Chương 23
T/H12
02/11/2024
Mặc kệ, Lâm Chính nóng lòng khuyên lơn khô cả nước bọt, Bảo Ngọc vẫn trơ ra đó.
Từng giây, từng khắc quý giá trôi qua, ruột anh nóng như lửa đốt. Còn cô thảnh thơi bê ly nước kể lên môi anh:
"Lâm Chính, anh khô cổ chưa? Uống ngụm nước rồi nói tiếp ha!" Ở khoảng cách gần, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhớ lại giờ phút chia li cách biệt ngàn trùng, cô ôm anh thèm lắm nghe một tiếng anh nói!!!
Đáy mắt cô ngấn lệ, nhìn chăm chú miệng anh làm người đang nói hăng khựng lại.
Cô kéo tay anh, chỉ xuống ghế: "Anh ngồi đi!"
Mông Lâm Chính vừa đặt xuống, cô cứ thế tự nhiên gối đầu lên đùi anh, tỉnh bơ: "Em phát hiện ra, nghe tiếng anh nói mới là ước mơ cháy bỏng trong em, em nằm đây vừa thực hiện ước mơ vừa ngủ, đêm qua em ngủ không có ngon giấc!"
Lâm Chính nhìn sững vào mặt cô. Tình huống này rất khác trong quá khứ. Anh kiên quyết làm mạnh.
"Bảo Ngọc, anh...là gay! Anh chỉ thích đàn ông!" Anh bất ngờ đứng lên, chỉ tay ra cửa: "Thứ lỗi, anh còn có việc không thể tiếp em!"
Bảo Ngọc kéo lấy chiếc gối, bình thản: "Anh cứ tự nhiên i, em ngủ bù đêm qua đã!"
"???"
Một phút sau.
Ngoài cổng.
Lâm Chính ôm cô nhét vào xe, nhìn lên ghế lái nói với Kỳ Hưng: "'Cậu lấy hành lí chưa?"
"Rồi!"
"Đưa cô ấy ra sân bay nhanh, gần trễ giờ rồi đó!"
Kỳ Hưng nhanh chóng khởi động xe.
Thấy anh lo lắng, nôn nóng, vội vã đồ cả mồ hôi trán, Bảo Ngọc thôi không muốn làm khó anh nữa, cô nở nụ cười gượng, ngoan ngoãn vẫy tay bye bye anh. Tuy nhiên, xe mới bẻ lái rẽ qua một ngã ba, cô nhoài người lên ghế lái:
"Kỳ Hưng, anh có thương Lâm Chính không?"
Chững một nhịp thở, Kỳ Hưng vừa lái xe vừa thừa nhận: "'Có!"
Đây là thật nha. Mẹ Kỳ Hưng vốn là thân cận của mẹ Lâm Chính. Từ nhỏ, Kỳ Hưng đã theo mẹ ở luôn bên nhà
Lâm Chính. Bên ngoài là làm vệ sĩ riêng bảo vệ cậu chủ nhưng bên trong tình thân hơn thủ túc.Theo tháng năm, tình cảm Kỳ Hưng dành cho Lâm Chính đã vượt xa mức tình cảm anh em bình thường. Anh ấy yêu Lâm Chính.
Tình yêu đơn phương đẹp đẽ, nguyện lặng lẽ đi bên Lâm Chính đến hết đời.
"Vậy thì tắt máy, xuống xe!" Giọng cô lạnh lùng dứt khoát. Rồi thả người ngồi lại ghế, nén nỗi đau trong lòng báo với Kỳ Hưng: "Chúng ta phải hiệp lực giúp Lâm Chính. Đôi mắt anh ấy... nếu không chữa trị sớm sẽ vĩnh viễn mù lòa!"
Chiếc xe đang băng băng tiến ra sân bay vội tấp vào lề đường, tắt máy. Kỳ Hưng nhìn sững vào Bảo Ngọc.
Không ai biết trong xe, cô kể cho Kỳ Hưng nghe gì mà chỉ ba mươi phút sau, anh ấy đã quay xe trở lại nhà Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang nhìn lên bầu trời xanh thằm mượn rượu giải sầu chờ trông theo chiếc máy bay đưa người yêu đi về một phương xa.
Kỳ Hưng bước vào, gỡ tay Lâm Chính lấy đi chai whiskey.
"Lâm Chính, cậu đã phát hiện đôi mắt mình di truyền bệnh mẹ rồi phải không?"
Lâm Chính liếc Kỳ Hưng, với tay lấy lại chai rượu: "Rồi sao? Nhiều chuyện!"
"Vậy thì phải điều trị ngay!"
"Để làm gì?"
Kỳ Hưng thật muốn đấm người anh em một cái cho tỉnh. Nhưng không nỡ, đành nén cục tức hạ giọng thấp nhất có thể: "Để tự tin bước về phía trước."
"Để làm gì?" Giọng Lâm Chính buồn bã: "Kỳ Hưng, cậu chưa yêu ai đậm sâu nên cậu không biết, cảm giác mất đi người mình thương nó tồi tệ như thế nào? Xung quanh cậu, trước mắt cậu, dù có muôn vàn cảnh đẹp...tất cả đều vô nghĩa trong mắt cậu."
"Vậy tại sao, cậu không giữ cô ấy lại?"
Lâm Chính ngã lưng ra thành ghế, đáy mắt đong đầy một bóng hình: "Yêu ai chỉ cần thấy người ấy vui vẻ, hạnh
phic! The la ดีน!"
(1
"Đủ cái đầu anh í!" Cửa lớn thình lình bật mở, mùi hương nhu và cỏ mần trầu lập tức ùa vào khoang mũi anh. Một thân ảnh mảnh mai trong làn váy trắng, một mái tóc buông dài, một ánh mắt giận dữ nhưng lấp lánh yêu thương:
"Lâm Chính, Bảo Ngọc yêu anh! Bảo Ngọc chỉ cần anh! Nếu hôm nay, anh hắt hủi cương quyết đuổi em đi, em sẽ chết luôn trước mặt anh!" Dứt lời, Bảo Ngọc rút ra dải lụa trắng.
Ngay lúc đó, trước mắt Lâm Chính hiện lên hình ảnh thê tử trước lúc lâm chung ở tiền kiếp. Anh hoảng hốt đứng bật lên, phi thân luôn qua chiếc bàn ôm chẩm lấy Bảo Ngọc: "Em à, đừng bỏ anh nha! Đừng bỏ anh nha! Anh yêu em! Ngàn đời vẫn yêu em!"
Thật biết làm người ta sợ chết khiếp mà!
Anh một tay vuốt ve tấm lưng ong, một tay lần gỡ đi dải lụa, giọng vỗ về: "Bảo Ngọc, anh xin lỗi em! Em nguôi giận nha!
Cô thương anh nhưng cổ giẳng lòng làm mạnh: "Vậy từ nay còn đuổi em ra khỏi đời anh không?"
"Không! Nhưng...dính vào đời anh...em sẽ khố!"
Cô ôm riết lấy anh, dụi gương mặt nhỏ vào lồng ngực ấm, giọng cô nghẹn ngào: "Không có anh, đời em mới khổ!"
Lâm Chính vùi mặt mình vào mái tóc cô, hít hà mùi cỏ mần trầu thơm hương bồ công anh rực vàng mỗi sáng trên triền đồi. Vòng tay dần siết chặt nhưng con tim đang dồn ép nên đau. Chuyện đã đến nước này, anh cũng không
muon giลน co nua.
"Anh bị di truyền bệnh glocom! Thế giới người mù rất nặng nề...một cô gái xinh xắn như em không chịu nổi
dau!"
Từng giây, từng khắc quý giá trôi qua, ruột anh nóng như lửa đốt. Còn cô thảnh thơi bê ly nước kể lên môi anh:
"Lâm Chính, anh khô cổ chưa? Uống ngụm nước rồi nói tiếp ha!" Ở khoảng cách gần, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhớ lại giờ phút chia li cách biệt ngàn trùng, cô ôm anh thèm lắm nghe một tiếng anh nói!!!
Đáy mắt cô ngấn lệ, nhìn chăm chú miệng anh làm người đang nói hăng khựng lại.
Cô kéo tay anh, chỉ xuống ghế: "Anh ngồi đi!"
Mông Lâm Chính vừa đặt xuống, cô cứ thế tự nhiên gối đầu lên đùi anh, tỉnh bơ: "Em phát hiện ra, nghe tiếng anh nói mới là ước mơ cháy bỏng trong em, em nằm đây vừa thực hiện ước mơ vừa ngủ, đêm qua em ngủ không có ngon giấc!"
Lâm Chính nhìn sững vào mặt cô. Tình huống này rất khác trong quá khứ. Anh kiên quyết làm mạnh.
"Bảo Ngọc, anh...là gay! Anh chỉ thích đàn ông!" Anh bất ngờ đứng lên, chỉ tay ra cửa: "Thứ lỗi, anh còn có việc không thể tiếp em!"
Bảo Ngọc kéo lấy chiếc gối, bình thản: "Anh cứ tự nhiên i, em ngủ bù đêm qua đã!"
"???"
Một phút sau.
Ngoài cổng.
Lâm Chính ôm cô nhét vào xe, nhìn lên ghế lái nói với Kỳ Hưng: "'Cậu lấy hành lí chưa?"
"Rồi!"
"Đưa cô ấy ra sân bay nhanh, gần trễ giờ rồi đó!"
Kỳ Hưng nhanh chóng khởi động xe.
Thấy anh lo lắng, nôn nóng, vội vã đồ cả mồ hôi trán, Bảo Ngọc thôi không muốn làm khó anh nữa, cô nở nụ cười gượng, ngoan ngoãn vẫy tay bye bye anh. Tuy nhiên, xe mới bẻ lái rẽ qua một ngã ba, cô nhoài người lên ghế lái:
"Kỳ Hưng, anh có thương Lâm Chính không?"
Chững một nhịp thở, Kỳ Hưng vừa lái xe vừa thừa nhận: "'Có!"
Đây là thật nha. Mẹ Kỳ Hưng vốn là thân cận của mẹ Lâm Chính. Từ nhỏ, Kỳ Hưng đã theo mẹ ở luôn bên nhà
Lâm Chính. Bên ngoài là làm vệ sĩ riêng bảo vệ cậu chủ nhưng bên trong tình thân hơn thủ túc.Theo tháng năm, tình cảm Kỳ Hưng dành cho Lâm Chính đã vượt xa mức tình cảm anh em bình thường. Anh ấy yêu Lâm Chính.
Tình yêu đơn phương đẹp đẽ, nguyện lặng lẽ đi bên Lâm Chính đến hết đời.
"Vậy thì tắt máy, xuống xe!" Giọng cô lạnh lùng dứt khoát. Rồi thả người ngồi lại ghế, nén nỗi đau trong lòng báo với Kỳ Hưng: "Chúng ta phải hiệp lực giúp Lâm Chính. Đôi mắt anh ấy... nếu không chữa trị sớm sẽ vĩnh viễn mù lòa!"
Chiếc xe đang băng băng tiến ra sân bay vội tấp vào lề đường, tắt máy. Kỳ Hưng nhìn sững vào Bảo Ngọc.
Không ai biết trong xe, cô kể cho Kỳ Hưng nghe gì mà chỉ ba mươi phút sau, anh ấy đã quay xe trở lại nhà Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang nhìn lên bầu trời xanh thằm mượn rượu giải sầu chờ trông theo chiếc máy bay đưa người yêu đi về một phương xa.
Kỳ Hưng bước vào, gỡ tay Lâm Chính lấy đi chai whiskey.
"Lâm Chính, cậu đã phát hiện đôi mắt mình di truyền bệnh mẹ rồi phải không?"
Lâm Chính liếc Kỳ Hưng, với tay lấy lại chai rượu: "Rồi sao? Nhiều chuyện!"
"Vậy thì phải điều trị ngay!"
"Để làm gì?"
Kỳ Hưng thật muốn đấm người anh em một cái cho tỉnh. Nhưng không nỡ, đành nén cục tức hạ giọng thấp nhất có thể: "Để tự tin bước về phía trước."
"Để làm gì?" Giọng Lâm Chính buồn bã: "Kỳ Hưng, cậu chưa yêu ai đậm sâu nên cậu không biết, cảm giác mất đi người mình thương nó tồi tệ như thế nào? Xung quanh cậu, trước mắt cậu, dù có muôn vàn cảnh đẹp...tất cả đều vô nghĩa trong mắt cậu."
"Vậy tại sao, cậu không giữ cô ấy lại?"
Lâm Chính ngã lưng ra thành ghế, đáy mắt đong đầy một bóng hình: "Yêu ai chỉ cần thấy người ấy vui vẻ, hạnh
phic! The la ดีน!"
(1
"Đủ cái đầu anh í!" Cửa lớn thình lình bật mở, mùi hương nhu và cỏ mần trầu lập tức ùa vào khoang mũi anh. Một thân ảnh mảnh mai trong làn váy trắng, một mái tóc buông dài, một ánh mắt giận dữ nhưng lấp lánh yêu thương:
"Lâm Chính, Bảo Ngọc yêu anh! Bảo Ngọc chỉ cần anh! Nếu hôm nay, anh hắt hủi cương quyết đuổi em đi, em sẽ chết luôn trước mặt anh!" Dứt lời, Bảo Ngọc rút ra dải lụa trắng.
Ngay lúc đó, trước mắt Lâm Chính hiện lên hình ảnh thê tử trước lúc lâm chung ở tiền kiếp. Anh hoảng hốt đứng bật lên, phi thân luôn qua chiếc bàn ôm chẩm lấy Bảo Ngọc: "Em à, đừng bỏ anh nha! Đừng bỏ anh nha! Anh yêu em! Ngàn đời vẫn yêu em!"
Thật biết làm người ta sợ chết khiếp mà!
Anh một tay vuốt ve tấm lưng ong, một tay lần gỡ đi dải lụa, giọng vỗ về: "Bảo Ngọc, anh xin lỗi em! Em nguôi giận nha!
Cô thương anh nhưng cổ giẳng lòng làm mạnh: "Vậy từ nay còn đuổi em ra khỏi đời anh không?"
"Không! Nhưng...dính vào đời anh...em sẽ khố!"
Cô ôm riết lấy anh, dụi gương mặt nhỏ vào lồng ngực ấm, giọng cô nghẹn ngào: "Không có anh, đời em mới khổ!"
Lâm Chính vùi mặt mình vào mái tóc cô, hít hà mùi cỏ mần trầu thơm hương bồ công anh rực vàng mỗi sáng trên triền đồi. Vòng tay dần siết chặt nhưng con tim đang dồn ép nên đau. Chuyện đã đến nước này, anh cũng không
muon giลน co nua.
"Anh bị di truyền bệnh glocom! Thế giới người mù rất nặng nề...một cô gái xinh xắn như em không chịu nổi
dau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.