Quyển 1 - Chương 35: Cung tường đại hỏa
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
27/11/2014
“Nhớ chưa?” Hoàng Linh Vũ bị hai cái bàn và ba người kẹp chính giữa.
Trong hắc ám, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ thấy cặp mắt của Hoàng Linh Vũ ngay trước mặt, giống như đang mong đợi gì đó mà phóng ra tia sáng lấp lánh. Tuy chuyện tiếp theo cũng chỉ mới nghe thấy lần đầu, nhưng nhìn y như vậy, lại giống như rất có lòng tin, ngay cả tâm tình hắn cũng buông xuống theo, thế là không tự chủ lộ ra nụ cười, nói: “Nhớ rõ lắm rồi, kéo ống truyền tin ở chỗ cửa trong, đồng thời chấn gãy thanh ngang cửa ngoài.”
Vào lúc này, cửa trong ầm ầm sụp đổ, bay tứ tán tới chỗ bốn người, may mà lúc này bốn người đều đã trốn vào giữa hai chiếc bàn dày, thế nên bình an vô sự.
Mộ Dung Bạc Nhai cẩn thận thò đầu ra từ hai chiếc bàn, nhìn thấy một người đứng ngoài động cửa, mái tóc trắng phất phơ rối loạn.
“Nữ nhân đáng chết!” Mạc Am thấp giọng mắng chửi, vì đã quen với đức tính suốt ngày chỉ mang gương mặt chết rồi của hắn, Đoàn Hầu Nhi nhịn không được ngữa cổ hú dài.
Mạc Xán cầm một nhúm tóc của mình, vẻ mặt cười điên cuồng: “Nghe nói ‘Hoàng Linh Vũ’ mà Diêm Phi Hoàng từng nhắc đến đang ở đây? Còn không mau bước ra cho ta nhìn xem là bộ dáng yêu mị thế nào?”
Hoàng Linh Vũ nghe thế, trong đầu lập tức trống rỗng. Không cần hỏi tiếp cũng biết, người đó đích thật cũng như y đã đến bên này. Y nhắm mắt hít thật sâu, áp chế niềm vui hầu như muốn bung ra, thấp giọng dặn: “Chính là lúc này.”
Mộ Dung Bạc Nhai thấy Mạc Xán vẫn ở bên ngoài, vội nói: “Mạc Am chậm một chút!” Tiếp theo liền cầm một túi vừa rồi tiện tay mang theo ném về phía Mạc Xán. Mạc Xán sao có thể để vật lạ tiếp cận, trường tiên vút đi đánh rớt nó. Chỉ đáng tiếc túi đó chưa cột chặt, bị một roi lập tức bung hết thứ bên trong lên đầu lên mặt nàng, nhất thời thê thảm lùi hai bước.
Lần này lại là một túi bột ớt nữa.
Mạc Xán đại khái đã sớm dự cảm, nên bế khí từ trước. Lau mặt cười nói: “Đừng mơ tưởng ta sẽ trúng bẫy thủ đoạn giống nhau!” Có lẽ thực sự tức phát điên, nàng ta không dè dặt thân phận nữa, lao thẳng vào thiện phòng.
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Phóng!”
Một đường quỹ đạo sáng trắng từ trên gian phòng lóe lên, bắn thẳng về phía Mạc Xán. Ở chỗ gần cửa trong nhất, chính là nơi dày đặc bụi mù nhất. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, giống như dẫn lửa cho toàn bộ bột phấn trong phòng, thoáng chốc tia sáng bắn ra tứ phía, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ kịp nhìn thấy mái tóc trắng của Mạc Xán điên cuồng phất phơ trong nhiệt khí đột nhiên bành trướng này, đã bị Hoàng Linh Vũ kéo ra sau bàn.
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trước ngực như bị gõ thật mạnh, trước sau hai mặt bàn đều kẹp y đến phát đau. May mà vào lúc này, cửa ngoài bị ba người Mộ Dung Bạc Nhai liên thủ đánh sụp, hai chiếc bàn kẹp bốn người, cạnh cửa vỡ nát cứ như vậy bị gió nóng thổi đi.
Tiếng nổ đầy trời sáng rực, Đoàn Hầu Nhi bị tiếng vang chấn đau tai, hắn biết rõ cuộc sống gần mười năm đã quen thuộc của mình sắp đến lúc kết thúc__ mục tiêu rất rõ ràng, hắn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân đứng sau màn, mười bốn tuổi gia nhập Côn Tổ, mai phục nhiều năm như thế, là vì vẫn luôn chờ đợi Hoàng Linh Vũ này!
Cảnh tượng đêm nay, là ký ức cả đời chỉ thấy được một lần mà các Bằng canh chừng ở đường lớn ngoài hoàng cung và các vệ binh cả đời cũng không thể quên, đặc biệt là những kẻ gần ngay gang tấc, có thể cảm nhận được ba động xung kích sắc bén và gió nóng liên tiếp ập đến ở nơi gần nhất. Vì quá mức chấn động lòng người, bọn họ chỉ có thể trừng mắt há mỏ nhìn ngọn lửa đỏ diễm dần dần lụi tàn trong màn đêm sau khi ngói trụ của thiện phòng sụp đổ, hoảng sợ mặc niệm tên thần linh mà mình tín ngưỡng, hơn nữa hầu như đã quên bản thân họ gì tên chi.
[Tuy bột mì đích thật không dễ bắt lửa, nhưng sau khi bị nghiền thành bột thì số lượng hạt bột có diện tích tương đối to là rất nhiều, cũng là thứ rất dễ bắt lửa, đừng quên chúng cũng là do nguyên tố carbon hydroxide tổ hợp thành… a! Xin lỗi, nhất thời quên mất cậu học văn, nói những thứ tinh vi này căn bản là đàn gảy tai trâu__ Ai da! Tôi chỉ nói thật thôi mà, sao cậu lại đánh người!]
Hoàng Linh Vũ che lồng ngực bị chấn động đến đau đớn, nhìn đao quang kiếm ảnh dần rời xa. Cho dù bản thân cũng chìm vào nghi hoặc, nhưng bọn người Mộ Dung Bạc Nhai không hề bỏ qua sự rối loạn tạm thời của đám người bao vây, mang theo y nhanh chóng vòng ra sau tường đao, nhanh chóng đi xa.
__ Diêm Phi Hoàng, tôi vẫn còn nhớ từng câu từng lời của cậu.
Ngẩng đầu nhìn, trong bầu trời đêm tản ra vô số tia lửa rơi rụng che kín tầm nhìn, thật giống như cơn mưa lớn ngày đó.
~~~~~~~
Năm 2006
Khi ý thức tỉnh táo lại, Hoàng Linh Vũ ngửi được vị khói thuốc nhàn nhạt, vì thế y biết Diêm Phi Hoàng cùng ngủ chung một lều đã tỉnh dậy.
Y chậm rãi trở người trong túi ngủ, kéo một nửa dây kéo lều ló đầu ra nhìn cảnh sắc bên ngoài. Từ sau khi tốt nghiệp đại học thực tập tới nay, hai người đã cùng hành động với nhau ba năm. Sau khi tốt nghiệp Hoàng Linh Vũ đương nhiên trực tiếp gia nhập vào một đội khảo cổ do một đơn vị nghiên cứu văn vật nào đó thành lập, Diêm Phi Hoàng cũng dứt khoát vứt bỏ chuyên ngành, dựa vào tri thức địa lý địa chất phong phú gia nhập vào đội. Trong mấy năm nay, dựa vào những kinh nghiệp phong phú tích lũy trong nhiều lần thực tập ở đại học và sự tán thưởng của thầy hướng dẫn, Hoàng Linh Vũ rất nhanh đã có thể dẫn một tiểu đội gồm sáu người tiến hành thăm dò độc lập.
Tuy tuổi tác tương đồng, nhưng người này lại cao hơn y rất nhiều, chỉ cần nhìn bờ vai cũng biết hoàn toàn không phải một đẳng cấp. Hơn nữa ngay cả gương mặt cũng có rất nhiều khí khái nam tử, trong mắt của bạn cùng đội, nếu mặc lên âu phục màu đen, lại cạo sạch mớ râu lùng nhùng đó, lập tức sẽ biến thành một vệ sĩ được mệnh danh ‘bức tường thịt di động’.
___ Thật sự có chút ghen tỵ với điều kiện trời cho của hắn, ngay cả động tác cuốc đất cũng có ma lực không giống bình thường.
Tuy Hoàng Linh Vũ nghĩ như vậy, nhưng vẫn miễn cưỡng thức dậy. Tiếng sột soạt dẫn tới sự chú ý của Diêm Phi Hoàng, hắn lập tức quay lại, khi kéo hết dây kéo lều, ánh mặt trời vừa bắt đầu nghiêng về tây chiếu thẳng vào.
“Đã buổi chiều rồi sao? Cậu dạy hồi nào?” Hoàng Linh Vũ híp mắt hỏi.
“Buổi sáng.” Diêm Phi Hoàng cong lưng, đưa hộp cơm bằng nhôm cho Hoàng Linh Vũ, “Sáu giờ.”
“Đáng ghét! Cậu không biết kêu tôi một tiếng sao?” Hoàng Linh Vũ nhận lấy, phát hiện còn nửa ly cà phê nóng, liền uống cạn sạch.
“Mấy ngày nay cậu cũng mệt lắm rồi, hôm nay vốn là thời gian nghỉ ngơi, dậy sớm quá làm gì.” Diêm Phi Hoàng ngồi bên cạnh túi ngủ của y, “Hiện tại mới hai giờ, không tiếp tục ngủ hả?”
“Mấy ngày nay cũng chẳng tìm được nơi hạ táng của Hoài Nam Vương, tôi nghi là ghi chú địa phương bị sai, đợi lát nữa phải xác nhận một chút.” Hoàng Linh Vũ ngồi dậy, duỗi tay móc một cuốn sách nặng chịch ra khỏi túi, thả lỏng người tựa lên ngực Diêm Phi Hoàng, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Ân, đi quanh tản bộ rồi, Tiểu Trương và Tiểu Lị đều là lần đầu tiên đến địa hình núi đá vôi, nên muốn chụp hình lưu niệm, ai bảo cậu cứ vội lên đường không cho tiểu đội dừng chân, người ta dù sao cũng là…” Nói đến đây, Diêm Phi Hoàng phát hiện Hoàng Linh Vũ dựa lên người mình đã lật sách xem, cười khổ thở dài: “Cậu đó, làm chuyện gì cũng quá nghiêm túc quy tắc quá mức là không được, sẽ có lúc bỏ sót nhiều chuyện.”
Hoàng Linh Vũ đã chuyên chú cúi đầu xem sách, xem lời khuyên nhủ bên cạnh như gió thoảng qua tai.
“Tiểu Hoàng…” Diêm Phi Hoàng nhẹ giọng nói, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không có phản ứng.
Hoàng Linh Vũ đang chuyên tâm nghiên cứu tìm kiếm điểm đáng nghi ngờ trong ghi chú địa phương, trong quyển sách nặng chịch có không ít nơi bị những cây bút khác màu đánh dấu chằng chịt lên nhau, dùng bút dạ quang khác màu đánh dấu, cho nên tìm được rất nhanh. Nhưng lực tập trung mà y luôn tự hào rất nhanh bị ngắt quãng, bởi vì lồng ngực sau lưng không ngừng phập phồng, biên độ càng lúc càng sâu nặng.
“Cậu làm sao vậy?” Cuối cùng y quyết định bỏ quyển sách xuống quan tâm một chút đến bạn cùng đội đã xảy ra chuyện gì đến mức kích động như thế, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại, lại bị bóng tối ụp đến hoàn toàn bao phủ.
Cho đến khi trên môi truyền đến xúc cảm trơn mịn như tơ lụa, gương mặt bị đối phương quấn chặt đến phát đau, y mới ý thức được cần phải tiến hành phản kháng. Tuy thể hình hơn kém nhau ít nhất cũng hai số, nhưng Hoàng Linh Vũ cũng được rèn luyện khi vượt núi vượt đèo, sau khi quấn quít vài giây, cuối cùng thoát được vòng tay của Diêm Phi Hoàng.
Trong hắc ám, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ thấy cặp mắt của Hoàng Linh Vũ ngay trước mặt, giống như đang mong đợi gì đó mà phóng ra tia sáng lấp lánh. Tuy chuyện tiếp theo cũng chỉ mới nghe thấy lần đầu, nhưng nhìn y như vậy, lại giống như rất có lòng tin, ngay cả tâm tình hắn cũng buông xuống theo, thế là không tự chủ lộ ra nụ cười, nói: “Nhớ rõ lắm rồi, kéo ống truyền tin ở chỗ cửa trong, đồng thời chấn gãy thanh ngang cửa ngoài.”
Vào lúc này, cửa trong ầm ầm sụp đổ, bay tứ tán tới chỗ bốn người, may mà lúc này bốn người đều đã trốn vào giữa hai chiếc bàn dày, thế nên bình an vô sự.
Mộ Dung Bạc Nhai cẩn thận thò đầu ra từ hai chiếc bàn, nhìn thấy một người đứng ngoài động cửa, mái tóc trắng phất phơ rối loạn.
“Nữ nhân đáng chết!” Mạc Am thấp giọng mắng chửi, vì đã quen với đức tính suốt ngày chỉ mang gương mặt chết rồi của hắn, Đoàn Hầu Nhi nhịn không được ngữa cổ hú dài.
Mạc Xán cầm một nhúm tóc của mình, vẻ mặt cười điên cuồng: “Nghe nói ‘Hoàng Linh Vũ’ mà Diêm Phi Hoàng từng nhắc đến đang ở đây? Còn không mau bước ra cho ta nhìn xem là bộ dáng yêu mị thế nào?”
Hoàng Linh Vũ nghe thế, trong đầu lập tức trống rỗng. Không cần hỏi tiếp cũng biết, người đó đích thật cũng như y đã đến bên này. Y nhắm mắt hít thật sâu, áp chế niềm vui hầu như muốn bung ra, thấp giọng dặn: “Chính là lúc này.”
Mộ Dung Bạc Nhai thấy Mạc Xán vẫn ở bên ngoài, vội nói: “Mạc Am chậm một chút!” Tiếp theo liền cầm một túi vừa rồi tiện tay mang theo ném về phía Mạc Xán. Mạc Xán sao có thể để vật lạ tiếp cận, trường tiên vút đi đánh rớt nó. Chỉ đáng tiếc túi đó chưa cột chặt, bị một roi lập tức bung hết thứ bên trong lên đầu lên mặt nàng, nhất thời thê thảm lùi hai bước.
Lần này lại là một túi bột ớt nữa.
Mạc Xán đại khái đã sớm dự cảm, nên bế khí từ trước. Lau mặt cười nói: “Đừng mơ tưởng ta sẽ trúng bẫy thủ đoạn giống nhau!” Có lẽ thực sự tức phát điên, nàng ta không dè dặt thân phận nữa, lao thẳng vào thiện phòng.
Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Phóng!”
Một đường quỹ đạo sáng trắng từ trên gian phòng lóe lên, bắn thẳng về phía Mạc Xán. Ở chỗ gần cửa trong nhất, chính là nơi dày đặc bụi mù nhất. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, giống như dẫn lửa cho toàn bộ bột phấn trong phòng, thoáng chốc tia sáng bắn ra tứ phía, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ kịp nhìn thấy mái tóc trắng của Mạc Xán điên cuồng phất phơ trong nhiệt khí đột nhiên bành trướng này, đã bị Hoàng Linh Vũ kéo ra sau bàn.
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trước ngực như bị gõ thật mạnh, trước sau hai mặt bàn đều kẹp y đến phát đau. May mà vào lúc này, cửa ngoài bị ba người Mộ Dung Bạc Nhai liên thủ đánh sụp, hai chiếc bàn kẹp bốn người, cạnh cửa vỡ nát cứ như vậy bị gió nóng thổi đi.
Tiếng nổ đầy trời sáng rực, Đoàn Hầu Nhi bị tiếng vang chấn đau tai, hắn biết rõ cuộc sống gần mười năm đã quen thuộc của mình sắp đến lúc kết thúc__ mục tiêu rất rõ ràng, hắn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân đứng sau màn, mười bốn tuổi gia nhập Côn Tổ, mai phục nhiều năm như thế, là vì vẫn luôn chờ đợi Hoàng Linh Vũ này!
Cảnh tượng đêm nay, là ký ức cả đời chỉ thấy được một lần mà các Bằng canh chừng ở đường lớn ngoài hoàng cung và các vệ binh cả đời cũng không thể quên, đặc biệt là những kẻ gần ngay gang tấc, có thể cảm nhận được ba động xung kích sắc bén và gió nóng liên tiếp ập đến ở nơi gần nhất. Vì quá mức chấn động lòng người, bọn họ chỉ có thể trừng mắt há mỏ nhìn ngọn lửa đỏ diễm dần dần lụi tàn trong màn đêm sau khi ngói trụ của thiện phòng sụp đổ, hoảng sợ mặc niệm tên thần linh mà mình tín ngưỡng, hơn nữa hầu như đã quên bản thân họ gì tên chi.
[Tuy bột mì đích thật không dễ bắt lửa, nhưng sau khi bị nghiền thành bột thì số lượng hạt bột có diện tích tương đối to là rất nhiều, cũng là thứ rất dễ bắt lửa, đừng quên chúng cũng là do nguyên tố carbon hydroxide tổ hợp thành… a! Xin lỗi, nhất thời quên mất cậu học văn, nói những thứ tinh vi này căn bản là đàn gảy tai trâu__ Ai da! Tôi chỉ nói thật thôi mà, sao cậu lại đánh người!]
Hoàng Linh Vũ che lồng ngực bị chấn động đến đau đớn, nhìn đao quang kiếm ảnh dần rời xa. Cho dù bản thân cũng chìm vào nghi hoặc, nhưng bọn người Mộ Dung Bạc Nhai không hề bỏ qua sự rối loạn tạm thời của đám người bao vây, mang theo y nhanh chóng vòng ra sau tường đao, nhanh chóng đi xa.
__ Diêm Phi Hoàng, tôi vẫn còn nhớ từng câu từng lời của cậu.
Ngẩng đầu nhìn, trong bầu trời đêm tản ra vô số tia lửa rơi rụng che kín tầm nhìn, thật giống như cơn mưa lớn ngày đó.
~~~~~~~
Năm 2006
Khi ý thức tỉnh táo lại, Hoàng Linh Vũ ngửi được vị khói thuốc nhàn nhạt, vì thế y biết Diêm Phi Hoàng cùng ngủ chung một lều đã tỉnh dậy.
Y chậm rãi trở người trong túi ngủ, kéo một nửa dây kéo lều ló đầu ra nhìn cảnh sắc bên ngoài. Từ sau khi tốt nghiệp đại học thực tập tới nay, hai người đã cùng hành động với nhau ba năm. Sau khi tốt nghiệp Hoàng Linh Vũ đương nhiên trực tiếp gia nhập vào một đội khảo cổ do một đơn vị nghiên cứu văn vật nào đó thành lập, Diêm Phi Hoàng cũng dứt khoát vứt bỏ chuyên ngành, dựa vào tri thức địa lý địa chất phong phú gia nhập vào đội. Trong mấy năm nay, dựa vào những kinh nghiệp phong phú tích lũy trong nhiều lần thực tập ở đại học và sự tán thưởng của thầy hướng dẫn, Hoàng Linh Vũ rất nhanh đã có thể dẫn một tiểu đội gồm sáu người tiến hành thăm dò độc lập.
Tuy tuổi tác tương đồng, nhưng người này lại cao hơn y rất nhiều, chỉ cần nhìn bờ vai cũng biết hoàn toàn không phải một đẳng cấp. Hơn nữa ngay cả gương mặt cũng có rất nhiều khí khái nam tử, trong mắt của bạn cùng đội, nếu mặc lên âu phục màu đen, lại cạo sạch mớ râu lùng nhùng đó, lập tức sẽ biến thành một vệ sĩ được mệnh danh ‘bức tường thịt di động’.
___ Thật sự có chút ghen tỵ với điều kiện trời cho của hắn, ngay cả động tác cuốc đất cũng có ma lực không giống bình thường.
Tuy Hoàng Linh Vũ nghĩ như vậy, nhưng vẫn miễn cưỡng thức dậy. Tiếng sột soạt dẫn tới sự chú ý của Diêm Phi Hoàng, hắn lập tức quay lại, khi kéo hết dây kéo lều, ánh mặt trời vừa bắt đầu nghiêng về tây chiếu thẳng vào.
“Đã buổi chiều rồi sao? Cậu dạy hồi nào?” Hoàng Linh Vũ híp mắt hỏi.
“Buổi sáng.” Diêm Phi Hoàng cong lưng, đưa hộp cơm bằng nhôm cho Hoàng Linh Vũ, “Sáu giờ.”
“Đáng ghét! Cậu không biết kêu tôi một tiếng sao?” Hoàng Linh Vũ nhận lấy, phát hiện còn nửa ly cà phê nóng, liền uống cạn sạch.
“Mấy ngày nay cậu cũng mệt lắm rồi, hôm nay vốn là thời gian nghỉ ngơi, dậy sớm quá làm gì.” Diêm Phi Hoàng ngồi bên cạnh túi ngủ của y, “Hiện tại mới hai giờ, không tiếp tục ngủ hả?”
“Mấy ngày nay cũng chẳng tìm được nơi hạ táng của Hoài Nam Vương, tôi nghi là ghi chú địa phương bị sai, đợi lát nữa phải xác nhận một chút.” Hoàng Linh Vũ ngồi dậy, duỗi tay móc một cuốn sách nặng chịch ra khỏi túi, thả lỏng người tựa lên ngực Diêm Phi Hoàng, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Ân, đi quanh tản bộ rồi, Tiểu Trương và Tiểu Lị đều là lần đầu tiên đến địa hình núi đá vôi, nên muốn chụp hình lưu niệm, ai bảo cậu cứ vội lên đường không cho tiểu đội dừng chân, người ta dù sao cũng là…” Nói đến đây, Diêm Phi Hoàng phát hiện Hoàng Linh Vũ dựa lên người mình đã lật sách xem, cười khổ thở dài: “Cậu đó, làm chuyện gì cũng quá nghiêm túc quy tắc quá mức là không được, sẽ có lúc bỏ sót nhiều chuyện.”
Hoàng Linh Vũ đã chuyên chú cúi đầu xem sách, xem lời khuyên nhủ bên cạnh như gió thoảng qua tai.
“Tiểu Hoàng…” Diêm Phi Hoàng nhẹ giọng nói, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không có phản ứng.
Hoàng Linh Vũ đang chuyên tâm nghiên cứu tìm kiếm điểm đáng nghi ngờ trong ghi chú địa phương, trong quyển sách nặng chịch có không ít nơi bị những cây bút khác màu đánh dấu chằng chịt lên nhau, dùng bút dạ quang khác màu đánh dấu, cho nên tìm được rất nhanh. Nhưng lực tập trung mà y luôn tự hào rất nhanh bị ngắt quãng, bởi vì lồng ngực sau lưng không ngừng phập phồng, biên độ càng lúc càng sâu nặng.
“Cậu làm sao vậy?” Cuối cùng y quyết định bỏ quyển sách xuống quan tâm một chút đến bạn cùng đội đã xảy ra chuyện gì đến mức kích động như thế, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại, lại bị bóng tối ụp đến hoàn toàn bao phủ.
Cho đến khi trên môi truyền đến xúc cảm trơn mịn như tơ lụa, gương mặt bị đối phương quấn chặt đến phát đau, y mới ý thức được cần phải tiến hành phản kháng. Tuy thể hình hơn kém nhau ít nhất cũng hai số, nhưng Hoàng Linh Vũ cũng được rèn luyện khi vượt núi vượt đèo, sau khi quấn quít vài giây, cuối cùng thoát được vòng tay của Diêm Phi Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.