Chương 8: Chuyện cũ, hậnmới
muadongxaxam
10/09/2013
Tronggiấc mộng chập chờn.
Vũ Lâm chợt thấy trước mắt mình hiện lên mộtkhung cảnh quen thuộc.
Cô gái đó…Là bà…
Áo trắng, nụ cười tươi tắn…
Người đàn ông đó đã mỉm cười, trao vào tay nàngthiếu nữ vừa bước qua tuổi 20 chiếc nhẫn đính hôn tuyệt đẹp.
Sau đó:
-Anh sang Hàn Quốc chỉ 1 tháng thôi…Đừng lo…
Cô gái ngồi đợi hằng ngày bên chiếc điện thoại…
Cho đến 1 ngày, nó không reo nữa…
Cô như phát điên trong tuyệt vọng, khóc lóc, gàothét…Không thể chịu đựng, cô cùng người nhà anh quyết định sang nơi xa lại ấy…Tìmkiếm một tia hy vọng…Đó không phải là anh….Không phải anh, không phải Vỹ Tườngcủa cô yêu.
Xe anh rơi xuống vực sâu.
Vũ Lâm như hóa điêntrong cơn tuyệt vọng…
Chân đau buốt vì đâm vào đá, để có thể nhìn thấyanh, một mảnh xương tàn cũng được, chỉ cần ôm được anh thôi…
Xe trống rỗng…
Anh đã bị thú rừng ăn mất…
Hay là…anh vẫn sống?
Lại khấp khởi hy vọng, lại tìm kiếm, lại tuyệt vọngkhóc giữa đêm.
Anh ơi!
Cô không còn biết đến thời gian nữa…
Dù cố gắng kiên cường, ôm ấp hy vọng anh sẽ trởvề…
Cuối cùng thì anh đã trở về. Vũ Lâm hân hoan nhưmở hội. Cô mặc chiếc áo đẹp nhất, đúng màu anh thích, chạy vội đến với anh…:
-Xin lỗi em…Vũ Lâm…Anh đã cưới vợ…Cô ấy là ngườiđã chăm sóc anh suốt thời gian đó. Cô ấy là Mã Kiều Anh!
Cưới vợ?
Em có lỗi gì?
Em đã làm gì nên tội?
Mất trí nhớ, quên lãng em và yêu người khác, saobây giờ nhớ lại, anh lại chẳng nhớ rằng em đã từng đeo nhẫn cưới của anh.
Nói quên là quên sao? Lâm Vỹ Tường…Anh nói bỏ làbỏ sao? Anh nói xin lỗi là xin lỗi sao?
Tôi không tha thứ..Không tha thứ cho các ngườiđâu.
Cô đã buộc người đàn bà ấy phải chính mắt nhìnthấy cảnh chồng mình ôm ấp một cô gái khác…
Cô phải giành lại anh…Phải mang anh về lại vớimình.
Tôi là người đến trước mà…
-Xin lỗi Vũ Lâm…anh sẽ bù đắp cho em…Nhưng anhkhông thể cưới em được…
Không cưới tôi, vì anh không còn yêu tôi?
Không sao!
Anh cũng không thể nào cưới cô ta được.
-Tôi đã mang thai…
Đứa trẻ dành để ràng buộc anh không có trong đêmđó, nhưng có làm sao?…Tôi có thai, và anh phải nhận nó, vì nó mà tiếp tục đến vớitôi.
Cô ta không có được anh đâu… Dù là một cái xác không hồn cũng không được. Anh là của tôi….Mãi mãi của tôi!
-Bình Phong khôngphải là con anh. Hôm nay anh đã đưa nó đến bệnh viện xét nghiệm DNA rồi.
Khốn nạn!
Anh quay lưng, không thương tiếc…
Bình Phong khóc, nó gào, nó mong anh bồng nó,anh cũng không dừng lại.
Anh tàn nhẫn lắm.
Nó không phải là con anh…
Tại sao đôi mắt đólại giống anh như vậy. Tại sao nó lại có nụ cười hiền đến thế? Tại sao nó khôngbao giờ nhìn tôi đầy oán hận? Bao giờ cũng là cái nhìn thương cảm, thương cảmchứ không yêu:
-Mẹ say rồi…Đi ngủ đi mẹ!
Tôi không say.
Anh mới say…
Hôm nay nó đó, đứa con mà anh từng ruồng rẫy đó,nó vùi dập bảo bối của anh, nó làm con bé niềm tự hào của anh phải mang thaitrước khi cưới đứa con trai mà mình yêu tha thiết.
Nợ cha con trả.
Anh sai rồi, Lâm Vỹ Tường ơi!
-Mẹ!
Có tiếng ai đang nói:
-Ai…ai đó?
-Mẹ vào phòng nghỉ đi…
-Hôm nay mẹ vui lắm…Rất vui…
-Vâng…Vào phòng ngủ đi mẹ!!!!
-Giúp mẹ hành hạ con bé đó thật tốt- Lãnh Phong,nhớ đó…Hành hạ!
Lãnh Phong ngừng lại. Mẹ say lắm rồi, vậy mà vẫncòn nhớ đến chuyện cũ sao?
Trả thù và vay trả…
Bao nhiêu năm rồi mẹ vẫn chưa thấy chán sao?
-Vào ngủ đi mẹ…Dượng sắp về rồi……….
Sáng sớm Vũ Lâmchưa thức dậy thì đã có tiếng gõ cửa:
…..- Ai đó?
-Là con ạ!
-Vào đi!
-Có chuyện gì mà sáng sớm con đã….- Không đi làmsao?
Nhìn thấy đôi mắt ấy là bà như phát điên lên được…
Tĩnh tại, an bình…
Không đoán được nó muốn làm gì?
-Mẹ dậy đi!
-Mẹ mệt lắm…Không có gì thì con ra ngoài đi!
-Con muốn bàn với mẹ một chuyện.
-Chuyện gì?-
-Mẹ giúp con đoạt lấyHàn gia …Con muốn tham gia trả thù cùng mẹ…
-Con…
Vẫn lặng lẽ…
Nó muốn gì?
-Con thật là ngốc…-Bình tĩnh lại, Vũ Lâm cười khẩy-Con biết thân phận của chúng ta ở đây là gì mà…Hàn gia…có chỗ cho người ngoàichúng ta xen vào sao?
-Chứ không phải mẹvà dượng Ba bao lâu nay âm mưu những điều gì đó sao? Chỉ bòn rút vài chục triệucủa Hàn gia, giống như muối bỏ bể. Với con người mờ mắt chỉ với số tiền ít ỏiđó, mẹ nghĩ sẽ giúp mẹ trả thù được cha vợ của con sao?
-Con…
Nó đã biết…
Chuyện mà bấy lây nay bà nghĩ mình rất khôn khéoche giấu. Bà biết ơn chồng- Hàn Gia Thiết, nhưng bà cũng hiểu, ông sẽ không baogiờ cùng bà thực hiện kế hoạch trả thù.
Bà đã chọn người đàn ông đó.
Hắn ta vì tiền mới cưới Hàn Chỉ Thúy. Bà không cầntiền, bà muốn lợi dụng Hàn gia chống lại Lâm gia…Muốn cho Lâm Vỹ Tường nếm cáimùi mất đi mọi thứ. Khi ông không còn gì nữa, liệu cái tình nghĩa mặn nồng củacon, của vợ có còn không?
Nhưng bà đã chọn phải một người quá tham lam.
Phương Đạt yêu tiền hơn mọi thứ. Năng lực hắn cóhạn, chỉ dừng ở chỗ rút đi vài triệu bạc…Đã mấy năm, không tiến triển được gì…
-Con là con ruột của mẹ…Mẹ nên tin tưởng contrai của mẹ chứ. Phải không?
-Con thực sự muốn giúp mẹ trả thù?
-….
Hàn Lãnh Phong dịu dàng ôm lấy bà…
Bàn tay nó lạnh…
Khiến Vũ Lâm thoáng rùng mình.
Bà sợ…sợ ngay cả đứa con mình chưa bao giờ hiểuđược:
-Mẹ xin lỗi…Phong à…Mẹ xin lỗi…
-Con hiểu mà…Mẹ ơi!
Tay bà chạm vào lưng nó.
Gồ ghề…
Lập tức buông ra.
Bà nhớ tới một chútgì đó loáng thoáng, mập mờ:
-Đồ khốn nạn…Aicho mày khen bọn chúng tốt? Ai cho mày lấy đồ của bọn chúng? Khốn nạn….Tao đánhmày…Đánh chết mày…
Đứa con này bà luôn xem là đối tượng chomình trút giận.
Hình như bà đã đánh nó, đánh rất nhiều…
Không bao giờ nghe nó khóc…
Không bao giờ nghe nó gào lên trong bi phẫn:
-Tôi hận bà…
Những lúc tỉnh táo hiếm hoi, bà luôn bắt gặp mộtánh mắt điềm đạm, dịu dàng nhìn mình:
-Mẹ uốngnước đi!
Nhưng sau này khi thời gian đa số là tỉnh táo.
Bà lại không còn nghe cái câu đó nữa.
Ánh mắt nó không còn sự dịu dàng.
Từ bao giờ đã lạnhnhư băng?
-Con muốn mẹ giúp con điều gì? Nói đi!
Kế hoạch trả thù đã được mở màn.
Ngoài Hàn Gia Thiếtmẫn cán nhưng quá do dự, Hàn gia này còn có nhữngai?
Hàn Dương không quan tâm tới chuyện kinh doanh củagia đình…
Hàn Ngọc Anh có chồng thì phải theo chồng.
Hàn Chỉ Thúy chỉ biết ganh tỵ và chua cay, thêmmột Phương Đạt ham hố vinh hoa phú quý.
Lãnh Phong…
Đứa trẻ lặng lẽ âm thầm trong bóng tối…
Không sai lầm…Chưa từng phạm sai lầm…Bao giờ cũnglàm tròn trách nhiệm của mình.
Trả thù…
-Con chỉ cần trong những ngày Doanh Doanh còn ởđây, mẹ không làm điều gì khiến cô ấy tổn thương nữa. Chuyện trả thù…mẹ cứ đểcho con…
LãnhPhong lại gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán mẹ. Nụ cười như băng đá, hờ hữngthoáng hiện thoáng không…
Tay VũLâm nắm chặt. Bà mím môi, giọng khàn đi:
-Mẹ hứa….Chỉcần Vỹ Tường không còn gì nữa, mẹ cũng không làm khó dễ Hà Doanh. Mẹ hứa vớicon!...
Vũ Lâm chợt thấy trước mắt mình hiện lên mộtkhung cảnh quen thuộc.
Cô gái đó…Là bà…
Áo trắng, nụ cười tươi tắn…
Người đàn ông đó đã mỉm cười, trao vào tay nàngthiếu nữ vừa bước qua tuổi 20 chiếc nhẫn đính hôn tuyệt đẹp.
Sau đó:
-Anh sang Hàn Quốc chỉ 1 tháng thôi…Đừng lo…
Cô gái ngồi đợi hằng ngày bên chiếc điện thoại…
Cho đến 1 ngày, nó không reo nữa…
Cô như phát điên trong tuyệt vọng, khóc lóc, gàothét…Không thể chịu đựng, cô cùng người nhà anh quyết định sang nơi xa lại ấy…Tìmkiếm một tia hy vọng…Đó không phải là anh….Không phải anh, không phải Vỹ Tườngcủa cô yêu.
Xe anh rơi xuống vực sâu.
Vũ Lâm như hóa điêntrong cơn tuyệt vọng…
Chân đau buốt vì đâm vào đá, để có thể nhìn thấyanh, một mảnh xương tàn cũng được, chỉ cần ôm được anh thôi…
Xe trống rỗng…
Anh đã bị thú rừng ăn mất…
Hay là…anh vẫn sống?
Lại khấp khởi hy vọng, lại tìm kiếm, lại tuyệt vọngkhóc giữa đêm.
Anh ơi!
Cô không còn biết đến thời gian nữa…
Dù cố gắng kiên cường, ôm ấp hy vọng anh sẽ trởvề…
Cuối cùng thì anh đã trở về. Vũ Lâm hân hoan nhưmở hội. Cô mặc chiếc áo đẹp nhất, đúng màu anh thích, chạy vội đến với anh…:
-Xin lỗi em…Vũ Lâm…Anh đã cưới vợ…Cô ấy là ngườiđã chăm sóc anh suốt thời gian đó. Cô ấy là Mã Kiều Anh!
Cưới vợ?
Em có lỗi gì?
Em đã làm gì nên tội?
Mất trí nhớ, quên lãng em và yêu người khác, saobây giờ nhớ lại, anh lại chẳng nhớ rằng em đã từng đeo nhẫn cưới của anh.
Nói quên là quên sao? Lâm Vỹ Tường…Anh nói bỏ làbỏ sao? Anh nói xin lỗi là xin lỗi sao?
Tôi không tha thứ..Không tha thứ cho các ngườiđâu.
Cô đã buộc người đàn bà ấy phải chính mắt nhìnthấy cảnh chồng mình ôm ấp một cô gái khác…
Cô phải giành lại anh…Phải mang anh về lại vớimình.
Tôi là người đến trước mà…
-Xin lỗi Vũ Lâm…anh sẽ bù đắp cho em…Nhưng anhkhông thể cưới em được…
Không cưới tôi, vì anh không còn yêu tôi?
Không sao!
Anh cũng không thể nào cưới cô ta được.
-Tôi đã mang thai…
Đứa trẻ dành để ràng buộc anh không có trong đêmđó, nhưng có làm sao?…Tôi có thai, và anh phải nhận nó, vì nó mà tiếp tục đến vớitôi.
Cô ta không có được anh đâu… Dù là một cái xác không hồn cũng không được. Anh là của tôi….Mãi mãi của tôi!
-Bình Phong khôngphải là con anh. Hôm nay anh đã đưa nó đến bệnh viện xét nghiệm DNA rồi.
Khốn nạn!
Anh quay lưng, không thương tiếc…
Bình Phong khóc, nó gào, nó mong anh bồng nó,anh cũng không dừng lại.
Anh tàn nhẫn lắm.
Nó không phải là con anh…
Tại sao đôi mắt đólại giống anh như vậy. Tại sao nó lại có nụ cười hiền đến thế? Tại sao nó khôngbao giờ nhìn tôi đầy oán hận? Bao giờ cũng là cái nhìn thương cảm, thương cảmchứ không yêu:
-Mẹ say rồi…Đi ngủ đi mẹ!
Tôi không say.
Anh mới say…
Hôm nay nó đó, đứa con mà anh từng ruồng rẫy đó,nó vùi dập bảo bối của anh, nó làm con bé niềm tự hào của anh phải mang thaitrước khi cưới đứa con trai mà mình yêu tha thiết.
Nợ cha con trả.
Anh sai rồi, Lâm Vỹ Tường ơi!
-Mẹ!
Có tiếng ai đang nói:
-Ai…ai đó?
-Mẹ vào phòng nghỉ đi…
-Hôm nay mẹ vui lắm…Rất vui…
-Vâng…Vào phòng ngủ đi mẹ!!!!
-Giúp mẹ hành hạ con bé đó thật tốt- Lãnh Phong,nhớ đó…Hành hạ!
Lãnh Phong ngừng lại. Mẹ say lắm rồi, vậy mà vẫncòn nhớ đến chuyện cũ sao?
Trả thù và vay trả…
Bao nhiêu năm rồi mẹ vẫn chưa thấy chán sao?
-Vào ngủ đi mẹ…Dượng sắp về rồi……….
Sáng sớm Vũ Lâmchưa thức dậy thì đã có tiếng gõ cửa:
…..- Ai đó?
-Là con ạ!
-Vào đi!
-Có chuyện gì mà sáng sớm con đã….- Không đi làmsao?
Nhìn thấy đôi mắt ấy là bà như phát điên lên được…
Tĩnh tại, an bình…
Không đoán được nó muốn làm gì?
-Mẹ dậy đi!
-Mẹ mệt lắm…Không có gì thì con ra ngoài đi!
-Con muốn bàn với mẹ một chuyện.
-Chuyện gì?-
-Mẹ giúp con đoạt lấyHàn gia …Con muốn tham gia trả thù cùng mẹ…
-Con…
Vẫn lặng lẽ…
Nó muốn gì?
-Con thật là ngốc…-Bình tĩnh lại, Vũ Lâm cười khẩy-Con biết thân phận của chúng ta ở đây là gì mà…Hàn gia…có chỗ cho người ngoàichúng ta xen vào sao?
-Chứ không phải mẹvà dượng Ba bao lâu nay âm mưu những điều gì đó sao? Chỉ bòn rút vài chục triệucủa Hàn gia, giống như muối bỏ bể. Với con người mờ mắt chỉ với số tiền ít ỏiđó, mẹ nghĩ sẽ giúp mẹ trả thù được cha vợ của con sao?
-Con…
Nó đã biết…
Chuyện mà bấy lây nay bà nghĩ mình rất khôn khéoche giấu. Bà biết ơn chồng- Hàn Gia Thiết, nhưng bà cũng hiểu, ông sẽ không baogiờ cùng bà thực hiện kế hoạch trả thù.
Bà đã chọn người đàn ông đó.
Hắn ta vì tiền mới cưới Hàn Chỉ Thúy. Bà không cầntiền, bà muốn lợi dụng Hàn gia chống lại Lâm gia…Muốn cho Lâm Vỹ Tường nếm cáimùi mất đi mọi thứ. Khi ông không còn gì nữa, liệu cái tình nghĩa mặn nồng củacon, của vợ có còn không?
Nhưng bà đã chọn phải một người quá tham lam.
Phương Đạt yêu tiền hơn mọi thứ. Năng lực hắn cóhạn, chỉ dừng ở chỗ rút đi vài triệu bạc…Đã mấy năm, không tiến triển được gì…
-Con là con ruột của mẹ…Mẹ nên tin tưởng contrai của mẹ chứ. Phải không?
-Con thực sự muốn giúp mẹ trả thù?
-….
Hàn Lãnh Phong dịu dàng ôm lấy bà…
Bàn tay nó lạnh…
Khiến Vũ Lâm thoáng rùng mình.
Bà sợ…sợ ngay cả đứa con mình chưa bao giờ hiểuđược:
-Mẹ xin lỗi…Phong à…Mẹ xin lỗi…
-Con hiểu mà…Mẹ ơi!
Tay bà chạm vào lưng nó.
Gồ ghề…
Lập tức buông ra.
Bà nhớ tới một chútgì đó loáng thoáng, mập mờ:
-Đồ khốn nạn…Aicho mày khen bọn chúng tốt? Ai cho mày lấy đồ của bọn chúng? Khốn nạn….Tao đánhmày…Đánh chết mày…
Đứa con này bà luôn xem là đối tượng chomình trút giận.
Hình như bà đã đánh nó, đánh rất nhiều…
Không bao giờ nghe nó khóc…
Không bao giờ nghe nó gào lên trong bi phẫn:
-Tôi hận bà…
Những lúc tỉnh táo hiếm hoi, bà luôn bắt gặp mộtánh mắt điềm đạm, dịu dàng nhìn mình:
-Mẹ uốngnước đi!
Nhưng sau này khi thời gian đa số là tỉnh táo.
Bà lại không còn nghe cái câu đó nữa.
Ánh mắt nó không còn sự dịu dàng.
Từ bao giờ đã lạnhnhư băng?
-Con muốn mẹ giúp con điều gì? Nói đi!
Kế hoạch trả thù đã được mở màn.
Ngoài Hàn Gia Thiếtmẫn cán nhưng quá do dự, Hàn gia này còn có nhữngai?
Hàn Dương không quan tâm tới chuyện kinh doanh củagia đình…
Hàn Ngọc Anh có chồng thì phải theo chồng.
Hàn Chỉ Thúy chỉ biết ganh tỵ và chua cay, thêmmột Phương Đạt ham hố vinh hoa phú quý.
Lãnh Phong…
Đứa trẻ lặng lẽ âm thầm trong bóng tối…
Không sai lầm…Chưa từng phạm sai lầm…Bao giờ cũnglàm tròn trách nhiệm của mình.
Trả thù…
-Con chỉ cần trong những ngày Doanh Doanh còn ởđây, mẹ không làm điều gì khiến cô ấy tổn thương nữa. Chuyện trả thù…mẹ cứ đểcho con…
LãnhPhong lại gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán mẹ. Nụ cười như băng đá, hờ hữngthoáng hiện thoáng không…
Tay VũLâm nắm chặt. Bà mím môi, giọng khàn đi:
-Mẹ hứa….Chỉcần Vỹ Tường không còn gì nữa, mẹ cũng không làm khó dễ Hà Doanh. Mẹ hứa vớicon!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.