Chương 13: Ánh sáng một ngôi sao
muadongxaxam
11/09/2013
Việc thiếu kinhnghiệm của Hàn Dương đã gây ra không ít khó khăn cho việc kinh doanh của tậpđoàn trong thời gian gần đây.
Tuy Hàn thị được thực hiện dưới hình thức “gia đình trị” song khoảng 10 năm trước đây,do cần vốn đầu tư vào những hạng mục công trình lớn, tập đoàn này đã bắt đầu mởcửa, cho những cổ đông góp vốn vào. Tuy nhiên với ưu thế hơn 60% cổ phần , baogiờ quyền lực cũng được tập trung vào tay người nhà họ Hàn.
Đến bây giờ, Hàn lão gia thực sự mệt mỏi….Cậucon trai duy nhất Hàn Gia Thiết không giỏi kinh doanh, tất cả chỉ dừng ở mức tạmđược…Con rể thì khá thông minh, nhanh nhạy trong buôn bán nhưng bản tính thamlam tư lợi. Đứa cháu trai ruột thịt không thích thú công việc của gia đình…Màcó lẽ do phải mặc lên mình một chiếc áo không thích hợp, nó rất vất vả thíchnghi…Thời gian qua, lúc thì do dự không quyết, lúc lại không nhận ra nguy cơ,Hàn Dương đã phạm khá nhiều sai lầm, chọn sai vùng quy hoạch đất mua, khiếncông ty lâm vào tình trạng thua lỗ…
Mọi gánh nặng đều chuyển sang vai Hàn LãnhPhong…
Ông không thể phủ nhận, nó có khả năng đặc biệttrong việc kinh doanh…Những khu đất Hàn Lãnh Phong nhắm tới đều nhanh chóngtăng giá vùn vụt…Nó còn dự đoán khá chính xác tình hình đầu tư tài chính trênthị trường, kịp thời rút vốn đầu tư của Hàn gia ra khỏi 2 công ty có nguy cơphá sản…
Nhưng ông sợ, ông sợ cái tài năng đó…
Hàn Lãnh Phong bây giờ ví như một ngôi sao vậy…Baolâu im lặng bỗng dưng một ngày tỏa ra một ánh sáng mê người….Đằng sau đó có thểẩn chứa nguy cơ bị hủy diệt…
Đó là lý do ông không dám chọn nó…Dù biết ngaylúc chọn Hàn Dương, ông đã bắt đầu một canh bạc lớn…
Bây giờ đang là lúc trả giá cho ván bài đó:
-Chủ tịch…lợi nhuận của quý 2 này gần như khôngcó…Thời gian qua, chúng ta cũng đã tổn thất khá lớn khi ký hợp đồng mua khu đấtở Hoa Lâm…Tiền đền bù thì đã chi xong, nhưng dự án xây dựng khu dân cư cao cấphoàn toàn không thể thực hiện được…Cố đấm ăn xôi chi bằng bỏ, chính phủ cũng đãcông bố sẽ không nâng cấp nơi này…Xây lên, chúng ta sẽ bán cho ai?
Một khu đất trị giá hàng trăm triệu tệ, đột ngộtvỡ tan như bong bóng xà phòng….Thiệt hại không phải nhỏ…Chỉ là do Hàn Dươngkhông điều nghiên kỹ, tin vào lời bạn thân của nó, vốn khăng khăng chính phủ sẽnhanh chóng đầu tư vào đây, vài năm nữa Hoa Lâm sẽ càng cực thịnh…
-Giá cổ phiếu xuống khá nhiều…
Hàn Dương ái ngại nhìn ông nội….Anh biết đó làsai lầm của mình.
-Các vị…-Hàn Dương lên tiếng- Những thiệt hại thờigian qua của công ty là do lỗi của tôi…Tôi thành thật xin lỗi…
-Vấn đề không phải là ai có lỗi mà là làm sao đểgiải quyết vấn đề. Chủ tịch, tôi biết giám đốc Hàn là cháu của ông, nhưng ôngcũng nên vì lợi ích toàn cuộc của công ty…Ta nên chọn một người khác thayvào…Mà người lý tưởng nhất chính là cậu Hàn Lãnh Phong…Mọi người thấy sao?
...Chọn Lãnh Phong? Đa số đều không phản đối…Aicũng thấy thời gian qua Lãnh Phong làm việc thế nào….
-Tôi đồng ý- Hàn Dương vui vẻ- Lãnh Phong…
-Cuộc họp tạm dừng ở đây…Chúng ta sẽ thảo luận kỹhơn ở phần sau vậy…
Hàn lão gia đột ngột đứng lên. Cuộc họp đành phảitạm thời chấm dứt.
Phó Đào nhếch môi…Dù có thế nào đi nữa, sớm muộngì Hàn lão gia cũng không thể tiếp tục chống chọi. Bây giờ quan trọng là đưa thằngnhóc đó lên vị trí kia…Với bản lĩnh của mình, ông ta không tin không biến Hànthị thành Phó thị trong thời gian sắp tới…
HànDương bước vào phòng ông nội. Hàn lão gia tựa mình vào ghế, gương mặt già nuahiện rõ vẻ đăm chiêu:
-Ông nộià…Con…
-Nội biếtcon muốn nói gì. Nội tự biết cân nhắc. Con không cần lo…Ra ngoài đi!
Đây làlần đầu ông quát lên với Hàn Dương như thế. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng mà lòngnặng trĩu. Bên ngoài Lãnh Phong đang trao đổi với người trợ lý việc gì đó, dườngnhư không mấy quan tâm đến chuyện mới xảy ra.
-Phong à…
-Dạ?
-Không có gì….
Hàn Dương cũng không biết nói gì với Phong nữa. Áy náy…Anh luôn cảm thấy áynáy với đứa em không chung dòng máu. Vị trí Hàn Dương đang đứng lẽ ra phải thuộcvề Phong, người xứng đáng hơn…
Tuy nhiên, vì quan hệ huyết thống, Lãnh Phong mang họ Hàn song thực tế vẫnlà một người dưng. Ông nội đặt trên vai Hàn Dương một gánh nặng quá lớn. Anhkhông muốn nhận nhưng lại không thể trao lại cho người giỏi hơn, có thể làm tốthơn mình.
-Vậy em đi làm việc đây–Lãnh Phong quay sang phía người trợ lý, nhẹ nhàng–Cứ làm như điều chúng ta đã nói. Cuộc đàm phán ngày mai giao hết cho anhnhé ! Có sự cố gì thì cứ tùy tình huống mà giải quyết. Cố lên.
-Vâng, tôi sẽ cố gắng, anh Hàn cứ yên tâm.
Thế giới của Lãnh Phong và những người trong Hàn gia trôi qua trong mắt HànDương thật xa lạ….Không biết đây là lần thứ mấy Hàn Dương mệt mỏi thở dài rồi.
Tiếng đóng cửa phòng của Hàn Dương vang lên lặng lẽ nhưng Lãnh Phong vẫnnghe được. Anh hiểu Hàn Dương, hiểu những suy nghĩ đang đè nặng trong lòng anh ấy.Con cháu nhà gia thế thường hay vậy, quyền thừa kế và nhiều chuyện khác, có khihạnh phúc của mình phải mang ra làm vật hi sinh.
Anh chợt nghĩ…Có khi nào chuyện ngày xưa của mẹ và ba Vỹ Tường cũng vậy. Baở bên mẹ, cũng chỉ bởi một thói quen từ thời thơ ấu. Nếu có tình cảm thật, HànLãnh Phong không tin, khi mất trí nhớ, người ta lại có thể quên đi tất cả, kể cảcảm giác yêu thương với người mình mong nhớ ngày đêm.
Mẹ thù hận bao năm trời vì cho là ba Vỹ Tường phụ mẹ. Lãnh Phong lại nghĩ,biết đâu đó là cơ hội cho ba không bị ràng buộc bởi bổn phận, được gặp ngườimình yêu tha thiết. Mẹ Kiều Anh chứ không phải mẹ mới là người ba đã yêu, bấtchấp tất cả để cùng bà sống đến trọn đời.
Tuy Hàn thị được thực hiện dưới hình thức “gia đình trị” song khoảng 10 năm trước đây,do cần vốn đầu tư vào những hạng mục công trình lớn, tập đoàn này đã bắt đầu mởcửa, cho những cổ đông góp vốn vào. Tuy nhiên với ưu thế hơn 60% cổ phần , baogiờ quyền lực cũng được tập trung vào tay người nhà họ Hàn.
Đến bây giờ, Hàn lão gia thực sự mệt mỏi….Cậucon trai duy nhất Hàn Gia Thiết không giỏi kinh doanh, tất cả chỉ dừng ở mức tạmđược…Con rể thì khá thông minh, nhanh nhạy trong buôn bán nhưng bản tính thamlam tư lợi. Đứa cháu trai ruột thịt không thích thú công việc của gia đình…Màcó lẽ do phải mặc lên mình một chiếc áo không thích hợp, nó rất vất vả thíchnghi…Thời gian qua, lúc thì do dự không quyết, lúc lại không nhận ra nguy cơ,Hàn Dương đã phạm khá nhiều sai lầm, chọn sai vùng quy hoạch đất mua, khiếncông ty lâm vào tình trạng thua lỗ…
Mọi gánh nặng đều chuyển sang vai Hàn LãnhPhong…
Ông không thể phủ nhận, nó có khả năng đặc biệttrong việc kinh doanh…Những khu đất Hàn Lãnh Phong nhắm tới đều nhanh chóngtăng giá vùn vụt…Nó còn dự đoán khá chính xác tình hình đầu tư tài chính trênthị trường, kịp thời rút vốn đầu tư của Hàn gia ra khỏi 2 công ty có nguy cơphá sản…
Nhưng ông sợ, ông sợ cái tài năng đó…
Hàn Lãnh Phong bây giờ ví như một ngôi sao vậy…Baolâu im lặng bỗng dưng một ngày tỏa ra một ánh sáng mê người….Đằng sau đó có thểẩn chứa nguy cơ bị hủy diệt…
Đó là lý do ông không dám chọn nó…Dù biết ngaylúc chọn Hàn Dương, ông đã bắt đầu một canh bạc lớn…
Bây giờ đang là lúc trả giá cho ván bài đó:
-Chủ tịch…lợi nhuận của quý 2 này gần như khôngcó…Thời gian qua, chúng ta cũng đã tổn thất khá lớn khi ký hợp đồng mua khu đấtở Hoa Lâm…Tiền đền bù thì đã chi xong, nhưng dự án xây dựng khu dân cư cao cấphoàn toàn không thể thực hiện được…Cố đấm ăn xôi chi bằng bỏ, chính phủ cũng đãcông bố sẽ không nâng cấp nơi này…Xây lên, chúng ta sẽ bán cho ai?
Một khu đất trị giá hàng trăm triệu tệ, đột ngộtvỡ tan như bong bóng xà phòng….Thiệt hại không phải nhỏ…Chỉ là do Hàn Dươngkhông điều nghiên kỹ, tin vào lời bạn thân của nó, vốn khăng khăng chính phủ sẽnhanh chóng đầu tư vào đây, vài năm nữa Hoa Lâm sẽ càng cực thịnh…
-Giá cổ phiếu xuống khá nhiều…
Hàn Dương ái ngại nhìn ông nội….Anh biết đó làsai lầm của mình.
-Các vị…-Hàn Dương lên tiếng- Những thiệt hại thờigian qua của công ty là do lỗi của tôi…Tôi thành thật xin lỗi…
-Vấn đề không phải là ai có lỗi mà là làm sao đểgiải quyết vấn đề. Chủ tịch, tôi biết giám đốc Hàn là cháu của ông, nhưng ôngcũng nên vì lợi ích toàn cuộc của công ty…Ta nên chọn một người khác thayvào…Mà người lý tưởng nhất chính là cậu Hàn Lãnh Phong…Mọi người thấy sao?
...Chọn Lãnh Phong? Đa số đều không phản đối…Aicũng thấy thời gian qua Lãnh Phong làm việc thế nào….
-Tôi đồng ý- Hàn Dương vui vẻ- Lãnh Phong…
-Cuộc họp tạm dừng ở đây…Chúng ta sẽ thảo luận kỹhơn ở phần sau vậy…
Hàn lão gia đột ngột đứng lên. Cuộc họp đành phảitạm thời chấm dứt.
Phó Đào nhếch môi…Dù có thế nào đi nữa, sớm muộngì Hàn lão gia cũng không thể tiếp tục chống chọi. Bây giờ quan trọng là đưa thằngnhóc đó lên vị trí kia…Với bản lĩnh của mình, ông ta không tin không biến Hànthị thành Phó thị trong thời gian sắp tới…
HànDương bước vào phòng ông nội. Hàn lão gia tựa mình vào ghế, gương mặt già nuahiện rõ vẻ đăm chiêu:
-Ông nộià…Con…
-Nội biếtcon muốn nói gì. Nội tự biết cân nhắc. Con không cần lo…Ra ngoài đi!
Đây làlần đầu ông quát lên với Hàn Dương như thế. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng mà lòngnặng trĩu. Bên ngoài Lãnh Phong đang trao đổi với người trợ lý việc gì đó, dườngnhư không mấy quan tâm đến chuyện mới xảy ra.
-Phong à…
-Dạ?
-Không có gì….
Hàn Dương cũng không biết nói gì với Phong nữa. Áy náy…Anh luôn cảm thấy áynáy với đứa em không chung dòng máu. Vị trí Hàn Dương đang đứng lẽ ra phải thuộcvề Phong, người xứng đáng hơn…
Tuy nhiên, vì quan hệ huyết thống, Lãnh Phong mang họ Hàn song thực tế vẫnlà một người dưng. Ông nội đặt trên vai Hàn Dương một gánh nặng quá lớn. Anhkhông muốn nhận nhưng lại không thể trao lại cho người giỏi hơn, có thể làm tốthơn mình.
-Vậy em đi làm việc đây–Lãnh Phong quay sang phía người trợ lý, nhẹ nhàng–Cứ làm như điều chúng ta đã nói. Cuộc đàm phán ngày mai giao hết cho anhnhé ! Có sự cố gì thì cứ tùy tình huống mà giải quyết. Cố lên.
-Vâng, tôi sẽ cố gắng, anh Hàn cứ yên tâm.
Thế giới của Lãnh Phong và những người trong Hàn gia trôi qua trong mắt HànDương thật xa lạ….Không biết đây là lần thứ mấy Hàn Dương mệt mỏi thở dài rồi.
Tiếng đóng cửa phòng của Hàn Dương vang lên lặng lẽ nhưng Lãnh Phong vẫnnghe được. Anh hiểu Hàn Dương, hiểu những suy nghĩ đang đè nặng trong lòng anh ấy.Con cháu nhà gia thế thường hay vậy, quyền thừa kế và nhiều chuyện khác, có khihạnh phúc của mình phải mang ra làm vật hi sinh.
Anh chợt nghĩ…Có khi nào chuyện ngày xưa của mẹ và ba Vỹ Tường cũng vậy. Baở bên mẹ, cũng chỉ bởi một thói quen từ thời thơ ấu. Nếu có tình cảm thật, HànLãnh Phong không tin, khi mất trí nhớ, người ta lại có thể quên đi tất cả, kể cảcảm giác yêu thương với người mình mong nhớ ngày đêm.
Mẹ thù hận bao năm trời vì cho là ba Vỹ Tường phụ mẹ. Lãnh Phong lại nghĩ,biết đâu đó là cơ hội cho ba không bị ràng buộc bởi bổn phận, được gặp ngườimình yêu tha thiết. Mẹ Kiều Anh chứ không phải mẹ mới là người ba đã yêu, bấtchấp tất cả để cùng bà sống đến trọn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.