Quyển 1 - Chương 39: Tiếng sấm ngoài mộ
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
27/11/2014
Tiếng gỗ cháy tí tách thay cho lời nói. Vì cả hai đều biết đối phương muốn
nói gì, đều lý giải đối với hiện thực xã hội, khoảng cách rất xa của
giàu và nghèo, hai người từng tranh chấp không biết bao nhiêu lần, cuối
cùng cũng tan rã trong không vui.
Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ nhìn Diêm Phi Hoàng đang cầm chiếc bình, chậm rãi nói: “Cậu muốn nói với tôi cái gì? Vì sự nghèo khó của bọn họ, cho nên cậu dạy bọn họ cách trộm mộ? Cậu quá ấu trĩ rồi!”
“Vậy cậu thì biết cái gì? Cậu biết cuộc sống của họ không? Cậu từng chịu đựng nỗi khổ ăn bữa trước lo bữa sau chưa? Thôn làng của Nhị Thập Cửu, toàn thôn chỉ hơn trăm nhân khẩu, nhưng đã có hơn tám mươi người vì bán máu mà mắc bệnh AIDS, nó muốn đi làm công kiếm chút tiền cho thôn, nhưng chưa đủ mười sáu tuổi, xưởng nào cũng không dám thuê nó, cho dù dám thuê, cũng liều mạng hạ giá.”
Diêm Phi Hoàng càng nói càng kích động, bất tri bất giác đứng lên nhìn xuống. “Nơi trưởng thành từ thời để chỏm, trước nay chưa từng có nhà xây bằng gạch, hơn mười năm nay chỉ có con gái gả ra ngoài, chưa từng có con gái nào bên ngoài gả vào trong. Nó muốn kiếm tiền để giúp người trong thôn chuyển chỗ ở, nhưng ai có thể thỏa mãn nguyện vọng của nó? Sâu mọt của xã hội này lẽ nào còn không đủ nhiều sao, bọn chúng có thể tham ô thối nát ăn ngon ngủ ngon, tại sao những người chỉ dự vào sự nỗ lực của mình đào một vài mộ chí cũng là mắc tội đáng chết? Kẻ trộm thì bị tội chết, kẻ soán vị thì lại làm vua*, cậu học lịch sử thì nên hiểu rõ đạo lý này nhất!”
(*Nguyên văn: trộm đồ là tặc, trộm ngôi làm hầu. Ý nghĩa: Kẻ trộm thì bị quy tội là tặc tử bị xử chết, kẻ soán vị thì lại lên làm vua. Ý châm biếm sự bất công của xã hội.)
“Cách nhìn của cậu quá tăm tối, tại sao không thể nhìn vào những thứ sáng sủa một chút chứ? Diêm Phi Hoàng, nếu cậu đã bất mãn với hiện trạng như thế, sao không tham gia vào để thay đổi nó, ngược lại ở bên ngoài nói vài câu phẫn nộ, làm những chuyện trộm gà trộm chó như vậy tính là nhân nghĩa sao?”
“Tiểu Hoàng, tại sao cậu luôn không nhìn rõ hiện thực? Cứ coi như là suy nghĩ cho những vật đó đi, rơi vào tay những nhà tư nhân thì cũng tốt một chút. Con mộc vàng của hoàng đế nào đó không phải chính là bị kẻ lãnh đạo ở trên làm hư sao? Lẽ nào cậu đã quên, cái tên đó đến quan sát viện bảo tàng, nghe nói sờ vào hoàng ấn thì có thể có vận may thăng quan tiến chức, nên nhất định phải sờ thử, kết quả làm mẻ một góc mộc vàng, đây là do cậu nói với tôi.”
“Đều đã là chuyện của thập niên bảy mươi thế kỷ trước rồi, hiện tại…”
“Hiện tại thế nào? Lẽ nào cậu đã quên trong những viện bảo tàng đó, có cái nào có thiết bị bảo quản tốt đâu? Ở địa phương cấp một, bộ sưu tập quả thật rất nhiều, chỉ cần dùng giấy gói một chút, đã có thể nhét vào trong góc nào đó của khoang xe rồi. Nếu đã vậy, còn không bằng truyền đến tay những người cất giữ riêng, ít nhất có thể bảo quản thật tốt, bao nhiêu năm sau lại có một bảo vật truyền thế.”
“Câm miệng! Diêm Phi Hoàng, đừng tiếp tục né tránh vấn đề. Huống hồ đã gọi là văn vật, nếu không thể chứng minh được một đoạn lịch sử, thì cho dù nó có hoàn chỉnh đẹp đẽ thế nào đi nữa, cũng chẳng qua chỉ là một vật thông tục không có linh hồn gì đáng nói, trừ được người chơi đùa, một chút tác dụng cũng không có. Cho dù là suy nghĩ cho những vật đó, cũng không thể để truyền ra ngoài!” Tính cách suốt mấy năm kiệm lời ít nói của Hoàng Linh Vũ vào lúc nào giống như hoàn toàn bộc phát, càng nói càng kích động, “Hiện tại bị tôi phát hiện, nếu thật sự bị bắt, sẽ kết án vô thời hạn, đến lúc đó một mình tôi phải làm sao!”
Câu này nói ra, không chỉ Diêm Phi Hoàng, ngay cả Hoàng Linh Vũ cũng ngây ra. Y đột nhiên lao tới nắm cổ áo Diêm Phi Hoàng, ném lên túi ngủ trong lều, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc hung ác thúc ép: “Quá ngu xuẩn, thật sự quá ngu xuẩn, vì suy nghĩ cực đoan này, cậu lại đi đến mức đó… đi đầu thú đi, sau đó cậu bắt hết những người kia.”
Diêm Phi Hoàng không đánh lại, ngược lại bảo trì tư thế đó ôm lên: “Lẽ nào tôi là người như thế sao?”
“Tự thú lại thêm lập công, muốn giảm hình phạt cũng không phải không thể.”
“Lẽ nào cậu cho rằng tôi sẽ là người như thế sao?” Sau trầm mặc vẫn là cự tuyệt khéo léo, cái ôm càng chặt.
….
Tối tăm, tịch mịch, đau đớn.
Hoàng Linh Vũ khổ cực mở mắt ra, trong tầm nhìn hoàn toàn đen kịt không nhìn thấy được cái gì, bốn phía tản ra khí tức của đất bùn mục rữa.
Trong một thoáng nhỏ, y không biết đã phát sinh chuyện gì, tiếp theo, cơn đau nhói sau gáy truyền tới từng cơn, từng cảnh tượng ngắt quãng dần xuất hiện.
Khi gần tối, trận tranh cãi kịch liệt của hai người mới chấm dứt, vẫn không có kết quả. Nguyên nhân hai người ngừng tranh cãi là vì cơn mưa sắp đổ xuống, lo lắng những tên trộm mộ bị trói trong huyệt mộ có thể bị nước mưa thấm, y và Diêm Phi Hoàng cùng đi xuyên vào rừng cây tối tăm.
… Nhưng trong huyệt mộ đã không còn ai, hai người mang theo tâm sự khác nhau đi ra khỏi huyệt mộ, cả hai đều thần trí không tập trung. Mà sau đó, y chỉ nhớ tựa hồ có cái cuốc sắt gì đó đánh vào mặt mình… và Diêm Phi Hoàng ngây dại đứng một bên.
Hoàng Linh Vũc di chuyển chân tay mình, phát hiện hơi thở phả ra thế nhưng lại dội ngược vào mặt, từ eo trở xuống bị vùi trong đất, căn bản không thể động đậy. Không gian nhỏ hẹp và đen tối trước mắt khiến y hiểu được__ y bị chôn trong huyệt mộ.
Sau đó, hình như còn phát sinh chuyện gì? Y nỗ lực hồi tưởng, nhưng chỉ khiến đầu nhói từng cơn.
Bị giam hãm trong không gian nhỏ hẹp không phải không sợ hãi, giây tiếp theo có lẽ sẽ đối diện với vận mệnh nghẹt thở mà chết cũng không phải không khiến y lo lắng, nhưng vào lúc này, dục vọng sinh tồn mãnh liệt chiến thắng hết tất cả. Y dùng hai tay run rẩy xé áo ra, băng bó lại vết thương sau gáy, sau đó chạm vào huyệt mộ nhỏ hẹp muốn xoay người, chuẩn bị đùn đám đất đang vây khốn mình lên.
Ban ngày y từng vào đây, biết hướng đi đại khái của huyệt mộ. Hoài Nam Vương bị đày đến Quảng Đông Quảng Tây vùng Nam Man, địa vị kỳ thật không cao, huyệt mộ cũng nhỏ hơn những vương hầu khí phái khác rất nhiều. Nhưng mà, đã đủ rồi, không gian trong mộ thất đủ để chứa đựng đất bùn được chuyển từ đường mộ ra.
Sau khi xong chuyện, Hoàng Linh Vũ cũng không thể nhớ lại lúc đó rốt cuộc đã dùng bao nhiêu nghị lực, dùng mảnh sứ mò được đào từng miếng từng miếng đất trong đường mộ ra, rút được hai chân, sau đó đẩy bùn đất vào mộ thất, tạo ra con đường có thể cho y đi qua.
Quãng đường cuối cùng là khó khăn nhất, bên ngoài bùn đất trên đỉnh đầu truyền tới tiếng sấm vang nhỏ nhặt, tiếp đó bùn đất bị cơn mưa lớn phía nam thấm nhão.
Đất bùn hoàn toàn bị thấm ướt biến thành bùn lầy, Hoàng Linh Vũ chỉ có thể nhắm mắt bịt mũi, giống như con giun chui vào bùn lầy. Phần phổi vì thiếu khí mà đau đớn muốn rách, khi ngay cả ý thức cũng sắp sửa chìm vào hôm mê, ngón tay duỗi ra trước cuối cùng cảm giác được hơi mát của hạt mưa.
Trời đã không còn hoàn toàn đen tối, nhưng trong màn mưa bão, trong trời đất vẫn tàn lưu lại sự âm trầm hỗn độn.
Có lẽ là sáng sớm, có lẽ là ban trưa, có lẽ là xế chiều, ai biết chứ?
Hoàng Linh Vũ quỳ bên ngoài huyệt mộ, sau lưng là một đống bùn lầy, bùn đất trên người và giọt máu ở đầu ngón tay dần bị nước mưa rửa sạch. Phiến lá chuối dại điên cuồng lay động, những cành cây cao to đã bị gãy cành nhánh vẫn không ngừng run rẩy trong cơn mưa bão giày vò.
Bên ngoài động không còn ai khác.
Đúng vậy, đã không còn người nào khác…
Diêm Phi Hoàng dựa nghiêng bên cạnh huyệt mộ, trong tay còn cầm chặt cuốc sắt, mà bên cạnh hắn, là bình nước lăn lóc, bình nước của Hoàng Linh Vũ.
Vốn nghĩ là, nếu Diêm Phi Hoàng thực sự không nguyện ý thoát ly những người đó, y sẽ đổ thuốc độc trong bình nước vào thức ăn của những người đó, mà hiện tại, lại là Diêm Phi Hoàng uống nó.
__ Cậu cầm cuốc sắt đó để làm gì? Cậu dùng bình nước của tôi thì có ý nghĩa gì?
Hôm nay, có lẽ là ngày Hoàng Linh Vũ có nhiều nghi vấn nhất trong đời mình. Nhưng y không thể nào đạt được đáp án nữa, không ai có thể nói cho y đáp án.
Hoàng Linh Vũ sờ gương mặt đã lạnh lẽo trắng nhợt của hắn, gục mình lên trên người hắn.
Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ nhìn Diêm Phi Hoàng đang cầm chiếc bình, chậm rãi nói: “Cậu muốn nói với tôi cái gì? Vì sự nghèo khó của bọn họ, cho nên cậu dạy bọn họ cách trộm mộ? Cậu quá ấu trĩ rồi!”
“Vậy cậu thì biết cái gì? Cậu biết cuộc sống của họ không? Cậu từng chịu đựng nỗi khổ ăn bữa trước lo bữa sau chưa? Thôn làng của Nhị Thập Cửu, toàn thôn chỉ hơn trăm nhân khẩu, nhưng đã có hơn tám mươi người vì bán máu mà mắc bệnh AIDS, nó muốn đi làm công kiếm chút tiền cho thôn, nhưng chưa đủ mười sáu tuổi, xưởng nào cũng không dám thuê nó, cho dù dám thuê, cũng liều mạng hạ giá.”
Diêm Phi Hoàng càng nói càng kích động, bất tri bất giác đứng lên nhìn xuống. “Nơi trưởng thành từ thời để chỏm, trước nay chưa từng có nhà xây bằng gạch, hơn mười năm nay chỉ có con gái gả ra ngoài, chưa từng có con gái nào bên ngoài gả vào trong. Nó muốn kiếm tiền để giúp người trong thôn chuyển chỗ ở, nhưng ai có thể thỏa mãn nguyện vọng của nó? Sâu mọt của xã hội này lẽ nào còn không đủ nhiều sao, bọn chúng có thể tham ô thối nát ăn ngon ngủ ngon, tại sao những người chỉ dự vào sự nỗ lực của mình đào một vài mộ chí cũng là mắc tội đáng chết? Kẻ trộm thì bị tội chết, kẻ soán vị thì lại làm vua*, cậu học lịch sử thì nên hiểu rõ đạo lý này nhất!”
(*Nguyên văn: trộm đồ là tặc, trộm ngôi làm hầu. Ý nghĩa: Kẻ trộm thì bị quy tội là tặc tử bị xử chết, kẻ soán vị thì lại lên làm vua. Ý châm biếm sự bất công của xã hội.)
“Cách nhìn của cậu quá tăm tối, tại sao không thể nhìn vào những thứ sáng sủa một chút chứ? Diêm Phi Hoàng, nếu cậu đã bất mãn với hiện trạng như thế, sao không tham gia vào để thay đổi nó, ngược lại ở bên ngoài nói vài câu phẫn nộ, làm những chuyện trộm gà trộm chó như vậy tính là nhân nghĩa sao?”
“Tiểu Hoàng, tại sao cậu luôn không nhìn rõ hiện thực? Cứ coi như là suy nghĩ cho những vật đó đi, rơi vào tay những nhà tư nhân thì cũng tốt một chút. Con mộc vàng của hoàng đế nào đó không phải chính là bị kẻ lãnh đạo ở trên làm hư sao? Lẽ nào cậu đã quên, cái tên đó đến quan sát viện bảo tàng, nghe nói sờ vào hoàng ấn thì có thể có vận may thăng quan tiến chức, nên nhất định phải sờ thử, kết quả làm mẻ một góc mộc vàng, đây là do cậu nói với tôi.”
“Đều đã là chuyện của thập niên bảy mươi thế kỷ trước rồi, hiện tại…”
“Hiện tại thế nào? Lẽ nào cậu đã quên trong những viện bảo tàng đó, có cái nào có thiết bị bảo quản tốt đâu? Ở địa phương cấp một, bộ sưu tập quả thật rất nhiều, chỉ cần dùng giấy gói một chút, đã có thể nhét vào trong góc nào đó của khoang xe rồi. Nếu đã vậy, còn không bằng truyền đến tay những người cất giữ riêng, ít nhất có thể bảo quản thật tốt, bao nhiêu năm sau lại có một bảo vật truyền thế.”
“Câm miệng! Diêm Phi Hoàng, đừng tiếp tục né tránh vấn đề. Huống hồ đã gọi là văn vật, nếu không thể chứng minh được một đoạn lịch sử, thì cho dù nó có hoàn chỉnh đẹp đẽ thế nào đi nữa, cũng chẳng qua chỉ là một vật thông tục không có linh hồn gì đáng nói, trừ được người chơi đùa, một chút tác dụng cũng không có. Cho dù là suy nghĩ cho những vật đó, cũng không thể để truyền ra ngoài!” Tính cách suốt mấy năm kiệm lời ít nói của Hoàng Linh Vũ vào lúc nào giống như hoàn toàn bộc phát, càng nói càng kích động, “Hiện tại bị tôi phát hiện, nếu thật sự bị bắt, sẽ kết án vô thời hạn, đến lúc đó một mình tôi phải làm sao!”
Câu này nói ra, không chỉ Diêm Phi Hoàng, ngay cả Hoàng Linh Vũ cũng ngây ra. Y đột nhiên lao tới nắm cổ áo Diêm Phi Hoàng, ném lên túi ngủ trong lều, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc hung ác thúc ép: “Quá ngu xuẩn, thật sự quá ngu xuẩn, vì suy nghĩ cực đoan này, cậu lại đi đến mức đó… đi đầu thú đi, sau đó cậu bắt hết những người kia.”
Diêm Phi Hoàng không đánh lại, ngược lại bảo trì tư thế đó ôm lên: “Lẽ nào tôi là người như thế sao?”
“Tự thú lại thêm lập công, muốn giảm hình phạt cũng không phải không thể.”
“Lẽ nào cậu cho rằng tôi sẽ là người như thế sao?” Sau trầm mặc vẫn là cự tuyệt khéo léo, cái ôm càng chặt.
….
Tối tăm, tịch mịch, đau đớn.
Hoàng Linh Vũ khổ cực mở mắt ra, trong tầm nhìn hoàn toàn đen kịt không nhìn thấy được cái gì, bốn phía tản ra khí tức của đất bùn mục rữa.
Trong một thoáng nhỏ, y không biết đã phát sinh chuyện gì, tiếp theo, cơn đau nhói sau gáy truyền tới từng cơn, từng cảnh tượng ngắt quãng dần xuất hiện.
Khi gần tối, trận tranh cãi kịch liệt của hai người mới chấm dứt, vẫn không có kết quả. Nguyên nhân hai người ngừng tranh cãi là vì cơn mưa sắp đổ xuống, lo lắng những tên trộm mộ bị trói trong huyệt mộ có thể bị nước mưa thấm, y và Diêm Phi Hoàng cùng đi xuyên vào rừng cây tối tăm.
… Nhưng trong huyệt mộ đã không còn ai, hai người mang theo tâm sự khác nhau đi ra khỏi huyệt mộ, cả hai đều thần trí không tập trung. Mà sau đó, y chỉ nhớ tựa hồ có cái cuốc sắt gì đó đánh vào mặt mình… và Diêm Phi Hoàng ngây dại đứng một bên.
Hoàng Linh Vũc di chuyển chân tay mình, phát hiện hơi thở phả ra thế nhưng lại dội ngược vào mặt, từ eo trở xuống bị vùi trong đất, căn bản không thể động đậy. Không gian nhỏ hẹp và đen tối trước mắt khiến y hiểu được__ y bị chôn trong huyệt mộ.
Sau đó, hình như còn phát sinh chuyện gì? Y nỗ lực hồi tưởng, nhưng chỉ khiến đầu nhói từng cơn.
Bị giam hãm trong không gian nhỏ hẹp không phải không sợ hãi, giây tiếp theo có lẽ sẽ đối diện với vận mệnh nghẹt thở mà chết cũng không phải không khiến y lo lắng, nhưng vào lúc này, dục vọng sinh tồn mãnh liệt chiến thắng hết tất cả. Y dùng hai tay run rẩy xé áo ra, băng bó lại vết thương sau gáy, sau đó chạm vào huyệt mộ nhỏ hẹp muốn xoay người, chuẩn bị đùn đám đất đang vây khốn mình lên.
Ban ngày y từng vào đây, biết hướng đi đại khái của huyệt mộ. Hoài Nam Vương bị đày đến Quảng Đông Quảng Tây vùng Nam Man, địa vị kỳ thật không cao, huyệt mộ cũng nhỏ hơn những vương hầu khí phái khác rất nhiều. Nhưng mà, đã đủ rồi, không gian trong mộ thất đủ để chứa đựng đất bùn được chuyển từ đường mộ ra.
Sau khi xong chuyện, Hoàng Linh Vũ cũng không thể nhớ lại lúc đó rốt cuộc đã dùng bao nhiêu nghị lực, dùng mảnh sứ mò được đào từng miếng từng miếng đất trong đường mộ ra, rút được hai chân, sau đó đẩy bùn đất vào mộ thất, tạo ra con đường có thể cho y đi qua.
Quãng đường cuối cùng là khó khăn nhất, bên ngoài bùn đất trên đỉnh đầu truyền tới tiếng sấm vang nhỏ nhặt, tiếp đó bùn đất bị cơn mưa lớn phía nam thấm nhão.
Đất bùn hoàn toàn bị thấm ướt biến thành bùn lầy, Hoàng Linh Vũ chỉ có thể nhắm mắt bịt mũi, giống như con giun chui vào bùn lầy. Phần phổi vì thiếu khí mà đau đớn muốn rách, khi ngay cả ý thức cũng sắp sửa chìm vào hôm mê, ngón tay duỗi ra trước cuối cùng cảm giác được hơi mát của hạt mưa.
Trời đã không còn hoàn toàn đen tối, nhưng trong màn mưa bão, trong trời đất vẫn tàn lưu lại sự âm trầm hỗn độn.
Có lẽ là sáng sớm, có lẽ là ban trưa, có lẽ là xế chiều, ai biết chứ?
Hoàng Linh Vũ quỳ bên ngoài huyệt mộ, sau lưng là một đống bùn lầy, bùn đất trên người và giọt máu ở đầu ngón tay dần bị nước mưa rửa sạch. Phiến lá chuối dại điên cuồng lay động, những cành cây cao to đã bị gãy cành nhánh vẫn không ngừng run rẩy trong cơn mưa bão giày vò.
Bên ngoài động không còn ai khác.
Đúng vậy, đã không còn người nào khác…
Diêm Phi Hoàng dựa nghiêng bên cạnh huyệt mộ, trong tay còn cầm chặt cuốc sắt, mà bên cạnh hắn, là bình nước lăn lóc, bình nước của Hoàng Linh Vũ.
Vốn nghĩ là, nếu Diêm Phi Hoàng thực sự không nguyện ý thoát ly những người đó, y sẽ đổ thuốc độc trong bình nước vào thức ăn của những người đó, mà hiện tại, lại là Diêm Phi Hoàng uống nó.
__ Cậu cầm cuốc sắt đó để làm gì? Cậu dùng bình nước của tôi thì có ý nghĩa gì?
Hôm nay, có lẽ là ngày Hoàng Linh Vũ có nhiều nghi vấn nhất trong đời mình. Nhưng y không thể nào đạt được đáp án nữa, không ai có thể nói cho y đáp án.
Hoàng Linh Vũ sờ gương mặt đã lạnh lẽo trắng nhợt của hắn, gục mình lên trên người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.