Chương 1
T/H12
01/11/2024
Trước giờ bay, Bảo Ngọc nhận được tin: Lâm Chính không du học cùng cô như anh dự định. Cô cấp tốc đến nhà anh.
Người đàn ông đứng lặng bên quầy bar, ánh mắt chăm chăm vào đáy ly whiskey màu hổ phách.
Màu rượu rất giống màu mắt một người. Màu mắt người con gái anh yêu. Anh như thấy cô nhìn anh.
Ngón tay cái Lâm Chính vô thức mơn trớn đáy ly. Khóe môi khẽ dướn cong thủ thỉ: "Bảo Ngọc à, du học vui vẻ nha em! Thứ lỗi cho anh!"
Ngôi sao thì phải rực sáng trên bầu trời. Còn kiếp sỏi đá vĩnh viễn an bài nằm dưới đất. Hai ta đã định sẵn là hai nửa mặt phẳng. Có thương yêu nhau cũng chỉ nên đứng bên đây bờ lặng lẽ nhìn nhau thôi. Đừng lao về phía nhau như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn đèn. Chút ánh sáng phù du đó sẽ diệt sạch một ước mơ rực sáng. Cũng đừng tìm cách bước qua bờ an toàn dây dưa cho trái tim mãi khoét sâu một niềm đau.
Lâm Chính bê ly rượu ngửa cổ uống cạn!
"Lâm Chính! Bảo Ngọc đang đá cửa tìm cách vào!"
Người đàn ông đáy mắt đang lao xao chợt tĩnh lặng. Anh rót thêm ly rượu.
Ầm! Ầm...
Cánh cửa ngoài liên tục chịu đòn từ một lực tống.
Lâm Chính cuối cùng cũng không đành lòng. Anh bê ly rượu, kéo Kỳ Hưng đi về hướng cửa.
Giây phút cánh cửa mở, Lâm Chính bất ngờ ôm hôn Kỳ Hưng.
Bảo Ngọc mở to mắt đứng chớt lặng.
Thật không dám tin vào mắt mà! Cô chỉ tay, vì run mà nói líu cả lưỡi: "Hai người...Hai...người..."
Lâm Chính bịn rịn rời môi Kỳ Hưng, giơ cao ly rượu về phía cô, nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi vì làm bẩn mắt em.
Anh là gay!"
Ba tiếng thừa nhận. Chỉ ba tiếng ngắn ngủi nhưng đủ ngăn lại cơn thịnh nộ đang bí bách muốn tuôn trào trong lòng cô.
Thảo nào...
Anh chưa một lần hôn cô dù cô bao lần tỏ ý rất muốn được chạm thử vào môi anh!
Tượng đài tình yêu trong lòng Bảo Ngọc thoáng chốc sụp đổ, vỡ vụn từng mảnh nhỏ li ti. Cô nhìn hai người đàn ông đang ôm nhau không nỡ rời. Thấy trong đáy mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc được sống thật với xu hướng tính dục. Cô cười chúc phúc cho anh mà không ngăn được dòng lệ bẽ bàng: "Lâm Chính! Cuối cùng em cũng đã hiểu. Chúc anh hạnh phúc!"
Cô quay người tránh tiếng nấc sắp vỡ òa.
Lâm Chính đáy mắt không động, đưa tay đóng lại cánh cửa.
Giây phút cánh cửa khép kín.
Bên ngoài, người đi đẫm lệ.
Bên trong, Kỳ Hưng chà cặp môi mình sắp tứa máu, chỉ tay vào mặt Lâm Chính: "Vì Bảo Ngọc chuyện gì cậu cũng có thể làm!"
Lâm Chính chẳng màn ba lời chỉ trích nhảm. Anh mải miết nhìn theo bóng lưng một người qua bức rèm cửa sổ cho đến khi chiếc taxi mang cô đi về một phía xa.
Chỉ chút nữa thôi...Người con gái ấy sẽ dang đôi cánh tự do tung bay về miền trời thắp sáng một ước mơ. Vì tương lai tươi sáng của cô...mất nụ hôn đầu xàm chóa này cũng đáng!
Lâm Chính mở nắp chai whiskey dốc đáy trút cạn xuống đầu mình. Rồi ném mạnh chai rỗng vào tường, nặng nề ôm đầu ngồi thụp xuống nhìn màu hổ phách chảy loang trên nền đá trắng.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lâm Chính chỉ kịp vẫy tay tạm biệt màu rượu anh yêu thích: "Vĩnh biệt màu mắt cô gái tôi yêu!"
Trên chiếc phi cơ sang Anh, Bảo Ngọc mân mê một đôi mắt đẹp. Một đôi mắt đen. Đen đến sâu thẳm không thấy đáy.
"Lâm Chính, nơi đáy mắt anh rốt cuộc có em không?" Bảo Ngọc nhìn thật lâu, thật kĩ nhưng không có câu trả lời. Cô bưng mặt khóc. Đau xé con tim. Khép chặt cánh cửa lòng.
Bảy năm sau.
Tháng Ba về, thung lũng ngập vàng hoa bồ công anh. Trên triền đồi, người đàn ông đôi mắt mãi đăm đắm nhìn về vạt hoa mang màu nắng. Không biết anh thấy gì mà khóe môi dần vẽ một đường cong tuyệt mĩ.
"Lâm Chính, ngày nào cậu cũng ra đây! Tớ không biết thung lũng nhạt nhẽo này có gì thu hút cậu?"
"Kỳ Hưng cậu lại dư hơi hỏi thừa rồi!" Ở thung lũng này chứa đầy kí ức của anh và Bảo Ngọc. Một miền kí ức ngọt ngào ngập tràn màu vàng của nắng và hoa. Trong sắc vàng ấy, kỉ niệm gom đầy theo từng cánh hoa bồ công anh bay bay trong gió. Tất cả đã khảm sâu vào trong tiềm thức Lâm Chính. Với anh, nó là hơi thở, là máu đỏ nuôi sống anh đến tận bây giờ.
Kỳ Hưng khoát thêm chiếc áo khoác lên vai Lâm Chính: "Đến giờ vào viện rồi! Tớ nghe giám đốc Châu nói, bác sĩ Lisa đã về nước. Hôm nay sẽ đích thân khám. Mong sao vị bác sĩ giỏi ấy có thể chữa sáng đôi mắt cho cậu."
"Cậu đừng hi vọng quá rồi vỡ mộng! Tôi thấy như bây giờ cũng tốt mà!"
Kỳ Hưng hứ một tiếng, gấp gáp: "Cậu còn trẻ Lâm Chính! Nhiều việc đang chờ cậu!"
Lâm Chính vẫn giọng điềm tĩnh như mọi ngày: "Tôi chẳng có việc gì chờ!"
Kỳ Hưng bô bô luôn một tràng dài: "Sao lại không có việc gì? Thế cậu không thích ngắm hoa bồ công anh nữa à? Không thích hóa thành cánh hoa theo gió bay qua đại dương đi tìm kẻ đánh cắp trái tim cậu sao?"
"Kỳ Hưng!" Lâm Chính hét thật to. Quăng luôn cây gậy trong tay xuống triền đồi.
Đúng là chạm vào vùng cấm mà!
Kỳ Hưng bất mãn thật sự!
Người đàn ông đứng lặng bên quầy bar, ánh mắt chăm chăm vào đáy ly whiskey màu hổ phách.
Màu rượu rất giống màu mắt một người. Màu mắt người con gái anh yêu. Anh như thấy cô nhìn anh.
Ngón tay cái Lâm Chính vô thức mơn trớn đáy ly. Khóe môi khẽ dướn cong thủ thỉ: "Bảo Ngọc à, du học vui vẻ nha em! Thứ lỗi cho anh!"
Ngôi sao thì phải rực sáng trên bầu trời. Còn kiếp sỏi đá vĩnh viễn an bài nằm dưới đất. Hai ta đã định sẵn là hai nửa mặt phẳng. Có thương yêu nhau cũng chỉ nên đứng bên đây bờ lặng lẽ nhìn nhau thôi. Đừng lao về phía nhau như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn đèn. Chút ánh sáng phù du đó sẽ diệt sạch một ước mơ rực sáng. Cũng đừng tìm cách bước qua bờ an toàn dây dưa cho trái tim mãi khoét sâu một niềm đau.
Lâm Chính bê ly rượu ngửa cổ uống cạn!
"Lâm Chính! Bảo Ngọc đang đá cửa tìm cách vào!"
Người đàn ông đáy mắt đang lao xao chợt tĩnh lặng. Anh rót thêm ly rượu.
Ầm! Ầm...
Cánh cửa ngoài liên tục chịu đòn từ một lực tống.
Lâm Chính cuối cùng cũng không đành lòng. Anh bê ly rượu, kéo Kỳ Hưng đi về hướng cửa.
Giây phút cánh cửa mở, Lâm Chính bất ngờ ôm hôn Kỳ Hưng.
Bảo Ngọc mở to mắt đứng chớt lặng.
Thật không dám tin vào mắt mà! Cô chỉ tay, vì run mà nói líu cả lưỡi: "Hai người...Hai...người..."
Lâm Chính bịn rịn rời môi Kỳ Hưng, giơ cao ly rượu về phía cô, nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi vì làm bẩn mắt em.
Anh là gay!"
Ba tiếng thừa nhận. Chỉ ba tiếng ngắn ngủi nhưng đủ ngăn lại cơn thịnh nộ đang bí bách muốn tuôn trào trong lòng cô.
Thảo nào...
Anh chưa một lần hôn cô dù cô bao lần tỏ ý rất muốn được chạm thử vào môi anh!
Tượng đài tình yêu trong lòng Bảo Ngọc thoáng chốc sụp đổ, vỡ vụn từng mảnh nhỏ li ti. Cô nhìn hai người đàn ông đang ôm nhau không nỡ rời. Thấy trong đáy mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc được sống thật với xu hướng tính dục. Cô cười chúc phúc cho anh mà không ngăn được dòng lệ bẽ bàng: "Lâm Chính! Cuối cùng em cũng đã hiểu. Chúc anh hạnh phúc!"
Cô quay người tránh tiếng nấc sắp vỡ òa.
Lâm Chính đáy mắt không động, đưa tay đóng lại cánh cửa.
Giây phút cánh cửa khép kín.
Bên ngoài, người đi đẫm lệ.
Bên trong, Kỳ Hưng chà cặp môi mình sắp tứa máu, chỉ tay vào mặt Lâm Chính: "Vì Bảo Ngọc chuyện gì cậu cũng có thể làm!"
Lâm Chính chẳng màn ba lời chỉ trích nhảm. Anh mải miết nhìn theo bóng lưng một người qua bức rèm cửa sổ cho đến khi chiếc taxi mang cô đi về một phía xa.
Chỉ chút nữa thôi...Người con gái ấy sẽ dang đôi cánh tự do tung bay về miền trời thắp sáng một ước mơ. Vì tương lai tươi sáng của cô...mất nụ hôn đầu xàm chóa này cũng đáng!
Lâm Chính mở nắp chai whiskey dốc đáy trút cạn xuống đầu mình. Rồi ném mạnh chai rỗng vào tường, nặng nề ôm đầu ngồi thụp xuống nhìn màu hổ phách chảy loang trên nền đá trắng.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lâm Chính chỉ kịp vẫy tay tạm biệt màu rượu anh yêu thích: "Vĩnh biệt màu mắt cô gái tôi yêu!"
Trên chiếc phi cơ sang Anh, Bảo Ngọc mân mê một đôi mắt đẹp. Một đôi mắt đen. Đen đến sâu thẳm không thấy đáy.
"Lâm Chính, nơi đáy mắt anh rốt cuộc có em không?" Bảo Ngọc nhìn thật lâu, thật kĩ nhưng không có câu trả lời. Cô bưng mặt khóc. Đau xé con tim. Khép chặt cánh cửa lòng.
Bảy năm sau.
Tháng Ba về, thung lũng ngập vàng hoa bồ công anh. Trên triền đồi, người đàn ông đôi mắt mãi đăm đắm nhìn về vạt hoa mang màu nắng. Không biết anh thấy gì mà khóe môi dần vẽ một đường cong tuyệt mĩ.
"Lâm Chính, ngày nào cậu cũng ra đây! Tớ không biết thung lũng nhạt nhẽo này có gì thu hút cậu?"
"Kỳ Hưng cậu lại dư hơi hỏi thừa rồi!" Ở thung lũng này chứa đầy kí ức của anh và Bảo Ngọc. Một miền kí ức ngọt ngào ngập tràn màu vàng của nắng và hoa. Trong sắc vàng ấy, kỉ niệm gom đầy theo từng cánh hoa bồ công anh bay bay trong gió. Tất cả đã khảm sâu vào trong tiềm thức Lâm Chính. Với anh, nó là hơi thở, là máu đỏ nuôi sống anh đến tận bây giờ.
Kỳ Hưng khoát thêm chiếc áo khoác lên vai Lâm Chính: "Đến giờ vào viện rồi! Tớ nghe giám đốc Châu nói, bác sĩ Lisa đã về nước. Hôm nay sẽ đích thân khám. Mong sao vị bác sĩ giỏi ấy có thể chữa sáng đôi mắt cho cậu."
"Cậu đừng hi vọng quá rồi vỡ mộng! Tôi thấy như bây giờ cũng tốt mà!"
Kỳ Hưng hứ một tiếng, gấp gáp: "Cậu còn trẻ Lâm Chính! Nhiều việc đang chờ cậu!"
Lâm Chính vẫn giọng điềm tĩnh như mọi ngày: "Tôi chẳng có việc gì chờ!"
Kỳ Hưng bô bô luôn một tràng dài: "Sao lại không có việc gì? Thế cậu không thích ngắm hoa bồ công anh nữa à? Không thích hóa thành cánh hoa theo gió bay qua đại dương đi tìm kẻ đánh cắp trái tim cậu sao?"
"Kỳ Hưng!" Lâm Chính hét thật to. Quăng luôn cây gậy trong tay xuống triền đồi.
Đúng là chạm vào vùng cấm mà!
Kỳ Hưng bất mãn thật sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.