Chương 1: (H NHẸ)
Mnbvcxz
12/01/2022
Edit: Pei Pei
Bạch Nguyệt Quang suy nhược nằm trên giường, nhìn về phương xa nơi tà dương tựa như máu. Hai mươi năm trước có một thiếu niên từng trịnh trọng tuyên bố muốn thú y làm thê.
Nhưng Bạch Nguyệt Quang biết rõ, chuyện đó là không thể nào!
Y có một bí mật không thể nói ra, cho nên y chỉ có thể dùng một đời cô độc này đem tất thảy vùi vào trong mộ. Ai cũng không thể biết, nhất là người kính y, thương y - Chân Kiệt.
Làm Bạch Nguyệt Quang rất khó, ngươi không thể để cho người quý mến ngươi thấy ngươi có bao nhiêu bất lực.
Thân hình cao lớn của Tráng Hán che đi tàn quang của ánh chiều tà, không chút lưu tình đem y rơi vào một mảnh tăm tối.
Bạch Nguyệt Quang nhắm mắt lại.
Tráng Hán dựa vào càng gần, đầu lưỡi tham lam liếm cái cổ trắng nõn như ngọc của Bạch Nguyệt Quang, khàn khàn lẩm bẩm: "Tuyệt vọng rồi?"
Bạch Nguyệt Quang theo bản năng né một chút lại bị Tráng Hán vững vàng đặt ở dưới thân.
Tráng Hán từ cổ Bạch Nguyệt Quang liếm lên, cắn cắn đôi môi mát lạnh tùy ý đùa bỡn.
Bạch Nguyệt Quang yếu ớt phản kháng: "Không..."
Bàn tay thô to của Tráng Hán chậm rãi lui xuống phía dưới, chạm đến chỗ bí ẩn giữa hai chân Bạch Nguyệt Quang, nơi ấy không giống như các nam tử bình thường khác.
Bạch Nguyệt Quang thấy thẹn mà khổ sở kêu lên: "Không nên đụng... Không... Xin ngươi... Không..."
Tráng Hán dùng sức xoa nắn mấy lần, nở nụ cười dâm đãng thấp giọng nói: "Ngươi không dám để Chân Kiệt biết ngươi là người song tính nhưng lão tử lại yêu thích nhất bộ dáng bối rối này của ngươi."
Đôi tay thô to của Tráng Hán dễ dàng xé rách y phục Bạch Nguyệt Quang.
Đôi chân thon dài trắng mịn của Bạch Nguyệt Quang thẹn thùng khép chặt lại bị Tráng Hán thô bạo tách ra, lộ ra cảnh vật giữa hai đùi.
Phía dưới côn th*t non nớt không phải nang tinh và đáy chậu, mà là... mà là mọc ra một cái âm huyệt của nữ tử, trơn bóng không có âm mao, d*m thủy róc rách.
Đây là bí mật của Bạch Nguyệt Quang.
Y một đời không thê không thiếp, ngay cả người y yêu sâu sắc nhất là Chân Kiệt cũng không thể cởi quần của y.
Y là quái vật, là... quái vật không thể cùng người bình thường hưởng thụ niềm vui cá nước thân mật.
Tráng Hán yêu thương hôn lên nơi bí mật trên thân thể Bạch Nguyệt Quang, tiếng liếm mút tấm tắc vang vọng.
Đầu lưỡi ấm nóng của Tráng Hán làm cho đôi mắt Bạch Nguyệt Quang run run chứa lệ, sung sướng phát ra thanh âm rên rỉ dâm đãng, dần dần từ bỏ sự chống cự mà tận hưởng niềm vui sướng trong sự xấu hổ mãnh liệt.
Tráng Hán tháo đai lưng, cởi chiếc quần đã phình lên, lộ ra hai cái dương v*t thô to. Dáng vẻ dị dạng xấu xí, khiến người ta sợ hãi đến run rẩy gào khóc.
Bạch Nguyệt Quang bắt đầu phát run, sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Hai đại dương v*t cứng rắn nóng bỏng chậm rãi tới gần hạ thể của y, một trước một sau đồng thời cắm vào hai cái thịt huyệt bên trong.
Bọn họ là quái vật, là hai quái vật không được phép tồn tại trên cõi đời nhưng lại được số mệnh an bài, cứ như vậy quấn quýt đến hoàn mỹ.
Một đêm ác mộng, Bạch Nguyệt Quang trong sự sợ hãi cùng vui sướng tỉnh dậy, hai tiểu huyệt trước sau bị làm cho đau nhức sưng tấy, đôi chân không thể khép lại.
Không nhìn thấy Tráng Hán, hạ nhân nói sáng sớm hắn đã rời khỏi Bạch phủ, trên lưng mang theo lương khô một đường đi về hướng Bắc.
Bạch Nguyệt Quang vuốt ve thân thể chính mình, xúc cảm khi cự vật ra vào trong cơ thể vẫn còn sót lại nơi da thịt non mềm.
Nam nhân vấn bẩn sự thanh cao của y, dành cho y vô hạn vui thích cứ như vậy đi mất.
Bạch Nguyệt Quang không nói gì.
Không gặp lại Tráng Hán, trên đời này cũng không còn người nào biết đến bí mật về thân thể y nữa.
Y vẫn là công tử thanh quý tao nhã nhà họ Bạch, hưởng thụ ánh mắt ái mộ kính ngưỡng của mọi người.
Đêm khuya khi chỉ có một mình, Bạch Nguyệt Quang sẽ ngồi trên giường, nhìn thứ song long giả dương v*t đặc biệt kia, vừa thẹn lại vừa mong đợi mà an ủi thân thể chính mình.
Không ai phát hiện công tử nhà họ Bạch có chỗ nào không đúng, chỉ có y hiểu được, y đã không còn là Bạch Nguyệt Quang của trước đây nữa.
Tráng Hán một đi không trở lại. Nghe đồn trong kinh thành nổi lên nhiễu loạn, vị hoàng tử dị dạng năm đó bị hoàng hậu ném xuống sông hộ thành trở lại kim loan, muốn cùng huynh đệ tranh quyền.
Hoàng thất quý tộc chinh chiến, đối với đám người sống trong thành Lịch Châu nhỏ bé này không có chút nào ảnh hưởng.
Nên trồng trọt thì trồng trọt, nên buôn bán thì cứ buôn bán thôi.
Bạch gia công tử ngày càng trầm mặc ít nói, cả ngày ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài. Ngay cả tiểu tức phụ nhà họ Chân mang theo rổ nhỏ tức giận tới cửa làm hòa cũng không để ý.
Bạch Nguyệt Quang biết ngoài kia đang nói cái gì, nhưng y không muốn xuất môn, y tình nguyện để tất cả mọi người nghĩ y bệnh nặng mà chết.
Bởi vì, y mang thai.
Công tử Bạch gia thanh quý cao ngạo của thành Lịch Châu, hoài thai cùng với một dã nam nhân.
Tiểu cật hóa đáng ghét kia lại gõ cửa, nhẹ giọng mắng: "Ngươi xấu hổ à? Ngươi mắng ta trước, ta không thể đánh ngươi sao? Được rồi ta thừa nhận hơi mạnh tay, nhưng mà ta đã xin lỗi rồi! Ngươi cứ như con thỏ nhỏ trốn đi làm chi!"
(ai đọc Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân chắc còn nhớ chương cuối, Bạch Nguyệt Quang gây sự bị Tiểu Mỹ Nhân đá chổng vó:))) bây giờ bạn nhỏ Trì nhi mang khoai lang qua làm hòa)
Bạch Nguyệt Quang hít sâu một hơi, đầu đau như búa bổ mà xoa trán, uể oải gọi: "Chân Kiệt, mang vợ của ngươi đi chỗ khác! Mau lên!"
Hắn thật sự phục đôi phu thê này.
Không chịu nổi tiểu cật hóa cứ mãi quấy rầy, Bạch Nguyệt Quang tái nhợt nghiêm mặt mở cửa, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn tiểu tức phụ đáng ghét của Chân gia: "Giờ ngươi muốn gì?"
Tiểu Mỹ Nhân ngửa đầu nhìn y, gặm khoai lang gặm đến khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, giơ lên nửa củ khoai nướng, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngươi không ra, khoai lang nguội hết rồi."
Bạch Nguyệt Quang nói: "Bạch gia ta có bao nhiêu đồ ngon, cần ngươi tới đưa khoai lang à?"
Tiểu Mỹ Nhân nghe đến ăn ngon, mắt to lập tức sáng lên.
Bạch Nguyệt Quang: "......"
Trong nhà ăn của Bạch gia, Tiểu Mỹ Nhân gặm đùi gà rừng lớn, lầm bầm lầu bầu nói: "Hai tháng nay ngươi không ra khỏi cửa, tất cả mọi người nói ngươi bệnh nặng sắp chết. Ta sợ, sợ ta đánh nên...."
Bạch Nguyệt Quang: "......"
Vật nhỏ này sao mà cứ thích ăn đòn thế nhỉ?
Khuôn mặt nhỏ bóng nhẫy của Tiểu Mỹ Nhân tiến đến trước mặt Bạch Nguyệt Quang, lo âu nhăn đôi mày nhỏ: "Cuối cùng thì ngươi bị sao vậy á?"
Bạch Nguyệt Quang trong lòng bực bội vô cùng.
Dù thế nào đi nữa thì y cũng đang mang thai.
Còn tên nam nhân làm y to bụng lại chẳng biết đã đi đâu, đại phu vậy mà còn chúc mừng y đã mang song bào thai.
Song.... song bào thai??!
Bạch Nguyệt Quang nhớ tới hai cây gậy lớn của Tráng Hán kia, lại liên tưởng đến song thai trong bụng mình, càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng sợ hãi!
Dã nam nhân hung ác vô liêm sỉ kia cuối cùng đã chạy đi đâu!
Tiểu Mỹ Nhân kéo kéo tay áo Bạch Nguyệt Quang, hầm hừ nói nhỏ: "Ta xin lỗi không được à, ngươi không bắt nạt ta, ta cũng không đánh ngươi nữa."
Bạch Nguyệt Quang nhìn tay nhỏ bóng nhẫy của Tiểu Mỹ Nhân, đau khổ rút ống tay áo: "Chân Kiệt đâu?"
Tiểu Mỹ Nhân hí ha hí hửng cười hi hi: "Tướng công về quê bắt cho ta con ngỗng to ơi là to, tối hôm nay được ăn ngỗng lớn."
Bạch Nguyệt Quang biết Chân Kiệt là người rất biết săn sóc. Hắn nếu như yêu thích ai, sẽ đặt người đó trên lòng bàn tay, yêu thương đến chết mới thôi.
Không giống như dã nhân kia, âm dương quái khí cười lạnh, mỗi lần đều làm y đến đau nhức.
Bạch Nguyệt Quang nhặt được Tráng Hán ở dưới chân núi.
Khi đó Tráng Hán còn là một dã nhân đơn thuần, khuôn mặt nhơ nhuốc, đần độn ở dưới chân núi bày sạp bán da thỏ.
Xưa nay Bạch Nguyệt Quang chưa từng thấy người nào xấu như vậy.
Toàn thân Tráng Hán mang bộ lông dày đặc, râu mép lung tung cùng tóc tai che khuất nửa khuôn mặt, đáy mắt bắn ra dã tính hung quang.
Người thân bạn bè đều không có, thậm chí hắn còn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Bạch Nguyệt Quang mưu đồ biến hắn thành công cụ để kích thích Chân Kiệt.
Ngẫm lại thì Bạch Nguyệt Quang thanh lãnh cao thượng cùng một tên tráng hán xấu xí ngu xuẩn lại vừa hung mãnh thô kệch kết làm vợ chồng, Chân Kiệt nhất định sẽ cảm thấy rất khổ sở, rất ngỡ ngàng.
Giấu trong lòng ý nghĩ đó, quyết tuyệt cắt đứt tâm tư, Bạch Nguyệt Quang mang dã nhân kia về nhà.
Vậy mà mọi chuyện lại tiến triển đến mức làm cho y tuyệt vọng.
Chân Kiệt phản ứng quá bình thường, tựa như những kẻ qua đường khác nhìn y bằng ánh mắt kinh ngạc cùng mờ mịt.
Không có đau lòng, không có khiếp sợ, cũng không đến nắm lấy bờ vai y, chất vấn y tại sao lại chọn một tên nam nhân xấu đến đáng sợ như vậy.
Đêm đến, Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng uống rượu một mình, mơ mơ màng màng bị Tráng Hán ôm vào trong nhà.
Y nửa tỉnh nửa say, cảm giác một thứ gì đó rất cao lớn áp trên người y, đầu lưỡi ấm nóng liếm láp thân thể của y.
Chưa bao giờ bị đụng chạm như vậy, thân thể lập tức có phản ứng, men say cùng sợ hãi khiến y trở nên trì độn, mãi đến khi đầu lưỡi thô ráp của Tráng Hán chạm đến đầu v* non mềm mẫn cảm, Bạch Nguyệt Quang mới trong cơn say hoảng sợ giãy dụa: "Không... Không muốn... Không thể đụng vào nơi đó... A...."
Núm vú nho nhỏ bị cái miệng lớn như chậu máu toàn bộ ngậm vào, Tráng Hán hung mãnh như thú hoang, vừa hút vừa cắn, làm cho Bạch Nguyệt Quang không ngừng khóc lóc giãy dụa.
Không thể... Không thể làm chuyện như vậy...
Thân thể của y... Thân thể của y không thể bị người khác nhìn thấy... Tuyệt đối không thể...
Nhưng công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé làm sao bằng được dã nhân. Hai tay Bạch Nguyệt Quang bị trói ở đầu giường, quần bị xé nát, mắt cá chân mảnh khảnh bị đôi tay Tráng Hán nắm chặt, mạnh mẽ tách sang hai bên.
Bí mật Bạch Nguyệt Quang chôn giấu cả đời bị một dã nam nhân nhìn sạch sành sanh.
Rõ ràng là thân thể của nam tử, vậy mà bên dưới côn th*t nhỏ trắng nõn lại là âm huyệt của nữ tử.
Ở giữa âm thần trắng mịn trơn bóng là khe thịt ngại ngùng khép chặt, dưới ánh mắt tham lam của dã nam nhân chậm rãi chảy ra dâm đãng tao thủy, chảy đến cúc huyệt phấn nộn.
Thân thể khác thường ba mươi năm qua được che đậy trong bóng tối, ngay cả ái nhân cũng không dám để cho hắn biết. Vậy mà giờ lại bị một dã nhân cưỡng ép tách ra hai chân, dùng ánh mắt dâm tà tham lam dò xét nơi ngọt ngào dụ người kia.
Ngón tay thô ráp của Tráng Hán tách mở khe thịt, lộ ra bên trong hai phiến hoa là tiểu thịt viên non mềm hồng nhuận.
Bạch Nguyệt Quang tỉnh rượu hơn nửa, tuyệt vọng khóc lóc: "Không muốn... Không nên đụng nơi đó... Xin ngươi... Không nên đụng... Không muốn..."
Đó là thân thể dị dạng của y, là y từ lúc sinh ra đã mang theo dâm nghiệt.
Rõ ràng y là thiên chi kiêu tử, lại mọc ra nữ nhân âm huyệt.
Sao có thể bị người nhìn thấy, sao có thể bị người đụng vào?
Bạch Nguyệt Quang suy nhược nằm trên giường, nhìn về phương xa nơi tà dương tựa như máu. Hai mươi năm trước có một thiếu niên từng trịnh trọng tuyên bố muốn thú y làm thê.
Nhưng Bạch Nguyệt Quang biết rõ, chuyện đó là không thể nào!
Y có một bí mật không thể nói ra, cho nên y chỉ có thể dùng một đời cô độc này đem tất thảy vùi vào trong mộ. Ai cũng không thể biết, nhất là người kính y, thương y - Chân Kiệt.
Làm Bạch Nguyệt Quang rất khó, ngươi không thể để cho người quý mến ngươi thấy ngươi có bao nhiêu bất lực.
Thân hình cao lớn của Tráng Hán che đi tàn quang của ánh chiều tà, không chút lưu tình đem y rơi vào một mảnh tăm tối.
Bạch Nguyệt Quang nhắm mắt lại.
Tráng Hán dựa vào càng gần, đầu lưỡi tham lam liếm cái cổ trắng nõn như ngọc của Bạch Nguyệt Quang, khàn khàn lẩm bẩm: "Tuyệt vọng rồi?"
Bạch Nguyệt Quang theo bản năng né một chút lại bị Tráng Hán vững vàng đặt ở dưới thân.
Tráng Hán từ cổ Bạch Nguyệt Quang liếm lên, cắn cắn đôi môi mát lạnh tùy ý đùa bỡn.
Bạch Nguyệt Quang yếu ớt phản kháng: "Không..."
Bàn tay thô to của Tráng Hán chậm rãi lui xuống phía dưới, chạm đến chỗ bí ẩn giữa hai chân Bạch Nguyệt Quang, nơi ấy không giống như các nam tử bình thường khác.
Bạch Nguyệt Quang thấy thẹn mà khổ sở kêu lên: "Không nên đụng... Không... Xin ngươi... Không..."
Tráng Hán dùng sức xoa nắn mấy lần, nở nụ cười dâm đãng thấp giọng nói: "Ngươi không dám để Chân Kiệt biết ngươi là người song tính nhưng lão tử lại yêu thích nhất bộ dáng bối rối này của ngươi."
Đôi tay thô to của Tráng Hán dễ dàng xé rách y phục Bạch Nguyệt Quang.
Đôi chân thon dài trắng mịn của Bạch Nguyệt Quang thẹn thùng khép chặt lại bị Tráng Hán thô bạo tách ra, lộ ra cảnh vật giữa hai đùi.
Phía dưới côn th*t non nớt không phải nang tinh và đáy chậu, mà là... mà là mọc ra một cái âm huyệt của nữ tử, trơn bóng không có âm mao, d*m thủy róc rách.
Đây là bí mật của Bạch Nguyệt Quang.
Y một đời không thê không thiếp, ngay cả người y yêu sâu sắc nhất là Chân Kiệt cũng không thể cởi quần của y.
Y là quái vật, là... quái vật không thể cùng người bình thường hưởng thụ niềm vui cá nước thân mật.
Tráng Hán yêu thương hôn lên nơi bí mật trên thân thể Bạch Nguyệt Quang, tiếng liếm mút tấm tắc vang vọng.
Đầu lưỡi ấm nóng của Tráng Hán làm cho đôi mắt Bạch Nguyệt Quang run run chứa lệ, sung sướng phát ra thanh âm rên rỉ dâm đãng, dần dần từ bỏ sự chống cự mà tận hưởng niềm vui sướng trong sự xấu hổ mãnh liệt.
Tráng Hán tháo đai lưng, cởi chiếc quần đã phình lên, lộ ra hai cái dương v*t thô to. Dáng vẻ dị dạng xấu xí, khiến người ta sợ hãi đến run rẩy gào khóc.
Bạch Nguyệt Quang bắt đầu phát run, sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Hai đại dương v*t cứng rắn nóng bỏng chậm rãi tới gần hạ thể của y, một trước một sau đồng thời cắm vào hai cái thịt huyệt bên trong.
Bọn họ là quái vật, là hai quái vật không được phép tồn tại trên cõi đời nhưng lại được số mệnh an bài, cứ như vậy quấn quýt đến hoàn mỹ.
Một đêm ác mộng, Bạch Nguyệt Quang trong sự sợ hãi cùng vui sướng tỉnh dậy, hai tiểu huyệt trước sau bị làm cho đau nhức sưng tấy, đôi chân không thể khép lại.
Không nhìn thấy Tráng Hán, hạ nhân nói sáng sớm hắn đã rời khỏi Bạch phủ, trên lưng mang theo lương khô một đường đi về hướng Bắc.
Bạch Nguyệt Quang vuốt ve thân thể chính mình, xúc cảm khi cự vật ra vào trong cơ thể vẫn còn sót lại nơi da thịt non mềm.
Nam nhân vấn bẩn sự thanh cao của y, dành cho y vô hạn vui thích cứ như vậy đi mất.
Bạch Nguyệt Quang không nói gì.
Không gặp lại Tráng Hán, trên đời này cũng không còn người nào biết đến bí mật về thân thể y nữa.
Y vẫn là công tử thanh quý tao nhã nhà họ Bạch, hưởng thụ ánh mắt ái mộ kính ngưỡng của mọi người.
Đêm khuya khi chỉ có một mình, Bạch Nguyệt Quang sẽ ngồi trên giường, nhìn thứ song long giả dương v*t đặc biệt kia, vừa thẹn lại vừa mong đợi mà an ủi thân thể chính mình.
Không ai phát hiện công tử nhà họ Bạch có chỗ nào không đúng, chỉ có y hiểu được, y đã không còn là Bạch Nguyệt Quang của trước đây nữa.
Tráng Hán một đi không trở lại. Nghe đồn trong kinh thành nổi lên nhiễu loạn, vị hoàng tử dị dạng năm đó bị hoàng hậu ném xuống sông hộ thành trở lại kim loan, muốn cùng huynh đệ tranh quyền.
Hoàng thất quý tộc chinh chiến, đối với đám người sống trong thành Lịch Châu nhỏ bé này không có chút nào ảnh hưởng.
Nên trồng trọt thì trồng trọt, nên buôn bán thì cứ buôn bán thôi.
Bạch gia công tử ngày càng trầm mặc ít nói, cả ngày ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài. Ngay cả tiểu tức phụ nhà họ Chân mang theo rổ nhỏ tức giận tới cửa làm hòa cũng không để ý.
Bạch Nguyệt Quang biết ngoài kia đang nói cái gì, nhưng y không muốn xuất môn, y tình nguyện để tất cả mọi người nghĩ y bệnh nặng mà chết.
Bởi vì, y mang thai.
Công tử Bạch gia thanh quý cao ngạo của thành Lịch Châu, hoài thai cùng với một dã nam nhân.
Tiểu cật hóa đáng ghét kia lại gõ cửa, nhẹ giọng mắng: "Ngươi xấu hổ à? Ngươi mắng ta trước, ta không thể đánh ngươi sao? Được rồi ta thừa nhận hơi mạnh tay, nhưng mà ta đã xin lỗi rồi! Ngươi cứ như con thỏ nhỏ trốn đi làm chi!"
(ai đọc Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân chắc còn nhớ chương cuối, Bạch Nguyệt Quang gây sự bị Tiểu Mỹ Nhân đá chổng vó:))) bây giờ bạn nhỏ Trì nhi mang khoai lang qua làm hòa)
Bạch Nguyệt Quang hít sâu một hơi, đầu đau như búa bổ mà xoa trán, uể oải gọi: "Chân Kiệt, mang vợ của ngươi đi chỗ khác! Mau lên!"
Hắn thật sự phục đôi phu thê này.
Không chịu nổi tiểu cật hóa cứ mãi quấy rầy, Bạch Nguyệt Quang tái nhợt nghiêm mặt mở cửa, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn tiểu tức phụ đáng ghét của Chân gia: "Giờ ngươi muốn gì?"
Tiểu Mỹ Nhân ngửa đầu nhìn y, gặm khoai lang gặm đến khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, giơ lên nửa củ khoai nướng, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngươi không ra, khoai lang nguội hết rồi."
Bạch Nguyệt Quang nói: "Bạch gia ta có bao nhiêu đồ ngon, cần ngươi tới đưa khoai lang à?"
Tiểu Mỹ Nhân nghe đến ăn ngon, mắt to lập tức sáng lên.
Bạch Nguyệt Quang: "......"
Trong nhà ăn của Bạch gia, Tiểu Mỹ Nhân gặm đùi gà rừng lớn, lầm bầm lầu bầu nói: "Hai tháng nay ngươi không ra khỏi cửa, tất cả mọi người nói ngươi bệnh nặng sắp chết. Ta sợ, sợ ta đánh nên...."
Bạch Nguyệt Quang: "......"
Vật nhỏ này sao mà cứ thích ăn đòn thế nhỉ?
Khuôn mặt nhỏ bóng nhẫy của Tiểu Mỹ Nhân tiến đến trước mặt Bạch Nguyệt Quang, lo âu nhăn đôi mày nhỏ: "Cuối cùng thì ngươi bị sao vậy á?"
Bạch Nguyệt Quang trong lòng bực bội vô cùng.
Dù thế nào đi nữa thì y cũng đang mang thai.
Còn tên nam nhân làm y to bụng lại chẳng biết đã đi đâu, đại phu vậy mà còn chúc mừng y đã mang song bào thai.
Song.... song bào thai??!
Bạch Nguyệt Quang nhớ tới hai cây gậy lớn của Tráng Hán kia, lại liên tưởng đến song thai trong bụng mình, càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng sợ hãi!
Dã nam nhân hung ác vô liêm sỉ kia cuối cùng đã chạy đi đâu!
Tiểu Mỹ Nhân kéo kéo tay áo Bạch Nguyệt Quang, hầm hừ nói nhỏ: "Ta xin lỗi không được à, ngươi không bắt nạt ta, ta cũng không đánh ngươi nữa."
Bạch Nguyệt Quang nhìn tay nhỏ bóng nhẫy của Tiểu Mỹ Nhân, đau khổ rút ống tay áo: "Chân Kiệt đâu?"
Tiểu Mỹ Nhân hí ha hí hửng cười hi hi: "Tướng công về quê bắt cho ta con ngỗng to ơi là to, tối hôm nay được ăn ngỗng lớn."
Bạch Nguyệt Quang biết Chân Kiệt là người rất biết săn sóc. Hắn nếu như yêu thích ai, sẽ đặt người đó trên lòng bàn tay, yêu thương đến chết mới thôi.
Không giống như dã nhân kia, âm dương quái khí cười lạnh, mỗi lần đều làm y đến đau nhức.
Bạch Nguyệt Quang nhặt được Tráng Hán ở dưới chân núi.
Khi đó Tráng Hán còn là một dã nhân đơn thuần, khuôn mặt nhơ nhuốc, đần độn ở dưới chân núi bày sạp bán da thỏ.
Xưa nay Bạch Nguyệt Quang chưa từng thấy người nào xấu như vậy.
Toàn thân Tráng Hán mang bộ lông dày đặc, râu mép lung tung cùng tóc tai che khuất nửa khuôn mặt, đáy mắt bắn ra dã tính hung quang.
Người thân bạn bè đều không có, thậm chí hắn còn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Bạch Nguyệt Quang mưu đồ biến hắn thành công cụ để kích thích Chân Kiệt.
Ngẫm lại thì Bạch Nguyệt Quang thanh lãnh cao thượng cùng một tên tráng hán xấu xí ngu xuẩn lại vừa hung mãnh thô kệch kết làm vợ chồng, Chân Kiệt nhất định sẽ cảm thấy rất khổ sở, rất ngỡ ngàng.
Giấu trong lòng ý nghĩ đó, quyết tuyệt cắt đứt tâm tư, Bạch Nguyệt Quang mang dã nhân kia về nhà.
Vậy mà mọi chuyện lại tiến triển đến mức làm cho y tuyệt vọng.
Chân Kiệt phản ứng quá bình thường, tựa như những kẻ qua đường khác nhìn y bằng ánh mắt kinh ngạc cùng mờ mịt.
Không có đau lòng, không có khiếp sợ, cũng không đến nắm lấy bờ vai y, chất vấn y tại sao lại chọn một tên nam nhân xấu đến đáng sợ như vậy.
Đêm đến, Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng uống rượu một mình, mơ mơ màng màng bị Tráng Hán ôm vào trong nhà.
Y nửa tỉnh nửa say, cảm giác một thứ gì đó rất cao lớn áp trên người y, đầu lưỡi ấm nóng liếm láp thân thể của y.
Chưa bao giờ bị đụng chạm như vậy, thân thể lập tức có phản ứng, men say cùng sợ hãi khiến y trở nên trì độn, mãi đến khi đầu lưỡi thô ráp của Tráng Hán chạm đến đầu v* non mềm mẫn cảm, Bạch Nguyệt Quang mới trong cơn say hoảng sợ giãy dụa: "Không... Không muốn... Không thể đụng vào nơi đó... A...."
Núm vú nho nhỏ bị cái miệng lớn như chậu máu toàn bộ ngậm vào, Tráng Hán hung mãnh như thú hoang, vừa hút vừa cắn, làm cho Bạch Nguyệt Quang không ngừng khóc lóc giãy dụa.
Không thể... Không thể làm chuyện như vậy...
Thân thể của y... Thân thể của y không thể bị người khác nhìn thấy... Tuyệt đối không thể...
Nhưng công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé làm sao bằng được dã nhân. Hai tay Bạch Nguyệt Quang bị trói ở đầu giường, quần bị xé nát, mắt cá chân mảnh khảnh bị đôi tay Tráng Hán nắm chặt, mạnh mẽ tách sang hai bên.
Bí mật Bạch Nguyệt Quang chôn giấu cả đời bị một dã nam nhân nhìn sạch sành sanh.
Rõ ràng là thân thể của nam tử, vậy mà bên dưới côn th*t nhỏ trắng nõn lại là âm huyệt của nữ tử.
Ở giữa âm thần trắng mịn trơn bóng là khe thịt ngại ngùng khép chặt, dưới ánh mắt tham lam của dã nam nhân chậm rãi chảy ra dâm đãng tao thủy, chảy đến cúc huyệt phấn nộn.
Thân thể khác thường ba mươi năm qua được che đậy trong bóng tối, ngay cả ái nhân cũng không dám để cho hắn biết. Vậy mà giờ lại bị một dã nhân cưỡng ép tách ra hai chân, dùng ánh mắt dâm tà tham lam dò xét nơi ngọt ngào dụ người kia.
Ngón tay thô ráp của Tráng Hán tách mở khe thịt, lộ ra bên trong hai phiến hoa là tiểu thịt viên non mềm hồng nhuận.
Bạch Nguyệt Quang tỉnh rượu hơn nửa, tuyệt vọng khóc lóc: "Không muốn... Không nên đụng nơi đó... Xin ngươi... Không nên đụng... Không muốn..."
Đó là thân thể dị dạng của y, là y từ lúc sinh ra đã mang theo dâm nghiệt.
Rõ ràng y là thiên chi kiêu tử, lại mọc ra nữ nhân âm huyệt.
Sao có thể bị người nhìn thấy, sao có thể bị người đụng vào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.