Chương 143: Đấu chiến cùng súng bắn tỉa
Đấu Gia
28/02/2013
Đạn là từ cửa sổ mà bắn vào, Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan lại tránh vào trong góc thoát khỏi tầm nhìn thẳng tử cửa sổ, đạn không thể chuyển hướng mà bắn trúng bọn họ, cho nên tay súng bắn tỉa kia không có động tĩnh gì. Truyện "Tinh Võ Môn " Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo chăm chú nhớ lại một chút khi tay súng bắn tỉa kia mới vừa rồi nổ vài phát súng, đối với phương vị đại khái của tay súng bắn tỉa kia cũng có phỏng đoán sơ bộ. Chỉ có điều căn cứ theo tiếng súng vang cùng với tiếng lên cò nạp đạn hắn nghe được loáng thoáng mà phỏng đoán, thì tay súng bắn tỉa kia cũng phải cách hắn ít nhất là khoảng cách hơn trăm thước. Điều này làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy có chút khó khăn, coi như là sử dụng súng lục của hậu thế sản xuất đi nữa, tầm bắn hữu hiệu cũng chỉ có thể trong khoảng chừng trăm thước, còn súng lục bình thường cũng chỉ khoảng chừng năm mươi thước. Mà cây súng lục trong tay hắn lúc này tuy được Vương tử Uy Nhĩ Sĩ gọi là cây súng lục ổ quay "cực phẩm", nhưng là khi Vương Chí Đạo kiểm tra qua, tầm bắn hữu hiệu chỉ có chừng sáu mươi thước. Vượt quá sáu mươi thước là đạn đã chệch quỹ đạo đi rất nhiều, không dễ dàng bắn trúng mục tiêu. Nếu vượt qua một trăm thước, độ chệch coi như là phi thường lớn, hơn nữa nếu như có bắn trúng cơ thể người đi nữa, lực sát thương cũng sẽ giảm xuống rất nhiều. Còn súng ngắm thì lại không giống như vậy. Tầm bắn hữu hiệu của súng ngắm đều một dạng như nhau đạt tới hơn năm trăm thước, thậm chí là tám trăm thước. Đặc biệt ở hậu thế, công ty Ba Lôi Đặc (Barrett) của nước Mỹ đã chế tạo ra súng bắn tỉa XM109 được phong là "vua của các loại súng bắn tỉa", tầm bắn nghe nói còn vượt quá hai ngàn thước. Đương nhiên ở thời đại này súng ngắm cũng chỉ có thể xem như là mô hình phác thảo, so với súng ngắm ở đời sau thì kém rất xa, chỉ có điều là khoảng cách một trăm thước tuyệt đối vẫn là trong tầm bắn hữu hiệu của nó, so với súng lục thì vẫn chuẩn xác hơn rất nhiều.
Đương nhiên, lấy năng lực của Vương Chí Đạo, cho dù đường đạn có bị phát sinh độ chệch, hắn cũng có năng lực bắn trúng mục tiêu, vấn đề chỉ là vị trí của tay súng bắn tỉa kia cũng chỉ là theo hắn phỏng đoán, không thể khẳng định tuyệt đối. Còn nữa là hắn cũng không biết được tay súng bắn tỉa kia có để lộ thân hình của bản thân hay không, nếu như tay súng bắn tỉa kia nằm sau một chướng ngại vật, che dấu được những chỗ yếu hại trên cơ thể, thì cơ hội bắn trúng hắn cũng không lớn. Huống hồ Vương Chí Đạo còn không thể thò đầu ra mà tìm tòi vị trí của tay súng bắn tỉa kia, như vậy thì so với một người mù cũng không có gì khác nhau.
Cứ mù quáng bắn bừa, hơn nữa tầm bắn quá xa, cho dù Vương Chí Đạo chính là một tay súng thần siêu cấp, cũng không có nắm chắc có thể bắn trúng được tay súng bắn tỉa kia.
Ở hậu thế khi Vương Chí Đạo gặp phải loại tình huống này, đều một dạng như nhau là chậm rãi chờ đợi, cùng tay súng bắn tỉa đấu sự kiên nhẫn, xem người nào nhẫn nại không nổi mà lộ ra sơ hở trước, để cho đối phương bắt được cơ hội mà phản kích lại. Chỉ có điều tình huống lúc này lại không phải là để cho Vương Chí Đạo có thể cùng tay súng bắn tỉa kia đấu kiên nhẫn. Sơn Khẩu Tuyết Tử trên ngực đã trúng một phát súng, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, nếu như không kịp cấp cứu cầm máu cho nàng, nàng sẽ không thể cứu được nữa. Mặc dù Sơn Khẩu Tuyết Tử là một nữ nhân Nhật Bản, nhưng chính là một nữ nhân tốt bụng hiếm thấy, hơn nữa nàng lại chính là ý trung nhân của Trần Chân, Vương Chí Đạo không thể nào nhìn nàng chết mà không cứu.
Vội vàng nhìn khắp một lượt quanh căn phòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì có thể lợi dụng được, Vương Chí Đạo thay đổi tâm niệm thật nhanh nghĩ tới một chủ ý mạo hiểm, dù sao thì ở thời đại này lính bắn tỉa tuy tay nghề có thể cao cường, nhưng về độ kiên nhẫn cùng các xảo thuật thì không thể sánh được với lính bắn tỉa chuyên nghiệp ở hậu thế. Hắn trước hết hít sâu một hơi, sau đó cởi áo ngoài của mình ra, lại nói với Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, ngươi nhớ kỹ lời ta dặn, ngươi chuẩn bị cho tốt, chờ một chút khi ta hô ngươi ra cứu người, ngươi lập tức chạy ra kéo Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư vào trong này. Động tác phải cực kỳ nhanh chóng, hiểu chưa?"
Ô Tâm Lan gật đầu, đồng thời có chút lo lắng nói: "Chí Đạo, ngươi phải cẩn thận một chút!"
"Yên tâm!"
Vương Chí Đạo làm một thủ thế để cho Ô Tâm Lan an tâm, sau đó đột nhiên đem áo ngoài hướng ra phía cửa sổ ném đi.
Tay súng bắn tỉa đang phục kích bên ngoài quả nhiên phản ứng rất nhanh, "đoàng" một tiếng súng vang, vừa kịp bắn thủng một lỗ trên tấm áo được ném ra. Mà Vương Chí Đạo thừa cơ hội này đã kịp thể hiện bản lĩnh nghe tiếng đoán người, xác định được đúng phương vị của tay súng bắn tỉa, đứng phắt lên, hướng ra ngoài cửa sổ nã một phát súng.
Bởi vì khoảng cách khá xa, đạn sẽ bị chệch quỹ tích, nên khi Vương Chí Đạo nổ súng đã đem điểm ngắm nòng súng cao lên một chút. Chỉ có điều là quả nhiên như Vương Chí Đạo đã dự đoán, tay súng bắn tỉa kia đúng thật là đã ẩn nấp thân mình sau chướng ngại vật là một hòn giả sơn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, một phát súng này của Vương Chí Đạo vừa vặn bắn trúng lên trên phần đầu hắn.
Nhưng điều làm cho Vương Chí Đạo không dự liệu đến chính là tay súng bắn tỉa này trên đầu lại mang một cái mũ bảo hiểm chế từ kim loại.
Vương Chí Đạo trải qua tính toán mạo hiểm mới bắn trúng được hắn một phát, nhưng lại trúng ngay vào mũ bảo hiểm kim loại của hắn, nhất là tầm bắn lại quá xa, uy lực của đầu đạn đã giảm đi, bắn lên cái mũ bảo hiểm kim loại ngay cả một vết đạn cũng không có lưu lại nổi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Chỉ có điều là cho dù như thế, tay súng bắn tỉa kia vẫn hoảng sợ mà thụt đầu xuống, Vương Chí Đạo tranh thủ được một chút khe hở này, trong miệng vừa hô Ô Tâm Lan: "Cứu người!", sau đó thân hình hắn chớp động nhanh như cắt đã cướp được một vị trí thuận lợi, toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn chằm chằm vào vị trí của tay súng bắn tỉa kia, chỉ cần tay súng bắn tia kia dám thò đầu ra nhìn, hắn có thể nắm chắc nổ súng bắn trúng đối phương.
Đã đứng được ở vị trí đối diện cửa sổ, Vương Chí Đạo quan sát rõ được phương vị hòn giả sơn mà tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp phía sau, đồng thời cũng nhìn được cây súng ngắm mà tay súng bắn tỉa kia đang gác lên hòn giả sơn.
Vừa nhìn thấy cây súng ngắm kia, Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi đại chấn kinh hãi. Ở kiếp trước hắn xuất thân là lính trinh sát, đối với súng ống kiến thức hiển nhiên là vô cùng phong phú, cho nên vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, cây súng kia chính là loại súng trường bắn tỉa Arisaka 97 cỡ đạn 6,5mm. Loại súng ngắm này là Nhật Bản mãi đến năm 1937 mới chính thức nghiên cứu sản xuất ra được, đến đại chiến Thế giới lần thứ hai mới bắt đầu sử dụng rộng rãi. Nhưng là bây giờ ngay cả đại chiến Thế giới lần thứ nhất cũng còn chưa nổ ra, súng ngắm ở thời đại này mới chỉ là hình mẫu sơ bộ, mãi đến trong Đại chiến Thế giới lần thứ nhất mới được quân lính Đức quốc sử dụng trên chiến trường, thậm chí đến lúc đó súng trường bắn tỉa cũng vẫn là loại nạp đạn thủ công bắn phát một. Nhưng là cây súng ngắm của tay bắn tỉa kia lại là loại bán tự động, lại có gắn ống kính ngắm tạo hình tinh xảo, thoạt nhìn có vẻ có độ chuẩn xác quang học rất cao. Súng ngắm như vậy, tuyệt đối không thể nào có thể sản xuất ra được ở thời kỳ này.
Đây là cái sự kiện gì chứ? Chẳng lẽ là bởi vì bản thân mình tái sinh đến thời đại này mà thay đổi lịch sử, thậm chí là cho những thứ gì đó vốn là hai mươi năm sau mới có thể xuất hiện lại sớm đã xuất hiện rồi sao? Hay là... còn có một người khác, cũng là người ở hậu thế, cũng giống như chính mình xuyên qua thời gian mà tái sinh về thời đại này, cũng đem những đồ vật thuộc về đời sau mà sớm chế tạo ra được?
Còn đang suy tư, đã thấy chiếc mũ bảo hiểm kim loại của tay súng bắn tỉa kia một lần nữa nhô lên, Vương Chí Đạo lập tức quyết đoán nổ một phát súng nữa, phát đạn lần này nhằm bắn ngay vào ống kính ngắm, khoảng cách làm cho uy lực của đầu đạn giảm đi, nhưng cũng đủ đem gương trước của kính ngắm bắn nát bấy, cũng dọa cho tay súng bắn tỉa kia một lần nữa phải thụt đầu xuống.
Ở phía sau, Ô Tâm Lan đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, đem Sơn Khẩu Tuyết Tử kéo đến nấp dưới cửa sổ, làm cho tay súng bắn tỉa kia có nhô lên cũng không thể nhìn thấy được các nàng.
Nhìn Sơn Khẩu Tuyết Tử trước ngực máu tươi không ngừng chảy ra, Ô Tâm Lan không biết nên làm cái gì bây giờ, không nhịn được lo lắng hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, nàng không ngừng chảy máu, ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Mau cầm máu cho nàng!"
"Nhưng ta không biết làm thế nào!"
"Nghe theo ta, ta nói như thế nào ngươi sẽ làm theo đúng như thế! Đầu tiên, hãy đem quần áo ở bộ vị bị thương của nàng cởi xuống đí!" Vương Chí Đạo hai tròng mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của tay súng bắn tỉa kia, trong miệng lại chỉ điểm Ô Tâm Lan.
Ô Tâm Lan vội vàng làm theo hướng dẫn của Vương Chí Đạo, cởi áo của Sơn Khẩu Tuyết Tử ra, sau đó lại nói:
"Cởi ra rồi, sau đó làm như thế nào đây?"
Vương Chí Đạo không dám buông lỏng, trong miệng tiếp tục hồi đáp: "Nói cho ta biết vị trí trúng đạn của nàng!"
"Bên dưới ngực trái, hình như bị bắn trúng vào tim rồi..."
"Bắn trúng trái tim thì nàng sớm đã chết toi rồi! Nàng bây giờ còn chưa chết, cũng vẫn còn có thể hô hấp rên rỉ, hẳn là bắn trúng vào khoảng trống giữa tim cùng phổi, xem ra vận khí của nàng cũng không tệ hả. Trên người ngươi có tiểu đao hay lợi khí gì không?"
"Có một thanh tiểu đao, để làm cái gì?" Ô Tâm Lan liền móc ra một thanh thiếp thân tiểu đao được giấu rất kỹ, chỉ dài có gần mười cm.
"Trước hết lật sấp nàng lại, xem xem nàng có chảy máu ở sau lưng hay không?"
Ô Tâm Lan đem Sơn Khẩu Tuyết Tử lật sấp lại, nhìn một chút lưng của nàng, lại gật đầu nói: "đích thật là đang chảy máu, nhưng là không nhiều lắm!"
"Vậy là đạn xuyên ra đến sau lưng của nàng, nhưng vẫn chưa xuyên thấu ra. Ô sư tỷ, ngươi trước hết dùng tiểu đao rạch rộng miệng vết thương sau lưng nàng ra, để xem một chút xem có tìm được đầu đạn hay không, nếu tìm được đầu đạn thì mau lấy ra. Khi lấy đầu đạn phải tìm một đồ vật gì để cho nàng cắn, tránh cho nàng bởi vì đau đớn quá mà tự cắn đứt đầu lưỡi của mình. Động tác phải nhanh lên, nếu chậm để nàng chảy máu nhiều quá sẽ không cứu nổi đâu!"
"Dùng đao rạch vết thương ra?" Ô Tâm Lan nghe thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy do dự.
"Đừng nói với ta là ngươi không dám làm đấy nhé!"
"Ai nói ta không dám!"
Ô Tâm Lan hiển nhiên không muốn để cho Vương Chí Đạo khinh thường, nhìn thấy cái áo ngoài của Vương Chí Đạo bị tay súng bắn tỉa bắn thủng một lỗ vẫn đang rơi trên mặt đất, lập tức với tay nhặt lấy ống tay áo xoắn lại thành một nắm nhét vào miệng Sơn Khẩu Tuyết Tử để cho nàng cắn lại. Sau đó bàn tay ngọc run rẩy dùng tiểu đao rạch vết thương sau lưng Sơn Khẩu Tuyết Tử ra, qua nhiên đã nhìn thấy được đầu đạn, chỉ kém một phân nữa là có thể xuyên thấu ra ngoài. Ô Tâm Lan cố nhịn nỗi khiếp đảm xuống, dùng mũi nhọn của tiểu đao khều đầu đạn ra. Sơn Khẩu Tuyết Tử bị nàng hành hạ dày vò như vậy, lập tức đau đến mức chết ngất hẳn đi.
Ô Tâm Lan thấy thế kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Chí Đạo, nàng đã chết, làm sao bây giờ?"
"Trống ngực có còn đập hay không?" Vương Chí Đạo hỏi.
Ô Tâm Lan đem cái lổ tai áp xuống trên ngực Sơn Khẩu Tuyết Tử lắng nghe một chút, gật đầu nói:
"Trái tim còn đang đập!"
"Vậy đó chỉ là bất tỉnh thôi, không phải đã chết! Tiếp tục bước thứ hai, đem viên đạn này xoay mở ra, lấy thuốc đạn bên trong đổ lên bên trên vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử đi!" Vương Chí Đạo vừa nói vừa rất nhanh thọc một tay vào trong túi quần, lấy ra hai viên đạn ném cho Ô Tâm Lan.
Sau khi đợi được Ô Tâm Lan hoàn thành việc cậy đầu đạn lấy thuốc súng, Vương Chí Đạo lại nói: "Trong túi áo ngoài kia của ta hẳn là có diêm, ngươi tìm một chút xem! Đánh lửa lên, đốt cháy đám thuốc súng đó!"
Ô Tâm Lan nghe vậy lại càng hoảng sợ, vội hỏi lại: "Để làm cái gì vậy? Nàng sẽ chết vì đau mất!"
"Đó là biện pháp tốt nhất để cầm máu tiêu độc, mau làm theo nhanh lên, nếu không thuốc súng bị máu chảy ướt hết không dùng được đâu! Cứ yên tâm đi, nàng không chết được, năng lực chịu đau của phụ nữ không kém như vậy đâu!"
Ô Tâm Lan tìm ra được diêm quẹt, sau khi đốt lên liền cần cẩn dực dực nhằm đám thuốc súng trên vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử châm vào. Thuốc súng còn chưa bị máu chảy làm ướt, vừa được lửa diêm châm vào, đã cháy bùng lên mãnh liệt "xèo" một tiếng.
Sơn Khẩu Tuyết Tử phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức từ trong hôn mê tỉnh lại nhưng lại rất nhanh đau đến tiếp tục xỉu đi.
Ô Tâm Lan kinh sợ đến hãi hùng khiếp vía, một lúc sau mới hỏi tiếp: "Chí... Chí Đạo, bây giờ thì lại phải làm cái gì nữa?"
"Băng bó lại cho nàng!"
Vương Chí Đạo vừa nhìn chằm chằm về vị trí của tay súng bắn tỉa vừa chỉ điểm cho Ô Tâm Lan dùng thủ thuật băng bó đơn giản trong giải phẫu ngoại khoa đem vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử băng bó lại. Bởi vì không có bông băng, Ô Tâm Lan dứt khoát đem áo ngoài của Vương Chí Đạo xé ra thành dải băng rồi đem vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử băng bó lại.
Đợi được sau khi Ô Tâm Lan đã hoàn thành xong hết rồi, nhưng tay súng bắn tỉa kia vẫn không có nhô đầu lên, Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày thấp giọng nói với Ô Tâm Lan:
"Ngươi ở chỗ này trông coi nàng, không được chạy loạn, ta đi ra ngoài xem một chút!"
Vừa nói Vương Chí Đạo vừa nhẹ nhàng tung mình nhảy ra khỏi cửa sổ đi ra ngoài. Vừa mới rơi xuống đất, đã thấy tay súng bắn tỉa kia rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, từ từ nhô cái đầu đội mũ bảo hiểm kim loại lên, vì ống ngắm đã bị bắn vỡ nên hắn khá chậm chạp. Vương Chí Đạo bất động thanh sắc, đợi được tới khi tay súng bắn tỉa kia đem hai tròng mắt cùng lộ ra, lập tức bóp cò súng. Một phát súng này chuẩn xác không sai lệch bắn trúng vào tròng mắt bên phải của tay súng bắn tỉa. Bởi vì khoảng cách quá xa, đầu đạn không đủ bắn xuyên vào trong đầu não tay súng bắn tỉa, nhưng vẫn đủ đem con mắt bên phải của tay súng bắn tỉa bắn vỡ nát. Tay súng bắn tỉa kia lập tức thét lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống. Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo lập tức nhằm ngọn giả sơn thần tốc chạy đến, khoảng cách trăm thước nhưng hắn cơ hồ dùng không tới mười giây đồng hồ đã kịp chạy đến nơi. Tay súng bắn tỉa kia vẫn còn nằm trên mặt đất, hai tay bưng lấy tròng mắt bên phải, không ngừng lăn lộn quẳn quại.
Vương Chí Đạo nhặt lấy cây súng bắn tỉa đã bị chính mình bắn nát ống kính ngắm, vừa nhìn lại đã khẳng định chắc chắn quả nhiên là cây súng ngắm đời 97 mà lính Nhật sử dụng trong Đại chiến Thế giới lần thứ hai.
Đem cây "Kim tiễn" của mình giắt trả về bên hông, Vương Chí Đạo dùng súng ngắm chĩa vào tay bắn tỉa vẫn đang thống khổ lăn lộn rên rỉ, quát lên: "Con mẹ mày, ngồi lên cho ta! Đừng giả bộ lộn xộn kêu loạn nữa, nếu không ta một phát bắn chết mày! Có nghe hay không?"
Câu cuối cùng Vương Chí Đạo gần như hét lên, làm tay súng bắn tỉa kia lại càng hoảng sợ, tay phải vẫn bưng lấy bên mắt vỡ, từ trên mặt đất bò dậy.
"Không cần đứng lên. Cứ quỳ trên mặt đất!" Vương Chí Đạo ra lệnh, nòng cây súng ngắm chĩa thẳng vào cổ họng tay súng bằng tỉa kia.
Bị họng súng chĩa vào cổ như vậy, tay súng bắn tỉa kia rất ngoan ngoãn nghe lời quỳ xuống trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
"Nghe cho rõ đây, ta bây giờ hỏi ngươi một câu, ngươi đáp lại một câu, trả lời vắn tắt rõ ràng, không được nói nhảm. Đã hiểu chưa?"
Tay súng bắn tỉa vội vàng gật đầu, xem ra hắn chính là người rất yêu quý tính mạng của mình. Bây giờ tính mạng đang bị Vương Chí Đạo uy hiếp, không thể không hợp tác. Tay súng bắn tỉa này là một thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu, vóc dáng rất cường tráng, bộ dáng vốn cũng có thể xem là anh tuấn, đáng tiếc bởi vì bị Vương Chí Đạo bắn nát một cơn mắt, trên mặt máu huyết đầm đìa, bộ dáng thoạt nhìn rất dọa người.
"Ngươi tên là gì, là người ở đâu?"
“Ta gọi là Trường Cát Long Trực, là người Nhật Bản Đông Kinh. Hiện nay chính là thủ hạ làm việc dưới trướng Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh!"
Trường Cát Long Trực trả lời rất thẳng thắn.
"Là làm việc gì?"
"Nguyên lai chính là một quân nhân trong bộ đội lục quân. Bởi vì tay súng tốt cho nên được Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh chiêu tập gia nhập vào đội lính bắn tỉa!"
"Đội lính bắn tỉa? Các ngươi là được thành lập từ lúc nào? Tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Một năm trước, tổng nhân số ta không rõ ràng lắm, chỉ biết là ta thuộc về phân đội thứ ba, cùng trong phân đội tổng cộng có mười hai người."
"Cây súng này cùng cái mũ bảo hiểm kia là ở đâu mà có?"
"Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh phát cho, nói là vũ khí được quân đội Thiên Hoàng Đại Nhật Bản bí mật sản xuất, mỗi một một tay súng bắn tỉa đều có."
"Ai là người thiết kế chế tạo?"
"Ta không biết, đây là bí mật tối cao, hình như là chỉ có Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh mới biết được, hơn nữa hắn cấm chúng ta đàm luận loại chuyện này! Ta nói chính là lời nói thật, ngươi phải tin tưởng ta!"
Vương Chí Đạo nhìn vào con mắt còn lại của Trường Cát Long Trực một lúc, mới gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi. Vậy hỏi ngươi một câu nữa, Sơn Khẩu Dụ Nhân là tự hắn hạ lệnh cho ngươi đi nổ súng bắn vào con gái của hắn hay sao?"
"Đúng vậy, ta chỉ là một tên tiểu binh phụng mệnh hành sự mà thôi, ta cũng không nghĩ muốn nổ súng bắn Đại tiểu thư. Nhưng là Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh tự mình hạ lệnh cho ta, ta không dám cãi lời. Xin ngươi tin tưởng ta!" Trường Cát Long Trực thấy hai tròng mắt Vương Chí Đạo trở nên ác liệt, vội vàng giải thích nói.
"Ta tin tưởng ngươi, nếu như không phải là Sơn Khẩu Dụ Nhân ra lệnh, ngươi làm sao dám nổ súng bắn con gái của hắn!"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói.
"Như vậy, ... Những gì ngươi muốn hỏi ta đã trả lời toàn bộ rồi, ngươi có thể..., có thể thả ta đi được chưa?" Trường Cát Long Trực cẩn cẩn dực dực hỏi lại.
"Ta đã khi nào nói rằng sẽ thả ngươi đi?"
Trường Cát Long Trực nghe vậy kinh hãi, vội vàng nói: "Ngươi không thể giết ta, tất cả những gì ngươi muốn hỏi ta đã trả lời thành thật hết rồi, không hề có một câu giả dối. Ngươi không thể nào tự phản lại lời nói của mình được!"
"Ta đây không hề có nói rằng nếu ngươi nói thật thì sẽ thả cho ngươi đi. Đó là chính ngươi tưởng tượng ra mà thôi, điều này sao có thể xem như ta phản lại ta được? Chỉ có điều là ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi có thể đi! Nhưng mà nếu như đổi lại ta là ngươi, nhất định sẽ không cứ thế này mà rời đi, nhiệm vụ của ngươi đã thất bại, hơn nữa cón tiết lộ ra bí mật của Sơn Khẩu Dụ Nhân, trở về thì chỉ có một con đường chết! Hơn nữa, ngươi dám nổ súng bắn Sơn Khẩu Tuyết Tử, cho dù Sơn Khẩu Dụ Nhân không giết ngươi, ngươi cho rằng Sơn Khẩu Ngọc Tử sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Hiểu rõ chưa!"
Vương Chí Đạo vác cây súng ngắm lên vai trái, xoay người rời đi. Vừa mới đi được vài bước, không ngờ con mắt độc nhất của Trường Cát Long Trực đột nhiên lóe ra sát khí, lặng lẽ từ dưới ống chân rút ra một cây súng lục nhỏ xíu, nhắm ngay vào sau lưng Vương Chí Đạo. Truyện "Tinh Võ Môn "
“Đoàng" một tiếng súng vang, trúng đạn nhưng lại chính là Trường Cát Long Trực! Chỉ thấy "Kim tiễn" của Vương Chí Đạo không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay phải hắn, đầu cũng không thèm quay về phía sau đã kịp tặng cho Trường Cát Long Trực một viên đạn, vừa vặn bắn trúng vào mắt trái của Trường Cát Long Trực. Bởi vì lần này khoảng cách chỉ có vài thước, đầu đạn trực tiếp xuyên vào trong đại não Trường Cát Long Trực, tên lính Nhật Bản này lập tức đương trường mất mạng. Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo đem "Kim tiễn" giắt vào trở về bên hông, quay đầu lại nhìn thi thể của Trường Cát Long Trực, thở dài nói: "Ta đã cho ngươi một cơ hội sống, tại sao ngươi còn muốn đi tìm chết làm gì vậy!"
Trở lại gian phòng kia, Ô Tâm Lan cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử hôn mê bất tỉnh vẫn đang nấp ở dưới cửa sổ, nhìn thấy Vương Chí Đạo nhảy vọt qua cửa sổ đi vào, Ô Tâm Lan vội hỏi: "Chí Đạo, địch nhân đã giải quyết rồi sao?"
Vương Chí Đạo gật đầu, liếc mắt một cái nhìn Sơn Khẩu Tuyết Tử sắc mặt tái nhợt, nói: "Chúng ta mang nàng quay về Tinh Võ Môn, nhanh chóng cho nàng chút thuốc, nếu không sau khi nàng tỉnh lại vết thương sẽ đau đớn không thể nào chịu được!"
Vương Chí Đạo giao cây súng ngắm cho Ô Tâm Lan mang theo, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài đi kêu một chiếc xe kéo tay, nhưng khi trở về lại chứng kiến một tay cha cố đạo mặc trang phục cha cố Cơ Đốc Giáo đang ra sức "cục cục oa oa" nói cái gì đó cùng với Ô Tâm Lan.
Nhìn thấy Vương Chí Đạo tiến vào, tay cha cố này trong lòng lấy làm kinh hãi, lắp bắp nói với hắn: "Vị, vị tiên sinh này, Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư là nữ tu sĩ của Thánh mẫu đại giáo đường chúng ta, các ngươi không thể mang nàng đem đi được!"
Vương Chí Đạo cau mày nói: "Ngươi không thấy được nàng đang bị thương sao? Chúng ta muốn đem nàng đi trị thương!"
"Không cần, không cần đâu, chúng ta ở nơi này cũng có thầy thuốc, còn có Chúa, Đức chúa nhân từ vạn năng sẽ chữa trị tốt cho nàng!"
Vương Chí Đạo rất khinh bỉ trừng mắt nhìn tay cha cố này một cái, lại hỏi: "Mới vừa rồi khi Sơn Khẩu Tuyết Tử trúng đạn, các ngươi ở chỗ nào?"
"Việc này, việc này..."
"Đừng có việc này việc kia nữa!" Vương Chí Đạo không nhịn được nói: "Ngươi với Chúa của ngươi cũng trốn đi chỗ khác rồi hả? Nếu quả thật là Chúa của ngươi nhân từ vạn năng, vậy như thế nào lại không sớm đi ra hỗ trợ? Mau tránh ra cho ta, đừng có chặn đường nữa. Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư ở lại chỗ này của các ngươi căn bản là không thể an toàn, sát thủ lại có thể còn tới nữa!"
Tay cha cố kia vốn còn đang nghĩ muốn ngăn cản Vương Chí Đạo, nhưng là vừa nghe đến một câu cuối cùng, lập tức sợ hãi vội vàng tránh ra, hiển nhiên không dám nghĩ đến việc tiếp tục lưu Sơn Khẩu Tuyết Tử ở lại chỗ này nữa, sợ rằng lại lôi kéo sát thủ tìm đến đây.
Về tới Tinh Võ Môn, đám người Hoắc Đình Giác nhìn thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử đang hôn mê bất tỉnh, đều cảm thấy ngạc nhiên, sau khi nghe xong Ô Tâm Lan kể lại những sự tình đã trải qua, Lưu Chấn Đông không khỏi vừa sợ vừa giận nói: "Thằng cha Sơn Khẩu Dụ Nhân kia không phải là một con bệnh tâm thần hay sao chứ, ngay cả đến con gái ruột của mình cũng muốn giết chết?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ngay lúc đó ta đã hoài nghi rằng hắn có thể không phải là phụ thân thực sự của Sơn Khẩu Tuyết Tử!"
Ý nghĩ trong lòng Vương Chí Đạo chính là: nếu như Sơn Khẩu Dụ Nhân này cũng là bị người từ hậu thế xuyên việt mà đến, như vậy hiển nhiên sẽ không coi Sơn Khẩu Tuyết Tử là con gái ruột của mình, hạ lệnh giết chết Sơn Khẩu Tuyết Tử cũng không có gì là ngạc nhiên.
Nhưng là Vương Chí Đạo sau đó lại loáng thoáng có cảm giác, Sơn Khẩu Dụ Nhân này chỉ sợ chưa chắc đã là người xuyên việt tái sinh, kẻ xuyên việt chân chính chỉ sợ là một người khác. Tên kia hẳn cũng là một người Nhật Bản, nắm giữ được tri thức của đời sau, cùng hợp tác với Sơn Khẩu Dụ Nhân là một phần tử cực đoan của chủ nghĩa trung quân ái quốc với Thiên hoàng Nhật Bản, vọng tưởng thay đổi lịch sử, một lần nữa thành lập được Nhật Bản đại đế quốc.
Nếu như đúng thật là như thế, vậy thì ưu thế của mình khi đi tới thời đại này sẽ mất đi, bởi vì đã có một kình địch có thể đối địch được với bản thân mình. Hơn nữa nói không chừng người này so với mình còn muốn lợi hại hơn nữa.
Đã nghi như vậy, Vương Chí Đạo càng quyết tâm mạo hiểm đi đến trận địa của Sơn Khẩu Dụ Nhân để điều tra một chút. Dù sao lúc này cũng vẫn còn nhiều thời gian.
Vương Chí Đạo chăm chú nhớ lại một chút khi tay súng bắn tỉa kia mới vừa rồi nổ vài phát súng, đối với phương vị đại khái của tay súng bắn tỉa kia cũng có phỏng đoán sơ bộ. Chỉ có điều căn cứ theo tiếng súng vang cùng với tiếng lên cò nạp đạn hắn nghe được loáng thoáng mà phỏng đoán, thì tay súng bắn tỉa kia cũng phải cách hắn ít nhất là khoảng cách hơn trăm thước. Điều này làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy có chút khó khăn, coi như là sử dụng súng lục của hậu thế sản xuất đi nữa, tầm bắn hữu hiệu cũng chỉ có thể trong khoảng chừng trăm thước, còn súng lục bình thường cũng chỉ khoảng chừng năm mươi thước. Mà cây súng lục trong tay hắn lúc này tuy được Vương tử Uy Nhĩ Sĩ gọi là cây súng lục ổ quay "cực phẩm", nhưng là khi Vương Chí Đạo kiểm tra qua, tầm bắn hữu hiệu chỉ có chừng sáu mươi thước. Vượt quá sáu mươi thước là đạn đã chệch quỹ đạo đi rất nhiều, không dễ dàng bắn trúng mục tiêu. Nếu vượt qua một trăm thước, độ chệch coi như là phi thường lớn, hơn nữa nếu như có bắn trúng cơ thể người đi nữa, lực sát thương cũng sẽ giảm xuống rất nhiều. Còn súng ngắm thì lại không giống như vậy. Tầm bắn hữu hiệu của súng ngắm đều một dạng như nhau đạt tới hơn năm trăm thước, thậm chí là tám trăm thước. Đặc biệt ở hậu thế, công ty Ba Lôi Đặc (Barrett) của nước Mỹ đã chế tạo ra súng bắn tỉa XM109 được phong là "vua của các loại súng bắn tỉa", tầm bắn nghe nói còn vượt quá hai ngàn thước. Đương nhiên ở thời đại này súng ngắm cũng chỉ có thể xem như là mô hình phác thảo, so với súng ngắm ở đời sau thì kém rất xa, chỉ có điều là khoảng cách một trăm thước tuyệt đối vẫn là trong tầm bắn hữu hiệu của nó, so với súng lục thì vẫn chuẩn xác hơn rất nhiều.
Đương nhiên, lấy năng lực của Vương Chí Đạo, cho dù đường đạn có bị phát sinh độ chệch, hắn cũng có năng lực bắn trúng mục tiêu, vấn đề chỉ là vị trí của tay súng bắn tỉa kia cũng chỉ là theo hắn phỏng đoán, không thể khẳng định tuyệt đối. Còn nữa là hắn cũng không biết được tay súng bắn tỉa kia có để lộ thân hình của bản thân hay không, nếu như tay súng bắn tỉa kia nằm sau một chướng ngại vật, che dấu được những chỗ yếu hại trên cơ thể, thì cơ hội bắn trúng hắn cũng không lớn. Huống hồ Vương Chí Đạo còn không thể thò đầu ra mà tìm tòi vị trí của tay súng bắn tỉa kia, như vậy thì so với một người mù cũng không có gì khác nhau.
Cứ mù quáng bắn bừa, hơn nữa tầm bắn quá xa, cho dù Vương Chí Đạo chính là một tay súng thần siêu cấp, cũng không có nắm chắc có thể bắn trúng được tay súng bắn tỉa kia.
Ở hậu thế khi Vương Chí Đạo gặp phải loại tình huống này, đều một dạng như nhau là chậm rãi chờ đợi, cùng tay súng bắn tỉa đấu sự kiên nhẫn, xem người nào nhẫn nại không nổi mà lộ ra sơ hở trước, để cho đối phương bắt được cơ hội mà phản kích lại. Chỉ có điều tình huống lúc này lại không phải là để cho Vương Chí Đạo có thể cùng tay súng bắn tỉa kia đấu kiên nhẫn. Sơn Khẩu Tuyết Tử trên ngực đã trúng một phát súng, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, nếu như không kịp cấp cứu cầm máu cho nàng, nàng sẽ không thể cứu được nữa. Mặc dù Sơn Khẩu Tuyết Tử là một nữ nhân Nhật Bản, nhưng chính là một nữ nhân tốt bụng hiếm thấy, hơn nữa nàng lại chính là ý trung nhân của Trần Chân, Vương Chí Đạo không thể nào nhìn nàng chết mà không cứu.
Vội vàng nhìn khắp một lượt quanh căn phòng, nhưng không phát hiện ra thứ gì có thể lợi dụng được, Vương Chí Đạo thay đổi tâm niệm thật nhanh nghĩ tới một chủ ý mạo hiểm, dù sao thì ở thời đại này lính bắn tỉa tuy tay nghề có thể cao cường, nhưng về độ kiên nhẫn cùng các xảo thuật thì không thể sánh được với lính bắn tỉa chuyên nghiệp ở hậu thế. Hắn trước hết hít sâu một hơi, sau đó cởi áo ngoài của mình ra, lại nói với Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, ngươi nhớ kỹ lời ta dặn, ngươi chuẩn bị cho tốt, chờ một chút khi ta hô ngươi ra cứu người, ngươi lập tức chạy ra kéo Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư vào trong này. Động tác phải cực kỳ nhanh chóng, hiểu chưa?"
Ô Tâm Lan gật đầu, đồng thời có chút lo lắng nói: "Chí Đạo, ngươi phải cẩn thận một chút!"
"Yên tâm!"
Vương Chí Đạo làm một thủ thế để cho Ô Tâm Lan an tâm, sau đó đột nhiên đem áo ngoài hướng ra phía cửa sổ ném đi.
Tay súng bắn tỉa đang phục kích bên ngoài quả nhiên phản ứng rất nhanh, "đoàng" một tiếng súng vang, vừa kịp bắn thủng một lỗ trên tấm áo được ném ra. Mà Vương Chí Đạo thừa cơ hội này đã kịp thể hiện bản lĩnh nghe tiếng đoán người, xác định được đúng phương vị của tay súng bắn tỉa, đứng phắt lên, hướng ra ngoài cửa sổ nã một phát súng.
Bởi vì khoảng cách khá xa, đạn sẽ bị chệch quỹ tích, nên khi Vương Chí Đạo nổ súng đã đem điểm ngắm nòng súng cao lên một chút. Chỉ có điều là quả nhiên như Vương Chí Đạo đã dự đoán, tay súng bắn tỉa kia đúng thật là đã ẩn nấp thân mình sau chướng ngại vật là một hòn giả sơn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, một phát súng này của Vương Chí Đạo vừa vặn bắn trúng lên trên phần đầu hắn.
Nhưng điều làm cho Vương Chí Đạo không dự liệu đến chính là tay súng bắn tỉa này trên đầu lại mang một cái mũ bảo hiểm chế từ kim loại.
Vương Chí Đạo trải qua tính toán mạo hiểm mới bắn trúng được hắn một phát, nhưng lại trúng ngay vào mũ bảo hiểm kim loại của hắn, nhất là tầm bắn lại quá xa, uy lực của đầu đạn đã giảm đi, bắn lên cái mũ bảo hiểm kim loại ngay cả một vết đạn cũng không có lưu lại nổi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Chỉ có điều là cho dù như thế, tay súng bắn tỉa kia vẫn hoảng sợ mà thụt đầu xuống, Vương Chí Đạo tranh thủ được một chút khe hở này, trong miệng vừa hô Ô Tâm Lan: "Cứu người!", sau đó thân hình hắn chớp động nhanh như cắt đã cướp được một vị trí thuận lợi, toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn chằm chằm vào vị trí của tay súng bắn tỉa kia, chỉ cần tay súng bắn tia kia dám thò đầu ra nhìn, hắn có thể nắm chắc nổ súng bắn trúng đối phương.
Đã đứng được ở vị trí đối diện cửa sổ, Vương Chí Đạo quan sát rõ được phương vị hòn giả sơn mà tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp phía sau, đồng thời cũng nhìn được cây súng ngắm mà tay súng bắn tỉa kia đang gác lên hòn giả sơn.
Vừa nhìn thấy cây súng ngắm kia, Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi đại chấn kinh hãi. Ở kiếp trước hắn xuất thân là lính trinh sát, đối với súng ống kiến thức hiển nhiên là vô cùng phong phú, cho nên vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, cây súng kia chính là loại súng trường bắn tỉa Arisaka 97 cỡ đạn 6,5mm. Loại súng ngắm này là Nhật Bản mãi đến năm 1937 mới chính thức nghiên cứu sản xuất ra được, đến đại chiến Thế giới lần thứ hai mới bắt đầu sử dụng rộng rãi. Nhưng là bây giờ ngay cả đại chiến Thế giới lần thứ nhất cũng còn chưa nổ ra, súng ngắm ở thời đại này mới chỉ là hình mẫu sơ bộ, mãi đến trong Đại chiến Thế giới lần thứ nhất mới được quân lính Đức quốc sử dụng trên chiến trường, thậm chí đến lúc đó súng trường bắn tỉa cũng vẫn là loại nạp đạn thủ công bắn phát một. Nhưng là cây súng ngắm của tay bắn tỉa kia lại là loại bán tự động, lại có gắn ống kính ngắm tạo hình tinh xảo, thoạt nhìn có vẻ có độ chuẩn xác quang học rất cao. Súng ngắm như vậy, tuyệt đối không thể nào có thể sản xuất ra được ở thời kỳ này.
Đây là cái sự kiện gì chứ? Chẳng lẽ là bởi vì bản thân mình tái sinh đến thời đại này mà thay đổi lịch sử, thậm chí là cho những thứ gì đó vốn là hai mươi năm sau mới có thể xuất hiện lại sớm đã xuất hiện rồi sao? Hay là... còn có một người khác, cũng là người ở hậu thế, cũng giống như chính mình xuyên qua thời gian mà tái sinh về thời đại này, cũng đem những đồ vật thuộc về đời sau mà sớm chế tạo ra được?
Còn đang suy tư, đã thấy chiếc mũ bảo hiểm kim loại của tay súng bắn tỉa kia một lần nữa nhô lên, Vương Chí Đạo lập tức quyết đoán nổ một phát súng nữa, phát đạn lần này nhằm bắn ngay vào ống kính ngắm, khoảng cách làm cho uy lực của đầu đạn giảm đi, nhưng cũng đủ đem gương trước của kính ngắm bắn nát bấy, cũng dọa cho tay súng bắn tỉa kia một lần nữa phải thụt đầu xuống.
Ở phía sau, Ô Tâm Lan đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, đem Sơn Khẩu Tuyết Tử kéo đến nấp dưới cửa sổ, làm cho tay súng bắn tỉa kia có nhô lên cũng không thể nhìn thấy được các nàng.
Nhìn Sơn Khẩu Tuyết Tử trước ngực máu tươi không ngừng chảy ra, Ô Tâm Lan không biết nên làm cái gì bây giờ, không nhịn được lo lắng hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, nàng không ngừng chảy máu, ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Mau cầm máu cho nàng!"
"Nhưng ta không biết làm thế nào!"
"Nghe theo ta, ta nói như thế nào ngươi sẽ làm theo đúng như thế! Đầu tiên, hãy đem quần áo ở bộ vị bị thương của nàng cởi xuống đí!" Vương Chí Đạo hai tròng mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của tay súng bắn tỉa kia, trong miệng lại chỉ điểm Ô Tâm Lan.
Ô Tâm Lan vội vàng làm theo hướng dẫn của Vương Chí Đạo, cởi áo của Sơn Khẩu Tuyết Tử ra, sau đó lại nói:
"Cởi ra rồi, sau đó làm như thế nào đây?"
Vương Chí Đạo không dám buông lỏng, trong miệng tiếp tục hồi đáp: "Nói cho ta biết vị trí trúng đạn của nàng!"
"Bên dưới ngực trái, hình như bị bắn trúng vào tim rồi..."
"Bắn trúng trái tim thì nàng sớm đã chết toi rồi! Nàng bây giờ còn chưa chết, cũng vẫn còn có thể hô hấp rên rỉ, hẳn là bắn trúng vào khoảng trống giữa tim cùng phổi, xem ra vận khí của nàng cũng không tệ hả. Trên người ngươi có tiểu đao hay lợi khí gì không?"
"Có một thanh tiểu đao, để làm cái gì?" Ô Tâm Lan liền móc ra một thanh thiếp thân tiểu đao được giấu rất kỹ, chỉ dài có gần mười cm.
"Trước hết lật sấp nàng lại, xem xem nàng có chảy máu ở sau lưng hay không?"
Ô Tâm Lan đem Sơn Khẩu Tuyết Tử lật sấp lại, nhìn một chút lưng của nàng, lại gật đầu nói: "đích thật là đang chảy máu, nhưng là không nhiều lắm!"
"Vậy là đạn xuyên ra đến sau lưng của nàng, nhưng vẫn chưa xuyên thấu ra. Ô sư tỷ, ngươi trước hết dùng tiểu đao rạch rộng miệng vết thương sau lưng nàng ra, để xem một chút xem có tìm được đầu đạn hay không, nếu tìm được đầu đạn thì mau lấy ra. Khi lấy đầu đạn phải tìm một đồ vật gì để cho nàng cắn, tránh cho nàng bởi vì đau đớn quá mà tự cắn đứt đầu lưỡi của mình. Động tác phải nhanh lên, nếu chậm để nàng chảy máu nhiều quá sẽ không cứu nổi đâu!"
"Dùng đao rạch vết thương ra?" Ô Tâm Lan nghe thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy do dự.
"Đừng nói với ta là ngươi không dám làm đấy nhé!"
"Ai nói ta không dám!"
Ô Tâm Lan hiển nhiên không muốn để cho Vương Chí Đạo khinh thường, nhìn thấy cái áo ngoài của Vương Chí Đạo bị tay súng bắn tỉa bắn thủng một lỗ vẫn đang rơi trên mặt đất, lập tức với tay nhặt lấy ống tay áo xoắn lại thành một nắm nhét vào miệng Sơn Khẩu Tuyết Tử để cho nàng cắn lại. Sau đó bàn tay ngọc run rẩy dùng tiểu đao rạch vết thương sau lưng Sơn Khẩu Tuyết Tử ra, qua nhiên đã nhìn thấy được đầu đạn, chỉ kém một phân nữa là có thể xuyên thấu ra ngoài. Ô Tâm Lan cố nhịn nỗi khiếp đảm xuống, dùng mũi nhọn của tiểu đao khều đầu đạn ra. Sơn Khẩu Tuyết Tử bị nàng hành hạ dày vò như vậy, lập tức đau đến mức chết ngất hẳn đi.
Ô Tâm Lan thấy thế kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Chí Đạo, nàng đã chết, làm sao bây giờ?"
"Trống ngực có còn đập hay không?" Vương Chí Đạo hỏi.
Ô Tâm Lan đem cái lổ tai áp xuống trên ngực Sơn Khẩu Tuyết Tử lắng nghe một chút, gật đầu nói:
"Trái tim còn đang đập!"
"Vậy đó chỉ là bất tỉnh thôi, không phải đã chết! Tiếp tục bước thứ hai, đem viên đạn này xoay mở ra, lấy thuốc đạn bên trong đổ lên bên trên vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử đi!" Vương Chí Đạo vừa nói vừa rất nhanh thọc một tay vào trong túi quần, lấy ra hai viên đạn ném cho Ô Tâm Lan.
Sau khi đợi được Ô Tâm Lan hoàn thành việc cậy đầu đạn lấy thuốc súng, Vương Chí Đạo lại nói: "Trong túi áo ngoài kia của ta hẳn là có diêm, ngươi tìm một chút xem! Đánh lửa lên, đốt cháy đám thuốc súng đó!"
Ô Tâm Lan nghe vậy lại càng hoảng sợ, vội hỏi lại: "Để làm cái gì vậy? Nàng sẽ chết vì đau mất!"
"Đó là biện pháp tốt nhất để cầm máu tiêu độc, mau làm theo nhanh lên, nếu không thuốc súng bị máu chảy ướt hết không dùng được đâu! Cứ yên tâm đi, nàng không chết được, năng lực chịu đau của phụ nữ không kém như vậy đâu!"
Ô Tâm Lan tìm ra được diêm quẹt, sau khi đốt lên liền cần cẩn dực dực nhằm đám thuốc súng trên vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử châm vào. Thuốc súng còn chưa bị máu chảy làm ướt, vừa được lửa diêm châm vào, đã cháy bùng lên mãnh liệt "xèo" một tiếng.
Sơn Khẩu Tuyết Tử phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức từ trong hôn mê tỉnh lại nhưng lại rất nhanh đau đến tiếp tục xỉu đi.
Ô Tâm Lan kinh sợ đến hãi hùng khiếp vía, một lúc sau mới hỏi tiếp: "Chí... Chí Đạo, bây giờ thì lại phải làm cái gì nữa?"
"Băng bó lại cho nàng!"
Vương Chí Đạo vừa nhìn chằm chằm về vị trí của tay súng bắn tỉa vừa chỉ điểm cho Ô Tâm Lan dùng thủ thuật băng bó đơn giản trong giải phẫu ngoại khoa đem vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử băng bó lại. Bởi vì không có bông băng, Ô Tâm Lan dứt khoát đem áo ngoài của Vương Chí Đạo xé ra thành dải băng rồi đem vết thương của Sơn Khẩu Tuyết Tử băng bó lại.
Đợi được sau khi Ô Tâm Lan đã hoàn thành xong hết rồi, nhưng tay súng bắn tỉa kia vẫn không có nhô đầu lên, Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày thấp giọng nói với Ô Tâm Lan:
"Ngươi ở chỗ này trông coi nàng, không được chạy loạn, ta đi ra ngoài xem một chút!"
Vừa nói Vương Chí Đạo vừa nhẹ nhàng tung mình nhảy ra khỏi cửa sổ đi ra ngoài. Vừa mới rơi xuống đất, đã thấy tay súng bắn tỉa kia rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, từ từ nhô cái đầu đội mũ bảo hiểm kim loại lên, vì ống ngắm đã bị bắn vỡ nên hắn khá chậm chạp. Vương Chí Đạo bất động thanh sắc, đợi được tới khi tay súng bắn tỉa kia đem hai tròng mắt cùng lộ ra, lập tức bóp cò súng. Một phát súng này chuẩn xác không sai lệch bắn trúng vào tròng mắt bên phải của tay súng bắn tỉa. Bởi vì khoảng cách quá xa, đầu đạn không đủ bắn xuyên vào trong đầu não tay súng bắn tỉa, nhưng vẫn đủ đem con mắt bên phải của tay súng bắn tỉa bắn vỡ nát. Tay súng bắn tỉa kia lập tức thét lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống. Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo lập tức nhằm ngọn giả sơn thần tốc chạy đến, khoảng cách trăm thước nhưng hắn cơ hồ dùng không tới mười giây đồng hồ đã kịp chạy đến nơi. Tay súng bắn tỉa kia vẫn còn nằm trên mặt đất, hai tay bưng lấy tròng mắt bên phải, không ngừng lăn lộn quẳn quại.
Vương Chí Đạo nhặt lấy cây súng bắn tỉa đã bị chính mình bắn nát ống kính ngắm, vừa nhìn lại đã khẳng định chắc chắn quả nhiên là cây súng ngắm đời 97 mà lính Nhật sử dụng trong Đại chiến Thế giới lần thứ hai.
Đem cây "Kim tiễn" của mình giắt trả về bên hông, Vương Chí Đạo dùng súng ngắm chĩa vào tay bắn tỉa vẫn đang thống khổ lăn lộn rên rỉ, quát lên: "Con mẹ mày, ngồi lên cho ta! Đừng giả bộ lộn xộn kêu loạn nữa, nếu không ta một phát bắn chết mày! Có nghe hay không?"
Câu cuối cùng Vương Chí Đạo gần như hét lên, làm tay súng bắn tỉa kia lại càng hoảng sợ, tay phải vẫn bưng lấy bên mắt vỡ, từ trên mặt đất bò dậy.
"Không cần đứng lên. Cứ quỳ trên mặt đất!" Vương Chí Đạo ra lệnh, nòng cây súng ngắm chĩa thẳng vào cổ họng tay súng bằng tỉa kia.
Bị họng súng chĩa vào cổ như vậy, tay súng bắn tỉa kia rất ngoan ngoãn nghe lời quỳ xuống trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
"Nghe cho rõ đây, ta bây giờ hỏi ngươi một câu, ngươi đáp lại một câu, trả lời vắn tắt rõ ràng, không được nói nhảm. Đã hiểu chưa?"
Tay súng bắn tỉa vội vàng gật đầu, xem ra hắn chính là người rất yêu quý tính mạng của mình. Bây giờ tính mạng đang bị Vương Chí Đạo uy hiếp, không thể không hợp tác. Tay súng bắn tỉa này là một thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu, vóc dáng rất cường tráng, bộ dáng vốn cũng có thể xem là anh tuấn, đáng tiếc bởi vì bị Vương Chí Đạo bắn nát một cơn mắt, trên mặt máu huyết đầm đìa, bộ dáng thoạt nhìn rất dọa người.
"Ngươi tên là gì, là người ở đâu?"
“Ta gọi là Trường Cát Long Trực, là người Nhật Bản Đông Kinh. Hiện nay chính là thủ hạ làm việc dưới trướng Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh!"
Trường Cát Long Trực trả lời rất thẳng thắn.
"Là làm việc gì?"
"Nguyên lai chính là một quân nhân trong bộ đội lục quân. Bởi vì tay súng tốt cho nên được Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh chiêu tập gia nhập vào đội lính bắn tỉa!"
"Đội lính bắn tỉa? Các ngươi là được thành lập từ lúc nào? Tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Một năm trước, tổng nhân số ta không rõ ràng lắm, chỉ biết là ta thuộc về phân đội thứ ba, cùng trong phân đội tổng cộng có mười hai người."
"Cây súng này cùng cái mũ bảo hiểm kia là ở đâu mà có?"
"Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh phát cho, nói là vũ khí được quân đội Thiên Hoàng Đại Nhật Bản bí mật sản xuất, mỗi một một tay súng bắn tỉa đều có."
"Ai là người thiết kế chế tạo?"
"Ta không biết, đây là bí mật tối cao, hình như là chỉ có Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh mới biết được, hơn nữa hắn cấm chúng ta đàm luận loại chuyện này! Ta nói chính là lời nói thật, ngươi phải tin tưởng ta!"
Vương Chí Đạo nhìn vào con mắt còn lại của Trường Cát Long Trực một lúc, mới gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi. Vậy hỏi ngươi một câu nữa, Sơn Khẩu Dụ Nhân là tự hắn hạ lệnh cho ngươi đi nổ súng bắn vào con gái của hắn hay sao?"
"Đúng vậy, ta chỉ là một tên tiểu binh phụng mệnh hành sự mà thôi, ta cũng không nghĩ muốn nổ súng bắn Đại tiểu thư. Nhưng là Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh tự mình hạ lệnh cho ta, ta không dám cãi lời. Xin ngươi tin tưởng ta!" Trường Cát Long Trực thấy hai tròng mắt Vương Chí Đạo trở nên ác liệt, vội vàng giải thích nói.
"Ta tin tưởng ngươi, nếu như không phải là Sơn Khẩu Dụ Nhân ra lệnh, ngươi làm sao dám nổ súng bắn con gái của hắn!"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói.
"Như vậy, ... Những gì ngươi muốn hỏi ta đã trả lời toàn bộ rồi, ngươi có thể..., có thể thả ta đi được chưa?" Trường Cát Long Trực cẩn cẩn dực dực hỏi lại.
"Ta đã khi nào nói rằng sẽ thả ngươi đi?"
Trường Cát Long Trực nghe vậy kinh hãi, vội vàng nói: "Ngươi không thể giết ta, tất cả những gì ngươi muốn hỏi ta đã trả lời thành thật hết rồi, không hề có một câu giả dối. Ngươi không thể nào tự phản lại lời nói của mình được!"
"Ta đây không hề có nói rằng nếu ngươi nói thật thì sẽ thả cho ngươi đi. Đó là chính ngươi tưởng tượng ra mà thôi, điều này sao có thể xem như ta phản lại ta được? Chỉ có điều là ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi có thể đi! Nhưng mà nếu như đổi lại ta là ngươi, nhất định sẽ không cứ thế này mà rời đi, nhiệm vụ của ngươi đã thất bại, hơn nữa cón tiết lộ ra bí mật của Sơn Khẩu Dụ Nhân, trở về thì chỉ có một con đường chết! Hơn nữa, ngươi dám nổ súng bắn Sơn Khẩu Tuyết Tử, cho dù Sơn Khẩu Dụ Nhân không giết ngươi, ngươi cho rằng Sơn Khẩu Ngọc Tử sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Hiểu rõ chưa!"
Vương Chí Đạo vác cây súng ngắm lên vai trái, xoay người rời đi. Vừa mới đi được vài bước, không ngờ con mắt độc nhất của Trường Cát Long Trực đột nhiên lóe ra sát khí, lặng lẽ từ dưới ống chân rút ra một cây súng lục nhỏ xíu, nhắm ngay vào sau lưng Vương Chí Đạo. Truyện "Tinh Võ Môn "
“Đoàng" một tiếng súng vang, trúng đạn nhưng lại chính là Trường Cát Long Trực! Chỉ thấy "Kim tiễn" của Vương Chí Đạo không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay phải hắn, đầu cũng không thèm quay về phía sau đã kịp tặng cho Trường Cát Long Trực một viên đạn, vừa vặn bắn trúng vào mắt trái của Trường Cát Long Trực. Bởi vì lần này khoảng cách chỉ có vài thước, đầu đạn trực tiếp xuyên vào trong đại não Trường Cát Long Trực, tên lính Nhật Bản này lập tức đương trường mất mạng. Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo đem "Kim tiễn" giắt vào trở về bên hông, quay đầu lại nhìn thi thể của Trường Cát Long Trực, thở dài nói: "Ta đã cho ngươi một cơ hội sống, tại sao ngươi còn muốn đi tìm chết làm gì vậy!"
Trở lại gian phòng kia, Ô Tâm Lan cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử hôn mê bất tỉnh vẫn đang nấp ở dưới cửa sổ, nhìn thấy Vương Chí Đạo nhảy vọt qua cửa sổ đi vào, Ô Tâm Lan vội hỏi: "Chí Đạo, địch nhân đã giải quyết rồi sao?"
Vương Chí Đạo gật đầu, liếc mắt một cái nhìn Sơn Khẩu Tuyết Tử sắc mặt tái nhợt, nói: "Chúng ta mang nàng quay về Tinh Võ Môn, nhanh chóng cho nàng chút thuốc, nếu không sau khi nàng tỉnh lại vết thương sẽ đau đớn không thể nào chịu được!"
Vương Chí Đạo giao cây súng ngắm cho Ô Tâm Lan mang theo, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài đi kêu một chiếc xe kéo tay, nhưng khi trở về lại chứng kiến một tay cha cố đạo mặc trang phục cha cố Cơ Đốc Giáo đang ra sức "cục cục oa oa" nói cái gì đó cùng với Ô Tâm Lan.
Nhìn thấy Vương Chí Đạo tiến vào, tay cha cố này trong lòng lấy làm kinh hãi, lắp bắp nói với hắn: "Vị, vị tiên sinh này, Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư là nữ tu sĩ của Thánh mẫu đại giáo đường chúng ta, các ngươi không thể mang nàng đem đi được!"
Vương Chí Đạo cau mày nói: "Ngươi không thấy được nàng đang bị thương sao? Chúng ta muốn đem nàng đi trị thương!"
"Không cần, không cần đâu, chúng ta ở nơi này cũng có thầy thuốc, còn có Chúa, Đức chúa nhân từ vạn năng sẽ chữa trị tốt cho nàng!"
Vương Chí Đạo rất khinh bỉ trừng mắt nhìn tay cha cố này một cái, lại hỏi: "Mới vừa rồi khi Sơn Khẩu Tuyết Tử trúng đạn, các ngươi ở chỗ nào?"
"Việc này, việc này..."
"Đừng có việc này việc kia nữa!" Vương Chí Đạo không nhịn được nói: "Ngươi với Chúa của ngươi cũng trốn đi chỗ khác rồi hả? Nếu quả thật là Chúa của ngươi nhân từ vạn năng, vậy như thế nào lại không sớm đi ra hỗ trợ? Mau tránh ra cho ta, đừng có chặn đường nữa. Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư ở lại chỗ này của các ngươi căn bản là không thể an toàn, sát thủ lại có thể còn tới nữa!"
Tay cha cố kia vốn còn đang nghĩ muốn ngăn cản Vương Chí Đạo, nhưng là vừa nghe đến một câu cuối cùng, lập tức sợ hãi vội vàng tránh ra, hiển nhiên không dám nghĩ đến việc tiếp tục lưu Sơn Khẩu Tuyết Tử ở lại chỗ này nữa, sợ rằng lại lôi kéo sát thủ tìm đến đây.
Về tới Tinh Võ Môn, đám người Hoắc Đình Giác nhìn thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử đang hôn mê bất tỉnh, đều cảm thấy ngạc nhiên, sau khi nghe xong Ô Tâm Lan kể lại những sự tình đã trải qua, Lưu Chấn Đông không khỏi vừa sợ vừa giận nói: "Thằng cha Sơn Khẩu Dụ Nhân kia không phải là một con bệnh tâm thần hay sao chứ, ngay cả đến con gái ruột của mình cũng muốn giết chết?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ngay lúc đó ta đã hoài nghi rằng hắn có thể không phải là phụ thân thực sự của Sơn Khẩu Tuyết Tử!"
Ý nghĩ trong lòng Vương Chí Đạo chính là: nếu như Sơn Khẩu Dụ Nhân này cũng là bị người từ hậu thế xuyên việt mà đến, như vậy hiển nhiên sẽ không coi Sơn Khẩu Tuyết Tử là con gái ruột của mình, hạ lệnh giết chết Sơn Khẩu Tuyết Tử cũng không có gì là ngạc nhiên.
Nhưng là Vương Chí Đạo sau đó lại loáng thoáng có cảm giác, Sơn Khẩu Dụ Nhân này chỉ sợ chưa chắc đã là người xuyên việt tái sinh, kẻ xuyên việt chân chính chỉ sợ là một người khác. Tên kia hẳn cũng là một người Nhật Bản, nắm giữ được tri thức của đời sau, cùng hợp tác với Sơn Khẩu Dụ Nhân là một phần tử cực đoan của chủ nghĩa trung quân ái quốc với Thiên hoàng Nhật Bản, vọng tưởng thay đổi lịch sử, một lần nữa thành lập được Nhật Bản đại đế quốc.
Nếu như đúng thật là như thế, vậy thì ưu thế của mình khi đi tới thời đại này sẽ mất đi, bởi vì đã có một kình địch có thể đối địch được với bản thân mình. Hơn nữa nói không chừng người này so với mình còn muốn lợi hại hơn nữa.
Đã nghi như vậy, Vương Chí Đạo càng quyết tâm mạo hiểm đi đến trận địa của Sơn Khẩu Dụ Nhân để điều tra một chút. Dù sao lúc này cũng vẫn còn nhiều thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.