Quyển 2 - Chương 133: Tự xà vào lòng.
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
27/11/2014
A a a! Sao lại lãng phí trắng cơ hội tốt như thế chứ__ Đây chính là cảm
tưởng của Mộ Dung Bạc Nhai sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, mà cảm
tưởng này cũng đủ ảnh hưởng đến hắn cả một ngày. Tuy công tác xử lý quân vụ không thể chậm trễ__ Mà quả thật hắn cũng không làm ảnh hưởng đến
hiệu quả làm việc__ Nhưng tâm tình phiền muộn đến cực điểm không cần
nghi ngờ đã kéo dài hơn nửa ngày.
Khi hắn đến ngoại phủ tra duyệt trướng sách, đột nhiên nghe bên ngoài thư phòng có tiếng huyên náo. Ra ngoài nhìn, kinh ngạc tới mức khiến hắn hít ngược một hơi dài. Thì ra là Trình Bình Trình đại quản gia của phủ Hoàng Linh Vũ, bị người ta bắt cóc trắng trợn, miệng bị nhét kín còn bị trói, bị Lộ Thị Tửu ôm như cái bánh chưng trong lòng. Phía sau còn có một đám lão Côn Tổ đi theo.
Trình độ trói chặt cứng như cột cua này, Trình Bình vẫn cố lắt lư tới lui, nỗ lực giãy thoát khỏi vòng tay của Lộ Thị Tửu.
“Các ngươi đang làm gì? Sao lại trói hắn lại?”
Mấy lão Côn Tổ nhìn trái phải, nhất tề đáp lời: “Giúp Lộ đại ca bắt tình nhân.”
“Thật là hồ nháo, còn không mau thả người ra.”
Lộ Thị Tửu khổ mặt nói: “Lão đại, ngươi còn chưa bước qua cửa nhà bọn họ, đã giúp đỡ người ngoài rồi.”
Da mặt Mộ Dung Bạc Nhai dày thế nào a, hiện tại cũng chỉ có Hoàng Linh Vũ là có thể trị được hắn. Nếu Hoàng Linh Vũ không có ở đây, Mộ Dung Bạc Nhai đại ngôn không biết thẹn nói: “Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thì hãy dụ hắn tự xà vào lòng ngươi. Đừng luôn dùng thủ đoạn cưỡng ép không nhập lưu này. Đã vậy còn tìm huynh đệ đi cùng ngươi bắt người, thật lớn gan, trừ lấy nhiều hiếp ít ra thì không thấy ngươi biết dùng thủ đoạn phong lưu nào.”
Lộ Thị Tửu biện giải: “Lão đại, đây cũng là tình thú mà. Ngươi xem những nữ nhân quán nhi trong lồng đó, khi làm tới hứng khởi, miệng vẫn luôn ‘đừng mà đừng mà’, thật ra trong lòng thì ‘còn lề mề như thế làm gì’ đó.”
Nghe hắn nói lời không giống người này, Trình Bình giãy dụa càng lợi hại, Mộ Dung Bạc Nhai: “Được, với đức hạnh của ngươi, ta cũng không trông mong lúc nào đó ngươi có thể dụ người tự xà vào lòng, trước thả người đi, đừng làm lỡ đại sự một đời của người ta.”
Lộ Thị Tửu thấy không còn cơ hội, chỉ đành ngoan ngoãn thả Trình Bình xuống, vừa mới giải khai huyệt khí hải phong trụ khí mạch của hắn, Trình Bình liền tự bứt đứt dây thừng, sợi dây còn cố ý bắn lên mặt Lộ Thị Tửu.
“‘Đừng mà đừng mà’ cái đầu ngươi! Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, Lộ Thị Tửu, thù này không báo, ta thề sẽ đổi thành họ của ngươi!” Nói xong, Trình Bình phi thân đi như chạy trốn.
“Tính khí thật mạnh mẽ…”
“Thật đáng sợ, ngươi thấy sắc mặt vừa rồi của hắn không?”
“Vẫn là nữ nhân tốt, thật không hiểu nỗi khẩu vị của Lộ đại ca.”
Mộ Dung Bạc Nhai thấy bọn họ càng nói càng quá, phất tay nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta và Lộ Thị Tửu còn có chuyện phải nói. Các ngươi cũng thật là, ra ngoài hành thương mấy lần liền càng lúc càng không có quy củ, cũng không biết ở bên ngoài học được cái gì.”
Mọi người vừa nghe không còn chuyện của mình, liền tan đi như ong vỡ tổ, chỉ còn lại Lộ Thị Tửu thần sắc tiêu điều đi theo Mộ Dung Bạc Nhai vào phòng.
Vốn là vì chống đỡ tài chính của Nam Vương quân, thủ hạ của Mộ Dung Bạc Nhai thiết lập mấy nhánh thương đội, bình thường sẽ mang bảo thạch ngọc khí các quận sản xuất ra đưa tới các nước đổi lấy lương thực vải vót. Chỉ là thương đội này xưa nay đều là quan thương kết hợp, trước kia có quốc gia có thể thông hành, mà hiện tại một số quốc gia khác thì ngay cả nhập cảnh cũng không được cho phép.
Nhưng lần này sau khi Lộ Thị Tửu hành thương về đã báo, có một nơi đáng chú ý, đó chính là mấy năm gần đây mới tăng thêm vài nhánh thương đội có thể đi lại không phân địa giới, đến đâu cũng có thể lấy được văn điệp thông quan. Mà càng kỳ lạ hơn nữa, là tiền tài bọn họ kiếm được rất nhiều đều tản ra các nước, cứu trợ góa bụa cô đơn, sau lưng lại rõ ràng không có sự chống đỡ của quan phủ.
Lộ Thị Tửu nói: “Mới đầu khi nhánh thương đội đầu tiên làm như thế, nước khác còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn cẩn trọng phòng bị. Nhưng sau đó nhánh thứ hai, thứ ba cũng làm như thế, liền khiến quan phủ các nước cho rằng thương nhân hành thiện mạnh mẽ thành lệ, cũng dần mở rộng một vài thành trì để làm khu vực thông thương cho họ.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ, quay lại lục tìm trong chồng sách trên bàn, thuận tay chọn một quyển danh sách thông thương các quận, lật đến một trang, bên trong có đường đỏ đánh dấu, chỉ cho Lộ Thị Tửu xem. Đây là thương đội chủ yếu cung cấp dược vật, lần này chuẩn bị chiến đấu với Bạch Vũ Kỳ, đã hạ thấp giá cung ứng dược liệu số lượng lớn cho Nam Vương quân.
“Ân, bọn họ cũng là một trong số này.” Lộ Thị Tửu nói: “Đến cuối năm, trong nhánh thương đội này có thêm một ông chủ tên là Bạch Long, đối với chuyện làm ăn vô cùng tài giỏi, nơi đi qua cũng nhiều, nguồn hàng tìm được so với những thương đội khác cũng vừa nhiều vừa tốt, các nước cũng nguyện ý nhập dược thảo của hắn. Lão đại, nếu bọn họ thuộc phần tử trinh thám của nước nào đó, vậy không phải có thể thăm dò được rất nhiều tin tức sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc để Lộ Thị Tửu nói tiếp.
Lộ Thị Tửu báo cáo về mấy nhánh thương đội này chủ ý là vì nguồn hàng bất đồng, quan hệ qua lại với nhau cũng ít. Nhưng khi tổng hợp các dấu vết lại, thì sẽ thấy có hai thế lực khống chế. Một trong đó chắc chính là thế lực của Lục Mang Lâu. Nhưng còn thế lực kia thì sao? Có thể nghĩ ra cách làm này, lại có tinh lực để thao túng những chuyện này, trừ Diêm Phi Hoàng ra còn có thể là ai.
Tối đến, Mộ Dung Bạc Nhai theo thói quen vẫn là tắm rửa xong mới chạy tới phủ Hoàng Linh Vũ. Khi vào phòng, Hoàng Linh Vũ lại không ở đó, cửa sổ còn mở rộng, gió lạnh mang theo hương cỏ non thổi vào.
Tuy đã gần hạ, nhưng dù sao buổi tối vẫn se lạnh, uổng cho Tiểu Hoàng bình thường còn khen những học sinh kia thông minh lanh lợi, sao không biết tiện tay đóng cửa sổ dùm chứ? Nghĩ như thế, Mộ Dung Bạc Nhai liền đi tới đóng cửa sổ giấy lại.
Hắn đang định đi vào trong, khóe mắt chợt liếc thấy thứ gì. Vết in trắng đen lắc lư vài cái trong mắt, liền khiến hắn cứng cổ. Dừng chân đột ngột, quay đầu, thuận theo ánh mắt chuyển lực chú ý vào chỗ đó, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đỉnh đầu.
Trên bàn sách gần cửa sổ, đang bày một quyển họa sách mở rộng, trên cái trang được lật ra, họa ba nam nhân! Ba nam nhân không một sợi vải hơn nữa lộ rõ trần trụi!
Tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy đầu ong ong trướng lớn, lảo đảo vài cái mới ổn định được thân hình. Định thần lại, cuối cùng mới dám kéo phần góc trang bị gấp lên. Chỉ thấy ba nam nhân đó lăn trên mặt đất thành hình bánh xe, mỗi người đều dán lấy hạ thân của người khác để hấp duyện, cổ tay thì chen sâu vào thể nội của người khác rờ rẫm, thần sắc hoặc là thống khổ hoặc là hưởng thụ, tuy đường nét trắng đen, nhưng quả thật có thể khiến người ta nghe thấy được tiếng rên rỉ thở dốc trong đó.
“Họa thấy thế nào?” Thanh âm Hoàng Linh Vũ vang lên sau lưng.
“Rất rõ ràng, nhưng rất thô bỉ.”
“Xem ra ngươi rất tán thưởng.”
“Đó cũng không phải, chỉ là thứ này không nên xuất hiện tại… A__!” Mộ Dung Bạc Nhai kinh sợ nhảy dựng lên, ngay cả sách cũng ném xuống đất. Quay đầu lại, Hoàng Linh Vũ mặc trường y trắng khiết đơn bạc, cười như không cười nhìn hắn.
“Ta học họa.” Hoàng Linh Vũ nói: “Không tồi chứ.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn theo ánh mắt y, chuyên san hoàng sắc nằm trên mặt đất đã lật qua, chính là mặt ngoài được đóng buộc chỉ màu lam như những thư tịch bình thường khác, trên viết [Cửu dương thần công đồ lục__Học sinh Cao Quản kính trình Hoàng lão sư Linh Vũ]. (Sách hoàng sắc: Sạch bậy bạ, khiêu d*m.)
“Ngươi, ngươi dạy học sinh cái này sao?” Ở trước mặt ta thì nghiêm chỉnh như thế, Mộ Dung Bạc Nhai thầm nghĩ vậy.
“Có ý kiến sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai cắn môi không dám nói, nhưng trong mắt ẩm ướt, rõ ràng rất ủy khuất. Hoàng Linh Vũ thầm thở dài, trêu chọc hài tử này cũng đủ rồi, đừng để tới lúc nghiện rồi lại không thể cai được.
“Đây là hắn tự học thành tài, mỗi lão sư đều được tặng một cuốn. Không tin ngươi đi hỏi Trình Bình đi, hắn có bản đặc biệt đó.”
Tuy không tính là an ủi, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai vẫn vì được quan tâm mà cười e sợ. Vì thấy Hoàng Linh Vũ đứng rất khổ cực, nên một tay dìu thắt lưng y, rồi mới ngồi xổm xuống nhặt sách. Nhưng xổm xuống rồi lại không đứng dậy nổi: “Học sinh Cao ‘Hoàn’ kính trình Hoàng lão sư Linh Vũ?” Đọc tới phần sau đã đề cao âm lên tám độ.
Nếu không phải được dìu, Hoàng Linh Vũ xém chút đã ngã, y gõ đầu Mộ Dung Bạc Nhai một cái: “Chữ nhiều âm, đọc là ‘Quản’. Vì cách phát âm của cái tên xui xẻo này, hắn không biết đã bị bao nhiêu đồng học cười chết rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai cười hi hi, nói: “Trước đây không phải ngươi cũng từng cười tên của văn thư quan Dương Vĩ hay sao, nói như thế, hai người họ ngược lại có thể thành một đôi.”
“Thêm phiền cho người khác đủ rồi, trở về giường trước rồi nói.”
“Ân. Mấy hôm nay hình như đã chuyển lạnh rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói xong, đặt sách lại, quay người cõng y lên, thành thục nhẹ nhàng đặt lên giường.
Khi hắn đến ngoại phủ tra duyệt trướng sách, đột nhiên nghe bên ngoài thư phòng có tiếng huyên náo. Ra ngoài nhìn, kinh ngạc tới mức khiến hắn hít ngược một hơi dài. Thì ra là Trình Bình Trình đại quản gia của phủ Hoàng Linh Vũ, bị người ta bắt cóc trắng trợn, miệng bị nhét kín còn bị trói, bị Lộ Thị Tửu ôm như cái bánh chưng trong lòng. Phía sau còn có một đám lão Côn Tổ đi theo.
Trình độ trói chặt cứng như cột cua này, Trình Bình vẫn cố lắt lư tới lui, nỗ lực giãy thoát khỏi vòng tay của Lộ Thị Tửu.
“Các ngươi đang làm gì? Sao lại trói hắn lại?”
Mấy lão Côn Tổ nhìn trái phải, nhất tề đáp lời: “Giúp Lộ đại ca bắt tình nhân.”
“Thật là hồ nháo, còn không mau thả người ra.”
Lộ Thị Tửu khổ mặt nói: “Lão đại, ngươi còn chưa bước qua cửa nhà bọn họ, đã giúp đỡ người ngoài rồi.”
Da mặt Mộ Dung Bạc Nhai dày thế nào a, hiện tại cũng chỉ có Hoàng Linh Vũ là có thể trị được hắn. Nếu Hoàng Linh Vũ không có ở đây, Mộ Dung Bạc Nhai đại ngôn không biết thẹn nói: “Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thì hãy dụ hắn tự xà vào lòng ngươi. Đừng luôn dùng thủ đoạn cưỡng ép không nhập lưu này. Đã vậy còn tìm huynh đệ đi cùng ngươi bắt người, thật lớn gan, trừ lấy nhiều hiếp ít ra thì không thấy ngươi biết dùng thủ đoạn phong lưu nào.”
Lộ Thị Tửu biện giải: “Lão đại, đây cũng là tình thú mà. Ngươi xem những nữ nhân quán nhi trong lồng đó, khi làm tới hứng khởi, miệng vẫn luôn ‘đừng mà đừng mà’, thật ra trong lòng thì ‘còn lề mề như thế làm gì’ đó.”
Nghe hắn nói lời không giống người này, Trình Bình giãy dụa càng lợi hại, Mộ Dung Bạc Nhai: “Được, với đức hạnh của ngươi, ta cũng không trông mong lúc nào đó ngươi có thể dụ người tự xà vào lòng, trước thả người đi, đừng làm lỡ đại sự một đời của người ta.”
Lộ Thị Tửu thấy không còn cơ hội, chỉ đành ngoan ngoãn thả Trình Bình xuống, vừa mới giải khai huyệt khí hải phong trụ khí mạch của hắn, Trình Bình liền tự bứt đứt dây thừng, sợi dây còn cố ý bắn lên mặt Lộ Thị Tửu.
“‘Đừng mà đừng mà’ cái đầu ngươi! Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, Lộ Thị Tửu, thù này không báo, ta thề sẽ đổi thành họ của ngươi!” Nói xong, Trình Bình phi thân đi như chạy trốn.
“Tính khí thật mạnh mẽ…”
“Thật đáng sợ, ngươi thấy sắc mặt vừa rồi của hắn không?”
“Vẫn là nữ nhân tốt, thật không hiểu nỗi khẩu vị của Lộ đại ca.”
Mộ Dung Bạc Nhai thấy bọn họ càng nói càng quá, phất tay nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta và Lộ Thị Tửu còn có chuyện phải nói. Các ngươi cũng thật là, ra ngoài hành thương mấy lần liền càng lúc càng không có quy củ, cũng không biết ở bên ngoài học được cái gì.”
Mọi người vừa nghe không còn chuyện của mình, liền tan đi như ong vỡ tổ, chỉ còn lại Lộ Thị Tửu thần sắc tiêu điều đi theo Mộ Dung Bạc Nhai vào phòng.
Vốn là vì chống đỡ tài chính của Nam Vương quân, thủ hạ của Mộ Dung Bạc Nhai thiết lập mấy nhánh thương đội, bình thường sẽ mang bảo thạch ngọc khí các quận sản xuất ra đưa tới các nước đổi lấy lương thực vải vót. Chỉ là thương đội này xưa nay đều là quan thương kết hợp, trước kia có quốc gia có thể thông hành, mà hiện tại một số quốc gia khác thì ngay cả nhập cảnh cũng không được cho phép.
Nhưng lần này sau khi Lộ Thị Tửu hành thương về đã báo, có một nơi đáng chú ý, đó chính là mấy năm gần đây mới tăng thêm vài nhánh thương đội có thể đi lại không phân địa giới, đến đâu cũng có thể lấy được văn điệp thông quan. Mà càng kỳ lạ hơn nữa, là tiền tài bọn họ kiếm được rất nhiều đều tản ra các nước, cứu trợ góa bụa cô đơn, sau lưng lại rõ ràng không có sự chống đỡ của quan phủ.
Lộ Thị Tửu nói: “Mới đầu khi nhánh thương đội đầu tiên làm như thế, nước khác còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn cẩn trọng phòng bị. Nhưng sau đó nhánh thứ hai, thứ ba cũng làm như thế, liền khiến quan phủ các nước cho rằng thương nhân hành thiện mạnh mẽ thành lệ, cũng dần mở rộng một vài thành trì để làm khu vực thông thương cho họ.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ, quay lại lục tìm trong chồng sách trên bàn, thuận tay chọn một quyển danh sách thông thương các quận, lật đến một trang, bên trong có đường đỏ đánh dấu, chỉ cho Lộ Thị Tửu xem. Đây là thương đội chủ yếu cung cấp dược vật, lần này chuẩn bị chiến đấu với Bạch Vũ Kỳ, đã hạ thấp giá cung ứng dược liệu số lượng lớn cho Nam Vương quân.
“Ân, bọn họ cũng là một trong số này.” Lộ Thị Tửu nói: “Đến cuối năm, trong nhánh thương đội này có thêm một ông chủ tên là Bạch Long, đối với chuyện làm ăn vô cùng tài giỏi, nơi đi qua cũng nhiều, nguồn hàng tìm được so với những thương đội khác cũng vừa nhiều vừa tốt, các nước cũng nguyện ý nhập dược thảo của hắn. Lão đại, nếu bọn họ thuộc phần tử trinh thám của nước nào đó, vậy không phải có thể thăm dò được rất nhiều tin tức sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc để Lộ Thị Tửu nói tiếp.
Lộ Thị Tửu báo cáo về mấy nhánh thương đội này chủ ý là vì nguồn hàng bất đồng, quan hệ qua lại với nhau cũng ít. Nhưng khi tổng hợp các dấu vết lại, thì sẽ thấy có hai thế lực khống chế. Một trong đó chắc chính là thế lực của Lục Mang Lâu. Nhưng còn thế lực kia thì sao? Có thể nghĩ ra cách làm này, lại có tinh lực để thao túng những chuyện này, trừ Diêm Phi Hoàng ra còn có thể là ai.
Tối đến, Mộ Dung Bạc Nhai theo thói quen vẫn là tắm rửa xong mới chạy tới phủ Hoàng Linh Vũ. Khi vào phòng, Hoàng Linh Vũ lại không ở đó, cửa sổ còn mở rộng, gió lạnh mang theo hương cỏ non thổi vào.
Tuy đã gần hạ, nhưng dù sao buổi tối vẫn se lạnh, uổng cho Tiểu Hoàng bình thường còn khen những học sinh kia thông minh lanh lợi, sao không biết tiện tay đóng cửa sổ dùm chứ? Nghĩ như thế, Mộ Dung Bạc Nhai liền đi tới đóng cửa sổ giấy lại.
Hắn đang định đi vào trong, khóe mắt chợt liếc thấy thứ gì. Vết in trắng đen lắc lư vài cái trong mắt, liền khiến hắn cứng cổ. Dừng chân đột ngột, quay đầu, thuận theo ánh mắt chuyển lực chú ý vào chỗ đó, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đỉnh đầu.
Trên bàn sách gần cửa sổ, đang bày một quyển họa sách mở rộng, trên cái trang được lật ra, họa ba nam nhân! Ba nam nhân không một sợi vải hơn nữa lộ rõ trần trụi!
Tại sao thứ này lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy đầu ong ong trướng lớn, lảo đảo vài cái mới ổn định được thân hình. Định thần lại, cuối cùng mới dám kéo phần góc trang bị gấp lên. Chỉ thấy ba nam nhân đó lăn trên mặt đất thành hình bánh xe, mỗi người đều dán lấy hạ thân của người khác để hấp duyện, cổ tay thì chen sâu vào thể nội của người khác rờ rẫm, thần sắc hoặc là thống khổ hoặc là hưởng thụ, tuy đường nét trắng đen, nhưng quả thật có thể khiến người ta nghe thấy được tiếng rên rỉ thở dốc trong đó.
“Họa thấy thế nào?” Thanh âm Hoàng Linh Vũ vang lên sau lưng.
“Rất rõ ràng, nhưng rất thô bỉ.”
“Xem ra ngươi rất tán thưởng.”
“Đó cũng không phải, chỉ là thứ này không nên xuất hiện tại… A__!” Mộ Dung Bạc Nhai kinh sợ nhảy dựng lên, ngay cả sách cũng ném xuống đất. Quay đầu lại, Hoàng Linh Vũ mặc trường y trắng khiết đơn bạc, cười như không cười nhìn hắn.
“Ta học họa.” Hoàng Linh Vũ nói: “Không tồi chứ.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn theo ánh mắt y, chuyên san hoàng sắc nằm trên mặt đất đã lật qua, chính là mặt ngoài được đóng buộc chỉ màu lam như những thư tịch bình thường khác, trên viết [Cửu dương thần công đồ lục__Học sinh Cao Quản kính trình Hoàng lão sư Linh Vũ]. (Sách hoàng sắc: Sạch bậy bạ, khiêu d*m.)
“Ngươi, ngươi dạy học sinh cái này sao?” Ở trước mặt ta thì nghiêm chỉnh như thế, Mộ Dung Bạc Nhai thầm nghĩ vậy.
“Có ý kiến sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai cắn môi không dám nói, nhưng trong mắt ẩm ướt, rõ ràng rất ủy khuất. Hoàng Linh Vũ thầm thở dài, trêu chọc hài tử này cũng đủ rồi, đừng để tới lúc nghiện rồi lại không thể cai được.
“Đây là hắn tự học thành tài, mỗi lão sư đều được tặng một cuốn. Không tin ngươi đi hỏi Trình Bình đi, hắn có bản đặc biệt đó.”
Tuy không tính là an ủi, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai vẫn vì được quan tâm mà cười e sợ. Vì thấy Hoàng Linh Vũ đứng rất khổ cực, nên một tay dìu thắt lưng y, rồi mới ngồi xổm xuống nhặt sách. Nhưng xổm xuống rồi lại không đứng dậy nổi: “Học sinh Cao ‘Hoàn’ kính trình Hoàng lão sư Linh Vũ?” Đọc tới phần sau đã đề cao âm lên tám độ.
Nếu không phải được dìu, Hoàng Linh Vũ xém chút đã ngã, y gõ đầu Mộ Dung Bạc Nhai một cái: “Chữ nhiều âm, đọc là ‘Quản’. Vì cách phát âm của cái tên xui xẻo này, hắn không biết đã bị bao nhiêu đồng học cười chết rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai cười hi hi, nói: “Trước đây không phải ngươi cũng từng cười tên của văn thư quan Dương Vĩ hay sao, nói như thế, hai người họ ngược lại có thể thành một đôi.”
“Thêm phiền cho người khác đủ rồi, trở về giường trước rồi nói.”
“Ân. Mấy hôm nay hình như đã chuyển lạnh rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói xong, đặt sách lại, quay người cõng y lên, thành thục nhẹ nhàng đặt lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.