Chương 4: Tổ chức sát thủ thần bí
Nhất Độ Quân Hoa
04/05/2015
"Đi." Nam Cung Ngạo chỉ nói một chữ, người trên giường nhẹ xoa đôi mắt, chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, dáng người duyên dáng uyển chuyển, dần dần bị quần áo che lại. Nam Cung Ngạo dựa cửa đứng nhìn, miễn cưỡng chờ đợi.
Vẫn dùng ngựa di chuyển, Nam Cung Ngạo đem nàng ôm phía trước. Ly Nhi không xa lạ gì với ngựa, trước kia, Kiếm Tự Hồn mua rất nhiều về cho nàng nuôi thả ở trên đồng cỏ trong tử vụ thụ hải, thỉnh thoảng hắn cũng mang nàng cưỡi ngựa nhàn nhã tản bộ từ sáng đến tối.
Ở trên ngựa, nàng có chút uể oải, Nam Cung Ngạo theo thói quen chạy một mạch không ngừng, hướng tới Vọng Nguyệt U Lâu.
Đêm xuống, bọn họ lại ngủ ở nhà trọ. Ly Nhi ngồi trước bàn, nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn sang Nam Cung Ngạo, nàng chính là không dùng thức ăn mặn.
Nam Cung Ngạo cầm bình rượu trong tay, dùng chiếc đũa xao xao bát, ý bảo ăn cơm! Ly Nhi thấy vậy liền vùi đầu ăn cơm, chạy một ngày đường, cũng là có chút đói bụng. Tuy Nam Cung Ngạo không để ý nhưng hắn vẫn kéo mái tóc dài của nàng xuống che đi ấn ký giữa trán, để tránh cho người khác chú ý.
Chạy như vậy ước chừng nửa tháng, đêm tá túc tại nhà trọ, nàng luôn nửa đêm đến rúc vào bên người hắn, Nam Cung Ngạo thì ai đến cũng không cự tuyệt, hơn nữa nhiều ngày sau, khi hắn vận công, cảm thấy nội lực tăng lên, thể lực so với trước kia càng cường tráng hơn, thầm nghĩ hay là thi yêu này cũng là thuốc bổ?
Vì thế hắn không hề kiềm chế, hàng đêm tận hứng, Người dưới thân cho dù chịu không nổi cũng chỉ biết cúi đầu rên rỉ, ngay cả kháng cự một chút cũng không hề có. Có đôi khi thậm chí nàng đã rơi vào hôn mê hắn cũng thật lâu sau mới phát giác.
Mấy ngày chạy liên tục, rốt cục cũng đã đến nơi.
Nam Cung Ngạo xuống ngựa, theo thói quen, nhìn lên vách đá cao ngàn dặm. Liệu có ai nghĩ được, tổ chức sát thủ thần bí trên giang hồVọng Nguyệt U Lâu lại tọa ở đây, trong mây mờ mù mịt.
Giơ tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người bên cạnh, gió núi phần phật thổi bay hắc y của hắn, Ly Nhi nhìn mấy lọn tóc của mình bay mơn trớn gương mặt hắn, hắn không lộ vẻ gì.
Hắn phi thân bay lên, trong lòng ngực tuy có người nhưng thân thủ lại nhẹ như chimyến.
Ly Nhi ngây người nhìn khung cảnh trước mặt, bàn tay đang nắm chặt góc áo của hắn buông ra, phi thường tò mò nhìn bốn phía, này đình các cao sừng sững thế nhưng lại ẩn mình trong một mảnh mây mờ, thực có cảm giác mờ ảo hư vô.
Nam Cung Ngạo không coi ai ra gì bước đi, Ly Nhi cơ hồ phải chạy mới đuổi kịp hắn, phía sau mơ hồ có người nhẹ giọng nói:
" Xem, kia có phải là sát thủ cực mạnh ở Vọng Nguyệt Lâu, hộ thân của lâu chủ."
" Sao ngươi không nói sớm!"
Nam Cung Ngạo đưa Ly Nhi đến một tiểu lâu cực đơn giản. Hắn giơ tay, trong lòng bàn tay có nắm một thanh đoản kiếm trong suốt, nói: "Tay!"
Ly Nhi ngoan ngoãn đưa tay ra, Nam Cung Ngạo dùng kiếm cắt qua cổ tay nàng. Máu đỏ chậm rãi chảy ra. Ly Nhi thấy đau, rụt tay lại, giương mắt nhìn Nam Cung Ngạo, rồi lại chậm rãi đưa tay ra, giỏ máu tươi vào một cái bình nhỏ. Nam Cung Ngạo nói: " Sống ở chỗ này."
Sau đó sải bước đi ra ngoài.
Hừng đông ngày hôm sau Nam Cung Ngạo mới trở lại, vì lâu chủ hành công chữa thương nên cả đêm hắn canh giữ trước cửa sổ, hắn có chút mệt mỏi. Hắn ngồi bên giường, cởi bỏ quần áo, người trên giường đã mở mắt, vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.
Nàng rướn cổ, thanh âm nhõng nhẽo gọi: "Ca ca!"
Nam Cung Ngạo cũng không có ngừng lại động tác, vô thanh vô tức tiếp tục cởi quần áo ra, sau đó áp nàng ngã xuống giường. Gần trưa, Nam Cung Ngạo mở mắt, thấy Ly Nhi ánh mắt ngập nước nhìn hắn.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi thanh âm đã có vài phần không kiên nhẫn. "Ta...Ta đói bụng."
"Chờ một chút."
Nam Cung Ngạo mang nàng đi Thực Phủ của Vọng Nguyệt U Lâu, bây giờ đúng là giờ cơm chiều. Hầu hết mọi người ở Vọng Nguyệt U Lâu hiện tại đều đang ở Thực Phủ. Ly Nhi một thân áo trắng theo sau Nam Cung Ngạo tiến đến, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lại đây.
Nam Cung Ngạo bừa bãi ngồi xuống một cái bàn, liền có người nhanh nhẹn chạy lại dọn dẹp sạch sẽ cho hắn, sau đó mang lên trái cây rau xanh. Ly Nhi có chút sợ hãi những ánh mắt xung quanh, co người lại gần Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo nói: "Ăn cơm."
Vì thế nàng cầm đôi đũa, bắt đầu ăn, tốc độ cực nhanh, có thể thấy nàng là đói lắm. Nam Cung Ngạo không nhanh không chậm gắp thức ăn.
"Nam Cung, lần này thu hoạch không tồi nha."
Một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn không quay đầu lại, dám tùy tiện như thế này, ở Vọng Nguyệt Lâu chỉ có một người. Vọng Nguyệt U Lâu, thế lực chủ yếu chia làm ngũ đường nhị sử
Thu Ngự Phong là đường chúa Kim Quang Đường, Du Bạch là đường chúa Mộc Lâm Đường, Phù Phong là đường chúa Thủy Vực Đường, Mạc Ca là đường chúa Hỏa Ngục Đường, Trang Tĩnh là đường chúa Thổ Thạch Đường, Nam Cung Ngạo là Thanh Long sử, Hạ Hoài Chi là Bạch Hổ sử. Trong đó thế lực ngũ đường đều nhau, duy hai sử nhiều năm đi theo bên người lâu chủ, tục truyền công lực sâu không lường được. Người đứng phía sau hắn, đúng là Bạch Hổ sử Hạ Hoài Chi.
Vẫn dùng ngựa di chuyển, Nam Cung Ngạo đem nàng ôm phía trước. Ly Nhi không xa lạ gì với ngựa, trước kia, Kiếm Tự Hồn mua rất nhiều về cho nàng nuôi thả ở trên đồng cỏ trong tử vụ thụ hải, thỉnh thoảng hắn cũng mang nàng cưỡi ngựa nhàn nhã tản bộ từ sáng đến tối.
Ở trên ngựa, nàng có chút uể oải, Nam Cung Ngạo theo thói quen chạy một mạch không ngừng, hướng tới Vọng Nguyệt U Lâu.
Đêm xuống, bọn họ lại ngủ ở nhà trọ. Ly Nhi ngồi trước bàn, nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn sang Nam Cung Ngạo, nàng chính là không dùng thức ăn mặn.
Nam Cung Ngạo cầm bình rượu trong tay, dùng chiếc đũa xao xao bát, ý bảo ăn cơm! Ly Nhi thấy vậy liền vùi đầu ăn cơm, chạy một ngày đường, cũng là có chút đói bụng. Tuy Nam Cung Ngạo không để ý nhưng hắn vẫn kéo mái tóc dài của nàng xuống che đi ấn ký giữa trán, để tránh cho người khác chú ý.
Chạy như vậy ước chừng nửa tháng, đêm tá túc tại nhà trọ, nàng luôn nửa đêm đến rúc vào bên người hắn, Nam Cung Ngạo thì ai đến cũng không cự tuyệt, hơn nữa nhiều ngày sau, khi hắn vận công, cảm thấy nội lực tăng lên, thể lực so với trước kia càng cường tráng hơn, thầm nghĩ hay là thi yêu này cũng là thuốc bổ?
Vì thế hắn không hề kiềm chế, hàng đêm tận hứng, Người dưới thân cho dù chịu không nổi cũng chỉ biết cúi đầu rên rỉ, ngay cả kháng cự một chút cũng không hề có. Có đôi khi thậm chí nàng đã rơi vào hôn mê hắn cũng thật lâu sau mới phát giác.
Mấy ngày chạy liên tục, rốt cục cũng đã đến nơi.
Nam Cung Ngạo xuống ngựa, theo thói quen, nhìn lên vách đá cao ngàn dặm. Liệu có ai nghĩ được, tổ chức sát thủ thần bí trên giang hồVọng Nguyệt U Lâu lại tọa ở đây, trong mây mờ mù mịt.
Giơ tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người bên cạnh, gió núi phần phật thổi bay hắc y của hắn, Ly Nhi nhìn mấy lọn tóc của mình bay mơn trớn gương mặt hắn, hắn không lộ vẻ gì.
Hắn phi thân bay lên, trong lòng ngực tuy có người nhưng thân thủ lại nhẹ như chimyến.
Ly Nhi ngây người nhìn khung cảnh trước mặt, bàn tay đang nắm chặt góc áo của hắn buông ra, phi thường tò mò nhìn bốn phía, này đình các cao sừng sững thế nhưng lại ẩn mình trong một mảnh mây mờ, thực có cảm giác mờ ảo hư vô.
Nam Cung Ngạo không coi ai ra gì bước đi, Ly Nhi cơ hồ phải chạy mới đuổi kịp hắn, phía sau mơ hồ có người nhẹ giọng nói:
" Xem, kia có phải là sát thủ cực mạnh ở Vọng Nguyệt Lâu, hộ thân của lâu chủ."
" Sao ngươi không nói sớm!"
Nam Cung Ngạo đưa Ly Nhi đến một tiểu lâu cực đơn giản. Hắn giơ tay, trong lòng bàn tay có nắm một thanh đoản kiếm trong suốt, nói: "Tay!"
Ly Nhi ngoan ngoãn đưa tay ra, Nam Cung Ngạo dùng kiếm cắt qua cổ tay nàng. Máu đỏ chậm rãi chảy ra. Ly Nhi thấy đau, rụt tay lại, giương mắt nhìn Nam Cung Ngạo, rồi lại chậm rãi đưa tay ra, giỏ máu tươi vào một cái bình nhỏ. Nam Cung Ngạo nói: " Sống ở chỗ này."
Sau đó sải bước đi ra ngoài.
Hừng đông ngày hôm sau Nam Cung Ngạo mới trở lại, vì lâu chủ hành công chữa thương nên cả đêm hắn canh giữ trước cửa sổ, hắn có chút mệt mỏi. Hắn ngồi bên giường, cởi bỏ quần áo, người trên giường đã mở mắt, vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.
Nàng rướn cổ, thanh âm nhõng nhẽo gọi: "Ca ca!"
Nam Cung Ngạo cũng không có ngừng lại động tác, vô thanh vô tức tiếp tục cởi quần áo ra, sau đó áp nàng ngã xuống giường. Gần trưa, Nam Cung Ngạo mở mắt, thấy Ly Nhi ánh mắt ngập nước nhìn hắn.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi thanh âm đã có vài phần không kiên nhẫn. "Ta...Ta đói bụng."
"Chờ một chút."
Nam Cung Ngạo mang nàng đi Thực Phủ của Vọng Nguyệt U Lâu, bây giờ đúng là giờ cơm chiều. Hầu hết mọi người ở Vọng Nguyệt U Lâu hiện tại đều đang ở Thực Phủ. Ly Nhi một thân áo trắng theo sau Nam Cung Ngạo tiến đến, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lại đây.
Nam Cung Ngạo bừa bãi ngồi xuống một cái bàn, liền có người nhanh nhẹn chạy lại dọn dẹp sạch sẽ cho hắn, sau đó mang lên trái cây rau xanh. Ly Nhi có chút sợ hãi những ánh mắt xung quanh, co người lại gần Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo nói: "Ăn cơm."
Vì thế nàng cầm đôi đũa, bắt đầu ăn, tốc độ cực nhanh, có thể thấy nàng là đói lắm. Nam Cung Ngạo không nhanh không chậm gắp thức ăn.
"Nam Cung, lần này thu hoạch không tồi nha."
Một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn không quay đầu lại, dám tùy tiện như thế này, ở Vọng Nguyệt Lâu chỉ có một người. Vọng Nguyệt U Lâu, thế lực chủ yếu chia làm ngũ đường nhị sử
Thu Ngự Phong là đường chúa Kim Quang Đường, Du Bạch là đường chúa Mộc Lâm Đường, Phù Phong là đường chúa Thủy Vực Đường, Mạc Ca là đường chúa Hỏa Ngục Đường, Trang Tĩnh là đường chúa Thổ Thạch Đường, Nam Cung Ngạo là Thanh Long sử, Hạ Hoài Chi là Bạch Hổ sử. Trong đó thế lực ngũ đường đều nhau, duy hai sử nhiều năm đi theo bên người lâu chủ, tục truyền công lực sâu không lường được. Người đứng phía sau hắn, đúng là Bạch Hổ sử Hạ Hoài Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.