Chương 21
T/H12
02/11/2024
Trước đó, linh hồn Bảo Ngọc đứng trên Vọng Hương Đài nhìn về trần gian. Cảnh Lâm Chính mang kiệu hoa rước nàng về phủ, cảnh chàng nguyện cùng nàng mãi mãi làm phu thê khiến nàng không khỏi xót xa.
"Lâm Chính, tội tình gì chàng phải làm thế? Nhân gian lắm giai nhân, tiếc thương chi phận má hồng hầm hiu!" (2
Cảm tạ tình chàng, nàng từ chối uống bát canh quên lãng.
"Con không muốn mất đi phần kí ức ở kiếp trước!" Nàng đẩy bát canh lại cho Mạnh Bà. Nàng muốn giữ mãi đoạn tình cảm đậm sâu nhưng dang dở này để ngàn năm sau tái sinh đi tìm Lâm Chính, cùng chàng làm lại từ đầu.
Bảo Ngọc nhảy xuống dòng Vong xuyên. Nguyện chịu đau khổ ngàn năm.
Linh hồn Lâm Chính lang thang cõi trần đi tìm Bảo Ngọc. Đến ngày thứ 49, chàng vào Quỷ Môn Quan, đi qua
Hoàng Tuyền lộ tìm nàng ở cõi âm.
Khi đứng trước bát canh Mạnh Bà trao, chàng cũng từ chối, và chọn nhảy xuống dòng Vong Xuyên để mong tái hợp cùng người thương.
Đêm đêm, bên bờ sông lạnh lẽo có hồn ma nữ lặng ngắm vườn hoa bỉ ngạn đỏ rực, khóc gọi bạn tình chung:
"Lâm Chính, chàng còn nhớ thiếp không?"
Đâu đó, trên dòng sông Vong Xuyên này, hồn chàng vấn vương thê tử: "Bảo Ngọc, ta mãi nhớ nàng! Ngàn năm sau vẫn nhớ!"
"Lâm Chínhhhhhhh!!!!!!"!
"Bao Ngoccccccce!!!!!"
Đang chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng gọi người thương da diết vọng về khiến Lâm Chính và Bảo Ngọc giật mình tỉnh giấc.
Ánh mắt rời rạc dần dần có tiêu cự. Mọi khung hình lọt vào mắt anh không còn vỡ nát chắp vá ngàn mảnh nữa mà tròn vẹn hơn, rõ ràng hơn.
Di ảnh mẹ treo trên bức tường trắng.
"Đây chẳng phải là nhà anh sao?
Lâm Chính nhìn lại vật mình đang nắm trong tay, là bức ảnh nhỏ chân dung của Bảo Ngọc.
Suốt đêm qua...
"Bảo Ngọc à! Đôi mắt này sắp không nhìn thấy em được nữa rồi! Hãy cho anh được nhìn em thêm chút! Đề mai này chìm trong bóng tối, nơi đáy mắt anh bóng hình em mãi đẩy.
Nguyện cầu cho em một đời hạnh phúc!
Bảo trọng em nhé! Vĩnh biệt người anh yêu!"
Lâm Chính hôn lên bức ảnh. Tay run run cầm phong thư từ biệt mà nước mắt lưng tròng. Vì nghịch cảnh phải đành lòng buông bỏ thôi...
Nhung khoan!
Có gì đó vừa vụt qua trong kí ức.
Hình ảnh trước mắt chợt trùng khít với hình ảnh anh trong đêm cuối trước ngày Bảo Ngọc lên đường sang Anh du học.
Anh thử véo vào má mình.
Dau.
Và...Lâm Chính đã bật khóc. Khóc vì vui khi biết mình được thượng đế thương tình cho sống lại một kiếp!
Lẽ ra, anh nên tổ chức ăn mừng mười ngày mười đêm, mừng mình phúc dày mệnh lớn đã qua Quỷ Môn Quan còn bình an trở về dương gian.
Nhưng...một người sắp không còn nhìn thấy ánh sáng như anh, sống lại có ích gì không? Làm sao anh dám đối mặt người mình yêu khi đôi mắt sắp vĩnh viễn mù lòa? *
Chợt hình ảnh vị tướng lĩnh áo bào đỏ thân chinh cưỡi chiến mã đón hiền thê nằm trong chiếc quan tài đỏ hiện về trước mắt Lâm Chính.
Người ấy là anh của ngàn năm trước. Còn người nắm trong áo quan đỏ kia là hiền thê Bảo Ngọc của anh.
Ánh mắt dần buông xuôi của Lâm Chính chợt lóe lên một ý nghĩ: Chỉ cần anh còn thở, anh nguyện làm tất cả cho người con gái anh yêu để bù đắp. Bù đắp cho người vợ hiền thủy chung nhưng phận bạc ở tiền kiếp.
"Kỳ Hưng, chuyển hết số tiền trong tài khoản của tôi vào tài khoản: xxxxxxxx."
"Cậu khùng hả? Đó là toàn bộ tài sản mẹ cậu cả đời chắt chiu để lại cho cậu!"
Đáy mắt Lâm Chính kiên định: "Tôi đã quyết định rồi!"
Ngôi nhà nhỏ trên triển đổi.
Đêm qua, suốt đêm mộng mị, Bảo Ngọc thấy mình lang thang nơi dòng sông lạnh lẽo, bắt gặp loài hoa đỏ tựa máu. Cô nghe tương truyển rằng đó là hoa bỉ ngạn. Loài hoa đẹp kiêu sa nhưng chất chứa thiên tình sẩu của một đôi trai tài gái sắc. Họ yêu nhau, nguyện ước ở bên nhau đời đời kiếp kiếp. Nhưng phạm luật Trời, họ bị đày, rồi biến thành hoa và lá của một cây. Một loài cây đặc biệt, có hoa thì không có lá, có lá lại chẳng có hoa.
"Lâm Chính, em mong sao chuyện tình của chúng ta không giống loài hoa bỉ ngạn đó."
Cốc! Cốc! Cốc!!
"Bảo Ngọc!"
Tiếng gõ cửa gọi cô lúc trời vừa rạng sáng khiến Bảo Ngọc không khỏi giật thót tim.
"Anh Kỳ Hưng! Có chuyện gì vậy ạ?" Cô mở to cánh cửa.
Kỳ Hưng chỉ nhìn thoáng qua cô, nhàn nhạt hỏi thăm: "Hành lí xong hết rồi chứ?"
"Dạ, đã xong từ chiều hôm qua!"
"Lát nữa, đúng giờ tôi đưa cô ra sân bay!"
Bảo Ngọc nhìn trân vào Kỳ Hưng. Cô nhận ra trong lời anh ấy nói có gì không đúng bèn hỏi lại: "Sao anh phải đưa tôi ra sân bay? Lâm Chính cùng đi với tôi mà!"
Kỳ Hưng không trả lời cô, nhìn bâng quơ, rồi móc trong túi chiếc áo khoác lấy ra một phong thư.
Nhìn theo bóng lưng lầm lũi của anh ấy, Bảo Ngọc có linh cảm chẳng lành. Trái tim vì giấc mơ đêm qua vẫn còn đập lỗi nhịp, giờ cầm phong thư người tình trước giờ bay khiến nó có nguy cơ ngừng đập. Và nó đã suýt ngừng khi thấy ba chữ: 'Thư từ biệt.'
Ba chữ này đập vào mắt cô. Một kí ức đã qua lập tức ùa về như thác lũ. Cô thấy rõ hình ảnh mình tìm đến nhà Lâm Chính, rồi bỏ đi trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Cô còn thấy, một sáng đầu đông, trong cơn mưa mịt mù nơi cao nguyên, cô ôm xác lấm lem bùn đất của Lâm Chính...Phải rồi, cái xác lạnh thấu tâm can cô ôm đó là thi thể của anh.
Cô nhìn lại phong thư. Rồi vỗ mạnh hai cái vào má mình. Cô hét toáng lên vì vui mừng: "Lâm Chính, là cao xanh đã thương xót hai ta!
"Lâm Chính, tội tình gì chàng phải làm thế? Nhân gian lắm giai nhân, tiếc thương chi phận má hồng hầm hiu!" (2
Cảm tạ tình chàng, nàng từ chối uống bát canh quên lãng.
"Con không muốn mất đi phần kí ức ở kiếp trước!" Nàng đẩy bát canh lại cho Mạnh Bà. Nàng muốn giữ mãi đoạn tình cảm đậm sâu nhưng dang dở này để ngàn năm sau tái sinh đi tìm Lâm Chính, cùng chàng làm lại từ đầu.
Bảo Ngọc nhảy xuống dòng Vong xuyên. Nguyện chịu đau khổ ngàn năm.
Linh hồn Lâm Chính lang thang cõi trần đi tìm Bảo Ngọc. Đến ngày thứ 49, chàng vào Quỷ Môn Quan, đi qua
Hoàng Tuyền lộ tìm nàng ở cõi âm.
Khi đứng trước bát canh Mạnh Bà trao, chàng cũng từ chối, và chọn nhảy xuống dòng Vong Xuyên để mong tái hợp cùng người thương.
Đêm đêm, bên bờ sông lạnh lẽo có hồn ma nữ lặng ngắm vườn hoa bỉ ngạn đỏ rực, khóc gọi bạn tình chung:
"Lâm Chính, chàng còn nhớ thiếp không?"
Đâu đó, trên dòng sông Vong Xuyên này, hồn chàng vấn vương thê tử: "Bảo Ngọc, ta mãi nhớ nàng! Ngàn năm sau vẫn nhớ!"
"Lâm Chínhhhhhhh!!!!!!"!
"Bao Ngoccccccce!!!!!"
Đang chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng gọi người thương da diết vọng về khiến Lâm Chính và Bảo Ngọc giật mình tỉnh giấc.
Ánh mắt rời rạc dần dần có tiêu cự. Mọi khung hình lọt vào mắt anh không còn vỡ nát chắp vá ngàn mảnh nữa mà tròn vẹn hơn, rõ ràng hơn.
Di ảnh mẹ treo trên bức tường trắng.
"Đây chẳng phải là nhà anh sao?
Lâm Chính nhìn lại vật mình đang nắm trong tay, là bức ảnh nhỏ chân dung của Bảo Ngọc.
Suốt đêm qua...
"Bảo Ngọc à! Đôi mắt này sắp không nhìn thấy em được nữa rồi! Hãy cho anh được nhìn em thêm chút! Đề mai này chìm trong bóng tối, nơi đáy mắt anh bóng hình em mãi đẩy.
Nguyện cầu cho em một đời hạnh phúc!
Bảo trọng em nhé! Vĩnh biệt người anh yêu!"
Lâm Chính hôn lên bức ảnh. Tay run run cầm phong thư từ biệt mà nước mắt lưng tròng. Vì nghịch cảnh phải đành lòng buông bỏ thôi...
Nhung khoan!
Có gì đó vừa vụt qua trong kí ức.
Hình ảnh trước mắt chợt trùng khít với hình ảnh anh trong đêm cuối trước ngày Bảo Ngọc lên đường sang Anh du học.
Anh thử véo vào má mình.
Dau.
Và...Lâm Chính đã bật khóc. Khóc vì vui khi biết mình được thượng đế thương tình cho sống lại một kiếp!
Lẽ ra, anh nên tổ chức ăn mừng mười ngày mười đêm, mừng mình phúc dày mệnh lớn đã qua Quỷ Môn Quan còn bình an trở về dương gian.
Nhưng...một người sắp không còn nhìn thấy ánh sáng như anh, sống lại có ích gì không? Làm sao anh dám đối mặt người mình yêu khi đôi mắt sắp vĩnh viễn mù lòa? *
Chợt hình ảnh vị tướng lĩnh áo bào đỏ thân chinh cưỡi chiến mã đón hiền thê nằm trong chiếc quan tài đỏ hiện về trước mắt Lâm Chính.
Người ấy là anh của ngàn năm trước. Còn người nắm trong áo quan đỏ kia là hiền thê Bảo Ngọc của anh.
Ánh mắt dần buông xuôi của Lâm Chính chợt lóe lên một ý nghĩ: Chỉ cần anh còn thở, anh nguyện làm tất cả cho người con gái anh yêu để bù đắp. Bù đắp cho người vợ hiền thủy chung nhưng phận bạc ở tiền kiếp.
"Kỳ Hưng, chuyển hết số tiền trong tài khoản của tôi vào tài khoản: xxxxxxxx."
"Cậu khùng hả? Đó là toàn bộ tài sản mẹ cậu cả đời chắt chiu để lại cho cậu!"
Đáy mắt Lâm Chính kiên định: "Tôi đã quyết định rồi!"
Ngôi nhà nhỏ trên triển đổi.
Đêm qua, suốt đêm mộng mị, Bảo Ngọc thấy mình lang thang nơi dòng sông lạnh lẽo, bắt gặp loài hoa đỏ tựa máu. Cô nghe tương truyển rằng đó là hoa bỉ ngạn. Loài hoa đẹp kiêu sa nhưng chất chứa thiên tình sẩu của một đôi trai tài gái sắc. Họ yêu nhau, nguyện ước ở bên nhau đời đời kiếp kiếp. Nhưng phạm luật Trời, họ bị đày, rồi biến thành hoa và lá của một cây. Một loài cây đặc biệt, có hoa thì không có lá, có lá lại chẳng có hoa.
"Lâm Chính, em mong sao chuyện tình của chúng ta không giống loài hoa bỉ ngạn đó."
Cốc! Cốc! Cốc!!
"Bảo Ngọc!"
Tiếng gõ cửa gọi cô lúc trời vừa rạng sáng khiến Bảo Ngọc không khỏi giật thót tim.
"Anh Kỳ Hưng! Có chuyện gì vậy ạ?" Cô mở to cánh cửa.
Kỳ Hưng chỉ nhìn thoáng qua cô, nhàn nhạt hỏi thăm: "Hành lí xong hết rồi chứ?"
"Dạ, đã xong từ chiều hôm qua!"
"Lát nữa, đúng giờ tôi đưa cô ra sân bay!"
Bảo Ngọc nhìn trân vào Kỳ Hưng. Cô nhận ra trong lời anh ấy nói có gì không đúng bèn hỏi lại: "Sao anh phải đưa tôi ra sân bay? Lâm Chính cùng đi với tôi mà!"
Kỳ Hưng không trả lời cô, nhìn bâng quơ, rồi móc trong túi chiếc áo khoác lấy ra một phong thư.
Nhìn theo bóng lưng lầm lũi của anh ấy, Bảo Ngọc có linh cảm chẳng lành. Trái tim vì giấc mơ đêm qua vẫn còn đập lỗi nhịp, giờ cầm phong thư người tình trước giờ bay khiến nó có nguy cơ ngừng đập. Và nó đã suýt ngừng khi thấy ba chữ: 'Thư từ biệt.'
Ba chữ này đập vào mắt cô. Một kí ức đã qua lập tức ùa về như thác lũ. Cô thấy rõ hình ảnh mình tìm đến nhà Lâm Chính, rồi bỏ đi trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Cô còn thấy, một sáng đầu đông, trong cơn mưa mịt mù nơi cao nguyên, cô ôm xác lấm lem bùn đất của Lâm Chính...Phải rồi, cái xác lạnh thấu tâm can cô ôm đó là thi thể của anh.
Cô nhìn lại phong thư. Rồi vỗ mạnh hai cái vào má mình. Cô hét toáng lên vì vui mừng: "Lâm Chính, là cao xanh đã thương xót hai ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.