Chương 25: Phiên ngoại 2: HOÀNG ĐẾ HỜN DỖI PHIỀN MUỘN
Mnbvcxz
12/01/2022
Phiên ngoại 2: Hoàng đế hờn dỗi phiền muộn
Edit: Pei Pei
Có hơn chục con ngỗng béo tốt trong hậu viện Chân gia.
Chân Kiệt bị con ngỗng ú nu mổ đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn tỏ ra không có gì trước mặt vợ yêu, nhịn đau cố gắng bắt lấy một con ngỗng hung hăng mập mạp giữa bầy ngỗng lớn đang nhảy nhót tưng bừng.
Hoàng đế mặt không đổi sắc đi tới, thuần thục nhấc con ngỗng hung hăng mập mạp nhất kia, nắm cổ nó đặt lên trên thớt gỗ, giơ tay trái bảo: "Dao đâu?"
Tiểu Trì hí ha hí hửng đưa con dao phay to nhất trong nhà đến.
Hoàng đế ghét bỏ nhìn con dao phay, miễn cưỡng tiếp nhận.
Khai đao, cắt tiết, đun nước, vặt lông.
Hoàng đế của một nước tuy luôn mang một thân vàng ngọc, nhưng công phu giết ngỗng này lại hoàn toàn chế giễu người đang làm bộ hung dữ - Chân gia lão gia.
Tiểu Trì nhìn chăm chăm, hai mắt trừng lớn nhìn Hoàng đế mổ bụng con ngỗng, liên tục thán phục.
Chân Kiệt khó chịu che mắt vợ, nhỏ giọng nói: "Nhìn cảnh này em không sợ à?"
Lá gan to bằng cái móng tay của Tiểu Trì cuối cùng cũng dần cảm nhận được sợ hãi, y nhanh nhẹn chui về phòng bếp, hô to: "Ta xem bánh cuốn dầu hành đã chín chưa!"
Chân Kiệt nhìn vợ nhỏ nhảy nhảy nhót nhót, lớn tiếng gọi: "Dưới bếp có khoai lang nướng cho em, chớ tự sờ vào, để hạ nhân lấy ra cho em, thổi một chút mới được ăn, cẩn thận nóng!"
Đôi chim quấn quít nhau khiến Hoàng đế cả người nổi da gà, đẩy về phía trước một nồi thịt ngỗng lớn đã được chặt gọn và rửa sạch: "Xong rồi, Chân lão gia từ nhỏ chưa từng làm việc nặng đúng không?
Chân Kiệt cười nói: "Phải, phải, từ nhỏ bên cạnh ta có hạ nhân hầu hạ, đi bắt ngỗng chỉ để làm vợ vui thôi. Đúng rồi, huynh đài họ gì?"
Hoàng đế nhớ tới tên của hắn, sắc mặt lại trầm xuống.
Diệp Hồng Hi là tên thật của vị hoàng tử chân chính kia, hắn cũng đã mạo nhận mấy năm.
Bạch Minh Hiên là tên vợ hắn, bất kể có phải do cha mẹ đặt hay không thì cũng đã được vợ hắn dùng rồi.
Ngẫm nghĩ hắn là vua một nước, vậy mà ngay cả cái tên cũng không có.
Hoàng đế không vui, vô cùng phiền muộn, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến miếng thịt ngỗng thơm ngon mềm mềm của Chân gia.
Trên bàn ăn hắn ăn không nhiều, hai cuộn bánh hành nhỏ cực kỳ không tương xứng với dáng người vạm vỡ cao chín thước của hắn, thậm chí Tiểu Trì còn nghĩ hắn ăn không no.
Ăn cơm xong, Tiểu Trì đưa con trai mình cùng cặp sinh đôi của Bạch Minh Hiên ra ngoài chơi, Chân Kiệt sắp xếp cho hai người lớn nghỉ trưa ở phòng khách của Chân gia. Hắn không yên tâm nên đã gửi một giỏ lớn khoai lang, bánh mì hấp, thịt ba chỉ thái lát, bát cháo rau, vì sợ khách đói bụng.
Hoàng đế nằm trên giường hờn dỗi phiền muộn.
Bạch Minh Hiên nhìn cả bàn đầy đồ ăn, bất đắc dĩ nói: "Ăn trước đã, bữa cơm hôm nay Nguyệt Nhi còn ăn nhiều hơn ngươi. Ngươi như vậy chủ nhà lại nghĩ rằng tiếp đãi khách không chu đáo, khiến ngươi không muốn ăn."
Editor: Hồi trước tui đọc bộ Đại tra công và Tiểu mỹ nhân thấy nhà edit để Chân Kiệt gọi Tiểu Trì là em, cute nên tui cũng để vậy nhaa.
Edit: Pei Pei
Có hơn chục con ngỗng béo tốt trong hậu viện Chân gia.
Chân Kiệt bị con ngỗng ú nu mổ đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn tỏ ra không có gì trước mặt vợ yêu, nhịn đau cố gắng bắt lấy một con ngỗng hung hăng mập mạp giữa bầy ngỗng lớn đang nhảy nhót tưng bừng.
Hoàng đế mặt không đổi sắc đi tới, thuần thục nhấc con ngỗng hung hăng mập mạp nhất kia, nắm cổ nó đặt lên trên thớt gỗ, giơ tay trái bảo: "Dao đâu?"
Tiểu Trì hí ha hí hửng đưa con dao phay to nhất trong nhà đến.
Hoàng đế ghét bỏ nhìn con dao phay, miễn cưỡng tiếp nhận.
Khai đao, cắt tiết, đun nước, vặt lông.
Hoàng đế của một nước tuy luôn mang một thân vàng ngọc, nhưng công phu giết ngỗng này lại hoàn toàn chế giễu người đang làm bộ hung dữ - Chân gia lão gia.
Tiểu Trì nhìn chăm chăm, hai mắt trừng lớn nhìn Hoàng đế mổ bụng con ngỗng, liên tục thán phục.
Chân Kiệt khó chịu che mắt vợ, nhỏ giọng nói: "Nhìn cảnh này em không sợ à?"
Lá gan to bằng cái móng tay của Tiểu Trì cuối cùng cũng dần cảm nhận được sợ hãi, y nhanh nhẹn chui về phòng bếp, hô to: "Ta xem bánh cuốn dầu hành đã chín chưa!"
Chân Kiệt nhìn vợ nhỏ nhảy nhảy nhót nhót, lớn tiếng gọi: "Dưới bếp có khoai lang nướng cho em, chớ tự sờ vào, để hạ nhân lấy ra cho em, thổi một chút mới được ăn, cẩn thận nóng!"
Đôi chim quấn quít nhau khiến Hoàng đế cả người nổi da gà, đẩy về phía trước một nồi thịt ngỗng lớn đã được chặt gọn và rửa sạch: "Xong rồi, Chân lão gia từ nhỏ chưa từng làm việc nặng đúng không?
Chân Kiệt cười nói: "Phải, phải, từ nhỏ bên cạnh ta có hạ nhân hầu hạ, đi bắt ngỗng chỉ để làm vợ vui thôi. Đúng rồi, huynh đài họ gì?"
Hoàng đế nhớ tới tên của hắn, sắc mặt lại trầm xuống.
Diệp Hồng Hi là tên thật của vị hoàng tử chân chính kia, hắn cũng đã mạo nhận mấy năm.
Bạch Minh Hiên là tên vợ hắn, bất kể có phải do cha mẹ đặt hay không thì cũng đã được vợ hắn dùng rồi.
Ngẫm nghĩ hắn là vua một nước, vậy mà ngay cả cái tên cũng không có.
Hoàng đế không vui, vô cùng phiền muộn, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến miếng thịt ngỗng thơm ngon mềm mềm của Chân gia.
Trên bàn ăn hắn ăn không nhiều, hai cuộn bánh hành nhỏ cực kỳ không tương xứng với dáng người vạm vỡ cao chín thước của hắn, thậm chí Tiểu Trì còn nghĩ hắn ăn không no.
Ăn cơm xong, Tiểu Trì đưa con trai mình cùng cặp sinh đôi của Bạch Minh Hiên ra ngoài chơi, Chân Kiệt sắp xếp cho hai người lớn nghỉ trưa ở phòng khách của Chân gia. Hắn không yên tâm nên đã gửi một giỏ lớn khoai lang, bánh mì hấp, thịt ba chỉ thái lát, bát cháo rau, vì sợ khách đói bụng.
Hoàng đế nằm trên giường hờn dỗi phiền muộn.
Bạch Minh Hiên nhìn cả bàn đầy đồ ăn, bất đắc dĩ nói: "Ăn trước đã, bữa cơm hôm nay Nguyệt Nhi còn ăn nhiều hơn ngươi. Ngươi như vậy chủ nhà lại nghĩ rằng tiếp đãi khách không chu đáo, khiến ngươi không muốn ăn."
Editor: Hồi trước tui đọc bộ Đại tra công và Tiểu mỹ nhân thấy nhà edit để Chân Kiệt gọi Tiểu Trì là em, cute nên tui cũng để vậy nhaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.