Chương 8: Hiểu Lầm
Hoả Đao
21/11/2019
Nhận thấy được phản ứng của người chung quanh, Lạc Thần cười khổ một tiếng, Bạch Băng Nhi thật sự là rất có mị lực.
“Ngươi quả nhiên là Tinh Đồ ngũ trọng.”
Bạch Băng Nhi nhàn nhạt nói.
Thiếu niên kích động lúc này mới phát hiện Bạch Băng Nhi không phải nói chuyện với hắn, sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó ảm đạm thối lui qua một bên.
Mà người chung quanh đều là dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Thần đang đưa lưng về Bạch Băng Nhi, thằng này đến lúc này vẫn còn chưa xoay người.
Nghe được Bạch Băng Nhi nói, Lạc Thần mày nhăn lại, xoay người:
“Ta có thực lực gì có vẻ như không có quan hệ gì với ngươi.”
Bạch Băng Nhi muốn giết hắn, mà hắn chẳng có hảo cảm với người này, cho nên hắn không cần phải nói chuyện khách khí.
“Xôn xao……”
Đoàn người chung quanh nháy mắt sôi trào.
“Thằng này, không ngờ lại vô lẽ với tiểu thư Bạch Băng Nhi, nên đánh!”
“Đúng vậy, thật không biết vì sao tiểu thư Bạch Băng Nhi muốn nói chuyện với loại người này.
“……”
Nghe được đám người nghị luận, Lạc Thần càng thêm chán ghét, trong lòng mắng thầm một đám ngu ngốc. Đồng thời cũng một lần khiếp sợ với lực ảnh hưởng của Bạch Băng Nhi.
Bạch Băng Nhi là người kiêu ngạo, sao nàng có thể để cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nàng?
Mặt đẹp phát lạnh, khẽ quát một tiếng:
“Đều câm miệng cho ta, bản tiểu thư làm gì không cần các ngươi quản, lại lắm miệng thì đừng trách ta không khách khí.”
Đám người chợt yên tĩnh!
Bạch Băng Nhi giận dữ rồi, nếu là ngày thường thì bọn họ đã nhanh chóng đi ngay, nhưng hôm nay là ngày Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh, tin tưởng nàng cũng không dám quá làm càn.
Liếc nhìn Lạc Thần một cái, Bạch Băng Nhi lạnh lùng nói:
“Ngươi ẩn dấu thật sâu, lần sau tốt nhất đừng để cho bản tiểu thư tìm được.”
Nửa tháng qua, đời thứ ba Bạch Gia vẫn luôn đang tìm kiếm Lạc Thần, đáng tiếc là tìm không được.
Dứt lời, Bạch Băng Nhi mang theo người Bạch Gia đi đến đội ngũ xếp hàng. Làm một trong tam đại gia tộc ở Húc Nhật Thành, bọn họ luôn có thể hưởng thụ một ít đặc quyền, tỷ như không cần xếp hàng.
Đối với điều này mọi người cũng không có gì ý kiến, cũng không dám có ý kiến gì, ở một thế giới lấy thực lực làm đầu thì chuyện này thật sự quá bình thường.
Nhìn Bạch Băng Nhi đi xa, Lạc Thần tiếp tục chờ đợi, mà đám người chung quanh lại nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
Có vẻ mọi người hiểu lầm, nhưng Lạc Thần ở xóm nghèo lớn lên, hắn không am hiểu thế nào đối nhân xử thế, chỉ có thể cười khổ.
Đột nhiên, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao.
“Mau nhìn, mau nhìn, đó là Trần Lâm!”
“Oa, thật đẹp, hoàn toàn không thua kèm Bạch Băng Nhi!”
“Nói nhảm, hai người bọn họ vốn là Húc Nhật Thành công nhận song mỹ, đương nhiên không phân trên dưới.”
“……”
Đám người nghị luận, Lạc Thần cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Một người thiếu nữ mang trang phục võ giả đỏ rực đang bước nhanh đến, dung nhan như ngọc, cực kỳ bình tĩnh, cũng không có vì người xung quanh nghị luận mà ngượng ngùng.
Thiếu nữ này không hề thua kém Bạch Băng Nhi, trong mắt nàng có một chút hào hiệp, cũng hiển lộ ra tính cách nghịch ngợm, xem ra người này nhất định không phải người thích an phận.
Ở ấn đường của nàng là một ấn ký Tinh Hồn hình đằng màu lục, rất bắt mắt.
Tinh Hồn: đằng (dây leo), cấp bậc: màu lục.
Trần Lâm cũng là đạt đến Tinh Sĩ cảnh!
Chỉ nhìn thoáng một cái Lạc Thần liền bị choáng, cũng không phải bởi vì mỹ mạo cùng thực lực của Trần Lâm, mà là bởi vì Trần Lâm cũng đang đi về phía hắn.
Lần này hắn không xoay người đi, mà nhìn chằm chằm Trần Lâm.
Lần này đám người chung quanh lại một lần khiếp sợ.
Vô luận là Bạch Băng Nhi hay Trần Lâm, đối với bọn họ đều là cao không với tới, chỉ cần cùng bọn họ nói một câu thôi, dù là một câu hỏi đường cũng đủ để bọn họ kích động hồi lâu.
Mà bây giờ hai người này lại chủ động tìm Lạc Thần, thiếu niên này rốt cuộc là người nào?
“Ngươi chính là Lạc Thần?”
Trần Lâm đi đến trước mặt Lạc Thần, không dài dòng trực tiếp mở miệng.
Người khác có lẽ không biết, nhưng đều là tam đại gia tộc, sao nàng lại không biết Bạch Băng Nhi bị đánh.
Lạc Thần có hơi nghi hoặc, trước đây hắn chưa từng gặp qua Trần Lâm, hắn không nghĩ ra vì sao Trần Lâm lại chủ động tìm hắn.
Có điều xuất phát từ lễ phép, hắn vẫn gật gật đầu, nói:
"Phải.”
“Nghe nói ngươi đánh Bạch Băng Nhi một bạt tai.”
Trần Lâm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lạc Thần, hơi mỉm cười lộ ra răng nanh đáng yêu:
“Ta thích ngươi rồi.”
Tuy rằng Trần Lâm cùng Bạch Băng Nhi cũng xưng là song mỹ trong Húc Nhật Thành, nhưng bởi vì hai gia tộc có quan hệ cạnh tranh, cũng vì vậy mà quan hệ giữa hai người cũng không tốt.
Bạch Băng Nhi bị đánh đối Trần Lâm mà nói đương nhiên là một chuyện cực kỳ sảng khoái.
“Hít hà!”
Đám người chung quanh nháy mắt sôi trào, hàm lượng tin tức trong lời nói của Trần Lâm thật sự là quá nhiều.
Thứ nhất, Lạc Thần lại dám đánh Bạch Băng Nhi một bạt tai.
Thứ hai, Trần Lâm lại công khai thích Lạc Thần.
Đám người gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thần, dường như Lạc Thần trong mắt bọn họ đã biến thành một con quái vật khủng bố.
“Nhưng chọc Bạch Băng Nhi, ngươi sẽ gặp không ít phiền toái, tự mình bảo trọng đi!”
Dứt lời, Trần Lâm cất bước rời đi.
Nhìn thần thái của đám người chung quanh, Lạc Thần lại lần nữa cười khổ.
Hắn đương nhiên biết rõ Trần Lâm nói "Ta thích ngươi" chẳng hề liên quan đến chuyện tình nam nữ.
Nhưng đám người chung quanh thì không cho là vậy.
Lần này hiểu lầm thật sự là quá lớn rồi!
“Ngươi quả nhiên là Tinh Đồ ngũ trọng.”
Bạch Băng Nhi nhàn nhạt nói.
Thiếu niên kích động lúc này mới phát hiện Bạch Băng Nhi không phải nói chuyện với hắn, sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó ảm đạm thối lui qua một bên.
Mà người chung quanh đều là dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Thần đang đưa lưng về Bạch Băng Nhi, thằng này đến lúc này vẫn còn chưa xoay người.
Nghe được Bạch Băng Nhi nói, Lạc Thần mày nhăn lại, xoay người:
“Ta có thực lực gì có vẻ như không có quan hệ gì với ngươi.”
Bạch Băng Nhi muốn giết hắn, mà hắn chẳng có hảo cảm với người này, cho nên hắn không cần phải nói chuyện khách khí.
“Xôn xao……”
Đoàn người chung quanh nháy mắt sôi trào.
“Thằng này, không ngờ lại vô lẽ với tiểu thư Bạch Băng Nhi, nên đánh!”
“Đúng vậy, thật không biết vì sao tiểu thư Bạch Băng Nhi muốn nói chuyện với loại người này.
“……”
Nghe được đám người nghị luận, Lạc Thần càng thêm chán ghét, trong lòng mắng thầm một đám ngu ngốc. Đồng thời cũng một lần khiếp sợ với lực ảnh hưởng của Bạch Băng Nhi.
Bạch Băng Nhi là người kiêu ngạo, sao nàng có thể để cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nàng?
Mặt đẹp phát lạnh, khẽ quát một tiếng:
“Đều câm miệng cho ta, bản tiểu thư làm gì không cần các ngươi quản, lại lắm miệng thì đừng trách ta không khách khí.”
Đám người chợt yên tĩnh!
Bạch Băng Nhi giận dữ rồi, nếu là ngày thường thì bọn họ đã nhanh chóng đi ngay, nhưng hôm nay là ngày Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh, tin tưởng nàng cũng không dám quá làm càn.
Liếc nhìn Lạc Thần một cái, Bạch Băng Nhi lạnh lùng nói:
“Ngươi ẩn dấu thật sâu, lần sau tốt nhất đừng để cho bản tiểu thư tìm được.”
Nửa tháng qua, đời thứ ba Bạch Gia vẫn luôn đang tìm kiếm Lạc Thần, đáng tiếc là tìm không được.
Dứt lời, Bạch Băng Nhi mang theo người Bạch Gia đi đến đội ngũ xếp hàng. Làm một trong tam đại gia tộc ở Húc Nhật Thành, bọn họ luôn có thể hưởng thụ một ít đặc quyền, tỷ như không cần xếp hàng.
Đối với điều này mọi người cũng không có gì ý kiến, cũng không dám có ý kiến gì, ở một thế giới lấy thực lực làm đầu thì chuyện này thật sự quá bình thường.
Nhìn Bạch Băng Nhi đi xa, Lạc Thần tiếp tục chờ đợi, mà đám người chung quanh lại nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
Có vẻ mọi người hiểu lầm, nhưng Lạc Thần ở xóm nghèo lớn lên, hắn không am hiểu thế nào đối nhân xử thế, chỉ có thể cười khổ.
Đột nhiên, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao.
“Mau nhìn, mau nhìn, đó là Trần Lâm!”
“Oa, thật đẹp, hoàn toàn không thua kèm Bạch Băng Nhi!”
“Nói nhảm, hai người bọn họ vốn là Húc Nhật Thành công nhận song mỹ, đương nhiên không phân trên dưới.”
“……”
Đám người nghị luận, Lạc Thần cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Một người thiếu nữ mang trang phục võ giả đỏ rực đang bước nhanh đến, dung nhan như ngọc, cực kỳ bình tĩnh, cũng không có vì người xung quanh nghị luận mà ngượng ngùng.
Thiếu nữ này không hề thua kém Bạch Băng Nhi, trong mắt nàng có một chút hào hiệp, cũng hiển lộ ra tính cách nghịch ngợm, xem ra người này nhất định không phải người thích an phận.
Ở ấn đường của nàng là một ấn ký Tinh Hồn hình đằng màu lục, rất bắt mắt.
Tinh Hồn: đằng (dây leo), cấp bậc: màu lục.
Trần Lâm cũng là đạt đến Tinh Sĩ cảnh!
Chỉ nhìn thoáng một cái Lạc Thần liền bị choáng, cũng không phải bởi vì mỹ mạo cùng thực lực của Trần Lâm, mà là bởi vì Trần Lâm cũng đang đi về phía hắn.
Lần này hắn không xoay người đi, mà nhìn chằm chằm Trần Lâm.
Lần này đám người chung quanh lại một lần khiếp sợ.
Vô luận là Bạch Băng Nhi hay Trần Lâm, đối với bọn họ đều là cao không với tới, chỉ cần cùng bọn họ nói một câu thôi, dù là một câu hỏi đường cũng đủ để bọn họ kích động hồi lâu.
Mà bây giờ hai người này lại chủ động tìm Lạc Thần, thiếu niên này rốt cuộc là người nào?
“Ngươi chính là Lạc Thần?”
Trần Lâm đi đến trước mặt Lạc Thần, không dài dòng trực tiếp mở miệng.
Người khác có lẽ không biết, nhưng đều là tam đại gia tộc, sao nàng lại không biết Bạch Băng Nhi bị đánh.
Lạc Thần có hơi nghi hoặc, trước đây hắn chưa từng gặp qua Trần Lâm, hắn không nghĩ ra vì sao Trần Lâm lại chủ động tìm hắn.
Có điều xuất phát từ lễ phép, hắn vẫn gật gật đầu, nói:
"Phải.”
“Nghe nói ngươi đánh Bạch Băng Nhi một bạt tai.”
Trần Lâm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lạc Thần, hơi mỉm cười lộ ra răng nanh đáng yêu:
“Ta thích ngươi rồi.”
Tuy rằng Trần Lâm cùng Bạch Băng Nhi cũng xưng là song mỹ trong Húc Nhật Thành, nhưng bởi vì hai gia tộc có quan hệ cạnh tranh, cũng vì vậy mà quan hệ giữa hai người cũng không tốt.
Bạch Băng Nhi bị đánh đối Trần Lâm mà nói đương nhiên là một chuyện cực kỳ sảng khoái.
“Hít hà!”
Đám người chung quanh nháy mắt sôi trào, hàm lượng tin tức trong lời nói của Trần Lâm thật sự là quá nhiều.
Thứ nhất, Lạc Thần lại dám đánh Bạch Băng Nhi một bạt tai.
Thứ hai, Trần Lâm lại công khai thích Lạc Thần.
Đám người gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thần, dường như Lạc Thần trong mắt bọn họ đã biến thành một con quái vật khủng bố.
“Nhưng chọc Bạch Băng Nhi, ngươi sẽ gặp không ít phiền toái, tự mình bảo trọng đi!”
Dứt lời, Trần Lâm cất bước rời đi.
Nhìn thần thái của đám người chung quanh, Lạc Thần lại lần nữa cười khổ.
Hắn đương nhiên biết rõ Trần Lâm nói "Ta thích ngươi" chẳng hề liên quan đến chuyện tình nam nữ.
Nhưng đám người chung quanh thì không cho là vậy.
Lần này hiểu lầm thật sự là quá lớn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.