Quyển 3 - Chương 194: Sợ chết khiếp.
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
27/11/2014
Lục tìm chừng một nén nhang, cuối cùng tìm được. Giao cho Bạch Lang Vương,
nói: “Núi này gọi là Tây Lương sơn, cốc này là Tây Lương cốc, trong cốc
có sông nhỏ. Gần đó từng phát hiện mạch khoáng sương muối, nên liền có
dân chúng đem khoáng thạch vận chuyển tới sơn cốc tinh luyện, vì vậy đã
chặt sạch cây cối trong Tây Lương sơn cốc. Nhưng sau đó vùng đất này một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, cho nên hiện tại nơi này đã bị bỏ hoang gần hai trăm năm.”
Phóng mắt nhìn một phiến sơn cốc đã bị quên lãng mấy trăm năm, chỉ thấy giăng phủ đầy bụi đất màu đen, đá lớn nhỏ hỗn loạn khắp nơi đều có.
Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương tỉ mỉ nhìn cuốn địa phương chí này, lại quan sát địa hình rất lâu, coi như xác định không có cạm bẫy gì. Bạch Lang Vương nhịn không được lộ ra nụ cười trào phúng: “Thuật Hỉ Lãng quá cẩn thận rồi, tuy nói cẩn thận lái được thuyền vạn năm, nhưng cũng dễ làm lỡ chuyện a!” Nói xong, đem quyển địa phương chí ném trả vào tay lính dò đường, một chân thúc vào bụng ngựa, thống lĩnh đội ngũ ra khỏi mảnh rừng.
Thuật Hỉ Lãng nhìn sắc trời, thúc ngựa đi tiếp, Bạch Lang Vương ở phía trước còn đang hô: “Qua ngọn núi này, chúng ta tạm nghỉ hai canh giờ!”
Những kỵ binh bọn họ thì rất sung sướng, nhưng bộ binh phía sau thì rất cực khổ. Trên người bọn họ là khôi giáp nặng nề, kêu đinh đang ồn ào, trải qua mệt nhọc quá lâu, đầu óc đã choáng váng. Còn về thiết pháo doanh vẫn phải vận chuyển một ống pháo cực to, càng khỏi nhắc gian khổ cỡ nào.
Chúng binh tướng nghe Bạch Lang Vương nói như thế, đều đại chấn tinh thần, chỉ đợi vượt qua đáy cốc này, qua ngọn núi này thì có thể nghỉ ngơi.
Nhưng sơn cốc tuy rằng trống trải, thực ra lại lồi lõm khó đi. Những tảng đó đen tuyền phát sáng hình trạng quái dị, bên góc bén nhọn vô cùng. Không được bao lâu, binh sĩ bộ binh đều cảm thấy gối nặng chân mềm. Đám kỵ binh Bạch Lang Vương và cấm vệ quân thì đã chạy rất xa, mới phát hiện đội bộ binh bị bỏ lại tại hậu phương, pháo binh doanh thì lạc tới cuối cùng.
Sao lại không chỉnh tề như vậy, Bạch Lang Vương tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn dừng lại chờ hậu quân đuổi kịp.
Cấm vệ quân được huấn luyện trật tự, ở phía trước đã bắt đầu cảnh giới, phía núi bên kia yên yên tĩnh tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót vượn hú, không giống có mai phục.
Một khắc sau, đa số bộ binh đều đã bước vào Tây Lương sơn cốc, mắt thấy đỉnh núi trước mặt, sắp tới có thể được nghỉ ngơi hai canh giờ, tâm tình các binh sĩ đều rất tốt, mấy bách nhân trưởng đi đầu đúng lúc vực lên sĩ khí, binh giữ cờ cũng hô to, phất cao cờ lấy khí thế, cỗ vũ vệ đội lên núi.
Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ, trước mặt lại có cạm bẫy!
Khi Trình Bình thấy địch quân tụ tập dưới đáy cốc, bắt đầu đi lên đỉnh núi, liền biết sự đã thành. Loạn thạch thân cây đã chất đống tốt, được giấu dưới đám cành cây lá cỏ che phủ. Các binh sĩ xung quanh mặt đầy hưng phấn, yên tĩnh hành động, cởi dây thừng bó các khúc cây.
Nam Hàn quân lúc đó đang hoan hô lên lên núi, căn bản không nghe thấy động tĩnh gì, đợi khi phát hiện, trên đỉnh núi đã lăn xuống loạn thạch khúc cây. Bộ binh đuổi sát theo sau mới ngây người, đã thấy kỵ binh ở đầu bị đánh ngã rạp.
Trong Nam Hàn, kỵ binh là quân chủng kiêu ngạo cỡ nào, cũng chỉ có người gia thế cao quý hoặc tài sản dồi dào mới có thể gia nhập, cũng chỉ có người như thế mới đảm nhận được phí dụng cao ngất của khôi giáp và tọa kỵ phải dùng. Hơn nữa mỗi lần đánh trận, đội kỵ binh luôn giết địch anh dũng nhất. Nhưng hiện tại, những tuấn mã ngày đi ngàn dặm lại thành phiền toái, chúng tránh không kịp những tảng đá ập tới, kêu gào rồi bị đè ngã, thống khổ giãy dụa, chủ nhân của chúng cũng bị đè ép dưới thân chúng.
Các tiểu binh tiểu tốt chưa từng thấy qua tình cảnh này, nhất thời hoang mang luống cuống, kêu oa oa quay người chạy ngược. Nhưng sơn cốc đó rất khó đi, có binh sĩ vấp ngã, liền phát hiện bản thân không thể đứng dậy được!
“Sơn cốc này có cổ quái!”
“Thần thạch, là thần thạch!”
“Cứu mạng, cứu mạng…”
Trong sơn cốc loạn thành một mảng.
Học sinh bên cạnh Trình Bình nghe thế, không kìm được cười ha ha: “Còn thần thạch nữa chứ, không phải chỉ là những viên đá nam châm thiên nhiên hết sức bình thường sao.”
Thì ra mấy trăm năm trước, khoáng thạch mà dân cư trong núi nơi đó phát hiện thế nhưng là nam châm thiên nhiên. Nhưng binh sĩ Nam Hàn chưa từng tinh luyện qua, còn về binh dò đường nghiên cứu địa lý kia, lại không hiểu chút gì về tinh luyện, vì thế trước khi vào sơn cốc đã không nhìn ra được những ‘thần thạch’ đầy đất này.
Chúng binh Nam Hàn dưới sơn cốc đang bị giả tưởng của mình dọa cho hoang mang luống cuống, không biết từ đâu truyền tới câu “Thần thạch tức giận các ngươi mang huyết tanh vào, nhanh chóng ném bỏ khôi giáp thì vô sự rồi!”
Mới đầu không ai tin tưởng ngôn luận dối trá này, nhưng thấy khắp nơi đều là những viên đá bay nhảy, Nam Hàn binh chạy loạn tứ phía, xô xô đẩy đẩy, chỉ có một sơn cốc làm sao đủ cho mười vạn người bọn họ chen chúc xô đẩy, vì thế lại có không ít người ngã xuống. Người mất hồn nhiều thêm, có người gan lớn chấp nhận nguy hiểm, cũng có người bị dọa vỡ gan nghe gì thì chính là thế, trước sau giãy dụa muốn thoát khôi giáp, ném bỏ đao kiếm, cư nhiên phát hiện toàn thân nhẹ nhõm, không còn cảm giác bị bó tay bó chân nữa! Thế là liền hô to: “Thoát bỏ khôi giáp thì không sao rồi! Thần thạch đó chỉ hút khôi giáp vũ khí!”
Trác Kiếm than dài: “Kế này thật độc!” Lúc này hắn rất hối hận, nếu sớm biết có Tây Lương sơn này, thì đã sớm làm thêm nhiều đá lửa bó tiễn trang bị. Trường hợp này, sử dụng vũ khí đá vũ khí đồng là không trở ngại.
Hắn thấy đã đến lúc, liền hạ lệnh cung binh bắt đầu ‘bắn quét”.
Cái gì là ‘bắn quét”? Tự nhiên là ngay cả nhắm bắn cũng không cần, phải biết trong đáy cốc Lương Sơn toàn bộ là ‘thần thạch’ khiến quân Nam Hàn sợ vỡ mật, biết hút vũ khí. Lại nói a, dù sao đám bánh chẻo bên dưới toàn bộ đều là người trần trùng trục, che mắt cũng có thể bắn trúng vài người.
Phải nói trong số đội cung binh này cũng có vài gia hỏa không ra hồn, trước trận chiến khi đội trưởng giao phó sự tình không nghiêm túc nghe, nên không hiểu được ý nghĩa sâu xa của ‘bắn quét’, vẫn một lòng một dạ nghiêm túc nhắm bắn, bị đội trưởng của họ nhìn thấy, mỗi người một đạp đá thẳng vào mông rồi mắng: “Nhắm cái gì mà nhắm, nhắm vô ích!”
Mặt trời dâng cao, ngắn ngủi chưa tới nửa canh giờ, Nam Hàn quân đã rã không thành quân. Nhưng có câu lạc đà gầy chết vẫn lớn hơn ngựa, nói thế nào người ta cũng là đại quân gần mười vạn. Nhìn xem đại khái đã xấp xỉ, phía mình đã sắp cạn tiễn, Trác Kiếm phất tay, lui quân!
Trên đường, Trình Bình nhẹ nhàng cười nói: “Tốp thiết pháo đó dã bị chúng ta nhân loạn đẩy vào trong sông rồi. Trong sơn cốc nhiều nam châm như thế, thiết pháo độ thuần lại cao, nếu kéo chúng lên thì thật sự là phí công đó.”
Trác Kiếm vẫn nghĩ không thông, hỏi: “Trước chuyện này các ngươi để các binh sĩ tẩm bó tiễn vào nước bẩn, rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Nếu nói là độc được, ta chưa từng nghe qua loại độc dược nào chế tạo như thế.”
Trình Bình thần bí cười, nói: “Qua vài ngày nữa ngươi sẽ thấy rõ hiệu quả, yên tâm, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Những người trúng tiễn đó, hiện tại tuy không chết, nhưng chỗ tốt đối với chúng ta càng lớn.”
Trác Kiếm lắc đầu, suy ngẫm mãi không hiểu.
Mấy ngày sau, Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng tới được hồ tám góc ở Tây Lương sơn sau ba ngày lộ trình, dưới hồ một mảng bình lặng. Làn nước trong vắt dạt lên đê núi, hình thành một thác nước nhỏ phân tầng đổ nghiêng vào bình nguyên.
Cạnh hồ lại qua một sơn đạo, thì có thể đi vào cốc địa cũ của Lục Mang Lâu có hình hồ lô. Quân đội của Mộ Dung Nam Cẩn đang tạm trú nơi đó.
Bạch Long vội vàng lục tìm trong trúc lâu nơi mình từng cư trú, cuối cùng tìm được một vài dược phấn thích hợp trong ống trúc dựng tường, bắt đầu phối được. Hoàng Linh Vũ cũng vào nơi ở cũ, thấy hắn nấu được bưng vào, mở miệng cười: “Thật không biết ngươi trừ nấu dược ra còn thích gì nữa.” Nói xong, thấy Hắc quả phụ theo sau vào, che miệng cười: “Nga, lỡ lời lỡ lời, ngươi tự nhiên có thứ yêu thích hơn.”
Bạch Long nổi đầy gân xanh trên trán, gương mặt to trắng co giật, nói; “Ngài có thể nào thay đổi thói quen che miệng cười không? Giống y như nữ nhân! Cứ nhìn Sí Diệm người ta còn đỡ hơn, dung mạo tuy nữ khí một chút, nhưng hành động quả thật là đường đường nam tử hán đại trượng phu.”
Hoàng Linh Vũ liếc nhìn Mộ Dung Sí Diệm, người này đang đoan chính ngồi bên cạnh giường nghiên cứu lễ vật các học sinh hiến cho mình__ lần lữ trình này, hắn thu được không ít kẻ sùng bái a. Hoàng Linh Vũ vừa nhận mệnh tiếp lấy chén dược, vừa nói: “Ta đây không phải do thấy ngươi hễ cười là văng nước miếng, nên tự thấy cần phải làm gương, chỉ sợ lúc nào đó cũng cười đến nước bọt văng xa một trăm tám mươi dặm, nên mới phải che miệng.”
“Ngài đó, ngài cứ uống xong dược trước đã rồi ta mới cùng ngài đấu võ mồm!” Bạch Long tức giận bừng bừng phất tay áo bỏ đi… lại quay người kéo Hắc quả phụ đi theo.
Hoàng Linh Vũ như có suy ngẫm, thầm nghĩ hai người này từ lúc nào quan hệ đã tốt như thế rồi?
Một chén dược thủy đắng chát khó uống sau khi vào bụng, trong dạ dày giống như lửa cháy, Hoàng Linh Vũ khó chịu nhíu mày, thở dốc nằm xuống giường. Chẳng qua yên tâm một chút, cũng may, còn sống, còn có thể động. Hiện tại đã qua bảy ngày từ lúc y và Nhạc Huy định ra ước định mười ngày. Tính thời gian, Trác Kiếm cũng đã sắp đuổi Nam Hàn quân tới phụ cận rồi.
Còn ba ngày…
Y đang tỉ mỉ tính toán, đột nhiên nghe thấy tiếng gió vù vù từ cửa sổ ùa vào, Mộ Dung Sí Diệm đã đứng lên, rút ô kim huyền ở thắt lưng ra phóng về cửa sổ.
Lương Tiểu Tiểu là vì nhận được chiến báo không kịp đi cầu thang, vì muốn bớt chuyện nên mới đi bằng cửa sổ, tuyệt không thể ngờ sẽ phải chịu một roi. May mà trong tay còn đang cầm một bao hành trang lớn, chứa đầy bánh bao vàng cỡ lớn vừa mới ra lò sáng nay chuẩn bị hiếu kính cho Hoàng đại, trong lúc bị dọa đã nhấc tay che trước mặt, cản được một chiêu.
Mộ Dung Sí Diệm thấy là hắn, lại thấy thứ đang cầm trong tay hắn, mặt liền xanh đi, tức đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Đó là thức ăn, sao ngươi có thể lấy ra cản!”
Lương Tiểu Tiểu kinh hồn chưa định, mắng: “Ta là người, sao ngươi có thể lấy ra quất!”
Phóng mắt nhìn một phiến sơn cốc đã bị quên lãng mấy trăm năm, chỉ thấy giăng phủ đầy bụi đất màu đen, đá lớn nhỏ hỗn loạn khắp nơi đều có.
Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương tỉ mỉ nhìn cuốn địa phương chí này, lại quan sát địa hình rất lâu, coi như xác định không có cạm bẫy gì. Bạch Lang Vương nhịn không được lộ ra nụ cười trào phúng: “Thuật Hỉ Lãng quá cẩn thận rồi, tuy nói cẩn thận lái được thuyền vạn năm, nhưng cũng dễ làm lỡ chuyện a!” Nói xong, đem quyển địa phương chí ném trả vào tay lính dò đường, một chân thúc vào bụng ngựa, thống lĩnh đội ngũ ra khỏi mảnh rừng.
Thuật Hỉ Lãng nhìn sắc trời, thúc ngựa đi tiếp, Bạch Lang Vương ở phía trước còn đang hô: “Qua ngọn núi này, chúng ta tạm nghỉ hai canh giờ!”
Những kỵ binh bọn họ thì rất sung sướng, nhưng bộ binh phía sau thì rất cực khổ. Trên người bọn họ là khôi giáp nặng nề, kêu đinh đang ồn ào, trải qua mệt nhọc quá lâu, đầu óc đã choáng váng. Còn về thiết pháo doanh vẫn phải vận chuyển một ống pháo cực to, càng khỏi nhắc gian khổ cỡ nào.
Chúng binh tướng nghe Bạch Lang Vương nói như thế, đều đại chấn tinh thần, chỉ đợi vượt qua đáy cốc này, qua ngọn núi này thì có thể nghỉ ngơi.
Nhưng sơn cốc tuy rằng trống trải, thực ra lại lồi lõm khó đi. Những tảng đó đen tuyền phát sáng hình trạng quái dị, bên góc bén nhọn vô cùng. Không được bao lâu, binh sĩ bộ binh đều cảm thấy gối nặng chân mềm. Đám kỵ binh Bạch Lang Vương và cấm vệ quân thì đã chạy rất xa, mới phát hiện đội bộ binh bị bỏ lại tại hậu phương, pháo binh doanh thì lạc tới cuối cùng.
Sao lại không chỉnh tề như vậy, Bạch Lang Vương tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn dừng lại chờ hậu quân đuổi kịp.
Cấm vệ quân được huấn luyện trật tự, ở phía trước đã bắt đầu cảnh giới, phía núi bên kia yên yên tĩnh tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót vượn hú, không giống có mai phục.
Một khắc sau, đa số bộ binh đều đã bước vào Tây Lương sơn cốc, mắt thấy đỉnh núi trước mặt, sắp tới có thể được nghỉ ngơi hai canh giờ, tâm tình các binh sĩ đều rất tốt, mấy bách nhân trưởng đi đầu đúng lúc vực lên sĩ khí, binh giữ cờ cũng hô to, phất cao cờ lấy khí thế, cỗ vũ vệ đội lên núi.
Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ, trước mặt lại có cạm bẫy!
Khi Trình Bình thấy địch quân tụ tập dưới đáy cốc, bắt đầu đi lên đỉnh núi, liền biết sự đã thành. Loạn thạch thân cây đã chất đống tốt, được giấu dưới đám cành cây lá cỏ che phủ. Các binh sĩ xung quanh mặt đầy hưng phấn, yên tĩnh hành động, cởi dây thừng bó các khúc cây.
Nam Hàn quân lúc đó đang hoan hô lên lên núi, căn bản không nghe thấy động tĩnh gì, đợi khi phát hiện, trên đỉnh núi đã lăn xuống loạn thạch khúc cây. Bộ binh đuổi sát theo sau mới ngây người, đã thấy kỵ binh ở đầu bị đánh ngã rạp.
Trong Nam Hàn, kỵ binh là quân chủng kiêu ngạo cỡ nào, cũng chỉ có người gia thế cao quý hoặc tài sản dồi dào mới có thể gia nhập, cũng chỉ có người như thế mới đảm nhận được phí dụng cao ngất của khôi giáp và tọa kỵ phải dùng. Hơn nữa mỗi lần đánh trận, đội kỵ binh luôn giết địch anh dũng nhất. Nhưng hiện tại, những tuấn mã ngày đi ngàn dặm lại thành phiền toái, chúng tránh không kịp những tảng đá ập tới, kêu gào rồi bị đè ngã, thống khổ giãy dụa, chủ nhân của chúng cũng bị đè ép dưới thân chúng.
Các tiểu binh tiểu tốt chưa từng thấy qua tình cảnh này, nhất thời hoang mang luống cuống, kêu oa oa quay người chạy ngược. Nhưng sơn cốc đó rất khó đi, có binh sĩ vấp ngã, liền phát hiện bản thân không thể đứng dậy được!
“Sơn cốc này có cổ quái!”
“Thần thạch, là thần thạch!”
“Cứu mạng, cứu mạng…”
Trong sơn cốc loạn thành một mảng.
Học sinh bên cạnh Trình Bình nghe thế, không kìm được cười ha ha: “Còn thần thạch nữa chứ, không phải chỉ là những viên đá nam châm thiên nhiên hết sức bình thường sao.”
Thì ra mấy trăm năm trước, khoáng thạch mà dân cư trong núi nơi đó phát hiện thế nhưng là nam châm thiên nhiên. Nhưng binh sĩ Nam Hàn chưa từng tinh luyện qua, còn về binh dò đường nghiên cứu địa lý kia, lại không hiểu chút gì về tinh luyện, vì thế trước khi vào sơn cốc đã không nhìn ra được những ‘thần thạch’ đầy đất này.
Chúng binh Nam Hàn dưới sơn cốc đang bị giả tưởng của mình dọa cho hoang mang luống cuống, không biết từ đâu truyền tới câu “Thần thạch tức giận các ngươi mang huyết tanh vào, nhanh chóng ném bỏ khôi giáp thì vô sự rồi!”
Mới đầu không ai tin tưởng ngôn luận dối trá này, nhưng thấy khắp nơi đều là những viên đá bay nhảy, Nam Hàn binh chạy loạn tứ phía, xô xô đẩy đẩy, chỉ có một sơn cốc làm sao đủ cho mười vạn người bọn họ chen chúc xô đẩy, vì thế lại có không ít người ngã xuống. Người mất hồn nhiều thêm, có người gan lớn chấp nhận nguy hiểm, cũng có người bị dọa vỡ gan nghe gì thì chính là thế, trước sau giãy dụa muốn thoát khôi giáp, ném bỏ đao kiếm, cư nhiên phát hiện toàn thân nhẹ nhõm, không còn cảm giác bị bó tay bó chân nữa! Thế là liền hô to: “Thoát bỏ khôi giáp thì không sao rồi! Thần thạch đó chỉ hút khôi giáp vũ khí!”
Trác Kiếm than dài: “Kế này thật độc!” Lúc này hắn rất hối hận, nếu sớm biết có Tây Lương sơn này, thì đã sớm làm thêm nhiều đá lửa bó tiễn trang bị. Trường hợp này, sử dụng vũ khí đá vũ khí đồng là không trở ngại.
Hắn thấy đã đến lúc, liền hạ lệnh cung binh bắt đầu ‘bắn quét”.
Cái gì là ‘bắn quét”? Tự nhiên là ngay cả nhắm bắn cũng không cần, phải biết trong đáy cốc Lương Sơn toàn bộ là ‘thần thạch’ khiến quân Nam Hàn sợ vỡ mật, biết hút vũ khí. Lại nói a, dù sao đám bánh chẻo bên dưới toàn bộ đều là người trần trùng trục, che mắt cũng có thể bắn trúng vài người.
Phải nói trong số đội cung binh này cũng có vài gia hỏa không ra hồn, trước trận chiến khi đội trưởng giao phó sự tình không nghiêm túc nghe, nên không hiểu được ý nghĩa sâu xa của ‘bắn quét’, vẫn một lòng một dạ nghiêm túc nhắm bắn, bị đội trưởng của họ nhìn thấy, mỗi người một đạp đá thẳng vào mông rồi mắng: “Nhắm cái gì mà nhắm, nhắm vô ích!”
Mặt trời dâng cao, ngắn ngủi chưa tới nửa canh giờ, Nam Hàn quân đã rã không thành quân. Nhưng có câu lạc đà gầy chết vẫn lớn hơn ngựa, nói thế nào người ta cũng là đại quân gần mười vạn. Nhìn xem đại khái đã xấp xỉ, phía mình đã sắp cạn tiễn, Trác Kiếm phất tay, lui quân!
Trên đường, Trình Bình nhẹ nhàng cười nói: “Tốp thiết pháo đó dã bị chúng ta nhân loạn đẩy vào trong sông rồi. Trong sơn cốc nhiều nam châm như thế, thiết pháo độ thuần lại cao, nếu kéo chúng lên thì thật sự là phí công đó.”
Trác Kiếm vẫn nghĩ không thông, hỏi: “Trước chuyện này các ngươi để các binh sĩ tẩm bó tiễn vào nước bẩn, rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Nếu nói là độc được, ta chưa từng nghe qua loại độc dược nào chế tạo như thế.”
Trình Bình thần bí cười, nói: “Qua vài ngày nữa ngươi sẽ thấy rõ hiệu quả, yên tâm, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Những người trúng tiễn đó, hiện tại tuy không chết, nhưng chỗ tốt đối với chúng ta càng lớn.”
Trác Kiếm lắc đầu, suy ngẫm mãi không hiểu.
Mấy ngày sau, Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng tới được hồ tám góc ở Tây Lương sơn sau ba ngày lộ trình, dưới hồ một mảng bình lặng. Làn nước trong vắt dạt lên đê núi, hình thành một thác nước nhỏ phân tầng đổ nghiêng vào bình nguyên.
Cạnh hồ lại qua một sơn đạo, thì có thể đi vào cốc địa cũ của Lục Mang Lâu có hình hồ lô. Quân đội của Mộ Dung Nam Cẩn đang tạm trú nơi đó.
Bạch Long vội vàng lục tìm trong trúc lâu nơi mình từng cư trú, cuối cùng tìm được một vài dược phấn thích hợp trong ống trúc dựng tường, bắt đầu phối được. Hoàng Linh Vũ cũng vào nơi ở cũ, thấy hắn nấu được bưng vào, mở miệng cười: “Thật không biết ngươi trừ nấu dược ra còn thích gì nữa.” Nói xong, thấy Hắc quả phụ theo sau vào, che miệng cười: “Nga, lỡ lời lỡ lời, ngươi tự nhiên có thứ yêu thích hơn.”
Bạch Long nổi đầy gân xanh trên trán, gương mặt to trắng co giật, nói; “Ngài có thể nào thay đổi thói quen che miệng cười không? Giống y như nữ nhân! Cứ nhìn Sí Diệm người ta còn đỡ hơn, dung mạo tuy nữ khí một chút, nhưng hành động quả thật là đường đường nam tử hán đại trượng phu.”
Hoàng Linh Vũ liếc nhìn Mộ Dung Sí Diệm, người này đang đoan chính ngồi bên cạnh giường nghiên cứu lễ vật các học sinh hiến cho mình__ lần lữ trình này, hắn thu được không ít kẻ sùng bái a. Hoàng Linh Vũ vừa nhận mệnh tiếp lấy chén dược, vừa nói: “Ta đây không phải do thấy ngươi hễ cười là văng nước miếng, nên tự thấy cần phải làm gương, chỉ sợ lúc nào đó cũng cười đến nước bọt văng xa một trăm tám mươi dặm, nên mới phải che miệng.”
“Ngài đó, ngài cứ uống xong dược trước đã rồi ta mới cùng ngài đấu võ mồm!” Bạch Long tức giận bừng bừng phất tay áo bỏ đi… lại quay người kéo Hắc quả phụ đi theo.
Hoàng Linh Vũ như có suy ngẫm, thầm nghĩ hai người này từ lúc nào quan hệ đã tốt như thế rồi?
Một chén dược thủy đắng chát khó uống sau khi vào bụng, trong dạ dày giống như lửa cháy, Hoàng Linh Vũ khó chịu nhíu mày, thở dốc nằm xuống giường. Chẳng qua yên tâm một chút, cũng may, còn sống, còn có thể động. Hiện tại đã qua bảy ngày từ lúc y và Nhạc Huy định ra ước định mười ngày. Tính thời gian, Trác Kiếm cũng đã sắp đuổi Nam Hàn quân tới phụ cận rồi.
Còn ba ngày…
Y đang tỉ mỉ tính toán, đột nhiên nghe thấy tiếng gió vù vù từ cửa sổ ùa vào, Mộ Dung Sí Diệm đã đứng lên, rút ô kim huyền ở thắt lưng ra phóng về cửa sổ.
Lương Tiểu Tiểu là vì nhận được chiến báo không kịp đi cầu thang, vì muốn bớt chuyện nên mới đi bằng cửa sổ, tuyệt không thể ngờ sẽ phải chịu một roi. May mà trong tay còn đang cầm một bao hành trang lớn, chứa đầy bánh bao vàng cỡ lớn vừa mới ra lò sáng nay chuẩn bị hiếu kính cho Hoàng đại, trong lúc bị dọa đã nhấc tay che trước mặt, cản được một chiêu.
Mộ Dung Sí Diệm thấy là hắn, lại thấy thứ đang cầm trong tay hắn, mặt liền xanh đi, tức đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Đó là thức ăn, sao ngươi có thể lấy ra cản!”
Lương Tiểu Tiểu kinh hồn chưa định, mắng: “Ta là người, sao ngươi có thể lấy ra quất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.