Chương 10: Mười người
Nhất Độ Quân Hoa
04/05/2015
Nam Cung Ngạo bị giam trong nhà lao u ám, hắn thơ thẩn nhìn ánh trăng đạm bạc chiếu trên nhà lao. Mỗi đên, khi độc bộc phát đau đớn là thời khắc duy nhất hắn yên tĩnh, tim của hắn khi đó mới không cảm giác đau như vậy.
Một ngày, cửa lao mở ra, một bóng người nhẹ nhàng đi tới, lấy tay nâng cằm hắn lên, hắn lạnh lùng quay đầu đi: "Nàng tới làm gì?"
Người kia chưa nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn lên môi hắn, Nam Cung Ngạo tự nói với chính mình phải quay đầu tránh đi, nhưng thân thể hắn lại không nghe theo sự sai khiến của hắn. Đầu lưỡi mềm mại tiến vào khoang miệng, mọi tế bào trên cơ thể hắn đều kêu gào, hắn muốn ôm nàng, dù chỉ một chút thôi.
Nhưng không được, tất cả người trong ngục này đều ước gì có thể tìm được nhược điểm của hắn để đi tranh công lĩnh thưởng.
Vì thế sự tiếp xúc trước mắt, mỗi một giây đều làm cho hắn đau khổ. Mãi cho đến khi nàng nhẹ nhàng đưa một viên thuốc vào cổ họng hắn, hắn mới thanh tỉnh lại. "Nàng vào bằng cách nào?" Giọng nói hắn rất thấp, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nàng chần chờ không trả lời. Hắn lạnh giọng hỏi một lần nữa, nàng viết trên tay
hắn "mười người", sau đó cai ngục liền vào giục nàng đi: "Mau đi ra! Mau đi ra! Ngươi có muốn chết thì đi chết một mình đi, bọn ta còn chưa muốn chết đâu, Tuy người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng làm gì có ai lại muốn đi tìm chỗ chết chứ."
Nàng đứng dậy bước đi, Nam Cung vào lúc nàng bước ra khỏi cửa lao, liền quay thân đi.
Người ở Trung Nguyên cuối cùng cũng đến đây, Nguyệt U Lâu tổn hao rất nhiều nguyên khí, căn bản không thể chống lại, nhưng Hạ Hoài Chi có cách của hắn.
Hắn đến nhà lao đưa Nam Cung Ngạo đi đến phòng cách vách của hắn.
Toàn thân bị điểm hơn mười đại nguyệt, mặt Nam Cung Ngạo vẫn như cũ không thay đổi một chút nào, giả vờ như không có chuyện gì không phải việc khó, hắn nghĩ như vậy .
Nhưng tối hôm đó, Ly Nhi tóc tai bù xù từ phòng Hạ Hoài Chi chạy ra, vẻ mặt đẹp đẽ tinh tế nay thay bằng vẻ hoảng sợ, tiếng khóc của nàng thê lương, liều mạng gõ cửa phòng Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo mặc cho nàng nhào vào lòng hắn, nàng chỉ khóc, nói không ra lời. Nam Cung Ngạo lạnh lùng nhìn, cho đến khi Hạ Hoài Chi đến kéo nàng đi, nàng gắt gao nắm lấy tay của hắn, nhìn hắn cầu xin: "Cứu ta, cứu cứu ta."
Hạ Hoài Chi cười lạnh kéo nàng đi, trên tay nàng nhiều mảnh xanh tím loang lổ. Hạ Hoài Chi nhanh chóng gỡ tay nàng ra khỏi tay hắn. Nàng vẫn như cũ tha thiết cầu xin, đột nhiên cúi đầu gọi khẽ: "Nam Cung Ngạo."
Ngữ điệu kia tốc độ rất chậm, cũng vô cùng rõ ràng.
Nam Cung Ngạo ngay cả mi mắt cũng không nâng lên một chút, mãi đến khi Hạ Hoài Chi nắm tóc nàng kéo nàng vào phòng, hắn mới bình tĩnh đi vào phòng, bình tĩnh đóng cửa phòng, sau đó bình tĩnh dựa lưng vào cửa, rồi tĩnh đứng như vậy qua một đêm.
Thỏa thuận cuối cùng cũng đạt thành. Trong vòng năm mươi năm, Ám Nguyệt U Lâu và trung nguyên không xâm phạm lẫn nhau. Ám Nguyệt U lâu thả gia tộc Nam Cung
bảy người cùng Nam Cung Ngạo vì toàn bộ anh hùng trong giang hồ hi sinh chính mình.
Khi Nam Cung Ngạo nghe tin tức này, thản nhiên nói: "Còn có một người."
Hạ Hoài Chi cười mỉa trêu tức: "Nam Cung thiếu gia, ngươi đi lần này nhất định sẽ là minh chủ Trung Nguyên, mang theo một cái thi yêu trở về, ta thật tò mò muốn biết toàn bộ nhân sĩ võ lâm sẽ nghĩ thế nào."
Ánh mắt Nam Cung Ngạo đỏ rực, từng chữ từng chữ một nói: "Còn có một người." Hạ Hoài Chi thu lại nụ cười: "Không có khả năng."
"Nam Cung Ngạo, ngươi trước tiên nên tự cứu mình rồi mới nên nghĩ đến chuyện khác!" Hạ Hoài Chi phủi tay áo bước đi, Nam Cung Ngạo từng nét từng nét khắc ba chữ Hạ Hoài Chi trong lòng, một bên khắc một bên đổ máu.
Một ngày, cửa lao mở ra, một bóng người nhẹ nhàng đi tới, lấy tay nâng cằm hắn lên, hắn lạnh lùng quay đầu đi: "Nàng tới làm gì?"
Người kia chưa nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn lên môi hắn, Nam Cung Ngạo tự nói với chính mình phải quay đầu tránh đi, nhưng thân thể hắn lại không nghe theo sự sai khiến của hắn. Đầu lưỡi mềm mại tiến vào khoang miệng, mọi tế bào trên cơ thể hắn đều kêu gào, hắn muốn ôm nàng, dù chỉ một chút thôi.
Nhưng không được, tất cả người trong ngục này đều ước gì có thể tìm được nhược điểm của hắn để đi tranh công lĩnh thưởng.
Vì thế sự tiếp xúc trước mắt, mỗi một giây đều làm cho hắn đau khổ. Mãi cho đến khi nàng nhẹ nhàng đưa một viên thuốc vào cổ họng hắn, hắn mới thanh tỉnh lại. "Nàng vào bằng cách nào?" Giọng nói hắn rất thấp, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nàng chần chờ không trả lời. Hắn lạnh giọng hỏi một lần nữa, nàng viết trên tay
hắn "mười người", sau đó cai ngục liền vào giục nàng đi: "Mau đi ra! Mau đi ra! Ngươi có muốn chết thì đi chết một mình đi, bọn ta còn chưa muốn chết đâu, Tuy người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng làm gì có ai lại muốn đi tìm chỗ chết chứ."
Nàng đứng dậy bước đi, Nam Cung vào lúc nàng bước ra khỏi cửa lao, liền quay thân đi.
Người ở Trung Nguyên cuối cùng cũng đến đây, Nguyệt U Lâu tổn hao rất nhiều nguyên khí, căn bản không thể chống lại, nhưng Hạ Hoài Chi có cách của hắn.
Hắn đến nhà lao đưa Nam Cung Ngạo đi đến phòng cách vách của hắn.
Toàn thân bị điểm hơn mười đại nguyệt, mặt Nam Cung Ngạo vẫn như cũ không thay đổi một chút nào, giả vờ như không có chuyện gì không phải việc khó, hắn nghĩ như vậy .
Nhưng tối hôm đó, Ly Nhi tóc tai bù xù từ phòng Hạ Hoài Chi chạy ra, vẻ mặt đẹp đẽ tinh tế nay thay bằng vẻ hoảng sợ, tiếng khóc của nàng thê lương, liều mạng gõ cửa phòng Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo mặc cho nàng nhào vào lòng hắn, nàng chỉ khóc, nói không ra lời. Nam Cung Ngạo lạnh lùng nhìn, cho đến khi Hạ Hoài Chi đến kéo nàng đi, nàng gắt gao nắm lấy tay của hắn, nhìn hắn cầu xin: "Cứu ta, cứu cứu ta."
Hạ Hoài Chi cười lạnh kéo nàng đi, trên tay nàng nhiều mảnh xanh tím loang lổ. Hạ Hoài Chi nhanh chóng gỡ tay nàng ra khỏi tay hắn. Nàng vẫn như cũ tha thiết cầu xin, đột nhiên cúi đầu gọi khẽ: "Nam Cung Ngạo."
Ngữ điệu kia tốc độ rất chậm, cũng vô cùng rõ ràng.
Nam Cung Ngạo ngay cả mi mắt cũng không nâng lên một chút, mãi đến khi Hạ Hoài Chi nắm tóc nàng kéo nàng vào phòng, hắn mới bình tĩnh đi vào phòng, bình tĩnh đóng cửa phòng, sau đó bình tĩnh dựa lưng vào cửa, rồi tĩnh đứng như vậy qua một đêm.
Thỏa thuận cuối cùng cũng đạt thành. Trong vòng năm mươi năm, Ám Nguyệt U Lâu và trung nguyên không xâm phạm lẫn nhau. Ám Nguyệt U lâu thả gia tộc Nam Cung
bảy người cùng Nam Cung Ngạo vì toàn bộ anh hùng trong giang hồ hi sinh chính mình.
Khi Nam Cung Ngạo nghe tin tức này, thản nhiên nói: "Còn có một người."
Hạ Hoài Chi cười mỉa trêu tức: "Nam Cung thiếu gia, ngươi đi lần này nhất định sẽ là minh chủ Trung Nguyên, mang theo một cái thi yêu trở về, ta thật tò mò muốn biết toàn bộ nhân sĩ võ lâm sẽ nghĩ thế nào."
Ánh mắt Nam Cung Ngạo đỏ rực, từng chữ từng chữ một nói: "Còn có một người." Hạ Hoài Chi thu lại nụ cười: "Không có khả năng."
"Nam Cung Ngạo, ngươi trước tiên nên tự cứu mình rồi mới nên nghĩ đến chuyện khác!" Hạ Hoài Chi phủi tay áo bước đi, Nam Cung Ngạo từng nét từng nét khắc ba chữ Hạ Hoài Chi trong lòng, một bên khắc một bên đổ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.