Tình Trong Tình: Ngọt Ngào Chiếm Hữu
Chương 14: Ở trong tim anh
Erly
20/06/2023
Sáng ngày thứ hai đầu tuần, Kiều Lục Nghị cùng Hàn Mạt đi công tác, việc ở sòng bạc do A Lãng quản lý, còn Lâm Nghiên Hy vẫn ở nhà thực hiện buổi trị liệu thứ hai.
Thời gian này Tuệ Mẫn sẽ đến biệt thự chính ở cùng Lâm Nghiên Hy, bởi bình thường Kiều Lục Nghị không cho người giúp việc ở lại trong không gian riêng của mình, mà anh đi rồi cũng không thể để cô một mình.
Từ lúc còn là thiếu niên, Kiều Lục Nghị rất có hứng thú với việc mở sòng bạc, anh thích nhìn những kẻ có tiền hống hách bước vào địa bàn của anh, rồi lại khóc ra máu mà trở ra.
Suốt mấy năm nay, Kiều Lục Nghị luôn tính toán mở ra chi nhánh sòng bạc ở nơi khác nhưng vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý. Anh đòi hỏi địa hình phải tốt, khí hậu phải dễ chịu, GDP đầu người phải cao và quan trọng là phải nằm ở trung tâm lớn nhất thành phố đó.
Lần này Kiều Lục Nghị nhắm đến thành phố biển, trọng điểm khai thác khách du lịch trong và ngoài nước. Vị trí anh lựa chọn chính là trung tâm thương mại nằm giữa trung tâm thành phố, nằm cách bờ biển hơn một giờ đi xe.
Phi cơ riêng vừa đáp xuống sân bay thì bên ngoài đã có mưa lớn, vì đang vào mùa mưa nên thời tiết nơi đây tương đối ẩm, nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường.
Đến nơi cũng đã gần mười một giờ trưa, điều đầu tiên Kiều Lục Nghị làm khi xuống mặt đất là gửi tin nhắn thoại cho Lâm Nghiên Hy.
[Anh đến nơi rồi, hiện tại chỗ anh đang mưa.]
Hàn Mạt đi bên cạnh, liếc nhìn Kiều Lục Nghị một cái, không nhịn được mà phàn nàn: "Thiếu phu nhân nhà cậu không chê cậu phiền à?"
Kiều Lục Nghị vẫn ngẩng cao đầu đi về phía trước, từ tốn đáp trả: "Cậu không có vợ, tôi không trách."
Hàn Mạt: "..."
Dàn vệ sĩ mặc thường phục của Kiều gia hòa lẫn trong đám đông, số người được cử theo vừa đủ ba chiếc bốn chỗ cùng hai vị trí ở xe Kiều Lục Nghị sẽ sử dụng.
Một tốp khác đã có mặt trước đó để dò thám địa hình và mở đường trước. Vì trước đây Kiều Lục Nghị từng bị ám sát, cho nên dù không muốn anh vẫn phải dẫn theo cả đội vệ sĩ.
Lần đầu tiên bị ám sát lúc mười bốn tuổi, Kiều Lục Nghị vì chưa hiểu được nguy hiểm từ vị trí mình đang đứng mà để lại hậu quả là vết sẹo dưới mắt.
Lần thứ hai là năm ngoái, do quá ỷ y mà mang theo ít vệ sĩ, kết quả liên lụy cả Lâm Nghiên Hy.
Kiều Lục Nghị thật sự không muốn mang tiếng ác, nhưng những kẻ nấp sau bóng tối luôn lợi dụng sơ hở để cắn anh, vậy nên anh chỉ còn cách diệt cỏ tận gốc, một mạng cũng không tha.
Vừa vào xe, điện thoại Kiều Lục Nghị đã có thông báo tin nhắn mới từ Lâm Nghiên Hy, anh mong đợi nhấn vào áp loa lên tai nghe.
[Anh nhớ giữ ấm một chút, về đến khách sạn lấy một ít trà gừng trong hộp ở gần túi y tế pha uống nhé.]
Hàn Mạt nhìn sắc mặt tươi tỉnh của Kiều Lục Nghị, gai ốc bỗng nhiên nổi lên.
Loay hoay bàn bạc về vấn đề thu mua trung tâm thương mại, lúc kết thúc cuộc họp đã gần tám giờ tối. Theo như kế hoạch sau bữa tối sẽ đến sòng bạc đang có tiếng xem thử tình hình kinh doanh.
Lúc công việc kết thúc đã hơn mười giờ rưỡi, Kiều Lục Nghị về đến phòng liền lôi điện thoại ra nghía một lúc, chần chừ muốn gọi điện cho Lâm Nghiên Hy nhưng sợ phá giấc ngủ của cô.
Vừa định buông điện thoại xuống đi tắm, điện thoại bỗng có tin nhắn mới, Kiều Lục Nghị nhanh tay mở lên, hai mắt lộ rõ tia mừng rỡ, nhấn vào tin nhắn thoại.
[Anh xong việc chưa?]
Giọng nói nhẹ nhàng nữ tính của Lâm Nghiên Hy truyền đến, lập tức xóa hết mệt mỏi cả ngày nay của Kiều Lục Nghị, anh đưa điện thoại lại gần miệng, nói: [Anh vừa về tới.]
Một phút sau, tin nhắn hồi âm được gửi tới: [Anh nhớ pha nước ấm tắm, đừng bật nhiệt độ máy lạnh thấp quá.]
Ở nhà, Lâm Nghiên Hy gửi tin nhắn nhắc nhở xong liền cất điện thoại sang một bên để đi ngủ.
Tầm mười phút sau, điện thoại cô liên tục báo tin nhắn mới.
[Áo ngủ anh ở đâu?]
[Em có mang quần ngủ bằng vải dày cho anh không?]
[Đôi vớ bông nằm chỗ nào?]
[Bàn chải của anh đâu mất rồi?]
[Anh không tìm thấy khăn lau tóc.]
Lâm Nghiên Hy cảm giác mình sắp cười ra nước mắt, cô hít sâu lấy oxy trả lời một lượt.
[Áo và quần ngủ ở dưới cùng theo chồng, khăn lau tóc là khăn bông dày nằm dưới khăn lau mặt. Bàn chải và kem đánh răng ở trong hộp ngay cạnh chỗ để khăn, vớ bông là đôi thứ tư trong túi rút kế chồng áo.]
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, Kiều Lục Nghị lại tiếp tục hỏi: [Dao cạo râu của anh?]
Lâm Nghiên Hy kiên nhẫn trả lời: [Ở trong túi hình chữ nhật, nằm cùng chỗ với bàn chải.]
Bên kia Kiều Lục Nghị còn đang định tiếp tục kiếm chuyện gây sự không chịu để yên, Lâm Nghiên Hy bên đây đã nắm thóp nói luôn một lần.
[Thuốc nhỏ mắt trong túi y tế, bên trong cũng có vitamin trong lọ thủy tinh, nếu đau họng anh ngậm kẹo mật ong, sau khi ăn hoặc uống rượu có thể ngậm kẹo bạc hà. Bên cạnh có khăn ướt, túi lớn là loại khử trùng, túi nhỏ là loại thông thường có thể lau mặt. Dây sạc em đã quấn để trong túi để ở túi lưới của hành lý, tai nghe cũng đã sạc đủ giờ để chung ở đó.]
Bị Lâm Nghiên Hy nắm bắt hết âm mưu, Kiều Lục Nghị chưa hề bỏ cuộc, cố tình thu âm cả tiếng thở dài tủi thân gửi đi: [Còn em ở đâu?]
Cảm giác bình yên lập tức bao trùm lấy Lâm Nghiên Hy, dù cho Kiều Lục Nghị ở đâu, làm gì thì vẫn nhớ đến cô. Nếu lời nói kia từ miệng người đàn ông khác nói ra, cô chắc chắn sẽ không tin nhưng vì là lời anh nói, cô tuyệt đối tin tưởng.
Khóe môi Lâm Nghiên Hy cong lên cao, dịu dàng đáp: [Ở trong tim anh.]
Thời gian này Tuệ Mẫn sẽ đến biệt thự chính ở cùng Lâm Nghiên Hy, bởi bình thường Kiều Lục Nghị không cho người giúp việc ở lại trong không gian riêng của mình, mà anh đi rồi cũng không thể để cô một mình.
Từ lúc còn là thiếu niên, Kiều Lục Nghị rất có hứng thú với việc mở sòng bạc, anh thích nhìn những kẻ có tiền hống hách bước vào địa bàn của anh, rồi lại khóc ra máu mà trở ra.
Suốt mấy năm nay, Kiều Lục Nghị luôn tính toán mở ra chi nhánh sòng bạc ở nơi khác nhưng vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý. Anh đòi hỏi địa hình phải tốt, khí hậu phải dễ chịu, GDP đầu người phải cao và quan trọng là phải nằm ở trung tâm lớn nhất thành phố đó.
Lần này Kiều Lục Nghị nhắm đến thành phố biển, trọng điểm khai thác khách du lịch trong và ngoài nước. Vị trí anh lựa chọn chính là trung tâm thương mại nằm giữa trung tâm thành phố, nằm cách bờ biển hơn một giờ đi xe.
Phi cơ riêng vừa đáp xuống sân bay thì bên ngoài đã có mưa lớn, vì đang vào mùa mưa nên thời tiết nơi đây tương đối ẩm, nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường.
Đến nơi cũng đã gần mười một giờ trưa, điều đầu tiên Kiều Lục Nghị làm khi xuống mặt đất là gửi tin nhắn thoại cho Lâm Nghiên Hy.
[Anh đến nơi rồi, hiện tại chỗ anh đang mưa.]
Hàn Mạt đi bên cạnh, liếc nhìn Kiều Lục Nghị một cái, không nhịn được mà phàn nàn: "Thiếu phu nhân nhà cậu không chê cậu phiền à?"
Kiều Lục Nghị vẫn ngẩng cao đầu đi về phía trước, từ tốn đáp trả: "Cậu không có vợ, tôi không trách."
Hàn Mạt: "..."
Dàn vệ sĩ mặc thường phục của Kiều gia hòa lẫn trong đám đông, số người được cử theo vừa đủ ba chiếc bốn chỗ cùng hai vị trí ở xe Kiều Lục Nghị sẽ sử dụng.
Một tốp khác đã có mặt trước đó để dò thám địa hình và mở đường trước. Vì trước đây Kiều Lục Nghị từng bị ám sát, cho nên dù không muốn anh vẫn phải dẫn theo cả đội vệ sĩ.
Lần đầu tiên bị ám sát lúc mười bốn tuổi, Kiều Lục Nghị vì chưa hiểu được nguy hiểm từ vị trí mình đang đứng mà để lại hậu quả là vết sẹo dưới mắt.
Lần thứ hai là năm ngoái, do quá ỷ y mà mang theo ít vệ sĩ, kết quả liên lụy cả Lâm Nghiên Hy.
Kiều Lục Nghị thật sự không muốn mang tiếng ác, nhưng những kẻ nấp sau bóng tối luôn lợi dụng sơ hở để cắn anh, vậy nên anh chỉ còn cách diệt cỏ tận gốc, một mạng cũng không tha.
Vừa vào xe, điện thoại Kiều Lục Nghị đã có thông báo tin nhắn mới từ Lâm Nghiên Hy, anh mong đợi nhấn vào áp loa lên tai nghe.
[Anh nhớ giữ ấm một chút, về đến khách sạn lấy một ít trà gừng trong hộp ở gần túi y tế pha uống nhé.]
Hàn Mạt nhìn sắc mặt tươi tỉnh của Kiều Lục Nghị, gai ốc bỗng nhiên nổi lên.
Loay hoay bàn bạc về vấn đề thu mua trung tâm thương mại, lúc kết thúc cuộc họp đã gần tám giờ tối. Theo như kế hoạch sau bữa tối sẽ đến sòng bạc đang có tiếng xem thử tình hình kinh doanh.
Lúc công việc kết thúc đã hơn mười giờ rưỡi, Kiều Lục Nghị về đến phòng liền lôi điện thoại ra nghía một lúc, chần chừ muốn gọi điện cho Lâm Nghiên Hy nhưng sợ phá giấc ngủ của cô.
Vừa định buông điện thoại xuống đi tắm, điện thoại bỗng có tin nhắn mới, Kiều Lục Nghị nhanh tay mở lên, hai mắt lộ rõ tia mừng rỡ, nhấn vào tin nhắn thoại.
[Anh xong việc chưa?]
Giọng nói nhẹ nhàng nữ tính của Lâm Nghiên Hy truyền đến, lập tức xóa hết mệt mỏi cả ngày nay của Kiều Lục Nghị, anh đưa điện thoại lại gần miệng, nói: [Anh vừa về tới.]
Một phút sau, tin nhắn hồi âm được gửi tới: [Anh nhớ pha nước ấm tắm, đừng bật nhiệt độ máy lạnh thấp quá.]
Ở nhà, Lâm Nghiên Hy gửi tin nhắn nhắc nhở xong liền cất điện thoại sang một bên để đi ngủ.
Tầm mười phút sau, điện thoại cô liên tục báo tin nhắn mới.
[Áo ngủ anh ở đâu?]
[Em có mang quần ngủ bằng vải dày cho anh không?]
[Đôi vớ bông nằm chỗ nào?]
[Bàn chải của anh đâu mất rồi?]
[Anh không tìm thấy khăn lau tóc.]
Lâm Nghiên Hy cảm giác mình sắp cười ra nước mắt, cô hít sâu lấy oxy trả lời một lượt.
[Áo và quần ngủ ở dưới cùng theo chồng, khăn lau tóc là khăn bông dày nằm dưới khăn lau mặt. Bàn chải và kem đánh răng ở trong hộp ngay cạnh chỗ để khăn, vớ bông là đôi thứ tư trong túi rút kế chồng áo.]
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, Kiều Lục Nghị lại tiếp tục hỏi: [Dao cạo râu của anh?]
Lâm Nghiên Hy kiên nhẫn trả lời: [Ở trong túi hình chữ nhật, nằm cùng chỗ với bàn chải.]
Bên kia Kiều Lục Nghị còn đang định tiếp tục kiếm chuyện gây sự không chịu để yên, Lâm Nghiên Hy bên đây đã nắm thóp nói luôn một lần.
[Thuốc nhỏ mắt trong túi y tế, bên trong cũng có vitamin trong lọ thủy tinh, nếu đau họng anh ngậm kẹo mật ong, sau khi ăn hoặc uống rượu có thể ngậm kẹo bạc hà. Bên cạnh có khăn ướt, túi lớn là loại khử trùng, túi nhỏ là loại thông thường có thể lau mặt. Dây sạc em đã quấn để trong túi để ở túi lưới của hành lý, tai nghe cũng đã sạc đủ giờ để chung ở đó.]
Bị Lâm Nghiên Hy nắm bắt hết âm mưu, Kiều Lục Nghị chưa hề bỏ cuộc, cố tình thu âm cả tiếng thở dài tủi thân gửi đi: [Còn em ở đâu?]
Cảm giác bình yên lập tức bao trùm lấy Lâm Nghiên Hy, dù cho Kiều Lục Nghị ở đâu, làm gì thì vẫn nhớ đến cô. Nếu lời nói kia từ miệng người đàn ông khác nói ra, cô chắc chắn sẽ không tin nhưng vì là lời anh nói, cô tuyệt đối tin tưởng.
Khóe môi Lâm Nghiên Hy cong lên cao, dịu dàng đáp: [Ở trong tim anh.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.