Chương 21: Nói nàng không có!!
Nhất Độ Quân Hoa
04/05/2015
Nam Cung Ngạo nhìn thấy nàng ở trong phòng của Du Bạch, quần áo xốc xếch, cứ như vậy ôm quần áo ngủ bằng gấm núp ở một góc. Du Bạch quay lưng sửa sang lại vạt áo, đối với sắc mặt giận dữ của người kia, hắn chỉ nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Là nàng chủ động câu dẫn ta."
Quan hệ hiện tại giữa hắn và Nam Cung Ngạo khiến hắn không lo ngại gì, người này, tóm lại sẽ không giết hắn, chỉ là thức ăn ngon ở ngay trước mắt, nhưng lại chỉ có thể ngắm nhìn, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy đáng tiếc, mùi vị kia, nhiều năm như vậy vẫn còn chưa hết dư hương. "Nói không phải". Nam Cung Ngạo đột nhiên bình tĩnh trở lại, vô cùng dịu dàng nói với người đang núp ở một góc: "Chỉ cần nàng nói không có, thì sẽ là không có". Người kia lại chỉ kiên quyết càng lui sâu vào trong góc, trong con ngươi hiện lên ánh nước thanh tịnh và đẹp đẽ.
"Hãy nói nàng không có!!" Nắm thật chặt lấy hai cánh tay non mềm như trẻ sơ sinh, Nam Cung Ngạo đã không thể khống chế nổi giọng điệu của mình được nữa. Nếu như hắn bước vào nhìn thấy là cảnh Du Bạch đang quỳ ở trên người nàng, hắn nghĩ bản thân có lẽ thật sự không thể nhẫn nhịn nổi mà đem vứt bỏ quân cờ ưu tú này đi mất!
Ly Nhi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng rồi lại rũ mi mắt xuống.
"Ha, ha ha". Nam Cung Ngạo đang vuốt mái tóc dài của nàng đột nhiên dùng tay kéo đầu nàng ngẩng lên, đối diện đôi con ngươi đẹp và tĩnh mịch kia: "Hóa ra Nam Cung Ngạo ta, lại không thể thỏa mãn nàng sao?".
"Chàng buông ta ra". Giọng nói của nàng rất nhẹ, nghe vào trong tai của Nam Cung Ngạo, thế mà lại giống như có cái gì đó đang đâm vào trong tim hắn.
"Ở cùng với ta, lại khiến cho nàng đau khổ vậy sao!" Bàn tay của hắn đang kéo mái tóc dài của nàng, kéo nàng đến trước mặt, ánh mắt trực bức cái người đang rụt rè sợ hãi kia.
Nàng nhìn vào mắt hắn, dưới ánh mắt như thế kia, nhẹ nhàng, nhưng lại gật đầu vô cùng rõ ràng.
Nam Cung Ngạo ôm nàng lên từ trên giường của Du Bạch, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng kiên quyết muốn rời xa hắn. Trong lòng có một giọng nói tà ác đang thúc giục hắn, hãy cho nàng một đứa con, có con rồi, nàng sẽ không rời đi nữa.
Đến lê hoa biệt viện, quẳng người lên trên giường, nàng thấp giọng hừ một tiếng, chỉ cứ khiếp sợ nhìn hắn. Bản thân Nam Cung Ngạo cũng không quan tâm vẻ mặt kia có bao nhiêu sợ hãi, hắn đứng bên cạnh giường, dứt khoát lột bỏ y phục của mình, nhiều năm tập võ, khiến cho thân thể của hắn vô cùng cân xứng mạnh mẽ.
Quần áo màu đen bị vứt lung tung trên mặt đất, hắn nắm lấy Ly Nhi ở trên giường, tóm lấy tay nàng đem ghì trên đỉnh đầu, không thèm để ý trên cổ tay trắng như ngọc kia, đã nổi lên những vết màu xanh đậm.
Ly Nhi có chút sợ hãi nhìn hắn, hắn kéo quần áo xộc xệch của nàng ra, không dừng lại chút nào phân tâm mà đâm xuyên vào thân thể của nàng, nàng khẽ kêu "ai ai" một tiếng, thân dưới hơi vặn vẹo. Điệu bộ cự tuyệt dục vọng mà lại đón lấy kia khiến cho Nam Cung Ngạo dục hỏa bừng lên thiêu đốt, vì thế vốn chỉ là một động tác trừng phạt nho nhỏ, biến thành cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn). Nàng sợ hãi nhìn đôi mắt đã đỏ ngầu của hắn, nơi căng chặt không thể dung nạp được vật to lớn kia đột nhiên tới tập kích, bị xé rách, chảy ra một dòng máu ấm. Một tay Nam Cung Ngạo gắt gao túm lấy hai tay của nàng, một tay mở ra hàm dưới của nàng, đầu lưỡi thô lỗ nhưng lại vô cùng linh hoạt tách hàm răng của nàng ra, đem những lời rên rỉ đứt quãng của nàng từng câu nuốt vào. Nàng hô hấp gấp hơn, mãi cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn hiện lên những vết tím bầm, Nam Cung Ngạo mới nhẹ nhàng buông lỏng môi của nàng, dưới động tác thô bạo đôi môi phấn hồng kia có chút sưng đỏ. "Kỹ thuật của ta không bằng Du Bạch sao?" Trong lúc cuồng loạn ra vào thân thể nàng, hắn nằm trên người nàng nói, tính áp đảo trong ánh mắt tà ác như muốn độc chiếm con mồi kia khiến nàng kinh sợ. "Không, không phải đâu, ahhhhhh..."
Giọng nói của nàng vẫn rất thấp như cũ, sự đau đớn như vậy khiến nàng không nói ra được câu hoàn chỉnh. Rất tốt, động tác của Nam Cung Ngạo hơi chậm lại một chút: "Hay là cái đó của hắn mạnh mẽ hơn của ta?" Nam Cung Ngạo đem môi kề sát vào tai nàng, sự tức giận đã nhạt đi, biến thành hơi có phần hài hước. Nàng nhìn hắn mê muội, ánh mắt thuần khiết như vậy khiến cho chút lạnh lùng cứng rắn cuối cùng của Nam Cung Ngạo đều tan chảy không thể tìm ra được dấu vết. Vì thế bàn tay đang ghì chặt cổ tay của nàng cũng buông ra, động tác ra vào chậm rãi dịu dàng, hắn khẽ cắn vành tai của nàng, một tay nắm ở cổ của nàng an ủi nàng, một tay nhẹ nhàng trêu đùa nụ hoa đang nở rộ trước ngực nàng, một bên dùng lực đâm sâu vào thân thể của nàng.
Động tác của hắn đã dịu dàng hơn nhiều, nàng vẫn bất an nhìn hắn, cuối cùng thử thăm dò ôm cổ hắn, thấy hắn không có chút gì khó chịu, mới chậm rãi thả lỏng người Đem đó, Ly Nhi nhắm mắt vào, mặc cho Nam Cung Ngạo điên cuồng phát tiết trên người nàng, Nam Cung Ngạo chỉ là hết lần này đến lần khác giải phóng bản thân ở trên người nàng, hắn nghĩ tốt nhất nên sớm cho nàng một đứa con.
Quan hệ hiện tại giữa hắn và Nam Cung Ngạo khiến hắn không lo ngại gì, người này, tóm lại sẽ không giết hắn, chỉ là thức ăn ngon ở ngay trước mắt, nhưng lại chỉ có thể ngắm nhìn, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy đáng tiếc, mùi vị kia, nhiều năm như vậy vẫn còn chưa hết dư hương. "Nói không phải". Nam Cung Ngạo đột nhiên bình tĩnh trở lại, vô cùng dịu dàng nói với người đang núp ở một góc: "Chỉ cần nàng nói không có, thì sẽ là không có". Người kia lại chỉ kiên quyết càng lui sâu vào trong góc, trong con ngươi hiện lên ánh nước thanh tịnh và đẹp đẽ.
"Hãy nói nàng không có!!" Nắm thật chặt lấy hai cánh tay non mềm như trẻ sơ sinh, Nam Cung Ngạo đã không thể khống chế nổi giọng điệu của mình được nữa. Nếu như hắn bước vào nhìn thấy là cảnh Du Bạch đang quỳ ở trên người nàng, hắn nghĩ bản thân có lẽ thật sự không thể nhẫn nhịn nổi mà đem vứt bỏ quân cờ ưu tú này đi mất!
Ly Nhi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng rồi lại rũ mi mắt xuống.
"Ha, ha ha". Nam Cung Ngạo đang vuốt mái tóc dài của nàng đột nhiên dùng tay kéo đầu nàng ngẩng lên, đối diện đôi con ngươi đẹp và tĩnh mịch kia: "Hóa ra Nam Cung Ngạo ta, lại không thể thỏa mãn nàng sao?".
"Chàng buông ta ra". Giọng nói của nàng rất nhẹ, nghe vào trong tai của Nam Cung Ngạo, thế mà lại giống như có cái gì đó đang đâm vào trong tim hắn.
"Ở cùng với ta, lại khiến cho nàng đau khổ vậy sao!" Bàn tay của hắn đang kéo mái tóc dài của nàng, kéo nàng đến trước mặt, ánh mắt trực bức cái người đang rụt rè sợ hãi kia.
Nàng nhìn vào mắt hắn, dưới ánh mắt như thế kia, nhẹ nhàng, nhưng lại gật đầu vô cùng rõ ràng.
Nam Cung Ngạo ôm nàng lên từ trên giường của Du Bạch, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng kiên quyết muốn rời xa hắn. Trong lòng có một giọng nói tà ác đang thúc giục hắn, hãy cho nàng một đứa con, có con rồi, nàng sẽ không rời đi nữa.
Đến lê hoa biệt viện, quẳng người lên trên giường, nàng thấp giọng hừ một tiếng, chỉ cứ khiếp sợ nhìn hắn. Bản thân Nam Cung Ngạo cũng không quan tâm vẻ mặt kia có bao nhiêu sợ hãi, hắn đứng bên cạnh giường, dứt khoát lột bỏ y phục của mình, nhiều năm tập võ, khiến cho thân thể của hắn vô cùng cân xứng mạnh mẽ.
Quần áo màu đen bị vứt lung tung trên mặt đất, hắn nắm lấy Ly Nhi ở trên giường, tóm lấy tay nàng đem ghì trên đỉnh đầu, không thèm để ý trên cổ tay trắng như ngọc kia, đã nổi lên những vết màu xanh đậm.
Ly Nhi có chút sợ hãi nhìn hắn, hắn kéo quần áo xộc xệch của nàng ra, không dừng lại chút nào phân tâm mà đâm xuyên vào thân thể của nàng, nàng khẽ kêu "ai ai" một tiếng, thân dưới hơi vặn vẹo. Điệu bộ cự tuyệt dục vọng mà lại đón lấy kia khiến cho Nam Cung Ngạo dục hỏa bừng lên thiêu đốt, vì thế vốn chỉ là một động tác trừng phạt nho nhỏ, biến thành cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn). Nàng sợ hãi nhìn đôi mắt đã đỏ ngầu của hắn, nơi căng chặt không thể dung nạp được vật to lớn kia đột nhiên tới tập kích, bị xé rách, chảy ra một dòng máu ấm. Một tay Nam Cung Ngạo gắt gao túm lấy hai tay của nàng, một tay mở ra hàm dưới của nàng, đầu lưỡi thô lỗ nhưng lại vô cùng linh hoạt tách hàm răng của nàng ra, đem những lời rên rỉ đứt quãng của nàng từng câu nuốt vào. Nàng hô hấp gấp hơn, mãi cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn hiện lên những vết tím bầm, Nam Cung Ngạo mới nhẹ nhàng buông lỏng môi của nàng, dưới động tác thô bạo đôi môi phấn hồng kia có chút sưng đỏ. "Kỹ thuật của ta không bằng Du Bạch sao?" Trong lúc cuồng loạn ra vào thân thể nàng, hắn nằm trên người nàng nói, tính áp đảo trong ánh mắt tà ác như muốn độc chiếm con mồi kia khiến nàng kinh sợ. "Không, không phải đâu, ahhhhhh..."
Giọng nói của nàng vẫn rất thấp như cũ, sự đau đớn như vậy khiến nàng không nói ra được câu hoàn chỉnh. Rất tốt, động tác của Nam Cung Ngạo hơi chậm lại một chút: "Hay là cái đó của hắn mạnh mẽ hơn của ta?" Nam Cung Ngạo đem môi kề sát vào tai nàng, sự tức giận đã nhạt đi, biến thành hơi có phần hài hước. Nàng nhìn hắn mê muội, ánh mắt thuần khiết như vậy khiến cho chút lạnh lùng cứng rắn cuối cùng của Nam Cung Ngạo đều tan chảy không thể tìm ra được dấu vết. Vì thế bàn tay đang ghì chặt cổ tay của nàng cũng buông ra, động tác ra vào chậm rãi dịu dàng, hắn khẽ cắn vành tai của nàng, một tay nắm ở cổ của nàng an ủi nàng, một tay nhẹ nhàng trêu đùa nụ hoa đang nở rộ trước ngực nàng, một bên dùng lực đâm sâu vào thân thể của nàng.
Động tác của hắn đã dịu dàng hơn nhiều, nàng vẫn bất an nhìn hắn, cuối cùng thử thăm dò ôm cổ hắn, thấy hắn không có chút gì khó chịu, mới chậm rãi thả lỏng người Đem đó, Ly Nhi nhắm mắt vào, mặc cho Nam Cung Ngạo điên cuồng phát tiết trên người nàng, Nam Cung Ngạo chỉ là hết lần này đến lần khác giải phóng bản thân ở trên người nàng, hắn nghĩ tốt nhất nên sớm cho nàng một đứa con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.