Chương 97: Long Xà Hổ Báo Hạc
Đấu Gia
27/02/2013
Trước khi lên đường, Vương Chí Đạo vì đám đệ tử mười hai tên lính hỗn hợp kia mà bỏ thời gian một đêm biên soạn ra một bộ kế hoạch huấn luyện đủ dùng huấn luyện trong thời gian một tháng, sau đó rất trịnh trọng cẩn thận giao lại cho Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông, lại phân phó bọn họ nhất thiết phải theo đúng kế hoạch huấn luyện này để huấn luyện mười hai tên đệ tử hỗn hợp kia. Sau đó lại quay sang mười hai tên đệ tử hỗn hợp đang đứng nghiêm trước mặt hắn chờ nghe giáo huấn, lớn tiếng quát: "Các ngươi nghe đây, ta rời đi nhiều nhất là một tháng. Trong thời gian một tháng này, các ngươi phải theo Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh ta tập luyện cho thật tốt, phải trăm phần trăm tuân theo bọn họ an bài. Một tháng sau khi ta trở về sẽ khảo hạch các ngươi, nếu như trong các ngươi có ai không đạt được tới mục tiêu ta định ra, như vậy thì rất xin lỗi, ta sẽ đem hắn đuổi ra khỏi Tinh Võ Môn, sẽ không dạy hắn bắn súng nữa! Chỉ có những người hoàn thành mục tiêu do ta định ra, mới có tư cách học được tay nghề bắn súng của ta. Nghe rõ chưa?"
Mười hai tên đệ tử hỗn hợp đồng thanh hô lơn: "Nghe rõ, huấn luyện viên!"
Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông nhưng lại đem Vương Chí Đạo kéo qua một bên, Hoắc Đình Giác thấp giọng hỏi hắn: "Vương sư đệ, ngươi thật sự là muốn chúng ta ấn định theo đúng kế hoạch này của ngươi để huấn luyện bọn chúng hay sao? Kế hoạch này cũng quá là kinh khủng đó! Không nói tới việc mỗi ngày phải hoàn thành một khối lượng vận động rất nhiều để huấn luyện thể lực, còn phải lăn lộn trên mặt đất, vượt chướng ngại, bò trườn tốc độ cao, lại còn phải đứng yên không cử động trong ba bốn giờ đồng hồ ở những nơi có nhiều ruồi muỗi bay lượn, nhìn chằm chằm vào mục tiêu trong một giờ đồng hồ không được nháy mắt, mấy thứ này cùng với tập luyện bắn súng lại có liên quan hay sao?" Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm túc trả lời: "Những thứ đó chính là những thứ cơ bản trọng yếu nhất trong huấn luyện bắn súng đó. Nhị sư huynh, Đại sư huynh, mười hai người bọn chúng sau này có thể trở thành được tay thiện xạ hay không, đều là nhờ vào những phương pháp huấn luyện này đó. Cho nên các người phải nghiêm túc theo đúng những kế hoạch ta đã ghi ra đây để đến huấn luyện bọn chúng!"
Một câu nói này khiến cho Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông đều bị dọa cho sửng sốt, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Bất quá bọn họ lại cùng hạ quyết tâm trong lòng, thầm nghĩ không cần biết những phương pháp này có phải là những thứ cơ bản trọng yếu nhất để huấn luyện bắn súng hay không, dù sao Vương Chí Đạo đã giao phó cho bọn họ nhiệm vụ này, như vậy thì cố gắng làm cho đám mười hai tên đệ tử hỗn tạp kia mỗi tên đều phải hoàn thành được những mục tiêu này, tránh cho Vương Chí Đạo đến lúc trở về lại xem thường bọn họ.
Xe lửa ở thời kỳ đầu so ra kém xa xe lửa ở hậu thế. Ở hậu thế ngồi xe lửa từ Thượng Hải đi Bắc Kinh nhiều nhất chỉ mất hơn mười hai giờ đồng hồ là có thể đến nơi. Nhưng là ở thời đại này tốc độ xe lửa so với xe lửa ở hậu thế chậm hơn đến mấy lần, từ Thượng Hải ngồi xe lửa đi Bắc Kinh ít nhất phải mất thời gian ba ngày ba đêm.
Nhưng dù sao tại thời kỳ này thì tốc độ đó cũng có thể xem là nhanh phi thường được rồi, ít nhất là nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều, hơn nữa lại còn thoải mái hơn rất nhiều.
Bởi vì Tôn tiên sinh thân phận rất đặc biệt, nên Đồng Minh hội thông qua các mối quan hệ mà yêu cầu công ty Hỏa xa chuẩn bị riêng cho hắn một khoang xe riêng đặc biệt có giường nằm, đám người Vương Chí Đạo đi theo cũng được cùng hưởng chút tiện nghi.
Tôn tiên sinh Bắc thượng, hộ tống chỉ có sáu người: Vương Chí Đạo, Trần Chân, Tôn Đại Chu, Đỗ Tâm Vũ, cùng huynh đệ Lương Sơn Lương Hải.
Đỗ Tâm Vũ vốn bởi vì cái chết của Tống tổng trưởng mà ý chí tinh thần suy sụp. Cuộc sống hàng ngày chỉ ngồi tự trách mình, bất cứ công việc gì của Đồng Minh hội cũng không quan tâm không tham gia. Nhưng là Tôn Đại Chu tới tìm hắn, nói rõ cho hắn biết việc Tôn tiên sinh muốn Bắc thượng, nhưng lại có sát thủ của Viên đại đầu phái đến ám sát, rất cần hắn đến bảo vệ.
Đỗ Tâm Vũ vốn cùng Tôn tiên sinh quan hệ rất không tệ, vừa là đồng sự lại vừa là bằng hữu cũ, nghe vậy tinh thần liền nổi lên, gia nhập vào đội ngũ bảo vệ.
Về phần hai huynh đệ Lương Sơn cùng Lương Hải, chính là hai người vệ sĩ khác Tôn Đại Chu đã chọn trong Đồng Minh hội. Hai huynh đệ này thân phận bối cảnh cũng rất được. Càng quan trọng hơn là bọn họ đều biết bắn súng, mặc dù không thể bằng được Vương Chí Đạo thần xạ như thế, nhưng cũng coi là tay súng không tệ. Tôn Đại Chu lo lắng rằng Viên đại đầu sẽ phái ra rất nhiều tay súng đến ám sát Tôn tiên sinh, chỉ dựa vào một mình Vương Chí Đạo biết chơi súng thì lo đỡ không được, cho nên mới tìm thêm hai tay súng cùng đi.
Sau khi xe lửa bắt đầu khởi hành, Vương Chí Đạo đột nhiên đối đám ngươi Tôn Đại Chu nói: "Vừa mới lên đường, nhưng các người có cảm giác được có người đang theo dõi chúng ta hay không?"
Tôn Đại Chu gật đầu nói: "Ta cùng Trần Chân đích thực đều cảm thấy có người đang theo dõi, nhưng là bọn người theo dõi này toàn là tay lão luyện rất có kinh nghiệm, chúng ta không thể phát hiện ra được vị trí của bọn họ! Vốn tưởng rằng bọn chúng sẽ thừa dịp trước khi Tôn tiên sinh lên xe lửa mà động thủ, không nghĩ đến là đã phán đoán sai rồi. Như vậy tin tưởng chắc chắn rằng bọn chúng cũng đã lên chuyến xe lửa này rồi, ý định ám sát Tôn tiên sinh ngay trên xe lửa, cho nên trong mấy ngày này chúng ta cần phải chia làm hai tổ thay phiên nhau canh gác, một khắc cũng không thể buông lỏng tâm trí cảnh giác. Tôn tiên sinh ăn cơm uống nói chuyện chúng ta phải kiểm tra trước, ngay cả đi nhà vệ sinh chúng ta cũng phải đi cùng!"
Trần Chân lại hỏi hắn: "Các huynh đệ ở bên Bắc Kinh có tin tức gì truyền đến hay không?"
Tôn Đại Chu đáp: "Có rồi, tối hôm qua bọn họ đã gửi điện mật báo cho chúng ta biết, lần này Viên đại đầu phái tới sát thủ, không phải là thủ hạ của chính hắn, mà là hắn bỏ ra hai mươi vạn đồng mời đến một sát thủ đoàn nổi danh hiện nay, chính là Ngũ huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc'. Năm huynh đệ này rất nổi danh trong nghề, luôn đòi giá cả rất cao, đã có rất nhiều đại nhân vật cùng đầu lĩnh quân phiệt đã bị giết chết ở trong tay bọn chúng. Năm huynh đệ này mỗi tên đều không phải là sát thủ bình thường, chẳng những võ công cao cường, hơn nữa đều là hoặc đã từng ra nước ngoài ăn học, hoặc là đã từng tham gia quân đội, trải qua chiến đấu, lại phối hợp trong lúc hành động rất ăn ý với nhau. Bọn họ khi giết người không hề khinh xuất như các sát thủ bình thường khác, mà là vô cùng chú ý đến việc bố trí lập mưu, thiết lập cạm bẫy, có thể dùng những phương thức mà chúng ta không thể ngờ tới để phát động tập kích. Cho nên chúng ta càng phải thêm vạn phần cẩn thận, không thể chỉ đối đãi như đám sát thủ bình thường được đâu!"
Trần Chân nói: "Năm trước khi ta bị tiểu Nhật Bản buộc phải rời đi khỏi Thượng Hải, từng gặp qua lão Tam 'Thiên diện Báo' trong năm huynh đệ này rồi. Hắn phi thường am hiểu thuật hóa trang, có thể ngụy trang thành bất cứ dạng người nào, thâm chí là tiểu hài hay là phụ nữ đang có bầu, làm cho người ta vô cùng khó phòng bị. Cho nên chúng ta đối với bất cứ một người nào trên chuyến xe lửa này cũng đều phải cẩn thận. Nếu như đúng thật là năm huynh đệ này đến ám sát Tôn tiên sinh, như vậy bất cứ một người nào trên xe lửa này cũng đều có thể là bọn họ!"
Vương Chí Đạo rất hiếu kỳ hỏi: "Ngũ sư huynh là ở trong tình huống nào mà lại gặp phải 'Thiên diện Báo'?"
"Thì chính là hắn tới tìm ta, năm huynh đệ bọn chúng đang muốn khuếch tán nhân viên. Ta cũng không biết tại sao bọn họ lại biết được tình huống của ta, ta vừa rơi vào trong khó khăn bọn họ lập tức đến kéo ta gia nhập, kết quả đã bị ta nghiêm túc cự tuyệt ngay, từ đó về sau ta không gặp lại bọn chúng nữa!" Trần Chân đáp lại.
Tôn Đại Chu cau mày nói: "Theo như lời ngươi nói như thế, vậy thì trong bọn chúng có thể có người vốn quen biết ngươi, thậm chí có thể chính là 'Thiên diện Báo' kia, chỉ là ngươi không biết được thân phận thật của bọn chúng mà thôi. Cho nên bọn chúng đối với tình huống của ngươi rõ ràng như trong lòng bàn tay, ngươi vừa gặp phải khó khăn bọn chúng liền đến tìm ngươi!"
"Nếu theo ngươi nói như thế, bọn chúng chẳng lẽ sẽ là..."
"Có thể là học sinh đã quen biết ngươi từ khi còn du học Nhật Bản, cũng có thể chính là người trong Tinh Võ Môn các ngươi! Dù sao trước khi rõ ràng chân tướng, bất kỳ tình huống nào cũng là có khả năng!"
Đang ngồi ở bên trong nghỉ ngơi, lúc này Tôn tiên sinh đột nhiên xen vào nói: "Các vị, vì tính mạng của một mình ta đây, mà để cho các vị nhiều người như vậy phải liều mạng, ta thật sự là không yên tâm. Ta hy vọng trong lúc các vị bảo vệ ta, đồng thời càng tốt hơn là phải bảo vệ chính mình, không nên dễ dàng hy sinh, nếu không ta trong suốt cuộc đời sẽ không thể thanh thản trong lòng được!"
Tôn Đại Chu vội vàng nói: "Tôn tiên sinh ngài nói quá lời rồi, ngài đã làm ra bao nhiêu đại sự cho dân cho nước, bảo vệ ngài chính là trách nhiệm của chúng ta đây, vì nghĩa mà không thể từ chối! Nếu như cần thiết, chúng ta sẽ không hề do dự mà bỏ qua tính mạng của mình, không phải chỉ là cho một mình ngài, mà chính là do những chuyện mà ngài đã làm vì nước vì dân. Đây chính là vinh dự của chúng ta, cho nên Tôn tiên sinh ngài căn bản không cần phải suy nghĩ trong lòng bất an!"
Tôn tiên sinh thở dài nói: "Lời nói ra tuy nhiên là như thế, nhưng ta vẫn hy vọng, các ngươi đều phải chú ý an nguy của bản thân mình. Ta đây không hề mong muốn phải chứng kiến bất kỳ ai trong số các người gặp chuyện không may. Lần này Bắc thượng chúng ta đi bảy người, hy vọng khi trở về, chúng ta vẫn là nguyên vẹn bảy người!"
Tôn Đại Chu gật đầu nói: "Tôn tiên sinh ngài yên tâm, chúng ta sẽ hết sức cố gắng!"
Vương Chí Đạo đang ngồi phía sau lại đột nhiên nghĩ đến một vụ án ám sát nổi tiếng trong thời kỳ Dân quốc, đại đầu lĩnh quân phiệt lừng danh miền Đông Bắc Trương Tác Lâm bởi vì không có đáp ứng yêu cầu hợp tác toàn diện cùng người Nhật Bản, chọc giận người Nhật Bản, kết quả bị người Nhật Bản nổ mìn giết chết ở trên xe lửa. Nếu như lần ám sát này, Viên đại đầu phái ra sát thủ cũng học được một thủ đoạn này, ở trên đường ray ngầm cài thuốc nổ, đánh nổ tung cả xe lửa, vậy thì sẽ làm như thế nào?
Vừa nghĩ đến như thế, Vương Chí Đạo không khỏi có chút lo lắng, nói: "Nếu những sát thủ đó ở bên trong xe lửa mà ám sát Tôn tiên sinh, chúng ta còn có thể ngăn cản được. Nhưng ta lại lo lắng chính là, vạn nhất đám sát thủ kia lại ám sát từ bên ngoài xe lửa, thì chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
"Ám sát từ bên ngoài xe lửa? Từ bên ngoài xe lửa thì làm sao ám sát đây?" Đám người Tôn Đại Chu đều có vẻ chưa rõ ràng lắm.
"Tỷ như là bọn họ ở đường ray phía trước ngầm chôn thuốc nổ, như vậy thì..."
Đám người Tôn Đại Chu nghe vậy tất cả đều biến sắc. Trầm mặc một lúc lâu sau, Tôn Đại Chu mới lắc đầu nói:"
"Việc này phỏng chừng sẽ không giống như tác phong làm việc thông thường của năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc', ta đã nghe nói qua, bọn họ giết người thông thường đều rất ít để liên lụy đến người vô tội. Trên chuyến xe lửa này thế nhưng có đến hơn một ngàn hành khách, bọn họ không có khả năng bất chấp tất cả mà đem toàn bộ xe lửa đánh nổ hết." Truyện "Tinh Võ Môn "
"Bọn họ có lẽ sẽ không làm, nhưng là Viên đại đầu thì lại không nhất định không làm! Ám sát Tôn tiên sinh là chuyện tình lớn như thế, Viên đại đầu không có khả năng đem tất cả tiền của đặt hết lên trên người năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc'. Hắn nhất định một mặt khác sẽ chuẩn bị hậu chiêu, vạn nhất năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc' mà hành động ám sát thất bại, hắn sẽ phát động ra hậu chiêu đó. Một chiêu này, rất có khả năng sẽ đánh nổ toàn bộ xe lửa. Mặc kệ là ta đoán đúng hay sai, chúng ta cũng phải nhất định nghĩ ra một kế hoạch ứng biến, để ngừa cho một khi tình huống kia vạn nhất mà xảy ra, lúc đó lại ứng phó không kịp!" Vương Chí Đạo phân tích rất chi tiết.
"Việc này cũng không khó, ta đã mang theo bên người máy điện báo mini, có thể bất cứ lúc nào cũng liên lạc được với các huynh đệ trong Đồng Minh hội ở Bắc Kinh. Bây giờ để cho ta liên lạc với bọn họ một chút, để cho bọn họ đi điều tra xem, có xảy ra dạng tình huống như ngươi nói hay không?" Truyện "Tinh Võ Môn "
Tôn Đại Chu vừa nói vừa nhanh chóng lấy từ chiếc rương mang theo bên người một cái máy điện báo mini, mở ra đặt lên trên bàn, nhanh chóng gõ từng chữ để gửi đi.
Đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cả đám người Tôn Đại Chu đều không tự chủ được mà cùng trở nên khẩn trương, thầm nghĩ năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc' nhanh như vậy đã muốn ra tay hay sao?
Vương Chí Đạo rút ra cây súng lục ổ quay, đối đám người Tôn Đại Chu làm một cái thủ thế ra hiệu an tâm, nói: "Để ta đi ra mở cửa!"
Đi tới cánh cửa khoang xe, Vương Chí Đạo nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Là ai?"
"Ta mang cơm trưa cho các người!" Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng là người bên ngoài cánh cửa tựa hồ như lại cố ý hạ giọng, làm cho Vương Chí Đạo trong lúc nhất thời không thể nhận được là thanh âm của người nào.
Đề cao tâm trí cảnh giác, Vương Chí Đạo cẩn cẩn trọng trọng kéo cửa mở ra, thật không ngờ một nắm đấm nhỏ bé trắng nõn đã đối mặt đánh tới.
Vương Chí Đạo một phát đã bắt được ngay nắm tay nhỏ bé kia, kéo phăng chủ nhân của nắm tay trắng nõn đó vào phòng.
"Vương Chí Đạo, là ta mà! Ngươi làm gì, đau chết ta, mau buông tay ra!"
Tiếng kêu thất thanh duyên dáng rất quen thuộc, thật không ngờ tới chủ nhân nắm tay trắng nõn nhỏ xinh này lại chính là Ô Tâm Lan!
Vương Chí Đạo hết sức ngạc nhiên, liền buông cánh tay nhỏ bé vốn thiếu chút nữa bị hắn vận kình bẻ gãy, đối Ô Tâm Lan cau mày hỏi: Ô sư tỷ, ngươi tại sao lại ở trên xe lửa này?"
Ô Tâm Lan vuốt vuốt cánh tay nhỏ xinh bị Vương Chí Đạo chút nữa bẻ gãy đi, trề cái miệng duyên dáng nói: "Ta tại sao lại không thể ở trên xe lửa này được? Người ta vốn là nghĩ muốn cho ngươi một chút vui mừng cùng sợ hãi, ngươi thật giỏi hả, chút nữa đem cánh tay người ta vặn gãy đi rồi!"
Vương Chí Đạo lại nhíu nhíu đầu mày, hướng ra ngoài cửa buồng nhìn đi, vừa lúc nhìn thấy được Chu Điệp mặc xường xám màu đỏ đang đứng nhìn hắn cười tủm tỉm, sắc mặt liền biến đổi, quay lại Ô Tâm Lan hỏi: "Ngươi là theo cô Chu Điệp cùng lên xe lửa này, là ý tứ của cô ấy hay là ý tứ của ngươi?" Nơi gửi lời cảm tạ đến nhóm Hiệp Thư Các: http:///forum/showthread.php?t=134325134 (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2F%2 Fforum%2Fshowthread.php%3Ft%3D134325134)
Ô Tâm Lan nhăn đôi mi thanh tú lại, hờn giận nói: "Cái gì mà 'ý tứ của cô ấy hay là ý tứ của ngươi', khẩu khí của ngươi như thế nào lại dường như đang thẩm vấn phạm nhân như thế? Đây chính là ý tứ của công ty của Chu Điệp tỷ, Chu Điệp tỷ muốn đi Bắc Kinh đóng phim, ta là cận vệ của tỷ ấy, hiển nhiên được cùng đi theo!"
"Đi Bắc Kinh đóng phim, lại cùng ngồi chung một chuyến xe lửa với chúng ta, có sự trùng hợp khéo léo như thế sao?" Vương Chí Đạo trong lòng sinh nghi.
Lại thấy Chu Điệp cười cười hướng hắn đi đến, nói với hắn: "Chí Đạo, rất bất ngờ phải không? Ta vốn đã sớm định nói cho ngươi biết. Nhưng mà Ô Tâm Lan nàng muốn dành cho ngươi một cái bất ngờ vừa mừng vừa sợ, cho nên chúng ta mới lén gạt ngươi, đi cùng xe lửa nhưng cũng không nói gì!"
"Cô tại sao lại chọn đúng thời điểm này để đi Bắc Kinh đóng phim?" Vương Chí Đạo hỏi lại.
Chu Điệp vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đây là sự an bài của công ty Điện ảnh, ta vốn không định đi, nhưng là công ty kiên quyết. Ta chính là ăn cơm của bọn họ, không thể không phục tùng sự an bài của bọn họ! Chúng ta không phải chỉ đi có hai người, cũng có rất nhiều người khác trong công ty cũng đi cùng đó!"
"Chu Điệp tiểu thư, Ô sư muội, là các ngươi hả!" Chính là Trần Chân đã đi tới.
Ô Tâm Lan đối Trần Chân vui mừng bắt chuyện, cười hì hì nói: "Ngũ sư huynh khỏe ạ, mấy ngày tới đây chúng ta là đi cùng xe lửa đó, không có nói trước với huynh, huynh sẽ không trách em chứ!"
Trần Chân nói: "Không có việc gì, chuyện các ngươi cùng đi theo xe lửa Tôn huynh đã nói cho ta biết rồi."
"Cái gì, Tôn huynh cũng biết chuyện này sao?" Vương Chí Đạo cảm thấy rất bất ngờ.
Chu Điệp cười tủm tỉm nói: "Khoang xe riêng của chúng ta chính là do ta nhờ Tôn Đại Chu huynh đệ đặt giúp cho chúng ta đó, khoang của chúng ta sát vách với khoang của các ngươi đó!"
Tôn Đại Chu lúc này đã phát hết xong toàn bộ điện báo, liền đi tới, đối Vương Chí Đạo cười cười nói: "Đúng vậy, ta vốn là muốn nói cho ngươi biết, bất quá Tâm Lan cô nương nói muốn để cho ngươi có chút kinh hỉ. Nên ta không nói gì!"
Vương Chí Đạo không ngờ lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật là nhìn không ra, ngươi cũng bị trúng mỹ nhân kế hả! Ngươi sẽ không quên là chúng ta đang làm gì đấy chứ?"
Tôn Đại Chu nghe vậy, kinh ngạc cười khổ nói: "Tại sao lại nói như vậy. Cho dù ta có không an bài, các nàng cũng vẫn lên chuyến xe lửa này mà, ta làm sao có khả năng ngăn cản được, đến lúc đó thì cũng có gì khác đâu. Hơn nữa mục tiêu của 'Long Xà Hổ Báo Hạc' chính là Tôn tiên sinh, trong những ghi chép về bọn chúng chưa từng có nói đến làm tổn thương phụ nữ. Chu Điệp tiểu thư cùng Ô cô nương sẽ rất an toàn!"
"Như thế cũng không chắc!" Vương Chí Đạo lại quay sang Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan nói: "Hai người các ngươi nghe đây, bắt đầu từ bây giờ, ngoan ngoãn ngồi im ở trong khoang xe của các ngươi, mặc kệ là có chuyện gì phát sinh, cũng không cho phép đến tìm chúng ta! Nếu như hai người các ngươi không làm đúng như thế, khi xe lửa dừng lại ở ga tiếp theo, ta sẽ đem hai người các ngươi đuổi xuống khỏi xe lửa!"
Chu Điệp nghe thấy thế ngơ ngác ngẩn người ra, Ô Tâm Lan lại đột nhiên giận dữ, thở hổn hển nói: "Vương Chí Đạo, ngươi là có ý tứ gì? Chúng ta dựa vào cái gì mà phải nghe theo ngươi?"
Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi có phải vẫn đang hoài nghi ta đang nói đùa có phải không? Có muốn thử xem ta có thể nói được làm được hay không?"
"Ngươi..."
Ô Tâm Lan mặt đỏ bừng lên, đang muốn cùng Vương Chí Đạo làm ầm lên, Chu Điệp nhưng lại vội vàng đem nàng kéo đi ra ngoài, đối nàng nói: "Thôi thôi quên đi, Tâm Lan. Bọn họ là đang có nhiệm vụ trọng yếu phải chấp hành, chúng ta hay là nghe theo Vương Chí Đạo đi, nếu bọn họ đã không muốn bị quấy rầy làm mất tập trung thì chúng ta không quấy rầy nữa!"
Sau khi chứng kiến Ô Tâm Lan được Chu Điệp kéo về khoang xe riêng của hai nàng, Trần Chân quay lại nhíu mày đối Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi tại sao phải đối phó với các nàng như thế? Cho dù phải bảo vệ các nàng, cũng không nhất định phải làm quá mức như thế chứ hả?"
Tôn Đại Chu lại hỏi: "Ngươi không phải là đang hoài nghi các nàng có chuyện đấy chứ?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Mới vừa rồi các ngươi không phải đã nói đó sao, đối với bất kỳ người nào trên chuyến xe lửa này cũng phải cẩn thận, trên xe lửa này mọi người đều có khả năng là sát thủ!"
Tôn Đại Chu nói: "Nói thì đúng là như thế không sai, nhưng là hai nàng vô luận như thế nào cũng không thể có quan hệ theo đám sát thủ được chứ? Nếu ngay cả các nàng mà cũng có thể bị hoài nghi, phỏng chừng trong số mấy người chúng ta cũng có hoài nghi đó!"
"Trên đời này bất cứ chuyện gì, cho dù có bất ngờ đến đâu đi nữa, đều có khả năng phát sinh, trước khi rõ ràng chân tướng, bất luận là kẻ nào cũng có thể bị hoài nghị, kể cả là trong đám chúng ta."
Vương Chí Đạo quay về chỗ của mình, ngồi xuống, lại đối Tôn Đại Chu nói: "Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi, sự việc Tôn tiên sinh Bắc thượng là một bí mật, người biết đến không nhiều lắm, hơn nữa ngay cả việc ngồi xe lửa lần này cũng chỉ là an bài tạm thời, tại sao sát thủ lại có thể nắm bắt được hành động của chúng ta, cùng đi theo lên xe?"
Tôn Đại Chu nhíu mày nói: "Ngươi là ý nói, trong chúng ta có nội gián?"
Một tiếng ho khan, chính là lão Đại trong hai huynh đệ họ Lương, Lương Sơn, mở miệng nói: "Các vị, xin thứ cho ta mạo muội, sát thủ có đuổi theo xe lửa này hay không, chỉ là các người đoán hoặc là cảm giác như thế, các người người nào cũng không có tận mắt thấy sát thủ đuổi theo xe lửa, như vậy thì sát thủ có thật sự ở trên xe lửa này hay không còn là vấn đề. Chỉ bằng một sự việc còn chưa có rõ ràng này mà đã vội khẳng định là trong chúng ta có nội gián? Như vậy có phải là rất nghi thần sợ quỷ hay không?"
"Nếu chỉ là cảm giác của môt mình ta thì có thể là sai lầm, nhưng là từ hai người trở lên đều cùng có cảm giác như vậy, thì không thể sai lầm được! Huống chi Tôn huynh cùng Ngũ sư huynh của ta đã xông pha giang hồ từ lâu, kinh nghiệm trải qua không ít lần vào sinh ra tử, bọn họ những người như thế cảm giác luôn luôn rất ít khi sai lầm!" Vương Chí Đạo nói xong lại đột nhiên quay sang Đỗ Tâm Vũ vẫn trầm mặc không nói gì suốt từ lúc đầu, hỏi hắn: "Tâm Vũ tiền bối, ông là người từng trải nhất trong mấy người chúng ta, cũng là ngang dọc trong giang hồ lâu nhất, cảm giác nhất định so với chúng ta còn nhạy cảm hơn. Xin hỏi ông, khi chúng ta lên xe lửa, ông có phát giác ra được là có người theo dõi chúng ta hay không?"
Đỗ Tâm Vũ sắc mặt không hề thay đổi nhưng lại mở miệng nói: "Có, hơn nữa còn có ít nhất là năm người. Nếu như không phải là bọn chúng quá mức khôn ngoan xảo quyệt, ta đã sớm đi tới đem bọn chúng giết sạch rồi!"
Tôn Đại Chu nói: "Tâm Vũ tiền bối nếu đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn đám sát thủ kia không thể nghi ngờ gì nữa, đã lên xe lửa rồi. Chỉ có điều cho dù có như thế, cũng không nhất định đại biểu rằng trong số chúng ta có nội gián, như thế cũng không tránh khỏi rất là võ đoán!"
"Ta cũng không có nói trong chúng ta có nội gián, điều đó là do các ngươi nói!" Vương Chí Đạo đem đám người Tôn Đại Chu làm cho nghẹn lời một chút, sau đó hắn lại hỏi Đỗ Tâm Vũ: "Tâm Vũ tiền bối, lấy nhãn lực của ông, ông có thể nhìn ra được hay không, một người rốt cuộc là người bình thường không biết một chút võ công, hay là một cao thủ thâm tàng bất lộ?"
Đỗ Tâm Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt không buồn không vui, đáp lời: "Như vậy thì phải xem là dạng người như thế nào, nếu là người luyện võ bình thường tuyệt đối sẽ không thể dấu diếm được qua hai tròng mắt của ta, bất quá nếu đối phương tu vi cao hơn cả ta, hoặc là bản năng ngụy trang lợi hại phi thường, phỏng chừng cũng có thể giấu diếm được qua mắt ta đó."
Vương Chí Đạo lại hỏi: "Như vậy Tâm Võ tiền bối đã gặp qua Chu Điệp rồi đúng không, ông cho rằng nàng rốt cuộc có thể biết võ công hay không đây?"
Lời này vừa ra, đám người Tôn Đại Chu không khỏi ngây ngốc ngơ ngác. Tôn Đại Chu rất giật mình nói: "Vương huynh đệ, ngươi hóa ra là hoài nghi Chu Điệp tiểu thư là sát thủ hay sao?"
Lương thị huynh đệ hiển nhiên là rất thần tượng Chu Điệp, nghe thế lập tức lắc đầu nói: "Điều này tuyệt không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng. Chu Điệp tiểu thư giống như là một nữ thần vậy, như thế nào lại có thể là sát thủ được?"
Ngay cả Tôn tiên sinh vốn một mực chỉ im lặng nghe bọn họ thảo luận, lúc này cũng phải cười "ha ha", nói: "Chí Đạo, ta biết ngươi lo lắng mọi việc cũng chỉ là vì để bảo vệ an toàn cho ta. Đối với thái độ hết sức tận tâm với công việc của ngươi, ta rất tán thưởng. Nhưng là ngươi bởi vì Chu Điệp tiểu thư đi cùng một chuyến xe lửa với chúng ta mà hoài nghi nàng, như vậy thì không khỏi quá mức võ đoán, Chu Điệp tiểu thư ta cùng có quen biết qua nàng ấy, phim ảnh nàng đóng ta cũng rất thích xem, ta cùng nàng ấy đã từng gặp qua mấy lần, nếu mà thực sự nàng là một sát thủ, nàng sớm đã có cơ hội động thủ giết ta rồi!"
"Có lẽ là do nàng trước kia không cần phải giết ông, nhưng lần này thì chưa chắc! Trên thực tế, ta cũng không hề muốn hoài nghi nàng. Chỉ là từng phát sinh một sự việc, làm cho ta không thể không đối nàng sinh ra nghi ngờ, hơn nữa lần này nàng lại đột nhiên cùng chúng ta đi chung một chuyến xe lửa, cho nên sự nghi ngờ của ta mới càng nổi lên. Tôn huynh, ngươi còn nhớ rõ sự việc ngày đó Ninja của tiểu Nhật Bản tập kích Tinh Võ Môn đấy chứ? Ta chính là từ đêm hôm đó bắt đầu có sự hoài nghi đối với nàng."
Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo đem hết sự tình buổi đêm hôm đó ở dưới cửa sổ phòng Chu Điệp phát hiện ra tên Ninja đã chết kia, kể lại cho mọi người nghe một lần, sau đó lại nói: "Sau đó ta đã đi hỏi qua hết tất cả mọi người, nhưng là mọi người không ai từng đi qua chỗ Chu Điệp đang ở trong Tinh Võ Môn. Ta lại âm thầm điều tra qua tất cả mọi người có mặt trong đêm hôm đó, kết quả phát hiện ra không có người nào thừa nhận là đã giết chết tên Ninja kia. Việc này nói lên cái gì, nói là hoặc trong chúng ta có người nói dối, hoặc là trong Tinh Võ Môn lại có cao nhân bí mật ẩn nấp giết chết tên Ninja kia không để lại danh tính. Nhưng mà tên Ninja kia lại tự hắn tháo khăn che mặt xuống, hơn nữa hắn là đứng gần gũi mặt đối mặt mà bị người ta xuất kỳ bất ý giết chết, điều này cho thấy rõ ràng rằng tên Ninja kia chẳng những biết tay sát thủ, hơn nữa lại còn rất quen thuộc với sát thủ đó, quen đến mức độ cho rằng đối phương không có khả năng giết hắn, không hề có một chút tâm ý cảnh giác nào, mới bị đối phương xuất kỳ bất ý giết chết như thế!"
Tôn Đại Chu trầm tư trong chốc lát, hỏi lại: "Ngươi hoài nghi rằng sát thủ giết chết hắn chính là Chu Điệp tiểu thư?"
Vương Chí Đạo không có trả lời hắn, lại quay sang hỏi tiếp Đỗ Tâm Vũ: "Tâm Vũ tiền bối, hình như ông còn chưa trả lời câu hỏi của ta?"
Đỗ Tâm Vũ nhíu nhíu đầu mày, nói: "Nếu chỉ nhìn xem động tác cử chỉ của Chu Điệp, thì đích xác chỉ là một người bình thường. Nhưng điều này có lẽ cũng chỉ là ảo giác, dù sao cô ta cũng là một diễn viên, hơn nữa còn là một diễn viên xuất sắc, có lẽ nói không chừng có đủ năng lực giấu diếm qua được hai tròng mắt của ta cũng nên. Bất quá nếu ngươi muốn biết xem cô ta là ngụy trang hay là thật sự không biết võ công thì cũng không phải là khó khăn lắm, ta dạy cho ngươi một phương pháp, ngươi thử đi dò xét một chút sẽ biết ngay."
Đỗ Tâm Vũ thấp giọng nói ra một cái phương pháp. Đám người Tôn Đại Chu vừa nghe được đều hoảng sợ, Tôn Đại Chu không nhịn được nói: "Tâm Vũ tiền bối, phương pháp này của ông quả thật là rất tổn hại đó. Vạn nhất Chu Điệp tiểu thư thật sự không biết võ, làm như vậy có thể bị..."
Vương Chí Đạo lại cười ngắt ngang lời hắn, nói: "Đây thực sự là một biện pháp rất tốt, nếu như nàng thật sự biết võ, ở dưới tình huống này, không có khả năng còn có thể tiếp tục giả bộ được nữa. Chuyện này cứ giao cho ta đi, các người yên tâm, ta sẽ có chừng mực, hơn nữa ta làm như vậy cũng chỉ là để bài trừ nghi ngờ trên người nàng mà thôi, sau đó ta sẽ hướng nàng xin lỗi!"
Mười hai tên đệ tử hỗn hợp đồng thanh hô lơn: "Nghe rõ, huấn luyện viên!"
Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông nhưng lại đem Vương Chí Đạo kéo qua một bên, Hoắc Đình Giác thấp giọng hỏi hắn: "Vương sư đệ, ngươi thật sự là muốn chúng ta ấn định theo đúng kế hoạch này của ngươi để huấn luyện bọn chúng hay sao? Kế hoạch này cũng quá là kinh khủng đó! Không nói tới việc mỗi ngày phải hoàn thành một khối lượng vận động rất nhiều để huấn luyện thể lực, còn phải lăn lộn trên mặt đất, vượt chướng ngại, bò trườn tốc độ cao, lại còn phải đứng yên không cử động trong ba bốn giờ đồng hồ ở những nơi có nhiều ruồi muỗi bay lượn, nhìn chằm chằm vào mục tiêu trong một giờ đồng hồ không được nháy mắt, mấy thứ này cùng với tập luyện bắn súng lại có liên quan hay sao?" Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm túc trả lời: "Những thứ đó chính là những thứ cơ bản trọng yếu nhất trong huấn luyện bắn súng đó. Nhị sư huynh, Đại sư huynh, mười hai người bọn chúng sau này có thể trở thành được tay thiện xạ hay không, đều là nhờ vào những phương pháp huấn luyện này đó. Cho nên các người phải nghiêm túc theo đúng những kế hoạch ta đã ghi ra đây để đến huấn luyện bọn chúng!"
Một câu nói này khiến cho Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông đều bị dọa cho sửng sốt, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Bất quá bọn họ lại cùng hạ quyết tâm trong lòng, thầm nghĩ không cần biết những phương pháp này có phải là những thứ cơ bản trọng yếu nhất để huấn luyện bắn súng hay không, dù sao Vương Chí Đạo đã giao phó cho bọn họ nhiệm vụ này, như vậy thì cố gắng làm cho đám mười hai tên đệ tử hỗn tạp kia mỗi tên đều phải hoàn thành được những mục tiêu này, tránh cho Vương Chí Đạo đến lúc trở về lại xem thường bọn họ.
Xe lửa ở thời kỳ đầu so ra kém xa xe lửa ở hậu thế. Ở hậu thế ngồi xe lửa từ Thượng Hải đi Bắc Kinh nhiều nhất chỉ mất hơn mười hai giờ đồng hồ là có thể đến nơi. Nhưng là ở thời đại này tốc độ xe lửa so với xe lửa ở hậu thế chậm hơn đến mấy lần, từ Thượng Hải ngồi xe lửa đi Bắc Kinh ít nhất phải mất thời gian ba ngày ba đêm.
Nhưng dù sao tại thời kỳ này thì tốc độ đó cũng có thể xem là nhanh phi thường được rồi, ít nhất là nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều, hơn nữa lại còn thoải mái hơn rất nhiều.
Bởi vì Tôn tiên sinh thân phận rất đặc biệt, nên Đồng Minh hội thông qua các mối quan hệ mà yêu cầu công ty Hỏa xa chuẩn bị riêng cho hắn một khoang xe riêng đặc biệt có giường nằm, đám người Vương Chí Đạo đi theo cũng được cùng hưởng chút tiện nghi.
Tôn tiên sinh Bắc thượng, hộ tống chỉ có sáu người: Vương Chí Đạo, Trần Chân, Tôn Đại Chu, Đỗ Tâm Vũ, cùng huynh đệ Lương Sơn Lương Hải.
Đỗ Tâm Vũ vốn bởi vì cái chết của Tống tổng trưởng mà ý chí tinh thần suy sụp. Cuộc sống hàng ngày chỉ ngồi tự trách mình, bất cứ công việc gì của Đồng Minh hội cũng không quan tâm không tham gia. Nhưng là Tôn Đại Chu tới tìm hắn, nói rõ cho hắn biết việc Tôn tiên sinh muốn Bắc thượng, nhưng lại có sát thủ của Viên đại đầu phái đến ám sát, rất cần hắn đến bảo vệ.
Đỗ Tâm Vũ vốn cùng Tôn tiên sinh quan hệ rất không tệ, vừa là đồng sự lại vừa là bằng hữu cũ, nghe vậy tinh thần liền nổi lên, gia nhập vào đội ngũ bảo vệ.
Về phần hai huynh đệ Lương Sơn cùng Lương Hải, chính là hai người vệ sĩ khác Tôn Đại Chu đã chọn trong Đồng Minh hội. Hai huynh đệ này thân phận bối cảnh cũng rất được. Càng quan trọng hơn là bọn họ đều biết bắn súng, mặc dù không thể bằng được Vương Chí Đạo thần xạ như thế, nhưng cũng coi là tay súng không tệ. Tôn Đại Chu lo lắng rằng Viên đại đầu sẽ phái ra rất nhiều tay súng đến ám sát Tôn tiên sinh, chỉ dựa vào một mình Vương Chí Đạo biết chơi súng thì lo đỡ không được, cho nên mới tìm thêm hai tay súng cùng đi.
Sau khi xe lửa bắt đầu khởi hành, Vương Chí Đạo đột nhiên đối đám ngươi Tôn Đại Chu nói: "Vừa mới lên đường, nhưng các người có cảm giác được có người đang theo dõi chúng ta hay không?"
Tôn Đại Chu gật đầu nói: "Ta cùng Trần Chân đích thực đều cảm thấy có người đang theo dõi, nhưng là bọn người theo dõi này toàn là tay lão luyện rất có kinh nghiệm, chúng ta không thể phát hiện ra được vị trí của bọn họ! Vốn tưởng rằng bọn chúng sẽ thừa dịp trước khi Tôn tiên sinh lên xe lửa mà động thủ, không nghĩ đến là đã phán đoán sai rồi. Như vậy tin tưởng chắc chắn rằng bọn chúng cũng đã lên chuyến xe lửa này rồi, ý định ám sát Tôn tiên sinh ngay trên xe lửa, cho nên trong mấy ngày này chúng ta cần phải chia làm hai tổ thay phiên nhau canh gác, một khắc cũng không thể buông lỏng tâm trí cảnh giác. Tôn tiên sinh ăn cơm uống nói chuyện chúng ta phải kiểm tra trước, ngay cả đi nhà vệ sinh chúng ta cũng phải đi cùng!"
Trần Chân lại hỏi hắn: "Các huynh đệ ở bên Bắc Kinh có tin tức gì truyền đến hay không?"
Tôn Đại Chu đáp: "Có rồi, tối hôm qua bọn họ đã gửi điện mật báo cho chúng ta biết, lần này Viên đại đầu phái tới sát thủ, không phải là thủ hạ của chính hắn, mà là hắn bỏ ra hai mươi vạn đồng mời đến một sát thủ đoàn nổi danh hiện nay, chính là Ngũ huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc'. Năm huynh đệ này rất nổi danh trong nghề, luôn đòi giá cả rất cao, đã có rất nhiều đại nhân vật cùng đầu lĩnh quân phiệt đã bị giết chết ở trong tay bọn chúng. Năm huynh đệ này mỗi tên đều không phải là sát thủ bình thường, chẳng những võ công cao cường, hơn nữa đều là hoặc đã từng ra nước ngoài ăn học, hoặc là đã từng tham gia quân đội, trải qua chiến đấu, lại phối hợp trong lúc hành động rất ăn ý với nhau. Bọn họ khi giết người không hề khinh xuất như các sát thủ bình thường khác, mà là vô cùng chú ý đến việc bố trí lập mưu, thiết lập cạm bẫy, có thể dùng những phương thức mà chúng ta không thể ngờ tới để phát động tập kích. Cho nên chúng ta càng phải thêm vạn phần cẩn thận, không thể chỉ đối đãi như đám sát thủ bình thường được đâu!"
Trần Chân nói: "Năm trước khi ta bị tiểu Nhật Bản buộc phải rời đi khỏi Thượng Hải, từng gặp qua lão Tam 'Thiên diện Báo' trong năm huynh đệ này rồi. Hắn phi thường am hiểu thuật hóa trang, có thể ngụy trang thành bất cứ dạng người nào, thâm chí là tiểu hài hay là phụ nữ đang có bầu, làm cho người ta vô cùng khó phòng bị. Cho nên chúng ta đối với bất cứ một người nào trên chuyến xe lửa này cũng đều phải cẩn thận. Nếu như đúng thật là năm huynh đệ này đến ám sát Tôn tiên sinh, như vậy bất cứ một người nào trên xe lửa này cũng đều có thể là bọn họ!"
Vương Chí Đạo rất hiếu kỳ hỏi: "Ngũ sư huynh là ở trong tình huống nào mà lại gặp phải 'Thiên diện Báo'?"
"Thì chính là hắn tới tìm ta, năm huynh đệ bọn chúng đang muốn khuếch tán nhân viên. Ta cũng không biết tại sao bọn họ lại biết được tình huống của ta, ta vừa rơi vào trong khó khăn bọn họ lập tức đến kéo ta gia nhập, kết quả đã bị ta nghiêm túc cự tuyệt ngay, từ đó về sau ta không gặp lại bọn chúng nữa!" Trần Chân đáp lại.
Tôn Đại Chu cau mày nói: "Theo như lời ngươi nói như thế, vậy thì trong bọn chúng có thể có người vốn quen biết ngươi, thậm chí có thể chính là 'Thiên diện Báo' kia, chỉ là ngươi không biết được thân phận thật của bọn chúng mà thôi. Cho nên bọn chúng đối với tình huống của ngươi rõ ràng như trong lòng bàn tay, ngươi vừa gặp phải khó khăn bọn chúng liền đến tìm ngươi!"
"Nếu theo ngươi nói như thế, bọn chúng chẳng lẽ sẽ là..."
"Có thể là học sinh đã quen biết ngươi từ khi còn du học Nhật Bản, cũng có thể chính là người trong Tinh Võ Môn các ngươi! Dù sao trước khi rõ ràng chân tướng, bất kỳ tình huống nào cũng là có khả năng!"
Đang ngồi ở bên trong nghỉ ngơi, lúc này Tôn tiên sinh đột nhiên xen vào nói: "Các vị, vì tính mạng của một mình ta đây, mà để cho các vị nhiều người như vậy phải liều mạng, ta thật sự là không yên tâm. Ta hy vọng trong lúc các vị bảo vệ ta, đồng thời càng tốt hơn là phải bảo vệ chính mình, không nên dễ dàng hy sinh, nếu không ta trong suốt cuộc đời sẽ không thể thanh thản trong lòng được!"
Tôn Đại Chu vội vàng nói: "Tôn tiên sinh ngài nói quá lời rồi, ngài đã làm ra bao nhiêu đại sự cho dân cho nước, bảo vệ ngài chính là trách nhiệm của chúng ta đây, vì nghĩa mà không thể từ chối! Nếu như cần thiết, chúng ta sẽ không hề do dự mà bỏ qua tính mạng của mình, không phải chỉ là cho một mình ngài, mà chính là do những chuyện mà ngài đã làm vì nước vì dân. Đây chính là vinh dự của chúng ta, cho nên Tôn tiên sinh ngài căn bản không cần phải suy nghĩ trong lòng bất an!"
Tôn tiên sinh thở dài nói: "Lời nói ra tuy nhiên là như thế, nhưng ta vẫn hy vọng, các ngươi đều phải chú ý an nguy của bản thân mình. Ta đây không hề mong muốn phải chứng kiến bất kỳ ai trong số các người gặp chuyện không may. Lần này Bắc thượng chúng ta đi bảy người, hy vọng khi trở về, chúng ta vẫn là nguyên vẹn bảy người!"
Tôn Đại Chu gật đầu nói: "Tôn tiên sinh ngài yên tâm, chúng ta sẽ hết sức cố gắng!"
Vương Chí Đạo đang ngồi phía sau lại đột nhiên nghĩ đến một vụ án ám sát nổi tiếng trong thời kỳ Dân quốc, đại đầu lĩnh quân phiệt lừng danh miền Đông Bắc Trương Tác Lâm bởi vì không có đáp ứng yêu cầu hợp tác toàn diện cùng người Nhật Bản, chọc giận người Nhật Bản, kết quả bị người Nhật Bản nổ mìn giết chết ở trên xe lửa. Nếu như lần ám sát này, Viên đại đầu phái ra sát thủ cũng học được một thủ đoạn này, ở trên đường ray ngầm cài thuốc nổ, đánh nổ tung cả xe lửa, vậy thì sẽ làm như thế nào?
Vừa nghĩ đến như thế, Vương Chí Đạo không khỏi có chút lo lắng, nói: "Nếu những sát thủ đó ở bên trong xe lửa mà ám sát Tôn tiên sinh, chúng ta còn có thể ngăn cản được. Nhưng ta lại lo lắng chính là, vạn nhất đám sát thủ kia lại ám sát từ bên ngoài xe lửa, thì chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
"Ám sát từ bên ngoài xe lửa? Từ bên ngoài xe lửa thì làm sao ám sát đây?" Đám người Tôn Đại Chu đều có vẻ chưa rõ ràng lắm.
"Tỷ như là bọn họ ở đường ray phía trước ngầm chôn thuốc nổ, như vậy thì..."
Đám người Tôn Đại Chu nghe vậy tất cả đều biến sắc. Trầm mặc một lúc lâu sau, Tôn Đại Chu mới lắc đầu nói:"
"Việc này phỏng chừng sẽ không giống như tác phong làm việc thông thường của năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc', ta đã nghe nói qua, bọn họ giết người thông thường đều rất ít để liên lụy đến người vô tội. Trên chuyến xe lửa này thế nhưng có đến hơn một ngàn hành khách, bọn họ không có khả năng bất chấp tất cả mà đem toàn bộ xe lửa đánh nổ hết." Truyện "Tinh Võ Môn "
"Bọn họ có lẽ sẽ không làm, nhưng là Viên đại đầu thì lại không nhất định không làm! Ám sát Tôn tiên sinh là chuyện tình lớn như thế, Viên đại đầu không có khả năng đem tất cả tiền của đặt hết lên trên người năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc'. Hắn nhất định một mặt khác sẽ chuẩn bị hậu chiêu, vạn nhất năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc' mà hành động ám sát thất bại, hắn sẽ phát động ra hậu chiêu đó. Một chiêu này, rất có khả năng sẽ đánh nổ toàn bộ xe lửa. Mặc kệ là ta đoán đúng hay sai, chúng ta cũng phải nhất định nghĩ ra một kế hoạch ứng biến, để ngừa cho một khi tình huống kia vạn nhất mà xảy ra, lúc đó lại ứng phó không kịp!" Vương Chí Đạo phân tích rất chi tiết.
"Việc này cũng không khó, ta đã mang theo bên người máy điện báo mini, có thể bất cứ lúc nào cũng liên lạc được với các huynh đệ trong Đồng Minh hội ở Bắc Kinh. Bây giờ để cho ta liên lạc với bọn họ một chút, để cho bọn họ đi điều tra xem, có xảy ra dạng tình huống như ngươi nói hay không?" Truyện "Tinh Võ Môn "
Tôn Đại Chu vừa nói vừa nhanh chóng lấy từ chiếc rương mang theo bên người một cái máy điện báo mini, mở ra đặt lên trên bàn, nhanh chóng gõ từng chữ để gửi đi.
Đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cả đám người Tôn Đại Chu đều không tự chủ được mà cùng trở nên khẩn trương, thầm nghĩ năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc' nhanh như vậy đã muốn ra tay hay sao?
Vương Chí Đạo rút ra cây súng lục ổ quay, đối đám người Tôn Đại Chu làm một cái thủ thế ra hiệu an tâm, nói: "Để ta đi ra mở cửa!"
Đi tới cánh cửa khoang xe, Vương Chí Đạo nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Là ai?"
"Ta mang cơm trưa cho các người!" Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng là người bên ngoài cánh cửa tựa hồ như lại cố ý hạ giọng, làm cho Vương Chí Đạo trong lúc nhất thời không thể nhận được là thanh âm của người nào.
Đề cao tâm trí cảnh giác, Vương Chí Đạo cẩn cẩn trọng trọng kéo cửa mở ra, thật không ngờ một nắm đấm nhỏ bé trắng nõn đã đối mặt đánh tới.
Vương Chí Đạo một phát đã bắt được ngay nắm tay nhỏ bé kia, kéo phăng chủ nhân của nắm tay trắng nõn đó vào phòng.
"Vương Chí Đạo, là ta mà! Ngươi làm gì, đau chết ta, mau buông tay ra!"
Tiếng kêu thất thanh duyên dáng rất quen thuộc, thật không ngờ tới chủ nhân nắm tay trắng nõn nhỏ xinh này lại chính là Ô Tâm Lan!
Vương Chí Đạo hết sức ngạc nhiên, liền buông cánh tay nhỏ bé vốn thiếu chút nữa bị hắn vận kình bẻ gãy, đối Ô Tâm Lan cau mày hỏi: Ô sư tỷ, ngươi tại sao lại ở trên xe lửa này?"
Ô Tâm Lan vuốt vuốt cánh tay nhỏ xinh bị Vương Chí Đạo chút nữa bẻ gãy đi, trề cái miệng duyên dáng nói: "Ta tại sao lại không thể ở trên xe lửa này được? Người ta vốn là nghĩ muốn cho ngươi một chút vui mừng cùng sợ hãi, ngươi thật giỏi hả, chút nữa đem cánh tay người ta vặn gãy đi rồi!"
Vương Chí Đạo lại nhíu nhíu đầu mày, hướng ra ngoài cửa buồng nhìn đi, vừa lúc nhìn thấy được Chu Điệp mặc xường xám màu đỏ đang đứng nhìn hắn cười tủm tỉm, sắc mặt liền biến đổi, quay lại Ô Tâm Lan hỏi: "Ngươi là theo cô Chu Điệp cùng lên xe lửa này, là ý tứ của cô ấy hay là ý tứ của ngươi?" Nơi gửi lời cảm tạ đến nhóm Hiệp Thư Các: http:///forum/showthread.php?t=134325134 (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2F%2 Fforum%2Fshowthread.php%3Ft%3D134325134)
Ô Tâm Lan nhăn đôi mi thanh tú lại, hờn giận nói: "Cái gì mà 'ý tứ của cô ấy hay là ý tứ của ngươi', khẩu khí của ngươi như thế nào lại dường như đang thẩm vấn phạm nhân như thế? Đây chính là ý tứ của công ty của Chu Điệp tỷ, Chu Điệp tỷ muốn đi Bắc Kinh đóng phim, ta là cận vệ của tỷ ấy, hiển nhiên được cùng đi theo!"
"Đi Bắc Kinh đóng phim, lại cùng ngồi chung một chuyến xe lửa với chúng ta, có sự trùng hợp khéo léo như thế sao?" Vương Chí Đạo trong lòng sinh nghi.
Lại thấy Chu Điệp cười cười hướng hắn đi đến, nói với hắn: "Chí Đạo, rất bất ngờ phải không? Ta vốn đã sớm định nói cho ngươi biết. Nhưng mà Ô Tâm Lan nàng muốn dành cho ngươi một cái bất ngờ vừa mừng vừa sợ, cho nên chúng ta mới lén gạt ngươi, đi cùng xe lửa nhưng cũng không nói gì!"
"Cô tại sao lại chọn đúng thời điểm này để đi Bắc Kinh đóng phim?" Vương Chí Đạo hỏi lại.
Chu Điệp vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đây là sự an bài của công ty Điện ảnh, ta vốn không định đi, nhưng là công ty kiên quyết. Ta chính là ăn cơm của bọn họ, không thể không phục tùng sự an bài của bọn họ! Chúng ta không phải chỉ đi có hai người, cũng có rất nhiều người khác trong công ty cũng đi cùng đó!"
"Chu Điệp tiểu thư, Ô sư muội, là các ngươi hả!" Chính là Trần Chân đã đi tới.
Ô Tâm Lan đối Trần Chân vui mừng bắt chuyện, cười hì hì nói: "Ngũ sư huynh khỏe ạ, mấy ngày tới đây chúng ta là đi cùng xe lửa đó, không có nói trước với huynh, huynh sẽ không trách em chứ!"
Trần Chân nói: "Không có việc gì, chuyện các ngươi cùng đi theo xe lửa Tôn huynh đã nói cho ta biết rồi."
"Cái gì, Tôn huynh cũng biết chuyện này sao?" Vương Chí Đạo cảm thấy rất bất ngờ.
Chu Điệp cười tủm tỉm nói: "Khoang xe riêng của chúng ta chính là do ta nhờ Tôn Đại Chu huynh đệ đặt giúp cho chúng ta đó, khoang của chúng ta sát vách với khoang của các ngươi đó!"
Tôn Đại Chu lúc này đã phát hết xong toàn bộ điện báo, liền đi tới, đối Vương Chí Đạo cười cười nói: "Đúng vậy, ta vốn là muốn nói cho ngươi biết, bất quá Tâm Lan cô nương nói muốn để cho ngươi có chút kinh hỉ. Nên ta không nói gì!"
Vương Chí Đạo không ngờ lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật là nhìn không ra, ngươi cũng bị trúng mỹ nhân kế hả! Ngươi sẽ không quên là chúng ta đang làm gì đấy chứ?"
Tôn Đại Chu nghe vậy, kinh ngạc cười khổ nói: "Tại sao lại nói như vậy. Cho dù ta có không an bài, các nàng cũng vẫn lên chuyến xe lửa này mà, ta làm sao có khả năng ngăn cản được, đến lúc đó thì cũng có gì khác đâu. Hơn nữa mục tiêu của 'Long Xà Hổ Báo Hạc' chính là Tôn tiên sinh, trong những ghi chép về bọn chúng chưa từng có nói đến làm tổn thương phụ nữ. Chu Điệp tiểu thư cùng Ô cô nương sẽ rất an toàn!"
"Như thế cũng không chắc!" Vương Chí Đạo lại quay sang Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan nói: "Hai người các ngươi nghe đây, bắt đầu từ bây giờ, ngoan ngoãn ngồi im ở trong khoang xe của các ngươi, mặc kệ là có chuyện gì phát sinh, cũng không cho phép đến tìm chúng ta! Nếu như hai người các ngươi không làm đúng như thế, khi xe lửa dừng lại ở ga tiếp theo, ta sẽ đem hai người các ngươi đuổi xuống khỏi xe lửa!"
Chu Điệp nghe thấy thế ngơ ngác ngẩn người ra, Ô Tâm Lan lại đột nhiên giận dữ, thở hổn hển nói: "Vương Chí Đạo, ngươi là có ý tứ gì? Chúng ta dựa vào cái gì mà phải nghe theo ngươi?"
Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi có phải vẫn đang hoài nghi ta đang nói đùa có phải không? Có muốn thử xem ta có thể nói được làm được hay không?"
"Ngươi..."
Ô Tâm Lan mặt đỏ bừng lên, đang muốn cùng Vương Chí Đạo làm ầm lên, Chu Điệp nhưng lại vội vàng đem nàng kéo đi ra ngoài, đối nàng nói: "Thôi thôi quên đi, Tâm Lan. Bọn họ là đang có nhiệm vụ trọng yếu phải chấp hành, chúng ta hay là nghe theo Vương Chí Đạo đi, nếu bọn họ đã không muốn bị quấy rầy làm mất tập trung thì chúng ta không quấy rầy nữa!"
Sau khi chứng kiến Ô Tâm Lan được Chu Điệp kéo về khoang xe riêng của hai nàng, Trần Chân quay lại nhíu mày đối Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi tại sao phải đối phó với các nàng như thế? Cho dù phải bảo vệ các nàng, cũng không nhất định phải làm quá mức như thế chứ hả?"
Tôn Đại Chu lại hỏi: "Ngươi không phải là đang hoài nghi các nàng có chuyện đấy chứ?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Mới vừa rồi các ngươi không phải đã nói đó sao, đối với bất kỳ người nào trên chuyến xe lửa này cũng phải cẩn thận, trên xe lửa này mọi người đều có khả năng là sát thủ!"
Tôn Đại Chu nói: "Nói thì đúng là như thế không sai, nhưng là hai nàng vô luận như thế nào cũng không thể có quan hệ theo đám sát thủ được chứ? Nếu ngay cả các nàng mà cũng có thể bị hoài nghi, phỏng chừng trong số mấy người chúng ta cũng có hoài nghi đó!"
"Trên đời này bất cứ chuyện gì, cho dù có bất ngờ đến đâu đi nữa, đều có khả năng phát sinh, trước khi rõ ràng chân tướng, bất luận là kẻ nào cũng có thể bị hoài nghị, kể cả là trong đám chúng ta."
Vương Chí Đạo quay về chỗ của mình, ngồi xuống, lại đối Tôn Đại Chu nói: "Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi, sự việc Tôn tiên sinh Bắc thượng là một bí mật, người biết đến không nhiều lắm, hơn nữa ngay cả việc ngồi xe lửa lần này cũng chỉ là an bài tạm thời, tại sao sát thủ lại có thể nắm bắt được hành động của chúng ta, cùng đi theo lên xe?"
Tôn Đại Chu nhíu mày nói: "Ngươi là ý nói, trong chúng ta có nội gián?"
Một tiếng ho khan, chính là lão Đại trong hai huynh đệ họ Lương, Lương Sơn, mở miệng nói: "Các vị, xin thứ cho ta mạo muội, sát thủ có đuổi theo xe lửa này hay không, chỉ là các người đoán hoặc là cảm giác như thế, các người người nào cũng không có tận mắt thấy sát thủ đuổi theo xe lửa, như vậy thì sát thủ có thật sự ở trên xe lửa này hay không còn là vấn đề. Chỉ bằng một sự việc còn chưa có rõ ràng này mà đã vội khẳng định là trong chúng ta có nội gián? Như vậy có phải là rất nghi thần sợ quỷ hay không?"
"Nếu chỉ là cảm giác của môt mình ta thì có thể là sai lầm, nhưng là từ hai người trở lên đều cùng có cảm giác như vậy, thì không thể sai lầm được! Huống chi Tôn huynh cùng Ngũ sư huynh của ta đã xông pha giang hồ từ lâu, kinh nghiệm trải qua không ít lần vào sinh ra tử, bọn họ những người như thế cảm giác luôn luôn rất ít khi sai lầm!" Vương Chí Đạo nói xong lại đột nhiên quay sang Đỗ Tâm Vũ vẫn trầm mặc không nói gì suốt từ lúc đầu, hỏi hắn: "Tâm Vũ tiền bối, ông là người từng trải nhất trong mấy người chúng ta, cũng là ngang dọc trong giang hồ lâu nhất, cảm giác nhất định so với chúng ta còn nhạy cảm hơn. Xin hỏi ông, khi chúng ta lên xe lửa, ông có phát giác ra được là có người theo dõi chúng ta hay không?"
Đỗ Tâm Vũ sắc mặt không hề thay đổi nhưng lại mở miệng nói: "Có, hơn nữa còn có ít nhất là năm người. Nếu như không phải là bọn chúng quá mức khôn ngoan xảo quyệt, ta đã sớm đi tới đem bọn chúng giết sạch rồi!"
Tôn Đại Chu nói: "Tâm Vũ tiền bối nếu đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn đám sát thủ kia không thể nghi ngờ gì nữa, đã lên xe lửa rồi. Chỉ có điều cho dù có như thế, cũng không nhất định đại biểu rằng trong số chúng ta có nội gián, như thế cũng không tránh khỏi rất là võ đoán!"
"Ta cũng không có nói trong chúng ta có nội gián, điều đó là do các ngươi nói!" Vương Chí Đạo đem đám người Tôn Đại Chu làm cho nghẹn lời một chút, sau đó hắn lại hỏi Đỗ Tâm Vũ: "Tâm Vũ tiền bối, lấy nhãn lực của ông, ông có thể nhìn ra được hay không, một người rốt cuộc là người bình thường không biết một chút võ công, hay là một cao thủ thâm tàng bất lộ?"
Đỗ Tâm Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt không buồn không vui, đáp lời: "Như vậy thì phải xem là dạng người như thế nào, nếu là người luyện võ bình thường tuyệt đối sẽ không thể dấu diếm được qua hai tròng mắt của ta, bất quá nếu đối phương tu vi cao hơn cả ta, hoặc là bản năng ngụy trang lợi hại phi thường, phỏng chừng cũng có thể giấu diếm được qua mắt ta đó."
Vương Chí Đạo lại hỏi: "Như vậy Tâm Võ tiền bối đã gặp qua Chu Điệp rồi đúng không, ông cho rằng nàng rốt cuộc có thể biết võ công hay không đây?"
Lời này vừa ra, đám người Tôn Đại Chu không khỏi ngây ngốc ngơ ngác. Tôn Đại Chu rất giật mình nói: "Vương huynh đệ, ngươi hóa ra là hoài nghi Chu Điệp tiểu thư là sát thủ hay sao?"
Lương thị huynh đệ hiển nhiên là rất thần tượng Chu Điệp, nghe thế lập tức lắc đầu nói: "Điều này tuyệt không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng. Chu Điệp tiểu thư giống như là một nữ thần vậy, như thế nào lại có thể là sát thủ được?"
Ngay cả Tôn tiên sinh vốn một mực chỉ im lặng nghe bọn họ thảo luận, lúc này cũng phải cười "ha ha", nói: "Chí Đạo, ta biết ngươi lo lắng mọi việc cũng chỉ là vì để bảo vệ an toàn cho ta. Đối với thái độ hết sức tận tâm với công việc của ngươi, ta rất tán thưởng. Nhưng là ngươi bởi vì Chu Điệp tiểu thư đi cùng một chuyến xe lửa với chúng ta mà hoài nghi nàng, như vậy thì không khỏi quá mức võ đoán, Chu Điệp tiểu thư ta cùng có quen biết qua nàng ấy, phim ảnh nàng đóng ta cũng rất thích xem, ta cùng nàng ấy đã từng gặp qua mấy lần, nếu mà thực sự nàng là một sát thủ, nàng sớm đã có cơ hội động thủ giết ta rồi!"
"Có lẽ là do nàng trước kia không cần phải giết ông, nhưng lần này thì chưa chắc! Trên thực tế, ta cũng không hề muốn hoài nghi nàng. Chỉ là từng phát sinh một sự việc, làm cho ta không thể không đối nàng sinh ra nghi ngờ, hơn nữa lần này nàng lại đột nhiên cùng chúng ta đi chung một chuyến xe lửa, cho nên sự nghi ngờ của ta mới càng nổi lên. Tôn huynh, ngươi còn nhớ rõ sự việc ngày đó Ninja của tiểu Nhật Bản tập kích Tinh Võ Môn đấy chứ? Ta chính là từ đêm hôm đó bắt đầu có sự hoài nghi đối với nàng."
Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo đem hết sự tình buổi đêm hôm đó ở dưới cửa sổ phòng Chu Điệp phát hiện ra tên Ninja đã chết kia, kể lại cho mọi người nghe một lần, sau đó lại nói: "Sau đó ta đã đi hỏi qua hết tất cả mọi người, nhưng là mọi người không ai từng đi qua chỗ Chu Điệp đang ở trong Tinh Võ Môn. Ta lại âm thầm điều tra qua tất cả mọi người có mặt trong đêm hôm đó, kết quả phát hiện ra không có người nào thừa nhận là đã giết chết tên Ninja kia. Việc này nói lên cái gì, nói là hoặc trong chúng ta có người nói dối, hoặc là trong Tinh Võ Môn lại có cao nhân bí mật ẩn nấp giết chết tên Ninja kia không để lại danh tính. Nhưng mà tên Ninja kia lại tự hắn tháo khăn che mặt xuống, hơn nữa hắn là đứng gần gũi mặt đối mặt mà bị người ta xuất kỳ bất ý giết chết, điều này cho thấy rõ ràng rằng tên Ninja kia chẳng những biết tay sát thủ, hơn nữa lại còn rất quen thuộc với sát thủ đó, quen đến mức độ cho rằng đối phương không có khả năng giết hắn, không hề có một chút tâm ý cảnh giác nào, mới bị đối phương xuất kỳ bất ý giết chết như thế!"
Tôn Đại Chu trầm tư trong chốc lát, hỏi lại: "Ngươi hoài nghi rằng sát thủ giết chết hắn chính là Chu Điệp tiểu thư?"
Vương Chí Đạo không có trả lời hắn, lại quay sang hỏi tiếp Đỗ Tâm Vũ: "Tâm Vũ tiền bối, hình như ông còn chưa trả lời câu hỏi của ta?"
Đỗ Tâm Vũ nhíu nhíu đầu mày, nói: "Nếu chỉ nhìn xem động tác cử chỉ của Chu Điệp, thì đích xác chỉ là một người bình thường. Nhưng điều này có lẽ cũng chỉ là ảo giác, dù sao cô ta cũng là một diễn viên, hơn nữa còn là một diễn viên xuất sắc, có lẽ nói không chừng có đủ năng lực giấu diếm qua được hai tròng mắt của ta cũng nên. Bất quá nếu ngươi muốn biết xem cô ta là ngụy trang hay là thật sự không biết võ công thì cũng không phải là khó khăn lắm, ta dạy cho ngươi một phương pháp, ngươi thử đi dò xét một chút sẽ biết ngay."
Đỗ Tâm Vũ thấp giọng nói ra một cái phương pháp. Đám người Tôn Đại Chu vừa nghe được đều hoảng sợ, Tôn Đại Chu không nhịn được nói: "Tâm Vũ tiền bối, phương pháp này của ông quả thật là rất tổn hại đó. Vạn nhất Chu Điệp tiểu thư thật sự không biết võ, làm như vậy có thể bị..."
Vương Chí Đạo lại cười ngắt ngang lời hắn, nói: "Đây thực sự là một biện pháp rất tốt, nếu như nàng thật sự biết võ, ở dưới tình huống này, không có khả năng còn có thể tiếp tục giả bộ được nữa. Chuyện này cứ giao cho ta đi, các người yên tâm, ta sẽ có chừng mực, hơn nữa ta làm như vậy cũng chỉ là để bài trừ nghi ngờ trên người nàng mà thôi, sau đó ta sẽ hướng nàng xin lỗi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.