Tình Trong Tình: Ngọt Ngào Chiếm Hữu
Chương 12: Không thể để em chịu thiệt thòi
Erly
20/06/2023
Lúc này Kiều Lục Nghị mới đứng dậy đi đến chỗ của Lâm Nghiên Hy, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn giữ im lặng không lên tiếng.
Lâm Nghiên Hy huơ tay chạm vào người anh, bất an dò hỏi: "Anh giận sao?"
"Sao lại giận?" Kiều Lục Nghị khó hiểu hỏi ngược lại.
"Vì em cố chấp." Lâm Nghiên Hy đáp, nóng lòng muốn giải thích thật rõ: "Nghị, em muốn lấy lại ánh sáng không phải để chạy khỏi tình cảm của anh. Mà em muốn giống như trước kia, có thể từ xa bảo vệ anh, còn có thể được nhìn thấy được gương mặt anh sẽ như thế nào."
Lâm Nghiên Hy đã nói như vậy, Kiều Lục Nghị cũng không muốn trốn tránh. Nếu lỡ như cô sáng mắt, ghét bỏ ngoại hình của anh thì anh sẽ dùng thủ đoạn trói chân cô, khi đó sẽ không sợ mất nữa.
Kiều Lục Nghị ôm lấy Lâm Nghiên Hy, tâm tư nhẹ nhõm đi phần nào, dịu dàng xoa nhẹ đầu cô, lo lắng hỏi: "Đầu em còn đau không?"
"Đỡ nhiều rồi, không đau như lúc nãy nữa."
"Ừm..." Kiều Lục Nghị lộ rõ suy tư trong giọng nói, sau cùng cũng không kìm được mà thỏ thẻ hỏi vào mục đích chính: "Cách hai ngày em sẽ phải châm cứu một lần, vậy chỗ đó của em sang ngày mốt có thể "châm" lại chưa?"
"Một tháng, không trả giá, anh còn có ý nghĩ làm bậy, thời gian tăng lên một năm thì cũng do anh mà ra." Lâm Nghiên Hy nhịn cười đe dọa.
Tiếng thở dài khe khẽ của Kiều Lục Nghị vang bên tai Lâm Nghiên Hy, cô cũng không còn cách nào khác, nhưng nhớ tới việc anh như con sói săn mồi hoang dã đầy bất chấp, lông tơ của cô đã dựng ngược lên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kiều Lục Nghị thuộc kiểu người bất đắc dĩ, gần ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên thấy thân thể phái nữ liền khó kiềm lòng.
Đã vậy, trên người Lâm Nghiên Hy đụng đến đâu liền sướng tay lẫn tê rần da thịt đến đó, khi nếm thử trái cấm rồi anh lại không cách nào khống chế ý thức và hành động dừng lại.
Có điều, cơ thể Lâm Nghiên Hy vẫn còn hơi gầy, xương sườn cũng dễ chạm được, nếu vỗ béo cô lên sờ chắc chắn sướng tay hơn, da thịt cũng sẽ mềm mại thơm ngọt hơn.
Càng tưởng tượng, cứ ngỡ nước miếng ở hai bên khóe môi Kiều Lục Nghị đã chảy ròng ròng. Ánh mắt anh giờ đây vô cùng tham lam, yết hầu chuyển động lên xuống, hận không thể ở bên cạnh cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn để tha hồ mà gặm nhấm.
Ăn trưa, ngủ một giấc đến đầu giờ chiều, Kiều Lục Nghị sửa soạn đến sòng bạc làm việc. Lúc anh xuống nhà Lâm Nghiên Hy vẫn còn ngủ lên lầu, nhìn thấy Tuệ Mẫn đứng dưới chân cầu thang chờ liền lên tiếng nhắc nhở lẫn khiển trách.
"Chuyện không nên nói, không nên làm, rõ chưa?"
Tuệ Mẫn cúi sâu đầu, giọng nói vẫn đầy mạnh mẽ dứt khoát: "Dạ rõ."
Đợi đến khi Kiều Lục Nghị đi khuất, Tuệ Mẫn mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nàng nhìn lên phía trên, vừa mừng lại vừa lo thay cho Lâm Nghiên Hy, đôi cánh kia của cô có thể sẽ vĩnh viễn bị Kiều Lục Nghị cắt bỏ, nhốt chặt trong lồng.
Buổi chiều mát Lâm Nghiên Hy lại ra vườn kiểm tra, hôm nay nghe Tuệ Mẫn nói cà chua sắp chín, sờ thử quả thật còn hơi cứng.
"Nhị thiếu phu nhân."
Giọng nói quyền lực của dì Hai quản gia truyền đến, Tuệ Mẫn vội xoay người Lâm Nghiên Hy lại đối diện bà.
Lâm Nghiên Hy tươi cười chào hỏi: "Bà Hai, bà tìm con?"
"Phải." Dì Hai vẫn chống gậy đứng yên một chỗ, không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: "Thiếu gia dặn dò nấu đồ bổ cho thiếu phu nhân, vậy thiếu phu nhân muốn ăn óc heo hay nhung hươu?"
Nghe đến tên đồ ăn Lâm Nghiên Hy vô thức nhăn nhó cự tuyệt, vội vã lắc đầu từ chối: "Con... không muốn ăn những món đó đâu bà."
"Vậy vi cá bào ngư nhé?"
Lâm Nghiên Hy vẫn cực lực lắc đầu: "Dạ cũng không."
"Tổ yến?"
Lâm Nghiên Hy lại lắc đầu: "Dạ không."
Dì Hai quản gia vẫn vô cùng điềm tĩnh, từ tốn liệt kê hết món này đến món khác cho Lâm Nghiên Hy lựa chọn, nhưng tất cả đều bị cô từ chối, lại đòi ăn cháo trắng cùng trứng muối.
Hết cách, dì Hai cũng không muốn cưỡng ép nữa, trực tiếp tự mình quyết định: "Tính ra chẳng có gì bổ hơn thiếu gia đâu, để tôi cho người đến lóc thịt cậu ấy mang về nấu cháo cho thiếu phu nhân."
Lâm Nghiên Hy sững sờ đứng bất động, Tuệ Mẫn dõi theo dì Hai đi xa mới dám phá lên cười thích thú: "Thiếu phu nhân, chị là nhất rồi, còn được ăn thịt Nhị thiếu của Kiều gia."
Tiếng thở dài của Lâm Nghiên Hy vang rõ, chưa được năm phút sau khi dì Hai quản gia rời đi thì điện thoại trong túi cô đã reo lên. Tuệ Mẫn giúp cô bắt máy, còn thì thầm báo là Kiều Lục Nghị gọi.
Ngay khi Lâm Nghiên Hy vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói khổ tâm của Kiều Lục Nghị: "Bạn nhỏ Hy Hy, em muốn ăn thịt anh thật à?"
Lâm Nghiên Hy huơ tay chạm vào người anh, bất an dò hỏi: "Anh giận sao?"
"Sao lại giận?" Kiều Lục Nghị khó hiểu hỏi ngược lại.
"Vì em cố chấp." Lâm Nghiên Hy đáp, nóng lòng muốn giải thích thật rõ: "Nghị, em muốn lấy lại ánh sáng không phải để chạy khỏi tình cảm của anh. Mà em muốn giống như trước kia, có thể từ xa bảo vệ anh, còn có thể được nhìn thấy được gương mặt anh sẽ như thế nào."
Lâm Nghiên Hy đã nói như vậy, Kiều Lục Nghị cũng không muốn trốn tránh. Nếu lỡ như cô sáng mắt, ghét bỏ ngoại hình của anh thì anh sẽ dùng thủ đoạn trói chân cô, khi đó sẽ không sợ mất nữa.
Kiều Lục Nghị ôm lấy Lâm Nghiên Hy, tâm tư nhẹ nhõm đi phần nào, dịu dàng xoa nhẹ đầu cô, lo lắng hỏi: "Đầu em còn đau không?"
"Đỡ nhiều rồi, không đau như lúc nãy nữa."
"Ừm..." Kiều Lục Nghị lộ rõ suy tư trong giọng nói, sau cùng cũng không kìm được mà thỏ thẻ hỏi vào mục đích chính: "Cách hai ngày em sẽ phải châm cứu một lần, vậy chỗ đó của em sang ngày mốt có thể "châm" lại chưa?"
"Một tháng, không trả giá, anh còn có ý nghĩ làm bậy, thời gian tăng lên một năm thì cũng do anh mà ra." Lâm Nghiên Hy nhịn cười đe dọa.
Tiếng thở dài khe khẽ của Kiều Lục Nghị vang bên tai Lâm Nghiên Hy, cô cũng không còn cách nào khác, nhưng nhớ tới việc anh như con sói săn mồi hoang dã đầy bất chấp, lông tơ của cô đã dựng ngược lên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kiều Lục Nghị thuộc kiểu người bất đắc dĩ, gần ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên thấy thân thể phái nữ liền khó kiềm lòng.
Đã vậy, trên người Lâm Nghiên Hy đụng đến đâu liền sướng tay lẫn tê rần da thịt đến đó, khi nếm thử trái cấm rồi anh lại không cách nào khống chế ý thức và hành động dừng lại.
Có điều, cơ thể Lâm Nghiên Hy vẫn còn hơi gầy, xương sườn cũng dễ chạm được, nếu vỗ béo cô lên sờ chắc chắn sướng tay hơn, da thịt cũng sẽ mềm mại thơm ngọt hơn.
Càng tưởng tượng, cứ ngỡ nước miếng ở hai bên khóe môi Kiều Lục Nghị đã chảy ròng ròng. Ánh mắt anh giờ đây vô cùng tham lam, yết hầu chuyển động lên xuống, hận không thể ở bên cạnh cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn để tha hồ mà gặm nhấm.
Ăn trưa, ngủ một giấc đến đầu giờ chiều, Kiều Lục Nghị sửa soạn đến sòng bạc làm việc. Lúc anh xuống nhà Lâm Nghiên Hy vẫn còn ngủ lên lầu, nhìn thấy Tuệ Mẫn đứng dưới chân cầu thang chờ liền lên tiếng nhắc nhở lẫn khiển trách.
"Chuyện không nên nói, không nên làm, rõ chưa?"
Tuệ Mẫn cúi sâu đầu, giọng nói vẫn đầy mạnh mẽ dứt khoát: "Dạ rõ."
Đợi đến khi Kiều Lục Nghị đi khuất, Tuệ Mẫn mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nàng nhìn lên phía trên, vừa mừng lại vừa lo thay cho Lâm Nghiên Hy, đôi cánh kia của cô có thể sẽ vĩnh viễn bị Kiều Lục Nghị cắt bỏ, nhốt chặt trong lồng.
Buổi chiều mát Lâm Nghiên Hy lại ra vườn kiểm tra, hôm nay nghe Tuệ Mẫn nói cà chua sắp chín, sờ thử quả thật còn hơi cứng.
"Nhị thiếu phu nhân."
Giọng nói quyền lực của dì Hai quản gia truyền đến, Tuệ Mẫn vội xoay người Lâm Nghiên Hy lại đối diện bà.
Lâm Nghiên Hy tươi cười chào hỏi: "Bà Hai, bà tìm con?"
"Phải." Dì Hai vẫn chống gậy đứng yên một chỗ, không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: "Thiếu gia dặn dò nấu đồ bổ cho thiếu phu nhân, vậy thiếu phu nhân muốn ăn óc heo hay nhung hươu?"
Nghe đến tên đồ ăn Lâm Nghiên Hy vô thức nhăn nhó cự tuyệt, vội vã lắc đầu từ chối: "Con... không muốn ăn những món đó đâu bà."
"Vậy vi cá bào ngư nhé?"
Lâm Nghiên Hy vẫn cực lực lắc đầu: "Dạ cũng không."
"Tổ yến?"
Lâm Nghiên Hy lại lắc đầu: "Dạ không."
Dì Hai quản gia vẫn vô cùng điềm tĩnh, từ tốn liệt kê hết món này đến món khác cho Lâm Nghiên Hy lựa chọn, nhưng tất cả đều bị cô từ chối, lại đòi ăn cháo trắng cùng trứng muối.
Hết cách, dì Hai cũng không muốn cưỡng ép nữa, trực tiếp tự mình quyết định: "Tính ra chẳng có gì bổ hơn thiếu gia đâu, để tôi cho người đến lóc thịt cậu ấy mang về nấu cháo cho thiếu phu nhân."
Lâm Nghiên Hy sững sờ đứng bất động, Tuệ Mẫn dõi theo dì Hai đi xa mới dám phá lên cười thích thú: "Thiếu phu nhân, chị là nhất rồi, còn được ăn thịt Nhị thiếu của Kiều gia."
Tiếng thở dài của Lâm Nghiên Hy vang rõ, chưa được năm phút sau khi dì Hai quản gia rời đi thì điện thoại trong túi cô đã reo lên. Tuệ Mẫn giúp cô bắt máy, còn thì thầm báo là Kiều Lục Nghị gọi.
Ngay khi Lâm Nghiên Hy vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói khổ tâm của Kiều Lục Nghị: "Bạn nhỏ Hy Hy, em muốn ăn thịt anh thật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.