[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 47: Sự lựa chọn
Thanh Xuân
09/10/2020
Tiếng náo nhiệt xung quanh rất ồn ào, tiếng cụng ly buông thả, còn cả tiếng hoan hô vui mừng.
"Các em năm nay chính thức ra trường thật rồi, trong lớp nhiều em đậu tốt nghiệp, đậu thủ khoa, dù cho thành tích không tốt như thế nào vẫn phải phấn chấn lên, vì mười hai năm cố gắng của mình, đại học không phải là con đường duy nhất...!"
Thầy chủ nhiệm vừa nói xong, cả lớp đồng loạt hoan hô, cụng ly tới nốc hết ly bia đầy ấp trên tay, trong lớp Hứa Trác ngoài Quý Thừa ra không một ai không đậu tốt nghiệp, bọn họ ai cũng có ước mơ riêng, có lẽ phân ra bốn phương tám hướng, dù cho sau này có gặp lại nhau cũng phải trở nên thật chính chắn, Hứa Trác mặc dù không thân với bọn họ nhưng cảm giác mãnh liệt này vẫn cứ làm Hứa Trác không chịu nỗi, bọn họ vui mừng, Hứa Trác càng thấy khó thở.
Có lẽ hôm nay theo lời Trí Tiết Lâm đến đây, quả thật không đúng, vì nể mặt thầy chủ nhiệm, buổi liên hoan cuối cùng này Hứa Trác ngồi một chút rồi lặng lẽ ra về, lặng lẽ đến nỗi chẳng ai biết rằng cậu đã đi.
Trăng không sáng bị mây mù che khuất, gần thu chắc sẽ hay có những cơn mưa lất phất khó chịu, hơi đất bốc lên đủ để Hứa Trác bệnh đến cả ngày, sau đó là những cơn mưa giông ầm ầm, sấm sét rạch ngang bầu trời, biển đương nhiên gió lớn đến nỗi muốn bay thân thể Hứa Trác đi, khó chịu chửi "đệt mẹ" một tiếng, chắc say rồi, bởi có ăn gì đâu, nắm lan can sắt mặc gió lạnh tát vào mặt, đột nhiên thấy tỉnh táo.
Đằng sau vang lên tiếng gọi thất thanh của Trí Tiết Lâm.
"Triển Dịch!!!"
Hứa Trác không quay đầu lại gào lên với gió lạnh: "Gì!"
Trí Tiết Lâm lại gần: "Ôi lạnh chết tôi rồi, uống bia xong đứng biển không sợ trúng gió hả?"
"Uống không nhiều lắm!"
Trí Tiết Lâm nắm lan can nhìn Hứa Trác nói: "Vẫn không liên lạc được với Quý Thừa à?"
Hứa Trác ngừng lại một chút, nói tiếp: "Không!"
Trí Tiết Lâm vừa nhắc đến hắn, tự dưng cậu thấy lòng hơi nhói, cậu một tuần nay không hiểu tại sao kìm chế rất tốt, đột nhiên lại có người nhắc đến hắn, mọi bức tường ngăn cách cậu tạo ra đều đổ nát, nỗi nhớ về hắn không thể nào kìm lại được.
Hứa Trác không biết mẹ hắn bị bệnh tim gì, nghe giọng điệu Quý Thừa hét dồn dập vào điện thoại, Hứa Trác chỉ có thể đoán, mẹ hắn đang cần một trái tim mới, có thể là muốn ghép tim, trái tim con người đâu thể cứ cần là có người hiến, chắc ở địa phương này không có, cho nên hắn quyết định vào Sài Gòn, nếu có người hiến tim, bác sĩ ở đó cũng có tay nghề hơn.
Việc này Hứa Trác chỉ suy đoán thôi, đến nay cũng ba tuần rồi, hắn đi chưa từng liên hệ với cậu, Hứa Trác nghĩ là hắn bận rộn chăm cho mẹ hắn, còn khoảng trống nào mà nghĩ đến cậu nữa.
Trí Tiết Lâm rút điếu thuốc ra che gió để đốt lửa, rít một hơi: "Tuần tới tao bắt đầu nhập học rồi!"
Hứa Trác thuận theo cảm xúc ồ lên: "Nhanh vậy à!"
"Ừ! Huế với Đà Nẵng gần nhau như vậy, mỗi tháng tao về chơi với mày, mày vẫn chưa xem điểm thi đại học à?"
Hứa Trác chắc nịch trả lời: "Không đậu!"
Trí Tiết Lâm không nói gì tiếp theo, Hứa Trác nhìn điếu thuốc trên tay hắn, đột nhiên đưa tay ra: "Cho tôi một điếu!"
Trí Tiết Lâm kinh ngạc: "Cậu không hút được mà!"
"Nói nhiều như vậy làm gì, chỉ hút chơi thôi không nghiện được!"
Trí Tiết Lâm nhíu mày, thuốc lá đã bị Hứa Trác dật lấy, móc luôn bật lửa của cậu, sau đó Hứa Trác điên cuồng bật lửa, có che gió thế nào, mỗi khi bật lên đều bị gió đánh tắt, Hứa Trác triệt để nỗi điên.
"Đệt mẹ nó!"
Cậu vò nát điếu thuốc vứt xuống cát, lấy điếu khác cũng bị hệt như vậy, Trí Tiết Lâm không nhìn nỗi nữa, cầm bật lửa vừa che gió vừa bật cho cậu, sau đó Hứa Trác cũng rít một hơi, mặt liền nóng bừng như sắp nghẹn chết đến nơi, nhịn không nỗi nữa mới phun ra, ngồi xuống đất ho sặc sụa đến khạc ra cả máu, Trí Tiết Lâm hoảng hồn vỗ lưng cậu.
"Đã bảo không hút được rồi, cố làm gì cái thằng điên này!"
Sau đó tiếng Trí Tiết Lâm đột nhiên im bật, bởi vì ngoài gió lạnh ra nó còn nghe thấy cả tiếng kìm nén của Hứa Trác, khàn khàn khó nghe lắm, làm tay chân Trí Tiết Lâm không biết đặt ở đâu.
Hứa Trác ngồi chồm hổm xuống, tay đưa lên đỡ trán, tóc bị gió đánh lộn xộn, đột nhiên cơn tức cứ xộc lên mũi cậu làm cậu cứ con mẹ nó khó chịu, chỉ muốn hút một điếu thuốc thôi cũng làm Hứa Trác bực tức đến chảy cả lệ, mẹ nó hút cũng không được nữa, cứ như thế khóc rống lên, Trí Tiết Lâm cũng sợ hãi theo.
Quý Thừa không thi tốt nghiệp Hứa Trác cũng không có khóc đến như vậy, kiềm chế kiềm chế rồi nổ tung, đột nhiên lại đi đổ tội cho điếu thuốc, tại vì lòng Hứa Trác tích trữ quá nhiều thứ, nghẹn thở quá, cứ đột nhiên không báo trước như vậy, lòng Hứa Trác như kim đâm vào thịt, nhức nhối làm cậu không thể yên ổn nỗi.
Hứa Trác ngồi gục một chút rồi tự tỉnh táo đứng dậy, khóc một chút tự nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều, mắt cay xè không mở ra nỗi nhíu mày, gió lạnh tạt vào rát rạt, tạm biệt Trí Tiết Lâm rồi từ từ về nhà, bóng dáng mơ hồ của cậu thường hay tạt tới nhà Quý Thừa, đèn hôm nào vẫn sáng, mấy hôm nay tắt, đến Hứa Dật cũng nhớ hắn chịu không nỗi, Hứa Trác dỗ thế nào cũng không nín.
Về đến nhà, chưa trễ lắm bố mẹ Triển Dịch vẫn chưa ngủ, kì lạ là bên trong phát ra tiếng nói, có khách sao?
Tiếng bố Triển Dịch nói: "Cháu thật sự đã bán xong công ty sao? Vậy sau này cháu muốn làm cái gì?"
Tiếng một người đàn ông nói: "Dạ cháu muốn về quê sống, ở dưới quê điều kiện không tốt nhưng dễ sống, không bon chen như thành phố, cháu thấy khó thở lắm!"
"Là Vấn Nghiệp không để yên cho cháu sao?"
"Một phần là vậy, công ty mà rơi vào tay nó, không biết sẽ có kết cục như thế nào!"
Mẹ Triển Dịch hỏi: "Bố mẹ cháu không phản đối?"
"Bọn họ du lịch nước ngoài mấy năm nay, rất ít liên lạc với bọn họ, cho nên mọi chuyện đều cho cháu quyết định!"
Hứa Trác không nghe lén nữa, thả dép vào nhà, cậu đoán không sai là cái người đàn ông đó, mẹ Triển Dịch thấy cậu đứng dậy!"
"Con về rồi à? Ôi mặt mũi bị làm sao thế!"
Hứa Trác nói: "Gió lạnh thôi ạ!"
Vấn Đông đứng dậy cười nói: "Triển Dịch chào em!"
"Chào!"
Sau đó mẹ Triển Dịch đi làm cơm mời Vấn Đông, anh cũng đang muốn nói chuyện một chút với Triển Dịch, mà như hình như em ấy có chút chuyện không vui thì phải, sắc mặt không được tốt.
Vấn Đông cản cậu lại, Hứa Trác định lên lầu nhìn xuống, anh nói: "Nói chuyện một chút nha!"
Hứa Trác nhíu mày, bước xuống: "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi em kết quả học tập có tốt không thôi!"
Hứa Trác nhợt nhạt như cỗ máy nói: "Rớt nguyện vọng!"
"Rồi em tính sao?"
Hứa Trác nhíu mày: "Vẫn chưa tính gì hết!"
Vấn Đông thở dài, nhận ra Triển Dịch thật sự đang có chuyện bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa: "Nếu mà em vẫn chưa tính gì thì anh muốn hỏi em có thích du lịch không?"
Hứa Trác cảm thấy hơi khó chịu, anh ta hỏi như thế có ý gì? Cậu vẫn chưa lên tiếng, anh đã giành nói trước.
"Không phải như em nghĩ đâu, anh trước đây làm du lịch, nếu em có hứng thú anh có thể sắp xếp cho em trung tâm học hướng dẫn du lịch, nghề này dạo gần đây hơi hot đó, không cần học tiếng nước ngoài gì hết, chỉ dẫn khách Việt thôi!"
Hứa Trác có chút tiếp thu không nỗi, đến mức này luôn: "Anh không phải sắp bán công ty gì đó sao?"
Vấn Đông cười: "Ừ! Anh bán rồi, nhưng anh quen được nhiều người làm du lịch lắm, anh có thể giới thiệu cho em!"
Kết thúc màn trò chuyện, Vấn Động lại đưa một tờ card cho cậu còn bảo: "Em suy nghĩ đi rồi gọi cho anh, anh biết tờ card trước đây anh đưa bị em vứt rồi!"
Bị nói trúng chỗ, Hứa Trác cầm tờ card lên lầu, vứt lên bàn, ngã xuống giường, thật sự đường suy nghĩ không sao dứt ra được, Vấn Đông nói gì cậu hơn nữa rất để tâm, anh ta nói không phải không có lý, Quý Thừa căn bản rời đi rồi, không biết bao giờ mới trở về, hắn muốn học lại, phải mất một năm nữa, sau đó nếu như muốn học đại học phải mất tận bốn năm nữa, Hứa Trác vừa nghĩ tới lại thấy mình thở không nỗi, năm năm nhiều như vậy không phải nhớ đến kiệt quệ luôn sao? Hứa Trác vẫn chưa biết tình cảm với Quý Thừa có bao nhiêu lớn, chỉ biết hắn rất quan trọng với cậu, không kẻ nào thay thế được, bởi vì cậu nợ hắn nhiều như vậy, có muốn quên cũng quên không được.
Hứa Trác đã từng nghĩ tới chuyện bắt máy bay vào Sài Gòn tìm hắn, nhưng như vậy thì sao? Cậu không thể ở đó lâu dài được, dượng còn bệnh, Hứa Dật còn nhỏ, cơm nước có lẽ dượng lo được, nhưng chuyện đi học ai lo cho Hứa Dật, còn bố mẹ Triển Dịch nữa, cậu cũng nợ bọn họ rất nhiều, cậu đi rồi tất cả phải làm sao, nhưng nếu gặp một chút rồi về, làm sao chịu nỗi, Hứa Trác sợ dằn vặt như thế này lắm, cảm giác này rất áp lực, khó để chịu được, bây giờ mới nghĩ đến chuyện học đại học ở một nơi khác, Hứa Trác căn bản không thể rời khỏi địa phương này.
Hứa Trác nghe được tiếng Vấn Đông đi về, bố Triển Dịch có nói gì đó, sau đó không nghe được tiếng gì nữa, Hứa Trác nhìn tờ card trên bàn, lòng một mảnh buồn bực.
Thật sự Hứa Trác chẳng còn lựa chọn nào khác, mấy ngày sau Hứa Trác có liên lạc với Vấn Đông, anh ta hình như rất bất ngờ cậu điện cho anh, anh còn tưởng cậu rất ghét anh, đối với sự cam lòng của Triển Dịch, anh đương nhiên giúp hết mình trước khi anh rời khỏi đây.
Vấn Đông nói giúp thì giúp rất nhiệt tình, điện thoại reo điên cuồng mấy ngày nay, nội dung chỉ muốn bảo cậu nhập học.
Chuyện này Hứa Trác đã bàn bạc với bố mẹ Triển Dịch rồi, đương nhiên họ không có ý kiến gì, còn ủng hộ cậu, tương lai của cậu do cậu chọn, đừng vì ai khác.
Khóa hướng dẫn mà Vấn Đông giúp cậu, học rất ngắn, chỉ trong vòng hai tháng thôi, Hứa Trác chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ học cái thứ này, mục đính duy nhất của học là sau này kiếm được việc làm phù hợp, rồi kiếm ra tiền, riêng Hứa Trác, cậu không chọn việc, là việc chọn cậu, để làm ra quyết định này thật sự rất khó khăn, Hứa Trác không nên phụ thuộc vào bố mẹ Triển Dịch nữa, họ căn bản chẳng phải bố mẹ ruột của cậu, ăn đồng tiền của họ, cậu thấy thật xấu hổ cùng cực.
Còn chuyện của Quý Thừa nếu hắn muốn liên lạc với cậu thì hắn sẽ liên lạc, dù sao Hứa Trác vẫn luôn chờ điện thoại của hắn.
Trước khi nhập học, cậu có cùng Trí Tiết Lâm và Lý Lâm làm một cuộc chia ly đẫm nước mắt, tiễn bọn nó đi theo ước mơ của mình, còn ước mơ của Hứa Trác ở ngay chính trong thành phố của mình, vẫn cứ tiếp tục kiềm nén thôi, khoảng thời gian sau này dài không tả nỗi, cứ lúc nào cũng thấy nhớ nhung như vậy, thật sự có thể dìm chết Hứa Trác, không biết Quý Thừa có như vậy hay không.
Nếu sau này Hứa Trác sắp xếp được, Hứa Dật lớn lên một chút, có thể khi lên lớp sáu, cậu sẽ lên Sài Gòn tìm hắn nếu hắn không về tìm cậu.
Mấy ngày sau nữa Hứa Trác chìm trong khóa học hướng dẫn này, học du lịch đương nhiên giao tiếp phải tốt, Vấn Đông nói không cần học tiếng nước ngoài, Hứa Trác cũng không miễn cưỡng mình.
___________
"Các em năm nay chính thức ra trường thật rồi, trong lớp nhiều em đậu tốt nghiệp, đậu thủ khoa, dù cho thành tích không tốt như thế nào vẫn phải phấn chấn lên, vì mười hai năm cố gắng của mình, đại học không phải là con đường duy nhất...!"
Thầy chủ nhiệm vừa nói xong, cả lớp đồng loạt hoan hô, cụng ly tới nốc hết ly bia đầy ấp trên tay, trong lớp Hứa Trác ngoài Quý Thừa ra không một ai không đậu tốt nghiệp, bọn họ ai cũng có ước mơ riêng, có lẽ phân ra bốn phương tám hướng, dù cho sau này có gặp lại nhau cũng phải trở nên thật chính chắn, Hứa Trác mặc dù không thân với bọn họ nhưng cảm giác mãnh liệt này vẫn cứ làm Hứa Trác không chịu nỗi, bọn họ vui mừng, Hứa Trác càng thấy khó thở.
Có lẽ hôm nay theo lời Trí Tiết Lâm đến đây, quả thật không đúng, vì nể mặt thầy chủ nhiệm, buổi liên hoan cuối cùng này Hứa Trác ngồi một chút rồi lặng lẽ ra về, lặng lẽ đến nỗi chẳng ai biết rằng cậu đã đi.
Trăng không sáng bị mây mù che khuất, gần thu chắc sẽ hay có những cơn mưa lất phất khó chịu, hơi đất bốc lên đủ để Hứa Trác bệnh đến cả ngày, sau đó là những cơn mưa giông ầm ầm, sấm sét rạch ngang bầu trời, biển đương nhiên gió lớn đến nỗi muốn bay thân thể Hứa Trác đi, khó chịu chửi "đệt mẹ" một tiếng, chắc say rồi, bởi có ăn gì đâu, nắm lan can sắt mặc gió lạnh tát vào mặt, đột nhiên thấy tỉnh táo.
Đằng sau vang lên tiếng gọi thất thanh của Trí Tiết Lâm.
"Triển Dịch!!!"
Hứa Trác không quay đầu lại gào lên với gió lạnh: "Gì!"
Trí Tiết Lâm lại gần: "Ôi lạnh chết tôi rồi, uống bia xong đứng biển không sợ trúng gió hả?"
"Uống không nhiều lắm!"
Trí Tiết Lâm nắm lan can nhìn Hứa Trác nói: "Vẫn không liên lạc được với Quý Thừa à?"
Hứa Trác ngừng lại một chút, nói tiếp: "Không!"
Trí Tiết Lâm vừa nhắc đến hắn, tự dưng cậu thấy lòng hơi nhói, cậu một tuần nay không hiểu tại sao kìm chế rất tốt, đột nhiên lại có người nhắc đến hắn, mọi bức tường ngăn cách cậu tạo ra đều đổ nát, nỗi nhớ về hắn không thể nào kìm lại được.
Hứa Trác không biết mẹ hắn bị bệnh tim gì, nghe giọng điệu Quý Thừa hét dồn dập vào điện thoại, Hứa Trác chỉ có thể đoán, mẹ hắn đang cần một trái tim mới, có thể là muốn ghép tim, trái tim con người đâu thể cứ cần là có người hiến, chắc ở địa phương này không có, cho nên hắn quyết định vào Sài Gòn, nếu có người hiến tim, bác sĩ ở đó cũng có tay nghề hơn.
Việc này Hứa Trác chỉ suy đoán thôi, đến nay cũng ba tuần rồi, hắn đi chưa từng liên hệ với cậu, Hứa Trác nghĩ là hắn bận rộn chăm cho mẹ hắn, còn khoảng trống nào mà nghĩ đến cậu nữa.
Trí Tiết Lâm rút điếu thuốc ra che gió để đốt lửa, rít một hơi: "Tuần tới tao bắt đầu nhập học rồi!"
Hứa Trác thuận theo cảm xúc ồ lên: "Nhanh vậy à!"
"Ừ! Huế với Đà Nẵng gần nhau như vậy, mỗi tháng tao về chơi với mày, mày vẫn chưa xem điểm thi đại học à?"
Hứa Trác chắc nịch trả lời: "Không đậu!"
Trí Tiết Lâm không nói gì tiếp theo, Hứa Trác nhìn điếu thuốc trên tay hắn, đột nhiên đưa tay ra: "Cho tôi một điếu!"
Trí Tiết Lâm kinh ngạc: "Cậu không hút được mà!"
"Nói nhiều như vậy làm gì, chỉ hút chơi thôi không nghiện được!"
Trí Tiết Lâm nhíu mày, thuốc lá đã bị Hứa Trác dật lấy, móc luôn bật lửa của cậu, sau đó Hứa Trác điên cuồng bật lửa, có che gió thế nào, mỗi khi bật lên đều bị gió đánh tắt, Hứa Trác triệt để nỗi điên.
"Đệt mẹ nó!"
Cậu vò nát điếu thuốc vứt xuống cát, lấy điếu khác cũng bị hệt như vậy, Trí Tiết Lâm không nhìn nỗi nữa, cầm bật lửa vừa che gió vừa bật cho cậu, sau đó Hứa Trác cũng rít một hơi, mặt liền nóng bừng như sắp nghẹn chết đến nơi, nhịn không nỗi nữa mới phun ra, ngồi xuống đất ho sặc sụa đến khạc ra cả máu, Trí Tiết Lâm hoảng hồn vỗ lưng cậu.
"Đã bảo không hút được rồi, cố làm gì cái thằng điên này!"
Sau đó tiếng Trí Tiết Lâm đột nhiên im bật, bởi vì ngoài gió lạnh ra nó còn nghe thấy cả tiếng kìm nén của Hứa Trác, khàn khàn khó nghe lắm, làm tay chân Trí Tiết Lâm không biết đặt ở đâu.
Hứa Trác ngồi chồm hổm xuống, tay đưa lên đỡ trán, tóc bị gió đánh lộn xộn, đột nhiên cơn tức cứ xộc lên mũi cậu làm cậu cứ con mẹ nó khó chịu, chỉ muốn hút một điếu thuốc thôi cũng làm Hứa Trác bực tức đến chảy cả lệ, mẹ nó hút cũng không được nữa, cứ như thế khóc rống lên, Trí Tiết Lâm cũng sợ hãi theo.
Quý Thừa không thi tốt nghiệp Hứa Trác cũng không có khóc đến như vậy, kiềm chế kiềm chế rồi nổ tung, đột nhiên lại đi đổ tội cho điếu thuốc, tại vì lòng Hứa Trác tích trữ quá nhiều thứ, nghẹn thở quá, cứ đột nhiên không báo trước như vậy, lòng Hứa Trác như kim đâm vào thịt, nhức nhối làm cậu không thể yên ổn nỗi.
Hứa Trác ngồi gục một chút rồi tự tỉnh táo đứng dậy, khóc một chút tự nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều, mắt cay xè không mở ra nỗi nhíu mày, gió lạnh tạt vào rát rạt, tạm biệt Trí Tiết Lâm rồi từ từ về nhà, bóng dáng mơ hồ của cậu thường hay tạt tới nhà Quý Thừa, đèn hôm nào vẫn sáng, mấy hôm nay tắt, đến Hứa Dật cũng nhớ hắn chịu không nỗi, Hứa Trác dỗ thế nào cũng không nín.
Về đến nhà, chưa trễ lắm bố mẹ Triển Dịch vẫn chưa ngủ, kì lạ là bên trong phát ra tiếng nói, có khách sao?
Tiếng bố Triển Dịch nói: "Cháu thật sự đã bán xong công ty sao? Vậy sau này cháu muốn làm cái gì?"
Tiếng một người đàn ông nói: "Dạ cháu muốn về quê sống, ở dưới quê điều kiện không tốt nhưng dễ sống, không bon chen như thành phố, cháu thấy khó thở lắm!"
"Là Vấn Nghiệp không để yên cho cháu sao?"
"Một phần là vậy, công ty mà rơi vào tay nó, không biết sẽ có kết cục như thế nào!"
Mẹ Triển Dịch hỏi: "Bố mẹ cháu không phản đối?"
"Bọn họ du lịch nước ngoài mấy năm nay, rất ít liên lạc với bọn họ, cho nên mọi chuyện đều cho cháu quyết định!"
Hứa Trác không nghe lén nữa, thả dép vào nhà, cậu đoán không sai là cái người đàn ông đó, mẹ Triển Dịch thấy cậu đứng dậy!"
"Con về rồi à? Ôi mặt mũi bị làm sao thế!"
Hứa Trác nói: "Gió lạnh thôi ạ!"
Vấn Đông đứng dậy cười nói: "Triển Dịch chào em!"
"Chào!"
Sau đó mẹ Triển Dịch đi làm cơm mời Vấn Đông, anh cũng đang muốn nói chuyện một chút với Triển Dịch, mà như hình như em ấy có chút chuyện không vui thì phải, sắc mặt không được tốt.
Vấn Đông cản cậu lại, Hứa Trác định lên lầu nhìn xuống, anh nói: "Nói chuyện một chút nha!"
Hứa Trác nhíu mày, bước xuống: "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi em kết quả học tập có tốt không thôi!"
Hứa Trác nhợt nhạt như cỗ máy nói: "Rớt nguyện vọng!"
"Rồi em tính sao?"
Hứa Trác nhíu mày: "Vẫn chưa tính gì hết!"
Vấn Đông thở dài, nhận ra Triển Dịch thật sự đang có chuyện bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa: "Nếu mà em vẫn chưa tính gì thì anh muốn hỏi em có thích du lịch không?"
Hứa Trác cảm thấy hơi khó chịu, anh ta hỏi như thế có ý gì? Cậu vẫn chưa lên tiếng, anh đã giành nói trước.
"Không phải như em nghĩ đâu, anh trước đây làm du lịch, nếu em có hứng thú anh có thể sắp xếp cho em trung tâm học hướng dẫn du lịch, nghề này dạo gần đây hơi hot đó, không cần học tiếng nước ngoài gì hết, chỉ dẫn khách Việt thôi!"
Hứa Trác có chút tiếp thu không nỗi, đến mức này luôn: "Anh không phải sắp bán công ty gì đó sao?"
Vấn Đông cười: "Ừ! Anh bán rồi, nhưng anh quen được nhiều người làm du lịch lắm, anh có thể giới thiệu cho em!"
Kết thúc màn trò chuyện, Vấn Động lại đưa một tờ card cho cậu còn bảo: "Em suy nghĩ đi rồi gọi cho anh, anh biết tờ card trước đây anh đưa bị em vứt rồi!"
Bị nói trúng chỗ, Hứa Trác cầm tờ card lên lầu, vứt lên bàn, ngã xuống giường, thật sự đường suy nghĩ không sao dứt ra được, Vấn Đông nói gì cậu hơn nữa rất để tâm, anh ta nói không phải không có lý, Quý Thừa căn bản rời đi rồi, không biết bao giờ mới trở về, hắn muốn học lại, phải mất một năm nữa, sau đó nếu như muốn học đại học phải mất tận bốn năm nữa, Hứa Trác vừa nghĩ tới lại thấy mình thở không nỗi, năm năm nhiều như vậy không phải nhớ đến kiệt quệ luôn sao? Hứa Trác vẫn chưa biết tình cảm với Quý Thừa có bao nhiêu lớn, chỉ biết hắn rất quan trọng với cậu, không kẻ nào thay thế được, bởi vì cậu nợ hắn nhiều như vậy, có muốn quên cũng quên không được.
Hứa Trác đã từng nghĩ tới chuyện bắt máy bay vào Sài Gòn tìm hắn, nhưng như vậy thì sao? Cậu không thể ở đó lâu dài được, dượng còn bệnh, Hứa Dật còn nhỏ, cơm nước có lẽ dượng lo được, nhưng chuyện đi học ai lo cho Hứa Dật, còn bố mẹ Triển Dịch nữa, cậu cũng nợ bọn họ rất nhiều, cậu đi rồi tất cả phải làm sao, nhưng nếu gặp một chút rồi về, làm sao chịu nỗi, Hứa Trác sợ dằn vặt như thế này lắm, cảm giác này rất áp lực, khó để chịu được, bây giờ mới nghĩ đến chuyện học đại học ở một nơi khác, Hứa Trác căn bản không thể rời khỏi địa phương này.
Hứa Trác nghe được tiếng Vấn Đông đi về, bố Triển Dịch có nói gì đó, sau đó không nghe được tiếng gì nữa, Hứa Trác nhìn tờ card trên bàn, lòng một mảnh buồn bực.
Thật sự Hứa Trác chẳng còn lựa chọn nào khác, mấy ngày sau Hứa Trác có liên lạc với Vấn Đông, anh ta hình như rất bất ngờ cậu điện cho anh, anh còn tưởng cậu rất ghét anh, đối với sự cam lòng của Triển Dịch, anh đương nhiên giúp hết mình trước khi anh rời khỏi đây.
Vấn Đông nói giúp thì giúp rất nhiệt tình, điện thoại reo điên cuồng mấy ngày nay, nội dung chỉ muốn bảo cậu nhập học.
Chuyện này Hứa Trác đã bàn bạc với bố mẹ Triển Dịch rồi, đương nhiên họ không có ý kiến gì, còn ủng hộ cậu, tương lai của cậu do cậu chọn, đừng vì ai khác.
Khóa hướng dẫn mà Vấn Đông giúp cậu, học rất ngắn, chỉ trong vòng hai tháng thôi, Hứa Trác chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ học cái thứ này, mục đính duy nhất của học là sau này kiếm được việc làm phù hợp, rồi kiếm ra tiền, riêng Hứa Trác, cậu không chọn việc, là việc chọn cậu, để làm ra quyết định này thật sự rất khó khăn, Hứa Trác không nên phụ thuộc vào bố mẹ Triển Dịch nữa, họ căn bản chẳng phải bố mẹ ruột của cậu, ăn đồng tiền của họ, cậu thấy thật xấu hổ cùng cực.
Còn chuyện của Quý Thừa nếu hắn muốn liên lạc với cậu thì hắn sẽ liên lạc, dù sao Hứa Trác vẫn luôn chờ điện thoại của hắn.
Trước khi nhập học, cậu có cùng Trí Tiết Lâm và Lý Lâm làm một cuộc chia ly đẫm nước mắt, tiễn bọn nó đi theo ước mơ của mình, còn ước mơ của Hứa Trác ở ngay chính trong thành phố của mình, vẫn cứ tiếp tục kiềm nén thôi, khoảng thời gian sau này dài không tả nỗi, cứ lúc nào cũng thấy nhớ nhung như vậy, thật sự có thể dìm chết Hứa Trác, không biết Quý Thừa có như vậy hay không.
Nếu sau này Hứa Trác sắp xếp được, Hứa Dật lớn lên một chút, có thể khi lên lớp sáu, cậu sẽ lên Sài Gòn tìm hắn nếu hắn không về tìm cậu.
Mấy ngày sau nữa Hứa Trác chìm trong khóa học hướng dẫn này, học du lịch đương nhiên giao tiếp phải tốt, Vấn Đông nói không cần học tiếng nước ngoài, Hứa Trác cũng không miễn cưỡng mình.
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.