Chương 25
T/H12
02/11/2024
Đêm nay, trời trở lạnh. Ngoài song, gió hú qua triền đổi từng luồng se sắt. Lâm Chính tỉnh giấc.
Ánh đèn ngủ mờ mờ nơi phòng khách giúp anh nhận ra chiếc chăn bông đang phủ lên cơ thể mình. Anh nhớ đêm qua, anh chỉ đắp chiếc áo vest.
Lầm Chính liền bật dậy mang chiếc chăn ấm vào phòng cho Bảo Ngọc.
Trên chiếc giường lớn, cô cuộn tròn như chú mèo lười tìm chút ấm trong chiếc áo vest của anh.
Gương mặt xinh xắn không vì giá lạnh ngoài trời mà kém sắc. Ngược lại thắm hồng rất dễ thương. Có hơi anh, giấc ngủ dường như an nhiên hơn nên anh đứng khá lâu mà cô không hề hay biết. Anh khẽ khàng phủ thêm chiếc chăn ấm, ngón tay thon gầy không cưỡng được chạm nhẹ lên sườn má. Cảm giác êm mềm từ năm đầu ngón tay truyền thẳng vào ngực làm rúng động trái tim vốn đã không còn bình lặng. Ánh mắt si mê. Đáy mắt lúng liếng nụ cười. Nụ cười ngớ ngẩn trên môi càng đậm hương kẻ si tình. ®
"Ngủ ngon em nha! Anh yêu em nhiều lắm!"
Lời thì thầm yêu đương giữa đêm khuya không biết có vọng vào tim ai không. Mà con mèo lười đang ngủ ngon chợt cựa mình, ôm luôn bàn tay thơm ấp vào bên má. Lầm Chính không nỡ phá giấc mơ đẹp của người ta đành đề im bàn tay trên má. Trong bóng đêm, anh lặng thinh ngắm người ta ngủ.
Càng ngắm càng si. Càng lâu tình càng đậm. Nơi lồng ngực trái, tim anh càng thổn thức không yên. Nó muốn nói với anh rằng: ngắm người mình yêu ngủ ngon cũng là một kiểu hạnh phúc. Một loại hạnh phúc trời ban mang tên:
Bình dị.
Giản dị thôi nhưng với anh quý giá hơn tất thảy mọi bảo vật trên đời. Tự nhiên, anh náy sinh ước muốn níu giữ khoảnh khắc này được lâu hơn. Không chỉ đêm nay, mà nhiều đêm sau đó nữa, nhiều đến hết sinh mệnh đời anh.
Tinh thần vì chút tham lam này chợt phần khởi lạ thường. (2)
Trời gần rạng sáng, anh quyết định gọi đi một cuộc: "Kỳ Hưng, sắp xếp lịch khám!"
Bệnh viện Mắt thành phố.
Đối diện với anh là vị bác sĩ lai Tây có tên cũng chuẩn lai: Jack Trần. Tuy nhiên, anh tinh mắt thấy, bác sĩ khám mắt cho anh nhưng ánh mắt thì không đặt vào bệnh nhân mà rơi hết lên mặt mũi cô gái nhỏ đứng sau lưng anh. @
"Cô là gì của bệnh nhân?"
Bảo Ngọc đang tập trung chuẩn bị nghe bệnh án của Lâm Chính, câu hỏi của vị bác sĩ dường như đi ngoài lề nên nhất thời cô ng ra: "Dạ?"
"Cổ là bạn gái tôi!" Lâm Chính nhàn nhạt thay cô giới thiệu, rồi nói luôn ý nghĩ trong lòng: "Tôi đã trưởng thành, bác sĩ cứ nói bệnh tình thẳng thắn với tôi!"
Anh quay sang Bảo Ngọc, cho cô nụ cười và ánh mắt yên tâm: "Em ra ngoài đợi anh!
Mười phút. Hai mươi phút. Ba phút trôi qua. Lâm Chính vẫn chưa ra khỏi phòng khám, lòng cô càng thấp thỏm lo âu. Cô lén nhìn trộm qua cánh cửa. Anh vẫn còn kiểm tra.
Hồi hộp đợi chờ. Từng giây từng khắc trôi qua như có muôn ngàn sợi tơ nhỏ thâu tóm siết lấy con tim.
"Cô đừng căng thẳng quá! Kẻo chưa nuôi cậu ấy ngày nào, cô lại quay sang báo!" Kỳ Hưng mở nắp đưa chai nước sang cho Bảo Ngọc.
"Cảm ơn anh!" Bảo Ngọc uống một ngụm. Cảm giác khô rát nơi cổ họng không còn. Cô cúi đầu đắn đo một việc, sau đó ngẩng mặt nói thẳng với người bạn tình thân như thủ túc của anh: "Kỳ Hưng nè, đây là chiếc thẻ Lâm Chính tặng tôi. Anh hãy cất để lo thuốc thang cho ảnh." Cô nhét chiếc thẻ vào túi áo Kỳ Hưng: "Anh nhớ đừng để lộ cho anh Chính biết. Hãy nói là tiền của anh để ảnh yên tâm điều trị bệnh." (
"Nhung.…"
"Không nhưng gì cả! Việc nào cần trước thì dùng trước. Chúng ta phải tập trung cứu lấy đôi mắt Lâm Chính."
"Thể cô...bỏ mộng du học thật đấy à?"
"Mộng của tôi là được thấy đôi mắt Lâm Chính như người bình thường."
Trong phòng bệnh.
Sau hàng loạt các phương pháp chẩn đoán bệnh. Vị bác sĩ lai Tây kết luận: "Mạng lưới bè củng giác mạc bị tắc nghẽn gây ra áp lực tích tụ bên trong mắt. Giocom góc mở nguyên phát!"
Chỉ định: "Dùng thuốc hạ nhãn áp. Nếu không hiệu quả sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bè củng giác mạc."
Phai phau thuat a?
Nghe hai từ phẫu thuật Lâm Chính biết bệnh tình của mình đã trở nặng. Anh cần biết rõ hơn chút để phòng trường hợp xấu: "Xin bác sĩ cho tôi hỏi, cắt bè củng giác mạc là gì vậy? Có biến chứng không?"
Vị bác sĩ đóng lại nắp bút vừa kí tên, nhìn anh một hồi rồi thong thả: "Cắt bè củng giác mạc là phẫu thuật xâm lấn nhằm tạo một con kênh nhỏ lấy đi phần thủy dịch dư thừa trong mắt giúp hạ nhãn áp ngăn ngừa biến chứng của bệnh glocom.
Còn biến chứng trong phẩu thuật thì tùy Bệnh viện. Nếu tôi còn ở đây, tôi đích thân phẫu thuật cho cậu."
Không biết có phải vị bác sĩ ưu ái quý mến anh không? Mà ngay trưa hôm ấy, người đó tìm đến nhà anh.
Tuy nhiên, người mà vị bác sĩ cần gặp không phải là Lâm Chính.
Anh ta đưa cho anh một tấm ảnh, rồi nói thẳng: "Tôi tìm cô gái này!" (
Cô gái có đôi bím tóc buông lơi trước ngực, đôi mắt màu hổ phách cuốn hút làm say đắm mọi ánh nhìn, nụ cười tỏa nắng câu dẫn hồn anh.
Lâm Chính nâng niu bức ảnh, ngước nhìn vị bác sĩ: "Mạn phép hỏi, bức ảnh này từ đâu anh có?
Ánh đèn ngủ mờ mờ nơi phòng khách giúp anh nhận ra chiếc chăn bông đang phủ lên cơ thể mình. Anh nhớ đêm qua, anh chỉ đắp chiếc áo vest.
Lầm Chính liền bật dậy mang chiếc chăn ấm vào phòng cho Bảo Ngọc.
Trên chiếc giường lớn, cô cuộn tròn như chú mèo lười tìm chút ấm trong chiếc áo vest của anh.
Gương mặt xinh xắn không vì giá lạnh ngoài trời mà kém sắc. Ngược lại thắm hồng rất dễ thương. Có hơi anh, giấc ngủ dường như an nhiên hơn nên anh đứng khá lâu mà cô không hề hay biết. Anh khẽ khàng phủ thêm chiếc chăn ấm, ngón tay thon gầy không cưỡng được chạm nhẹ lên sườn má. Cảm giác êm mềm từ năm đầu ngón tay truyền thẳng vào ngực làm rúng động trái tim vốn đã không còn bình lặng. Ánh mắt si mê. Đáy mắt lúng liếng nụ cười. Nụ cười ngớ ngẩn trên môi càng đậm hương kẻ si tình. ®
"Ngủ ngon em nha! Anh yêu em nhiều lắm!"
Lời thì thầm yêu đương giữa đêm khuya không biết có vọng vào tim ai không. Mà con mèo lười đang ngủ ngon chợt cựa mình, ôm luôn bàn tay thơm ấp vào bên má. Lầm Chính không nỡ phá giấc mơ đẹp của người ta đành đề im bàn tay trên má. Trong bóng đêm, anh lặng thinh ngắm người ta ngủ.
Càng ngắm càng si. Càng lâu tình càng đậm. Nơi lồng ngực trái, tim anh càng thổn thức không yên. Nó muốn nói với anh rằng: ngắm người mình yêu ngủ ngon cũng là một kiểu hạnh phúc. Một loại hạnh phúc trời ban mang tên:
Bình dị.
Giản dị thôi nhưng với anh quý giá hơn tất thảy mọi bảo vật trên đời. Tự nhiên, anh náy sinh ước muốn níu giữ khoảnh khắc này được lâu hơn. Không chỉ đêm nay, mà nhiều đêm sau đó nữa, nhiều đến hết sinh mệnh đời anh.
Tinh thần vì chút tham lam này chợt phần khởi lạ thường. (2)
Trời gần rạng sáng, anh quyết định gọi đi một cuộc: "Kỳ Hưng, sắp xếp lịch khám!"
Bệnh viện Mắt thành phố.
Đối diện với anh là vị bác sĩ lai Tây có tên cũng chuẩn lai: Jack Trần. Tuy nhiên, anh tinh mắt thấy, bác sĩ khám mắt cho anh nhưng ánh mắt thì không đặt vào bệnh nhân mà rơi hết lên mặt mũi cô gái nhỏ đứng sau lưng anh. @
"Cô là gì của bệnh nhân?"
Bảo Ngọc đang tập trung chuẩn bị nghe bệnh án của Lâm Chính, câu hỏi của vị bác sĩ dường như đi ngoài lề nên nhất thời cô ng ra: "Dạ?"
"Cổ là bạn gái tôi!" Lâm Chính nhàn nhạt thay cô giới thiệu, rồi nói luôn ý nghĩ trong lòng: "Tôi đã trưởng thành, bác sĩ cứ nói bệnh tình thẳng thắn với tôi!"
Anh quay sang Bảo Ngọc, cho cô nụ cười và ánh mắt yên tâm: "Em ra ngoài đợi anh!
Mười phút. Hai mươi phút. Ba phút trôi qua. Lâm Chính vẫn chưa ra khỏi phòng khám, lòng cô càng thấp thỏm lo âu. Cô lén nhìn trộm qua cánh cửa. Anh vẫn còn kiểm tra.
Hồi hộp đợi chờ. Từng giây từng khắc trôi qua như có muôn ngàn sợi tơ nhỏ thâu tóm siết lấy con tim.
"Cô đừng căng thẳng quá! Kẻo chưa nuôi cậu ấy ngày nào, cô lại quay sang báo!" Kỳ Hưng mở nắp đưa chai nước sang cho Bảo Ngọc.
"Cảm ơn anh!" Bảo Ngọc uống một ngụm. Cảm giác khô rát nơi cổ họng không còn. Cô cúi đầu đắn đo một việc, sau đó ngẩng mặt nói thẳng với người bạn tình thân như thủ túc của anh: "Kỳ Hưng nè, đây là chiếc thẻ Lâm Chính tặng tôi. Anh hãy cất để lo thuốc thang cho ảnh." Cô nhét chiếc thẻ vào túi áo Kỳ Hưng: "Anh nhớ đừng để lộ cho anh Chính biết. Hãy nói là tiền của anh để ảnh yên tâm điều trị bệnh." (
"Nhung.…"
"Không nhưng gì cả! Việc nào cần trước thì dùng trước. Chúng ta phải tập trung cứu lấy đôi mắt Lâm Chính."
"Thể cô...bỏ mộng du học thật đấy à?"
"Mộng của tôi là được thấy đôi mắt Lâm Chính như người bình thường."
Trong phòng bệnh.
Sau hàng loạt các phương pháp chẩn đoán bệnh. Vị bác sĩ lai Tây kết luận: "Mạng lưới bè củng giác mạc bị tắc nghẽn gây ra áp lực tích tụ bên trong mắt. Giocom góc mở nguyên phát!"
Chỉ định: "Dùng thuốc hạ nhãn áp. Nếu không hiệu quả sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bè củng giác mạc."
Phai phau thuat a?
Nghe hai từ phẫu thuật Lâm Chính biết bệnh tình của mình đã trở nặng. Anh cần biết rõ hơn chút để phòng trường hợp xấu: "Xin bác sĩ cho tôi hỏi, cắt bè củng giác mạc là gì vậy? Có biến chứng không?"
Vị bác sĩ đóng lại nắp bút vừa kí tên, nhìn anh một hồi rồi thong thả: "Cắt bè củng giác mạc là phẫu thuật xâm lấn nhằm tạo một con kênh nhỏ lấy đi phần thủy dịch dư thừa trong mắt giúp hạ nhãn áp ngăn ngừa biến chứng của bệnh glocom.
Còn biến chứng trong phẩu thuật thì tùy Bệnh viện. Nếu tôi còn ở đây, tôi đích thân phẫu thuật cho cậu."
Không biết có phải vị bác sĩ ưu ái quý mến anh không? Mà ngay trưa hôm ấy, người đó tìm đến nhà anh.
Tuy nhiên, người mà vị bác sĩ cần gặp không phải là Lâm Chính.
Anh ta đưa cho anh một tấm ảnh, rồi nói thẳng: "Tôi tìm cô gái này!" (
Cô gái có đôi bím tóc buông lơi trước ngực, đôi mắt màu hổ phách cuốn hút làm say đắm mọi ánh nhìn, nụ cười tỏa nắng câu dẫn hồn anh.
Lâm Chính nâng niu bức ảnh, ngước nhìn vị bác sĩ: "Mạn phép hỏi, bức ảnh này từ đâu anh có?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.