Quyển 2 - Chương 131: Tử Ảo Hoa thấm
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
27/11/2014
Hoàng Linh Vũ ngây ra, thầm rủa gia hỏa này thật là mẫn cảm, chẳng qua nghĩ
kỹ lại thì, nếu không mẫn cảm ở phương diện này, thì cũng không phải là
nam nhân rồi. Vì thế: “Ngươi cứ yên tâm đi, đệ của ngươi không phải là
nam nhân sao, chúng ta sao có thể trở thành phu thê thật sự.”
Mộ Dung Bạc Nhai vừa thở một hơi, lập tức giật mình, lớn tiếng nói: “Không đúng! Chính là nam nhân mới nguy hiểm a!”
Hoàng Linh Vũ thở dài, hết đường, hận không thể rèn sắt khi còn nóng kẹp ngay cổ Bạc Nhai, lắc lư trước sau, vừa mắng: “Cái thứ không ra gì cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ nhà ngươi, nam nhân cũng không được nữ nhân cũng không được, đệ của ngươi cũng không được muội của ngươi cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn ta phải thế nào!”
“Không, không, không dám.” Bạc Nhai hít thở khó khăn biện giải: “Không dám nữa không dám nữa, ngươi tha cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nghĩ bậy nữa.”
Hoàng Linh Vũ mới buông tha cổ hắn, phát hiện trên trán đối phương còn đổ một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ nghĩ hắn rõ ràng võ công rất tốt, nhưng lại mặc mình lay lắt, hơi cảm thấy áy náy, cuối cùng vẫn nói: “Được, ngươi đi hỏi thử Trình Bình và những học sinh đó của ta đi, ở sau lưng ta bọn họ nói thế nào về ta và Sí Diệm còn tưởng ta không biết sao? Ngươi hỏi xong sẽ không còn phải do dự lo lắng nữa.” Thì ra những từ ngữ kiểu như ‘hai nam thụ thụ bất thân’, Hoàng Linh Vũ vẫn là có nghe qua.
Trời còn chưa sáng đã tỉnh táo, Mộ Dung Bạc Nhai quả nhiên sớm đã ly khai. Nam Hàn Bạch Vũ Kỳ quân gặp phải kháng cự cường ngạnh lại phòng tuyến thứ hai, giúp quân dân Sài Đô thêm thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Hoàng Linh Vũ nhàm chán vô cùng nằm trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, nhìn ra cây hoa đào nở rộ bên ngoài, thầm mong phải chi có một bình rượu, như vậy thì thoải mái biết bao.
“Xuân ngắm xuân đào a…” Y lẩm bẩm, duỗi tay sang cạnh nhuyễn tháp, tùy tiện cầm một quyển sổ.
Lúc này, cạnh nhuyễn tháp đã bị mấy chồng thư tịch chất đầy, trừ địa phương chí trong thư khố của Mộ Dung Nam Cẩn, thì Mộ Dung Bạc Nhai còn chuẩn bị cho y các ghi chú địa lý, còn có mấy chồng địa đồ khu vực ghi chú rõ ràng do Lục Mang Lâu truyền ra.
Vừa xem vừa dùng than chì ghi chú bên cạnh, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng rắc, Hoàng Linh Vũ thầm nghĩ lại tới rồi, lại phế rồi, thở dài đặt sách lại chỗ cũ.
Khi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Mộ Dung Sí Diệm đi vào. Hắn vẫn một thân bạch trường sam như chiêu bài, nhưng đã đổi lên thắt lưng màu đỏ và nút kết màu xanh đen, trong Sơn Hải Cư này cũng không có người nào có thể loạn xông vào, nên hắn cũng tùy ý đổi lại nam trang.
Chỉ là có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bệnh xấu tính cấp bách của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, trước kia vào cửa còn biết gõ cửa, đợi người khác mở then cho hắn mới tiến vào. Nhưng hiện tại hắn lại làm như đang ở trong nhà mình, đến đâu cũng như vào chỗ không người, nếu có cài then cửa, thì dứt khoát chấn gãy thứ trở ngại đó. Dù sao hắn vẫn còn võ công, chuyện nhỏ này căn bản không đáng đặt trong mắt.
Hoàng Linh Vũ hung hăng trừng mắt với hắn, giọng điệu lại bất đắc dĩ vô cùng: “Ta sớm nói qua nên đổi toàn bộ then cửa trong viện thành nhánh cây, gãy cũng không đau lòng, Trình Bình lại không nghe. Ta thấy cái đôi thượng ti thuộc hạ cũ các ngươi là thành tâm muốn ta tức giận mà.” Nghĩ lại, Trình Bình vốn không phải chính là thủ hạ của Mộ Dung Sí Diệm sao?
Cho đến khi Hoàng Linh Vũ cảm thấy an tĩnh đến kỳ quái, mới ngẩng đầu lên, thì thấy Mộ Dung Sí Diệm một tay chống trán, chân mày nhíu chặt, giống như lần đầu gặp mặt, lại không chút cố kỵ đánh giá hắn.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết… mấy hôm nay, đầu hơi đau…” Lời vừa nói xong, Mộ Dung Sí Diệm đã ôm đầu ngã xuống đất. Hoàng Linh Vũ đại kinh thất sắc, kích động đứng lên, ngay cả nạng cũng quên cầm, đầu gối mềm nhũn, nhất thời ngã xuống cạnh tháp.
Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy mấy hôm nay giúp phòng quân y chỉnh lý khí cụ dược thảo tùy quân, thuận tiện tìm hiểu sự vụ trong quân, cho nên thường xuyên chạy bôn ba khắp nơi, thường khiến người ta muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu. Đợi khi nhận được tin Sơn Hải Cư truyền tới, đã tới tối.
Mộ Dung Sí Diệm thân phận ẩn mật, chỉ có thể cách một màn trướng để y chính của Nam Vương phủ chẩn mạch, chỉ là do lo lắng quá nhiều, lao tâm quá độ mà thôi.
Bắt mạch nửa ngày, Nhạc Huy chung quy không nói một câu. Hắn tại tuổi này đã học được phong phạm của Bạch Long, khi không nắm chắc xác định thì không nhiều lời nửa câu về bệnh tình. Hắn gọi Thu Nhược Thủy qua, giao cổ tay của Mộ Dung Sí Diệm cho nàng, nói một câu “Ta đến phủ Nam Vương một chuyến”, rồi phi thân lao ra ngoài.
Thu Nhược Thủy bắt mạch xong, cũng không nói một lời, cuối cùng mới lên tiếng: “Tựa hồ là Tử Ảo Hoa.”
“Tử Ảo Hoa?” Hoàng Linh Vũ hỏi, mấy học sinh này trong Lục Mang Lâu có đủ sở trường, có thể khẳng định hai điều: Thứ nhất, Hoàng Linh Vũ khẳng định không sở trường trung y dược. Thứ hai, Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy khẳng định là xuất chúng hơn người, chẳng qua một người chuyên y, một người chuyên độc mà thôi.
“Một loại chí ảo dược uống vào sẽ phát huy tác dụng, vì chỉ áp dụng các loại hoa nhỏ đỏ tím nên đặc tên như thế.”
“Chí ảo dược vật sao? Nhưng hắn và chúng ta ở cùng nhau cũng gần cả tháng rồi, trong lúc đó chúng ta cùng ăn cùng uống, nếu hắn trúng dược, chúng ta sao lại không có phản ứng trúng phải?”
Thu Nhược Thủy nghiêm túc nói: “Loại dược thủy này, ngàn năm trước do Mai Nhược Ảnh phát hiện ở thảo nguyên cực bắc, vì phát hiện dược tính đặc thù của nó, liền nghĩ biện pháp thiêu hủy nó. Nhưng quả nhiên vẫn chưa thể tuyệt diệt.”
“Ngươi là nói, dược tính đặc thù.”
“Nó sẽ khiến hài đồng sản sinh ảo giác đặc biệt ỷ lại vào người đút thức ăn cho mình, tới mức một khi ly khai thì sẽ mất đi ý chí sinh tồn. Chỉ có bắt đầu cho dùng vào thời kỳ hài đồng, liên tục không ngừng dùng, mới có hiệu quả. Mà loại độc dược này lại chỉ có thể trẩn đoán ra triệu chứng sau khi ngừng dược quá một mùa.”
“Nói như thế.” Hoàng Linh Vũ nhìn sang Mộ Dung Sí Diệm đang chìm vào hôn mê, hỏi: “Hắn cũng là khi hài đồng bị người ta đút thức ăn chứa Tử Ảo Hoa?”
“Đúng vậy. Mà hiện tại ngừng dùng dược chắc đã vượt quá ba tháng, cho nên mới thể hiện rõ hiệu quả. Đầu tiên chính là tính khí nóng nảy thường xuyên nhức đầu buồn ngủ, chẳng qua rất nhanh sẽ tỉnh lại, tiếp theo mới thật sự khó chịu, chính là co giật và rút gân đau đớn.”
“Có biện pháp nào có thể giảm nhẹ dược tính không?”
“Ta chỉ phụ trách độc người, giải độc vẫn phải nhờ Nhạc Huy. Đáng tiếc hắn đại khái không mấy xác định được dược tính của Tử Ảo Hoa, đến thư khố của quân y phòng tìm chút điển tích rồi. Nếu không thì có thể cùng hắn thảo luận một chút.”
Thu Nhược Thủy buông xõa mái tóc vì thuận tiện xem chẩn mà buộc lên sau đầu xuống, nói: “Nếu không còn chuyện gì, ta liền ra ngoài trước. Chẳng qua còn phải nói một câu, người sử dụng loại dược vật này đối với hài tử, không phải tâm lý biến thái, chính là không có nhân tính.”
Khi Hoàng Linh Vũ duỗi tay sờ trán hắn, thì vẫn là cảm giác hơi lạnh. Y chậm rãi ngồi bên giường hắn, nạng cũng để ngã xuống đất. Mộ Dung Sí Diệm giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng trở lui vài cái cuối cùng vẫn không mở mắt ra được.
Ve vuốt phần đầu gối bị khuyết mất của mình, nhớ tới chuyện những năm nay, quả nhiên bản tính của Mộ Dung Sí Diệm không phải xấu, khó trách bình thường hắn sẽ làm ra phản ứng như chống cự lại Mạc Xán
Dược rốt cuộc là ai hạ, là Tuyết Phi hay là Mạc Xán? Nhưng bất luận thế nào, sai lầm của người lớn nhưng lại để một kẻ đời sau gánh chịu, thậm chí tội nghiệt của người lớn lại để đời sau đi thực hành, người tâm tư ích kỷ vô tình cỡ nào mới có thể nghĩ ra cách làm này?
Cũng là hai nữ nhân đó, nhiều năm trước gần như đã bức Diêm Phi Hoàng đến mức không còn lối thoát, may mà cũng không biết người đó nghĩ ra biện pháp gì, rốt cuộc thoát được khỏi đó, chẳng qua Diêm Phi Hoàng hiện tại lại quá hoạt bát, thực khiến Hoàng Linh Vũ đau đầu vô cùng.
“May mà không hận ngươi, nếu không chẳng phải là hoàn toàn phí công sức sao?” Hoàng Linh Vũ thấp giọng nói với Mộ Dung Sí Diệm, “Chẳng qua Xán di đó của ngươi, cho dù ngươi có cầu thế nào cũng không thể tiếp tục bỏ qua cho nàng ta được.”
Mộ Dung Bạc Nhai vừa thở một hơi, lập tức giật mình, lớn tiếng nói: “Không đúng! Chính là nam nhân mới nguy hiểm a!”
Hoàng Linh Vũ thở dài, hết đường, hận không thể rèn sắt khi còn nóng kẹp ngay cổ Bạc Nhai, lắc lư trước sau, vừa mắng: “Cái thứ không ra gì cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ nhà ngươi, nam nhân cũng không được nữ nhân cũng không được, đệ của ngươi cũng không được muội của ngươi cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn ta phải thế nào!”
“Không, không, không dám.” Bạc Nhai hít thở khó khăn biện giải: “Không dám nữa không dám nữa, ngươi tha cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nghĩ bậy nữa.”
Hoàng Linh Vũ mới buông tha cổ hắn, phát hiện trên trán đối phương còn đổ một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ nghĩ hắn rõ ràng võ công rất tốt, nhưng lại mặc mình lay lắt, hơi cảm thấy áy náy, cuối cùng vẫn nói: “Được, ngươi đi hỏi thử Trình Bình và những học sinh đó của ta đi, ở sau lưng ta bọn họ nói thế nào về ta và Sí Diệm còn tưởng ta không biết sao? Ngươi hỏi xong sẽ không còn phải do dự lo lắng nữa.” Thì ra những từ ngữ kiểu như ‘hai nam thụ thụ bất thân’, Hoàng Linh Vũ vẫn là có nghe qua.
Trời còn chưa sáng đã tỉnh táo, Mộ Dung Bạc Nhai quả nhiên sớm đã ly khai. Nam Hàn Bạch Vũ Kỳ quân gặp phải kháng cự cường ngạnh lại phòng tuyến thứ hai, giúp quân dân Sài Đô thêm thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Hoàng Linh Vũ nhàm chán vô cùng nằm trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, nhìn ra cây hoa đào nở rộ bên ngoài, thầm mong phải chi có một bình rượu, như vậy thì thoải mái biết bao.
“Xuân ngắm xuân đào a…” Y lẩm bẩm, duỗi tay sang cạnh nhuyễn tháp, tùy tiện cầm một quyển sổ.
Lúc này, cạnh nhuyễn tháp đã bị mấy chồng thư tịch chất đầy, trừ địa phương chí trong thư khố của Mộ Dung Nam Cẩn, thì Mộ Dung Bạc Nhai còn chuẩn bị cho y các ghi chú địa lý, còn có mấy chồng địa đồ khu vực ghi chú rõ ràng do Lục Mang Lâu truyền ra.
Vừa xem vừa dùng than chì ghi chú bên cạnh, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng rắc, Hoàng Linh Vũ thầm nghĩ lại tới rồi, lại phế rồi, thở dài đặt sách lại chỗ cũ.
Khi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Mộ Dung Sí Diệm đi vào. Hắn vẫn một thân bạch trường sam như chiêu bài, nhưng đã đổi lên thắt lưng màu đỏ và nút kết màu xanh đen, trong Sơn Hải Cư này cũng không có người nào có thể loạn xông vào, nên hắn cũng tùy ý đổi lại nam trang.
Chỉ là có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bệnh xấu tính cấp bách của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, trước kia vào cửa còn biết gõ cửa, đợi người khác mở then cho hắn mới tiến vào. Nhưng hiện tại hắn lại làm như đang ở trong nhà mình, đến đâu cũng như vào chỗ không người, nếu có cài then cửa, thì dứt khoát chấn gãy thứ trở ngại đó. Dù sao hắn vẫn còn võ công, chuyện nhỏ này căn bản không đáng đặt trong mắt.
Hoàng Linh Vũ hung hăng trừng mắt với hắn, giọng điệu lại bất đắc dĩ vô cùng: “Ta sớm nói qua nên đổi toàn bộ then cửa trong viện thành nhánh cây, gãy cũng không đau lòng, Trình Bình lại không nghe. Ta thấy cái đôi thượng ti thuộc hạ cũ các ngươi là thành tâm muốn ta tức giận mà.” Nghĩ lại, Trình Bình vốn không phải chính là thủ hạ của Mộ Dung Sí Diệm sao?
Cho đến khi Hoàng Linh Vũ cảm thấy an tĩnh đến kỳ quái, mới ngẩng đầu lên, thì thấy Mộ Dung Sí Diệm một tay chống trán, chân mày nhíu chặt, giống như lần đầu gặp mặt, lại không chút cố kỵ đánh giá hắn.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết… mấy hôm nay, đầu hơi đau…” Lời vừa nói xong, Mộ Dung Sí Diệm đã ôm đầu ngã xuống đất. Hoàng Linh Vũ đại kinh thất sắc, kích động đứng lên, ngay cả nạng cũng quên cầm, đầu gối mềm nhũn, nhất thời ngã xuống cạnh tháp.
Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy mấy hôm nay giúp phòng quân y chỉnh lý khí cụ dược thảo tùy quân, thuận tiện tìm hiểu sự vụ trong quân, cho nên thường xuyên chạy bôn ba khắp nơi, thường khiến người ta muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu. Đợi khi nhận được tin Sơn Hải Cư truyền tới, đã tới tối.
Mộ Dung Sí Diệm thân phận ẩn mật, chỉ có thể cách một màn trướng để y chính của Nam Vương phủ chẩn mạch, chỉ là do lo lắng quá nhiều, lao tâm quá độ mà thôi.
Bắt mạch nửa ngày, Nhạc Huy chung quy không nói một câu. Hắn tại tuổi này đã học được phong phạm của Bạch Long, khi không nắm chắc xác định thì không nhiều lời nửa câu về bệnh tình. Hắn gọi Thu Nhược Thủy qua, giao cổ tay của Mộ Dung Sí Diệm cho nàng, nói một câu “Ta đến phủ Nam Vương một chuyến”, rồi phi thân lao ra ngoài.
Thu Nhược Thủy bắt mạch xong, cũng không nói một lời, cuối cùng mới lên tiếng: “Tựa hồ là Tử Ảo Hoa.”
“Tử Ảo Hoa?” Hoàng Linh Vũ hỏi, mấy học sinh này trong Lục Mang Lâu có đủ sở trường, có thể khẳng định hai điều: Thứ nhất, Hoàng Linh Vũ khẳng định không sở trường trung y dược. Thứ hai, Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy khẳng định là xuất chúng hơn người, chẳng qua một người chuyên y, một người chuyên độc mà thôi.
“Một loại chí ảo dược uống vào sẽ phát huy tác dụng, vì chỉ áp dụng các loại hoa nhỏ đỏ tím nên đặc tên như thế.”
“Chí ảo dược vật sao? Nhưng hắn và chúng ta ở cùng nhau cũng gần cả tháng rồi, trong lúc đó chúng ta cùng ăn cùng uống, nếu hắn trúng dược, chúng ta sao lại không có phản ứng trúng phải?”
Thu Nhược Thủy nghiêm túc nói: “Loại dược thủy này, ngàn năm trước do Mai Nhược Ảnh phát hiện ở thảo nguyên cực bắc, vì phát hiện dược tính đặc thù của nó, liền nghĩ biện pháp thiêu hủy nó. Nhưng quả nhiên vẫn chưa thể tuyệt diệt.”
“Ngươi là nói, dược tính đặc thù.”
“Nó sẽ khiến hài đồng sản sinh ảo giác đặc biệt ỷ lại vào người đút thức ăn cho mình, tới mức một khi ly khai thì sẽ mất đi ý chí sinh tồn. Chỉ có bắt đầu cho dùng vào thời kỳ hài đồng, liên tục không ngừng dùng, mới có hiệu quả. Mà loại độc dược này lại chỉ có thể trẩn đoán ra triệu chứng sau khi ngừng dược quá một mùa.”
“Nói như thế.” Hoàng Linh Vũ nhìn sang Mộ Dung Sí Diệm đang chìm vào hôn mê, hỏi: “Hắn cũng là khi hài đồng bị người ta đút thức ăn chứa Tử Ảo Hoa?”
“Đúng vậy. Mà hiện tại ngừng dùng dược chắc đã vượt quá ba tháng, cho nên mới thể hiện rõ hiệu quả. Đầu tiên chính là tính khí nóng nảy thường xuyên nhức đầu buồn ngủ, chẳng qua rất nhanh sẽ tỉnh lại, tiếp theo mới thật sự khó chịu, chính là co giật và rút gân đau đớn.”
“Có biện pháp nào có thể giảm nhẹ dược tính không?”
“Ta chỉ phụ trách độc người, giải độc vẫn phải nhờ Nhạc Huy. Đáng tiếc hắn đại khái không mấy xác định được dược tính của Tử Ảo Hoa, đến thư khố của quân y phòng tìm chút điển tích rồi. Nếu không thì có thể cùng hắn thảo luận một chút.”
Thu Nhược Thủy buông xõa mái tóc vì thuận tiện xem chẩn mà buộc lên sau đầu xuống, nói: “Nếu không còn chuyện gì, ta liền ra ngoài trước. Chẳng qua còn phải nói một câu, người sử dụng loại dược vật này đối với hài tử, không phải tâm lý biến thái, chính là không có nhân tính.”
Khi Hoàng Linh Vũ duỗi tay sờ trán hắn, thì vẫn là cảm giác hơi lạnh. Y chậm rãi ngồi bên giường hắn, nạng cũng để ngã xuống đất. Mộ Dung Sí Diệm giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng trở lui vài cái cuối cùng vẫn không mở mắt ra được.
Ve vuốt phần đầu gối bị khuyết mất của mình, nhớ tới chuyện những năm nay, quả nhiên bản tính của Mộ Dung Sí Diệm không phải xấu, khó trách bình thường hắn sẽ làm ra phản ứng như chống cự lại Mạc Xán
Dược rốt cuộc là ai hạ, là Tuyết Phi hay là Mạc Xán? Nhưng bất luận thế nào, sai lầm của người lớn nhưng lại để một kẻ đời sau gánh chịu, thậm chí tội nghiệt của người lớn lại để đời sau đi thực hành, người tâm tư ích kỷ vô tình cỡ nào mới có thể nghĩ ra cách làm này?
Cũng là hai nữ nhân đó, nhiều năm trước gần như đã bức Diêm Phi Hoàng đến mức không còn lối thoát, may mà cũng không biết người đó nghĩ ra biện pháp gì, rốt cuộc thoát được khỏi đó, chẳng qua Diêm Phi Hoàng hiện tại lại quá hoạt bát, thực khiến Hoàng Linh Vũ đau đầu vô cùng.
“May mà không hận ngươi, nếu không chẳng phải là hoàn toàn phí công sức sao?” Hoàng Linh Vũ thấp giọng nói với Mộ Dung Sí Diệm, “Chẳng qua Xán di đó của ngươi, cho dù ngươi có cầu thế nào cũng không thể tiếp tục bỏ qua cho nàng ta được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.