Tình Trong Tình: Ngọt Ngào Chiếm Hữu
Chương 26: Tìm kiếm
Erly
20/06/2023
Buổi ra mắt phim của Annie đã dí đến sát nơi, mẹ cô ta nhiều lần cố nói gần nói xa với Kiều nhị phu nhân nhờ giúp đỡ nhưng luôn nhận được câu trả lời không mong muốn.
Dẫu là chỗ bạn bè thân thiết, Kiều nhị phu nhân đương nhiên cũng không thể vì người ngoài mà làm phật ý bố chồng, chưa kể đến tính tình khó khăn của Kiều Lục Nghị, muốn khuyên anh dùng danh tiếng giúp đỡ Annie, căn bản là không thể.
Lúc bố Annie đi làm về, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Ông đến ghế ở phòng khách ngồi nghỉ, hai mẹ con Annie cũng nhận ra khác lạ mà vây quanh hỏi han.
"Công ty có việc gì nghiêm trọng sao?" Mẹ Annie vừa hỏi vừa giơ tay cầm lấy cà vạt chồng tháo ra.
"Không phải chuyện công ty, là vụ con gái anh hai."
Annie nghe tới liền tròn mắt ngạc nhiên: "Tìm được rồi sao bố?"
Bố Annie thở dài một hơi não nề, chầm chậm kể rõ: "Hôm nay bên phía thám tử gửi thông tin, năm đó Thiên An mất tích sau tai nạn, con bé đã từng sống ở cô nhi viện ở vùng ngoại thành cách đó hai tiếng đi xe. Sau mười lăm tuổi nó đã ra ngoài tự lập, dấu vết cũng mất sạch."
Mẹ Annie không ngăn được bản thân thở dài, thất thần lắc đầu: "Đường đường là thiên kim tiểu thư, ra ngoài sống như vậy thì làm sao cam nổi."
Trái ngược với bố mẹ, Annie lại nghĩ hoàn toàn khác: "Tính tới bây giờ chị ấy cũng đã hơn hai mươi tuổi, vốn đủ nhận thức để tìm về gia đình, con nghĩ là do chị ấy không muốn trở về thôi."
Nhắc đến chuyện tìm con gái bị thất lạc của anh trai bố, Annie chợt nghĩ ra cách lôi kéo sự chú ý của giới truyền thông về phía mình.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Mạt phải đích thân ghé sang biệt thự của Kiều Lục Nghị một chuyến, tin tức trên báo sáng nay rầm rộ không thể không để ý.
Trong vườn sau, Kiều Lục Nghị vẫn còn mặc đồ ở nhà thong thả tỉa tót, chăm sóc vườn cây của Lâm Nghiên Hy.
Hàn Mạt đi đến gần chỗ Kiều Lục Nghị đang đứng, đưa máy tính bảng đang mở bài báo "nóng hổi" cho anh xem.
"Gia đình Annie đang tìm cháu gái thất lạc."
Sắc mặt Kiều Lục Nghị không đổi, ung dung cầm máy lướt xem, ánh mắt chợt thoáng lên tia lạnh lẽo, ném trả lại máy cho Hàn Mạt, hàm ý nhắc nhở: "Chúng ta một chút cũng không liên quan đến họ, có vấn đề cũng không cần nương tay."
Hàn Mạt ngầm hiểu ý, không còn gì nữa liền đến sòng bạc trước.
Lúc Kiều Lục Nghị trở về phòng chuẩn bị đi làm, vừa nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm hai mắt liền sáng rực, chớp mắt một cái đã phóng ào vào trong.
Kiều Lục Nghị dù uy lực cỡ nào cũng không dám quá trớn, tối hôm đó vì thiếu kiềm chế, lỡ "trượt" ngón tay đã suýt "được mời" sang phòng khác ngủ.
Lần này viện lý do cũng đang cần tắm, cộng thêm việc Lâm Nghiên Hy không nhìn thấy sẽ bất tiện nên Kiều Lục Nghị tốt bụng ra tay giúp cô tắm.
Kết quả, da thịt của Lâm Nghiên Hy bị Kiều Lục Nghị chà đến đỏ ửng, đã vậy anh còn lợi dụng cơ hội sờ sờ, nắn nắn, hại cô suýt chút không nhịn được xem anh là biến thái mà ra tay đánh.
Dù nhiều lần bị Lâm Nghiên Hy cự tuyệt, Kiều Lục Nghị lại rất hăng hái trong việc làm cô xấu hổ. Bởi anh biết rõ, khi Lâm Nghiên Hy sáng mắt lại, anh sẽ không còn cơ hội lợi dụng đó.
Kiều Lục Nghị giúp Lâm Nghiên Hy mặc một chiếc váy sơ mi xanh nhạt dài qua đầu gối, bên ngoài khoác lên một chiếc áo len mỏng màu trắng.
Lúc cảm nhận được Kiều Lục Nghị mang vớ và giày cho mình, Lâm Nghiên Hy mới ngỡ ra, vội hỏi: "Anh đưa em ra ngoài sao?"
"Ừm, buổi trưa ghé sang chỗ ông nội ăn cơm."
Chuẩn bị xong xuôi cho cả hai, Kiều Lục Nghị lấy kính đen đeo lên cho Lâm Nghiên Hy, sau đó nắm tay cô cùng đi ra ngoài.
Bình thường buổi sáng Lâm Nghiên Hy ở nhà cùng Tuệ Mẫn sẽ có đủ thứ chuyện để tán dóc giết thời gian, lâu dần hình thành thói quen theo dõi báo mỗi buổi sáng. Nay phải ở cùng Kiều Lục Nghị trong bầu không khí im lặng có chút ngột ngạt.
Cánh tay của Lâm Nghiên Hy bị Kiều Lục Nghị chặn giữa cánh tay và đùi anh, sau một lúc cô không tự chủ gõ nhẹ ngón tay vào chân anh.
"Nghị, anh lên mạng xem, báo sáng nay có gì."
Kiều Lục Nghị nghĩ ngợi vài giây, hỏi lại: "Em muốn xem mục nào?"
"Giá vàng."
Giá vàng?
Giá vàng?!
Giá vàng!
Cứ ngỡ vừa nghe nhầm, Kiều Lục Nghị ngạc nhiên nhìn Lâm Nghiên Hy chằm chằm, buồn cười hỏi: "Em muốn biết giá vàng làm gì?"
Vốn định trêu Kiều Lục Nghị một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui Lâm Nghiên Hy thật sự có lý do chính đáng.
Cô mỉm cười, hào hứng đáp: "Em nghe nói giá vàng có liên quan đến giá tiền đô, mà tiền đô lại sử dụng nhiều ở trong sòng bạc của anh, suy ra tiền đô vào nhiều thì anh bận nhiều, vào ít thì anh bận ít."
Trước màn suy luận của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị cười một tiếng, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô, kim đâm nhiều quá máu cũng lưu thông "nhiệt huyết" hơn thì phải.
Dẫu là chỗ bạn bè thân thiết, Kiều nhị phu nhân đương nhiên cũng không thể vì người ngoài mà làm phật ý bố chồng, chưa kể đến tính tình khó khăn của Kiều Lục Nghị, muốn khuyên anh dùng danh tiếng giúp đỡ Annie, căn bản là không thể.
Lúc bố Annie đi làm về, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Ông đến ghế ở phòng khách ngồi nghỉ, hai mẹ con Annie cũng nhận ra khác lạ mà vây quanh hỏi han.
"Công ty có việc gì nghiêm trọng sao?" Mẹ Annie vừa hỏi vừa giơ tay cầm lấy cà vạt chồng tháo ra.
"Không phải chuyện công ty, là vụ con gái anh hai."
Annie nghe tới liền tròn mắt ngạc nhiên: "Tìm được rồi sao bố?"
Bố Annie thở dài một hơi não nề, chầm chậm kể rõ: "Hôm nay bên phía thám tử gửi thông tin, năm đó Thiên An mất tích sau tai nạn, con bé đã từng sống ở cô nhi viện ở vùng ngoại thành cách đó hai tiếng đi xe. Sau mười lăm tuổi nó đã ra ngoài tự lập, dấu vết cũng mất sạch."
Mẹ Annie không ngăn được bản thân thở dài, thất thần lắc đầu: "Đường đường là thiên kim tiểu thư, ra ngoài sống như vậy thì làm sao cam nổi."
Trái ngược với bố mẹ, Annie lại nghĩ hoàn toàn khác: "Tính tới bây giờ chị ấy cũng đã hơn hai mươi tuổi, vốn đủ nhận thức để tìm về gia đình, con nghĩ là do chị ấy không muốn trở về thôi."
Nhắc đến chuyện tìm con gái bị thất lạc của anh trai bố, Annie chợt nghĩ ra cách lôi kéo sự chú ý của giới truyền thông về phía mình.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Mạt phải đích thân ghé sang biệt thự của Kiều Lục Nghị một chuyến, tin tức trên báo sáng nay rầm rộ không thể không để ý.
Trong vườn sau, Kiều Lục Nghị vẫn còn mặc đồ ở nhà thong thả tỉa tót, chăm sóc vườn cây của Lâm Nghiên Hy.
Hàn Mạt đi đến gần chỗ Kiều Lục Nghị đang đứng, đưa máy tính bảng đang mở bài báo "nóng hổi" cho anh xem.
"Gia đình Annie đang tìm cháu gái thất lạc."
Sắc mặt Kiều Lục Nghị không đổi, ung dung cầm máy lướt xem, ánh mắt chợt thoáng lên tia lạnh lẽo, ném trả lại máy cho Hàn Mạt, hàm ý nhắc nhở: "Chúng ta một chút cũng không liên quan đến họ, có vấn đề cũng không cần nương tay."
Hàn Mạt ngầm hiểu ý, không còn gì nữa liền đến sòng bạc trước.
Lúc Kiều Lục Nghị trở về phòng chuẩn bị đi làm, vừa nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm hai mắt liền sáng rực, chớp mắt một cái đã phóng ào vào trong.
Kiều Lục Nghị dù uy lực cỡ nào cũng không dám quá trớn, tối hôm đó vì thiếu kiềm chế, lỡ "trượt" ngón tay đã suýt "được mời" sang phòng khác ngủ.
Lần này viện lý do cũng đang cần tắm, cộng thêm việc Lâm Nghiên Hy không nhìn thấy sẽ bất tiện nên Kiều Lục Nghị tốt bụng ra tay giúp cô tắm.
Kết quả, da thịt của Lâm Nghiên Hy bị Kiều Lục Nghị chà đến đỏ ửng, đã vậy anh còn lợi dụng cơ hội sờ sờ, nắn nắn, hại cô suýt chút không nhịn được xem anh là biến thái mà ra tay đánh.
Dù nhiều lần bị Lâm Nghiên Hy cự tuyệt, Kiều Lục Nghị lại rất hăng hái trong việc làm cô xấu hổ. Bởi anh biết rõ, khi Lâm Nghiên Hy sáng mắt lại, anh sẽ không còn cơ hội lợi dụng đó.
Kiều Lục Nghị giúp Lâm Nghiên Hy mặc một chiếc váy sơ mi xanh nhạt dài qua đầu gối, bên ngoài khoác lên một chiếc áo len mỏng màu trắng.
Lúc cảm nhận được Kiều Lục Nghị mang vớ và giày cho mình, Lâm Nghiên Hy mới ngỡ ra, vội hỏi: "Anh đưa em ra ngoài sao?"
"Ừm, buổi trưa ghé sang chỗ ông nội ăn cơm."
Chuẩn bị xong xuôi cho cả hai, Kiều Lục Nghị lấy kính đen đeo lên cho Lâm Nghiên Hy, sau đó nắm tay cô cùng đi ra ngoài.
Bình thường buổi sáng Lâm Nghiên Hy ở nhà cùng Tuệ Mẫn sẽ có đủ thứ chuyện để tán dóc giết thời gian, lâu dần hình thành thói quen theo dõi báo mỗi buổi sáng. Nay phải ở cùng Kiều Lục Nghị trong bầu không khí im lặng có chút ngột ngạt.
Cánh tay của Lâm Nghiên Hy bị Kiều Lục Nghị chặn giữa cánh tay và đùi anh, sau một lúc cô không tự chủ gõ nhẹ ngón tay vào chân anh.
"Nghị, anh lên mạng xem, báo sáng nay có gì."
Kiều Lục Nghị nghĩ ngợi vài giây, hỏi lại: "Em muốn xem mục nào?"
"Giá vàng."
Giá vàng?
Giá vàng?!
Giá vàng!
Cứ ngỡ vừa nghe nhầm, Kiều Lục Nghị ngạc nhiên nhìn Lâm Nghiên Hy chằm chằm, buồn cười hỏi: "Em muốn biết giá vàng làm gì?"
Vốn định trêu Kiều Lục Nghị một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui Lâm Nghiên Hy thật sự có lý do chính đáng.
Cô mỉm cười, hào hứng đáp: "Em nghe nói giá vàng có liên quan đến giá tiền đô, mà tiền đô lại sử dụng nhiều ở trong sòng bạc của anh, suy ra tiền đô vào nhiều thì anh bận nhiều, vào ít thì anh bận ít."
Trước màn suy luận của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị cười một tiếng, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô, kim đâm nhiều quá máu cũng lưu thông "nhiệt huyết" hơn thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.