Tình Trong Tình: Ngọt Ngào Chiếm Hữu
Chương 80: Là lần đầu, cũng là lần cuối
Erly
20/06/2023
Hàn Mạt trở về phòng làm việc của mình, tức Kiều Lục Nghị muốn xì khói vẫn không thể làm gì được. Anh cùng A Lãng vừa bước vào giai đoạn nồng cháy đã bị Kiều Lục Nghị nhẫn tâm chia cắt mỗi người một nơi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mạt vẫn không tài nào chấp nhận được con người hiện tại của Kiều Lục Nghị. Kiều Lục Nghị trước đây công tư phân minh, làm việc gì cũng thẳng thắn mà không giống như bây giờ, thủ đoạn thâm sâu, mang việc chia rẽ hạnh phúc người khác làm niềm vui.
A Lãng vừa về đến phòng đã bắt gặp Hàn Mạt mặt nặng mày nhẹ, cậu đặt tài liệu xuống bàn, cất tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Mạt nhìn qua A Lãng, thành thật kể lại: "Cậu ta bị vợ ghẻ lạnh liền không cho chúng ta hạnh phúc."
A Lãng nhếch môi cười, biểu cảm chẳng chút lay động: "Các anh cũng ba mươi tuổi đầu rồi, vẫn trẻ con thế à?"
Giờ đây với Hàn Mạt mà nói không cách nào nuốt trôi cục tức trong bụng. Anh trầm mặc nghĩ ngợi một lúc lâu mới mở lời đề nghị: "Lãng, anh xin nghỉ việc, em bao nuôi anh đi."
Ngụm cafe lạnh trong miệng A Lãng suýt chút phun thẳng ra. Cậu nuốt vội xuống, vờ đánh trống lảng kiểm tra lại cốc cafe của mình, vừa cầm cốc đứng lên tìm cớ trốn, vừa vu vơ nói: "Cafe để trong máy lạnh hết nóng rồi, uống vào chắc đau bụng mất."
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng A Lãng, Hàn Mạt vẫn ngồi bất động một chỗ, chợt cười lạnh một cái bất cần thế gian.
Buổi chiều Kiều Lục Nghị tan làm về sớm, vừa vào nhà đã đi thẳng đến chỗ Lâm Nghiên Hy ngồi ở sofa phòng khách ôm chầm lấy cô. Tuệ Mẫn ngồi gần cũng hiểu chuyện tự động tránh ra trả lại không gian riêng tư.
Kiều Lục Nghị đưa tay sờ sờ chiếc bụng đã dần nhô lên của Lâm Nghiên Hy, lo lắng hỏi: "Hôm nay có chỗ nào không khỏe không?"
"Không có." Lâm Nghiên Hy đáp, tiện thể bắt lấy bàn tay đang lợi dụng nhích lên trên dưới áo mình. Cô khẽ nhíu mày nhìn anh, nghiêm túc chất vấn: "Anh bắt anh Lãng công tác thay anh?"
"Cậu ta nói?"
Lâm Nghiên Hy lắc đầu phủ nhận: "Là Hàn Mạt, anh ấy nói vì em giận anh, anh liền giận cá chém thớt chia cắt họ. Anh thật sự làm vậy sao? Rõ ràng là anh sai trước mà, bảo đặt tên con lại đặt lung tung, em giận anh là sai à?"
Càng về sau giọng Lâm Nghiên Hy càng lên cao, lộ rõ ý bức xúc. Kiều Lục Nghị vừa đi làm về liền bị vợ mắng một trận không kịp vuốt mặt, vẫn điềm nhiên đáp lại: "Bọn họ là cấp dưới dĩ nhiên phải làm việc cho anh rồi. Vả lại anh là sếp, tại sao phải nhìn bọn họ hạnh phúc trong khi anh bị em giận?"
"Anh..." Lâm Nghiên Hy bị Kiều Lục Nghị làm cho cạn lời, không hiểu vì sao anh lại có thể nhét suy nghĩ đó vào đầu. Cô hừ một tiếng, bực bội đánh vào tay anh trách móc: "Càng ngày càng hư!"
Nói đến đây biểu cảm Kiều Lục Nghị đột ngột chuyển sang trầm trọng, anh chợt quay mặt đi, giọng nói thể hiện sự giận dỗi: "Anh đúng là càng ngày hư, lý do em biết không? Vì từ lúc có con, em không còn để anh vào mắt."
Dứt lời Kiều Lục Nghị liền đứng dậy đi thẳng lên lầu không quay đầu lấy một lần. Lâm Nghiên Hy ngơ ngác nhìn qua Tuệ Mẫn đứng cách đó vài mét, cô nàng thận trọng nhún vai khó hiểu theo.
Trên phòng ngủ, Kiều Lục Nghị vừa tắm xong bước ra Lâm Nghiên Hy đã đứng bên ngoài chờ sẵn, chạm mặt cô còn mỉm cười nịnh bợ lấy lòng.
Anh hờ hững lướt qua, không ngừng buông lời oán trách: "Đến lúc anh nói em mới quan tâm đến anh thì còn ý nghĩa gì? Anh từng nghĩ em vì yêu anh nên mới muốn sinh con cho anh. Kết quả thì sao? Em có con liền không xem anh ra gì nữa."
"Không phải..." Lâm Nghiên Hy bước đến cạnh Kiều Lục Nghị đang đứng trước tủ quần áo mặc đồ ngủ. Cô níu tay áo anh lay lay, áy náy bộc bạch: "Anh cũng biết không dễ mới có con, nên em mới chú tâm... hơn anh."
Mặc quần áo xong Kiều Lục Nghị làm mặt lạnh ngồi xuống mép giường, vừa định lau tóc ướt thì Lâm Nghiên Hy đã nhanh hơn giành lấy giúp anh.
Không nhìn thấy mặt nhau, Kiều Lục Nghị mím môi nhịn cười. Anh đương nhiên hiểu Lâm Nghiên Hy xem trọng đứa nhỏ này như thế nào, nhưng vị trí số một trong lòng cô chỉ có thể là anh. Cũng vì đứa nhỏ chưa ra đời này anh đã phải chịu bao nhiêu uất ức, đợi khi nó ra đời anh nhất định không nương tay dạy dỗ cho một trận.
Do Lâm Nghiên Hy đang đứng sát trước mặt Kiều Lục Nghị, mùi hương trên người cô bay vào mũi anh. Anh vòng hai tay ngang người cô ôm lại, vùi mặt vào ngực cô rồi giữ yên tư thế.
Lâm Nghiên Hy không phản kháng trước hành động của Kiều Lục Nghị, chỉ tập trung lau khô tóc cho anh. Cô cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình, đôi khi vì quá trân trọng đứa bé trong bụng mình mà quên đi Kiều Lục Nghị, bắt anh phải chịu những tủi thân không thể giải bày.
Cô yêu Kiều Lục Nghị, cô cũng yêu con của cả hai, chỉ là lần đầu được làm mẹ, tình cảm của cô hiện tại có hơi nghiêng về con nhiều hơn.
Kiều Lục Nghị thì khác, dù cho là anh lần đầu làm cha, may mắn có được đứa con này nhưng anh vẫn đặt sự an toàn của Lâm Nghiên Hy lên hàng đầu. Mức độ rủi ro khi mang thai của cô lớn hơn người khác, muốn anh vui vẻ chào đón món quà bất ngờ được ban tặng, anh thật sự không vui nổi.
Mi mắt đang nhắm của Kiều Lục Nghị bỗng mở ra, đáy mắt sâu hút khó dò, trong đầu chợt hiện lên suy nghĩ: "Ranh con... ngoại lệ thứ hai duy nhất, sẽ không còn một ngoại lệ nào khác."
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mạt vẫn không tài nào chấp nhận được con người hiện tại của Kiều Lục Nghị. Kiều Lục Nghị trước đây công tư phân minh, làm việc gì cũng thẳng thắn mà không giống như bây giờ, thủ đoạn thâm sâu, mang việc chia rẽ hạnh phúc người khác làm niềm vui.
A Lãng vừa về đến phòng đã bắt gặp Hàn Mạt mặt nặng mày nhẹ, cậu đặt tài liệu xuống bàn, cất tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Mạt nhìn qua A Lãng, thành thật kể lại: "Cậu ta bị vợ ghẻ lạnh liền không cho chúng ta hạnh phúc."
A Lãng nhếch môi cười, biểu cảm chẳng chút lay động: "Các anh cũng ba mươi tuổi đầu rồi, vẫn trẻ con thế à?"
Giờ đây với Hàn Mạt mà nói không cách nào nuốt trôi cục tức trong bụng. Anh trầm mặc nghĩ ngợi một lúc lâu mới mở lời đề nghị: "Lãng, anh xin nghỉ việc, em bao nuôi anh đi."
Ngụm cafe lạnh trong miệng A Lãng suýt chút phun thẳng ra. Cậu nuốt vội xuống, vờ đánh trống lảng kiểm tra lại cốc cafe của mình, vừa cầm cốc đứng lên tìm cớ trốn, vừa vu vơ nói: "Cafe để trong máy lạnh hết nóng rồi, uống vào chắc đau bụng mất."
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng A Lãng, Hàn Mạt vẫn ngồi bất động một chỗ, chợt cười lạnh một cái bất cần thế gian.
Buổi chiều Kiều Lục Nghị tan làm về sớm, vừa vào nhà đã đi thẳng đến chỗ Lâm Nghiên Hy ngồi ở sofa phòng khách ôm chầm lấy cô. Tuệ Mẫn ngồi gần cũng hiểu chuyện tự động tránh ra trả lại không gian riêng tư.
Kiều Lục Nghị đưa tay sờ sờ chiếc bụng đã dần nhô lên của Lâm Nghiên Hy, lo lắng hỏi: "Hôm nay có chỗ nào không khỏe không?"
"Không có." Lâm Nghiên Hy đáp, tiện thể bắt lấy bàn tay đang lợi dụng nhích lên trên dưới áo mình. Cô khẽ nhíu mày nhìn anh, nghiêm túc chất vấn: "Anh bắt anh Lãng công tác thay anh?"
"Cậu ta nói?"
Lâm Nghiên Hy lắc đầu phủ nhận: "Là Hàn Mạt, anh ấy nói vì em giận anh, anh liền giận cá chém thớt chia cắt họ. Anh thật sự làm vậy sao? Rõ ràng là anh sai trước mà, bảo đặt tên con lại đặt lung tung, em giận anh là sai à?"
Càng về sau giọng Lâm Nghiên Hy càng lên cao, lộ rõ ý bức xúc. Kiều Lục Nghị vừa đi làm về liền bị vợ mắng một trận không kịp vuốt mặt, vẫn điềm nhiên đáp lại: "Bọn họ là cấp dưới dĩ nhiên phải làm việc cho anh rồi. Vả lại anh là sếp, tại sao phải nhìn bọn họ hạnh phúc trong khi anh bị em giận?"
"Anh..." Lâm Nghiên Hy bị Kiều Lục Nghị làm cho cạn lời, không hiểu vì sao anh lại có thể nhét suy nghĩ đó vào đầu. Cô hừ một tiếng, bực bội đánh vào tay anh trách móc: "Càng ngày càng hư!"
Nói đến đây biểu cảm Kiều Lục Nghị đột ngột chuyển sang trầm trọng, anh chợt quay mặt đi, giọng nói thể hiện sự giận dỗi: "Anh đúng là càng ngày hư, lý do em biết không? Vì từ lúc có con, em không còn để anh vào mắt."
Dứt lời Kiều Lục Nghị liền đứng dậy đi thẳng lên lầu không quay đầu lấy một lần. Lâm Nghiên Hy ngơ ngác nhìn qua Tuệ Mẫn đứng cách đó vài mét, cô nàng thận trọng nhún vai khó hiểu theo.
Trên phòng ngủ, Kiều Lục Nghị vừa tắm xong bước ra Lâm Nghiên Hy đã đứng bên ngoài chờ sẵn, chạm mặt cô còn mỉm cười nịnh bợ lấy lòng.
Anh hờ hững lướt qua, không ngừng buông lời oán trách: "Đến lúc anh nói em mới quan tâm đến anh thì còn ý nghĩa gì? Anh từng nghĩ em vì yêu anh nên mới muốn sinh con cho anh. Kết quả thì sao? Em có con liền không xem anh ra gì nữa."
"Không phải..." Lâm Nghiên Hy bước đến cạnh Kiều Lục Nghị đang đứng trước tủ quần áo mặc đồ ngủ. Cô níu tay áo anh lay lay, áy náy bộc bạch: "Anh cũng biết không dễ mới có con, nên em mới chú tâm... hơn anh."
Mặc quần áo xong Kiều Lục Nghị làm mặt lạnh ngồi xuống mép giường, vừa định lau tóc ướt thì Lâm Nghiên Hy đã nhanh hơn giành lấy giúp anh.
Không nhìn thấy mặt nhau, Kiều Lục Nghị mím môi nhịn cười. Anh đương nhiên hiểu Lâm Nghiên Hy xem trọng đứa nhỏ này như thế nào, nhưng vị trí số một trong lòng cô chỉ có thể là anh. Cũng vì đứa nhỏ chưa ra đời này anh đã phải chịu bao nhiêu uất ức, đợi khi nó ra đời anh nhất định không nương tay dạy dỗ cho một trận.
Do Lâm Nghiên Hy đang đứng sát trước mặt Kiều Lục Nghị, mùi hương trên người cô bay vào mũi anh. Anh vòng hai tay ngang người cô ôm lại, vùi mặt vào ngực cô rồi giữ yên tư thế.
Lâm Nghiên Hy không phản kháng trước hành động của Kiều Lục Nghị, chỉ tập trung lau khô tóc cho anh. Cô cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình, đôi khi vì quá trân trọng đứa bé trong bụng mình mà quên đi Kiều Lục Nghị, bắt anh phải chịu những tủi thân không thể giải bày.
Cô yêu Kiều Lục Nghị, cô cũng yêu con của cả hai, chỉ là lần đầu được làm mẹ, tình cảm của cô hiện tại có hơi nghiêng về con nhiều hơn.
Kiều Lục Nghị thì khác, dù cho là anh lần đầu làm cha, may mắn có được đứa con này nhưng anh vẫn đặt sự an toàn của Lâm Nghiên Hy lên hàng đầu. Mức độ rủi ro khi mang thai của cô lớn hơn người khác, muốn anh vui vẻ chào đón món quà bất ngờ được ban tặng, anh thật sự không vui nổi.
Mi mắt đang nhắm của Kiều Lục Nghị bỗng mở ra, đáy mắt sâu hút khó dò, trong đầu chợt hiện lên suy nghĩ: "Ranh con... ngoại lệ thứ hai duy nhất, sẽ không còn một ngoại lệ nào khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.