Tinh Thần Châu

Chương 162: Xác thực náo nhiệt.

Thiên Sầu

29/03/2013



Để cho Dược Thiên Sầu quan tâm tự nhiên là đám người của Thanh Quang Tông, cử động của bọn hắn đều rơi vào trong mắt hắn, xem ra danh đầu của Phù Tiên Đảo quả nhiên đủ vang dội, chỉ đem ra chiêu bài cũng đủ hù dọa người. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra tia mỉm cười, trong ngực đã có chủ ý, nhất thời một trận dễ dàng.

“Phù Tiên Đảo, đệ tử Kết Đan kỳ Dược Thiên Sầu, gặp qua chư vị tiền bối!” Dược Thiên Sầu đạm nhiên cười hướng quanh thân chắp tay, rốt cục xem như đã hành lễ.

Hoa Như Ý cười khanh khách nói: “Ngươi là Dược Thiên Sầu? Lần trước thấy ngươi hình như còn là Trúc Cơ kỳ phải không? Không bao lâu thời gian, không ngờ đã đột phá tới Kết Đan kỳ, quả nhiên là đệ tử kiệt xuất của Phù Tiên Đảo.”

Chủ sự trưởng lão của Đại La Tông lần này tên là Chu Tiên Hiền, tuy rằng lần kia không đi Yêu Quỷ Vực, nhưng có nghe nói qua về Dược Thiên Sầu. Lúc này cười ha hả bước tới, vỗ lên tay Dược Thiên Sầu cười nói: “Quả nhiên không giống người thường, không giống người thường a! Ha ha!”

“Tiền bối quá khen.” Dược Thiên Sầu nương theo vẻ khách khí hành lễ rút tay ra, hắn đối với Đại La Tông cũng không hề có chút hảo cảm, sớm muộn gì cũng phải tìm bọn hắn tính sổ, nam tử hán đại trượng phu, có cừu oán không báo thật không có thiên lý!

Mọi người thấy ba đại môn phái giống như ra vẻ thần bí, cũng không biết Dược Thiên Sầu có gì tốt, còn đang nghi hoặc, Dược Thiên Sầu lại cười dài hướng Thanh Quang Tông đi qua.

“Lục Vạn Thiên, Lưu Chính Quang, nhiều năm không gặp, thật quá lâu a!” Dược Thiên Sầu đứng ngay trước mặt hai người, cười cười, dần dần biến thành cười nhạt.

Nguyên bản chu vi đang náo nhiệt phi phàm nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, ai cũng đều nhìn ra được Dược Thiên Sầu sợ rằng từng có xích mích với Thanh Quang Tông, bằng không sẽ không ở trước mặt công chúng không cho chút mặt mũi gọi thẳng tục danh.

Bách Hoa Cung Yến Tử Hà nhíu mày, nàng đã từng tinh tế tra xét gốc gác của Dược Thiên Sầu, tự nhiên biết được hắn đã từng là đệ tử Thanh Quang Tông, hôm nay đầu nhập phái khác, chính là tối kỵ của tu chân giới, không tránh né Thanh Quang Tông lại chủ động khiêu khích, đây rốt cục vì sao?

Toàn Đức Minh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Dược Thiên Sầu thế nào lại có liên quan đến Thanh Quang Tông, cũng không biết xảy ra xích mích gì, khi tiểu tử này rời đi còn có không ít người dặn dò mình, yêu cầu mình phải xem trọng hắn. Quan Uy Vũ, Phí Đức Nam, Âu Tứ Hải, Phùng Hướng Thiên, Quan Định Hải, còn có lão cung phụng Ma Cửu Cô, cấp bậc một người so với một người càng cao, khiến cho hắn không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Lục Vạn Thiên đổi đổi, hắn cũng không hiểu trong hồ lô Dược Thiên Sầu muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không muốn cùng Phù Tiên Đảo nháo mâu thuẫn, lần trước nếu không phải do Phù Tiên Đảo xuất thủ, chỉ sợ Thanh Quang Tông đã sớm bị Huyết Ma Cung tiêu diệt. Trên mặt hắn hiện lên dáng tươi cười nói: “Vị tiểu huynh đệ của Phù Tiên Đảo này gọi là Dược Thiên Sầu phải không! Chúng ta hình như không nhận ra ngươi?”

Nghe hắn nói như vậy, Yến Tử Hà ngẩn người. Ánh mắt ca ca nàng là Yến Truy Tinh chợt lóe ra, quét tới lui trong đám người, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Yêu! Lục trưởng lão đúng là quý nhân hay quên sự! Ngày xưa thiếu chút nữa ta chết trên tay ngươi, nhanh như vậy đã quên sao? Sai, chỉ sợ ngươi nghĩ rằng ta đã chết rồi!” Dược Thiên Sầu âm dương quái khí gây sự.



“Hừ! Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngươi.” Lục Vạn Thiên một câu chối phắt, lại nhìn Toàn Đức Minh chắp tay nói: “Toàn trưởng lão, quý phái đây có ý tứ gì? Chẳng lẽ ỷ thế dối gạt người?”

Xem hình dạng che lấp giấu diếm của Lục Vạn Thiên, mọi người chung quanh thấy sự không liên quan mình cũng không hé răng, yên lặng xem náo nhiệt. Bất quá mặt mũi Thanh Quang Tông thật mất hẳn, nói như thế nào cũng là đại phái tu chân giới, không ngờ bị một gã tiểu đệ tử của Phù Tiên Đảo không ngừng tương bức. Lưu Chính Quang càng trợn mắt nhìn, tức giận đến run cả người, với thân phận của hắn tại Thanh Quang Tông, bao giờ ở trước mặt công chúng bị mất mặt đến như thế.

Toàn Đức Minh vuốt râu trầm ngâm, Dược Thiên Sầu nói năm xưa thiếu chút nữa chết trên tay hắn, xem ra song phương chính là cừu sinh tử. Việc này có điểm phiền phức, Dược Thiên Sầu cũng không phải là đệ tử bình thường a! Suy nghĩ một chút, quát: “Dược Thiên Sầu, đừng hồ đồ.”

Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng tức giận khó tiêu trừ lại cố nhịn xuống, dừng một chút hướng Toàn Đức Minh hành lễ nói: “Dạ, trưởng lão.” Quay đầu lại thấy hình dạng Lưu Chính Quang, không khỏi châm chọc nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi muốn cắn ta a! Không cần làm kiểu đó, ai chẳng biết ngươi đã sớm bị ma đạo đem thiến, toàn bộ Thanh Quang Tông vì một mình ngươi thiếu chút nữa rước lấy họa diệt môn, ngươi còn chạy tới đây giả vờ làm mặt trắng nhỏ, hừ!” Nói xong xoay người.

Mọi người ồ lên, Lưu Chính Quang bị thiến thật đúng có vài người biết, một chút liền bị Dược Thiên Sầu nói toạc ra, thật sự có điểm khiếp sợ, tất cả mọi người biết thân phận của hắn tại Thanh Quang Tông, nói như thế - Thanh Quang Tông liều chết đối nghịch với ma đạo đúng là có nguyên nhân. Thiên hạ đệ nhất đại phái đúng là thiên hạ đệ nhất đại phái, việc bí ẩn như vậy mà cũng biết.

Những môn phái từng tham gia Trừ Ma đại hội do Thanh Quang Tông tổ chức nhất thời chuyện gì cũng đều hiểu ra, Thanh Quang Tông đem danh đầu trừ ma, nguyên lai là lợi dụng mọi người để báo thù! Những môn phái kia ít ít nhiều nhiều đều có tổn thất không nhỏ, có chút môn phái còn bị ma đạo trực tiếp tiêu diệt. Trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu ánh mắt cừu hận trành về hướng đám người Thanh Quang Tông.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Lưu Chính Quang bị chọc giận điên lên, bí mật như vậy bị nói ra ngoài, nếu là nam nhân ai mà nhịn được. Lúc này vọt ra như muốn cùng Dược Thiên Sầu liều mạng.

Hai người vốn đứng rất gần, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lưu Chính Quang và Dược Thiên Sầu cũng đã đánh giáp lá cà. Người trước một quyền đập thẳng vào đầu người sau, Dược Thiên Sầu xoay người, trở tay chụp lấy cánh tay hắn, một tay đấm mạnh hai quyền vào mặt hắn, tiện tay nắm gáy hắn, giơ đùi hung hăng hất mạnh hai đòn thật nặng, tay đẩy ra, lại tung chân trực tiếp đá bay Lưu Chính Quang, may là phía sau hắn nhiều người, đệ tử Thanh Quang Tông liền tiếp lấy hắn, nhưng gương mặt hắn đã máu me nhầy nhụa, bất tỉnh nhân sự.

Dược Thiên Sầu kỳ thực liếc mắt đã xem thấu tu vi của Lưu Chính Quang, bất quá chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên cố ý dùng lời nói làm hắn tức giận, chính là muốn cho hắn xuất thủ trước, sau đó mượn cớ đập hắn. Ai biết tên ngu ngốc phát hôn mê đầu óc, không ngờ chơi trò vật lộn với hắn, đây không phải là muốn chết sao? Phải biết rằng Dược Thiên Sầu kiếp trước hỗn xã hội đen, vị trí lão đại chính do một quyền một cước bắn ra tới, kinh nghiệm đấu vật lộn tay đôi thật không còn gì bàn cãi, một người đánh mấy người không thành vấn đề, đại thiếu gia Thanh Quang Tông làm sao có thể là đối thủ của hắn, kết quả chỉ mấy chiêu, mọi người còn đang ngây người, Lưu Chính Quang đã bị một cước đá bay.

Người của tu chân giới quen thuộc dùng tu vi đấu pháp thuật, có mấy người lại tranh đấu quyền cước như thế. Dược Thiên Sầu dùng một loạt công phu võ thuật mây bay nước chảy lưu loát sinh động sử dụng xuống tới, quá thành thạo, quả thực suất đến ngây người, làm mọi người đứng xem thật sự sửng sốt. Dược Thiên Sầu thật không hổ là đệ tử kiệt xuất của Phù Tiên Đảo, dù vật lộn cách đấu cũng có thể làm, quả nhiên thật giỏi. Toàn bộ đệ tử Phù Tiên Đảo đều bội phục đến sát đất, Dược Thiên Sầu vừa động thủ liền làm kinh sợ toàn trường, thật sự cấp mặt mũi lớn cho Phù Tiên Đảo.

Kỳ thực làm nam nhân mà nói, thỉnh thoảng bày ra mị lực của giống đực thật sự không sai, đặc biệt trên quyền cước, lực sát thương đối với nữ tính thật lớn. Thí dụ như lúc này Yến Tử Hà và những nữ đệ tử Vọng Nguyệt Tông trong ánh mắt chỉ còn là những đốm sao lóe sáng kỳ dị.

“Tiểu vương bát đản, muốn chết phải không, không ngờ dám động thủ đánh ta.” Thế gian rất nhiều chuyện không có đạo lý, ví dụ ác nhân lại chạy đi cáo trạng trước cũng không phải lần đầu tiên, thí dụ như hiện tại người đánh và người bị đánh, Dược Thiên Sầu một tiếng quát lạnh, nói xong còn muốn tiếp tục tiến lên đánh tiếp.

Những người của Thanh Quang Tông cũng không phải thùng cơm, tôn tử chưởng môn bị người đánh còn không kịp phản ứng, bây giờ nếu đã nằm trong tay bọn họ mà vẫn còn bị đánh, sau này cũng đừng mong ra ngoài gặp người. Lúc này có mấy người “sang, sang” rút kiếm hướng về phía Dược Thiên Sầu.

Hắc! Vừa động thủ, Phù Tiên Đảo cũng không cam tỏ ra yếu kém, vài bóng người hiện lên, mấy người che trước mặt Dược Thiên Sầu, trường kiếm cũng chỉ hướng đối phương…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tinh Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook