Chương 600: Ý cảnh cao thâm
Thiên Sầu
04/09/2013
Chúng nhân đứng hai bên đường cũng chăm chú nhìn vào đây, không khỏi âm
thầm bội phục lão bản nương, có đảm lực đứng trước mặt hai cao thủ Hóa
Thần hậu kỳ vui vẻ trò chuyện. Phần tâm tính này, không phải là người
bình thường có thế làm được.
Dược Thiên Sầu nhìn lướt qua hai người, trong lòng đang cân nhắc xem, có phải hai người này đang đào hố để minh nhảy xuống không? Cẩn thận ngẫm lại, cũng rất có khả năng này, quỷ mới biết hai người này giữ mối quan hệ như thế nào, sớm đã nghe nói qua Ảm Bách Khang rất nhiều tình nhân, huống chỉ là một cái vưu vật kinh doanh ở trong địa bàn của hắn. Vì thế nhìn Nhan Vũ cười hắc hắc nói: “Đầu tiền phải nhắc trước, năng lực của ta có hạn. Vạn nhất không thể giúp được, thì cũng đừng trách ta thằng thừng từ chối. ”
Linh thạch trong tay ném trở về túi trữ vật. Nếu người ta đã mở miệng không phải vì tiền, dù sao Cực Phẩm Linh Thạch đã trưng ra rồi. Điều đó thuyết minh, bản thân mình cũng không phải là kẻ không có tiền.
Nhan Vũ hờn dỗi phóng mị nhãn nhìn hắn, che miệng cười: “Nghe nói tiền bối tài hoa xuất chúng, ở Quỷ trang từng làm bốn bài kinh thơ, đến hôm nay thiên hạ tu chân giới vẫn còn tán dương không thôi. Nhan Vũ cũng là người kính yêu thơ phú. Hiện giờ may mắn gặp được tiền bối, Nhan Vũ thật lòng muốn được tiền bối đề tặng cho một bài thơ. ”
“Nói đùa gì yậy, ta đâu biết làm thơ? Lời đồn thổi này hoàn toàn sai rồi. Chuỵện này ta không thể giúp ngươi được đâu. ” Dược Thiên Sầu chưa kịp suy nghĩ đã thăng thừng từ chối. Hắn sớm đã nghĩ qua, bất luận là sự tình gì, chì cần đối phương mở miệng cầu xin, là hắn sẽ từ chối ngay lập tức.
“Tiền bối, ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy. Chuyện này còn có thể là giả được sao? ” Nhan Vũ ngạc nhiên nói. Thấy Dược Thiên Sầu vẫn lắc đầu nguây nguẩy, thì không khỏi ai oán nhìn về phía m Bách Khang. Kết quả khiến cho ngón tay Ảm Bách Khang không ngừng gõ nhịp.
Theo sau, Ảm Bách Khang hơi chau mày, cười ha hả nói: “Ngưu huynh, ngươi thoái thác thật trơn tru. Chuyện này thiên hạ đều biết, ngươi muốn từ chối cũng là không được đâu ah! Nếu Nhan đương gia đã mở miệng cầu, xem như Ngưu huynh nể tình ta, thì không ngại tặng cho Tụ Bảo Bồn chúng ta một bài tuyệt cú lưu danh muôn thuởđi! ”
Tư Không Tuyệt am hiểu thái độ làm người của m Bách Khang, nhìn thấy hành động lần này của sư phụ, thì không khỏi đánh giá Nhan Vũ bằng con mắt khác. Thầm nghĩ, nữ nhân này chỉ sợ ngay cả chính mình cũng không thế ừêu vào.
Còn Nhan Vũ thì không nghĩ được, Ảm Bách Khang sẽ vì minh lên tiếng. Vui sướng qua đi, trong mắt xuất hiện một tia lo âu, mơ hồ cũng đoán ra được chuyện gì đó... Theo sau, lại thiết tha mong chờ đưa mắt nâu nhìn về phía Ngưu Hữu Đức.
Dược Thiên Sầu không phản ứng. Ảm Bách khang đã nói thẳng ra như thế, vậy chính mình cũng không thể khước từ thêm được, ít nhất trước mắt còn chưa phương tiện lắm!
Nhưng ta đâu biết làm thơ gì nha! Trong lúc vô tình, ánh mắt dừng ở trên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, trong lòng chợt động. Thuận thế vươn tay vòng qua chiếc eo thon nhỏ của Nhan Vũ, cấu véo một phen, khẽ thì thầm ở bên tai nàng: “Nhưng ta cũng không thể làm việc không công đi! Ngươi chuẩn bị báo đáp ta như thế nào hả? ”
Hành động ám muội như thế, khiên cho m Bách Khang nhìn thấy cũng phải chau mày. Tư Không Tuyệt đứng bên cạnh quan sát vẻ mặt của sư phu, lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đức. Không biết phải nói cái gì mới tốt!
Đám người xung quanh cũng âm thầm lắc đầu. Quã nhiên nhìn ngươi không thể nhìn tướng mạo. Ngưu Hữu Đức này nguyên lai còn là một tên sắc lang.
Nhan Vũ dư quang trong mắt thoáng liếc nhìn m Bách Khang, đồng dạng cũng kề tai noi nhỏ với Dược Thiên Sầu: “Chỉ cần tiền bối thích thứ gì trong Xuân Miên Lâu, đều có thể cầm đi. ”
“Ưm, vậy ngày sau chung ta sẽ tìm cơ hội khác để thương thảo lại chuyện báo đáp này. ” Dược Thiên Sầu buông vòng eo của nàng ra. Trước mắt chúng nhân, giả bộ nhìn chăm chú lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, rất có tư thế như chuẩn bị phóng tay múa bút.
“Không biết m huynh viết chữ như thế nào? ” Dược Thiên Sầu vừa nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu vừa mở miệng hỏi.
Thực ra, hiện giờ Ảm Bách Khang đang rât buồn bực, miếng thịt thơm của hắn chớp mắt một hồi, liền đã bị người ta giành lấy, lúc này hắn có thể vui sướng mới là chuyện cười. Bất quá, m Bách Khang rất nhanh đã điều chinh lại tâm tình, cũng chì là nữ nhân mà thôi, huống chi còn là một cái nữ nhận thanh lâu, cùng nghiệp lớn của mình so sánh, thì quả thực là nhỏ bé không đáng kể chút nào. Nữ nhân trong thiên hạ vẫn còn vô số. Không nên vì Nhan Vũ mà đánh mất hứng của Ngưu Hữu Đức lúc này.
m Bách Khang đã làm ra quyết định. Vì thế mỉm cười nói: “m mỗ tuy có thể viết được vài chữ. Chi sợ là kém tài vãn thơ của Ngưu huynh mà thôi! ”
“ở Xuân Miên Lâu này, ta làm thơ, ngươi họa chữ, chúng ta họp tác một phen, làm ra danh tác để cho chúng nhân bình phẩm ca tụng, ngươi thấy thế nào? ” Dược Thiên Sầu thuận miệng nói.
Dược Thiên Sầu chi thuận miệng nói, nhưng Ảm Bach Khang không phải như thế. Nhất là cái câu “chúng ta họp tác một phen” kia, khiến cho hắn mim cười thật dài, bao hàm thâm ý đảpẸ. “Hảo, ta cũng đang có ỹ này. ”
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu, hơi khẽ gật đầu. Lúc này không chút do dự xuất khẩu thành thơ:
“Xuân miên bất giác hiểu
Xử xử vãn đề điểu
Dạ lại phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu? ”
“Giấc xuân chẳng buồn thức
Khắp nơi chim ríu rít
Đêm qua gió mưa về
Hoa rụng nhiều hay ít? ”
Dược Thiên Sầu ngâm xong liền quay đầu nhìn về phia m Bách Khang, khẽ gật đầu mỉm cười.
Như thế đã xong rồi sao? m Bách Khang ngẩn ra. Theo sau trầm ngâm một phen, nâng tay chi về phía bức tường bên trái cánh cửa Xuân Miên Lâu. Hai đầu ngón tay khẽ trào xuất ra khí kình sắc bén, “xuy xuy” vài tiếng, làm cho những mảnh đá xanh trên tường tung bay tán loạn. Chớp mắt qua đi, trên tường xuất hiện thêm bốn hàng chữ lớn dựng thằng, đường nét nhanh gọn, mà không hề mất đi khí thế mềm mại phong tao. chỉnh thể bài thơ trông như là rồng bay phượng múa.
Chúng đệ tử Thiên Hạ thương hội nhìn thấy cảnh tượng này. Trên mặt đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, còn những người khác thì âm thầm giật mình, quả nhiên không hổ danh là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ah!
Dược Thiên Sầu nhìn bốn hàng chữ như rồng bay phượng múa trên tường, trong votranhhỉen@gmaỉl, com
Lòng ghen tị oán thầm không thôi. Nhưng ngoài miệng lại khen: “m huynh quả nhiên là viết chữ rất đẹp. ”
“Quá khen rồi! ” Ảm Bách Khang cười ha hả, theo sau lại hỏi: “Còn tên bài thơ thì sao? ”
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, hắc hắc nói: “Tên bài thơ cũng là Xuân Miên Lâu đi. ”
Người này cũng thật là... Ảm Bách Khang lắc đầu không nói. Vung tay lên, xuy xuy vài tiếng, ba chữ “Xuân Miên Lâu” đẹp như rồng bay phương múa liền hiện ra, thể chữ lớn hơn bài thơ vài phần.
“Đa tạ hai vị tiền bối. ” Lúc này Nhan Vũ liền hành lễ nói. Mặc dù ngữ khí thành khân, nhưng nàng không rõ bài thơ này có chỗ nào hay, nghĩ rằng Ngưu Hữu Đức đang muốn gạt minh. Cho nên khẽ lẩm bẩm: “Giấc xuân chằng buồn thức, khắp nơi chim.., chim ríu rít. Đêm qua gió mưa về, hoa (lông) rụng nhiều hay ít? ”
Khi nàng đọc xong câu thứ hai, chợt hiểu ra ý nhị ám muội trong đó. Không khỏi trắng mắt nhìn Ngưu Hữu Đức một cái. Hai câu phía sau, quả thật là khiến cho nỗi lòng các tỷ muội miên man bất định ah!
Ban đầu, m Bách Khang cũng không nhìn ra bài thơ này có gì đặc biệt. Nhưng nghe Nhan Vũ lâm bầm đọc xong, lại đưa mắt nhìn lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Thần tình hóm hình nhìn Dược Thiên Sầu nói: “Ngưu huynh quả nhiên tài vãn xuất chúng. Bài thơ này rất phù họp với ý cảnh ở đây! ”
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, chậm rãi bước đến vươn tay vòng qua eo Nhan Vũ cấu véo một cái, nói: “Thơ ta làm xong rồi. Chờ khi nào rảnh rỗi, ta sẽ bớt chút thời gian quay lại đây bàn chuyện thù lao ah! ”
Nói xong cười ha hả, hướng m Bách Khang làm ra cái thủ thế xin mời. Hai người liền sóng vai nhau dẫn theo đoàn người rời đi.
Nhan Vũ có chút buồn bã nhìn theo bóng lưng Ngưu Hữu Đức rời đi, khẽ nỉ non nói: “Không ngờ hắn còn là một tài tử phong lưu ah! ”
m Bách Khang và Ngưu Hữu Đức vừa rời đi, nhóm người chung quanh nhất thời ào đến, sôi nổi chen chúc ở bên ngoài cửa Xuân Miên Lâu. Trong lúc nhất thờis nơi đây đã muốn chật kín người tranh nhau ngắm nhìn tuyệt tác của hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ làm ra. Thinh thoảng còn có tiếng người kinh hô: “Hảo thơ.., hảo thơ.., quả nhiên đúng là hảo thơ. Ý cảnh thâm sâu, ảo diệu khó lường ah! ”
Có người chà xát hai tay cười dâm, đưa mắt nhìn Xuân Miên Lâu, lại nhìn nhìn bài thơ trên tường. Nhịn không được sờ xuống túi trữ vật bên hông, cắn răng một cái rồi lao thẳng vào bên trong Xuân Miên Lâu.
Chửng kiến đám đông bên ngoài Xuân Miên Lâu. Nhan Vũ cười lạnh không ngừng, thầm mắng nam nhân không có ai tốt. Lập tức sai người đãng bảng thông báo, từ hôm nay trở đi giá tiền sẽ tăng gấp ba!
Nhất thời thanh âm oán hận nổi lên bốn phía. Nhưng nào có người dám đến nháo sự ở địa phương này? Hiện giờ Thiên Hạ thương hội phá lệ không thu kim thuế của Xuân Miên Lâu, nhưng vẫn phái ra Chấp Pháp Đội canh giữ ở xung quanh nơi này.
Oán hận thì oán hận, nhưng vẫn người ta vẫn nhắm mắt đưa chân bước vào. Bởi vì cái khỏa sắc tâm trong lòng đám nam nhân không bao giờ chết. Cho nên sinh ý tại Xuân Miên Lâu cũng là náo nhiệt hơn bao giờ hết!
Dược Thiên Sầu nhìn lướt qua hai người, trong lòng đang cân nhắc xem, có phải hai người này đang đào hố để minh nhảy xuống không? Cẩn thận ngẫm lại, cũng rất có khả năng này, quỷ mới biết hai người này giữ mối quan hệ như thế nào, sớm đã nghe nói qua Ảm Bách Khang rất nhiều tình nhân, huống chỉ là một cái vưu vật kinh doanh ở trong địa bàn của hắn. Vì thế nhìn Nhan Vũ cười hắc hắc nói: “Đầu tiền phải nhắc trước, năng lực của ta có hạn. Vạn nhất không thể giúp được, thì cũng đừng trách ta thằng thừng từ chối. ”
Linh thạch trong tay ném trở về túi trữ vật. Nếu người ta đã mở miệng không phải vì tiền, dù sao Cực Phẩm Linh Thạch đã trưng ra rồi. Điều đó thuyết minh, bản thân mình cũng không phải là kẻ không có tiền.
Nhan Vũ hờn dỗi phóng mị nhãn nhìn hắn, che miệng cười: “Nghe nói tiền bối tài hoa xuất chúng, ở Quỷ trang từng làm bốn bài kinh thơ, đến hôm nay thiên hạ tu chân giới vẫn còn tán dương không thôi. Nhan Vũ cũng là người kính yêu thơ phú. Hiện giờ may mắn gặp được tiền bối, Nhan Vũ thật lòng muốn được tiền bối đề tặng cho một bài thơ. ”
“Nói đùa gì yậy, ta đâu biết làm thơ? Lời đồn thổi này hoàn toàn sai rồi. Chuỵện này ta không thể giúp ngươi được đâu. ” Dược Thiên Sầu chưa kịp suy nghĩ đã thăng thừng từ chối. Hắn sớm đã nghĩ qua, bất luận là sự tình gì, chì cần đối phương mở miệng cầu xin, là hắn sẽ từ chối ngay lập tức.
“Tiền bối, ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy. Chuyện này còn có thể là giả được sao? ” Nhan Vũ ngạc nhiên nói. Thấy Dược Thiên Sầu vẫn lắc đầu nguây nguẩy, thì không khỏi ai oán nhìn về phía m Bách Khang. Kết quả khiến cho ngón tay Ảm Bách Khang không ngừng gõ nhịp.
Theo sau, Ảm Bách Khang hơi chau mày, cười ha hả nói: “Ngưu huynh, ngươi thoái thác thật trơn tru. Chuyện này thiên hạ đều biết, ngươi muốn từ chối cũng là không được đâu ah! Nếu Nhan đương gia đã mở miệng cầu, xem như Ngưu huynh nể tình ta, thì không ngại tặng cho Tụ Bảo Bồn chúng ta một bài tuyệt cú lưu danh muôn thuởđi! ”
Tư Không Tuyệt am hiểu thái độ làm người của m Bách Khang, nhìn thấy hành động lần này của sư phụ, thì không khỏi đánh giá Nhan Vũ bằng con mắt khác. Thầm nghĩ, nữ nhân này chỉ sợ ngay cả chính mình cũng không thế ừêu vào.
Còn Nhan Vũ thì không nghĩ được, Ảm Bách Khang sẽ vì minh lên tiếng. Vui sướng qua đi, trong mắt xuất hiện một tia lo âu, mơ hồ cũng đoán ra được chuyện gì đó... Theo sau, lại thiết tha mong chờ đưa mắt nâu nhìn về phía Ngưu Hữu Đức.
Dược Thiên Sầu không phản ứng. Ảm Bách khang đã nói thẳng ra như thế, vậy chính mình cũng không thể khước từ thêm được, ít nhất trước mắt còn chưa phương tiện lắm!
Nhưng ta đâu biết làm thơ gì nha! Trong lúc vô tình, ánh mắt dừng ở trên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, trong lòng chợt động. Thuận thế vươn tay vòng qua chiếc eo thon nhỏ của Nhan Vũ, cấu véo một phen, khẽ thì thầm ở bên tai nàng: “Nhưng ta cũng không thể làm việc không công đi! Ngươi chuẩn bị báo đáp ta như thế nào hả? ”
Hành động ám muội như thế, khiên cho m Bách Khang nhìn thấy cũng phải chau mày. Tư Không Tuyệt đứng bên cạnh quan sát vẻ mặt của sư phu, lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đức. Không biết phải nói cái gì mới tốt!
Đám người xung quanh cũng âm thầm lắc đầu. Quã nhiên nhìn ngươi không thể nhìn tướng mạo. Ngưu Hữu Đức này nguyên lai còn là một tên sắc lang.
Nhan Vũ dư quang trong mắt thoáng liếc nhìn m Bách Khang, đồng dạng cũng kề tai noi nhỏ với Dược Thiên Sầu: “Chỉ cần tiền bối thích thứ gì trong Xuân Miên Lâu, đều có thể cầm đi. ”
“Ưm, vậy ngày sau chung ta sẽ tìm cơ hội khác để thương thảo lại chuyện báo đáp này. ” Dược Thiên Sầu buông vòng eo của nàng ra. Trước mắt chúng nhân, giả bộ nhìn chăm chú lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, rất có tư thế như chuẩn bị phóng tay múa bút.
“Không biết m huynh viết chữ như thế nào? ” Dược Thiên Sầu vừa nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu vừa mở miệng hỏi.
Thực ra, hiện giờ Ảm Bách Khang đang rât buồn bực, miếng thịt thơm của hắn chớp mắt một hồi, liền đã bị người ta giành lấy, lúc này hắn có thể vui sướng mới là chuyện cười. Bất quá, m Bách Khang rất nhanh đã điều chinh lại tâm tình, cũng chì là nữ nhân mà thôi, huống chi còn là một cái nữ nhận thanh lâu, cùng nghiệp lớn của mình so sánh, thì quả thực là nhỏ bé không đáng kể chút nào. Nữ nhân trong thiên hạ vẫn còn vô số. Không nên vì Nhan Vũ mà đánh mất hứng của Ngưu Hữu Đức lúc này.
m Bách Khang đã làm ra quyết định. Vì thế mỉm cười nói: “m mỗ tuy có thể viết được vài chữ. Chi sợ là kém tài vãn thơ của Ngưu huynh mà thôi! ”
“ở Xuân Miên Lâu này, ta làm thơ, ngươi họa chữ, chúng ta họp tác một phen, làm ra danh tác để cho chúng nhân bình phẩm ca tụng, ngươi thấy thế nào? ” Dược Thiên Sầu thuận miệng nói.
Dược Thiên Sầu chi thuận miệng nói, nhưng Ảm Bach Khang không phải như thế. Nhất là cái câu “chúng ta họp tác một phen” kia, khiến cho hắn mim cười thật dài, bao hàm thâm ý đảpẸ. “Hảo, ta cũng đang có ỹ này. ”
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu, hơi khẽ gật đầu. Lúc này không chút do dự xuất khẩu thành thơ:
“Xuân miên bất giác hiểu
Xử xử vãn đề điểu
Dạ lại phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu? ”
“Giấc xuân chẳng buồn thức
Khắp nơi chim ríu rít
Đêm qua gió mưa về
Hoa rụng nhiều hay ít? ”
Dược Thiên Sầu ngâm xong liền quay đầu nhìn về phia m Bách Khang, khẽ gật đầu mỉm cười.
Như thế đã xong rồi sao? m Bách Khang ngẩn ra. Theo sau trầm ngâm một phen, nâng tay chi về phía bức tường bên trái cánh cửa Xuân Miên Lâu. Hai đầu ngón tay khẽ trào xuất ra khí kình sắc bén, “xuy xuy” vài tiếng, làm cho những mảnh đá xanh trên tường tung bay tán loạn. Chớp mắt qua đi, trên tường xuất hiện thêm bốn hàng chữ lớn dựng thằng, đường nét nhanh gọn, mà không hề mất đi khí thế mềm mại phong tao. chỉnh thể bài thơ trông như là rồng bay phượng múa.
Chúng đệ tử Thiên Hạ thương hội nhìn thấy cảnh tượng này. Trên mặt đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, còn những người khác thì âm thầm giật mình, quả nhiên không hổ danh là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ah!
Dược Thiên Sầu nhìn bốn hàng chữ như rồng bay phượng múa trên tường, trong votranhhỉen@gmaỉl, com
Lòng ghen tị oán thầm không thôi. Nhưng ngoài miệng lại khen: “m huynh quả nhiên là viết chữ rất đẹp. ”
“Quá khen rồi! ” Ảm Bách Khang cười ha hả, theo sau lại hỏi: “Còn tên bài thơ thì sao? ”
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, hắc hắc nói: “Tên bài thơ cũng là Xuân Miên Lâu đi. ”
Người này cũng thật là... Ảm Bách Khang lắc đầu không nói. Vung tay lên, xuy xuy vài tiếng, ba chữ “Xuân Miên Lâu” đẹp như rồng bay phương múa liền hiện ra, thể chữ lớn hơn bài thơ vài phần.
“Đa tạ hai vị tiền bối. ” Lúc này Nhan Vũ liền hành lễ nói. Mặc dù ngữ khí thành khân, nhưng nàng không rõ bài thơ này có chỗ nào hay, nghĩ rằng Ngưu Hữu Đức đang muốn gạt minh. Cho nên khẽ lẩm bẩm: “Giấc xuân chằng buồn thức, khắp nơi chim.., chim ríu rít. Đêm qua gió mưa về, hoa (lông) rụng nhiều hay ít? ”
Khi nàng đọc xong câu thứ hai, chợt hiểu ra ý nhị ám muội trong đó. Không khỏi trắng mắt nhìn Ngưu Hữu Đức một cái. Hai câu phía sau, quả thật là khiến cho nỗi lòng các tỷ muội miên man bất định ah!
Ban đầu, m Bách Khang cũng không nhìn ra bài thơ này có gì đặc biệt. Nhưng nghe Nhan Vũ lâm bầm đọc xong, lại đưa mắt nhìn lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Thần tình hóm hình nhìn Dược Thiên Sầu nói: “Ngưu huynh quả nhiên tài vãn xuất chúng. Bài thơ này rất phù họp với ý cảnh ở đây! ”
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, chậm rãi bước đến vươn tay vòng qua eo Nhan Vũ cấu véo một cái, nói: “Thơ ta làm xong rồi. Chờ khi nào rảnh rỗi, ta sẽ bớt chút thời gian quay lại đây bàn chuyện thù lao ah! ”
Nói xong cười ha hả, hướng m Bách Khang làm ra cái thủ thế xin mời. Hai người liền sóng vai nhau dẫn theo đoàn người rời đi.
Nhan Vũ có chút buồn bã nhìn theo bóng lưng Ngưu Hữu Đức rời đi, khẽ nỉ non nói: “Không ngờ hắn còn là một tài tử phong lưu ah! ”
m Bách Khang và Ngưu Hữu Đức vừa rời đi, nhóm người chung quanh nhất thời ào đến, sôi nổi chen chúc ở bên ngoài cửa Xuân Miên Lâu. Trong lúc nhất thờis nơi đây đã muốn chật kín người tranh nhau ngắm nhìn tuyệt tác của hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ làm ra. Thinh thoảng còn có tiếng người kinh hô: “Hảo thơ.., hảo thơ.., quả nhiên đúng là hảo thơ. Ý cảnh thâm sâu, ảo diệu khó lường ah! ”
Có người chà xát hai tay cười dâm, đưa mắt nhìn Xuân Miên Lâu, lại nhìn nhìn bài thơ trên tường. Nhịn không được sờ xuống túi trữ vật bên hông, cắn răng một cái rồi lao thẳng vào bên trong Xuân Miên Lâu.
Chửng kiến đám đông bên ngoài Xuân Miên Lâu. Nhan Vũ cười lạnh không ngừng, thầm mắng nam nhân không có ai tốt. Lập tức sai người đãng bảng thông báo, từ hôm nay trở đi giá tiền sẽ tăng gấp ba!
Nhất thời thanh âm oán hận nổi lên bốn phía. Nhưng nào có người dám đến nháo sự ở địa phương này? Hiện giờ Thiên Hạ thương hội phá lệ không thu kim thuế của Xuân Miên Lâu, nhưng vẫn phái ra Chấp Pháp Đội canh giữ ở xung quanh nơi này.
Oán hận thì oán hận, nhưng vẫn người ta vẫn nhắm mắt đưa chân bước vào. Bởi vì cái khỏa sắc tâm trong lòng đám nam nhân không bao giờ chết. Cho nên sinh ý tại Xuân Miên Lâu cũng là náo nhiệt hơn bao giờ hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.