiện ở nơi này, sau đó lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân tự xưng là Minh Giới Thánh nữ, nói những lời mà hắn hoàn toàn không hiếu gì, làm cho người ta cảm giác là chuyện gì đó không chút chân thật, giống như nhân duyên tế hội, hai người nhất định phải gặp mặt ở nơi này dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi...Hắn thu hồi tâm tình, không hề nghĩ nhiều, vẫn cứ đi làm đại sự của mình mới là trọng yếu. Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi xuống trường mâu ném dưới đất, đi đến cầm trường mâu

Lại gác lên vai, bỗng nhiên lại nện bước chân theo kiểu kinh kịch, đưa hai ngón tay chỉ thẳng vách tường phía trước, hai mắt trợn trừng, miệng cất lên giọng hát kinh kịch: "Xem phía trước tối om, đích thị là tặc sào huyệt, chờ đợi ta chạy lên phía trước, giết hắn sạch sẽ.., đông thương đông thương thương thương..." Hắn bước hoảng hoảng vài bước xông vào trong vách tường biến mất không thấy...

Một mình ở dưới lòng đất tối om chạy mãi vô cùng cô độc tịch mịch, hơn nữa tốc độ dưới đất lại không nhanh bằng phi trên trời, hắn chỉ đành hò hát xem như giải buồn cho chính mình. Suốt mấy ngày sau, hắn bỗng nhiên cảm giác bùn đất quanh thân càng ngày càng kiên cố lại cóng rắn, độ ấm quanh thân cũng càng ngày càng cao, hắn cảm thấy kỳ quái liền toát lên mặt đất điều tra, thuận tiện tiếp tục xác nhận phương hướng mình đi tới có bị lệch khỏi quỹ đạo hay không...

Trên một bãi đá nằm trên mảnh sa mạc hoang vắng đột nhiên toát ra một cái đầu, trên đầu rậm rạm bím tóc, hết nhìn đông tới nhìn tây đánh giá, đây là một vùng sa mạc phi thường rộng rãi, bốn phía không nhìn thấy chướng ngại vật, trời cao mây bay ánh mắt trời chiếu sáng...Dược Thiên Sầu từ dưới lòng đất trực tiếp nhảy ra, vui sướng hít thở không khí, mấy ngày nay đi mãi dưới lòng đất thật sự là buồn đến phá hủy.

Nơi đây cũng đủ rộng rãi, tuy rằng dễ dàng bị người khác phát hiện, nhưng hắn cũng dễ dàng phát hiện người khác, thuận lợi cho chạy trốn. Hiện tại hắn nghĩ phải quay trở về trong lòng đất liền cảm thấy ghê tởm, cảm giác hưng phấn khi luyện thành Thổ quyết lúc trước trong mấy ngày nay đã biến mất sạch sẽ, mặc cho ai chui xuống đất luôn phải nhìn thấy những con chuột và giun bị dọa chạy loạn đều sẽ cao hứng không nổi...

Hắn khiêng trường mâu hoảng hoảng một trận, không có phát hiện trên bầu trời có chút dấu hiệu nào có người bay qua, bốn phía hoang vắng một mảnh, ngoại trừ bụi bậm đá sỏi vẫn là đá sỏi, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh, dù một gốc cây cọng cỏ đều không thấy, có lẽ có quan hệ tới khí hậu cực nóng của nơi này, độ ấm cao tới mức có chút không binh thường nhưng như vậy cũng là hợp với ý hắn, không có người là tốt, hắn thu lại trường mâu, dứt khoát buông tay vui sướng đón gió phi hành ngay trên phiến sa mạc mênh mông...

Một đường thẳng hướng đông, không hề gặp bất luận kẻ nào cản trở, nhưng độ ấm càng ngày càng cao, cao đến mức có chút dọa người, nếu không phải hắn có tu luyện Hỏa quyết, chỉ sợ tu vi cao tới đâu cũng rất khó khăn chống đỡ.

Những nơi có thể dõi mắt tới, trên ghềnh bãi đá bỗng nhiên xuất hiện bóng xám mông mông, khi đi tới gần, phát hiện đang bay tới trên không của một dãy núi non trùng điệp, nhất thời cảm giác có chút ăn không tiêu, hắn đáp xuống trên một ngọn núi trụi lủi, không hề có chút thực vật hay động vật, nhiệt độ đã cực nóng vô cùng.

Dược Thiên Sầu nhìn xem chung quanh, trên mặt có vẻ giật mình, hắn thật sự không nghĩ ra, theo lý thuyết, chính mình tu luyện Hỏa quyết, hẳn không sợ không khí cực nóng mới đúng, nhưng bản thân hắn lại mơ hồ có cảm giác ăn không tiêu, lại nhìn phía trước, theo cảm thụ một đường bay tới phán đoán, nơi đó độ ấm càng cao, hắn đã có chút không dám tiếp tục đi lên phía trước, thực sự sợ hãi sẽ đem một người tu luyện Hỏa quyết như hắn cũng bị nướng chúi.

Trong lúc đang do dự sợ hãi, trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện vẻ vui mừng, nhìn ra chung quanh, có vẻ như đang tìm gì đó, thử nghĩ, đừng nói là độ nóng của lửa phàm, cho dù là Thanh hỏa cực nóng mình cũng không sợ, trên đời này còn có thứ gì cực nóng còn có thể uy hiếp chính mình? Không hề nghi ngờ, ngoại trừ thứ bài danh đầu tiên Tử hỏa trong Tam Muội Chân Hỏa trong truyền thuyết ra, thật sự nghĩ không ra còn có đồ vật gì có độ nóng cao đến như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook