Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? ( Bản Dịch )
Chương 50: Người Thân Của Ta Đều Đã Chết Hết Rồi (2)
Lạp Lạp Tiểu Nam Qua
13/06/2024
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Hứa Mặc sẽ nói những lời cay nghiệt, tràn đầy cừu hận đến mức cực đoan.
Nếu như vậy thì tại sao trước kia Hứa Mặc là bày ra bộ dáng khúm núm khi ở nhà?
Chị ta vẫn còn nhớ rõ khi Hứa Mặc ở nhà họ Hứa, trên mặt hắn luôn luôn tươi cười mang theo vẻ nịnh nọt. Cho dù có bị mẹ dạy dỗ thì vẫn có thể cười vui vẻ đối với bọn họ.
Năm ngoái cũng như thế, gia đình bọn họ đi ra ngoài du lịch. Vì chị ba là Hứa Mạn Ny đã giấu điện thoại của Hứa Mặc đi nên khiến hắn không thể nào liên lạc được với người nhà.
Mọi người đã thống nhất cùng nhau chờ ở cổng khu du lịch nhưng bởi vì Hứa Tuấn Triết bỗng nhiên bị bệnh. Chính vì thế mà cả nhà mới bỏ quên Hứa Mặc, vội vội vàng vàng đưa cậu ta đi bệnh viện. Lúc đó không có một ai chờ đợi hắn cả.
Khi đó một mình hắn đi mười mấy cây số chỉ vì muốn trở về nhà.
Khi cảnh sát đưa hắn về, hắn vẫn có thể cười vui vẻ rồi nói với mọi người rằng mình không có việc gì hết. Là do bản thân mình đi lạc khiến mọi người phải lo lắng rồi hắn xin lỗi bọn họ.
Bọn họ lúc đó còn cười nhạo hắn.
Bây giờ hắn hầu như đã dùng những lời lẽ cay nghiệt để chửi mắng bọn họ.
Hắn đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng đến nhường nào mới có thể nói rằng người thân của hắn đã chết sạch.
Hứa Uyển Đình không dám nghĩ tiếp.
“Chị hai, Hứa Mặc giống như…” Sắc mặt Hứa Tuyết Tuệ trở nên khó coi: “Hắn đã trở nên rất xa lạ!”
Hứa Uyển Đình hít sâu một cái: “Ngươi muốn tự mình về nhà hay là ta đưa ngươi về?”
“Hả? Chúng ta không đi vào trường để tìm Hứa Mặc nữa sao?” Hứa Tuyết Tuệ giật mình.
“Mọi chuyện đã thành ra như vậy thì tìm hắn để làm gì? Với lại ta còn có công việc ở công ty, cần phải đi trước.” Tâm tình Hứa Uyển Đình trở nên phiền loạn, không muốn nói chuyện.
Hứa Tuyết Tuệ cũng trầm mặc.
Hứa Uyển Đình nói: “Ngươi đọc ghi chép đi. Dù sao đi chăng nữa, chúng ta phải xem xét lại!” Nói xong, chị ta nổ máy rồi đưa Hứa Tuyết Tuệ về nhà trước, sau đó mới lái xe đi làm.
Hứa Uyển Đình không dám xem ghi chép đó. Càng kéo đến về sau, những câu từ trong đó càng khiến chị ta sợ hãi, không dám đọc tiếp.
Chị ta muốn cho Hứa Tuyết Tuệ xem bản ghi chép đó.
…
Hứa Tuyết Tuệ đứng trước biệt thự nhà họ Hứa, nhìn Hứa Uyển Đình rời đi, trong lòng cảm thấy một trận kinh hãi.
Chị ta hiểu ra một phần nhỏ trong lời chị cả đã nói. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, Hứa Tuyết Tuệ khó có thể chấp nhận.
Và chỉ mới đây, những lời nói của Hứa Mặc đã làm cho chị ta hoàn toàn bị sốc.
Hứa Mặc buông lời nguyền rủa rằng tất cả họ đều chết hết!
Đây là lời mà người thân ruột thịt có thể thốt ra sao?
Hay nói đúng hơn là giống như kẻ thù!
Ít nhất Hứa Mặc đã xem họ như kẻ thù!
Hứa Tuyết Tuệ trở về nhà.
Không có ai ở nhà, ba mẹ đều ra ngoài, chị ba là Hứa Mạn Ny cũng không có ở nhà. Cô ta là diễn viên kiêm ca sĩ, có lịch trình riêng của mình.
Sau khi trở về phòng, Hứa Tuyết Tuệ nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. Nhưng chị ta không thể chịu đựng được sự khó chịu trong lòng. Vì vậy chị ta lấy điện thoại ra và mở tin nhắn mà Hứa Uyển Đình gửi cho mình.
Nội dung trong đó khá nhiều, đã được Hứa Uyển Đình sắp xếp và gửi cho chị ta một bản.
Hứa Tuyết Tuệ nhìn qua ngày hôm qua, nhưng không dám tiếp tục nhìn, không thể chấp nhận trong lòng. Nhưng lúc này, chị ta chỉ có thể đọc thật kỹ.
Có lẽ, họ thực sự quá máu lạnh.
Hoặc có thể là họ không chấp nhận đứa em trai như thế này.
"Đây là chị hai của ta, Hứa Tuyết Tuệ. Chị ta giáo viên âm nhạc đại học! Chị hai của ta đã phát hành một album âm nhạc. Đường Lỗi, ta gửi cho ngươi. Ngươi hãy nghe một nghe, đây là những bài hát chị ta đã sáng tác... Một bài hát hát về gia đình!"
Hứa Tuyết Tuệ biết bài hát đó, tên là "Bến Cảng Ấm Áp". Trong lời bài hát, nói về gia đình là bến cảng an lành duy nhất, tràn đầy ấm áp, tràn đầy dịu dàng, thế giới rất lớn nhưng gia đình rất nhỏ, tình yêu là sự dựa vào duy nhất...
Đó là bài hát chị ta sáng tác vào mười chín tuổi. Lấy chủ đề là tình thân, sau khi phát hành, không có tiếng vang lớn, cũng không biết Hứa Mặc lấy từ đâu mà lại chia sẻ cho bạn bè nghe.
"Chị hai thích ăn bánh trôi nước..."
"Chị hai thích sưu tập bưu thiếp..."
"Chị hai thích váy đẹp..."
"Chị hai còn thích ăn bánh..."
"Hôm nay lau nhà, kết quả sàn nhà quá trơn, chị hai suýt ngã, ta thật đáng chết..."
Dòng cuối cùng, sau đó còn gửi một số biểu tượng cảm xúc rơi nước mắt.
Hứa Tuyết Tuệ giật mình, nhớ lại sự việc đó.
Khi đó, Hứa Mặc giúp người giúp việc làm việc nhà, tự nguyện lau nhà, lau đến phòng khách. Khi chị ta đi xuống, trượt chân, suýt té ngã, khuôn mặt tái nhợt.
Nếu như vậy thì tại sao trước kia Hứa Mặc là bày ra bộ dáng khúm núm khi ở nhà?
Chị ta vẫn còn nhớ rõ khi Hứa Mặc ở nhà họ Hứa, trên mặt hắn luôn luôn tươi cười mang theo vẻ nịnh nọt. Cho dù có bị mẹ dạy dỗ thì vẫn có thể cười vui vẻ đối với bọn họ.
Năm ngoái cũng như thế, gia đình bọn họ đi ra ngoài du lịch. Vì chị ba là Hứa Mạn Ny đã giấu điện thoại của Hứa Mặc đi nên khiến hắn không thể nào liên lạc được với người nhà.
Mọi người đã thống nhất cùng nhau chờ ở cổng khu du lịch nhưng bởi vì Hứa Tuấn Triết bỗng nhiên bị bệnh. Chính vì thế mà cả nhà mới bỏ quên Hứa Mặc, vội vội vàng vàng đưa cậu ta đi bệnh viện. Lúc đó không có một ai chờ đợi hắn cả.
Khi đó một mình hắn đi mười mấy cây số chỉ vì muốn trở về nhà.
Khi cảnh sát đưa hắn về, hắn vẫn có thể cười vui vẻ rồi nói với mọi người rằng mình không có việc gì hết. Là do bản thân mình đi lạc khiến mọi người phải lo lắng rồi hắn xin lỗi bọn họ.
Bọn họ lúc đó còn cười nhạo hắn.
Bây giờ hắn hầu như đã dùng những lời lẽ cay nghiệt để chửi mắng bọn họ.
Hắn đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng đến nhường nào mới có thể nói rằng người thân của hắn đã chết sạch.
Hứa Uyển Đình không dám nghĩ tiếp.
“Chị hai, Hứa Mặc giống như…” Sắc mặt Hứa Tuyết Tuệ trở nên khó coi: “Hắn đã trở nên rất xa lạ!”
Hứa Uyển Đình hít sâu một cái: “Ngươi muốn tự mình về nhà hay là ta đưa ngươi về?”
“Hả? Chúng ta không đi vào trường để tìm Hứa Mặc nữa sao?” Hứa Tuyết Tuệ giật mình.
“Mọi chuyện đã thành ra như vậy thì tìm hắn để làm gì? Với lại ta còn có công việc ở công ty, cần phải đi trước.” Tâm tình Hứa Uyển Đình trở nên phiền loạn, không muốn nói chuyện.
Hứa Tuyết Tuệ cũng trầm mặc.
Hứa Uyển Đình nói: “Ngươi đọc ghi chép đi. Dù sao đi chăng nữa, chúng ta phải xem xét lại!” Nói xong, chị ta nổ máy rồi đưa Hứa Tuyết Tuệ về nhà trước, sau đó mới lái xe đi làm.
Hứa Uyển Đình không dám xem ghi chép đó. Càng kéo đến về sau, những câu từ trong đó càng khiến chị ta sợ hãi, không dám đọc tiếp.
Chị ta muốn cho Hứa Tuyết Tuệ xem bản ghi chép đó.
…
Hứa Tuyết Tuệ đứng trước biệt thự nhà họ Hứa, nhìn Hứa Uyển Đình rời đi, trong lòng cảm thấy một trận kinh hãi.
Chị ta hiểu ra một phần nhỏ trong lời chị cả đã nói. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, Hứa Tuyết Tuệ khó có thể chấp nhận.
Và chỉ mới đây, những lời nói của Hứa Mặc đã làm cho chị ta hoàn toàn bị sốc.
Hứa Mặc buông lời nguyền rủa rằng tất cả họ đều chết hết!
Đây là lời mà người thân ruột thịt có thể thốt ra sao?
Hay nói đúng hơn là giống như kẻ thù!
Ít nhất Hứa Mặc đã xem họ như kẻ thù!
Hứa Tuyết Tuệ trở về nhà.
Không có ai ở nhà, ba mẹ đều ra ngoài, chị ba là Hứa Mạn Ny cũng không có ở nhà. Cô ta là diễn viên kiêm ca sĩ, có lịch trình riêng của mình.
Sau khi trở về phòng, Hứa Tuyết Tuệ nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. Nhưng chị ta không thể chịu đựng được sự khó chịu trong lòng. Vì vậy chị ta lấy điện thoại ra và mở tin nhắn mà Hứa Uyển Đình gửi cho mình.
Nội dung trong đó khá nhiều, đã được Hứa Uyển Đình sắp xếp và gửi cho chị ta một bản.
Hứa Tuyết Tuệ nhìn qua ngày hôm qua, nhưng không dám tiếp tục nhìn, không thể chấp nhận trong lòng. Nhưng lúc này, chị ta chỉ có thể đọc thật kỹ.
Có lẽ, họ thực sự quá máu lạnh.
Hoặc có thể là họ không chấp nhận đứa em trai như thế này.
"Đây là chị hai của ta, Hứa Tuyết Tuệ. Chị ta giáo viên âm nhạc đại học! Chị hai của ta đã phát hành một album âm nhạc. Đường Lỗi, ta gửi cho ngươi. Ngươi hãy nghe một nghe, đây là những bài hát chị ta đã sáng tác... Một bài hát hát về gia đình!"
Hứa Tuyết Tuệ biết bài hát đó, tên là "Bến Cảng Ấm Áp". Trong lời bài hát, nói về gia đình là bến cảng an lành duy nhất, tràn đầy ấm áp, tràn đầy dịu dàng, thế giới rất lớn nhưng gia đình rất nhỏ, tình yêu là sự dựa vào duy nhất...
Đó là bài hát chị ta sáng tác vào mười chín tuổi. Lấy chủ đề là tình thân, sau khi phát hành, không có tiếng vang lớn, cũng không biết Hứa Mặc lấy từ đâu mà lại chia sẻ cho bạn bè nghe.
"Chị hai thích ăn bánh trôi nước..."
"Chị hai thích sưu tập bưu thiếp..."
"Chị hai thích váy đẹp..."
"Chị hai còn thích ăn bánh..."
"Hôm nay lau nhà, kết quả sàn nhà quá trơn, chị hai suýt ngã, ta thật đáng chết..."
Dòng cuối cùng, sau đó còn gửi một số biểu tượng cảm xúc rơi nước mắt.
Hứa Tuyết Tuệ giật mình, nhớ lại sự việc đó.
Khi đó, Hứa Mặc giúp người giúp việc làm việc nhà, tự nguyện lau nhà, lau đến phòng khách. Khi chị ta đi xuống, trượt chân, suýt té ngã, khuôn mặt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.