Chương 12
T/H12
01/11/2024
Hồn anh và hồn cô không vào cõi luân hồi mà lên bánh xe thời gian quay ngược về quá khứ.
Đô thành 1000 năm trước.
Phủ Phương Thái úy.
"Bảo Ngọc, con sắp làm Thái tử phi. Tương lai một bước làm mẫu nghi thiên hạ. Sao con lại khóc?" Phương phu nhân đi ngang qua phòng con gái, nghe tiếng con thút thít, bà đẩy cửa vào trong.
Từ lúc nhận thánh chỉ ban hôn tới giờ, bà để ý, con gái cành vàng lá ngọc của bà có vẻ thất thần.
Tin vui hóa thành tin buồn. Khi trái tim Bảo Ngọc đã trót trao cho một nam nhân khác. Nàng quỳ xuống chân mẹ, nước mắt lưng tròng: "Con không thể gả cho Thái tử được!"
"Vì sao?"
"Con yêu tướng quân Lâm Chính. Con và chàng ấy đã thề non hẹn biển! Con không thể phản bội lời thề!"
Lời con gái như sét đánh ngang tai. Phương phu nhân cơ hồ muốn ngã khuỵu. Bà lảo đảo, chống tay lên bàn, kiềm cơn giận dữ: "Vậy hàng trăm mạng người nhà ta thì sao?" Làm trái lệnh vua sẽ khó tránh khỏi kết cục thảm thương.
Bảo Ngọc bưng mặt khóc. Lời ước hẹn ngày tiễn đưa vẫn còn vương ở đầu môi: "Lâm Chính, chàng yên tâm lên đường bảo vệ biên ải. Thiếp nguyện đợi chàng."
Trong tiếng trống vang rền báo hiệu giờ xuất quân, Lâm Chính xúc động ôm chầm lấy Bảo Ngọc, chỉ kịp nói hai tiếng: "Đợi ta!" Rồi buông tay, phóng lên chiến mã.
Người đi ngàn dặm gió sương giữ gìn bờ cõi. Nàng ở nhà không thể không giữ vẹn câu thủy chung.
"Nếu ép hôn, con gái xin lấy cái chết để tạ lỗi!" Bảo Ngọc dập đầu liên tục xuống nền.
Phương phu nhân thương con, bà ngồi sụp xuống, ôm lấy con gái, đứa con độc nhất của Phương gia: "Bảo Ngọc, con hãy bình tĩnh. Để mẫu thân nghĩ cách!"
Ngày lành tháng tốt. Từ cổng chính phủ Phương Thái úy hai chiếc kiệu hoa, một trước một sau tiến ra, đi về hai hướng.
Một, theo đoàn thái giám, cung nhân tiến về phủ Thái tử. Một, rẽ trái hướng về phủ tướng quân Lâm Chính.
Giây phút kiệu hoa bước vào cổng Lâm phủ, không ai biết Bảo Ngọc mừng vui như thế nào?
Đợi chờ bao năm đến nay mộng ước đã thành hiện thực, lòng Bảo Ngọc khấp khởi mừng vui.
Vì Lâm Chính đang canh giữ biên quan nên lễ bái đường chỉ đơn giản là nàng bái lạy và dâng trà cho Lâm lão phu nhân.
"Mẫu thân, từ nay, con sẽ thay chàng ấy phụng dưỡng người." Bảo Ngọc cúi thấp đầu, bê cao chung trà lòng thành dâng lên mẹ chồng.
Lâm lão phu nhân kiềm nén tiếng thở dài, bất đắc dĩ nhận ly trà ra mắt của con dâu. Thay vì đưa lên môi hớp một ngụm thể hiện thành ý thì bà đặt mạnh xuống bàn, giọng không vui, hờ hững sai a hoàn: "Đưa thiếu phu nhân về phòng!"
Nói không buồn thì Bảo Ngọc lừa mình dối người. Thật ra, nàng rất hụt hẫng. Nàng nhận ra, người mẹ chồng này không ưa nàng. Bà chỉ ưa cô gái đang đứng bên cạnh bà. Từng cử chỉ vuốt ve của lão phu nhân lên đôi bàn tay đang siết chặt thành quyền minh chứng cho ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu Bảo Ngọc.
"Cô gái ấy là ai thế?" Bảo Ngọc hỏi nhỏ a hoàn đưa cô về phòng.
"Dạ, thiếu phu nhân! Đó là tiểu thư An Kiều, cháu gái duy nhất của lão phu nhân!"
"À!" Thì ra là biểu muội của Lâm Chính. Đừng nói với nàng, cô ta đang ủ mưu tranh địa vị Lâm thiếu phu nhân với nàng nha?
Nhưng dù có ủ mưu cũng uổng công thôi. Nàng tin tuyệt đối vào tình yêu của Lâm Chính. Hai người không phải mới gặp đã yêu mà tình cảm này đã ươm mầm từ thuở nhỏ. Cái thuở mà Lâm Chính còn lon ton theo cha vào phủ Thái úy.
Những ngày tháng đó, người lớn thì luận bàn kế sách, còn nàng và Lâm Chính thì chơi trò giả làm chú rể cô dâu. Trò chơi thuở nhỏ theo năm tháng lớn lên dần thay thế bằng những ngày dài luyện võ. Lâm Chính miệt mài tập luyện để một ngày nào đó: "Cầm quân kế nghiệp cha bảo vệ miền biên quan!"
"Lâm Chính, thiếp ủng hộ chàng!" Bảo Ngọc rót cho Lâm Chính bát nước và lau mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt cương nghị.
Lâm Chính cầm tay Bảo Ngọc. Đáy mắt thâm tình: "Đời ta thật may mắn có nàng!"
Thiếp sẽ mãi ở bên chàng, Lâm Chính!
Lời nguyện ước ấy mãi khắc sâu. Nên đêm tân hôn dẫu không có tân lang nhưng Bảo Ngọc không buồn một chút nào. Ngược lại, lòng còn rộn ràng vui sướng, vì từ nay nàng đã danh chính ngôn thuận gả cho Lâm Chính, chàng trai mà nàng nguyện yêu thương một đời.
"Tiểu thư, người ăn một chút đi đừng cười ngốc nữa, cả ngày nay tiểu thư có ăn gì đâu!" Thúy Vân, a hoàn thân cận theo hầu Bảo Ngọc từ nhỏ bê đĩa bánh phu thê đặt trước mặt.
Bảo Ngọc chống tay lên má, cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh nhìn ra khoảng xa xăm ngoài cửa sổ, nói vào hư không: "Ta không đói.
Lâm Chính, thiếp đợi chàng về!"
Chắc chắn chàng sẽ rất vui đúng không?
Ngoài biên ải.
Lâm Chính nhận được thư nhà. Trong thư, mẫu thân viết: "Hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn cho con và nhị tiểu thư Thái úy Phương Thừa Cẩn!
Ngày 16 tháng này sẽ làm lễ nghinh hôn!"
Nhị tiểu thư?
Nếu Lâm Chính nhớ không nhầm có lần Bảo Ngọc nói: Ngoài nàng ra, Phương gia còn có một nghĩa tử tên là Bảo Ngân trạc tuổi nàng: "Nghĩa muội thiếp hiện đang theo sư phụ học y thuật rất ít khi về phủ."
Từ khi nào người ta yêu là đại tiểu thư Phương Bảo Ngọc đã hoán đổi thành nhị tiểu thư Phương Bảo Ngân?
Lá thư trong tay Lâm Chính rơi xuống đất khi nghe trong doanh trại có tin: "Đại tiểu thư Phương thái úy được Hoàng thượng ban hôn cùng Thái tử."
Đô thành 1000 năm trước.
Phủ Phương Thái úy.
"Bảo Ngọc, con sắp làm Thái tử phi. Tương lai một bước làm mẫu nghi thiên hạ. Sao con lại khóc?" Phương phu nhân đi ngang qua phòng con gái, nghe tiếng con thút thít, bà đẩy cửa vào trong.
Từ lúc nhận thánh chỉ ban hôn tới giờ, bà để ý, con gái cành vàng lá ngọc của bà có vẻ thất thần.
Tin vui hóa thành tin buồn. Khi trái tim Bảo Ngọc đã trót trao cho một nam nhân khác. Nàng quỳ xuống chân mẹ, nước mắt lưng tròng: "Con không thể gả cho Thái tử được!"
"Vì sao?"
"Con yêu tướng quân Lâm Chính. Con và chàng ấy đã thề non hẹn biển! Con không thể phản bội lời thề!"
Lời con gái như sét đánh ngang tai. Phương phu nhân cơ hồ muốn ngã khuỵu. Bà lảo đảo, chống tay lên bàn, kiềm cơn giận dữ: "Vậy hàng trăm mạng người nhà ta thì sao?" Làm trái lệnh vua sẽ khó tránh khỏi kết cục thảm thương.
Bảo Ngọc bưng mặt khóc. Lời ước hẹn ngày tiễn đưa vẫn còn vương ở đầu môi: "Lâm Chính, chàng yên tâm lên đường bảo vệ biên ải. Thiếp nguyện đợi chàng."
Trong tiếng trống vang rền báo hiệu giờ xuất quân, Lâm Chính xúc động ôm chầm lấy Bảo Ngọc, chỉ kịp nói hai tiếng: "Đợi ta!" Rồi buông tay, phóng lên chiến mã.
Người đi ngàn dặm gió sương giữ gìn bờ cõi. Nàng ở nhà không thể không giữ vẹn câu thủy chung.
"Nếu ép hôn, con gái xin lấy cái chết để tạ lỗi!" Bảo Ngọc dập đầu liên tục xuống nền.
Phương phu nhân thương con, bà ngồi sụp xuống, ôm lấy con gái, đứa con độc nhất của Phương gia: "Bảo Ngọc, con hãy bình tĩnh. Để mẫu thân nghĩ cách!"
Ngày lành tháng tốt. Từ cổng chính phủ Phương Thái úy hai chiếc kiệu hoa, một trước một sau tiến ra, đi về hai hướng.
Một, theo đoàn thái giám, cung nhân tiến về phủ Thái tử. Một, rẽ trái hướng về phủ tướng quân Lâm Chính.
Giây phút kiệu hoa bước vào cổng Lâm phủ, không ai biết Bảo Ngọc mừng vui như thế nào?
Đợi chờ bao năm đến nay mộng ước đã thành hiện thực, lòng Bảo Ngọc khấp khởi mừng vui.
Vì Lâm Chính đang canh giữ biên quan nên lễ bái đường chỉ đơn giản là nàng bái lạy và dâng trà cho Lâm lão phu nhân.
"Mẫu thân, từ nay, con sẽ thay chàng ấy phụng dưỡng người." Bảo Ngọc cúi thấp đầu, bê cao chung trà lòng thành dâng lên mẹ chồng.
Lâm lão phu nhân kiềm nén tiếng thở dài, bất đắc dĩ nhận ly trà ra mắt của con dâu. Thay vì đưa lên môi hớp một ngụm thể hiện thành ý thì bà đặt mạnh xuống bàn, giọng không vui, hờ hững sai a hoàn: "Đưa thiếu phu nhân về phòng!"
Nói không buồn thì Bảo Ngọc lừa mình dối người. Thật ra, nàng rất hụt hẫng. Nàng nhận ra, người mẹ chồng này không ưa nàng. Bà chỉ ưa cô gái đang đứng bên cạnh bà. Từng cử chỉ vuốt ve của lão phu nhân lên đôi bàn tay đang siết chặt thành quyền minh chứng cho ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu Bảo Ngọc.
"Cô gái ấy là ai thế?" Bảo Ngọc hỏi nhỏ a hoàn đưa cô về phòng.
"Dạ, thiếu phu nhân! Đó là tiểu thư An Kiều, cháu gái duy nhất của lão phu nhân!"
"À!" Thì ra là biểu muội của Lâm Chính. Đừng nói với nàng, cô ta đang ủ mưu tranh địa vị Lâm thiếu phu nhân với nàng nha?
Nhưng dù có ủ mưu cũng uổng công thôi. Nàng tin tuyệt đối vào tình yêu của Lâm Chính. Hai người không phải mới gặp đã yêu mà tình cảm này đã ươm mầm từ thuở nhỏ. Cái thuở mà Lâm Chính còn lon ton theo cha vào phủ Thái úy.
Những ngày tháng đó, người lớn thì luận bàn kế sách, còn nàng và Lâm Chính thì chơi trò giả làm chú rể cô dâu. Trò chơi thuở nhỏ theo năm tháng lớn lên dần thay thế bằng những ngày dài luyện võ. Lâm Chính miệt mài tập luyện để một ngày nào đó: "Cầm quân kế nghiệp cha bảo vệ miền biên quan!"
"Lâm Chính, thiếp ủng hộ chàng!" Bảo Ngọc rót cho Lâm Chính bát nước và lau mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt cương nghị.
Lâm Chính cầm tay Bảo Ngọc. Đáy mắt thâm tình: "Đời ta thật may mắn có nàng!"
Thiếp sẽ mãi ở bên chàng, Lâm Chính!
Lời nguyện ước ấy mãi khắc sâu. Nên đêm tân hôn dẫu không có tân lang nhưng Bảo Ngọc không buồn một chút nào. Ngược lại, lòng còn rộn ràng vui sướng, vì từ nay nàng đã danh chính ngôn thuận gả cho Lâm Chính, chàng trai mà nàng nguyện yêu thương một đời.
"Tiểu thư, người ăn một chút đi đừng cười ngốc nữa, cả ngày nay tiểu thư có ăn gì đâu!" Thúy Vân, a hoàn thân cận theo hầu Bảo Ngọc từ nhỏ bê đĩa bánh phu thê đặt trước mặt.
Bảo Ngọc chống tay lên má, cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh nhìn ra khoảng xa xăm ngoài cửa sổ, nói vào hư không: "Ta không đói.
Lâm Chính, thiếp đợi chàng về!"
Chắc chắn chàng sẽ rất vui đúng không?
Ngoài biên ải.
Lâm Chính nhận được thư nhà. Trong thư, mẫu thân viết: "Hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn cho con và nhị tiểu thư Thái úy Phương Thừa Cẩn!
Ngày 16 tháng này sẽ làm lễ nghinh hôn!"
Nhị tiểu thư?
Nếu Lâm Chính nhớ không nhầm có lần Bảo Ngọc nói: Ngoài nàng ra, Phương gia còn có một nghĩa tử tên là Bảo Ngân trạc tuổi nàng: "Nghĩa muội thiếp hiện đang theo sư phụ học y thuật rất ít khi về phủ."
Từ khi nào người ta yêu là đại tiểu thư Phương Bảo Ngọc đã hoán đổi thành nhị tiểu thư Phương Bảo Ngân?
Lá thư trong tay Lâm Chính rơi xuống đất khi nghe trong doanh trại có tin: "Đại tiểu thư Phương thái úy được Hoàng thượng ban hôn cùng Thái tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.