Tình Trong Ánh Mắt

Chương 22: Lạc mất nhau

Thiên Nguyệt Phụng

09/06/2024

“Trong suốt khoảng thời gian qua, có bao giờ anh thật lòng với em chưa?”

Kiều Đình Bắc vẫn khoan thai đút tay trong túi quần, mắt nhìn lên di ảnh vợ quá cố. Tâm tư thế nào chẳng rõ, nhưng im lặng một lúc mới nói:

“Trước giờ đều là thật lòng.”

Giây phút nhận được câu hỏi, không hiểu sao Cố Thư Cầm lại bật cười, nụ cười tựa như đang giễu cợt chính mình. Cô loạng choạng đứng dậy, nhìn vào bóng lưng anh và lại trầm tĩnh nói:

“Anh quay lại nhìn em đi, nhìn thẳng vào mắt em rồi hãy trả lời.”

Không gian như ngừng lại từ thời khắc hiện tại, Kiều Đình Bắc vẫn đứng đó với nỗi tâm tư bộn bề phức tạp. Phải chăng chính anh cũng chưa hiểu rõ tình cảm của mình có dành cho cô hay không, hay chính xác chỉ xem Cố Thư Cầm như một vật thế thân vào vị trí người cũ?

Kẻ im lặng, người mòn mỏi đứng chờ. Rồi thì kiên nhẫn cũng đến lúc không còn đủ để cô tiếp tục đứng đó nhìn anh.

Có lẽ cả hai cần xa nhau, mới biết được bản thân thật sự cần gì…

“Suy cho cùng thì chúng ta cũng như nhau thôi. Anh xem em là thế thân của vợ quá cố, còn em cũng đâu tốt lành gì, ngay từ khi gặp anh đã phát sinh ấn tượng lẫn cảm tình vì gương mặt anh có nhiều nét giống người đàn ông em từng yêu thầm suốt hai năm. Có thể những gì em sắp nói ra, anh sẽ cho đó là hoang đường, nhưng em vẫn muốn nói, vốn dĩ em không sinh ra ở thế giới này và gặp được anh, tất cả đều là do sự cố bí ẩn nào đó.

Trước kia em xem đây là may mắn, nhưng giờ thì thôi nghĩ vậy rồi. Bởi vì ở đâu thì Cố Thư Cầm vẫn là người cô đơn, không ai quan tâm tới, chết một lần vẫn không được thương, thế chết thêm lần nữa chắc cũng vậy thôi.”

Nụ cười đau thấu tâm can đi cùng giọt nước mắt mặn đắng vừa đọng lại nơi vành môi làm cô tê dại, thế mà ánh mắt mong cầu yêu thương vẫn khao khát hướng về hình ảnh người đàn ông đó.

Tại sao anh luôn lãnh đạm, thâm trầm như thế chứ? Anh không có gì để nói với cô sao, hay tại vì không quan trọng trọng nên không cần thiết phải nói?

Bầu không khí tĩnh lặng, khiến Cố Thư Cầm vô cùng chán ghét, ghét cả thái độ thờ ơ của anh ta, cảm giác như đang nói chuyện một mình nên cô không muốn nán lại thêm một phút giây nào nữa.



Quay lưng rời đi, đồng nghĩa với việc buông bỏ.

“Em thật lòng muốn rời xa tôi?”

Đợi đến lúc cô sắp bước ra khỏi cửa, thì Kiều Đình Bắc mới trầm giọng cất câu hỏi, nhưng cũng chính lúc này, lòng cô đã nguội lạnh mất rồi.

Im lặng và tiếp tục bước đi là những gì cô thực hiện. Nhưng Kiều Đình Bắc sẽ không ngờ tới lúc Cố Thư Cầm thật sự rời khỏi đây, khi mà anh về phòng và không tìm thấy cô nữa. Cũng chính thời khắc này, anh mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vã lái xe ra ngoài tìm người.

Có một số cuộc gặp gỡ là do trời sắp đặt, cũng có vài lần lỡ mất một bước, sẽ cách xa cả quãng đường. Bấy giờ, trời chợt trút xuống cơn mưa đầu mùa tầm tả, mưa rơi ào ạt như xối nước lên đầu người con gái ấy. Cô lê bước trên làn đường, lâu lâu lại có vài chiếc ô tô hối hả chạy qua, vô tình tạt thêm nước lạnh vào người, nhưng dường như Thư Cầm đang vô cảm với điều đó, cô chỉ muốn đi, đi về một nơi vô định, miễn sao được rời khỏi người đàn ông vô tâm, vô tình ấy.

Phải chăng cô đã quên mất chuyện bản thân đang mang thai? Hay do lúc này tâm trí cô chẳng còn ổn định?

Đi được một quãng đường dài, trước mắt Thư Cầm giờ đã trở nên mơ hồ, rồi lại từ mờ mờ chuyển sang một quầng đen tối sầm ập tới, đó cũng là lúc thân xác cô ngã quỵ, bất tỉnh giữa đêm mưa tầm tã.

Trong khi Kiều Đình Bắc chạy đi tìm ở con đường khác, thì ở bên này, chiếc ô tô phiên bản giới hạn của một vị tổng tài nào đó đã dừng bên cạnh Cố Thư Cầm. Người đàn ông trong xe bước xuống với vóc dáng cao to, lịch lãm, nhanh chóng bế cô gái đáng thương ấy vào xe và đưa đi.

Vậy là họ đã thật sự lạc mất nhau, lạc nhau trong đêm tối có mưa rơi như trút nước. Chẳng biết sau lần này, có còn gặp lại nhau?

“…”

Kiều Đình Bắc chán nản trở về nhà lúc ba giờ sáng, người anh bị dính nước mưa nên cứ ẩm ướt, vậy mà về rồi cũng không vội tắm rửa gì cả, chỉ lẳng lặng đặt chân vào phòng ngủ của Thư Cầm, và một phút tình cờ anh đã thấy chiếc hộp quà nhỏ nhắn đang đặt trên bàn.

Mang theo nghi vấn bước đến cầm lấy chiếc hộp ấy, anh không đắn đo liền mở ra và thứ đập vào tầm mắt đã khiến đôi đồng tử lạnh lùng lập tức trở nên sửng sờ.

Que thử thai hai vạch là món quà đặc biệt bất ngờ cô muốn tặng cho anh vào tối nay, nhưng giờ tất cả mọi kỳ vọng đều đã tan thành mây khói. Vật ở đây, nhưng người thì mất rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Trong Ánh Mắt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook